Đường Trở Về

Chương 7:

Yuanyuan

14/03/2021

Trong một ngôi miếu nhỏ đổ nát phía tây, có ba thân ảnh đang ngồi trước đống lửa đang cháy. Ngoài kia là rừng rậm, trời lại tối. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng gió lạnh thổi qua. Lại văng vẳng tiếng sói hú xa xa.

Ba người này chính là Tuyết Nguyên Tư, Tuyết Lạc Khanh cùng Hoa Lương Tam. Ba người đã chạy khỏi Hoa Long trấn theo hướng tây nam một đường. Cuối cùng vì lo sợ trời tối mà Hoa Lương Tam kêu tìm một chổ nghỉ chân. Cuối cùng tìm được ngôi miếu đổ nát này.

- Tỷ... Tỷ tỉnh rồi!

- ...A Lạc???

Tuyết Nguyên Tư vừa tỉnh lại, kí ức lộn xộn còn chưa kịp sắp xếp. Nhìn thấy đệ đệ nhỏ bé ngay trước mắt thì không giám tin mà hỏi. Tuyết Lạc Khanh thấy nàng gọi mình thì cười nắm tay nàng đáp, ánh mắt không che dấu được niềm vui cùng lo lắng đáp.

- Ừm, đệ đây.

- A Lạc... Ta không thất hứa. Thật tốt quá...ta không thất hứa với đệ rồi... Ha..ha... Hức...

Tuyết Nguyên Tư bỗng nắm ngược lại tay Tuyết Lạc Khanh thật chặt, ánh mắt dại ra, bên môi nở nụ cười tang thương mà bi ai..sau đó là bật khóc nức nở.

- Đệ tin tỷ mà. Tỷ sẽ quay trở lại. Tỷ trở lại rồi. Yên tâm. Đệ sẽ bảo hộ tỷ cả đời.

Thấy biểu hiện không đúng của nàng, Tuyết Lạc Khanh vội an ủi nàng, ánh mắt chân thành nhìn nàng, nó đầy sự quan tâm cùng kiên định.

- A Lạc, tỷ xin lỗi, tỷ xin lỗi. Để đệ phải chịu khổ bấy lâu nay. Là tỷ không tốt, là tỷ đáng chết. Lần này tỷ sẽ tốt hơn. Sẽ bảo hộ đệ mãi mãi. Tin tỷ. A Lạc. Tỷ sẽ không bỏ rơi đệ nữa. Nhất định sẽ không.

- Thật tốt quá, thật tốt quá! Ta vẫn còn kịp bù đắp cho đệ đệ, cho tiếc nuối cả đời không thể làm.

Tuyết Nguyên Tư buông tay nắm tay Tuyết Lạc Khanh ra, ôm chầm lấy cậu. Thốt ra những lời làm cậu vừa hiểu lại không hiểu. Nhưng nhìn tỷ tỷ của mình như thế. Cậu càng đau lòng hơn. Hai tay cũng ôm lấy lưng nàng vỗ nhẹ trấn an.

- Được, tỷ bảo hộ đệ...đệ cũng sẽ bảo hộ tỷ. Tỷ tỷ.

- ...Hảo!

Được cậu vỗ lưng, nàng ngẩn ngơ đáp lại. Ánh mắt bỗng bắt gặp đôi mắt đang theo dõi hai người nãy giờ của Hoa Lương Tam.

- Hoa...thúc?

- Đa tạ hai tỷ đệ các ngươi đã cứu ta. Một tiếng Hoa thúc này...ta thật sự không dám nhận. Cứ gọi tên ta là được rồi.

- Hoa thúc, thúc không nhận ra chúng cháu sao. Cháu là A Lạc, còn tỷ tỷ là A Nguyên.

Tuyết Lạc Khanh quay người lại, nhìn ông nghi hoặc.

- .... Hai... Là hai đứa!

Hoa Lương Tam cứng đơ người, miệng tun rẩy thốt ra lời. Ánh mắt không che được sự kích động.

- Đúng vậy.

- Đúng.

Hai tỷ đệ gật đầu đáp lại cho sự nghi ngờ còn sót lại dưới đáy mắt ông.

Chỉ thấy, Hoa Lương Tam đứng phắt dậy, đi đến trước mặt hai người đứng. Rồi chỉ nghe thấy bịch, ông ấy quỳ một chân xuống theo kiểm quân thần gặp nhau.

- Thần, đại tướng quân Bắc trấn quốc, Hoa Lương Tam, tham kiến hai vị chủ tử. Thần đến muộn, mong công chúa, hoàng tử trị tội.

- ...Hoa thúc, người đứng lên đi. Người không có tội. Người đã làm hết việc mình có thể. Khởi Nguyệt quốc vong...là do ta.

- Công chúa!



- Tỷ!

Tuyết Nguyên Tư buông Tuyết Lạc Khanh ra rồi tự mình đứng lên. Bước từng bước tới trước mặt Hoa Lương Tam, cúi người xuống đỡ ông lên.

- Nói ra thì nực cười phải không? Thân là đại công chúa, lại là phế vật không thể tu luyện. Để rồi chính mình lại là tội đồ sát phụ mẫu, hủy hoại cơ đồ trăm năm của gia tộc.

Đỡ hoa Lương Tam đứng lên, nàng quay lưng lại với hai người, nhìn ánh trăng cô liêu ngoài ngôi miếu nói. Ánh mắt mang đầy sự diễu cợt.

- Không. Công chúa, người không thể nói thế, không phải do người, người biết mà. Tại sao người vẫn cố chấp nhận tất cả về mình chứ?

Hoa Lương Tam vội lớn tiếng nói không phải.

- Tỷ, không được nói vậy. Có trách là trách đệ, đã không mạnh mẽ đệ bảo vệ phụ hoàng cùng mẫu hậu và cả...tỷ nữa. Tỷ đừng tự trách mình nữa có được hay không? Tỷ...

- A Lạc ngốc, đệ có mười tuổi, sao có thể trách đệ. Tỷ đã quyết rồi. Lần này, tỷ sẽ không rơi vào con đường đó nữa. Đã đi thì cùng nhau đi.

Nàng quay lại, cười khó coi mắng Tuyết Lạc Khanh.

Rồi lại tự nhủ trong lòng:

- Có chết...thì để mình tỷ chịu, dù sao...tỷ cũng đã chết một lần,thì còn sợ gì nữa chứ!

Ba người nhìn nhau, mỗi người lại một tâm tư, không khí trong miếu bỗng trở nên im ắng.

- Hoa thúc, thúc khoẻ rồi chứ?

- Ta rất khoẻ, lúc chiều vừa lên trúc cơ hậu kỳ, nếu có cơ duyên sẽ nhanh chóng lên kim đan.

- Vậy thì tốt. Nếu vậy, ngày mai trở về kinh thành!

- A...

- Tỷ...

Hai người nhìn nàng đầy kinh ngạc cùng thất thố. Mọi người đang bị truy đuổi mà, sao lại quay trở lại miệng cọp.

- Công chúa, ý người là...

Hoa Lương Tam hơi ngập ngừng hỏi lại nàng.

Tuyết Nguyên Tư nâng mắt, bình tĩnh nhìn ông nói ra bí mật của mình.

- Thúc cũng đã thấy đúng không? Ta đã có thể tu luyện.

- Cái này...thần cũng đang thắc mắc, sao người..lại có thể. Không phải lúc trước trắc ra là không...

Hoa Lương Tam lúc chưa nhận ra nàng, chỉ thấy nàng là một tên có thiên phú cao, nhưng khi biết thân phận của nàng thì không bình tĩnh nổi. Trận chiến của nàng lúc cứu ông và với hai tên ma tộc đã để lại ấn tượng quá lớn với ông. Ông không thể hình dung rằng, nàng đã phải trải qua gì trong mấy năm này mới có thể tìm ra được nghịch lộ mà đi.

- Thúc có tin, một người có thể có năm linh căn không?

- Ý của người....

Thấy ông đoán ra nàng gật đầu đáp.

- Đúng vậy, ta có năm linh căn!

- Chuyện này...chuyện này... Chỉ có trong truyền thuyết. Lại thêm, chưa từng nghe người nào mang năm linh căn có thể tu luyện thành công cả.



Hoa Lương Tam kích động đứng lên, lớn tiếng đáp.

Tuyết Lạc Khanh ngồi bên nàng cũng nghi hoặc. Vì mấy năm nay, hai người ở chung, nhưng cậu không hề biết, tỷ tỷ mình có thể tu luyện linh căn, lại mang năm linh căn nữa chứ? Cậu chỉ biết nàng là một đại võ giả mạnh mẽ mà thôi.

Ánh mắt nhìn tỷ tỷ của mình đầy phức tạp. Có phải bao lâu nay cậu không để ý tỷ tỷ không? Tuyết Lạc Khanh ngồi buồn nghĩ.

- Lúc trước ta cũng nghĩ mình sẽ vô duyên với tu tiên. Nhưng mà... Nợ máu thì phải trả bằng máu! Không có con đường nào thì sao, thì ta chỉ có nghịch thiên mà đi.

Tuyết Nguyên Tư lạnh lùng thốt lên, ánh mắt mang đầy sát khí. Cả người cũng bùng lên luồng khí tức mạnh mẽ chỉ có kim đan mới có.

- Kim...kim đan kỳ?

Hai người xung quanh kinh hãi nhìn nàng.

- Tỷ, tỷ đã làm gì?

Nếu việc này chưa từng có, vậy tỷ tỷ của mình lại có thể. Chắc chắn nàng đã làm việc gì đó không thể biết, mà còn có thể rất nguy hiểm. Tuyết Lạc Khanh vội vàng nắm lấy tay nàng, gấp gáp hỏi. Ánh mắt chất vấn lại lo lắng phần hơn.

- Chuyện này sao? Tỷ tìm được bí tịch cổ, biết được cách tu luyện, đệ không cần lo lắng!

Quay sang nhìn thấy đệ đệ mình bị doạ, nàng vội vỗ tay đáp.

- Thật?

- Thật! Đệ không tin tỷ sao?

Biết Tuyết Lạc Khanh còn nghi ngờ, nàng hơi nghiêm mặt hỏi lại.

- Không, không phải, là đệ sợ.

Tuyết Lạc Khanh buồn bã cúi đầu đáp. Cậu rất sợ tỷ tỷ sẽ xảy ra chuyện. Hôm nay tỷ tỷ doạ cậu hồn bay phách tán, cậu không muốn lặp lại.

Tuyết Nguyên Tư đưa tay ra xoa đầu cậu, cười dịu dàng.

- Ngốc, tỷ phải mạnh mẽ, mới bảo vệ được đệ, trả thù cho phụ hoàng mẫu hâu, cho Khởi Nguyệt đế quốc.

- Đệ cũng phải mạnh mẽ, không thể để tỷ một mình.

- Hảo!

- Cả thần và con dân Khởi Nguyệt đế quốc nữa.

- Ukm.

Ba người nhìn nhau, trong mắt là hình ảnh đối phương, là hy vọng về tương lai.

Ba ngày sau. Ba người mới rời khỏi sâm lâm Cốc Tư, bước chân đến trung tâm đại lục. Đi xuyên qua sâm lâm, ba người bây giờ, bộ dạng đúng là thảm không thể tả, y phục vừa bẩn, lại bị rách mấy đường, mặt mũi thì như ăn mày, tóc còn bết lại. Chưa kể còn có một cô nương 15 tuổi, mặc dù lại luôn xem mình như nam nhi mà sống trong 5 năm này.

- Bây giờ, có phải chúng ta nên đi tìm phòng trọ trước không?

Tuyết Lạc Khanh nghiêng đầu nhìn hai người hỏi, lại đổi lại ánh mắt xem như kẻ ngốc mà nhìn. Tuyết Lạc Khanh tủi thân á. Cậu cũng đâu muốn hỏi, chỉ thấy hai người, một người sĩ già, một người là nữ, không tiện thôi.

Nhìn xem mấy người xung quanh nhìn họ với ánh mắt ghét bỏ kìa. Lúc đi trong rừng, y phục cùng đồ dùng bị rơi vào ổ rắn, lại dính mùi tanh hôi ghê tởm kia của mấy tên đó nên chả ai dám đi nhặt. Giờ là ra nông nỗi này đây. Ôi hôi quá, mấy năm nay cho dù tệ nhất cậu cũng chưa sống bẩn thế này. Phải tìm phòng nhanh lên mới được, không chịu nổi nữa. Nam nhi phải ra dáng á.

Nội tâm Tuyết Lạc Khanh đang kêu gào, ánh mắt ai oán nhìn hai bóng lưng một già, một trẻ trước mắt.

Một lát sau, ba người vào thành trấn gần nhất, lại không ngờ, lại thấy tấm giấy truy thưởng hai người Tuyết Nguyên Tư cùng Hoa Lương Tam. Tiếc là, hoạ thì giống, xong bộ dạng bây giờ của họ, có ma nhận ra. Thế là cả ba thuận lợi thông qua lính gác vào trấn Thiên Lâm, đầu mạch quan trọng giữa Cốc Tư sâm lâm cùng trung lục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook