Chương 66: Vận mệnh của ta do ta quyết định không phải ngươi.
Nguyệt Sơ Ảnh
23/06/2017
Mạc Khanh Khanh vội vàng quay đầu lại, thì nhìn thấy chim anh vũ kia vốn
cao quý hoạt bát đột nhiên đầu rủ xuống, tiếp theo lại phát ra tiếng kêu "quát quát" the thé thảm thiết, sau đó thì chim anh vũ từ trên cái
khung ngã xuống, không nhúc nhích!
Mọi người kinh hãi. Cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Nhất là Lão phu nhân, lòng như lửa đốt nói: "Bảo bối của ta đây là thế nào? Quân Quân! Mau lại đây xem một chút!"
Vẻ kinh ngạc trên mặt Thái tử phi ngày càng tăng: "Tử Loan, mau nhìn xem, đây chính là vật ngự ban, nếu như có mệnh hệ gì, chúng ta đều khó thoát khỏi liên quan!"
Tử Loan vội vàng cúi đầu kiểm tra, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch: "Thái tử phi, đây? ? Chim anh vũ, chết, chết rồi!"
"Làm sao có thể vô duyên vô cớ lại chết?" Lão phu nhân đang ngồi trên giường nhỏ lập tức cả kinh từ trên giường đứng lên!
"Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng vẫn còn tốt, làm sao Tam tỷ mới vừa xem qua, lại đột nhiên chết?" Mạc Kiều Kiều ngạc nhiên nói.
Mạc Khanh Khanh khẽ nheo mắt lại, trong lòng khẽ động, nhưng là không có nổi giận.
"Lục muội nói đùa, vừa rồi mọi người ở đây đều nhìn qua chim anh vũ này, làm sao chỉ nhắm vào tỷ?" Mạc Khanh Khanh lạnh nhạt cười.
Mạc Kiều Kiều cười nhạo một tiếng: "Đúng là mỗi người chúng ta ở đây đều nhìn qua nhưng không có chuyện gì, riêng tỷ vừa nhìn liền chết!"
"Đây chính là Lục muội kêu tỷ nhìn! Nếu như tỷ không đi đến, chẳng phải cũng không biết là ai xui xẻo! Có thể thấy được đây vốn là ngẫu nhiên!"
Mạc Khanh Khanh nói hợp tình hợp lý, Lão phu nhân mặc dù ngay từ đầu có chút lòng nghi ngờ, giờ phút này cũng bình thường trở lại.
Mạc Kiều Kiều cắn môi dưới, mặc dù trong lòng không phục lắm nhưng mà cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Xảy ra chuyện không giải thích được như vậy, sắc mặt của Lão phu nhân cũng có chút không vui, mấy tỷ muội cũng liền ngượng ngùng quay trở về chỗ ngồi.
"Thôi, thôi, chỉ cần trong phủ chúng ta không có tai tinh là tốt rồi!" Thái tử phi dường như vô tình nói.
Lão phu nhân một khi được nhắc nhở lập tức nghĩ tới chuyện vừa rồi Thái tử phi nói đến Hộ Quốc tự là vì có tai tinh quá bộ đến mới có thể vô duyên vô cớ bị lún, mà hôm nay, rõ ràng bảo bối chim anh vũ đang vui vẻ lại đột nhiên bị chết? ?
Thời điểm phát sinh hai chuyện này rõ ràng Mạc Khanh Khanh đúng lúc đều có mặt.
Không khỏi quá mức trùng hợp rồi chứ?
Lão phu nhân ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng nói: "Khanh Khanh, ta còn nhớ hình như sinh thần của ngươi vào tháng mười phải không?"
Mạc Khanh Khanh trong lòng cười lạnh, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy Mạc Băng Băng giành nói trước: "Đúng vậy! Sinh thần của Tam tỷ là mùng hai tháng mười!"
Thái tử phi nhíu mày lại: "Khanh Khanh, ngươi không phải là cầm tinh con dê?"
Mạc Diễm Diễm cũng ngồi không yên: "Đây không phải là ngày âm tháng âm năm âm sao? Muội là toàn âm chi thân còn dám đi bái Phật tổ?"
Lão phu nhân vốn là người mê tín, vài vị cô nương tranh nhau nói, làm cho bà càng cảm thấy hối hận, thật chẳng lẽ vì Mạc Khanh Khanh là toàn âm chi thân, cho nên mang đến tai hoạ?
Thế nhưng, Khanh Khanh sống ở trong phủ cũng vài chục năm, mọi người trong nhà đều không có gì đáng ngại a!
Lão phu nhân đang suy nghĩ, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng tranh chấp!
"Nô tỳ muốn bái kiến Lão phu nhân! Có chuyện quan trọng bẩm báo!"
"Thái tử phi ở bên trong, không cho phép làm càn!"
"Sự việc khẩn cấp, trong phủ có người đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!"
Lão phu nhân càng nghe sắc mặt càng đen, nhịn không được mở miệng nói: "Mau để cho người tiến vào!"
Một vị tẩu tử khoảng hơn ba mươi tuổi đi đến, nàng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, thái độ cung kính, mồm miệng lanh lợi nói: "Nô tỳ chính là người chăm sóc vườn, lúc nô tỳ đi lại trong vườn thì đột nhiên thấy Hồng Tiêu nha hoàn trong sân viện của Tam cô nương lén lút cõng một người, nhìn bộ dáng kia chính là nha hoàn Hồng Lăng trong sân viện của các nàng! Nô tỳ quá lo sợ, đương nhiên là lập tức qua đây bẩm báo!"
Lão phu nhân tức giận đến ngã ngửa, duỗi tay ra run rẩy chỉ vào Mạc Khanh Khanh nói: "Ngươi! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nói!" vẻ mặt kia trở nên dữ tợn hung tàn hoàn toàn không còn vẻ mặt từ ái từng thấy!
Mạc Khanh Khanh đi Hộ Quốc tự thì Hộ Quốc tự bị lún. Nàng đến xem chim thì chim liền chết. Bây giờ nha hoàn bên cạnh lại đột nhiên chết?
Chẳng lẽ Mạc Khanh Khanh thật sự là tai tinh!
Nếu không mọi thứ làm sao lại trùng hợp như vậy? Lão phu nhân chỉ có thể đem những chuyện này đỗ hết lên người Mạc Khanh Khanh!
Còn nữa, kế tiếp sẽ không đến phiên người tổ mẫu này? Còn có Mạc Trường Thanh nữa chứ?
Nếu như bà biết sự việc sẽ trở thành như vậy thì bà đã không hồ đồ cho phép người toàn âm chi thân như thế đi bái kiến Phật tổ thay mình! Nhất định là chọc giận tới ông trời, nếu không những chuyện kỳ lạ sau đó như thế nào cứ liên tục xảy ra!
Mạc Khanh Khanh trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại đều là ngỡ ngàng: "Điều này sao có thể chứ? Vừa rồi Hồng Tiêu tới tìm ta, chính là vì trong nhà phụ thân bị bệnh cấp tính, muốn nhanh chóng trở về nhà, nha hoàn ma ma trong sân đều nhìn thấy. Ta liền trở về sân viện an bài một phen, nàng bây giờ hẳn là đã về đến nhà rồi! Vị tẩu tử này chẳng lẻ là nhìn lầm rồi?
"Không thể nào!" vị tẩu tử kia sững sờ, lập tức nói ra: "Nô tỳ là thường xuyên nhìn thấy Hồng Tiêu cùng Hồng Lăng, tuyệt đối sẽ không nhận lầm!" một mực chắc chắn chính là Hồng Tiêu!
"Ai nha, ta như thế nào nghe nói trong sân viện của Tam tỷ hôm nay có nha hoàn đột nhiên chết? Chẳng lẽ chính là người này?" Mạc Kiều Kiều lớn tiếng nói, "hoảng hốt đưa người ra ngoài như vậy, chẳng lẽ là muốn nhanh chóng chôn cất thi thể, sợ để người khác biết chính là tỷ đã khắc chết nàng ta!"
Mạc Khanh Khanh rốt cuộc cũng không che dấu lãnh ý trong mắt: "Lục muội quả nhiên tin tức lưu thông, việc này tỷ cũng không biết, ngươi làm sao biết được? Vả lại nói, phụ thân và phu nhân thân thể an khang nhiều năm như vậy, đừng nói nha hoàn kia không chết, mà thật đã chết rồi, thì có liên quan gì tới tỷ?"
Ngụ ý là, nếu như nàng thực sự là tai tinh, khắc chết người bên cạnh, như vậy phụ mẫu phải là người đứng mũi chịu sào, làm sao lại có thể khắc chết một nha hoàn không có liên hệ gì được?
Cổ họng Mạc Kiều Kiều nghẹn một cái nói không nên lời!
Nhưng mà trong lòng nàng lại là càng ngày càng lạnh, ngươi không cần kêu ngạo, rất nhanh ngươi sẽ khắc chết phụ mẫu!
Phiền toái phía bên này còn chưa kết thúc, đột nhiên Vương di nương hốt hoảng chạy vào, nói: "Việc lớn không tốt!"
Lão phu nhân nghe lời này, dường như tức giận đến chết đi sống lại!
Hôm nay đây là thế nào? Một người hai người đến lại đều nói mọi thứ không tốt! Thật sự là họa vô đơn chí!
Lão phu nhân bất giác liếc mắt nhìn Mạc Khanh Khanh một cái, chẳng lẽ “không tốt” lần này vẫn có liên quan đến nàng nữa?
Vương di nương phịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Tôn, Tôn di nương, rơi xuống bên trong giếng cạn! Chỉ sợ, chỉ sợ?"
Lão phu nhân nghe vậy, cả người lay động.
Nương của Mạc Khanh Khanh chết?
Thật đúng là khắc chết phụ mẫu? Chẳng qua lần này là khắc chết mẹ ruột của nàng?
Nàng quả nhiên là một tai tinh!
Mạc Khanh Khanh nghe xong lời này, thân thể lay động một cái, gần như trực tiếp ngất xỉu, thế nhưng nàng chớp mắt một cái, lập tức đứng dậy vội vàng hỏi: "Lời di nương nói là thật sao? Người trông thấy Tôn di nương rơi xuống?"
Vương di nương sững sốt, lắc đầu nói: "Ta không có thấy. Nhưng mà, ta ở bên cạnh giếng tìm được đôi giày mà Tôn di nương thường mang. Với lại ta nhìn thấy ở trong giếng thật sự có một thi thể!"
Mạc Khanh Khanh liền nhũn người ngã xuống chỗ ngồi, nàng khóc lớn tiếng nói: "Di nương, người bình thường làm việc ôn thuận, chưa bao giờ đắc tội với ai! Lần này là ai chướng mắt, hạ độc thủ như vậy, làm hại tính mạng của người a! Người dưới suối vàng có linh thiêng, nhất định phải tới tìm nàng, làm cho nàng đêm ngủ không yên, phải bị trừng phạt!"
Mạc Khanh Khanh khóc đến bi thảm thê lương, mang theo một luồng tử khí khiếp người.
Mạc Kiều Kiều vẫn là tuổi còn nhỏ, nghe xong những lời này cũng có chút phát run trong lòng, nàng nhịn không được liền muốn quay đầu lại xem!
Mạc Băng Băng cười nhạo một tiếng nói: "Tam tỷ, ngươi khóc nghe thật đau lòng. Chỉ sợ là lần này Tôn di nương rơi xuống giếng, không phải là bị người nào đẩy, mà là bị tỷ khắc thôi! Tỷ cũng nói Tôn di nương cùng người khác không thù không oán, người đang yên lành làm sao lại ở dưới đáy giếng? Quả nhiên là một tai tinh!" nói xong liền tự giác tránh xa Mạc Khanh Khanh.
Thái tử phi gật gật đầu, ý bảo Tứ cô nương Mạc Băng Băng nói thật đúng. Thế nhưng lúc ngoảnh đầu nhìn thấy Lão phu nhân, cũng là mở to đôi mắt, kinh ngạc nói: "Trong phủ chúng ta luôn luôn bình an vô sự, làm sao mấy ngày nay ngược lại liên tiếp xuất hiện tai hoạ? Thật sự là quá mức kỳ lạ!"
Bây giờ hai mắt Lão phu nhân chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Khanh Khanh, lại nghe thấy lời nói của Thái tử phi, sắc mặt càng xanh mét.
Thái tử phi nhịn không được đổ đầu vào lửa: "Sợ không phải trong phủ thật sự có tai tinh? Không bằng mời Khâm Thiên Giám đến xem? Hôm nay vừa là chim anh vũ chết bất đắc kỳ tử, nha hoàn đột tử, di nương sẩy chân, e rằng không phải là ngoài ý muốn, nếu như sau này làm hại an khang của tổ mẫu và con đường làm quan của phụ thân, vậy thì nghiêm trọng rồi!"
Mạc Khanh Khanh liếc mắt thấy Thái tử phi miệng nói toàn là đạo lý, bây giờ đáy lòng nàng lại hiểu rõ hơn hết, thì ra đây là mục đích thật sự của Thái tử phi và Mạc Kiều Kiều đã tốn rất nhiều công sức bày ra!
Đầu tiên là dùng Hộ Quốc tự đột nhiên bị lún làm lời dẫn, làm ra một tai tinh, ngay sau đó vừa một tràng đổ tội một tràng sắp xếp chim anh vũ, nha hoàn, di nương chết, mặc dù nhìn như ngoài ý muốn, nhưng mà mỗi loại đồ vật, mỗi người cố tình đều có vài phần quan hệ với Mạc Khanh Khanh!
Hộ Quốc tự là do nàng đến mới lún, anh vũ là nàng nhìn mới chết, nha hoàn là trong sân viện đang muốn cất nhắc, mà Tôn di nương thì càng không cần phải nói - đây chính mẫu thân sinh của nàng!
Một chuyện hai chuyện, Lão phu nhân chắc chắn sẽ không tin tưởng, lại càng không nghĩ đến trên người nàng. Nhưng mà ba chuyện, bốn chuyện vậy? Làm sao Lão phu nhân có thể không tin?
Phen này an bài tỉ mỉ cẩn thận, thật sự có thể đem nàng tạo thành một “tai tinh” mười phân vẹn mười!
"Đại tỷ không nói, ta còn không có chú ý, lúc này hết việc này rồi đến việc khác, như thế nào đều cùng Tam tỷ có liên quan nhỉ?" Mạc Băng Băng làm ra một bộ dáng chợt hiểu ra!
Lập tức vài vị cô nương khác cũng nhịn không được liếc nhìn Mạc Khanh Khanh một cái, trong ánh mắt kia chứa đầy sợ hãi cùng dấy lên sự vui vẻ khi người gặp họa – xác định giống như nàng thật sự là một tai tinh, chỉ cần chạm một chút vào nàng, sẽ bị xui xẻo!
"Tam nha đầu, ngươi hôm đó đi Hộ Quốc tự, có từng đắc tội Phật tổ! Nếu không thì làm sao có thể dẫn tới tai họa liên tục trong phủ? Ngươi hay là lập tức chuyển ra khỏi phủ, để tránh tiếp tục gây tai họa cho người nhà!"
"Tổ mẫu! Người thật sự cho rằng cháu gái là tai tinh? Cháu gái hiếu kính ở trước mặt người lâu như vậy, chưa từng gây tổn hại gì đến người?" Mạc Khanh Khanh không nhìn người khác, đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn Lão phu nhân.
Lão phu nhân nhất thời có chút lúng túng. Mấy ngày này Mạc Khanh Khanh quả thực có thể gọi là thuần hiếu, không nói sáng trưa chiều đúng giờ thỉnh an, lại còn đấm lưng bóp vai cho bà, thật sự là còn chu đáo hơn so với nha hoàn.
Nghĩ đến đây, Lão phu nhân khẩu khí chậm lại nói: "Tam nha đầu, ngươi yên tâm, chờ mệnh tai tinh này của ngươi qua đi, ta liền đón ngươi quay về!"
Đón nàng quay về? Nàng đi chuyến này tính mạng có thể còn sống không?
Mọi người kinh hãi. Cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Nhất là Lão phu nhân, lòng như lửa đốt nói: "Bảo bối của ta đây là thế nào? Quân Quân! Mau lại đây xem một chút!"
Vẻ kinh ngạc trên mặt Thái tử phi ngày càng tăng: "Tử Loan, mau nhìn xem, đây chính là vật ngự ban, nếu như có mệnh hệ gì, chúng ta đều khó thoát khỏi liên quan!"
Tử Loan vội vàng cúi đầu kiểm tra, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch: "Thái tử phi, đây? ? Chim anh vũ, chết, chết rồi!"
"Làm sao có thể vô duyên vô cớ lại chết?" Lão phu nhân đang ngồi trên giường nhỏ lập tức cả kinh từ trên giường đứng lên!
"Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng vẫn còn tốt, làm sao Tam tỷ mới vừa xem qua, lại đột nhiên chết?" Mạc Kiều Kiều ngạc nhiên nói.
Mạc Khanh Khanh khẽ nheo mắt lại, trong lòng khẽ động, nhưng là không có nổi giận.
"Lục muội nói đùa, vừa rồi mọi người ở đây đều nhìn qua chim anh vũ này, làm sao chỉ nhắm vào tỷ?" Mạc Khanh Khanh lạnh nhạt cười.
Mạc Kiều Kiều cười nhạo một tiếng: "Đúng là mỗi người chúng ta ở đây đều nhìn qua nhưng không có chuyện gì, riêng tỷ vừa nhìn liền chết!"
"Đây chính là Lục muội kêu tỷ nhìn! Nếu như tỷ không đi đến, chẳng phải cũng không biết là ai xui xẻo! Có thể thấy được đây vốn là ngẫu nhiên!"
Mạc Khanh Khanh nói hợp tình hợp lý, Lão phu nhân mặc dù ngay từ đầu có chút lòng nghi ngờ, giờ phút này cũng bình thường trở lại.
Mạc Kiều Kiều cắn môi dưới, mặc dù trong lòng không phục lắm nhưng mà cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Xảy ra chuyện không giải thích được như vậy, sắc mặt của Lão phu nhân cũng có chút không vui, mấy tỷ muội cũng liền ngượng ngùng quay trở về chỗ ngồi.
"Thôi, thôi, chỉ cần trong phủ chúng ta không có tai tinh là tốt rồi!" Thái tử phi dường như vô tình nói.
Lão phu nhân một khi được nhắc nhở lập tức nghĩ tới chuyện vừa rồi Thái tử phi nói đến Hộ Quốc tự là vì có tai tinh quá bộ đến mới có thể vô duyên vô cớ bị lún, mà hôm nay, rõ ràng bảo bối chim anh vũ đang vui vẻ lại đột nhiên bị chết? ?
Thời điểm phát sinh hai chuyện này rõ ràng Mạc Khanh Khanh đúng lúc đều có mặt.
Không khỏi quá mức trùng hợp rồi chứ?
Lão phu nhân ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng nói: "Khanh Khanh, ta còn nhớ hình như sinh thần của ngươi vào tháng mười phải không?"
Mạc Khanh Khanh trong lòng cười lạnh, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy Mạc Băng Băng giành nói trước: "Đúng vậy! Sinh thần của Tam tỷ là mùng hai tháng mười!"
Thái tử phi nhíu mày lại: "Khanh Khanh, ngươi không phải là cầm tinh con dê?"
Mạc Diễm Diễm cũng ngồi không yên: "Đây không phải là ngày âm tháng âm năm âm sao? Muội là toàn âm chi thân còn dám đi bái Phật tổ?"
Lão phu nhân vốn là người mê tín, vài vị cô nương tranh nhau nói, làm cho bà càng cảm thấy hối hận, thật chẳng lẽ vì Mạc Khanh Khanh là toàn âm chi thân, cho nên mang đến tai hoạ?
Thế nhưng, Khanh Khanh sống ở trong phủ cũng vài chục năm, mọi người trong nhà đều không có gì đáng ngại a!
Lão phu nhân đang suy nghĩ, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng tranh chấp!
"Nô tỳ muốn bái kiến Lão phu nhân! Có chuyện quan trọng bẩm báo!"
"Thái tử phi ở bên trong, không cho phép làm càn!"
"Sự việc khẩn cấp, trong phủ có người đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!"
Lão phu nhân càng nghe sắc mặt càng đen, nhịn không được mở miệng nói: "Mau để cho người tiến vào!"
Một vị tẩu tử khoảng hơn ba mươi tuổi đi đến, nàng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, thái độ cung kính, mồm miệng lanh lợi nói: "Nô tỳ chính là người chăm sóc vườn, lúc nô tỳ đi lại trong vườn thì đột nhiên thấy Hồng Tiêu nha hoàn trong sân viện của Tam cô nương lén lút cõng một người, nhìn bộ dáng kia chính là nha hoàn Hồng Lăng trong sân viện của các nàng! Nô tỳ quá lo sợ, đương nhiên là lập tức qua đây bẩm báo!"
Lão phu nhân tức giận đến ngã ngửa, duỗi tay ra run rẩy chỉ vào Mạc Khanh Khanh nói: "Ngươi! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nói!" vẻ mặt kia trở nên dữ tợn hung tàn hoàn toàn không còn vẻ mặt từ ái từng thấy!
Mạc Khanh Khanh đi Hộ Quốc tự thì Hộ Quốc tự bị lún. Nàng đến xem chim thì chim liền chết. Bây giờ nha hoàn bên cạnh lại đột nhiên chết?
Chẳng lẽ Mạc Khanh Khanh thật sự là tai tinh!
Nếu không mọi thứ làm sao lại trùng hợp như vậy? Lão phu nhân chỉ có thể đem những chuyện này đỗ hết lên người Mạc Khanh Khanh!
Còn nữa, kế tiếp sẽ không đến phiên người tổ mẫu này? Còn có Mạc Trường Thanh nữa chứ?
Nếu như bà biết sự việc sẽ trở thành như vậy thì bà đã không hồ đồ cho phép người toàn âm chi thân như thế đi bái kiến Phật tổ thay mình! Nhất định là chọc giận tới ông trời, nếu không những chuyện kỳ lạ sau đó như thế nào cứ liên tục xảy ra!
Mạc Khanh Khanh trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại đều là ngỡ ngàng: "Điều này sao có thể chứ? Vừa rồi Hồng Tiêu tới tìm ta, chính là vì trong nhà phụ thân bị bệnh cấp tính, muốn nhanh chóng trở về nhà, nha hoàn ma ma trong sân đều nhìn thấy. Ta liền trở về sân viện an bài một phen, nàng bây giờ hẳn là đã về đến nhà rồi! Vị tẩu tử này chẳng lẻ là nhìn lầm rồi?
"Không thể nào!" vị tẩu tử kia sững sờ, lập tức nói ra: "Nô tỳ là thường xuyên nhìn thấy Hồng Tiêu cùng Hồng Lăng, tuyệt đối sẽ không nhận lầm!" một mực chắc chắn chính là Hồng Tiêu!
"Ai nha, ta như thế nào nghe nói trong sân viện của Tam tỷ hôm nay có nha hoàn đột nhiên chết? Chẳng lẽ chính là người này?" Mạc Kiều Kiều lớn tiếng nói, "hoảng hốt đưa người ra ngoài như vậy, chẳng lẽ là muốn nhanh chóng chôn cất thi thể, sợ để người khác biết chính là tỷ đã khắc chết nàng ta!"
Mạc Khanh Khanh rốt cuộc cũng không che dấu lãnh ý trong mắt: "Lục muội quả nhiên tin tức lưu thông, việc này tỷ cũng không biết, ngươi làm sao biết được? Vả lại nói, phụ thân và phu nhân thân thể an khang nhiều năm như vậy, đừng nói nha hoàn kia không chết, mà thật đã chết rồi, thì có liên quan gì tới tỷ?"
Ngụ ý là, nếu như nàng thực sự là tai tinh, khắc chết người bên cạnh, như vậy phụ mẫu phải là người đứng mũi chịu sào, làm sao lại có thể khắc chết một nha hoàn không có liên hệ gì được?
Cổ họng Mạc Kiều Kiều nghẹn một cái nói không nên lời!
Nhưng mà trong lòng nàng lại là càng ngày càng lạnh, ngươi không cần kêu ngạo, rất nhanh ngươi sẽ khắc chết phụ mẫu!
Phiền toái phía bên này còn chưa kết thúc, đột nhiên Vương di nương hốt hoảng chạy vào, nói: "Việc lớn không tốt!"
Lão phu nhân nghe lời này, dường như tức giận đến chết đi sống lại!
Hôm nay đây là thế nào? Một người hai người đến lại đều nói mọi thứ không tốt! Thật sự là họa vô đơn chí!
Lão phu nhân bất giác liếc mắt nhìn Mạc Khanh Khanh một cái, chẳng lẽ “không tốt” lần này vẫn có liên quan đến nàng nữa?
Vương di nương phịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Tôn, Tôn di nương, rơi xuống bên trong giếng cạn! Chỉ sợ, chỉ sợ?"
Lão phu nhân nghe vậy, cả người lay động.
Nương của Mạc Khanh Khanh chết?
Thật đúng là khắc chết phụ mẫu? Chẳng qua lần này là khắc chết mẹ ruột của nàng?
Nàng quả nhiên là một tai tinh!
Mạc Khanh Khanh nghe xong lời này, thân thể lay động một cái, gần như trực tiếp ngất xỉu, thế nhưng nàng chớp mắt một cái, lập tức đứng dậy vội vàng hỏi: "Lời di nương nói là thật sao? Người trông thấy Tôn di nương rơi xuống?"
Vương di nương sững sốt, lắc đầu nói: "Ta không có thấy. Nhưng mà, ta ở bên cạnh giếng tìm được đôi giày mà Tôn di nương thường mang. Với lại ta nhìn thấy ở trong giếng thật sự có một thi thể!"
Mạc Khanh Khanh liền nhũn người ngã xuống chỗ ngồi, nàng khóc lớn tiếng nói: "Di nương, người bình thường làm việc ôn thuận, chưa bao giờ đắc tội với ai! Lần này là ai chướng mắt, hạ độc thủ như vậy, làm hại tính mạng của người a! Người dưới suối vàng có linh thiêng, nhất định phải tới tìm nàng, làm cho nàng đêm ngủ không yên, phải bị trừng phạt!"
Mạc Khanh Khanh khóc đến bi thảm thê lương, mang theo một luồng tử khí khiếp người.
Mạc Kiều Kiều vẫn là tuổi còn nhỏ, nghe xong những lời này cũng có chút phát run trong lòng, nàng nhịn không được liền muốn quay đầu lại xem!
Mạc Băng Băng cười nhạo một tiếng nói: "Tam tỷ, ngươi khóc nghe thật đau lòng. Chỉ sợ là lần này Tôn di nương rơi xuống giếng, không phải là bị người nào đẩy, mà là bị tỷ khắc thôi! Tỷ cũng nói Tôn di nương cùng người khác không thù không oán, người đang yên lành làm sao lại ở dưới đáy giếng? Quả nhiên là một tai tinh!" nói xong liền tự giác tránh xa Mạc Khanh Khanh.
Thái tử phi gật gật đầu, ý bảo Tứ cô nương Mạc Băng Băng nói thật đúng. Thế nhưng lúc ngoảnh đầu nhìn thấy Lão phu nhân, cũng là mở to đôi mắt, kinh ngạc nói: "Trong phủ chúng ta luôn luôn bình an vô sự, làm sao mấy ngày nay ngược lại liên tiếp xuất hiện tai hoạ? Thật sự là quá mức kỳ lạ!"
Bây giờ hai mắt Lão phu nhân chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Khanh Khanh, lại nghe thấy lời nói của Thái tử phi, sắc mặt càng xanh mét.
Thái tử phi nhịn không được đổ đầu vào lửa: "Sợ không phải trong phủ thật sự có tai tinh? Không bằng mời Khâm Thiên Giám đến xem? Hôm nay vừa là chim anh vũ chết bất đắc kỳ tử, nha hoàn đột tử, di nương sẩy chân, e rằng không phải là ngoài ý muốn, nếu như sau này làm hại an khang của tổ mẫu và con đường làm quan của phụ thân, vậy thì nghiêm trọng rồi!"
Mạc Khanh Khanh liếc mắt thấy Thái tử phi miệng nói toàn là đạo lý, bây giờ đáy lòng nàng lại hiểu rõ hơn hết, thì ra đây là mục đích thật sự của Thái tử phi và Mạc Kiều Kiều đã tốn rất nhiều công sức bày ra!
Đầu tiên là dùng Hộ Quốc tự đột nhiên bị lún làm lời dẫn, làm ra một tai tinh, ngay sau đó vừa một tràng đổ tội một tràng sắp xếp chim anh vũ, nha hoàn, di nương chết, mặc dù nhìn như ngoài ý muốn, nhưng mà mỗi loại đồ vật, mỗi người cố tình đều có vài phần quan hệ với Mạc Khanh Khanh!
Hộ Quốc tự là do nàng đến mới lún, anh vũ là nàng nhìn mới chết, nha hoàn là trong sân viện đang muốn cất nhắc, mà Tôn di nương thì càng không cần phải nói - đây chính mẫu thân sinh của nàng!
Một chuyện hai chuyện, Lão phu nhân chắc chắn sẽ không tin tưởng, lại càng không nghĩ đến trên người nàng. Nhưng mà ba chuyện, bốn chuyện vậy? Làm sao Lão phu nhân có thể không tin?
Phen này an bài tỉ mỉ cẩn thận, thật sự có thể đem nàng tạo thành một “tai tinh” mười phân vẹn mười!
"Đại tỷ không nói, ta còn không có chú ý, lúc này hết việc này rồi đến việc khác, như thế nào đều cùng Tam tỷ có liên quan nhỉ?" Mạc Băng Băng làm ra một bộ dáng chợt hiểu ra!
Lập tức vài vị cô nương khác cũng nhịn không được liếc nhìn Mạc Khanh Khanh một cái, trong ánh mắt kia chứa đầy sợ hãi cùng dấy lên sự vui vẻ khi người gặp họa – xác định giống như nàng thật sự là một tai tinh, chỉ cần chạm một chút vào nàng, sẽ bị xui xẻo!
"Tam nha đầu, ngươi hôm đó đi Hộ Quốc tự, có từng đắc tội Phật tổ! Nếu không thì làm sao có thể dẫn tới tai họa liên tục trong phủ? Ngươi hay là lập tức chuyển ra khỏi phủ, để tránh tiếp tục gây tai họa cho người nhà!"
"Tổ mẫu! Người thật sự cho rằng cháu gái là tai tinh? Cháu gái hiếu kính ở trước mặt người lâu như vậy, chưa từng gây tổn hại gì đến người?" Mạc Khanh Khanh không nhìn người khác, đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn Lão phu nhân.
Lão phu nhân nhất thời có chút lúng túng. Mấy ngày này Mạc Khanh Khanh quả thực có thể gọi là thuần hiếu, không nói sáng trưa chiều đúng giờ thỉnh an, lại còn đấm lưng bóp vai cho bà, thật sự là còn chu đáo hơn so với nha hoàn.
Nghĩ đến đây, Lão phu nhân khẩu khí chậm lại nói: "Tam nha đầu, ngươi yên tâm, chờ mệnh tai tinh này của ngươi qua đi, ta liền đón ngươi quay về!"
Đón nàng quay về? Nàng đi chuyến này tính mạng có thể còn sống không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.