Đừng Bắt Em Phải Quên

Đánh giá: 0/10 từ 0 lượt

Có những người luôn ngỡ mình là sói ai ngờ cuối cùng lại thành thỏ con. Cứ tưởng mình đặt bẫy kẻ khác mà lại thành chính mình tính kế mình.



Hạ Mẫn gánh trên vai huyết hải thâm thù, bỗng nhiên bị trói buộc với cái hệ thống không biết từ đâu nhảy ra, nhưng mà thôi, cứ làm nhiệm vụ cái đã! Trả thù sau cũng được! Cứ tưởng mọi thứ như dự liệu mà diễn ra ai ngờ cái đường thẳng kia bỗng rẽ ngang làm cô trờ tay không kịp! Đứng trước vô vàn sự lựa chọn liệu nữ chính sẽ làm gì? Hạ Mẫn tỏ vẻ ' Aizz khó quá bỏ qua đi '



Văn án:



Nhìn người đàn ông đang nằm trong vòng tay mình, Hạ Mẫn mỉm cười chua sót:



"Đáng lẽ chúng ta nên chưa từng gặp nhau, cũng chưa từng quen nhau.. thì phải chăng kết cục sẽ khác? Nếu em vẫn chỉ là cô nhi không tên không tuổi, không người thân, cũng không bạn bè thì có lẽ giờ này hai ta sẽ tốt hơn rất nhiều! Đáng tiếc! Lúc em tuyệt vọng, giãy giụa người đó đến.. người như mang cả ánh sáng đến che lấp đi cái tương lai mịt mù kia của em. Em không hiểu vì sao lúc đó người lại làm như vậy! Vĩnh viễn sẽ không hiểu! Nhưng người đã làm đến thế vì em rồi chẳng lẽ đến việc cuối cùng như này em cũng làm không được? Em thà ước mình chưa từng hoàn thành được còn hơn phải đi đến kết cục này! Nhưng.. nhưng em lại làm được còn bước cuối cùng nữa thôi mà! Tại sao chứ!.."



Cô lau đi khuôn mặt tràn trề nước mắt kia của mình đi nghẹn ngào:



"Anh có hối hận không? Anh có hận em không? Nếu biết trước như vậy anh có còn yêu em nữa không?"



Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhành đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt người thiếu nữ:



"Anh chưa từng hối hận vì những việc mình đã làm trước đó.. cũng chưa từng hối hận vì mình đã yêu em Hạ Mẫn!" Cảm ơn em đã mang đến ánh sáng cho anh! Kéo anh ra khỏi vực thẳm bóng tối vô tận và thứ quyền lực hư ảo kia! Cảm ơn em! Cảm ơn em rất nhiều!



Nói rồi người đàn lắm chặt lấy tay cô: "Anh rất vui vì có thể gặp được em."



Người thiếu nữ thoáng chút cứng đời cuối cùng cũng cười rộ lên vô cùng rực rỡ. Khoảng khắc đó cô tựa như thiếu nữ ngây thơ đơn thuần chưa từng trải qua bão tố cuộc đời, vẫn hồn nhiên như vậy:



"Em cũng vô cùng hạnh phúc khi gặp được anh.. cả người nữa!.."



"Kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ? Chúng ta có thể bên nhau lần nữa không?"



"Nếu không thể gặp được thì lần này đến lượt anh đi tìm em!"



Cô gục xuống người anh, hai mắt nhắm nghiền nụ cười trên môi vẫn còn đọng lại: "Vậy thì chúng ta cùng đi thôi.."



Anh cũng mỉm cười hai mắt dần nhắm lại nhẹ giọng: "Ừ.."



* * *

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bắt Em Phải Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook