Chương 49: Bí Mật
Thâu Mã Đầu
09/02/2024
Ba mẹ Thẩm Khanh Khanh nghe cô nói chủ nhật này về nhà, còn dẫn theo một người bạn gặp trên phim trường về cùng thì vui mừng, trước đó một ngày bọn họ còn nghiên cứu thực đơn, tới sáng hôm sau cùng nhau đi chợ mua thức ăn.
Đúng mười một giờ Thẩm Khanh Khanh dẫn Lâm An Ca về nhà, vẫn còn chưa tới giờ cơm, nên cô nghĩ muốn dẫn Lâm An Ca đi dạo quanh nhà trước, nhân tiện cho cô ta xem những bảo vật mình thu thập bao nhiêu năm qua.
"............Khanh Khanh."
Lâm An Ca còn chưa kịp bước qua cửa có chút nghi ngờ kéo tay Thẩm Khanh Khanh lại.
"Đây.......... đây là nhà của cô sao?"
Lâm An Ca cảm thấy kinh hãi nhìn cánh cửa sắc lớn mang phong cách châu âu trước mặt, lúc đó Thẩm Khanh Khanh kéo cô ta đi dọc theo hai hàng hoa tường vi rậm rạp tạo thành lối đi tới cửa nhà, cô ngượng ngùng cười: "Có phải rất khoa trương hay không? Bởi vì mẹ của tôi rất thích làm vườn, cho nên lúc bọn họ kết hôn không lựa chọn mua nhà lầu, chỉ muốn mua lô đất này, khu này lúc đó không đắc, ai ngờ bây giờ lại thành như vậy."
Không cái này không phải là khoa trương.
Nằm ở khu vực trung tâm, vừa gần chợ, vừa gần công viên, hơn nữa nhà còn lớn như vậy. Cái tổ hợp này ở cùng một chỗ, lại một lần nữa khiến Lâm An Ca khiếp sợ với căn nhà.
"Khanh Khanh.......... việc cô trở thành diễn viên.............. chắc chắn là do số phận an bài rồi......"
"Đúng vậy." Thẩm Khanh Khanh quay lại, nghiêm túc giải thích với Lâm An Ca: "Cũng bởi vì tôi đặc biệt thích Trần Cẩn Ngôn, hơn nữa tôi cũng muốn trở thành một diễn viên phái thực lực như anh ấy!"
Lúc này Lâm An Ca không biết bản thân nên hâm mộ hay nên ghen ghét với Thẩm Khanh Khanh, nhưng nhìn tinh thần chiến đấu của cô ấy, tâm trạng Lâm An Ca đột nhiên trở nên phức tạp.
Cô ta cùng Thẩm Khanh Khanh bước qua cửa, nhìn thấy ba mẹ Thẩm Khanh Khanh lần lượt chào đón mình, cô ta cũng lễ phép chào bọn họ, sau đó mọi người cùng nhau bước vào phòng khách.
"An Ca Ca để tôi dẫn chị tới phòng của tôi!"
Thẩm Khanh Khanh kéo Lâm An Ca từ phòng khách đi lên lầu hai, sau đó ở trong phòng lấy những thứ bao lâu nay mình sưu tầm ra cho Lâm An Ca xem, hai cô gái nhỏ ngồi trên giường nhìn nhau nói: "An Ca Ca, chị hình như không phải là diễn viên nổi tiếng đúng không? Tôi chưa bao giờ nghe nói tới chị!"
"Tôi?" Lâm An Ca cho tới bây giờ vẫn còn trong trạng thái chấn động với gia thế của Thẩm Khanh Khanh, cô ta lắc đầu nói: "Tôi không phải."
"Vậy chị chắc chắn rất thích làm diễn viên!" Thẩm Khanh Khanh đoán rồi nói: "Vậy chị thật sự rất giỏi, lúc học tiểu học tôi chỉ thích vẽ tranh, nhưng lại vì luôn dính màu vẽ lên quần áo trắng nên nửa năm sau tôi không đi học nữa."
Lòng Lâm An Ca có chút đắng chát: "Không phải đâu Khanh Khanh, tôi trở thành diễn viên bởi vì nó có thể kiếm được rất nhiều tiền………. Việc này có phải rất tầm thường hay không?"
Thẩm Khanh Khanh vội vàng an ủi cô ta: "Sao có thể như vậy, tôi làm diễn viên cũng vì kiếm tiền, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó không cần phải dựa dẫm vào ba mẹ!"
Lâm An Ca nhớ tới ba mẹ nhà mình vẫn luôn hỏi cô ta tiền mua nhà kết hôn cho mấy anh trai rồi nhìn lại căn phòng ngủ giống như cung điện của Thẩm Khanh Khanh thì chạnh lòng.
"Khanh khanh, ba bảo em xuống nhà."
Giọng nói trong trẻo của một người đàn ông từ ngoài cửa truyền tới, Thẩm Khanh Khanh đứng dậy mở cửa ra: "Có chuyện gì sao ạ?"
Thẩm Thanh Hòa mặc một chiếc áo len dệt kim lạc đà rộng rãi ở nhà, nhìn qua trong vô cùng thoải mái. Anh chào Lâm An Ca ở phía sau em gái, sau đó nhìn Thẩm Khanh Khanh thoải mái nhún vai: "Anh không biết."
"Vậy làm phiền anh dẫn An Ca Ca đi dạo quanh nhà một vòng được không?" Thẩm Khanh Khanh chắp hai tay tạo thành hình chữ thập cầu xin anh: "Em lần sau sẽ giúp lại anh, cảm ơn anh trước!"
Thẩm Thanh Hòa nhìn em gái nhỏ nhà mình thật lâu mới nhìn Lâm An Ca ở trong phòng, cuối cùng cực kỳ lịch lãm nói: "Cô Lâm, xin mời!"
Dù sao lần trước còn nhờ người ta tìm hiểu đối tượng của em gái, Lâm An Ca mỗi lần nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa thì xấu hổ cùng sợ hãi. Nhưng nhìn anh lại giống như chuyện kia chưa từng xảy ra, cô ta cũng chỉ có thể yên lặng đứng dậy bước tới trước mặt anh: "Làm phiền anh rồi."
"Không cần khách sáo."
Cô ta nghe thấy người đàn ông không do dự nói.
Nhưng cô ta cũng phải công nhận Thẩm Thanh Hòa thực sự là một người hướng dẫn rất giỏi, anh ta nói với tốc độ chậm, luôn để ý đến ánh mắt của Lâm An Ca, sau đó giải thích ngắn gọn.
"Nơi đó là căn cứ trước đây của Khanh Khanh, con bé rất thích ở trong phòng sách nhất ngẩn ngơ một mình, sau đó con bé biến nơi đó thành căn cứ bí mật của mình."
"Đây là nơi trước đây làm phòng cất quần áo của Khanh Khanh, nơi đó vẫn còn giữ quần áo trước đây của con bé."
"Còn đây là búp bê yêu thích của Khanh Khanh, đây là món quà ba tôi tặng cho con bé vào sinh nhật ba tuổi."
Vì cô ta là khách do Thẩm Khanh Khanh dẫn về nên mọi chuyện xoay quanh Thẩm Khanh Khanh đều phải nói cho cô ta biết sao? Lâm An Ca đi theo phía sau Thẩm Thanh Hòa, nghe người đàn ông bên cạnh này nhẹ nhàng lịch sự kể về quá trình trưởng thành xung quanh Thẩm Khanh Khanh, lòng có chút buồn phiền.
"Anh ơi, tiệm giặt ủi cho người tới lấy quần áo của anh!" Giọng nói Thẩm Khanh Khanh từ dưới lầu vang lên: "Em vào phòng giúp anh lấy quần áo ra nha!"
"Thật xin lỗi, tôi không tiếp được một chút."
Khoảnh khắc đó cô ta nghe thấy sự khẩn trương trong giọng nói của Thẩm Thanh Hòa, cô ta theo tiềm thức đi xuống dưới cùng Thẩm Thanh Hòa, sau đó cô ta nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa chặn Thẩm Khanh Khanh lại, rồi lấy áo khoác trên tay cô lại tiếp đó vội vàng lấy di động cùng ví da ở trong túi áo khoác ra.
"Em xem, nếu cầm mấy cái này đi giặt rất là phiền."
Giọng điệu như đang dạy dỗ em gái nhưng vẻ mặt người đàn ông lại rất dịu dàng.
"Hì hì, em xin lỗi, em để đây cho anh nha!" Thẩm Khanh Khanh chạy vào phòng để áo khoác da lại vào phòng anh cho anh trai, cũng không chú ý tới Lâm An Ca đứng ở cầu thang.
Bước ra khỏi phòng Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Khanh Khanh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lâm An Ca đứng ở cầu than, cô lập tức vẫy cô ta: "An Ca Ca, ở trên đó không nhiều phòng lắm chắc chị tham quan xong rồi đúng không, cũng gần tới giờ ăn rồi, ăn cơm xong rồi tôi dẫn chị đi xem phim!"
Lòng Lâm An Ca tràn đầy ảo não đều liếc mắt nhìn cái ví da màu nâu, cô ta từ từ đi tới cạnh Thẩm Khanh Khanh, chỉ vào căn phòng phía sau nói: "Đây là phòng của anh cô sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Khanh Khanh không kịp đóng cửa lại, nhưng không có sự cho phép của Thẩm Thanh Hòa cô cũng không dám dẫn bạn của mình vào phòng của anh: "Bên trong cũng không có gì, anh của tôi có tính cách đơn giản."
Lâm An Ca biết Thẩm Khanh Khanh có ý không muốn mời cô vào trong, nhưng ánh mắt của cô ta lại giống như gặp ma, không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc áo da Thẩm Khanh Khanh để trên bàn học.
"An Ca Ca?"
Thẩm Khanh Khanh nhìn Lâm An Ca cứ như vậy đi thẳng vào trong, trong chốc lát cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể bước nhanh vào trong: "Chỉ có vài tủ sách cùng máy tính, còn có một chiếc giường, thật sự cái gì cũng không có........"
Lúc nhỏ cô không biết đã vào căn phòng này bao nhiêu lần, nhưng về sau thấy phòng của Thẩm Thanh Hòa rất tẻ nhạt nên cô cũng không vào nhiều. Lúc Thẩm Khanh Khanh giải thích vẫn không quên nhìn giá sách bên kia có thêm sách gì mới hay không, nhưng qua phản chiếu của kính tủ sách, cô thấy Lâm An Ca lùi lại hai bước, như nhìn thấy thứ gì đó cô ta chạy nhanh ra ngoài.
"An Ca Ca, chị làm sao vậy?"
"Không có gì."
Lâm An Ca trả lời cực nhanh, trong lúc Thẩm Khanh Khanh đang không biết phải làm sao thì cô ta mới miễn cưỡng tìm lại lý trí nói: "Tôi........ có chút đói."
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi!"
Lâm An Ca như máy móc bị Thẩm Khanh Khanh lôi ra khỏi phòng Thẩm Thanh Hòa, trong đầu cô ta không ngừng hiện lên tấm ảnh chụp trong khung hình kia.
Nhìn cô gái nhỏ vẫn liên tục nói chuyện với mình, Lâm An Ca có thể xác định bản thân tuyệt đối không nhìn nhầm.
Bên cạnh chiếc ví da, chính là tấm ảnh chụp một cô bé mặc váy cưới với nụ cười như mặt hồ trong vắt chính là Thẩm Khanh Khanh.
Đúng mười một giờ Thẩm Khanh Khanh dẫn Lâm An Ca về nhà, vẫn còn chưa tới giờ cơm, nên cô nghĩ muốn dẫn Lâm An Ca đi dạo quanh nhà trước, nhân tiện cho cô ta xem những bảo vật mình thu thập bao nhiêu năm qua.
"............Khanh Khanh."
Lâm An Ca còn chưa kịp bước qua cửa có chút nghi ngờ kéo tay Thẩm Khanh Khanh lại.
"Đây.......... đây là nhà của cô sao?"
Lâm An Ca cảm thấy kinh hãi nhìn cánh cửa sắc lớn mang phong cách châu âu trước mặt, lúc đó Thẩm Khanh Khanh kéo cô ta đi dọc theo hai hàng hoa tường vi rậm rạp tạo thành lối đi tới cửa nhà, cô ngượng ngùng cười: "Có phải rất khoa trương hay không? Bởi vì mẹ của tôi rất thích làm vườn, cho nên lúc bọn họ kết hôn không lựa chọn mua nhà lầu, chỉ muốn mua lô đất này, khu này lúc đó không đắc, ai ngờ bây giờ lại thành như vậy."
Không cái này không phải là khoa trương.
Nằm ở khu vực trung tâm, vừa gần chợ, vừa gần công viên, hơn nữa nhà còn lớn như vậy. Cái tổ hợp này ở cùng một chỗ, lại một lần nữa khiến Lâm An Ca khiếp sợ với căn nhà.
"Khanh Khanh.......... việc cô trở thành diễn viên.............. chắc chắn là do số phận an bài rồi......"
"Đúng vậy." Thẩm Khanh Khanh quay lại, nghiêm túc giải thích với Lâm An Ca: "Cũng bởi vì tôi đặc biệt thích Trần Cẩn Ngôn, hơn nữa tôi cũng muốn trở thành một diễn viên phái thực lực như anh ấy!"
Lúc này Lâm An Ca không biết bản thân nên hâm mộ hay nên ghen ghét với Thẩm Khanh Khanh, nhưng nhìn tinh thần chiến đấu của cô ấy, tâm trạng Lâm An Ca đột nhiên trở nên phức tạp.
Cô ta cùng Thẩm Khanh Khanh bước qua cửa, nhìn thấy ba mẹ Thẩm Khanh Khanh lần lượt chào đón mình, cô ta cũng lễ phép chào bọn họ, sau đó mọi người cùng nhau bước vào phòng khách.
"An Ca Ca để tôi dẫn chị tới phòng của tôi!"
Thẩm Khanh Khanh kéo Lâm An Ca từ phòng khách đi lên lầu hai, sau đó ở trong phòng lấy những thứ bao lâu nay mình sưu tầm ra cho Lâm An Ca xem, hai cô gái nhỏ ngồi trên giường nhìn nhau nói: "An Ca Ca, chị hình như không phải là diễn viên nổi tiếng đúng không? Tôi chưa bao giờ nghe nói tới chị!"
"Tôi?" Lâm An Ca cho tới bây giờ vẫn còn trong trạng thái chấn động với gia thế của Thẩm Khanh Khanh, cô ta lắc đầu nói: "Tôi không phải."
"Vậy chị chắc chắn rất thích làm diễn viên!" Thẩm Khanh Khanh đoán rồi nói: "Vậy chị thật sự rất giỏi, lúc học tiểu học tôi chỉ thích vẽ tranh, nhưng lại vì luôn dính màu vẽ lên quần áo trắng nên nửa năm sau tôi không đi học nữa."
Lòng Lâm An Ca có chút đắng chát: "Không phải đâu Khanh Khanh, tôi trở thành diễn viên bởi vì nó có thể kiếm được rất nhiều tiền………. Việc này có phải rất tầm thường hay không?"
Thẩm Khanh Khanh vội vàng an ủi cô ta: "Sao có thể như vậy, tôi làm diễn viên cũng vì kiếm tiền, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó không cần phải dựa dẫm vào ba mẹ!"
Lâm An Ca nhớ tới ba mẹ nhà mình vẫn luôn hỏi cô ta tiền mua nhà kết hôn cho mấy anh trai rồi nhìn lại căn phòng ngủ giống như cung điện của Thẩm Khanh Khanh thì chạnh lòng.
"Khanh khanh, ba bảo em xuống nhà."
Giọng nói trong trẻo của một người đàn ông từ ngoài cửa truyền tới, Thẩm Khanh Khanh đứng dậy mở cửa ra: "Có chuyện gì sao ạ?"
Thẩm Thanh Hòa mặc một chiếc áo len dệt kim lạc đà rộng rãi ở nhà, nhìn qua trong vô cùng thoải mái. Anh chào Lâm An Ca ở phía sau em gái, sau đó nhìn Thẩm Khanh Khanh thoải mái nhún vai: "Anh không biết."
"Vậy làm phiền anh dẫn An Ca Ca đi dạo quanh nhà một vòng được không?" Thẩm Khanh Khanh chắp hai tay tạo thành hình chữ thập cầu xin anh: "Em lần sau sẽ giúp lại anh, cảm ơn anh trước!"
Thẩm Thanh Hòa nhìn em gái nhỏ nhà mình thật lâu mới nhìn Lâm An Ca ở trong phòng, cuối cùng cực kỳ lịch lãm nói: "Cô Lâm, xin mời!"
Dù sao lần trước còn nhờ người ta tìm hiểu đối tượng của em gái, Lâm An Ca mỗi lần nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa thì xấu hổ cùng sợ hãi. Nhưng nhìn anh lại giống như chuyện kia chưa từng xảy ra, cô ta cũng chỉ có thể yên lặng đứng dậy bước tới trước mặt anh: "Làm phiền anh rồi."
"Không cần khách sáo."
Cô ta nghe thấy người đàn ông không do dự nói.
Nhưng cô ta cũng phải công nhận Thẩm Thanh Hòa thực sự là một người hướng dẫn rất giỏi, anh ta nói với tốc độ chậm, luôn để ý đến ánh mắt của Lâm An Ca, sau đó giải thích ngắn gọn.
"Nơi đó là căn cứ trước đây của Khanh Khanh, con bé rất thích ở trong phòng sách nhất ngẩn ngơ một mình, sau đó con bé biến nơi đó thành căn cứ bí mật của mình."
"Đây là nơi trước đây làm phòng cất quần áo của Khanh Khanh, nơi đó vẫn còn giữ quần áo trước đây của con bé."
"Còn đây là búp bê yêu thích của Khanh Khanh, đây là món quà ba tôi tặng cho con bé vào sinh nhật ba tuổi."
Vì cô ta là khách do Thẩm Khanh Khanh dẫn về nên mọi chuyện xoay quanh Thẩm Khanh Khanh đều phải nói cho cô ta biết sao? Lâm An Ca đi theo phía sau Thẩm Thanh Hòa, nghe người đàn ông bên cạnh này nhẹ nhàng lịch sự kể về quá trình trưởng thành xung quanh Thẩm Khanh Khanh, lòng có chút buồn phiền.
"Anh ơi, tiệm giặt ủi cho người tới lấy quần áo của anh!" Giọng nói Thẩm Khanh Khanh từ dưới lầu vang lên: "Em vào phòng giúp anh lấy quần áo ra nha!"
"Thật xin lỗi, tôi không tiếp được một chút."
Khoảnh khắc đó cô ta nghe thấy sự khẩn trương trong giọng nói của Thẩm Thanh Hòa, cô ta theo tiềm thức đi xuống dưới cùng Thẩm Thanh Hòa, sau đó cô ta nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa chặn Thẩm Khanh Khanh lại, rồi lấy áo khoác trên tay cô lại tiếp đó vội vàng lấy di động cùng ví da ở trong túi áo khoác ra.
"Em xem, nếu cầm mấy cái này đi giặt rất là phiền."
Giọng điệu như đang dạy dỗ em gái nhưng vẻ mặt người đàn ông lại rất dịu dàng.
"Hì hì, em xin lỗi, em để đây cho anh nha!" Thẩm Khanh Khanh chạy vào phòng để áo khoác da lại vào phòng anh cho anh trai, cũng không chú ý tới Lâm An Ca đứng ở cầu thang.
Bước ra khỏi phòng Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Khanh Khanh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lâm An Ca đứng ở cầu than, cô lập tức vẫy cô ta: "An Ca Ca, ở trên đó không nhiều phòng lắm chắc chị tham quan xong rồi đúng không, cũng gần tới giờ ăn rồi, ăn cơm xong rồi tôi dẫn chị đi xem phim!"
Lòng Lâm An Ca tràn đầy ảo não đều liếc mắt nhìn cái ví da màu nâu, cô ta từ từ đi tới cạnh Thẩm Khanh Khanh, chỉ vào căn phòng phía sau nói: "Đây là phòng của anh cô sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Khanh Khanh không kịp đóng cửa lại, nhưng không có sự cho phép của Thẩm Thanh Hòa cô cũng không dám dẫn bạn của mình vào phòng của anh: "Bên trong cũng không có gì, anh của tôi có tính cách đơn giản."
Lâm An Ca biết Thẩm Khanh Khanh có ý không muốn mời cô vào trong, nhưng ánh mắt của cô ta lại giống như gặp ma, không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc áo da Thẩm Khanh Khanh để trên bàn học.
"An Ca Ca?"
Thẩm Khanh Khanh nhìn Lâm An Ca cứ như vậy đi thẳng vào trong, trong chốc lát cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể bước nhanh vào trong: "Chỉ có vài tủ sách cùng máy tính, còn có một chiếc giường, thật sự cái gì cũng không có........"
Lúc nhỏ cô không biết đã vào căn phòng này bao nhiêu lần, nhưng về sau thấy phòng của Thẩm Thanh Hòa rất tẻ nhạt nên cô cũng không vào nhiều. Lúc Thẩm Khanh Khanh giải thích vẫn không quên nhìn giá sách bên kia có thêm sách gì mới hay không, nhưng qua phản chiếu của kính tủ sách, cô thấy Lâm An Ca lùi lại hai bước, như nhìn thấy thứ gì đó cô ta chạy nhanh ra ngoài.
"An Ca Ca, chị làm sao vậy?"
"Không có gì."
Lâm An Ca trả lời cực nhanh, trong lúc Thẩm Khanh Khanh đang không biết phải làm sao thì cô ta mới miễn cưỡng tìm lại lý trí nói: "Tôi........ có chút đói."
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi!"
Lâm An Ca như máy móc bị Thẩm Khanh Khanh lôi ra khỏi phòng Thẩm Thanh Hòa, trong đầu cô ta không ngừng hiện lên tấm ảnh chụp trong khung hình kia.
Nhìn cô gái nhỏ vẫn liên tục nói chuyện với mình, Lâm An Ca có thể xác định bản thân tuyệt đối không nhìn nhầm.
Bên cạnh chiếc ví da, chính là tấm ảnh chụp một cô bé mặc váy cưới với nụ cười như mặt hồ trong vắt chính là Thẩm Khanh Khanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.