Chương 6:
Yuanyuan
08/03/2021
Quán trọ nhỏ cuối trấn,
- Tỷ!
Vừa nhìn thấy Tuyết Nguyên Tư chật vật đứng trước cửa phòng. Tuyết Lạc Khanh không kìm được mà kêu lên một tiếng nghẹn ngào.
- Ta...trở về rồi. A Lạc.
- Tỷ mau vào phòng. Để đệ đỡ Hoa thúc cho.
- Hảo.
Buông lỏng tay để Hoa Lương Tam đang kiệt sức dựa vào người Tuyết Lạc Khanh, Tuyết Nguyên Tư nhìn chăm chú Tuyết Lạc Khanh.
Nếu để ý, từ khi cánh cửa phòng mở ra, ánh mắt nàng chưa hề dời khỏi Tuyết Lạc Khanh. Ánh mắt đó như chất chứa cả một biển cảm xúc động lại. Thấy Tuyết Lạc Khanh đỡ Hoa Lương Tam vào phòng, môi nàng cũng nở nụ cười mỉm, sau đó thì cả thế giới tối sầm. Không ai biết, nàng chống đỡ được đến đây là như đã trải qua một đời. Thấy được đệ đệ chính là sự an tâm duy nhất để nàng nhắm mắt.
Tuyết Lạc Khanh đỡ Hoa Lương Tam vào đặt ông xuống giường. Vừa an bài xong cho ông ấy, định quay lại nhìn tỷ tỷ thì kinh hãi.
- Tỷ tỷ!
Tuyết Nguyên Tư nằm ngã bên chân ghế. Máu tươi nhuốn đỏ y phục lam lũ, nằm đó bất động, khuôn mặt trầy xước nhiều vết, lại dính đầy bụi đất, cả người nàng như thể xác chết không kém. Làm doạ Tuyết Lạc Khanh hét lớn.
Vội vàng chạy tới đỡ nàng. Hai tay run rẩy ôm lấy nàng đầy lo sợ cùng bất an.
- Tỷ, tỷ tỉnh dậy đi. Tỷ đừng làm đệ sợ.
Giọng nói của Tuyết Lạc Khanh đầy sự sợ hãi. Ôm nàng lên, thân hình nhỏ hơn nàng lại vững vàng bế nàng tới chiếc giường còn lại trong phòng. Đặt nàng nhẹ nhàng xuống giường, bàn tay run rẩy lau đi vết máu trên mặt nàng, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, Tuyết Lạc Khanh càng đau lòng.
- Tỷ tỷ, tỷ phải sống. Tỷ đã hứa rồi. Không được thất hứa.
Hai tay nhuốm máu cầm lấy tay nàng lên, vận linh lực. Quang mang màu lục khẽ loé lên, sau đó đậm dần. Quang mang bao phủ khắp người nàng thật lâu. Lâu đến khi mà Tuyết Lạc Khanh ngã gục xuống ngất đi bên tay nàng vì cạn kiệt linh lực, nó mới tản đi.
Bên này, từ lúc Tuyết Lạc Khanh đỡ lấy mình, Hoa Lương Tam đã tỉnh lại một chút, nằm được một lúc, lại chứng kiến một cảnh tượng khó tin nổi.
Hoá ra tiểu tử kia là nữ.... Đây đúng là điều làm ông ngỡ ngàng. Lại thấy nguồn linh lực chữa trị mạnh mẽ từ một đứa trẻ 10 tuổi. Mặc dù mạnh nhưng lại chưa biết cách vận dụng đúng, hoặc có lẽ, là do muốn bảo vệ tiểu tu.. nữ hài kia đi.
Bước ngắn bước dài đi tới giường hai người nằm. Nhìn thấy hai khuôn mặt này, có nét gì đó rất quen thuộc lướt qua trí nhớ. Xong không làm ông nhớ nổi. Lúc nãy nhóc hài này kêu ông là Hoa thúc đi? Hoa thúc...thật lâu chưa được người ta gọi rồi. Thật hoài niệm a.
Bàn tay giơ lên, ông tự rạch một đường máu trên cổ tay, ở đó có một vết sẹo dữ tợn. Giờ lại bị rạch ra. Cứ tưởng sẽ thấy máu tươi chảy ra, kì lạ lại thấy một tầng kết giới nhỏ tại miệng vết thương.
- Đa tạ hai tỷ đệ các ngươi đã cứu. Hai viên thuốc Tụ linh huyết này coi như một chút quà đáp. Đợi hai người tỉnh lại, ta lại trò chuyện. Ta rất tò mò về hai người đấy!
Chỉ thấy hai viên thuốc màu trắng xuất hiện từ không trung, sau đó, theo cái phất tay của Hoa Lương Tam mà bay tới miệng hai người đang nằm. Vừa đến miệng, nó hoá thành một vệt nước chảy vào miệng.
Đứng một lúc chờ cho thuốc ngấm, ông mới định qua người trở lại giường nằm nghỉ. Không ngờ biến cố xảy ra.
Chỉ thấy sau lưng ông, linh khí đang hội tụ từ tứ phía về đây. Đồng tử hai mắt căng ra, kinh ngạc quay người lại, chỉ thấy. Linh khí trong trời đất như nước cuồn cuộn đổ về đây. Hai người một bị thương, một bị cạn kiệt linh lực bên giường kia, cả người bị bao phủ trong tầng quang mang do linh khí dày đặc hội tụ thành.
- Đây là... Tụ linh huyết đan không thể nào tạo ra uy động lớn như vậy được. Trừ phi... Hai đứa trẻ này là linh thể thiên thai!
Hoa Lương Tam lầm bầm thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Không ngờ rằng trong một ngày, ngày mà ông nghĩ rằng mình sắp đi, lại bắt gặp được những bất ngờ lớn mà gom góp cả đời này, chưa chắc ai cũng nhìn thấy được. Không thể lãng phí tài nguyên. Hai tay ông kết ấn, ngồi xuống đó tĩnh toạ. Bây giờ linh khí rất nồng, tu sĩ gần đây chưa thể định vị được tâm bộc phát, đây vẫn còn rất an toàn. Mặc dù ông bị phế xuống còn trúc cơ kì, nhưng không thể nào ngăn ông...quay trở lại ban đầu, và còn tiến xa hơn nữa. Hai đứa trẻ này chính là tia sáng dọi đường. Ông còn nhiều điều chưa làm, thù nhà, thù gia chưa trả. Ông phải mạnh mẽ lên.
Trong vòng trăm dặm, tu sĩ đang tu luyện đều đồng loạt mở mắt. Linh khí họ đang hấp thụ, bỗng chốc bị một lực lượng kéo đi. Nếu người có tu vi cao, sẽ dễ dàng đoán được phương hướng linh khí bị kéo đi. Việc này đúng là hiện tượng kinh dị trăm năm mới xảy ra. Ai cũng thất thố muốn tìm nguyên do. Nhất thời, trấn Hoa Long đón chào nhiều tu sĩ ghé thăm, tạo nên oanh động lớn
Gần nửa canh giờ, linh kí dày đặc mới giảm bớt nhiều phần. Hoa n
Hoa Lương Tam mở mắt, thở dài. Tu vi của ông chỉ mới lên lại trúc cơ hậu kì. Thân thể bị nội ngoại thụ thương, không thể phá vỡ bình chắn đạt được kim đan. Đây là điều mà ông đã sớm lường trước. Xong không làm ông thất vọng. Cứ nghĩ hết hy vọng, nhưng hoá ra lại gặp được kỳ duyên.
Bên giường, Tuyết Lạc Khanh đã tỉnh. Việc đầu tiên khiong phải kiểm tra thân thể mình biến hoá ra sao, àm là cầm tay Tuyết Nguyên Tư kiểm tra. Sau khi chắc chắn đã ổn cậu mới thở phào.
- Tỷ, tỷ phải mau tỉnh. Bây giờ...ở đây không an toàn rồi!
- Hoa thúc... Chúng ta phải đi nhanh thôi. Thúc đi được không?
Tuyết Lạc Khanh bỗng quay sang, nhìn ông hỏi.
- Ha... Tất nhiên là đi được. Tụ linh huyết đan đưa ra oanh động quá lớn. Tu sĩ cao tầng sẽ nhanh chóng tìm đến.
- Hảo. Vậy ông mở đường, ta cõng tỷ tỷ.
- Được. Đi thôi. Nhân lúc linh khí chưa tan, chúng ta phải rời khỏi. Còn phải đề phòng người của Vân Tùng tìm đến.
Hoa Lương Tam đi trước mở cửa, Tuyết Lạc Khanh theo sau, trên lưng là Tuyết Nguyên Tư đang hôn mê, tay cầm theo tay nải đồ, từng bước gian nan theo sau. Thân hình nhỏ bé kia vác theo cả chấp niệm cả đời trên lưng. Dù có ra sao cũng phải đưa tỷ tỷ trốn đi. Đó là điều diy nhất Tuyết Lạc Khanh nghĩ đến.
Ngoài cửa, trong màn linh khí, có thể cảm nhận được nhiều luồng uy áp đang tới. Hai người chau mày nhìn nhau, vội vàng rời khỏi.
Một nén nhang vừa trôi qua, trước quán trọ xuất hiện một toán người mặc đồ đen. Đó chính là người của Huyết Vân Nam. Sau khi nàng đưa Hoa Lương Tam trốn đi, người của ông cùng Vân Tùng giằng co một lúc lâu, lưỡng bại câu thương. Hai bên đều hi sinh không ít. Cuối cùng Vân Tùng là người rời đi trước, bởi hắn có liên hệ với hai tên ma tộc, biết chúng bị tiêu diệt nên trốn trước.
Sau khi Vân Tùng chạy, một thuộc hạ của hắn đi đến, đưa vật Tuyết Nguyên Tư ném lại cho hắn. Vừa thấy vật đó. Hai mắt Huyết Vân Nam dại ra, bàn tay run rẩy cầm lên. Lật qua lật lại nó nhiều lần, như muốn xem kĩ vật này có phải thật hay không?
- Ai đưa cho ngươi vật này?
Giọng nói đầy kiềm chế của Huyết Vân Nam vang lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm thuộc hạ.
- Là tên mang Hoa tướng quân đi thưa chủ tử. Hắn còn nói, quán trọ cuối trấn.
- ... Đi, đi tìm hai người họ.
- Dạ. Chủ tử.
Đoàn người đuổi theo hướng hai người Tuyết Nguyên Tư rời đi. Đến nơi nàng cùng hai tên ma tộc gặp nhau. Đoàn người kinh hãi nhận ra, ở đây đã xảy ra một trận chiến không nhỏ. Cổ thụ hai bên bị linh khí chém nhiều vết sâu hoắc. Đất dưới chân cũng bị xáo tung. Lại gần một cái hố, lại thấy mai mảnh hắc bài của ma tộc sót lại. Không biết là cố ý hay vô tình, cái hố bị nổ oanh động như vậy, hai tấm lệnh bài làm bằng vật liệu kếm thế sao còn nguyên vẹn.
Huyết Vân Nam sau khi xem xét, lại kêu mọi người nhanh chân chạy về phía quán trọ cuối trấn. Dọc đường, ông cũng cảm nhận linh khí trong trời đất bị thay đổi, bước chân cũng nhanh dần.
Đến khi đoàn người đuổi đến, thì muộn mất rồi. Vết tích mấy người đã biến mất.
- Chủ tử. Không có người.
- Ừ. Đi thôi. Chúng ta trở về. Hoa Lương Tam chắc chắn còn sống. Huynh ấy sẽ đến tìm chúng ta. Thay vì tìm trong vô vọng. Thì ta nên trở về gây dựng lại lực lượng, trở huynh ấy....mang chủ tử quay lại.
- Mang chủ tử...quay lại???
Thuộc hạ của Huyết Vân Nam nghi hoặc nhìn chủ tử mình. Nhưng chỉ thấy ánh mắt kiên định nhìn về phái xa xăm.
- Đi theo ta mấy năm, các ngươi cũng biết. Ta là một trong tứ tướng quân của Khởi Nguyệt đế quốc. Ta là người đứng thứ hai, Hoa Lương Tam là người đứng nhất. Còn hai người nữa, là Liễu Anh cùng Mạc Lam, hai đệ ấy đều không rõ tung tích. Trong trận cung biến kia, bốn người bọn ta bị chia ra canh giữ bốn phía. Khi nghe rằng Vương thượng cùng Vương hậu vẫn thiên, công chúa cùng hoàng tử thì không rõ tung tích. Ta không thể tin được. Bị cầm chân, không thể trở về cứu giá. Đến lúc trở lại, đã là cảnh còn người mất.
- Vậy...mấy người đó, là sống...hay là...
- Mấy năm nay Tuyết Thiên Chính luôn tìm tung tích hai người chủ tử. Vậy chắc là còn là sống. Nhưng ta cũng không ngờ rằng, ta sắp gặp được lại để vột mất.
- Ý của người...là...
- Tên trúc cơ kia chắc chắn biết tung tích hai người. Lệnh bài này, chính là Hắc phù lệnh của hoàng tộc, hiệu lệnh tứ quân!
- A... Vậy mà tên kia lại ném nó như rác cho thuộc hạ á!
Một thuộc hạ trẻ tuổi buột miệng lên tiếng. Chính là tên bị Tuyết Nguyên Tư ném cho lệnh bài, tên là Thập Lý.
- Ngu ngốc. Giờ có lệnh bài thì tứ quân cũng đâu có mà triệu tập.
Vũ An đứng bên cạnh không kìm được vỗ một phát lên đầu mắng.
- Áu. Sao đánh ta. Ta cũng chỉ buột miệng nói ra thôi mà.
Thập Lý ôm đầu kêu ai oái.
- Đi, trở về thôi. Chúng ta còn thời gian để gặp lại. Lúc đó chắc chắn các người sẽ thấy được dung nhan của hai người chủ tử.
- Vâng.
Đoàn người tới vội, mà đi cũng vội. Lát sau, có thêm mấy vị khách ghé thăm, nhưng đều không tìm ra được gì mà lắc đầu rời đi.
Duy chỉ có một người. Đạo bào đã rách nát, bộ dạng ngoài năm mươi. Tay cầm kiếm cũ đứng nhìn quán trọ một hồi. Sau đó bước vào trong. Nửa nén nhang sau, người đó mới trở ra. Chỉ thấy nét mặt trầm ngâm lẩm bả lẩm bẩm một mình.
- Lâu lắm mới tính được một quẻ thượng cát. Lại đến chậm. Đúng là thất trách. Trở về phải cho tên sư đệ mặt lạnh kia một vố. Dám ngăn ta đi kiếm đồ đệ. Hừ.
Tu sĩ qua đường chỉ lắc đầu xem ông là một tên điên khùng.
- Tỷ!
Vừa nhìn thấy Tuyết Nguyên Tư chật vật đứng trước cửa phòng. Tuyết Lạc Khanh không kìm được mà kêu lên một tiếng nghẹn ngào.
- Ta...trở về rồi. A Lạc.
- Tỷ mau vào phòng. Để đệ đỡ Hoa thúc cho.
- Hảo.
Buông lỏng tay để Hoa Lương Tam đang kiệt sức dựa vào người Tuyết Lạc Khanh, Tuyết Nguyên Tư nhìn chăm chú Tuyết Lạc Khanh.
Nếu để ý, từ khi cánh cửa phòng mở ra, ánh mắt nàng chưa hề dời khỏi Tuyết Lạc Khanh. Ánh mắt đó như chất chứa cả một biển cảm xúc động lại. Thấy Tuyết Lạc Khanh đỡ Hoa Lương Tam vào phòng, môi nàng cũng nở nụ cười mỉm, sau đó thì cả thế giới tối sầm. Không ai biết, nàng chống đỡ được đến đây là như đã trải qua một đời. Thấy được đệ đệ chính là sự an tâm duy nhất để nàng nhắm mắt.
Tuyết Lạc Khanh đỡ Hoa Lương Tam vào đặt ông xuống giường. Vừa an bài xong cho ông ấy, định quay lại nhìn tỷ tỷ thì kinh hãi.
- Tỷ tỷ!
Tuyết Nguyên Tư nằm ngã bên chân ghế. Máu tươi nhuốn đỏ y phục lam lũ, nằm đó bất động, khuôn mặt trầy xước nhiều vết, lại dính đầy bụi đất, cả người nàng như thể xác chết không kém. Làm doạ Tuyết Lạc Khanh hét lớn.
Vội vàng chạy tới đỡ nàng. Hai tay run rẩy ôm lấy nàng đầy lo sợ cùng bất an.
- Tỷ, tỷ tỉnh dậy đi. Tỷ đừng làm đệ sợ.
Giọng nói của Tuyết Lạc Khanh đầy sự sợ hãi. Ôm nàng lên, thân hình nhỏ hơn nàng lại vững vàng bế nàng tới chiếc giường còn lại trong phòng. Đặt nàng nhẹ nhàng xuống giường, bàn tay run rẩy lau đi vết máu trên mặt nàng, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, Tuyết Lạc Khanh càng đau lòng.
- Tỷ tỷ, tỷ phải sống. Tỷ đã hứa rồi. Không được thất hứa.
Hai tay nhuốm máu cầm lấy tay nàng lên, vận linh lực. Quang mang màu lục khẽ loé lên, sau đó đậm dần. Quang mang bao phủ khắp người nàng thật lâu. Lâu đến khi mà Tuyết Lạc Khanh ngã gục xuống ngất đi bên tay nàng vì cạn kiệt linh lực, nó mới tản đi.
Bên này, từ lúc Tuyết Lạc Khanh đỡ lấy mình, Hoa Lương Tam đã tỉnh lại một chút, nằm được một lúc, lại chứng kiến một cảnh tượng khó tin nổi.
Hoá ra tiểu tử kia là nữ.... Đây đúng là điều làm ông ngỡ ngàng. Lại thấy nguồn linh lực chữa trị mạnh mẽ từ một đứa trẻ 10 tuổi. Mặc dù mạnh nhưng lại chưa biết cách vận dụng đúng, hoặc có lẽ, là do muốn bảo vệ tiểu tu.. nữ hài kia đi.
Bước ngắn bước dài đi tới giường hai người nằm. Nhìn thấy hai khuôn mặt này, có nét gì đó rất quen thuộc lướt qua trí nhớ. Xong không làm ông nhớ nổi. Lúc nãy nhóc hài này kêu ông là Hoa thúc đi? Hoa thúc...thật lâu chưa được người ta gọi rồi. Thật hoài niệm a.
Bàn tay giơ lên, ông tự rạch một đường máu trên cổ tay, ở đó có một vết sẹo dữ tợn. Giờ lại bị rạch ra. Cứ tưởng sẽ thấy máu tươi chảy ra, kì lạ lại thấy một tầng kết giới nhỏ tại miệng vết thương.
- Đa tạ hai tỷ đệ các ngươi đã cứu. Hai viên thuốc Tụ linh huyết này coi như một chút quà đáp. Đợi hai người tỉnh lại, ta lại trò chuyện. Ta rất tò mò về hai người đấy!
Chỉ thấy hai viên thuốc màu trắng xuất hiện từ không trung, sau đó, theo cái phất tay của Hoa Lương Tam mà bay tới miệng hai người đang nằm. Vừa đến miệng, nó hoá thành một vệt nước chảy vào miệng.
Đứng một lúc chờ cho thuốc ngấm, ông mới định qua người trở lại giường nằm nghỉ. Không ngờ biến cố xảy ra.
Chỉ thấy sau lưng ông, linh khí đang hội tụ từ tứ phía về đây. Đồng tử hai mắt căng ra, kinh ngạc quay người lại, chỉ thấy. Linh khí trong trời đất như nước cuồn cuộn đổ về đây. Hai người một bị thương, một bị cạn kiệt linh lực bên giường kia, cả người bị bao phủ trong tầng quang mang do linh khí dày đặc hội tụ thành.
- Đây là... Tụ linh huyết đan không thể nào tạo ra uy động lớn như vậy được. Trừ phi... Hai đứa trẻ này là linh thể thiên thai!
Hoa Lương Tam lầm bầm thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Không ngờ rằng trong một ngày, ngày mà ông nghĩ rằng mình sắp đi, lại bắt gặp được những bất ngờ lớn mà gom góp cả đời này, chưa chắc ai cũng nhìn thấy được. Không thể lãng phí tài nguyên. Hai tay ông kết ấn, ngồi xuống đó tĩnh toạ. Bây giờ linh khí rất nồng, tu sĩ gần đây chưa thể định vị được tâm bộc phát, đây vẫn còn rất an toàn. Mặc dù ông bị phế xuống còn trúc cơ kì, nhưng không thể nào ngăn ông...quay trở lại ban đầu, và còn tiến xa hơn nữa. Hai đứa trẻ này chính là tia sáng dọi đường. Ông còn nhiều điều chưa làm, thù nhà, thù gia chưa trả. Ông phải mạnh mẽ lên.
Trong vòng trăm dặm, tu sĩ đang tu luyện đều đồng loạt mở mắt. Linh khí họ đang hấp thụ, bỗng chốc bị một lực lượng kéo đi. Nếu người có tu vi cao, sẽ dễ dàng đoán được phương hướng linh khí bị kéo đi. Việc này đúng là hiện tượng kinh dị trăm năm mới xảy ra. Ai cũng thất thố muốn tìm nguyên do. Nhất thời, trấn Hoa Long đón chào nhiều tu sĩ ghé thăm, tạo nên oanh động lớn
Gần nửa canh giờ, linh kí dày đặc mới giảm bớt nhiều phần. Hoa n
Hoa Lương Tam mở mắt, thở dài. Tu vi của ông chỉ mới lên lại trúc cơ hậu kì. Thân thể bị nội ngoại thụ thương, không thể phá vỡ bình chắn đạt được kim đan. Đây là điều mà ông đã sớm lường trước. Xong không làm ông thất vọng. Cứ nghĩ hết hy vọng, nhưng hoá ra lại gặp được kỳ duyên.
Bên giường, Tuyết Lạc Khanh đã tỉnh. Việc đầu tiên khiong phải kiểm tra thân thể mình biến hoá ra sao, àm là cầm tay Tuyết Nguyên Tư kiểm tra. Sau khi chắc chắn đã ổn cậu mới thở phào.
- Tỷ, tỷ phải mau tỉnh. Bây giờ...ở đây không an toàn rồi!
- Hoa thúc... Chúng ta phải đi nhanh thôi. Thúc đi được không?
Tuyết Lạc Khanh bỗng quay sang, nhìn ông hỏi.
- Ha... Tất nhiên là đi được. Tụ linh huyết đan đưa ra oanh động quá lớn. Tu sĩ cao tầng sẽ nhanh chóng tìm đến.
- Hảo. Vậy ông mở đường, ta cõng tỷ tỷ.
- Được. Đi thôi. Nhân lúc linh khí chưa tan, chúng ta phải rời khỏi. Còn phải đề phòng người của Vân Tùng tìm đến.
Hoa Lương Tam đi trước mở cửa, Tuyết Lạc Khanh theo sau, trên lưng là Tuyết Nguyên Tư đang hôn mê, tay cầm theo tay nải đồ, từng bước gian nan theo sau. Thân hình nhỏ bé kia vác theo cả chấp niệm cả đời trên lưng. Dù có ra sao cũng phải đưa tỷ tỷ trốn đi. Đó là điều diy nhất Tuyết Lạc Khanh nghĩ đến.
Ngoài cửa, trong màn linh khí, có thể cảm nhận được nhiều luồng uy áp đang tới. Hai người chau mày nhìn nhau, vội vàng rời khỏi.
Một nén nhang vừa trôi qua, trước quán trọ xuất hiện một toán người mặc đồ đen. Đó chính là người của Huyết Vân Nam. Sau khi nàng đưa Hoa Lương Tam trốn đi, người của ông cùng Vân Tùng giằng co một lúc lâu, lưỡng bại câu thương. Hai bên đều hi sinh không ít. Cuối cùng Vân Tùng là người rời đi trước, bởi hắn có liên hệ với hai tên ma tộc, biết chúng bị tiêu diệt nên trốn trước.
Sau khi Vân Tùng chạy, một thuộc hạ của hắn đi đến, đưa vật Tuyết Nguyên Tư ném lại cho hắn. Vừa thấy vật đó. Hai mắt Huyết Vân Nam dại ra, bàn tay run rẩy cầm lên. Lật qua lật lại nó nhiều lần, như muốn xem kĩ vật này có phải thật hay không?
- Ai đưa cho ngươi vật này?
Giọng nói đầy kiềm chế của Huyết Vân Nam vang lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm thuộc hạ.
- Là tên mang Hoa tướng quân đi thưa chủ tử. Hắn còn nói, quán trọ cuối trấn.
- ... Đi, đi tìm hai người họ.
- Dạ. Chủ tử.
Đoàn người đuổi theo hướng hai người Tuyết Nguyên Tư rời đi. Đến nơi nàng cùng hai tên ma tộc gặp nhau. Đoàn người kinh hãi nhận ra, ở đây đã xảy ra một trận chiến không nhỏ. Cổ thụ hai bên bị linh khí chém nhiều vết sâu hoắc. Đất dưới chân cũng bị xáo tung. Lại gần một cái hố, lại thấy mai mảnh hắc bài của ma tộc sót lại. Không biết là cố ý hay vô tình, cái hố bị nổ oanh động như vậy, hai tấm lệnh bài làm bằng vật liệu kếm thế sao còn nguyên vẹn.
Huyết Vân Nam sau khi xem xét, lại kêu mọi người nhanh chân chạy về phía quán trọ cuối trấn. Dọc đường, ông cũng cảm nhận linh khí trong trời đất bị thay đổi, bước chân cũng nhanh dần.
Đến khi đoàn người đuổi đến, thì muộn mất rồi. Vết tích mấy người đã biến mất.
- Chủ tử. Không có người.
- Ừ. Đi thôi. Chúng ta trở về. Hoa Lương Tam chắc chắn còn sống. Huynh ấy sẽ đến tìm chúng ta. Thay vì tìm trong vô vọng. Thì ta nên trở về gây dựng lại lực lượng, trở huynh ấy....mang chủ tử quay lại.
- Mang chủ tử...quay lại???
Thuộc hạ của Huyết Vân Nam nghi hoặc nhìn chủ tử mình. Nhưng chỉ thấy ánh mắt kiên định nhìn về phái xa xăm.
- Đi theo ta mấy năm, các ngươi cũng biết. Ta là một trong tứ tướng quân của Khởi Nguyệt đế quốc. Ta là người đứng thứ hai, Hoa Lương Tam là người đứng nhất. Còn hai người nữa, là Liễu Anh cùng Mạc Lam, hai đệ ấy đều không rõ tung tích. Trong trận cung biến kia, bốn người bọn ta bị chia ra canh giữ bốn phía. Khi nghe rằng Vương thượng cùng Vương hậu vẫn thiên, công chúa cùng hoàng tử thì không rõ tung tích. Ta không thể tin được. Bị cầm chân, không thể trở về cứu giá. Đến lúc trở lại, đã là cảnh còn người mất.
- Vậy...mấy người đó, là sống...hay là...
- Mấy năm nay Tuyết Thiên Chính luôn tìm tung tích hai người chủ tử. Vậy chắc là còn là sống. Nhưng ta cũng không ngờ rằng, ta sắp gặp được lại để vột mất.
- Ý của người...là...
- Tên trúc cơ kia chắc chắn biết tung tích hai người. Lệnh bài này, chính là Hắc phù lệnh của hoàng tộc, hiệu lệnh tứ quân!
- A... Vậy mà tên kia lại ném nó như rác cho thuộc hạ á!
Một thuộc hạ trẻ tuổi buột miệng lên tiếng. Chính là tên bị Tuyết Nguyên Tư ném cho lệnh bài, tên là Thập Lý.
- Ngu ngốc. Giờ có lệnh bài thì tứ quân cũng đâu có mà triệu tập.
Vũ An đứng bên cạnh không kìm được vỗ một phát lên đầu mắng.
- Áu. Sao đánh ta. Ta cũng chỉ buột miệng nói ra thôi mà.
Thập Lý ôm đầu kêu ai oái.
- Đi, trở về thôi. Chúng ta còn thời gian để gặp lại. Lúc đó chắc chắn các người sẽ thấy được dung nhan của hai người chủ tử.
- Vâng.
Đoàn người tới vội, mà đi cũng vội. Lát sau, có thêm mấy vị khách ghé thăm, nhưng đều không tìm ra được gì mà lắc đầu rời đi.
Duy chỉ có một người. Đạo bào đã rách nát, bộ dạng ngoài năm mươi. Tay cầm kiếm cũ đứng nhìn quán trọ một hồi. Sau đó bước vào trong. Nửa nén nhang sau, người đó mới trở ra. Chỉ thấy nét mặt trầm ngâm lẩm bả lẩm bẩm một mình.
- Lâu lắm mới tính được một quẻ thượng cát. Lại đến chậm. Đúng là thất trách. Trở về phải cho tên sư đệ mặt lạnh kia một vố. Dám ngăn ta đi kiếm đồ đệ. Hừ.
Tu sĩ qua đường chỉ lắc đầu xem ông là một tên điên khùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.