Độc Thê Trọng Sinh

Chương 68: Vận mệnh của ta do ta quyết định không phải ngươi. 3

Nguyệt Sơ Ảnh

23/06/2017

"Tổ mẫu, thời gian không còn sớm. Cháu gái cũng nên trở về phủ!" Thái tử phi đứng dậy, lại cung kính hành lễ.

"Ta hôm nay đã là người của phủ Thái tử, tự nhiên là không thể nào hầu hạ dưới gối, hiếu kính tổ mẫu rồi. Chỉ hy vọng các vị muội muội có thể thay ta tận hiếu!"

"Chúng muội cẩn tuân ý chỉ của Thái tử phi!"

Tất cả Mạc thị cô nương ở đây đều đứng nhún gối hành lễ.

Thái tử phi gật gật đầu, trên cao nhìn xuống thấy Mạc Khanh Khanh vừa rồi còn tràn đầy tự tin, trong lòng thật sự là vô cùng thỏa mãn.

Ngươi khéo ăn khéo nói thì sao? thủ đoạn cao minh thì như thế nào?

Bây giờ bảo toàn lực lượng trước mặt sau đó nhất định đối phó ngươi, những thứ khác hết thảy đều là hư vô!

Chỉ cần sau khi nàng hồi phủ, nghĩ biện pháp, làm cho Thái tử giúp đỡ nàng đối phó Mạc Khanh Khanh, chẳng phải là trồng sung ra vả*?

(*) Trồng sung ra vả: Kết quả công việc thu được hơn công sức bỏ ra hoặc dự định ban đầu.

Nghĩ tới đây, tâm tình của nàng khá hơn nhiều.

"Các vị muội muội không cần đa lễ. Bây giờ ta cũng nên đi rồi, kính xin tổ mẫu cùng các vị muội muội không cần phải đưa tiễn."

Mỗi người ở đây đều không phải kẻ ngu, đương nhiên sẽ không đem lời khách sáo của Thái tử phi cho thật là. Ngoại trừ Lão phu nhân ra, các cô nương đều là cung kính theo ở phía sau tiễn Thái tử phi ra cửa.

Mắt thấy Thái tử phi sẽ phải rời đi, nhưng mà Mạc Khanh Khanh tiện nhân kia vẫn là không bị thương chút nào, Mạc Kiều Kiều nhịn không được vội vàng nói: "Đại tỷ... Mẫu..."

"Lục muội!" Thái tử phi trực tiếp cắt ngang lời nàng, ở trường hợp như vậy nhắc tới mẫu thân của các nàng, chẳng phải là bỗng dưng đưa để cho người khác thấy được nhược điểm?

"Muội an tâm một chút chớ nóng vội! Tất cả có tỷ!"

Nhìn thấy Thái tử phi kiên định và ánh mắt tự tin kia, Mạc Kiều Kiều cuối cùng cũng yên tâm.

Thái tử phi trước khi đi vẫn còn liếc mắt nhìn sâu sắc Mạc Khanh Khanh

Nữ tử này chắc chắn không phải vật trong ao, nhất định phải kịp thời bóp chết ở trong lúc mới phát sinh!

Thái tử phi ngồi lên xe ngựa đẹp đẽ quý giá bốn bánh xe son chuyển động, bốn con tuấn mã kéo xe phía trước rõ ràng là hãn huyết bảo mã!

Trong khi đoàn người tầng tầng lớp lớp đi về hướng phủ Thái tử, Tử Loan ngồi ở trong xe ngựa, có chút bất an hỏi: "Thái tử rất là * ưa thích một đôi Tử Lam Kim Cang này, nếu như là biết chúng ta cho... Chỉ sợ sẽ trách tội xuống."

“Cho độc dược vào thức ăn của con chim còn lại, chúng ta làm sao có thể nắm bắt chính xác thời điểm thuốc phát tán. Vừa vặn lúc tiện nhân kia tới thì con súc sinh đó liền chết?” Thái tử phi lơ đễnh sửa lại tóc bên thái dương

"Vậy nếu Thái tử truy đến cùng?" Tử Loan tiếp tục hỏi.

"Chết chính là chết, lại mắc mớ gì đến chúng ta? Dù sao con chim chết kia bình thường cũng không phải ta chăm sóc!" Thái tử phi liếc mắt.

Tử Loan trong lòng sợ hãi.

Đôi Tử Lam Kim Cang này chính là Thái tử gần đây * sủng ái trắc phi – quý nữ Cao Ly tiến cống Kim thị đang chăm sóc, cũng vì vậy tháng này Thái tử đi đến viện của Kim thị kia nhiều hơn hai ngày. Đúng lúc hôm nay Kim thị đã bị Thái tử phi phái đi ra ngoài kiểm tra cửa hàng ở kinh thành rồi.

Tài sản dưới danh nghĩa của Thái tử rất nhiều, chỉ sợ là không đến trời tối, mọi người cũng chưa trở về!

Hôm nay, đôi chim anh vũ Tử Lam Kim Cang này cứ như vậy chết không lý do, Thái tử tất nhiên là muốn trách tội Kim thị lơ là chăm sóc, đến lúc đó đối với Kim thị * chỉ sợ sủng ái cũng không còn được như lúc trước!

Thái tử phi quả nhiên lợi hại, mặc dù là không có thể đối phó được Tam cô nương, không ngờ lại có thể giữ lại thủ đoạn này trừ đi trắc phi được sủng ái trong phủ!

Tử Loan có chút kinh sợ nhìn chủ tử nhà mình một chút, đây là lòng dạ vô cùng thâm sâu, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn?



Nàng càng phải nhắc nhở bản thân, về sau nhất định không nên có mưu tính tỏ ra vẻ thông minh ở trước mặt Thái tử phi, cũng sẽ không phản bội Thái tử phi!

Nàng nhất thời cảm thấy có chút khó chịu, liền không nhịn được nhẹ nhàng vén màn xe lên, muốn hít thở một chút.

"A! Đây không phải là Cao công công!

Tử Loan liếc mắt liền nhận ra, tùy tùng đang cưỡi ngựa huênh hoang đi bên cạnh xe ngựa của mình trên đường phố chính là tổng quản cung đình, thái giám thiếp thân của Hoàng Thượng Cao Đức Phúc!

"Hắn sao tự mình đi đến đây?" Thái tử phi cau mày, có chút kỳ quái hỏi.

Cao Đức Phúc này luôn luôn tự cho mình rất cao, mắt cao hơn đầu. Mặc dù là một thái giám, nhưng mà kêu căng tự đại, nếu như không phải là việc của Võ Thịnh đế, vậy thì ai cũng không sai khiến được hắn!

Rốt cuộc là chuyện gì lại có thể làm phiền hắn tự mình đi?

Thái tử phi cho dù là sức tưởng tượng có phong phú, cũng không có nghĩ tới, nơi mà vị chỉ cao khí ngang* tổng quản cung điện bây giờ đi đến chính là Mạc phủ nơi nàng vừa mới đi ra!

(*) Chỉ cao khí ngang: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế - chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý

Nghe nói Cao công công đến, Mạc Trường Thanh Vốn cùng Hình bộ thượng thư đang chơi cờ ở nhà bên cạnh phủ đệ, cũng không dè dặt, cũng không sợ người khác nói rằng hắn dựa vào nữ nhi mà được thăng quan, không quan tâm liền chạy trở về.

Hắn chạy một mạch trở về, mũ cũng lệch đi, cổ áo cũng lỏng lẻo, giống như là kẻ lười biếng của nhà nào.

Cao Đức Phúc thấy bộ dáng của hắn, khó được cười một tiếng: "Ai ôi, Thừa tướng đại nhân của ta, ngài đây là... Cũng không cần gấp gáp như vậy a!"

Mạc Trường Thanh bị Cao công công trêu chọc đôi câu khiến cho có chút không tự nhiên, lập tức tự mình sửa sang lại dáng vẻ một chút, gượng cười nói: "Hạ quan thất lễ. Không biết công công đến đây..."

Cao Đức Phúc trong nháy mắt thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng có khẩu dụ! Mạc Trường Thanh tiếp chỉ!"

Mạc Trường Thanh lập tức hốt hoảng quỳ xuống, ngay sau đó còn nói: "Hạ quan trở về vội vàng, còn chưa có chuẩn bị hương án, cũng chưa mở cửa lớn, có thể cho phép hạ quan chuẩn bị một chút?"

Cao Đức Phúc bĩu môi nói: "Hoàng Thượng không muốn quá rêu rao, cho nên mới lệnh chúng ta đến đây hạ khẩu dụ, đại nhân phô trương như vậy, chẳng phải là hoàn toàn làm trái dụng ý của Hoàng Thượng?"

"Hạ quan ngu dốt, hạ quan ngu dốt!" điều này cũng không trách Mạc Trường Thanh, từ lần trước Võ Thịnh đế vi phục đến Mạc phủ, chứng kiến phủ đệ hắn dơ bẩn không có phép tắc, thì đã rất ít cho hắn sắc mặt tốt. Mặc dù cũng không có lấy đi nhiều quyền quản lý việc chính vụ, nhưng mà cũng bắt đầu càng thêm nghe theo lời thần tử trẻ tuổi khác.

Bản thân hắn rất hối hận "một bước sa chân, ngàn đời ôm hận", khiến cho bây giờ nơm nớp lo sợ, động một tí là phạm lỗi, mà ngay cả nhận thánh chỉ cũng không tự nhiên thoải mái giống như lúc trước.

Nói cho cùng, quyền thế của thần tử đều là Hoàng Thượng ban cho, đặc biệt là người gốc rễ mỏng như hắn, nếu là có một ngày Hoàng Thượng thật sự muốn thu hồi lại, căn bản chính là dễ như trở bàn tay!

"Tam nữ của Mạc Trường Thanh, đoan trang hiền thục, trí dũng song toàn, có thể làm tấm gương của nữ tử trong thiên hạ, đúng lúc gần đây gặp mặt nàng trong lễ tang Duệ Tâm trưởng công chúa, trong lòng thương tiếc, vừa thấy Mạc tam cô nương liền cảm thấy thân thiết, vì thế đặc biệt nhận làm nghĩa nữ! Khâm thử!

Mạc Trường Thanh hoàn toàn ngây người!

Trí dũng song toàn?

Đây là nói Tam nữ nhi của mình?

Là Mạc Khanh Khanh?

Nàng lại là lúc nào gặp qua Duệ Tâm trưởng công chúa?

Nhân vật như vậy, cho dù là hắn thân là Thừa tướng cũng không phải muốn gặp là có thể gặp!

Khẩu dụ thật kỳ lạ như vậy, thật sự là làm cho người ta không có cách nào lý giải!

Nhìn thấy Mạc Trường Thanh vẫn còn ngây ngốc quỳ trên mặt đất bất động như trước, Cao Đức Phúc lạnh mặt nói: "Mạc đại nhân! Tiếp chỉ đi! Còn đứng ngây ở đó làm gì!"

"Vâng, vâng, thần lĩnh chỉ tạ ơn!" Mạc Trường Thanh chỉ có thể là thử thăm dò hỏi: "Cái này, công công, có thể nói rõ hay không?"

Nói xong, lúc hắn tiếp nhận thánh chỉ, khéo léo lấy một tấm chi phiếu đưa tới.



Cao Đức Phúc khẽ thoáng nhìn, năm trăm lượng!

Lão già này coi như là hào phóng, vậy thì chỉ điểm vài câu cũng được.

"Mạc đại nhân, ngài đã sinh được một nữ nhi tốt a! Chúng ta cũng không thể nhiều lời kể lại rõ chi tiết, lão nô chỉ nói cho ngài biết một câu, ngài có người nữ nhi này thì hơn hẳn người khác ngàn vạn lần."

Cao Đức Phúc thay đổi khuôn mặt, nói: "Mạc đại nhân, mời Tam cô nương đến đây đi. Hoàng Thượng vẫn còn việc khác là ban thưởng đấy!"

----------

Mạc Khanh Khanh vừa vào cửa phòng khách, đã nhìn thấy Cao Đức Phúc, trong đầu suy nghĩ một chút, cũng hiểu đại khái.

Đoán chừng là Hoàng Thượng không muốn nợ nàng ân tình đây!

Nhưng nàng lại làm ra một nét mặt cùng lúc ngạc nhiên vui mừng: "Đại nhân, sao người lại tới đây!"

Cao Đức Phúc vừa thấy Mạc Khanh Khanh không giống những người khác gọi hắn là công công như vậy, ngược lại gọi hắn "Đại nhân", trong lòng càng cao hơn hứng.

Hắn nhanh chóng kéo tay Mạc Khanh Khanh, thân thiết nói: "Tam cô nương mấy ngày này vẫn tốt chứ? Chúng ta rất là nhớ đấy!"

Mạc Trường Thanh nghe xong những lời này, cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Nhiều năm như vậy, hắn gặp Cao Đức Phúc không tới năm trăm lần, dù sao vẫn có tới ba trăm lần, lúc nào thì gặp qua bộ dáng này của hắn?

"Đại nhân, ngài tới nơi này làm gì a?" Mạc Khanh Khanh hỏi.

Cao Đức Phúc phất tay một cái, liền có hai tên tiểu thái giám một người bưng một cái hộp gỗ lim nhỏ hình vuông đi đến.

"Đây đều là một vị cố nhân nhờ ta mang cho cô nương!" Cao Đức Phúc nháy mắt ra dấu, "Ngươi hiểu được!"

Mạc Khanh Khanh hiểu ý, gật đầu cười: "Kính xin đại nhân chuyển lời đến cố nhân, tiểu nữ cũng không có nghĩ tới yêu cầu hồi báo đâu! Ngài ấy chỉ cần nói được là làm được! Tiểu nữ tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ nào khác"

Quả nhiên là một người thông minh!

Hoàng Thượng chính là sợ Mạc Tam cô nương này tuổi còn nhỏ, miệng không có chừng mực, đem chuyện nàng "cứu" Hoàng Thượng đi nói khắp nơi! Dù sao Vua của một nước bị một thích khách đuổi giết phải khôi đầu thổ liễm*, cũng không phải chuyện vinh quang gì!

(*) Khôi đầu thổ kiểm: Mặt xám mày tro (thất vọng, chán nản, nản lòng, chán chường)

Nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, ít nhất Mạc Trường Thanh người làm cha này chính là hoàn toàn không biết gì, mà Mạc Tam cô nương nói chuyện cũng là cố ý giấu đầu lòi đuôi, hiển nhiên là một người có chừng mực .

Cao Đức Phúc hoàn toàn yên tâm, cười đến càng lúc càng thật tình: "Cô nương liền nhận lấy vậy! Nếu không người khác cũng không an lòng a! Còn có một việc vui, xin mời lệnh tôn truyền lại đi! Chúng ta cũng nên cáo từ rồi!"

Cao Đức Phúc xoay người dẫn người bước đi, đi vài bước liền quay đầu lại nói: "Đồ này chính là cho Tam cô nương! Mạc đại nhân có thể giúp đỡ xem chừng cho tốt!"

Thật ra là sợ những người khác trong phủ ham muống đồ vật trong cái rương này, cố ý nhắc nhở Mạc Trường Thanh một câu.

Mạc Trường Thanh vội vàng gật đầu: "Hạ quan hiểu! Công công đi thong thả!"

Đợi cho Cao Đức Phúc thật sự đi xa, Mạc Trường Thanh lau mồ hôi trên trán một cái, lúc này mới nghiêm mặt hỏi: "Ngươi rốt cuộc là làm sao biết Cao công công?"

"Phụ thân không có nghe Cao đại nhân nói sao? là không cho phép nữ nhi nói ra sự thật câu chuyện!" Mạc Khanh Khanh cúi đầu nghịch ngọc bội trên váy, nhưng lại không chịu ngẩng mặt nhìn Mạc Trường Thanh.

"Ta là phụ thân ngươi!" Mạc Trường Thanh tức giận nói.

"Nhưng mà người kia, đúng là so với phụ thân còn quan trọng hơn! Thiên Địa Quân Thân Sư! Người đó chính là xếp ở phía trước Thân đấy!" Nói xong, nàng liền quay đầu rời đi, vừa đi vừa nói: "Làm phiền phụ thân sai người, giúp nữ nhi mang đồ vật đưa đến trong viện của con!"

"Thiên Địa Quân Thân Sư?" "Xếp ở phía trước Thân?"

Mạc Trường Thanh lập tức chảy mồ hôi lạnh - đó không phải là "Quân" sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook