Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 15:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
Giang Tuy ngồi ở trên bàn, giống như một người qua đường.
Nhìn bọn họ cười, nhìn bọn họ vui mừng khôn xiết.
Sau khi tỉnh lại, Giang Tuy cảm thấy rất khó chịu, hiện giờ lại phát hiện, giờ khắc này cậu ấy không hề khó chịu một chút nào.
Khẽ nâng đôi mắt, Giang Thu Thu còn vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cậu ấy.
Buổi sáng cục bột nếp này còn giúp cậu ấy.
Cô bé dũng cảm chạy đến trước mặt Trác Ngạn, bảo Trác Ngạn xin lỗi cậu ấy.
Nói không vui là giả.
Một khắc đó, căn phòng hắc ám trong sinh mệnh hình như đã hé mở một cái cửa sổ, có một bé con đang nỗ lực chen vào căn phòng tối, vừa chen vào vừa gọi:
“Anh trai, anh trai.”
Rõ ràng lúc nhìn thấy người xấu đã sợ tới mức run cầm cập, rõ ràng là sợ hãi như vậy, nhưng vẫn dũng cảm đứng chắn trước người cậu ấy.
Đây là người nhà sao.
Giang Tuy phản ứng lại, trả lời từng vấn đề của cô bé:
“Không thể, phải trả tiền, em đoán xem.”
Thu Thu ngơ ngác mà nhìn trời, nỗ lực hồi ức xem vừa rồi cô bé hỏi những vấn đề gì.
Sau một lúc lâu, không nhớ được.
May mà đồ ăn đã được dọn lên, Giang Thu Thu không rối rắm.
Sữa tươi chiên xốp giòn mà không ngấy, cắn một ngụm hương vị thơm tỏa ra bốn phía, Thu Thu ăn thật sự rất hưởng thụ.
Tôm bóc vỏ chắc thịt, Thu Thu vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Trên miệng còn dính nước sốt.
Bốn ngón tay thịt khép lại nắm lấy chiếc đũa, sau đó nâng lên, ngay lúc tính toán lại chọc một cái sủi cảo tôm ở trên đĩa, Thu Thu mờ mịt nhìn quét qua bốn phía, phát hiện ——
Sủi cảo tôm không có, đĩa đồ ăn trống không.
Cô bé kỳ quái mà nhìn nhìn người phục vụ, ánh mắt chuyển dời đến trên người Giang Tuy đang ưu nhã ăn cơm.
Thanh âm mang theo hơi sữa rất tức giận:
“Anh trai, sủi cảo của em đâu.”
“Em ăn hết rồi.”
“Em không tin, em không có! Anh nói bậy!”
Giang Thu Thu một chút cũng không tin cô bé sẽ ăn sạch toàn bộ ba cái sủi cảo tôm lớn như vậy.
Người phục vụ đứng ở bên cạnh sắp bị sự dễ thương của Thu Thu làm cho tan chảy.
Hai bím tóc được thắt trên đỉnh đầu, đong đưa lúc lắc như muốn lên án.
Trên khuôn mặt tròn vo, mắt hạnh nhân mở to, hai má thở phì phì phồng lên, giống như chú mèo con đang sùng lông.
Mèo nhỏ tức giận cào người ở đối diện một cái, Giang Tuy không chịu ảnh hưởng, tiếp tục ưu nhã ăn cơm.
Một phút sau, sữa đông hai tầng được đưa lên.
Thu Thu không tức giận.
Có lẽ là bởi vì nhà hàng xa hoa, dùng nguyên liệu tinh xảo, linh khí Thu Thu đạt được ở chỗ này còn nhiều hơn hai ngày trước ăn rụt rè.
Đặc biệt là sủi cảo tôm to to kia.
Tràn đầy linh khí.
Thu Thu mắt trông mong nhìn cái đĩa trống rỗng, trong miệng còn đang dư vị hương vị vừa rồi.
Thế giới con người thật là quá tốt.
Làm đồ ăn thật ngon o(* ̄▽ ̄*)ブ
Hơn nữa nhà hàng này vẫn là của mẹ, mẹ thật lợi hại!
Giang Tuy gọi người phục vụ tới thanh toán.
Cậu ấy dùng tấm thẻ ngân hàng mà buổi sáng nay Giang Hàn Thanh đưa cho.
Thu Thu nhỏ giọng hỏi:
“Anh trai, có phải chỉ cần có tiền tiền là có thể mua thật nhiều sủi cảo tôm hay không?”
Giang Tuy giải thích: “Ừm. Cái này là thẻ ngân hàng, bên trong là rất nhiều tiền.”
Nhìn bọn họ cười, nhìn bọn họ vui mừng khôn xiết.
Sau khi tỉnh lại, Giang Tuy cảm thấy rất khó chịu, hiện giờ lại phát hiện, giờ khắc này cậu ấy không hề khó chịu một chút nào.
Khẽ nâng đôi mắt, Giang Thu Thu còn vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cậu ấy.
Buổi sáng cục bột nếp này còn giúp cậu ấy.
Cô bé dũng cảm chạy đến trước mặt Trác Ngạn, bảo Trác Ngạn xin lỗi cậu ấy.
Nói không vui là giả.
Một khắc đó, căn phòng hắc ám trong sinh mệnh hình như đã hé mở một cái cửa sổ, có một bé con đang nỗ lực chen vào căn phòng tối, vừa chen vào vừa gọi:
“Anh trai, anh trai.”
Rõ ràng lúc nhìn thấy người xấu đã sợ tới mức run cầm cập, rõ ràng là sợ hãi như vậy, nhưng vẫn dũng cảm đứng chắn trước người cậu ấy.
Đây là người nhà sao.
Giang Tuy phản ứng lại, trả lời từng vấn đề của cô bé:
“Không thể, phải trả tiền, em đoán xem.”
Thu Thu ngơ ngác mà nhìn trời, nỗ lực hồi ức xem vừa rồi cô bé hỏi những vấn đề gì.
Sau một lúc lâu, không nhớ được.
May mà đồ ăn đã được dọn lên, Giang Thu Thu không rối rắm.
Sữa tươi chiên xốp giòn mà không ngấy, cắn một ngụm hương vị thơm tỏa ra bốn phía, Thu Thu ăn thật sự rất hưởng thụ.
Tôm bóc vỏ chắc thịt, Thu Thu vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Trên miệng còn dính nước sốt.
Bốn ngón tay thịt khép lại nắm lấy chiếc đũa, sau đó nâng lên, ngay lúc tính toán lại chọc một cái sủi cảo tôm ở trên đĩa, Thu Thu mờ mịt nhìn quét qua bốn phía, phát hiện ——
Sủi cảo tôm không có, đĩa đồ ăn trống không.
Cô bé kỳ quái mà nhìn nhìn người phục vụ, ánh mắt chuyển dời đến trên người Giang Tuy đang ưu nhã ăn cơm.
Thanh âm mang theo hơi sữa rất tức giận:
“Anh trai, sủi cảo của em đâu.”
“Em ăn hết rồi.”
“Em không tin, em không có! Anh nói bậy!”
Giang Thu Thu một chút cũng không tin cô bé sẽ ăn sạch toàn bộ ba cái sủi cảo tôm lớn như vậy.
Người phục vụ đứng ở bên cạnh sắp bị sự dễ thương của Thu Thu làm cho tan chảy.
Hai bím tóc được thắt trên đỉnh đầu, đong đưa lúc lắc như muốn lên án.
Trên khuôn mặt tròn vo, mắt hạnh nhân mở to, hai má thở phì phì phồng lên, giống như chú mèo con đang sùng lông.
Mèo nhỏ tức giận cào người ở đối diện một cái, Giang Tuy không chịu ảnh hưởng, tiếp tục ưu nhã ăn cơm.
Một phút sau, sữa đông hai tầng được đưa lên.
Thu Thu không tức giận.
Có lẽ là bởi vì nhà hàng xa hoa, dùng nguyên liệu tinh xảo, linh khí Thu Thu đạt được ở chỗ này còn nhiều hơn hai ngày trước ăn rụt rè.
Đặc biệt là sủi cảo tôm to to kia.
Tràn đầy linh khí.
Thu Thu mắt trông mong nhìn cái đĩa trống rỗng, trong miệng còn đang dư vị hương vị vừa rồi.
Thế giới con người thật là quá tốt.
Làm đồ ăn thật ngon o(* ̄▽ ̄*)ブ
Hơn nữa nhà hàng này vẫn là của mẹ, mẹ thật lợi hại!
Giang Tuy gọi người phục vụ tới thanh toán.
Cậu ấy dùng tấm thẻ ngân hàng mà buổi sáng nay Giang Hàn Thanh đưa cho.
Thu Thu nhỏ giọng hỏi:
“Anh trai, có phải chỉ cần có tiền tiền là có thể mua thật nhiều sủi cảo tôm hay không?”
Giang Tuy giải thích: “Ừm. Cái này là thẻ ngân hàng, bên trong là rất nhiều tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.