Chương 39: Những chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Khi tin
tức phu nhân sinh bệnh không thể xử lý công việc truyền đến, Mạc Khanh
Khanh đang ở chỗ Tôn di nương đút cháo tổ yến cho bà.
Tôn di nương liếc nhìn Mạc Khanh Khanh, "Vậy là...phu nhân bị bệnh?"
Mạc Khanh Khanh nhẹ nhàng thổi thìa cháo, vừa cười vừa nói: "Bà ta bệnh hay không có quan hệ gì đến chúng ta? Di nương, người mau uống, đây là thượng đẳng huyết yến đấy."
Tôn di nương nghe lời uống hết chén cháo tổ yến thơm ngon, nội tâm lại một trận ủy khuất.
Đã bao nhiêu năm rồi bà chưa từng nếm qua đồ tốt như vậy.
Đều là mấy ngày nay lão gia cố ý cho người đưa đến.
"Di nương, nghe nói người là người bên cạnh Lão phu nhân phải không?" Mạc Khanh Khanh để chén bên cạnh, giúp đỡ Tôn di nương lau miệng, lót phía sau bà một cái gối, để bà nằm thoải mái.
Tôn di nương nhẹ gật đầu, than thở: "Đúng là vậy, thế nên phu nhân nhìn ta không vừa mắt. Một mặt là vì thời điểm phu nhân mang thai Đại thiếu gia, ta bị lão gia....thu phòng, mặt khác cũng vì phu nhân và lão phu nhân giữa hai người....có chút bất hòa."
Ra vậy, Mạc Trường Thanh còn nhỏ mất cha, chính là một tay lão phu nhân Phùng thị nuôi lớn. Mạc Trường Thanh khổ học nhiều năm, rốt cuộc cũng đậu được Tiến sĩ, hơn nữa còn là hạng ba thám hoa đấy!
Cũng là thời điểm tiến sĩ đi diễu phố, Liễu phủ đại tiểu thư Liễu thị liếc mắt liền chọn trúng tướng mạo anh tuấn Mạc Trường Thanh, không để ý đến phản đối của cha mẹ, cố chấp gả qua.
Mẹ chồng chịu khổ nhiều năm mới nở mày nở mặt cùng với con dâu cao quý được nuông chiều từ bé, có thể tưởng tượng, tự nhiên là có rất nhiều mâu thuẫn cùng xung đột. Mẹ chồng nàng dâu hai người tranh đấu nhiều năm, không ai nhường ai, Mạc Trường Thanh khó xử bị kẹp ở giữa.
Đến khi phụ thân của Liễu thị trở thành Thái phó Thái Tử, mà đại tiểu thư Mạc Quân Quân cũng nhờ tầng quan hệ này trở thành Thái tử phi, cán cân trong lòng Mạc Trường Thanh cũng nghiên về phía Liễu thị.
Mà Lão phu nhân phi thường thức thời, tự biết không có cách nào chống đối với con dâu, cũng không muốn lưu lại trong phủ để bị khinh bỉ, liền chủ động nói với Mạc Trường Thanh vì phụ thân hắn ăn chay niệm Phật, đi đến tổ trạch ở ngoại ô kinh thành.
Chuyến đi này đi chính là ba năm!
Nghe Tôn di nương kể đầu đuôi sự việc, Mạc Khanh Khanh mỉm cười.
"Di nương, người nói cho con nghe một chút về Lão phu nhân yêu thích cái gì đi."
Tôn di nương cảm thấy nụ cười của nàng có chút quỷ dị, liền hỏi: "Đang êm đẹp con hỏi những điều ấy làm gì?"
"Di nương, con là nghĩ, chỉ sợ săó đến, những chuyện này có thể phát huy công dụng rồi." Mạc Khanh Khanh đứng dậy ngay sau đó "Được rồi, người nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi nói, con đi xem Diệc Phong thương tích thế nào rồi."
Nói xong, Mạc Khanh Khanh liền dẫn Hồng Tiêu ra ngoài.
Tôn di nương hơi sững sờ, ngay sau đó liền rõ ràng.
Liễu thị không thể xử lý công việc, trong phủ không thể không có người quản sự!
-------------
Mạc Khanh Khanh chạm rãi đi đến Thanh Phong trai của Mạc Diệc Phương.
"Tam tiểu thư, xin dừng bước." Tiếng người gọi nàng phía sau vang lên.
Đuôi lông mày Mạc Khanh Khanh khẽ nhếch, tựa hồ biết rõ người đến là ai.
Nàng quay đầu cười nói: "Di nương, thật là đúng lúc nha!"
Trương di nương có chút thấp thỏm nhìn Mạc Khanh Khanh.
Bà nhìn Mạc Khanh Khanh trước đây và bây giờ có chút không giống nhau, cứ làm bà có cảm giác âm trầm.
Trương di nương gấp rút đi về phía trước vài bước, lại có thể hướng Mạc Khanh Khanh cung kính hành lễ.
"Di nương, tại sao lại hành đại lễ này?" Mạc Khanh Khanh ra vẻ kinh ngạc nói.
"Tam tiểu thư, hôm nay rốt cuộc cũng như ngươi mong muốn. Có thể đem sự tình của ngày hôm ấy nói rõ ràng cho ta!"
Tôn di nương liếc nhìn Mạc Khanh Khanh, "Vậy là...phu nhân bị bệnh?"
Mạc Khanh Khanh nhẹ nhàng thổi thìa cháo, vừa cười vừa nói: "Bà ta bệnh hay không có quan hệ gì đến chúng ta? Di nương, người mau uống, đây là thượng đẳng huyết yến đấy."
Tôn di nương nghe lời uống hết chén cháo tổ yến thơm ngon, nội tâm lại một trận ủy khuất.
Đã bao nhiêu năm rồi bà chưa từng nếm qua đồ tốt như vậy.
Đều là mấy ngày nay lão gia cố ý cho người đưa đến.
"Di nương, nghe nói người là người bên cạnh Lão phu nhân phải không?" Mạc Khanh Khanh để chén bên cạnh, giúp đỡ Tôn di nương lau miệng, lót phía sau bà một cái gối, để bà nằm thoải mái.
Tôn di nương nhẹ gật đầu, than thở: "Đúng là vậy, thế nên phu nhân nhìn ta không vừa mắt. Một mặt là vì thời điểm phu nhân mang thai Đại thiếu gia, ta bị lão gia....thu phòng, mặt khác cũng vì phu nhân và lão phu nhân giữa hai người....có chút bất hòa."
Ra vậy, Mạc Trường Thanh còn nhỏ mất cha, chính là một tay lão phu nhân Phùng thị nuôi lớn. Mạc Trường Thanh khổ học nhiều năm, rốt cuộc cũng đậu được Tiến sĩ, hơn nữa còn là hạng ba thám hoa đấy!
Cũng là thời điểm tiến sĩ đi diễu phố, Liễu phủ đại tiểu thư Liễu thị liếc mắt liền chọn trúng tướng mạo anh tuấn Mạc Trường Thanh, không để ý đến phản đối của cha mẹ, cố chấp gả qua.
Mẹ chồng chịu khổ nhiều năm mới nở mày nở mặt cùng với con dâu cao quý được nuông chiều từ bé, có thể tưởng tượng, tự nhiên là có rất nhiều mâu thuẫn cùng xung đột. Mẹ chồng nàng dâu hai người tranh đấu nhiều năm, không ai nhường ai, Mạc Trường Thanh khó xử bị kẹp ở giữa.
Đến khi phụ thân của Liễu thị trở thành Thái phó Thái Tử, mà đại tiểu thư Mạc Quân Quân cũng nhờ tầng quan hệ này trở thành Thái tử phi, cán cân trong lòng Mạc Trường Thanh cũng nghiên về phía Liễu thị.
Mà Lão phu nhân phi thường thức thời, tự biết không có cách nào chống đối với con dâu, cũng không muốn lưu lại trong phủ để bị khinh bỉ, liền chủ động nói với Mạc Trường Thanh vì phụ thân hắn ăn chay niệm Phật, đi đến tổ trạch ở ngoại ô kinh thành.
Chuyến đi này đi chính là ba năm!
Nghe Tôn di nương kể đầu đuôi sự việc, Mạc Khanh Khanh mỉm cười.
"Di nương, người nói cho con nghe một chút về Lão phu nhân yêu thích cái gì đi."
Tôn di nương cảm thấy nụ cười của nàng có chút quỷ dị, liền hỏi: "Đang êm đẹp con hỏi những điều ấy làm gì?"
"Di nương, con là nghĩ, chỉ sợ săó đến, những chuyện này có thể phát huy công dụng rồi." Mạc Khanh Khanh đứng dậy ngay sau đó "Được rồi, người nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi nói, con đi xem Diệc Phong thương tích thế nào rồi."
Nói xong, Mạc Khanh Khanh liền dẫn Hồng Tiêu ra ngoài.
Tôn di nương hơi sững sờ, ngay sau đó liền rõ ràng.
Liễu thị không thể xử lý công việc, trong phủ không thể không có người quản sự!
-------------
Mạc Khanh Khanh chạm rãi đi đến Thanh Phong trai của Mạc Diệc Phương.
"Tam tiểu thư, xin dừng bước." Tiếng người gọi nàng phía sau vang lên.
Đuôi lông mày Mạc Khanh Khanh khẽ nhếch, tựa hồ biết rõ người đến là ai.
Nàng quay đầu cười nói: "Di nương, thật là đúng lúc nha!"
Trương di nương có chút thấp thỏm nhìn Mạc Khanh Khanh.
Bà nhìn Mạc Khanh Khanh trước đây và bây giờ có chút không giống nhau, cứ làm bà có cảm giác âm trầm.
Trương di nương gấp rút đi về phía trước vài bước, lại có thể hướng Mạc Khanh Khanh cung kính hành lễ.
"Di nương, tại sao lại hành đại lễ này?" Mạc Khanh Khanh ra vẻ kinh ngạc nói.
"Tam tiểu thư, hôm nay rốt cuộc cũng như ngươi mong muốn. Có thể đem sự tình của ngày hôm ấy nói rõ ràng cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.