Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Chương 19:

Mạc Đà Hoang Hoang

21/09/2024

Lớp tài năng còn chưa tan học.

Hứa Tri Vụ có chút nhàm chán đợi ở dưới tàng cây. Mấy năm qua đi, cây hoè đằng trước lớp tài năng có vẻ đã cao hơn một chút, đang lúc xuân về, cành lá có thể nói là xum xuê, xanh um tươi tốt. Những bồn hoa dưới gốc cây đã sớm bị dịch đi, xung quanh dựng một vòng rào tre, lá cây từ bên trong rào tre nhô đầu ra, hờ hững vướng vào một chút góc váy nàng.

Lúc này mưa phùn đang rơi xuống, Hứa Tri Vụ xoay xoay cán dù, hoa văn cá đùa lá sen vẽ trên đó liền uyển chuyển xoay theo.

Ánh mắt nàng chốc chốc lại dừng ở cửa lớp.

Không nhận ra bản thân trở thành phong cảnh trong mắt người khác.

Hứa Tri Vụ đến tuổi cài trâm cao hơn rất nhiều, hai năm gần đây càng thêm tinh tế yểu điệu, có được vóc dáng chỉ thuộc về thiếu nữ. Sự mũm mĩm vốn có của trẻ con cũng dần giảm xuống, lộ ra một gương mặt nhỏ xinh đẹp, đôi mắt tròn xoe cũng hơi dài ra một ít, đuôi mắt hơi nhọn, lông mi dày và cong, hai tròng mắt linh hoạt hấp dẫn người khác.

Nhìn chung bởi vì màu da quá mức trắng nõn, mí mắt lại quá mỏng, đuôi mắt tự nhiên có một mảng hồng nhạt, thần thái càng thêm rõ ràng, không hề khóc cũng giống như khóc, vô tình chọc người ta yêu thích.

Cơn gió hơi lạnh lướt qua, dịu dàng phác hoạ ra hình dáng thiếu nữ, góc váy xanh đậm bay bay phấp phới, đẹp không sao tả xiết.

Phần lớn thư sinh trong thư viện đều nhận ra nàng nhưng không tùy tiện đi đến bắt chuyện.

Chẳng qua người âm thầm chú ý nàng thật sự không ít đâu.

Không chỉ bởi vì thiếu nữ đang trổ mã đẹp động lòng người, cũng bởi vì thân phận nàng.

Hiện giờ rất nhiều thư sinh không muốn đi kinh thành nữa, nếu có thể ở châu phủ tìm một công việc tốt thì càng hay hơn.

Không khí hôm nay có chút khác thường ngày, thư sinh phía trước lôi lôi kéo kéo nhau bí mật thầm thì nói chuyện. Lỗ tai Hứa Tri Vụ động đậy, lặng lẽ lắng nghe.

"Tin tức này thật hay giả vậy? Trong kinh thành, vị lão đại kia thật sự mất rồi sao?"

"Còn giả được sao? Ta đã nói với ngươi rồi, ta có một vị thúc thúc đang làm quan ở kinh thành, ông ấy đã nói như vậy, đương nhiên là thật! Hiện giờ lão đại đã qua đời, mà con dòng chính lão tam kia mấy năm trước đã…..Chỉ còn có lão nhị, còn chọn cái gì nữa?"

"Ai…." Thư sinh kia lắc đầu thở dài, tựa hồ có chút ưu sầu, sâu kín mà buông một câu: "Kim đài suy thoái, nhà cao sắp đổ rồi…."

Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, trong lòng không biết vì sao nổi lên bất an. Cha chưa từng nói với nàng chuyện triều chính, nhưng nàng biết mấy năm gần đây cha chưa từng đích thân đi kinh thành báo cáo công việc, một lần cũng không.

E là kinh thành đang đại loạn.

Nàng có chút nôn nóng di di mũi chân lên mặt đất, ánh mắt lần thứ hai nhìn sang cửa lớp tài năng.

Bên trong loáng thoáng có động tĩnh, rất nhanh cửa đã mở.

Hứa Tri Vụ lập tức đứng thẳng lên, dù trong tay cũng ngừng xoay.

Người ra đầu tiên là một nam tử có chút quen mắt, là bạn học của Hứa Tư.

Hứa Tri Vụ lập tức hướng ánh mắt tìm sau lưng bọn họ.

Quả nhiên nhìn thấy Hứa Tư.

Hắn đang nghiêng mặt nói chuyện cùng bạn học, Hứa Tư nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Không biết là do mây tan rồi hay là do hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng xanh tinh khiết mà cả người đều trở nên phát sáng.

Thiếu niên mười tám tuổi đã có dáng vẻ của nam nhân cao lớn, mảnh khảnh mà ưu nhã, trổ mã giống như một khối ngọc không tì vết.

Hắn thấy Hứa Tri Vụ, cong khoé môi cười.

Trong lúc nhất thời ngay cả nam tử cũng không nhịn được nhìn hắn thêm mấy lần.

"Ca ca." Hứa Tri Vụ gọi hắn một tiếng, một tay cầm dù, một tay nhấc làn váy, chầm chậm chạy thẳng đến đó, rồi đưa cán dù đặt vào trong tay hắn, yên tâm thoải mái mà đứng dưới dù cười với hắn: "Đi thôi ca ca."

"Hôm nay Hứa muội muội đã đợi bao lâu?" Người nói chính là bạn Hứa Tư đang đứng bên cạnh, tên Lâm Du, là nhi tử lớn Lâm gia, "bạn tốt" Lâm Lang ca ca của Ngụy Vân Nhàn.

Hứa Tri Vụ còn chưa đáp, Hứa Tư đã lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn. Lâm Du lập tức cười cười, sửa lại: "Hứa cô nương."

"Lâu hơn hôm qua một chút, sao phu tử các người ngày nào cũng dạy quá giờ như vậy?"



Lâm Du buông tay: "Ai mà biết được, có thể do tâm trạng không tốt. Đúng rồi, chắc chắn là như vậy, tiểu nhi tử của ông ấy ở kinh thành, vừa nghe gió thổi cỏ lay liền đứng ngồi không yên."

Nghe vậy, Hứa Tri Vụ gật gật đầu, Hứa Tư lại có chút thất thần.

Lâm Du lại chuyển sang chuyện khác: "Mấy hôm nay Hứa cô nương có nhìn thấy Vân Nhàn muội muội không?"

Hứa Tri Vụ lắc đầu: "Không có, cha nương tỷ ấy quản chặt, không cho tỷ ra ngoài, cũng không cho gặp người khác."

"Thảo nào, không thấy muội ấy đến thăm Lang nhi. Lang nhi tính cách yên tĩnh thế mà vẫn cùng muội ấy mặt đánh nhau, dưỡng thương mấy ngày trên giường không nhìn thấy Vân Nhàn muội muội, cả người đều ủ rũ."

"Vậy huynh trở về nói với hắn, đừng để hắn buồn."

Lúc hai người nói chuyện, Hứa Tư vẫn luôn rũ mí mắt trầm mặc.

Bỗng nhiên nghe thấy Hứa Tri Vụ gọi hắn, Hứa Tư giương mắt, chỉ thấy Hứa Tri Vụ đã đứng ngoài mưa, quay đầu khó hiểu nhìn hắn: "Ca ca, tâm hồn để đâu vậy?"

Hứa Tư lập tức bước lên một bước che dù cho Hứa Tri Vụ, đưa tay phủi mấy hạt nước đọng trên tóc nàng, dịu dàng nói: "A Vụ phải kéo huynh chứ, đừng để ướt mưa."

Hứa Tri Vụ bĩu môi, rõ ràng là hắn thất thần.

Nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Hứa Tư, Hứa Tri Vụ thở phì phì đưa tay nắm khuỷu tay hắn, dùng sức túm chặt, Hứa Tư không hề thấy đau, chuyển mắt nhìn qua nàng.

Hứa Tri Vụ không để ý thả lỏng lực tay, cẩn thận nhìn hắn, lo lắng hắn gặp chuyện gì đó khiến tâm trạng không tốt.

Hứa Tư lại nhẹ nhàng cười cười, hạ thấp cổ nói bên tai Hứa Tri Vụ: "Là ca ca không tốt, để A Vụ ướt mưa. A Vụ muội muội xinh đẹp đáng yêu, bỏ qua cho ca ca đi."

Hứa Tri Vụ cười rộ lên, cười đến mi mắt đều cong cong: "Vậy huynh hãy cầm dù cho chắc đi!"

"Đương nhiên."

"Vậy ca ca có muốn chuộc lỗi không?"

"Trên đường về muội xem muốn ăn cái gì, chúng ta ăn xong rồi về."

Lâm Du đứng một bên thấy hai người họ dựa gần nhau như vậy, một bên cánh tay rợn da gà.

Nếu không biết họ là huynh muội, chỉ e sẽ nghĩ họ là một đôi yêu nhau.

Hắn vội vàng cáo từ: "Ta phải đi bên này rồi, Lang nhi đang chờ ta. Ngày mai gặp lại."

Bởi vì hôm nay trời mưa nên hai người họ ngồi xe ngựa đi.

Ngồi vào xe ngựa xong, Hứa Tri Vụ liền ôm chiếc gối mềm như bông, cười nhìn Hứa Tư khom lưng chui vào.

Đợi Hứa Tư ngồi xuống bên cạnh, nàng lại sáp đến bên người hắn, cọ cọ đầu vai, tìm một vị trí thoải mái mà dựa vào.

Một bàn tay lười biếng mà chui vào lòng bàn tay hắn, một tay khác vén mành xe nhìn ra bên ngoài.

Mưa bụi từ bên ngoài bay lọt vào, dính lên mắt Hứa Tư.

Nhưng hắn không nói gì cả.

"Sạp hàng trên đường đều còn mở kìa." Hứa Tri Vụ rút tay lại, tì trên bệ cửa nhìn ra ngoài: "Để muội xem—"

Mấy năm nay không ngừng có người dân từ những nơi khác đến Biền Châu, có người buôn bán, có lưu dân.

Hứa phụ là Thứ sử Biền Châu, nhanh chóng quyết định phát triển công việc làm ăn, hiện giờ không chỉ là chợ truyền thống, mà hai bên đường cái cũng có thể thấy các loại sạp hàng, bá tánh có kế sinh nhai, tự nhiên cuộc sống đều yên ổn.

Bởi vậy từ thư viện về nhà có thể thấy các quầy hàng nhỏ bán thức ăn.

Chẳng qua nhìn mãi cũng không còn thấy lạ mắt nữa.

"Muội muốn ăn một cây hồ lô ngào đường!"

"Được." Hứa Tư liền cho ngừng xe ngựa, căng dù, nắm tay đỡ Hứa Tri Vụ xuống.

Lúc Hứa Tri Vụ bảy tuổi đã từng bị kẹo hồ lô dính làm rụng mất một cái răng, vừa hoảng vừa sợ, khóc đến rung trời rung đất. Hứa Tư cũng bị doạ, vội vàng ôm nàng đi gặp phụ mẫu Hứa. Kết quả, do nàng thay răng thôi.



Lúc này Hứa Tư thấy nàng cầm hồ lô đường phèn nhai đến hai má phồng lên, liền nhịn không được nghĩ, liệu nàng còn nhớ chuyện năm đó bị rụng răng không?

"Ca ca huynh cứ nhìn muội hoài, muốn ăn à?" Hứa Tri Vụ cảnh giác giương mắt nhìn hắn, hiển nhiên không hề muốn cho hắn ăn.

Khoé miệng Hứa Tư cười một tiếng: "Nếu ca ca muốn ăn thật thì sao?"

"Vậy huynh mua thêm đi. Chúng ta đều lớn rồi, không thể cùng ăn một cây hồ lô đường được đâu." Hứa Tri Vụ nâng cằm, nghiêng mặt qua hướng hắn cắn hồ lô đường một cái. Hai má lần thứ hai phồng lên, giống như chú sóc.

"Vậy A Vụ muốn cùng ai ăn chung hồ lô đường?"

"Đương nhiên là A Nhàn rồi, muội cắn một cái nàng cắn một cái, không ai ngại ai."

Hứa Tư liền thu lại nụ cười: "Như vậy là A Vụ ngại ca ca?"

Đáng tiếc Hứa Tri Vụ không hề hoảng loạn giải thích hay là ngoan ngoãn làm nũng, chỉ liếc hắn một cái đáp: "Huynh là ca ca, đừng so đo như vậy chứ."

Hứa Tư không nhịn cười, xoa đầu nàng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, trên mặt đất có chút lầy lội. Hứa Tri Vụ nhón mũi chân cẩn thận tránh đi vũng nước nhỏ, vô tình chui ra khỏi dù cũng không biết.

Sau khi Hứa Tư kéo nàng trở lại, Hứa Tri Vụ cười với hắn, thuận thế kéo lấy hắn.

Nàng lại mua một túi đường mạch nha mới trở về, loáng thoáng nghe thấy phía sau có người nói chuyện. Nàng thính tai, tập trung nghe bọn họ nói: "Thời buổi bây giờ, loạn lạc cả rồi, quy củ của lão tổ tông cũng quên mất…Ngươi nhìn đi, đôi tình nhân phía trước đó chẳng ý tứ gì cả!"

Hứa Tri Vụ bất ngờ quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Các ngươi thì biết cái gì? Đây là ca ca của ta!"

Không đợi mấy người phía sau phản ứng, liền kéo Hứa Tư chạy mất.

Vội vàng chạy, cũng không cảm thấy tức giận, thấy trên góc áo trắng của Hứa Tư bị bắn vài giọt bùn, không khỏi cười nắc nẻ.

Trở lại trên xe ngựa, Hứa Tri Vụ không nhìn được mà nhìn Hứa Tư, ánh mắt dường như đang đánh giá, chứa đựng sự nghi ngờ nào đó, muốn nói lại thôi.

"?" Hứa Tư không hiểu nhìn qua: "Sao vậy, để ý lời nói của bọn họ thật à?"

"Cũng không phải…" Hứa Tri Vụ cân nhắc nói: "Ca ca, muội đang nghĩ, nếu muội vẫn còn nhỏ thì nhìn sẽ không giống thê tử của huynh nhỉ?

Nàng sờ sờ mặt mình, có chút không dám tin.

Đã già như vậy rồi sao?

Hứa Tư nghe xong hai chữ 'Thê tử', đầu ngón tay run lên, rồi sau đó chỉ cái trán Hứa Tri Vụ: "Muội đó, không thấy ngại sao?"

"Muội ngại cái gì chứ? Ca ca, muội buồn lắm đó." Hứa Tri Vụ ưu sầu thở dài: "Nếu ca ca muội có thê tử, cũng nên lớn cỡ Dung tỷ tỷ đúng không? Muội nhìn có giống mười tám tuổi đâu?"

"Dung tỷ tỷ của muội đã thành thân sinh con rồi, A Vụ chớ nói lung tung."

Hứa Tri Vụ che che miệng, cũng phản ứng lấy tay che miệng tự thấy nói như vậy cũng không ổn lắm. Nhưng nàng chỉ biết có mỗi một cô nương là Dung Linh xấp xỉ tuổi Hứa Tư, cứ như vậy lấy làm ví dụ.

Tháng trước Hứa mẫu dắt hai huynh muội tham gia lễ tắm ba ngày của Dung Linh, cho nàng đủ thể diện. Trong bữa tiệc biểu dì cười đến không khép miệng được, gặp ai cũng nói: "Ta đã nói trước là nam nhi mà, bụng Linh nhi nhọn như vậy! Ta đoán chuẩn quá mà."

Lại đến hôn khuôn mặt hài tử, vui tươi hớn hở nói: "Ta không có nhi tử nhưng ta có cháu ngoại! Cháu ngoại trai của ta~"

Mưa bụi thoáng bay vào, Hứa Tri Vụ bỗng cảm thấy có chút lạnh căm căm, ôm cánh tay co rụt người về phía Hứa Tư.

"Lạnh à?" Hứa Tri đóng kín cửa sổ xe ngựa, duỗi tay vòng qua nàng, nhẹ nhàng vuốt cánh tay nàng. Bỗng nhiên thoáng thấy đuôi mắt nàng phiếm hồng, bất tri bất giác buông tay, không chạm vào nàng nữa.

"Nhắc đến Dung tỷ tỷ, ca ca còn nhớ hôm lễ tắm ba ngày của tỷ ấy bọn họ mời gánh hát đến múa không? Múa cũng đẹp lắm, hay là sinh thần mẫu thân chúng ta cũng mời bọn họ đến đây múa đi?"

"Mẫu thân thích xem múa à?"

"Người toàn kêu muội múa, tụ hội chỗ này, tiệc trà chỗ kia đều bắt muội đi múa tới múa lui, chắc là thích xem."

Hứa Tư bật cười: "Mẫu thân thích xem múa chỗ nào chứ, chẳng qua là muốn khoe chỗ tốt của A Vụ cho mọi người xem thôi."

Lời nói này làm Hứa Tri Vụ cực kỳ hài lòng, nàng đắc ý mà ôm cánh tay hắn: "Vậy muội không mời gánh hát nữa, đến lúc đó tự mình múa một bài tặng người!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook