Chương 67: Vận mệnh của ta do ta quyết định không phải ngươi. 2
Nguyệt Sơ Ảnh
23/06/2017
Mạc Khanh Khanh đáy lòng lạnh giá. Đây là người nhà của nàng, trái tim ấm
áp của bọn họ đều đã bị đá che lấp! Đến thời khắc này, mọi người dĩ
nhiên là cùng nhau đem mọi việc trút hết lên nàng.
Có người bỏ đá xuống giếng như Tứ cô nương Mạc Băng Băng, Lục cô nương Mạc Kiều Kiều. Có người thờ ơ lạnh nhạt như Nhị cô nương Mạc Diễm Diễm, Ngũ cô nương Mạc Linh Linh.
Đương nhiên còn có người khởi xướng - chính là vị nhìn như bình dị gần gũi thực ra lại thủ đoạn tàn nhẫn là Thái tử phi kia!
Lúc này mỗi người ở đây cùng nàng đều không có thâm cừu đại hận gì, thế nhưng lại đều nóng lòng mong muốn giẫm đạp lên nàng, không có một người nào bằng lòng đúng ra vạch trần lời nói dối hoang đường này!
"Tổ mẫu, chỉ sợ số mệnh này của Tam muội đích thực không tốt, nếu không cũng sẽ không phải đi đến chỗ nào thì chỗ ấy gặp chuyện không may? Nhưng mà nàng lại là một cô nương gia, người muốn nàng chuyển đi nơi nào? Vậy chẳng phải để cho người ngoài bàn tán!" Thái tử phi vẫn như cũ tiếp tục nói ra ý kiến của nàng.
Lão phu nhân lúc nãy vừa sợ vừa giận, đã sớm quên quy củ thể thống, lúc này kịp phản ứng, nét mặt già nua có phần đỏ bừng: "Ta, ta đây cũng là sợ tai này - a không, Tam nha đầu tiếp tục gây tai họa - nán lại ở trong phủ, ảnh hưởng đến phụ thân của các ngươi". Mạc Khanh Khanh cho dù là nhu thuận ngoan ngoãn, lại khéo hiểu lòng người, cũng không thể so với vinh hoa phú quý cùng tiền đồ cẩm tú của con trai bà!
"Không bằng để cho Tam muội cũng đến từ đường, nói là phải đi hầu hạ mẫu thân, như vậy vừa không làm người khác chú ý lại có thể làm cho Tam muội mưa dầm thấm đất, thân cận với Phật tổ cũng có thể làm cho tà khí trên người cho Tam muội được hóa giải!" Thái tử phi quan tâm đưa ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, nhưng đáy lòng là đang cười lạnh
Mẫu thân, con sẽ đưa tiểu tiện nhân này đến cho người trút giận!
Mạc Khanh Khanh quả thực đã muốn vỗ tay tán thưởng khen ngợi!
Thật sự là từng vòng đan xen, từng bước đặc sắc!
Lão phu nhân có thể không quan tâm đến chim anh vũ tiến cống, cũng không quan tâm mạng sống của nha hoàn, thậm chí tình cảm chủ tớ của bà với di nương, thế nhưng ba người trở thành hổ!
Cho dù chỉ có một chút ít làm hại đến lợi ích của bản thân Lão phu nhân và Mạc Trường Thanh, bà đều sẽ không chút do dự vứt bỏ!
Thái tử phi quả nhiên không ra tay thì thôi, vừa ra nhất định phải trúng!
Nếu bản thân nàng thật sự đi đến từ đường, tới lúc đó sống hay chết còn không phải là tùy ý phu nhân Liễu thị định đoạt!
"Lão phu nhân, người thật sự nhẫn tâm như vậy? Cháu gái ở trong phủ mười mấy năm, chưa từng mang đến tai hoạ gì? Ta đã từng khắc chết ai?" ánh mắt của nàng liếc nhìn tất cả từng người ở đây, "chẳng lẽ mới có mấy ngày như vậy liền trở thành tai tinh rồi?" Mạc Khanh Khanh nước mắt lã chã.
"Đó là bởi vì tỷ chính là toàn âm chi thân nhưng lại nhất quyết muốn đi bái lạy Phật tổ, cho nên chọc giận ông trời!" Mạc Kiều Kiều cũng không để ý đáp lại chất vấn của Mạc Khanh Khanh, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai!
"Thật sự là buồn cười, hôm đó đến Hộ Quốc tự dâng hương đâu chỉ mấy ngàn người, chẳng lẽ mỗi người đều là sinh ngày dương tháng dương năm dương? Chẳng lẽ chỉ riêng mình tỷ chọc giận ông trời?" Mạc Khanh Khanh liên tục cười lạnh.
"Vậy vì sao hôm nay trong phủ xuất hiện nhiều tai họa không giải thích được thế này, hơn nữa mọi việc đều có quan hệ cùng với tỷ, chỉ sợ không phải một câu trùng hợp là có thể giải thích được rồi!" Mạc Băng Băng nhịn không được mở miệng phụ hoạ.
"Muội... !" Mạc Khanh Khanh cố tình làm bộ dáng tức giận đùng đùng, cố tình nhìn như á khẩu không trả lời được.
Mạc Kiều Kiều thấy thế, trong lòng càng thêm đắc ý, trong khoảng thời gian này đúng là khó có được thời điểm nhìn thấy con tiểu tiện nhân này nói không nên lời!
"Chim anh vũ kia còn có thể nói ngoài ý muốn, nha hoàn kia và di nương? Tỷ cũng đừng nói cái chết của bọn họ là vừa khéo... A! Quỷ a!"
Giọng nói thanh thúy của Mạc Kiều Kiều biến thành tiếng thét chói tai!
Lão phu nhân đã lớn tuổi nên không thể chịu nổi kinh hãi, giờ đây nghe thấy tiếng thét thảm thiết chói tai này, lập tức bị dọa tới mức trái tim nhảy loạn.
Bà đang muốn mắng Mạc Kiều Kiều một câu, nhưng khi chuyển tầm mắt lại nhìn trân trân một người đứng ngoài cửa kinh ngạc nói không nên lời, mắt trợn lên liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ!
Đến khi mọi người vừa đút nước uống, vừa vỗ lưng, lại ấn huyệt nhân trung, lúc Lão phu nhân tỉnh lại trong miệng bà còn run rẩy lẩm bẩm: "Thực, thật sự là quỷ!"
"Lão phu nhân, ngươi mở mắt nhìn nô tỳ một chút a, nô tỳ là Thanh Mộng a, nô tỳ không phải là quỷ!"
Lão phu nhân mở to mắt, quả nhiên liền nhìn thấy gương mặt của Tôn di nương xuất hiện ở trước mặt của mình.
Bà đầu tiên lại là bị dọa giật mình, nhưng mà dù sao cũng không đến nỗi hồ đồ, cẩn thận nhìn kỹ Tôn di nương một chút, lại nhìn một chút bóng người trên mặt đất.
"Lão phu nhân, nô tỳ có bóng người. Hơn nữa, làm gì có quỷ hồn nào giữa ban ngày đi ra ngoài?" Tôn di nương ôn nhu nói.
Lão phu nhân lúc này mới vuốt ve lồng ngực của mình, thở phì phò nói: "Làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết! Đều do Lục nha đầu! đang yên lành nói cái gì có quỷ! Ngươi rốt cuộc là có dụng ý gì!"
Bên kia Mạc Kiều Kiều trong lòng vẫn còn sợ hãi, môi trên va vào môi dưới, run cầm cập một hồi, cứ thế một chữ cũng không nói ra được!
Tôn di nương không phải đã chết rồi sao!
Không phải nên bị ném ở bên trong giếng cạn kia sao?
Làm sao có thể sống sờ sờ đứng ở chỗ này?
Như vậy trong giếng cạn là ai?
Mạc Kiều Kiều càng nghĩ càng sợ hãi, nhìn về phía Thái tử phi giống như xin giúp đỡ.
Thái tử phi nhưng lại không để ý tới nàng, ngược lại gắt gao nhìn Mạc Khanh Khanh cùng Tôn di nương trình diễn tiết mục mẹ con tình thâm.
"Di nương, ngươi làm nữ nhi sợ muốn chết, vừa rồi Vương di nương đến nói ngươi rơi xuống giếng! Nữ nhi còn tưởng rằng con sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa rồi!"
"Nói bậy! Ta chẳng qua là đi tản bộ trong vườn, làm sao có thể rơi xuống giếng? Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi!"
Vương di nương nghe hai người nói chuyện với nhau, sắc mặt trắng bệch, từ từ muốn lui ra ngoài.
Thế nhưng Mạc Khanh Khanh làm sao có thể buông tha cho bà!
"Vương di nương, người không phải nói di nương của con đã chết rồi sao? Làm sao bây giờ yên lành đứng ở chỗ này? Cái gì đó giầy a, thi thể a, có thể hay không xin người giải thích một chút!"
Lão phu nhân lúc này cũng đã tỉnh hồn lại, đối với tay sai của Liễu thị là Vương di nương, bà đương nhiên là càng thêm thích người của mình là Tôn di nương.
Lão phu nhân cũng nghiêm mặt nói: "Không thể khẳng định! Nhìn cũng không rõ lắm, liền nói hưu nói vượn! Đây chính là một mạng người! Ngươi có phải là đầu heo đâu mà ngu muội không biết gì!"
Vương di nương nhìn trái một chút, nhìn bên phải một chút, đành phải phịch một tiếng quỳ xuống đất, lúng túng nói: "Là, là nô tỳ hoa mắt nhìn nhầm rồi! Nhìn đôi giày kia giống như của Tôn di nương, liền hoảng sợ, không có cẩn thận xem xét."
Lão phu nhân tức giận đến ngã ngửa!
Hoảng sợ? Có cái gì mà hoảng sợ?
Đây đều là mượn cớ!
Đây đều là mong muốn cho Tôn di nương chết sớm, các nàng đến báo tin tốt! Đám di nương này không có một người nào là dễ bắt nạt! Tôn di nương cũng vậy, một người bệnh mới khỏi, đi dạo lung tung trong vườn làm gì!
Vẫn là Thiến Nhi của bà tốt nhất! Độ lượng khéo léo, lại ôn nhu hiền lành, đáng tiếc là té bị tổn thương gân cốt một trăm ngày, tạm thời nửa năm vẫn không thể đến hầu hạ mình a!
"Nếu chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, vậy thì thôi đi. Tổ mẫu, dầu gì cũng là ngày cháu gái về nhà thăm phụ mẫu, người cũng đừng trách phạt quá mức Vương di nương. Di nương đây cũng là tâm hoảng ý loạn mới nhìn lầm người." Thái tử phi nhẹ lời nói ra.
Lão phu nhân hết sức oán hận Vương thị rảnh rỗi đi gây ra sóng gió, nhưng mà Thái tử phi đã lên tiếng, bà cũng không thể bỏ qua mặt mũi của đối phương, liền vừa cười vừa nói: "Con nói có lý. Vương thị! Liền phạt ngươi nửa năm tiền tiêu hàng tháng đi!"
Vương thị hết sức vui mừng, liên tục tạ ơn, sau đó mới ảo não lui ra ngoài.
Thái tử phi đôi mắt khẽ động, nói tiếp: "Chuyện của Tôn di nương là hư ảo giả dối, nhưng mà nha hoàn kia chết bất đắc kỳ tử đấy? Chúng ta cũng là cô nương của gia đình thế gia vọng tộc, cho dù là nha hoàn có ngốc chút, ngu xuẩn chút, dặn dò là được, cần gì động thủ như vậy?"
Mạc Khanh Khanh quả thực là bội phục sát đất!
Không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Thái tử phi là có thể đào ra hoa, nàng trong nháy mắt từ tai tinh biến thành Tam cô nương một nữ tử hung ác khiển trách nặng nề hạ nhân!
"Đúng vậy! Nô tỳ thấy rõ ràng, chính là Hồng Tiêu cõng Hồng Lăng!" Vị tẩu tử kia còn chưa đi, lập tức đi ra làm chứng!
Mạc Khanh Khanh vẻ mặt trào phúng.
Thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi chen lấn cũng muốn chui vào!
Nàng nhìn thoáng thấy sự lo lắng của Tôn di nương, nàng giống như an ủi vỗ vỗ tay của bà nói ra: "Lão phu nhân, vừa rồi cháu gái cũng đã nói, vị tẩu tử nói chuyện từ đầu đến cuối chính là nói quá sự thật!"
"Nô tỳ nói đều là thật! Nô tỳ tận mắt nhìn thấy" Lời này không giả, vị tẩu tử kia là thật sự nhìn thấy có một người giống nha hoàn cõng một nha hoàn khác đi qua trước mặt nàng. Chỉ có điều không biết hai nha hoàn kia rốt cuộc là ai, về phần tên, tự nhiên là sớm đã có người phân phó cho nàng.
"Thật sự là buồn cười! Ta một cô nương, lúc này vốn không nên tranh chấp cùng hạ nhân như ngươi, nhưng mà ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần vũ nhục nô tỳ thiếp thân của ta, quả thực cùng với vũ nhục ta không có gì khác biệt, ta há có thể cho phép ngươi!" Mạc Khanh Khanh đập lên bàn!
Đó cũng là vì sao ở gia đình thế gia vọng tộc, chọn lựa người bên cạnh cô nương điều là vô cùng cẩn thận, phần lớn là lựa chọn người hầu có thân thế trong sạch, sợ nhất là người từ bên ngoài không biết rõ nguồn gốc, làm tổn hại danh tiếng của tiểu thư!
Vị tẩu tử này luôn miệng nói Hồng Tiêu cõng thi thể đi khắp nơi, như vậy người là ai giết? Lúc này nàng là chủ tử lại có biết chuyện không? Mạc Khanh Khanh vô hình trung đã bị kéo xuống nước!
Vị tẩu tử kia bị uy thế của Mạc Khanh Khanh hù dọa khẽ run lên, nhưng mà vẫn cứ cắn chặt không buôn nói: "Ta thật sự nhìn thấy là Hồng Tiêu cõng thi thể Hồng Lăng đi qua, chắc là đi xử lý !"
"Tốt! Lời này là ngươi nói! Ngươi có thể nhớ rõ rồi chứ!"
Mạc Khanh Khanh quay đầu đối diện với Lão phu nhân cuối đầu hành lễ nói: "Tổ mẫu, cháu gái mặc dù thấp cổ bé họng, nhưng mà tốt xấu cũng cần phải có thể diện. Vị tẩu tử này miệng nói lời xằng bậy, bây giờ cháu gái liền muốn trước mặt mọi người vạch trần nàng!"
Lão phu nhân có chút do dự, bà thử thăm dò nói ra: "Có phải hay không lại là nhìn lầm rồi?"
Vị tẩu tử kia trong lòng sợ hãi, nghĩ đến kết cục vừa rồi Vương di nương "nhìn lầm", làm sao có thể thừa nhận?
Người ta là di nương, mất nửa năm tiền tiêu hàng tháng còn có thể sống, nàng không phải giống vậy, nàng dựa vào tiền này nuôi gia đình sống qua ngày, vả lại, người nọ chính là đáp ứng, nếu như sự việc thành, sẽ cho nàng năm trăm lượng!
Cho nên, vị tẩu tử này chính là cắn chặt không buôn: "Lão phu nhân, nô tỳ tuyệt đối không có nhìn lầm!"
"Bây giờ, phải nghiệm chứng như thế nào a?" Hai phía đều cắn chặt không buôn, Lão phu nhân cũng có chút khó xử!
Mạc Khanh Khanh khẽ mỉm cười, nói ra: "Việc này đơn giản! Đành phải làm phiền Trần ma ma rồi!"
Trần ma ma đứng ở sau lưng Lão phu nhân sững sờ, vội vàng nói: "Tam cô nương, nếu cần dùng đến lão nô, lão nô đương nhiên giúp đỡ!" Nói xong cuối cùng vẫn là nhìn Lão phu nhân một cái, Lão phu nhân cũng tỏ ý cho bà đi hỗ trợ.
Mạc Khanh Khanh đi đến trước mặt vị tẩu tử kia, trên cao nhìn xuống xem nàng, lạnh lùng nói ra: "Xin mời ngươi cõng Trần ma ma lên, sau đó ở trong phòng này đi hai bước!"
"Này... Đây là làm cái gì?" Mạc Kiều Kiều có chút kỳ quái, vội vàng hỏi.
"Như thế nào, chẳng lẽ nàng ta hiện tại đã không phải là nô tài Mạc phủ chúng ta, ta một cô nương phân phó nàng làm việc, nàng ta cũng có thể bỏ mặc rồi? Lục muội, ngươi rất là biết quy củ!" Mạc Khanh Khanh không cần quay đầu lại, làm cho Mạc Kiều Kiều nghẹn phải á khẩu không trả lời được.
Vị tẩu tử kia chỉ có thể là đầu óc mờ mịt đích thực đi tới, từ từ cúi người xuống, Trần ma ma cũng không khách khí, lập tức liền leo lên.
Nàng nhất thời cảm thấy Thái Sơn áp đỉnh, ngay cả đầu cũng đột nhiên trầm xuống.
Trần ma ma này vốn là một người thân hình cao lớn, hơn nữa lại sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, cho nên cân nặng khẳng định không nhẹ!
Mà vị tẩu tử kia bất quá là dáng người trung bình, làm sao có thể cõng được thân thể cường tráng của Trần ma ma?
Bây giờ, đừng nói là đi hai vòng, vị tẩu tử kia bây giờ ngay cả di chuyển một bước cũng không nhúc nhích được !
Cố gắng nửa ngày, thật sự là không có biện pháp, vị tẩu tử kia chỉ có thể là hậm hực nói: "Nô tỳ vô năng, không thể cõng Trần ma ma đi!"
Trần ma ma an tâm đi xuống.
Mạc Khanh Khanh hướng Trần ma ma gật đầu ra hiệu, nói tiếp: "Tổ mẫu mời xem, cháu gái đã chứng minh, tẩu tử này từ đầu đến cuối chính là đang nói dối!"
Lão phu nhân thật sự là không hiểu gì, vội vàng hỏi: "Lời này nói có nghĩa gì?"
Thái tử phi bên cạnh nhưng là đã nghĩ tới điều gì, nhíu mày, cắn chặt môi.
"Vị tẩu tử này hao phí hết toàn lực cũng không thể cõng Trần ma ma đi lên nửa bước, Hồng Tiêu bên cạnh ta so với nàng còn gầy yếu hơn ba phần, làm sao có thể cõng thi thể Hồng Lăng đi?" Mạc Khanh Khanh liếc mắt nói ra.
Vị tẩu tử kia lập tức nói: "Đó là bởi vì Hồng Lăng so với Hồng Tiêu vẫn còn gầy!"
"Ta chờ chính là những lời này của ngươi!" Mạc Khanh Khanh như là nhìn một người sắp chết, giọng điệu châm chọc nói: "Hồng Lăng mặc dù nghe tên ôn nhu, lại bất quá là một nha hoàn mười mấy tuổi, đương nhiên sẽ cho rằng nàng là dáng người mảnh khảnh."
"Chẳng lẽ không phải?" Mạc Kiều Kiều lại nhịn không được không sợ chết lên tiếng!
"Chẳng phải biết người không nhìn tướng mạo! Lại càng đừng nói đến tên! Thực ra Hồng Lăng vóc người khá cao, lưng hùm vai gấu, chỉ sợ so với Trần ma ma còn khỏe mạnh hơn!" Cũng chính bởi vì vậy, Hồng Tiêu cùng Mạc Khanh Khanh mới có thể chọn nàng lưu lại, chính là vì trông giữ bảo hộ sân viện!
"Cái gì?" Vị tẩu tử kia lúc này rốt cuộc không che dấu được nỗi sợ hãi trong nội tâm.
"Ngươi mới vừa nói cái gì thường xuyên gặp Hồng Tiêu cùng Hồng Lăng ra vào, cùng các nàng có quen biết, căn bản không thể nào nhìn lầm, bây giờ xem ra, tất cả đều là nói bậy!" Mạc Khanh Khanh từng bước đến gần vị tẩu tử kia, "với vóc người của ngươi còn không thể cõng được Trần ma ma, Hồng Tiêu tuổi tác so với ngươi còn nhỏ hơn, lại là đang ở nội viện hầu hạ, làm sao có đủ sức để có thể cõng Hồng Lăng? Bất kể nhìn từ các mặt, ngươi đều là - đang - nói - dối!"
Mạc Khanh Khanh nói ra từng chữ từng câu, nói xong vị tẩu tử kia, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Thái tử phi.
Sau đó nàng vừa cười vừa nói: "Thái tử phi cho rằng muội muội nói có thể có lý?"
Thái tử phi híp hai mắt, cũng cười đến ấm áp: "Muội là một người tốt! Đương nhiên nói rất có lý!"
Vị tẩu tử kia nghe xong những lời này, liền mất đi toàn bộ hi vọng, nàng cả người xụi lơ trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi, ta thật sự nhìn thấy, ta thật sự nhìn thấy..."
Lão phu nhân thấy bộ dáng si ngốc này của nàng, trong mắt lộ ra chán ghét, dùng khăn che miệng mũi nói: "Mau dẫn người xuống xử trí đi!"
"Lão phu nhân, nô tỳ thật sự nhìn thấy, thật sự nhìn thấy một nha hoàn cõng một nha hoàn khác!" lúc vị tẩu tử kia bị hai người ma ma vạm vỡ kéo dậy, vẫn còn hét lên, thế nhưng bây giờ, làm sao có người chịu nghe những lời nối dối của nàng?
Thái tử phi mắt thấy an bài của mình cư nhiên bị Mạc Khanh Khanh từng cái hóa giải, toàn bộ đều hóa thành hư ảo, trong lòng tự nhiên là bực bội.
Nhưng mà hôm nay đã rơi xuống thế hạ phong, nếu như lại tiếp tục dây dưa nữa, chẳng những mất thân phận, hơn nữa cũng không có chút phần thắng nào.
Chi bằng tính việc lâu dài!
Có người bỏ đá xuống giếng như Tứ cô nương Mạc Băng Băng, Lục cô nương Mạc Kiều Kiều. Có người thờ ơ lạnh nhạt như Nhị cô nương Mạc Diễm Diễm, Ngũ cô nương Mạc Linh Linh.
Đương nhiên còn có người khởi xướng - chính là vị nhìn như bình dị gần gũi thực ra lại thủ đoạn tàn nhẫn là Thái tử phi kia!
Lúc này mỗi người ở đây cùng nàng đều không có thâm cừu đại hận gì, thế nhưng lại đều nóng lòng mong muốn giẫm đạp lên nàng, không có một người nào bằng lòng đúng ra vạch trần lời nói dối hoang đường này!
"Tổ mẫu, chỉ sợ số mệnh này của Tam muội đích thực không tốt, nếu không cũng sẽ không phải đi đến chỗ nào thì chỗ ấy gặp chuyện không may? Nhưng mà nàng lại là một cô nương gia, người muốn nàng chuyển đi nơi nào? Vậy chẳng phải để cho người ngoài bàn tán!" Thái tử phi vẫn như cũ tiếp tục nói ra ý kiến của nàng.
Lão phu nhân lúc nãy vừa sợ vừa giận, đã sớm quên quy củ thể thống, lúc này kịp phản ứng, nét mặt già nua có phần đỏ bừng: "Ta, ta đây cũng là sợ tai này - a không, Tam nha đầu tiếp tục gây tai họa - nán lại ở trong phủ, ảnh hưởng đến phụ thân của các ngươi". Mạc Khanh Khanh cho dù là nhu thuận ngoan ngoãn, lại khéo hiểu lòng người, cũng không thể so với vinh hoa phú quý cùng tiền đồ cẩm tú của con trai bà!
"Không bằng để cho Tam muội cũng đến từ đường, nói là phải đi hầu hạ mẫu thân, như vậy vừa không làm người khác chú ý lại có thể làm cho Tam muội mưa dầm thấm đất, thân cận với Phật tổ cũng có thể làm cho tà khí trên người cho Tam muội được hóa giải!" Thái tử phi quan tâm đưa ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, nhưng đáy lòng là đang cười lạnh
Mẫu thân, con sẽ đưa tiểu tiện nhân này đến cho người trút giận!
Mạc Khanh Khanh quả thực đã muốn vỗ tay tán thưởng khen ngợi!
Thật sự là từng vòng đan xen, từng bước đặc sắc!
Lão phu nhân có thể không quan tâm đến chim anh vũ tiến cống, cũng không quan tâm mạng sống của nha hoàn, thậm chí tình cảm chủ tớ của bà với di nương, thế nhưng ba người trở thành hổ!
Cho dù chỉ có một chút ít làm hại đến lợi ích của bản thân Lão phu nhân và Mạc Trường Thanh, bà đều sẽ không chút do dự vứt bỏ!
Thái tử phi quả nhiên không ra tay thì thôi, vừa ra nhất định phải trúng!
Nếu bản thân nàng thật sự đi đến từ đường, tới lúc đó sống hay chết còn không phải là tùy ý phu nhân Liễu thị định đoạt!
"Lão phu nhân, người thật sự nhẫn tâm như vậy? Cháu gái ở trong phủ mười mấy năm, chưa từng mang đến tai hoạ gì? Ta đã từng khắc chết ai?" ánh mắt của nàng liếc nhìn tất cả từng người ở đây, "chẳng lẽ mới có mấy ngày như vậy liền trở thành tai tinh rồi?" Mạc Khanh Khanh nước mắt lã chã.
"Đó là bởi vì tỷ chính là toàn âm chi thân nhưng lại nhất quyết muốn đi bái lạy Phật tổ, cho nên chọc giận ông trời!" Mạc Kiều Kiều cũng không để ý đáp lại chất vấn của Mạc Khanh Khanh, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai!
"Thật sự là buồn cười, hôm đó đến Hộ Quốc tự dâng hương đâu chỉ mấy ngàn người, chẳng lẽ mỗi người đều là sinh ngày dương tháng dương năm dương? Chẳng lẽ chỉ riêng mình tỷ chọc giận ông trời?" Mạc Khanh Khanh liên tục cười lạnh.
"Vậy vì sao hôm nay trong phủ xuất hiện nhiều tai họa không giải thích được thế này, hơn nữa mọi việc đều có quan hệ cùng với tỷ, chỉ sợ không phải một câu trùng hợp là có thể giải thích được rồi!" Mạc Băng Băng nhịn không được mở miệng phụ hoạ.
"Muội... !" Mạc Khanh Khanh cố tình làm bộ dáng tức giận đùng đùng, cố tình nhìn như á khẩu không trả lời được.
Mạc Kiều Kiều thấy thế, trong lòng càng thêm đắc ý, trong khoảng thời gian này đúng là khó có được thời điểm nhìn thấy con tiểu tiện nhân này nói không nên lời!
"Chim anh vũ kia còn có thể nói ngoài ý muốn, nha hoàn kia và di nương? Tỷ cũng đừng nói cái chết của bọn họ là vừa khéo... A! Quỷ a!"
Giọng nói thanh thúy của Mạc Kiều Kiều biến thành tiếng thét chói tai!
Lão phu nhân đã lớn tuổi nên không thể chịu nổi kinh hãi, giờ đây nghe thấy tiếng thét thảm thiết chói tai này, lập tức bị dọa tới mức trái tim nhảy loạn.
Bà đang muốn mắng Mạc Kiều Kiều một câu, nhưng khi chuyển tầm mắt lại nhìn trân trân một người đứng ngoài cửa kinh ngạc nói không nên lời, mắt trợn lên liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ!
Đến khi mọi người vừa đút nước uống, vừa vỗ lưng, lại ấn huyệt nhân trung, lúc Lão phu nhân tỉnh lại trong miệng bà còn run rẩy lẩm bẩm: "Thực, thật sự là quỷ!"
"Lão phu nhân, ngươi mở mắt nhìn nô tỳ một chút a, nô tỳ là Thanh Mộng a, nô tỳ không phải là quỷ!"
Lão phu nhân mở to mắt, quả nhiên liền nhìn thấy gương mặt của Tôn di nương xuất hiện ở trước mặt của mình.
Bà đầu tiên lại là bị dọa giật mình, nhưng mà dù sao cũng không đến nỗi hồ đồ, cẩn thận nhìn kỹ Tôn di nương một chút, lại nhìn một chút bóng người trên mặt đất.
"Lão phu nhân, nô tỳ có bóng người. Hơn nữa, làm gì có quỷ hồn nào giữa ban ngày đi ra ngoài?" Tôn di nương ôn nhu nói.
Lão phu nhân lúc này mới vuốt ve lồng ngực của mình, thở phì phò nói: "Làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết! Đều do Lục nha đầu! đang yên lành nói cái gì có quỷ! Ngươi rốt cuộc là có dụng ý gì!"
Bên kia Mạc Kiều Kiều trong lòng vẫn còn sợ hãi, môi trên va vào môi dưới, run cầm cập một hồi, cứ thế một chữ cũng không nói ra được!
Tôn di nương không phải đã chết rồi sao!
Không phải nên bị ném ở bên trong giếng cạn kia sao?
Làm sao có thể sống sờ sờ đứng ở chỗ này?
Như vậy trong giếng cạn là ai?
Mạc Kiều Kiều càng nghĩ càng sợ hãi, nhìn về phía Thái tử phi giống như xin giúp đỡ.
Thái tử phi nhưng lại không để ý tới nàng, ngược lại gắt gao nhìn Mạc Khanh Khanh cùng Tôn di nương trình diễn tiết mục mẹ con tình thâm.
"Di nương, ngươi làm nữ nhi sợ muốn chết, vừa rồi Vương di nương đến nói ngươi rơi xuống giếng! Nữ nhi còn tưởng rằng con sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa rồi!"
"Nói bậy! Ta chẳng qua là đi tản bộ trong vườn, làm sao có thể rơi xuống giếng? Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi!"
Vương di nương nghe hai người nói chuyện với nhau, sắc mặt trắng bệch, từ từ muốn lui ra ngoài.
Thế nhưng Mạc Khanh Khanh làm sao có thể buông tha cho bà!
"Vương di nương, người không phải nói di nương của con đã chết rồi sao? Làm sao bây giờ yên lành đứng ở chỗ này? Cái gì đó giầy a, thi thể a, có thể hay không xin người giải thích một chút!"
Lão phu nhân lúc này cũng đã tỉnh hồn lại, đối với tay sai của Liễu thị là Vương di nương, bà đương nhiên là càng thêm thích người của mình là Tôn di nương.
Lão phu nhân cũng nghiêm mặt nói: "Không thể khẳng định! Nhìn cũng không rõ lắm, liền nói hưu nói vượn! Đây chính là một mạng người! Ngươi có phải là đầu heo đâu mà ngu muội không biết gì!"
Vương di nương nhìn trái một chút, nhìn bên phải một chút, đành phải phịch một tiếng quỳ xuống đất, lúng túng nói: "Là, là nô tỳ hoa mắt nhìn nhầm rồi! Nhìn đôi giày kia giống như của Tôn di nương, liền hoảng sợ, không có cẩn thận xem xét."
Lão phu nhân tức giận đến ngã ngửa!
Hoảng sợ? Có cái gì mà hoảng sợ?
Đây đều là mượn cớ!
Đây đều là mong muốn cho Tôn di nương chết sớm, các nàng đến báo tin tốt! Đám di nương này không có một người nào là dễ bắt nạt! Tôn di nương cũng vậy, một người bệnh mới khỏi, đi dạo lung tung trong vườn làm gì!
Vẫn là Thiến Nhi của bà tốt nhất! Độ lượng khéo léo, lại ôn nhu hiền lành, đáng tiếc là té bị tổn thương gân cốt một trăm ngày, tạm thời nửa năm vẫn không thể đến hầu hạ mình a!
"Nếu chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, vậy thì thôi đi. Tổ mẫu, dầu gì cũng là ngày cháu gái về nhà thăm phụ mẫu, người cũng đừng trách phạt quá mức Vương di nương. Di nương đây cũng là tâm hoảng ý loạn mới nhìn lầm người." Thái tử phi nhẹ lời nói ra.
Lão phu nhân hết sức oán hận Vương thị rảnh rỗi đi gây ra sóng gió, nhưng mà Thái tử phi đã lên tiếng, bà cũng không thể bỏ qua mặt mũi của đối phương, liền vừa cười vừa nói: "Con nói có lý. Vương thị! Liền phạt ngươi nửa năm tiền tiêu hàng tháng đi!"
Vương thị hết sức vui mừng, liên tục tạ ơn, sau đó mới ảo não lui ra ngoài.
Thái tử phi đôi mắt khẽ động, nói tiếp: "Chuyện của Tôn di nương là hư ảo giả dối, nhưng mà nha hoàn kia chết bất đắc kỳ tử đấy? Chúng ta cũng là cô nương của gia đình thế gia vọng tộc, cho dù là nha hoàn có ngốc chút, ngu xuẩn chút, dặn dò là được, cần gì động thủ như vậy?"
Mạc Khanh Khanh quả thực là bội phục sát đất!
Không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Thái tử phi là có thể đào ra hoa, nàng trong nháy mắt từ tai tinh biến thành Tam cô nương một nữ tử hung ác khiển trách nặng nề hạ nhân!
"Đúng vậy! Nô tỳ thấy rõ ràng, chính là Hồng Tiêu cõng Hồng Lăng!" Vị tẩu tử kia còn chưa đi, lập tức đi ra làm chứng!
Mạc Khanh Khanh vẻ mặt trào phúng.
Thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi chen lấn cũng muốn chui vào!
Nàng nhìn thoáng thấy sự lo lắng của Tôn di nương, nàng giống như an ủi vỗ vỗ tay của bà nói ra: "Lão phu nhân, vừa rồi cháu gái cũng đã nói, vị tẩu tử nói chuyện từ đầu đến cuối chính là nói quá sự thật!"
"Nô tỳ nói đều là thật! Nô tỳ tận mắt nhìn thấy" Lời này không giả, vị tẩu tử kia là thật sự nhìn thấy có một người giống nha hoàn cõng một nha hoàn khác đi qua trước mặt nàng. Chỉ có điều không biết hai nha hoàn kia rốt cuộc là ai, về phần tên, tự nhiên là sớm đã có người phân phó cho nàng.
"Thật sự là buồn cười! Ta một cô nương, lúc này vốn không nên tranh chấp cùng hạ nhân như ngươi, nhưng mà ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần vũ nhục nô tỳ thiếp thân của ta, quả thực cùng với vũ nhục ta không có gì khác biệt, ta há có thể cho phép ngươi!" Mạc Khanh Khanh đập lên bàn!
Đó cũng là vì sao ở gia đình thế gia vọng tộc, chọn lựa người bên cạnh cô nương điều là vô cùng cẩn thận, phần lớn là lựa chọn người hầu có thân thế trong sạch, sợ nhất là người từ bên ngoài không biết rõ nguồn gốc, làm tổn hại danh tiếng của tiểu thư!
Vị tẩu tử này luôn miệng nói Hồng Tiêu cõng thi thể đi khắp nơi, như vậy người là ai giết? Lúc này nàng là chủ tử lại có biết chuyện không? Mạc Khanh Khanh vô hình trung đã bị kéo xuống nước!
Vị tẩu tử kia bị uy thế của Mạc Khanh Khanh hù dọa khẽ run lên, nhưng mà vẫn cứ cắn chặt không buôn nói: "Ta thật sự nhìn thấy là Hồng Tiêu cõng thi thể Hồng Lăng đi qua, chắc là đi xử lý !"
"Tốt! Lời này là ngươi nói! Ngươi có thể nhớ rõ rồi chứ!"
Mạc Khanh Khanh quay đầu đối diện với Lão phu nhân cuối đầu hành lễ nói: "Tổ mẫu, cháu gái mặc dù thấp cổ bé họng, nhưng mà tốt xấu cũng cần phải có thể diện. Vị tẩu tử này miệng nói lời xằng bậy, bây giờ cháu gái liền muốn trước mặt mọi người vạch trần nàng!"
Lão phu nhân có chút do dự, bà thử thăm dò nói ra: "Có phải hay không lại là nhìn lầm rồi?"
Vị tẩu tử kia trong lòng sợ hãi, nghĩ đến kết cục vừa rồi Vương di nương "nhìn lầm", làm sao có thể thừa nhận?
Người ta là di nương, mất nửa năm tiền tiêu hàng tháng còn có thể sống, nàng không phải giống vậy, nàng dựa vào tiền này nuôi gia đình sống qua ngày, vả lại, người nọ chính là đáp ứng, nếu như sự việc thành, sẽ cho nàng năm trăm lượng!
Cho nên, vị tẩu tử này chính là cắn chặt không buôn: "Lão phu nhân, nô tỳ tuyệt đối không có nhìn lầm!"
"Bây giờ, phải nghiệm chứng như thế nào a?" Hai phía đều cắn chặt không buôn, Lão phu nhân cũng có chút khó xử!
Mạc Khanh Khanh khẽ mỉm cười, nói ra: "Việc này đơn giản! Đành phải làm phiền Trần ma ma rồi!"
Trần ma ma đứng ở sau lưng Lão phu nhân sững sờ, vội vàng nói: "Tam cô nương, nếu cần dùng đến lão nô, lão nô đương nhiên giúp đỡ!" Nói xong cuối cùng vẫn là nhìn Lão phu nhân một cái, Lão phu nhân cũng tỏ ý cho bà đi hỗ trợ.
Mạc Khanh Khanh đi đến trước mặt vị tẩu tử kia, trên cao nhìn xuống xem nàng, lạnh lùng nói ra: "Xin mời ngươi cõng Trần ma ma lên, sau đó ở trong phòng này đi hai bước!"
"Này... Đây là làm cái gì?" Mạc Kiều Kiều có chút kỳ quái, vội vàng hỏi.
"Như thế nào, chẳng lẽ nàng ta hiện tại đã không phải là nô tài Mạc phủ chúng ta, ta một cô nương phân phó nàng làm việc, nàng ta cũng có thể bỏ mặc rồi? Lục muội, ngươi rất là biết quy củ!" Mạc Khanh Khanh không cần quay đầu lại, làm cho Mạc Kiều Kiều nghẹn phải á khẩu không trả lời được.
Vị tẩu tử kia chỉ có thể là đầu óc mờ mịt đích thực đi tới, từ từ cúi người xuống, Trần ma ma cũng không khách khí, lập tức liền leo lên.
Nàng nhất thời cảm thấy Thái Sơn áp đỉnh, ngay cả đầu cũng đột nhiên trầm xuống.
Trần ma ma này vốn là một người thân hình cao lớn, hơn nữa lại sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, cho nên cân nặng khẳng định không nhẹ!
Mà vị tẩu tử kia bất quá là dáng người trung bình, làm sao có thể cõng được thân thể cường tráng của Trần ma ma?
Bây giờ, đừng nói là đi hai vòng, vị tẩu tử kia bây giờ ngay cả di chuyển một bước cũng không nhúc nhích được !
Cố gắng nửa ngày, thật sự là không có biện pháp, vị tẩu tử kia chỉ có thể là hậm hực nói: "Nô tỳ vô năng, không thể cõng Trần ma ma đi!"
Trần ma ma an tâm đi xuống.
Mạc Khanh Khanh hướng Trần ma ma gật đầu ra hiệu, nói tiếp: "Tổ mẫu mời xem, cháu gái đã chứng minh, tẩu tử này từ đầu đến cuối chính là đang nói dối!"
Lão phu nhân thật sự là không hiểu gì, vội vàng hỏi: "Lời này nói có nghĩa gì?"
Thái tử phi bên cạnh nhưng là đã nghĩ tới điều gì, nhíu mày, cắn chặt môi.
"Vị tẩu tử này hao phí hết toàn lực cũng không thể cõng Trần ma ma đi lên nửa bước, Hồng Tiêu bên cạnh ta so với nàng còn gầy yếu hơn ba phần, làm sao có thể cõng thi thể Hồng Lăng đi?" Mạc Khanh Khanh liếc mắt nói ra.
Vị tẩu tử kia lập tức nói: "Đó là bởi vì Hồng Lăng so với Hồng Tiêu vẫn còn gầy!"
"Ta chờ chính là những lời này của ngươi!" Mạc Khanh Khanh như là nhìn một người sắp chết, giọng điệu châm chọc nói: "Hồng Lăng mặc dù nghe tên ôn nhu, lại bất quá là một nha hoàn mười mấy tuổi, đương nhiên sẽ cho rằng nàng là dáng người mảnh khảnh."
"Chẳng lẽ không phải?" Mạc Kiều Kiều lại nhịn không được không sợ chết lên tiếng!
"Chẳng phải biết người không nhìn tướng mạo! Lại càng đừng nói đến tên! Thực ra Hồng Lăng vóc người khá cao, lưng hùm vai gấu, chỉ sợ so với Trần ma ma còn khỏe mạnh hơn!" Cũng chính bởi vì vậy, Hồng Tiêu cùng Mạc Khanh Khanh mới có thể chọn nàng lưu lại, chính là vì trông giữ bảo hộ sân viện!
"Cái gì?" Vị tẩu tử kia lúc này rốt cuộc không che dấu được nỗi sợ hãi trong nội tâm.
"Ngươi mới vừa nói cái gì thường xuyên gặp Hồng Tiêu cùng Hồng Lăng ra vào, cùng các nàng có quen biết, căn bản không thể nào nhìn lầm, bây giờ xem ra, tất cả đều là nói bậy!" Mạc Khanh Khanh từng bước đến gần vị tẩu tử kia, "với vóc người của ngươi còn không thể cõng được Trần ma ma, Hồng Tiêu tuổi tác so với ngươi còn nhỏ hơn, lại là đang ở nội viện hầu hạ, làm sao có đủ sức để có thể cõng Hồng Lăng? Bất kể nhìn từ các mặt, ngươi đều là - đang - nói - dối!"
Mạc Khanh Khanh nói ra từng chữ từng câu, nói xong vị tẩu tử kia, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Thái tử phi.
Sau đó nàng vừa cười vừa nói: "Thái tử phi cho rằng muội muội nói có thể có lý?"
Thái tử phi híp hai mắt, cũng cười đến ấm áp: "Muội là một người tốt! Đương nhiên nói rất có lý!"
Vị tẩu tử kia nghe xong những lời này, liền mất đi toàn bộ hi vọng, nàng cả người xụi lơ trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi, ta thật sự nhìn thấy, ta thật sự nhìn thấy..."
Lão phu nhân thấy bộ dáng si ngốc này của nàng, trong mắt lộ ra chán ghét, dùng khăn che miệng mũi nói: "Mau dẫn người xuống xử trí đi!"
"Lão phu nhân, nô tỳ thật sự nhìn thấy, thật sự nhìn thấy một nha hoàn cõng một nha hoàn khác!" lúc vị tẩu tử kia bị hai người ma ma vạm vỡ kéo dậy, vẫn còn hét lên, thế nhưng bây giờ, làm sao có người chịu nghe những lời nối dối của nàng?
Thái tử phi mắt thấy an bài của mình cư nhiên bị Mạc Khanh Khanh từng cái hóa giải, toàn bộ đều hóa thành hư ảo, trong lòng tự nhiên là bực bội.
Nhưng mà hôm nay đã rơi xuống thế hạ phong, nếu như lại tiếp tục dây dưa nữa, chẳng những mất thân phận, hơn nữa cũng không có chút phần thắng nào.
Chi bằng tính việc lâu dài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.