Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 16:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
Đây là ngày thứ năm Thu Thu sinh hoạt ở thế giới con người.
Ngày thứ năm, bé con Thu Thu nho nhỏ học được một đạo lý:
Tiền thật là thứ tốt ~
Sau này cô bé cũng muốn nỗ lực trở thành người có tiền!
Ra khỏi nhà hàng, Giang Tuy mang Thu Thu về nhà.
Trên xe taxi, Thu Thu nhìn anh trai xinh đẹp mặt không biểu tình, cái đầu nhỏ lại sinh ra một ý tưởng.
Nếu cô bé có anh trai, có phải chẳng khác nào cô bé cũng có tiền hay không?
Anh trai = Tiền tiền!!
Trải qua một ngày ở chung, Giang Thu Thu đã đơn phương tuyên bố, anh trai chính là bạn tốt nhất của cô bé.
Thu Thu vui vẻ đong đưa ngắn nhỏ, lập tức là có thể trở nên có tiền, hu la hu la hu la ~
Giang Tuy bỗng nhiên nghĩ tới icon con vịt chơi đánh đu mà bạn cùng phòng của cậu ấy thường xuyên dùng.
Có chút đáng yêu.
Chỉ có một chút thôi.
Tới trước cửa nhà rồi, Thu Thu ngoan ngoãn đeo cặp sách nhỏ hồng phấn lên, hự hự bò xuống xe.
Xoay người, Giang Tuy thanh toán tiền xe xong đóng cửa xe lại.
Vừa rồi trên xe taxi có người, Thu Thu ngượng ngùng hỏi.
Hiện tại, Giang Thu Thu mở to đôi mắt hạnh nhân ngập nước, ngẩng đầu hỏi:
“Anh trai, hôm nay có yêu thích Thu Thu thêm một chút không?”
Môi Giang Tuy không tiếng nhúc nhích.
Sao cậu ấy có thể không thích em gái được chứ.
Lúc mẹ còn đang mang thai, Giang Tuy chắc chắn, trong bụng nhất định là em gái.
Lúc ấy Giang Tuy 13 tuổi sẽ thời dịp mẹ ngủ trưa, lén lút bò vào phòng ngủ chính nói chuyện với em gái.
Ba mẹ đều thiên vị anh cả mang bệnh tật trong người, nhưng như vậy cũng không sao cả.
Khi đó cậu ấy nghĩ, sau này cậu ấy sẽ có em gái.
Ba mẹ có anh cả, cậu ấy có em gái, như vậy là công bằng.
Mùa hè 13 tuổi, mọi việc vẫn diễn ra như thường, cậu ấy ở trong nhà chơi game, ngày đó cậu ấy thua mấy trận, trong lòng bực bội.
Tai nghe mở lớn thanh âm trò chơi, Giang Tuy tính toán nghiêm túc lại chơi một trận.
Rõ ràng đội cậu ấy có thể thắng, nhưng có hai đồng đội vẫn luôn cãi nhau, Giang Tuy không nhịn xuống, mở mic lên, chỉ huy hai câu đơn giản.
Hơn mười phút sau, trò chơi đã thắng.
Cậu ấy thở phào một hơi, tháo tai nghe xuống, theo bản năng đi tìm điện thoại.
Điện thoại bị cậu ấy bật chế độ tĩnh âm.
Thời điểm tìm được điện thoại, có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Ba ba, anh trai.
Một tin nhắn mới nhất là do anh cả gửi đến
“Mẹ bỗng nhiên muốn sinh, mau đi. Anh đang trên đường tới.”
Cách ngày sinh dự tính của mẹ còn có một tháng nữa, cho nên Giang Tuy 13 tuổi mới yên tâm lớn mật ở nhà chơi game.
Nhưng không nghĩ tới, ngày sinh dự tính xảy ra trước. Càng bực bội chính là, mấy ngày trước mẹ ngồi xe về nhà thăm bà ngoại bị bệnh, cậu ấy ở thành phố S, khoảng cách thành phố A đi máy bay cũng mất hơn hai giờ.
Giang Tuy áp chế nội tâm thấp thỏm, mua vé máy bay đến thành phố A.
Cậu ấy muốn chạy như bay đến đó để nhìn mặt em gái một cái.
Em gái trong bụng mẹ nhất định rất đáng yêu, ở trên máy bay, mỗi một phút một giây cậu ấy đều như vậy nghĩ.
Sau khi đến đó, xác thật là mẹ đã sinh một em gái.
Ngày thứ năm, bé con Thu Thu nho nhỏ học được một đạo lý:
Tiền thật là thứ tốt ~
Sau này cô bé cũng muốn nỗ lực trở thành người có tiền!
Ra khỏi nhà hàng, Giang Tuy mang Thu Thu về nhà.
Trên xe taxi, Thu Thu nhìn anh trai xinh đẹp mặt không biểu tình, cái đầu nhỏ lại sinh ra một ý tưởng.
Nếu cô bé có anh trai, có phải chẳng khác nào cô bé cũng có tiền hay không?
Anh trai = Tiền tiền!!
Trải qua một ngày ở chung, Giang Thu Thu đã đơn phương tuyên bố, anh trai chính là bạn tốt nhất của cô bé.
Thu Thu vui vẻ đong đưa ngắn nhỏ, lập tức là có thể trở nên có tiền, hu la hu la hu la ~
Giang Tuy bỗng nhiên nghĩ tới icon con vịt chơi đánh đu mà bạn cùng phòng của cậu ấy thường xuyên dùng.
Có chút đáng yêu.
Chỉ có một chút thôi.
Tới trước cửa nhà rồi, Thu Thu ngoan ngoãn đeo cặp sách nhỏ hồng phấn lên, hự hự bò xuống xe.
Xoay người, Giang Tuy thanh toán tiền xe xong đóng cửa xe lại.
Vừa rồi trên xe taxi có người, Thu Thu ngượng ngùng hỏi.
Hiện tại, Giang Thu Thu mở to đôi mắt hạnh nhân ngập nước, ngẩng đầu hỏi:
“Anh trai, hôm nay có yêu thích Thu Thu thêm một chút không?”
Môi Giang Tuy không tiếng nhúc nhích.
Sao cậu ấy có thể không thích em gái được chứ.
Lúc mẹ còn đang mang thai, Giang Tuy chắc chắn, trong bụng nhất định là em gái.
Lúc ấy Giang Tuy 13 tuổi sẽ thời dịp mẹ ngủ trưa, lén lút bò vào phòng ngủ chính nói chuyện với em gái.
Ba mẹ đều thiên vị anh cả mang bệnh tật trong người, nhưng như vậy cũng không sao cả.
Khi đó cậu ấy nghĩ, sau này cậu ấy sẽ có em gái.
Ba mẹ có anh cả, cậu ấy có em gái, như vậy là công bằng.
Mùa hè 13 tuổi, mọi việc vẫn diễn ra như thường, cậu ấy ở trong nhà chơi game, ngày đó cậu ấy thua mấy trận, trong lòng bực bội.
Tai nghe mở lớn thanh âm trò chơi, Giang Tuy tính toán nghiêm túc lại chơi một trận.
Rõ ràng đội cậu ấy có thể thắng, nhưng có hai đồng đội vẫn luôn cãi nhau, Giang Tuy không nhịn xuống, mở mic lên, chỉ huy hai câu đơn giản.
Hơn mười phút sau, trò chơi đã thắng.
Cậu ấy thở phào một hơi, tháo tai nghe xuống, theo bản năng đi tìm điện thoại.
Điện thoại bị cậu ấy bật chế độ tĩnh âm.
Thời điểm tìm được điện thoại, có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Ba ba, anh trai.
Một tin nhắn mới nhất là do anh cả gửi đến
“Mẹ bỗng nhiên muốn sinh, mau đi. Anh đang trên đường tới.”
Cách ngày sinh dự tính của mẹ còn có một tháng nữa, cho nên Giang Tuy 13 tuổi mới yên tâm lớn mật ở nhà chơi game.
Nhưng không nghĩ tới, ngày sinh dự tính xảy ra trước. Càng bực bội chính là, mấy ngày trước mẹ ngồi xe về nhà thăm bà ngoại bị bệnh, cậu ấy ở thành phố S, khoảng cách thành phố A đi máy bay cũng mất hơn hai giờ.
Giang Tuy áp chế nội tâm thấp thỏm, mua vé máy bay đến thành phố A.
Cậu ấy muốn chạy như bay đến đó để nhìn mặt em gái một cái.
Em gái trong bụng mẹ nhất định rất đáng yêu, ở trên máy bay, mỗi một phút một giây cậu ấy đều như vậy nghĩ.
Sau khi đến đó, xác thật là mẹ đã sinh một em gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.