Chương 14:
Đào Đào Nhất Luân
01/11/2022
"Cô vào đi." Sầm Qua dứt lời thì xoay người vào ký túc xá.
Sâu trong ánh mắt anh vẫn toát lên sự tĩnh lặng, bộ trang phục màu đen cùng chiếc găng tay trắng anh ta mang, khiến anh trông rất lạnh lùng và cấm dục.
Triệu Tô Dạng cẩn thận bước về phía ký túc xá, đứng cùng Sầm Qua ở phía trước bàn của Hướng Mạn, mấy đồ vật cần kiểm tra trên bàn không có gì khác thường nên được để lại chỗ cũ.
"Mấy thứ này, lúc nào cũng ở trên bàn cô ta sao?"
Triệu Tô Dạng nhìn lướt qua, hơi hà khắc nói: "Hình như không có thứ nào mới, đối với đồ vật của cô ta tôi không để tâm lắm, bởi vì tôi không nghĩ mình cần trộm lấy đồ vật gì của mình để đổi lại với cô ta."
"Cô có ý tưởng gì không?"
"Ý tưởng sao?"
Sầm Qua hơi nghiêng người đối mặt với cô: "Cô nói ngoại trừ tới căng tin ra thì 'không ra khỏi cửa', có thể thấy để người ngoài có cơ hội vào đây đầu độc là không dễ dàng, hơn nữa 'hắn' cũng không thể chắc chắn rằng chỉ làm một lần là thành công ngay, đặt trong tình huống cô vứt nhiều đồ ăn vặt của Hướng Mạn đi như thế, cô ta vẫn vì trúng độc mà bỏ mạng, nhưng qua kiểm tra không phát hiện bất cứ chất độc nào trên vật dụng sinh hoạt hằng ngày, điều đó chứng minh hung thủ chỉ có thể ở một chỗ để hạ độc, 'hắn' rất chắc chắn rằng Hướng Mạn sẽ ăn thứ đó."
"Nói như vậy hung thủ biết rất rõ về Hướng Mạn hơn nữa quan hệ với Hướng Mạn cũng không tệ lắm, có lẽ thứ đồ vật có độc kia chính xác là 'hắn' khiến Hướng Mạn phải mang về?" Triệu Tô Dạng đã rất cố gắng để hồi tưởng lại mọi chuyện, vẫn không nhớ nổi hôm đó lúc quay về ký túc xá Hướng Mạn có cầm theo gì trên tay không. Nhưng có thể khẳng định rằng hôm ấy cô ta không vừa ăn gì đó vừa bước vào, nếu không thì cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn, hoặc ít nhiều cũng sẽ có ấn tượng về mặt hình ảnh.
"Cô xem hai thứ này." Sầm Qua cầm một cái lọ đầy chữ tiếng Anh trên bàn cùng một bức ảnh đưa ra trước mặt cô, ở giữa bức ảnh là một cái hộp hình trụ, cũng được in chữ tiếng Anh. Nó được cục phòng chống ma túy gửi tới, ánh mắt Sầm Qua vô cùng sắc bén. bất cứ thứ gì không bình thường cũng không qua nổi đôi mắt anh.
Tất cả mọi người đều tò mò tới xem, hai cái hộp đó một là thuốc vitamin, một cái là mỡ cừu Australia có tác dụng dưỡng thể, trong đó lọ mỡ cừu Australia được đặt bên cạnh gối của Hướng Mạn, sau khi kiểm tra kết quả pháp y cho thấy, trước khi chết Hướng Mạn đã dùng nó để bôi lên cánh tay và chân, hai thứ này đều không có độc tố, là đồ vật mà lần cuối cùng người chết đã sử dụng nên lọ mỡ cừu không được trả về.
Triệu Tô Dạng chỉ vào lọ thuốc vitamin: "Cái này được đặt trên bàn của cô ta rất lâu."
Sầm Qua cầm lấy chiếc lọ rồi lắc lắc, bên trong còn vài viên vitamin, trọng tâm của câu chuyện được thay đổi: "Cô mua mua mỹ phẩm thường hết bao nhiêu tiền?"
"Chưa tới bốn trăm."
"Thuốc vitamin cộng với sữa dưỡng thể mỡ cừu Australia cũng xấp xỉ mức giá này." Sầm Qua khẽ gập ngón tay gõ lên cái lọ: "Nếu Hướng Mạn đã mua được những thứ này, tại sao cô ta lại không mua được loại mỹ phẩm giống cô?"
"Đúng rồi..." Triệu Tô Dạng lẩm bẩm nói, trước kia cô rất lơ là Hướng Mạn, đến cả chi tiết này cũng không nhận ra, cả ngày cô chỉ hăng say viết truyện huyền nghi: "Đồ trang điểm của cô ta, sữa dưỡng thể hay gì gì đó tôi từng liếc qua vài lần, cũng hơn mấy chục tệ, đối với tôi mỹ phẩm dùng trên mặt, tôi thà bỏ tiền ra nhiều một chút mua thứ tốt nhất. Mấy thứ như vi-ta-min tôi cảm thấy uống cũng được mà không uống cũng chẳng sao, có uống cũng không nhất định phải uống đồ đắt như vậy, một lọ thuốc vitamin tổng hợp hơn mười tệ một lọ rất nhiều loại có thể gây nguy hiểm tới tính mạng."
A Đông hùa theo: "Cô không nỡ bỏ tiền ra mua, Hướng Mạn cũng không thể phung phí hơn cô."
Mấy lời này nhắc nhở Triệu Tô Dạng: "Vậy chắc chắn không phải cô ta mua."
"Đúng là bất bình thường, chi tiết này có thể là mấu chốt quan trọng." Sầm Qua chỉ ra: "Một vụ án trúng độc mà trong vật dụng hằng ngày của người chết khi kiểm tra không phát hiện ra độc tố, một sinh viên bình thường dùng thứ mà vượt khỏi điều kiện kinh tế, Hướng Mạn chắc chắn không thuần túy như những học sinh khác miêu tả, ấn tượng chủ quan của con người sẽ chịu ảnh hưởng qua mối liên hệ giữa xa và gần..." Anh nghiêng đầu nhìn Triệu Tô Dạng, nhướng mi nói: "Ví dụ như tôi chưa từng nghe thấy nửa câu tốt đẹp nào về cô ta từ cô."
Sâu trong ánh mắt anh vẫn toát lên sự tĩnh lặng, bộ trang phục màu đen cùng chiếc găng tay trắng anh ta mang, khiến anh trông rất lạnh lùng và cấm dục.
Triệu Tô Dạng cẩn thận bước về phía ký túc xá, đứng cùng Sầm Qua ở phía trước bàn của Hướng Mạn, mấy đồ vật cần kiểm tra trên bàn không có gì khác thường nên được để lại chỗ cũ.
"Mấy thứ này, lúc nào cũng ở trên bàn cô ta sao?"
Triệu Tô Dạng nhìn lướt qua, hơi hà khắc nói: "Hình như không có thứ nào mới, đối với đồ vật của cô ta tôi không để tâm lắm, bởi vì tôi không nghĩ mình cần trộm lấy đồ vật gì của mình để đổi lại với cô ta."
"Cô có ý tưởng gì không?"
"Ý tưởng sao?"
Sầm Qua hơi nghiêng người đối mặt với cô: "Cô nói ngoại trừ tới căng tin ra thì 'không ra khỏi cửa', có thể thấy để người ngoài có cơ hội vào đây đầu độc là không dễ dàng, hơn nữa 'hắn' cũng không thể chắc chắn rằng chỉ làm một lần là thành công ngay, đặt trong tình huống cô vứt nhiều đồ ăn vặt của Hướng Mạn đi như thế, cô ta vẫn vì trúng độc mà bỏ mạng, nhưng qua kiểm tra không phát hiện bất cứ chất độc nào trên vật dụng sinh hoạt hằng ngày, điều đó chứng minh hung thủ chỉ có thể ở một chỗ để hạ độc, 'hắn' rất chắc chắn rằng Hướng Mạn sẽ ăn thứ đó."
"Nói như vậy hung thủ biết rất rõ về Hướng Mạn hơn nữa quan hệ với Hướng Mạn cũng không tệ lắm, có lẽ thứ đồ vật có độc kia chính xác là 'hắn' khiến Hướng Mạn phải mang về?" Triệu Tô Dạng đã rất cố gắng để hồi tưởng lại mọi chuyện, vẫn không nhớ nổi hôm đó lúc quay về ký túc xá Hướng Mạn có cầm theo gì trên tay không. Nhưng có thể khẳng định rằng hôm ấy cô ta không vừa ăn gì đó vừa bước vào, nếu không thì cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn, hoặc ít nhiều cũng sẽ có ấn tượng về mặt hình ảnh.
"Cô xem hai thứ này." Sầm Qua cầm một cái lọ đầy chữ tiếng Anh trên bàn cùng một bức ảnh đưa ra trước mặt cô, ở giữa bức ảnh là một cái hộp hình trụ, cũng được in chữ tiếng Anh. Nó được cục phòng chống ma túy gửi tới, ánh mắt Sầm Qua vô cùng sắc bén. bất cứ thứ gì không bình thường cũng không qua nổi đôi mắt anh.
Tất cả mọi người đều tò mò tới xem, hai cái hộp đó một là thuốc vitamin, một cái là mỡ cừu Australia có tác dụng dưỡng thể, trong đó lọ mỡ cừu Australia được đặt bên cạnh gối của Hướng Mạn, sau khi kiểm tra kết quả pháp y cho thấy, trước khi chết Hướng Mạn đã dùng nó để bôi lên cánh tay và chân, hai thứ này đều không có độc tố, là đồ vật mà lần cuối cùng người chết đã sử dụng nên lọ mỡ cừu không được trả về.
Triệu Tô Dạng chỉ vào lọ thuốc vitamin: "Cái này được đặt trên bàn của cô ta rất lâu."
Sầm Qua cầm lấy chiếc lọ rồi lắc lắc, bên trong còn vài viên vitamin, trọng tâm của câu chuyện được thay đổi: "Cô mua mua mỹ phẩm thường hết bao nhiêu tiền?"
"Chưa tới bốn trăm."
"Thuốc vitamin cộng với sữa dưỡng thể mỡ cừu Australia cũng xấp xỉ mức giá này." Sầm Qua khẽ gập ngón tay gõ lên cái lọ: "Nếu Hướng Mạn đã mua được những thứ này, tại sao cô ta lại không mua được loại mỹ phẩm giống cô?"
"Đúng rồi..." Triệu Tô Dạng lẩm bẩm nói, trước kia cô rất lơ là Hướng Mạn, đến cả chi tiết này cũng không nhận ra, cả ngày cô chỉ hăng say viết truyện huyền nghi: "Đồ trang điểm của cô ta, sữa dưỡng thể hay gì gì đó tôi từng liếc qua vài lần, cũng hơn mấy chục tệ, đối với tôi mỹ phẩm dùng trên mặt, tôi thà bỏ tiền ra nhiều một chút mua thứ tốt nhất. Mấy thứ như vi-ta-min tôi cảm thấy uống cũng được mà không uống cũng chẳng sao, có uống cũng không nhất định phải uống đồ đắt như vậy, một lọ thuốc vitamin tổng hợp hơn mười tệ một lọ rất nhiều loại có thể gây nguy hiểm tới tính mạng."
A Đông hùa theo: "Cô không nỡ bỏ tiền ra mua, Hướng Mạn cũng không thể phung phí hơn cô."
Mấy lời này nhắc nhở Triệu Tô Dạng: "Vậy chắc chắn không phải cô ta mua."
"Đúng là bất bình thường, chi tiết này có thể là mấu chốt quan trọng." Sầm Qua chỉ ra: "Một vụ án trúng độc mà trong vật dụng hằng ngày của người chết khi kiểm tra không phát hiện ra độc tố, một sinh viên bình thường dùng thứ mà vượt khỏi điều kiện kinh tế, Hướng Mạn chắc chắn không thuần túy như những học sinh khác miêu tả, ấn tượng chủ quan của con người sẽ chịu ảnh hưởng qua mối liên hệ giữa xa và gần..." Anh nghiêng đầu nhìn Triệu Tô Dạng, nhướng mi nói: "Ví dụ như tôi chưa từng nghe thấy nửa câu tốt đẹp nào về cô ta từ cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.