Chương 11:
Leo
05/09/2024
Fred không buồn ngước mắt lên dù chỉ một chút, dứt khoát bế Thẩm Mộ Khanh lên.
Có vẻ như Fred rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của Thẩm Mộ Khanh lúc này, anh nghiêng đầu, hôn lên đỉnh đầu cô một cách đầy yêu thương.
Sau đó nhìn đám người lúc nhúc trong đại sảnh bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng:
“Muốn ở lại đây à?”
Anh vừa dứt lời, Bach lập tức đi đầu, nhanh chóng dẫn nhóm người này rời khỏi biệt thự.
Tiếng bước chân “cộp cộp” làm mặt Thẩm Mộ Khanh nóng lên, ngay cả vành tai cô cũng nhuộm một màu hồng nhạt.
Fred cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ dính bụi bẩn của thiếu nữ, anh cau mày, sau đó dứt khoát ôm cô ngồi lên trên tủ rượu vang đỏ.
Vệt nước mắt trên mặt Thẩm Mộ Khanh vẫn chưa khô, người đàn ông điên cuồng này có thể làm bất kỳ chuyện gì, ban nãy lúc anh nắm cổ cô, cô còn tưởng mình thực sự sẽ bị bóp chết.
Sự sợ hãi với cái chết làm cô không kìm nén được mà rơi nước mắt.
Lông mi Thẩm Mộ Khanh giống như cánh bướm, bên trên còn có vài giọt nước mắt nho nhỏ. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Fred.
Nhưng ánh mắt nóng cháy kia khiến cô cảm nhận được một cách rõ ràng rằng tầm mắt của anh vẫn dừng lại trên mặt cô, một giây cũng không rời.
Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp phản ứng lại mà đã thấy chân mình nóng lên.
Cụp mắt nhìn xuống, đập vào mắt chính là một mái tóc vàng, Fred đang ngồi quỳ một chân trên mặt đất, nâng một bàn chân nhỏ của cô lên, dùng khăn tay anh vẫn hay dùng để nhẹ nhàng lau sạch bụi đất trên chân cô.
Ngón chân mềm mại hơi rụt về sau vì động tác này của anh.
Fred thấy thế thì hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đánh giá lặng lẽ của Thẩm Mộ Khanh.
Con ngươi màu xanh lá cây nhạt của anh có thêm đôi chút ý cười.
“Sao thế?”
Thẩm Mộ Khanh bị bắt gặp khi đang nhìn lén, cô lập tức quay đầu, chỉ chừa cho Fred cái gáy đầy tóc, nhỏ giọng trả lời: “Nhột lắm, đừng lau nữa, rất bẩn.”
Fred đang ngồi quỳ dưới đất lại không mở miệng.
Đây là lần đầu tiên anh phục vụ người khác như vậy, cảm giác này khá là mới lạ.
Anh ném khăn bằng một tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ Khanh còn đang nghiêng đầu không dám nhìn anh, chậm rãi mở miệng:
“Sao em lại đợi ở vườn hoa đến tận buổi tối? Là do Charlotte tiếp đón không chu đáo hay là tất cả mọi thứ trong biệt thự đều không thể lọt vào mắt em?”
Nghe thấy lời này, Thẩm Mộ Khanh vội vàng lắc đầu, đôi tay cũng không ngừng xoắn xuýt trước người:
“Không phải, Charlotte rất tốt, chỉ là… chỉ là tôi muốn đi mà thôi.”
Fred đột nhiên đứng lên, dáng người cao lớn mang theo áp lực nặng nề, trực tiếp tới gần sát Thẩm Mộ Khanh.
Fred chống tay lên tủ, hai tay dán sát hai bên người Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt nóng cháy của anh thì dính chặt vào cô gái trước mặt.
Chiếc kính gọng vàng vẫn còn nằm trên mũi anh, đôi mắt màu xanh nhạt kia bỗng trở nên sâu thăm thẳm, chất giọng trầm khàn, kìm nén của Fred vang lên bên cái tai đang nóng lên của Thẩm Mộ khanh:
“Tôi hiểu ý của em, cô bé.”
Fred nhìn Thẩm Mộ Khanh đang ngồi trước mắt anh.
Dáng vẻ ngơ ngác, cố gắng bình tĩnh của cô làm khóe miệng Fred hơi nhếch lên.
“Nhưng em phải trả một ít thù lao hợp lý cho nó.”
Bàn tay to của Fred nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trước người của Thẩm Mộ Khanh rồi nâng lên bên môi, hôn khẽ.
Sau đó, Fred đặt tay cô lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh: “Nếu em đồng ý thì giúp tôi tháo kính xuống đi.”
Thẩm Mộ Khanh nhớ rõ lúc tháo kính anh sẽ giống như một kẻ điên, hoàn toàn không có lý trí.
Môi cô run rẩy, khẽ mấp máy: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Fred bật cười, đôi môi mỏng của anh lại sát bên Thẩm Mộ Khanh, không chút do dự mà hôn lên đôi mắt hạnh anh yêu nhất.
Fred chỉ hôn nhẹ một cái rồi tách ra ngay: “Ngoại trừ việc em không thể rời khỏi căn biệt thự này thì kết quả sẽ không có bất kỳ thay đổi gì cả, cô bé à.”
“Không công bằng! Đây là hiệp ước ngang ngược!!!”
Thẩm Mộ Khanh nhìn gương mặt làm cô không thể cãi lại của Fred, tức giận đấm một phát vào vai anh.
Fred nhìn dáng vẻ xinh xắn quyến rũ của cô, muốn giơ tay tháo gọng kính xuống ngay.
Anh mới chạm tay vào gọng kính, Thẩm Mộ Khanh liền nhanh chóng vươn tay ngăn anh lại, cô lắp bắp nói:
“Tôi… đồng ý.”
Fred nghiêng đầu hôn lên cổ tay trắng nõn của cô, giọng khàn khàn: “Ngoan.”
Bàn tay ấm áp chạm vào chiếc kính lạnh lẽo, làm đầu óc cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Thẩm Mộ Khanh nhìn đôi mắt màu xanh nhạt kia dần dần hiện ra rõ ràng hơn, lại bắt đầu ngẩn người.
Đến khi cả chiếc kính rời khỏi sống mũi Fred, nằm trong tay Thẩm Mộ Khanh.
Khuôn mặt tuấn tú kia lập tức đến gần, cúi đầu hôn cô.
Fred cảm nhận được động tác của Thẩm Mộ Khanh, đôi môi rời khỏi gương mặt cô, tiếng cười khẽ vang lên qua khóe miệng.
Một bàn tay to nhận lấy chiếc kính từ trong tay cô rồi tiện tay ném nó xuống đất.
“Thình thịch! Thình thịch!”
Tiếng tim đập mạnh mẽ vang vọng, Thẩm Mộ Khanh không nén nổi tò mò, nhỏ giọng hỏi:
“Sao tim anh đập nhanh thế?”
Cô bỗng thấy đỉnh đầu nằng nặng, là nụ hôn của Fred.
“Bởi tôi đã rung động vì em.”
Có vẻ như Fred rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của Thẩm Mộ Khanh lúc này, anh nghiêng đầu, hôn lên đỉnh đầu cô một cách đầy yêu thương.
Sau đó nhìn đám người lúc nhúc trong đại sảnh bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng:
“Muốn ở lại đây à?”
Anh vừa dứt lời, Bach lập tức đi đầu, nhanh chóng dẫn nhóm người này rời khỏi biệt thự.
Tiếng bước chân “cộp cộp” làm mặt Thẩm Mộ Khanh nóng lên, ngay cả vành tai cô cũng nhuộm một màu hồng nhạt.
Fred cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ dính bụi bẩn của thiếu nữ, anh cau mày, sau đó dứt khoát ôm cô ngồi lên trên tủ rượu vang đỏ.
Vệt nước mắt trên mặt Thẩm Mộ Khanh vẫn chưa khô, người đàn ông điên cuồng này có thể làm bất kỳ chuyện gì, ban nãy lúc anh nắm cổ cô, cô còn tưởng mình thực sự sẽ bị bóp chết.
Sự sợ hãi với cái chết làm cô không kìm nén được mà rơi nước mắt.
Lông mi Thẩm Mộ Khanh giống như cánh bướm, bên trên còn có vài giọt nước mắt nho nhỏ. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Fred.
Nhưng ánh mắt nóng cháy kia khiến cô cảm nhận được một cách rõ ràng rằng tầm mắt của anh vẫn dừng lại trên mặt cô, một giây cũng không rời.
Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp phản ứng lại mà đã thấy chân mình nóng lên.
Cụp mắt nhìn xuống, đập vào mắt chính là một mái tóc vàng, Fred đang ngồi quỳ một chân trên mặt đất, nâng một bàn chân nhỏ của cô lên, dùng khăn tay anh vẫn hay dùng để nhẹ nhàng lau sạch bụi đất trên chân cô.
Ngón chân mềm mại hơi rụt về sau vì động tác này của anh.
Fred thấy thế thì hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đánh giá lặng lẽ của Thẩm Mộ Khanh.
Con ngươi màu xanh lá cây nhạt của anh có thêm đôi chút ý cười.
“Sao thế?”
Thẩm Mộ Khanh bị bắt gặp khi đang nhìn lén, cô lập tức quay đầu, chỉ chừa cho Fred cái gáy đầy tóc, nhỏ giọng trả lời: “Nhột lắm, đừng lau nữa, rất bẩn.”
Fred đang ngồi quỳ dưới đất lại không mở miệng.
Đây là lần đầu tiên anh phục vụ người khác như vậy, cảm giác này khá là mới lạ.
Anh ném khăn bằng một tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ Khanh còn đang nghiêng đầu không dám nhìn anh, chậm rãi mở miệng:
“Sao em lại đợi ở vườn hoa đến tận buổi tối? Là do Charlotte tiếp đón không chu đáo hay là tất cả mọi thứ trong biệt thự đều không thể lọt vào mắt em?”
Nghe thấy lời này, Thẩm Mộ Khanh vội vàng lắc đầu, đôi tay cũng không ngừng xoắn xuýt trước người:
“Không phải, Charlotte rất tốt, chỉ là… chỉ là tôi muốn đi mà thôi.”
Fred đột nhiên đứng lên, dáng người cao lớn mang theo áp lực nặng nề, trực tiếp tới gần sát Thẩm Mộ Khanh.
Fred chống tay lên tủ, hai tay dán sát hai bên người Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt nóng cháy của anh thì dính chặt vào cô gái trước mặt.
Chiếc kính gọng vàng vẫn còn nằm trên mũi anh, đôi mắt màu xanh nhạt kia bỗng trở nên sâu thăm thẳm, chất giọng trầm khàn, kìm nén của Fred vang lên bên cái tai đang nóng lên của Thẩm Mộ khanh:
“Tôi hiểu ý của em, cô bé.”
Fred nhìn Thẩm Mộ Khanh đang ngồi trước mắt anh.
Dáng vẻ ngơ ngác, cố gắng bình tĩnh của cô làm khóe miệng Fred hơi nhếch lên.
“Nhưng em phải trả một ít thù lao hợp lý cho nó.”
Bàn tay to của Fred nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trước người của Thẩm Mộ Khanh rồi nâng lên bên môi, hôn khẽ.
Sau đó, Fred đặt tay cô lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh: “Nếu em đồng ý thì giúp tôi tháo kính xuống đi.”
Thẩm Mộ Khanh nhớ rõ lúc tháo kính anh sẽ giống như một kẻ điên, hoàn toàn không có lý trí.
Môi cô run rẩy, khẽ mấp máy: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Fred bật cười, đôi môi mỏng của anh lại sát bên Thẩm Mộ Khanh, không chút do dự mà hôn lên đôi mắt hạnh anh yêu nhất.
Fred chỉ hôn nhẹ một cái rồi tách ra ngay: “Ngoại trừ việc em không thể rời khỏi căn biệt thự này thì kết quả sẽ không có bất kỳ thay đổi gì cả, cô bé à.”
“Không công bằng! Đây là hiệp ước ngang ngược!!!”
Thẩm Mộ Khanh nhìn gương mặt làm cô không thể cãi lại của Fred, tức giận đấm một phát vào vai anh.
Fred nhìn dáng vẻ xinh xắn quyến rũ của cô, muốn giơ tay tháo gọng kính xuống ngay.
Anh mới chạm tay vào gọng kính, Thẩm Mộ Khanh liền nhanh chóng vươn tay ngăn anh lại, cô lắp bắp nói:
“Tôi… đồng ý.”
Fred nghiêng đầu hôn lên cổ tay trắng nõn của cô, giọng khàn khàn: “Ngoan.”
Bàn tay ấm áp chạm vào chiếc kính lạnh lẽo, làm đầu óc cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Thẩm Mộ Khanh nhìn đôi mắt màu xanh nhạt kia dần dần hiện ra rõ ràng hơn, lại bắt đầu ngẩn người.
Đến khi cả chiếc kính rời khỏi sống mũi Fred, nằm trong tay Thẩm Mộ Khanh.
Khuôn mặt tuấn tú kia lập tức đến gần, cúi đầu hôn cô.
Fred cảm nhận được động tác của Thẩm Mộ Khanh, đôi môi rời khỏi gương mặt cô, tiếng cười khẽ vang lên qua khóe miệng.
Một bàn tay to nhận lấy chiếc kính từ trong tay cô rồi tiện tay ném nó xuống đất.
“Thình thịch! Thình thịch!”
Tiếng tim đập mạnh mẽ vang vọng, Thẩm Mộ Khanh không nén nổi tò mò, nhỏ giọng hỏi:
“Sao tim anh đập nhanh thế?”
Cô bỗng thấy đỉnh đầu nằng nặng, là nụ hôn của Fred.
“Bởi tôi đã rung động vì em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.