Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 30: Bảo vệ
Mary Balogh
18/03/2015
Sau khi một vài giờ vật vã, tất cả mọi người tụ tập đông đủ trước cổng khu vui chơi. Nó nhìn chăm chú vào ngón áp út tay phải của Bảo My (do BM ngại đep tay trái) thì phái hiện một chiếc nhẫn rất xinh còn có hình trái tim nữa. Nhìn cái là nó biết ra ngay vấn đề rồi. Nó bước lại gần Bảo My rồi giơ bàn tay lên chăm chút chiếc nhẫn
_Nhẫn này đẹp nhỉ - Lời nó nói xong khiến mọi người chăm chú nhìn
_Ờ - Bảo My nói và cùng với Thanh Phong toát mồ hôi
_Hình như thiếu thiếu – Nó nói rồi đi lòng vòng mọi người
_Có…có thiếu…cái gì…đâu – Bảo My rung sợ
_Ah! Thấy rồi – Nó nói rồi giơ bàn tay mà Thanh Phong đút vào túi quần
_Ồ…Biết rồi – Cả nhóm nhìn đôi tình nhân phạm tội
_À…ừ…thì… - Bảo My và Thanh Phong cứ ngập ngừng
Thoáng chốc thì Bảo My và Thanh Phong cũng kễ tất tần tật tuốt tuồn tuột cho tất cả mọi người
_A… - Bỗng nhiên Ngọc Nhi rên
_Có chuyện gì vậy – Gia Bảo quan tâm
_Mình thấy vết thương còn đau đau
_Mọi người về nghĩ trước đi, tôi có việc về sau – Nó nói
_Nhưng mà em mới
_Không sao – Nó chắc chắn
Thế rối mọi người tạm biệt nhau. Nhưng cơn mưa bỗng rơi, mưa ngày càng nặng hạt. Nó nhanh chóng mở lấy cái ô trong tay đi dưới lòng mưa.Mưa mát lạnh, lòng nó cũng lạnh. Nó mĩm cười nhìn mưa rồi đi đến phòng thu âm. Không phải đơn giản chỉ là muốn hát mà là muốn thu lại giọng hát của mình để sau này nếu có gì thì có thể giúp mọi người còn nhớ được giọng nó
Thế rồi 1 tiếng trôi qua, nó đã thu xong những thứ cần thiết rồi đi ra ngoài, thế mà trời vẫn cứ mưa, mưa không dứt. Nó đứng ở một nơi vắng, tay nó khẽ đưa lên cao như muốn chạm vào bầu trời
_A…- Nó cảm giác như có cái gì dội lại khiến nó không chạm được
_Ngươi không có quyền chạm vào nó – Một tiếng lạ xuất hiện mà chỉ riêng nó mới nghe
_Tại sao cơ chứ. Tại sao lại đối xử với tôi như thế
_Tại vì ngươi là một đứa trẻ bị ruồng bỏ, là đứa trẻ mang hai chủng tộc, là một đứa trẻ không xứng đáng xuất hiện ở đây
_Tại sao. Tại sao. Tại sao. A… - Nó ôm đầu la lên rồi mau chóng bị ngất (nó hay bị ngất nhỉ)
Nó ngất nhưng vẫn có cảm giác ai đang đỡ mình. Người đó nhìn nó chăm chú rồi phát hiện thì ra là người quen nên nhặt dù rồi bế nó lên đưa nó về nhà. Trong lúc người đó đang bế nó lên thì miệng nó cứ lảm nhảm
_Lạnh…lạnh…lạnh quá…
Sau đó người đó ngồi xuống ghế chờ xe buýt, lặng lẽ nhìn nó. Thế nhưng miệng nó lảm nhảm tham hoài khiến người đó cũng bất lực. Thế nên người đó quyết định dùng cơ thể sưởi ấm cho nó vậy. Và giờ đây, người đó ôm chặt nó. Miệng nó thôi nhãm câu cũ mà chuyễn sang câu mới
_Ấm quá – Nó vòng tay ôm chặt người đó và miệng nở lên nụ cười dễ thương
Nụ cười đó khiến người kia cũng cười theo, một nụ cười ấm áp
_Thích đến vậy sau
Nó dụi đầu vào ngực người đó (ngất hay ngủ vậy trời). Người nó nhìn nó rồi lại cười rối đặt lên môi nó một cái chạm nhẹ. Người đó bỗng nhiên nhìn thấy một lớp băng sau áo. Nó bị thương ở phần eo chăng. Vết thương này làm người đó sửng sốt
_Vết thương này…chẳng lẽ…
Thế rồi mưa tạnh, người đó thôi ẵm nó vì phố xá đông người và chuyển sang cõng. Đem nó về phòng xong (Ah, người trong nhà), người đó mi nhẹ lên trán nó rồi đắp chăn cho cẫn thận
Vài tiếng sau, nó mở mắt, phát hiện đang ở trong phòng của mình nên hơi ngạc nhiên
_Sao về hay vậy ta. Ah, sóc con em làm gì ở đây thế
Nó không thắc mắc được bao lâu thì chuyển sang chơi với thú. Chơi được 30’ thì hơi đói nên ôm thú nhồi bông bước xuống lầu, chui vào bếp kiếm đồ ăn. Đã tối rồi còn gì
_Nè, làm gì vậy – Duy Khánh hỏi nó
_Đói quá à >< - Nó xoa bụng
_Nè, anh nấu đó. Ăn đi
_Oh. Cám ơn
Duy Khánh lại thêm một lần ngạc nhiên. Hình như đây là lần đầu tiên nó nói cảm ơn đấy
_Gia Bảo và Gia Huy nói mai mốt gì đó có tổ chức sinh nhật lúc 8h30’ đó
_...iết..ồi…ạn…è…ới – Nó vừa nhai vừa nói
_Thôi thôi, nhai hết rồi hả nói. Nghe không hiểu gì hết trơn
_Ực… Biết rồi, bạn bè với nhau mười mấy năm không lẽ tôi lại không nhớ sinh nhật của nó
_Ờ, biết rồi – Duy Khánh hơi bị quê vì dư hơi nói nhiều
Nó cắm cúi ăn còn Duy Khánh thì lại nhìn nó
_À mà cô biết Angel không – Duy Khánh hỏi nó
_Angel. Là ai thế, là thiên thần à - Nó ngu ngơ khù khờ hỏi lại (ngu thật hay giả vờ)
_Không. Là một cánh tay đắc lực của bang Devil. Hôm trước khi bang chúng tôi đánh với bang BK work thì cô ấy đã nhập bọn xông vào, sau đó là đở tôi một nhát ở hông nữa. Không biết có sao không – Duy Khánh nói rồi cúi đầu xuống
_Chết chắc luôn – Nó nói – Bị vậy sống không thọ đâu
_Nhưng hình như cô ta còn sống.
_Kệ cô ta. Chết cho rãnh nợ
“Có cần ác vậy không trời”- Duy Khánh thầm nghĩ
_Tôi ác trước giờ rồi. Anh có kêu trời thì cũng vậy thôi – Nó thong thã nhăm nhi bữa ăn
Lời nó nói khiến Duy Khánh phải giật mình, nó giống như đọc được suy nghĩ của người khác vậy (tại t/g mách đó)
Vào sau đó là sáng hôm sau tại lớp học, Kiều Diễm đến cùng Lâm Như và Kim Chi kiếm chuyện với nó và Anh Thư
_Tụi bây hay lắm, bị thế mà vẫn thoát được. Nhưng bây giờ thì tụi bây nên cút khỏi đây đi. Lớp 12a1 cũ giờ trở thành 12Vip dành cho quý tộc rồi. Tụi bây không có xứng ngồi ở đây
_Hải Băng xứng đấy bởi vì – Hải Đăng định nói nó là em mình nhưng nó liền ngăn
_Với danh nghĩa là người mua trường này thì tôi không xứng đáng ở lớp này sao
Lời nó thốt ra lại làm chấn động cái lớp này (ôi chị ơi, lớp này yếu tim mất)
_Đừng dùng lời nói ấy mà gạt tao. Thế nào rồi bọn bây cũng sẽ bị tống cổ ra khỏi lớp này
*Chát* - Sau câu nói của Kiều Diễm là một cái tát. Cái tát này mới lạ lắm, là do Anh Thư tặng cho Kiều Diễm đấy (lần đầu mới thấy à)
_Cô không xứng đáng để ra lệnh cho người khác đâu – Anh Thư nói – Những lời nói và việc làm của cô trong mấy ngày qua rồi sẽ nhanh chóng phải trả giá
_Không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu – Kiều Diễm nói rồi lại định tát Anh Thư
_Nếu như cô muốn có một vết sẹo như Lâm Như thì cô chạm thử đi – Nó giơ dao lên
_Được lắm – Nói rồi Kiều Diễm và đồng bọn trở về bàn ngồi vì bây giờ bọn chúng chuyển vào lớp Vip rồi
Nó và Anh Thư ngồi xuống bàn, Hải Đăng xoay qua nhìn Anh Thư rồi hỏi
_Cậu có sao không, dạo này lây nhiễm Hải Băng quá nhỉ - Hải Đăng cười rất handsome
_Mấy hôm nay nhiều chuyện xảy ra nên hơi hơi khác xưa một tí. Sắp hóa quỷ luôn rồi
_Ừ, quỷ vừa già vừa xấu – Hải Đăng vừa nói vừa cười
_Cái cậu này – Anh Thư nói xong rồi đạp Hải Đăng mấy cái
*Píp*Píp* - Bất ngờ có hai điện thoại cùng nhận được tin nhắn. Bất ngờ Anh Thư và Hải Đăng cùng đồng thanh
_Cái gì chứ - Sau đó hai người nhìn nhau ái ngại rồi nói nhỏ - Hôm trước lỡ hẹn rồi thì quên luôn đi, giờ lại còn phải xem mắt nữa, chán ghê
Còn nó, nó hiện giờ đang nằm trên sân thượng để ngủ (t/g: giờ học rồi chị ơi ; Nó: Kệ ta, ta muốn ngủ ; t/g : Ngủ không được đâu, chàng tới rồi kìa *chạy*). Và giờ đây, Nhật Minh cũng ở trên sân thượng với nó
_Anh lên đây làm gì vậy – Nó nhắm mắt mà vẫn hỏi
_Lên đây tìm em có chút chuyện đấy. Anh muốn biết về lớp băng trên người em
_Lớp băng? Có sao? Mấy vết roi ấy đâu cần băng đâu – Nó bây giờ đã mở mắt
_Không phải vết roi, mà là vết dao đâm. Em là Angel phải không
_Anh nhầm người rồi – Nó cứ chối
_Nếu không thì em cho anh xem phần hông đi, được không
_Định giở trò xàm xở à. Được thôi, muốn xem thì xem
Nó kéo áo lên một chút cho Nhật Minh nhìn. Từ trước ra sau đều trắng sáng mịn màng không vết thương vết sẹo gì cả. Nhật Minh lầm chăng. Thế rồi hình như không còn chứng cứ, Nhật Minh lủi thủi về lớp với nhiều thắc mắc trong đầu. Còn nó thì vẫn nằm đấy ngủ nhưng tay lại ôm phần hông. Cũng may là nó đã dùng thuốc tự chế nên vết thương giảm đi nhanh chóng đến bất ngờ khiến cho mọi người không phát hiện ra. Nhưng nó có chút lo sợ, sợ sẽ có sơ sẩy nào đó khiến mọi người nhận ra được nó là Angel – Người đã giúp đỡ và bảo vệ mọi người trong suốt thời gian qua
_Nhẫn này đẹp nhỉ - Lời nó nói xong khiến mọi người chăm chú nhìn
_Ờ - Bảo My nói và cùng với Thanh Phong toát mồ hôi
_Hình như thiếu thiếu – Nó nói rồi đi lòng vòng mọi người
_Có…có thiếu…cái gì…đâu – Bảo My rung sợ
_Ah! Thấy rồi – Nó nói rồi giơ bàn tay mà Thanh Phong đút vào túi quần
_Ồ…Biết rồi – Cả nhóm nhìn đôi tình nhân phạm tội
_À…ừ…thì… - Bảo My và Thanh Phong cứ ngập ngừng
Thoáng chốc thì Bảo My và Thanh Phong cũng kễ tất tần tật tuốt tuồn tuột cho tất cả mọi người
_A… - Bỗng nhiên Ngọc Nhi rên
_Có chuyện gì vậy – Gia Bảo quan tâm
_Mình thấy vết thương còn đau đau
_Mọi người về nghĩ trước đi, tôi có việc về sau – Nó nói
_Nhưng mà em mới
_Không sao – Nó chắc chắn
Thế rối mọi người tạm biệt nhau. Nhưng cơn mưa bỗng rơi, mưa ngày càng nặng hạt. Nó nhanh chóng mở lấy cái ô trong tay đi dưới lòng mưa.Mưa mát lạnh, lòng nó cũng lạnh. Nó mĩm cười nhìn mưa rồi đi đến phòng thu âm. Không phải đơn giản chỉ là muốn hát mà là muốn thu lại giọng hát của mình để sau này nếu có gì thì có thể giúp mọi người còn nhớ được giọng nó
Thế rồi 1 tiếng trôi qua, nó đã thu xong những thứ cần thiết rồi đi ra ngoài, thế mà trời vẫn cứ mưa, mưa không dứt. Nó đứng ở một nơi vắng, tay nó khẽ đưa lên cao như muốn chạm vào bầu trời
_A…- Nó cảm giác như có cái gì dội lại khiến nó không chạm được
_Ngươi không có quyền chạm vào nó – Một tiếng lạ xuất hiện mà chỉ riêng nó mới nghe
_Tại sao cơ chứ. Tại sao lại đối xử với tôi như thế
_Tại vì ngươi là một đứa trẻ bị ruồng bỏ, là đứa trẻ mang hai chủng tộc, là một đứa trẻ không xứng đáng xuất hiện ở đây
_Tại sao. Tại sao. Tại sao. A… - Nó ôm đầu la lên rồi mau chóng bị ngất (nó hay bị ngất nhỉ)
Nó ngất nhưng vẫn có cảm giác ai đang đỡ mình. Người đó nhìn nó chăm chú rồi phát hiện thì ra là người quen nên nhặt dù rồi bế nó lên đưa nó về nhà. Trong lúc người đó đang bế nó lên thì miệng nó cứ lảm nhảm
_Lạnh…lạnh…lạnh quá…
Sau đó người đó ngồi xuống ghế chờ xe buýt, lặng lẽ nhìn nó. Thế nhưng miệng nó lảm nhảm tham hoài khiến người đó cũng bất lực. Thế nên người đó quyết định dùng cơ thể sưởi ấm cho nó vậy. Và giờ đây, người đó ôm chặt nó. Miệng nó thôi nhãm câu cũ mà chuyễn sang câu mới
_Ấm quá – Nó vòng tay ôm chặt người đó và miệng nở lên nụ cười dễ thương
Nụ cười đó khiến người kia cũng cười theo, một nụ cười ấm áp
_Thích đến vậy sau
Nó dụi đầu vào ngực người đó (ngất hay ngủ vậy trời). Người nó nhìn nó rồi lại cười rối đặt lên môi nó một cái chạm nhẹ. Người đó bỗng nhiên nhìn thấy một lớp băng sau áo. Nó bị thương ở phần eo chăng. Vết thương này làm người đó sửng sốt
_Vết thương này…chẳng lẽ…
Thế rồi mưa tạnh, người đó thôi ẵm nó vì phố xá đông người và chuyển sang cõng. Đem nó về phòng xong (Ah, người trong nhà), người đó mi nhẹ lên trán nó rồi đắp chăn cho cẫn thận
Vài tiếng sau, nó mở mắt, phát hiện đang ở trong phòng của mình nên hơi ngạc nhiên
_Sao về hay vậy ta. Ah, sóc con em làm gì ở đây thế
Nó không thắc mắc được bao lâu thì chuyển sang chơi với thú. Chơi được 30’ thì hơi đói nên ôm thú nhồi bông bước xuống lầu, chui vào bếp kiếm đồ ăn. Đã tối rồi còn gì
_Nè, làm gì vậy – Duy Khánh hỏi nó
_Đói quá à >< - Nó xoa bụng
_Nè, anh nấu đó. Ăn đi
_Oh. Cám ơn
Duy Khánh lại thêm một lần ngạc nhiên. Hình như đây là lần đầu tiên nó nói cảm ơn đấy
_Gia Bảo và Gia Huy nói mai mốt gì đó có tổ chức sinh nhật lúc 8h30’ đó
_...iết..ồi…ạn…è…ới – Nó vừa nhai vừa nói
_Thôi thôi, nhai hết rồi hả nói. Nghe không hiểu gì hết trơn
_Ực… Biết rồi, bạn bè với nhau mười mấy năm không lẽ tôi lại không nhớ sinh nhật của nó
_Ờ, biết rồi – Duy Khánh hơi bị quê vì dư hơi nói nhiều
Nó cắm cúi ăn còn Duy Khánh thì lại nhìn nó
_À mà cô biết Angel không – Duy Khánh hỏi nó
_Angel. Là ai thế, là thiên thần à - Nó ngu ngơ khù khờ hỏi lại (ngu thật hay giả vờ)
_Không. Là một cánh tay đắc lực của bang Devil. Hôm trước khi bang chúng tôi đánh với bang BK work thì cô ấy đã nhập bọn xông vào, sau đó là đở tôi một nhát ở hông nữa. Không biết có sao không – Duy Khánh nói rồi cúi đầu xuống
_Chết chắc luôn – Nó nói – Bị vậy sống không thọ đâu
_Nhưng hình như cô ta còn sống.
_Kệ cô ta. Chết cho rãnh nợ
“Có cần ác vậy không trời”- Duy Khánh thầm nghĩ
_Tôi ác trước giờ rồi. Anh có kêu trời thì cũng vậy thôi – Nó thong thã nhăm nhi bữa ăn
Lời nó nói khiến Duy Khánh phải giật mình, nó giống như đọc được suy nghĩ của người khác vậy (tại t/g mách đó)
Vào sau đó là sáng hôm sau tại lớp học, Kiều Diễm đến cùng Lâm Như và Kim Chi kiếm chuyện với nó và Anh Thư
_Tụi bây hay lắm, bị thế mà vẫn thoát được. Nhưng bây giờ thì tụi bây nên cút khỏi đây đi. Lớp 12a1 cũ giờ trở thành 12Vip dành cho quý tộc rồi. Tụi bây không có xứng ngồi ở đây
_Hải Băng xứng đấy bởi vì – Hải Đăng định nói nó là em mình nhưng nó liền ngăn
_Với danh nghĩa là người mua trường này thì tôi không xứng đáng ở lớp này sao
Lời nó thốt ra lại làm chấn động cái lớp này (ôi chị ơi, lớp này yếu tim mất)
_Đừng dùng lời nói ấy mà gạt tao. Thế nào rồi bọn bây cũng sẽ bị tống cổ ra khỏi lớp này
*Chát* - Sau câu nói của Kiều Diễm là một cái tát. Cái tát này mới lạ lắm, là do Anh Thư tặng cho Kiều Diễm đấy (lần đầu mới thấy à)
_Cô không xứng đáng để ra lệnh cho người khác đâu – Anh Thư nói – Những lời nói và việc làm của cô trong mấy ngày qua rồi sẽ nhanh chóng phải trả giá
_Không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu – Kiều Diễm nói rồi lại định tát Anh Thư
_Nếu như cô muốn có một vết sẹo như Lâm Như thì cô chạm thử đi – Nó giơ dao lên
_Được lắm – Nói rồi Kiều Diễm và đồng bọn trở về bàn ngồi vì bây giờ bọn chúng chuyển vào lớp Vip rồi
Nó và Anh Thư ngồi xuống bàn, Hải Đăng xoay qua nhìn Anh Thư rồi hỏi
_Cậu có sao không, dạo này lây nhiễm Hải Băng quá nhỉ - Hải Đăng cười rất handsome
_Mấy hôm nay nhiều chuyện xảy ra nên hơi hơi khác xưa một tí. Sắp hóa quỷ luôn rồi
_Ừ, quỷ vừa già vừa xấu – Hải Đăng vừa nói vừa cười
_Cái cậu này – Anh Thư nói xong rồi đạp Hải Đăng mấy cái
*Píp*Píp* - Bất ngờ có hai điện thoại cùng nhận được tin nhắn. Bất ngờ Anh Thư và Hải Đăng cùng đồng thanh
_Cái gì chứ - Sau đó hai người nhìn nhau ái ngại rồi nói nhỏ - Hôm trước lỡ hẹn rồi thì quên luôn đi, giờ lại còn phải xem mắt nữa, chán ghê
Còn nó, nó hiện giờ đang nằm trên sân thượng để ngủ (t/g: giờ học rồi chị ơi ; Nó: Kệ ta, ta muốn ngủ ; t/g : Ngủ không được đâu, chàng tới rồi kìa *chạy*). Và giờ đây, Nhật Minh cũng ở trên sân thượng với nó
_Anh lên đây làm gì vậy – Nó nhắm mắt mà vẫn hỏi
_Lên đây tìm em có chút chuyện đấy. Anh muốn biết về lớp băng trên người em
_Lớp băng? Có sao? Mấy vết roi ấy đâu cần băng đâu – Nó bây giờ đã mở mắt
_Không phải vết roi, mà là vết dao đâm. Em là Angel phải không
_Anh nhầm người rồi – Nó cứ chối
_Nếu không thì em cho anh xem phần hông đi, được không
_Định giở trò xàm xở à. Được thôi, muốn xem thì xem
Nó kéo áo lên một chút cho Nhật Minh nhìn. Từ trước ra sau đều trắng sáng mịn màng không vết thương vết sẹo gì cả. Nhật Minh lầm chăng. Thế rồi hình như không còn chứng cứ, Nhật Minh lủi thủi về lớp với nhiều thắc mắc trong đầu. Còn nó thì vẫn nằm đấy ngủ nhưng tay lại ôm phần hông. Cũng may là nó đã dùng thuốc tự chế nên vết thương giảm đi nhanh chóng đến bất ngờ khiến cho mọi người không phát hiện ra. Nhưng nó có chút lo sợ, sợ sẽ có sơ sẩy nào đó khiến mọi người nhận ra được nó là Angel – Người đã giúp đỡ và bảo vệ mọi người trong suốt thời gian qua
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.