Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 101: Vén màn bí mật. (Phần 5)

Hanny Ho

27/11/2017

"Tháng Sáu trời mưa, trời mưa không dứt.

Trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa.

Anh lạy trời mưa phong kín đường về

Và đêm ơi xin cứ dài vô tận."

Bữa đại tiệc kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn được tổ chức vô cùng thành công. Mọi việc đều diễn ra suông sẽ và tốt đẹp khi thời tiết chỉ bắt đầu trở nên xấu đi lúc mọi người hầu hết đã ra về.

Đêm nay, dù Nga đã cố gắng ở lại trễ hơn để được chung tay phụ trách phần hậu bữa tiệc, nhưng Andrew một hai nằng nặc bắt cô phải lên xe trở về nhà. Nhìn thấy cô có vẻ héo úa và bất thần khiến anh vô cùng lo lắng trong lòng. Anh cũng hơi ngạc nhiên khi đêm nay cô không hề giận dỗi, trách cứ việc anh luôn bắt ép cô làm mọi chuyện mà ngoan ngoãn lặng lẽ lên xe để anh đưa về nhà. Vì thế, anh cho rằng cô đang thực sự rất mệt trong người nhưng cứ cố gắng ôm đồm công việc. Một chuyến nghỉ dưỡng dài ngày thực sự rất cần thiết cho cô, cũng như rất cần thiết cho mối quan hệ của cả anh và cô trong lúc này...

Suốt đoạn đường trở về nhà Nga ở ngoại ô Sài Gòn, Andrew liên tục pha trò và quan tâm hỏi han cô từng chút một. Sau khi xe chạy được một đoạn ngắn, trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt. Ánh sáng từ những vệt sấm sét trên bầu trời tối đen chiếu thằng vào bên trong xe. Cánh quạt gạt nước của chiếc Cadilac đen tuyền liên tục lên xuống ô kính xe, soi rõ hình ảnh người đàn ông vô cùng khôi ngô tuấn tú liên tục đưa tay sang phía người con gái xinh đẹp đang ủ rủ như một cô mèo con bên cạnh. Lúc thì anh xoa đầu, lúc lại nhẹ nhàng áp tay vào gò má trắng mịn màn của cô, khi thì lại xoa nhẹ chiếc cổ thon nhỏ của cô nhẹ giọng cưng chiều.

"Em mệt thì nhắm mắt ngủ một chút đi. Khi nào về đến nhà thì anh gọi em thức dậy."

Trái với sự quan tâm của Andrew, Nga chỉ lặng yên như nước trước những câu hỏi han đầy yêu thương của anh. Lơ đãng nhìn qua ô cửa kính đang đổ mưa xối xả, tâm trí cô hoàn toàn không thuộc về những gì đang diễn ra trong chiếc xe đen sang trọng này. Không phải vì cô vô tâm với cử chỉ quan tâm của người bên cạnh, mà chỉ vì lúc này đây tâm trí cô vẫn chưa hoàn toàn trở về với thân xác của mình. Nó vẫn day dẳng bám theo một ai kia, người đã mê đắm ôm chặt cô trong vòng tay đêm nay mà không chịu buông bỏ. Từng giây từng phút nhớ đến người đàn ông có đôi mắt nâu đen cuốn hút đó là lòng cô không thôi thổn thức, đau đớn và xót xa...

Khi cả hai về đến cổng nhà Nga, ngoài trời vẫn đổ mưa như thác đổ. Ngồi trong xe, cô cứ thấp thỏm, nôn nóng muốn mở cửa xe để đi vào trong. Tuy nhiên, người bên cạnh cô thì cứ mong sao cơn mưa này cứ tiếp tục day dưa càng lâu càng tốt. Dù trong xe của Andrew vẫn luôn được tài xế cẩn thận mang theo ô phòng khi trường hợp cần đến. Thế nhưng, anh lại nói dối với cô rằng trong xe không có ô. Lấy lý do không muốn cô bị cảm lạnh, nên anh đề nghị cô hãy ở yên trong xe chờ đợi cho đến khi mưa lắng xuống một chút rồi hãy vào trong. Không muốn đánh thức cả nhà thức dậy vì cô về khá muộn, nên cô đành miễn cưỡng nghe theo lời anh, trầm ngâm ngồi yên trong xe nhìn ra màn mưa dường như càng lúc càng rơi dày đặc thêm mà không hề có dấu hiệu dừng lại. Bên ngoài sấm chớp đùng ầm khiến cô phút chốc co người lại vì sợ hãi. Âm thanh sét đánh vang trời làm lấn át hoàn toàn bản nhạc piano đang được anh mở trên CD.

Say đắm nhìn gương mặt xinh đẹp thuần khiết nghiêng nghiêng của Nga đang lặng lẽ nhìn qua ô cửa kính xe, Andrew phút chốc không kiềm được lòng mình, không kiềm được sự khao khát mãnh liệt đang sôi sục trong trái tim anh mà đột ngột đưa tay choàng qua tấm lưng thẳng tuột nhỏ nhắn của cô, rồi sau đó nhanh chóng kéo cô về phía mình. Khuôn mặt anh tuấn quyến rũ lòng người trong bóng tối không giấu được sự say đắm vô cùng mãnh liệt dành cho cô. Trong sự ngạc nhiên và lúng túng của cô, làn môi và hơi thở thoảng mùi rượu SingleMalt của anh sau đó cũng nhanh chóng hướng tới đôi môi ẩm ước màu hồng nhạt xinh đẹp. Thế nhưng, khi đón nhận hành động và nụ hôn mà anh đang muốn trao đến cô, cô lại tỏ ra lúng túng xa lánh và lạnh nhạt. Cúi đầu xoay người hoàn toàn lãng tránh chiếc hôn của anh, cô co người lại như trốn chạy. Từ tận đáy lòng đang vô cùng rối ren như tơ vò của mình, cô thực sự không thể đón nhận được tình yêu vô cùng nồng nàng này. Hay nói đúng hơn, từ ngày gặp lại người đàn ông mà cô đã trao trọn vẹn linh hồn mình, cô không còn có thể tiếp nhận nụ hôn của người hiện tại nữa. Nếu có, đó chỉ là sự miễn cưỡng gượng ép xen lẫn cảm giác thương hại, tội lỗi và cả bổn phận của một người yêu dành cho anh.

Andrew tuy có chút thất vọng và nôn nóng muốn có được đôi môi ngọt lịm của Nga, nhưng anh vẫn kiên nhẫn yêu chiều tiến gần về phía cô hơn, khuôn mặt anh tuấn mê đắm vùi vào mái tóc cô khe khẽ.

"Cho anh hôn em!"

Trước sự nôn nóng và khao khát của Andrew dành cho mình, Nga co người lại khổ sở chấp nhận vòng tay anh. Nhìn hành động trốn tránh mà anh mặc định là e ấp và ngượng ngùng, biểu hiện quen thuộc của cô mà anh đã quen từ trước đến giờ. Hành động này luôn làm anh không những không chán ghét hay mất kiên nhẫn, mà ngược lại anh càng yêu và ham muốn cô đến điên cuồng vì điều này. Anh không thể nào có thể lý giải nỗi được sự cuốn hút và cảm giác khao khát có được cô mãnh liệt mỗi khi anh nhìn thấy cô, mỗi khi được ngồi bên cạnh và gần gũi cô như thế này. Và sự miễn cưỡng có phần xa cách của cô càng khiến anh điên cuồng muốn có được cô. Vẻ mong manh dịu dàng như sương như khói và mùi hương vô cùng dịu dàng quyến rũ từ thân thể mảnh mai ngọc ngà của cô luôn khiến hồn anh ngất ngây. Trong giây phút này đây, anh chỉ ao ước được ôm cô mãi mãi trong vòng tay nâng niu và che chở.

Đưa bàn tay to bản và rắn rõi của mình vụng về luồn vào mái tóc Nga, Andrew hơi dùng lực khống chế gương mặt kiều diễm xinh đẹp của cô hướng về phía mình, làn môi cực kỳ quyến rũ và khao khát được hôn của anh nhanh chóng thực hiện bản năng đang trỗi dậy mãnh liệt trong cơ thể. Thế nhưng, ngay khi anh tưởng chừng đã thoả mãn được khao khát của mình thì cô đã dứt khoát nhắm mắt lại khổ sở, sau đó xoay đầu sang phía cửa xe xa lánh, thân thể cô cũng co lại như muốn anh hoàn toàn rời đôi cánh tay khỏi người cô. Hành động lạnh nhạt và trốn tránh kiên quyết của cô thực sự làm tan nát trái tim anh, giết chết cả sự kiễn nhẫn cuối cùng còn sót lại trong con người anh. Lúc này đây, anh cảm thấy hụt hẫng và lòng buồn không sao tả xiết vì sự xa lánh của cô. Thế nhưng, cảm giác này vẫn không thể nào có thể so sánh bằng cảnh giác đau đớn xen lẫn thịnh nộ đang cuộn trào trong cơ thể anh ngay lúc này.

Ngay khi khướu giác Andrew bị vây quanh bởi một mùi vị lạ từ thân thể ngọc ngà vốn chỉ mang mỗi hương thơm chè xanh tươi mát của Nga thì anh đã thụng người lại hoàn toàn. Đôi chân mày đen nam tính khẽ chau lại, ánh mắt phượng đang vô cùng ngây dại và mê đắm vì người đàn bà mà anh hết mực yêu thương che chở trở nên hoài nghi và bắt đầu ánh lên những tia máu đỏ ngầu đáng sợ. Ánh mắt này lại bắt đầu trở nên hung tợn hơn khi anh lướt nhanh qua một vài dấu vết ửng đỏ đang in dấu lờ mờ trên chiếc cổ thon thả của cô, nơi mà bấy lâu nay chỉ anh là người duy nhất chiếm hữu, chỉ anh mới là người độc nhất được chạm môi vào nơi ấy. Và mùi vị xa lạ đang vương vấn trên cơ thể cô chắc chắn không phải là của anh. Hương bạc hà tươi mát lạ lẫm hoà lẫn vị Vodka hoàn toàn thay thế mùi hương hổ phách quyện cùng vị Singlemalt quen thuộc mà bấy lâu nay anh vẫn là người lưu dấu trên thân thể ngọc ngà mềm mại của cô.

Chỉ cần liếc sơ vào nơi chiếc cổ thon thả trắng mịn màng không tỳ vết của Nga, kẻ ngu ngốc nhất cũng có thể nhận ra được nguồn gốc lưu lại vết tích này, chứ đừng nói đến chi người dày dặn kinh nghiệm tình trường như Andrew. Vậy mà trong giây phút ngỡ ngàng và tức giận đó, anh đã ngây thơ ước sao đó chỉ là những dấu vết do cô đã sơ ý làm điều gì đó nên để lại. Anh thực sự trở nên điên loạn khi nghĩ đến khuôn miệng của một ai đó đã cả gan in dấu vào đó, vào nơi bao nhiêu năm qua anh luôn đinh ninh và mặc định rằng, đó là của riêng anh, chỉ riêng mình anh.

Mặc dù, trong giây phút lồng ngực như vỡ tung vì cơn đại hoả hoạn đang bùng phát dữ dội, lửa hờn ghen ngập tràn trong đôi mắt đỏ ngầu của mình, nhưng Andrew vẫn cố gắng kiềm nén sự bình tĩnh cuối cùng trong người. Anh không muốn sự tức giận nhất thời của mình giết chết tình yêu sâu đậm mà cả anh và cô đang và đã từng có với nhau. Dù ngay lúc này đây, cơn ghen dữ dội đang bộc phát cao độ trong người anh có thể khiến anh bóp nát người cô bất cứ phút nào. Sự kiềm nén của anh khi phát hiện người đàn bà mà anh hết mực cưng chiều bảo bọc trong suốt bao nhiêu năm qua thực sự không ai có thể hiểu và cảm nhận được. Hành động cố giữ bình tĩnh của anh để xoay người trở về ghế của mình còn là vì lý do duy nhất, anh không muốn chấp nhận sự thật mà mình vừa phát hiện ra. Kể từ khi gặp gỡ và đem lòng yêu thương cô, đây là lần đầu tiên anh ước ao và chấp nhận việc sẽ lắng nghe cả những lời nói dối của cô.

Cung tay lại thành một nắm đấm khiến gân xanh ẩn hiện lên cả làn da bánh mật, Andrew cắn chặt hai hàm răng trắng đều trong khuôn miệng cực kỳ nam tính, trầm ngâm một lúc nhìn ra làn mưa xối xả như đang cố gắng dội mát cơ thể rực lửa của mình. Sau đó, anh hạ giọng lên tiếng khi nghe Nga luôn miệng nói trong vô thức và bản năng những điều mà dạo gần đây, cô vẫn thường hay làm đối với anh trong những hoàn cảnh như thế này.

"Em xin lỗi! Em thực sự xin lỗi!"

Không nhìn Nga mà nhìn ra ngoài làn mưa lạnh lẽo, Andrew trả lời cô bằng giọng buồn bã đến độ ngay cả nhạc khúc trầm lắng của cũng không thể miêu tả được nỗi lòng đau đớn, hụt hẫng và hoang mang của anh ngay lúc này.

"Câu nói xin lỗi của em còn khiến anh đau hơn cả việc em ngồi trong yên lặng."

"Andrew à! Em…"

"Anh có cảm giác như dạo gần đây, em không còn dành sự quan tâm đến anh nhiều như trước đây nữa."

"Không phải! Thực sự là không phải như anh nghĩ…"

Nga lúng túng quay người sang phía Andrew, bắt gặp nửa khuôn mặt đẹp trai mê đắm lòng người của ai kia đang man mát buồn thì trở nên lo lắng. Lòng cô ngập tràn sự ray rứt mà không ai có thể nhìn thấu được. Xa cách anh thực sự là việc cô không hề muốn làm, nhưng chính cô cũng không thể nào hiểu được con người mình. Thực sự, cô không thể hiểu được vì sao mỗi khi anh cố gắng muốn có được cô, trao yêu thương đến cô, cô lại hành động bản năng mà xa lánh và trốn chạy anh như vậy. Trước đây, mỗi khi được anh ôm hôn và cưng nựng, cô dù không tự nguyện nhưng cũng cố gắng chiều lòng anh. Vậy mà từ khi gặp lại người đàn ông đó, mỗi khi bên anh, hình bóng của ai kia lại chập chờn trước mặt cô, khiến cô không còn muốn người hiện tại chạm tay vào cơ thể mình. Mỗi lần nhìn thấy anh buồn bã bất lực quay lưng thở dài, trái tim cô cũng đau đớn và dày vò không kém, nhưng tình yêu thầm kính mãnh liệt dành cho ai kia đã chiến thắng tất cả, khiến cô trở thành một kẻ phản bội cả trong tư tưởng và hành động.

Đưa bàn tay bấu lấy cánh tay Andrew như mọi khi mình vẫn làm nũng với anh, Nga thổn thức nói.

"Andrew! Hãy tin em! Em chưa bao giờ muốn làm cho anh phiền lòng. Em thà rằng chấp nhận đau đớn một mình còn hơn tưởng tượng đến việc làm anh bị tổn thương. Em có lỗi với anh. Dạo gần đây, em không quan tâm đến anh nhiều như trước. Em thực sự xin lỗi anh, Andrew."

Mặt vẫn lạnh lẽo nhìn ra phía trước, nơi nước mưa vẫn không ngừng dội xối xả, sấm sét vẫn không ngừng đánh ngang trời, Andrew lặng thinh một hồi lâu rồi bất ngờ buông giọng hỏi Nga một câu làm cô chấn động và sợ hãi đến độ lúng túng buông cánh tay anh ra, xoay người về ghế ngồi của mình. Khuôn mặt xinh đẹp và bối rối của cô dù anh không nhìn sang vẫn biết được cô lúng túng và bồn chồn như thế nào.



"Tối nay, lúc em rời khỏi bữa tiệc khi đang ở bên cạnh anh, em đã đi đâu sau đó?"

Tim Nga đập liên hồi chỉ vì câu nói của Andrew. Cô có cảm giác như anh đã biết điều gì đó đang xảy ra giữa cô và Will. Vì mọi khi, nếu cô không chiều chuộng để cho anh hôn mình, anh cũng sẽ không hành động và phản ứng như thế này. Anh chỉ yêu chiều vuốt tóc cô rồi dịu dàng ôm siết lấy cô vào lòng. Mặc dù, lúc đó, chính cô là người duy nhất nhìn thấu được đôi mắt phượng trầm buồn của anh hơn ai hết.

Phản ứng nhất thời của Andrew trong hoàn cảnh này đột nhiên khiến Nga cảm thấy lạnh sống lưng, bồn chồn và lo lắng. Trong đầu cô bỗng hình thành ý nghĩ, liệu có phải người bí mật đã rời khỏi phòng cô đêm nay đã âm thầm nói cho anh biết tất cả? Nếu như đây là sự thật, cô không biết phải đối mặt và giải thích với anh chuyện này như thế nào. Mặc khác, cô rất sợ mối quan hệ giữa cô và Will sẽ bị bại lộ. Vì cô không muốn bất cứ chuyện không hay nào xảy ra đối với Will.

Hai bàn tay Nga run rẫy đan xen vào nhau, chỉ cần người bên cạnh khẽ liếc mắt qua cũng đủ trông thấy. Hình ảnh đó khiến trái tim Andrew tan nát dù câu trả lời thực sự vẫn chưa được người phải trả lời thốt ra. Lần đầu tiên trong đời, anh muốn nghe một lời giả dối và biện minh từ cô.

Ngập ngừng một lúc, cuối cùng, Nga cũng gượng cười ấp úng trả lời. Tuy nhiên, cô lại trốn tránh ánh nhìn của anh, đầu hơi cúi xuống. Thái độ của cô làm anh có cảm giác như đây là câu trả lời khó khăn nhất trong cuộc đời cô.

"Em…em..em chỉ đi vào nhà vệ sinh thôi..."

Ánh mắt phượng đa nghi vẫn không vơi chút lửa đỏ ghen tuông nào sau khi nghe câu trả lời từ Nga. Giờ anh biết hiểu, cảm giác khi phải nghe những lời nói dối thực sự không hề dễ chịu. Tuy nhiên, Andrew vẫn cố kiềm nén cơn tức giận đang sôi sục trong lòng mình, bình tĩnh quay sang nhìn cô chậm rãi nói.

"Em biết rằng, anh luôn tin tưởng lời em nói…Từ trước đến nay, chỉ cần em nói bất cứ điều gì, anh đều cũng sẽ tin em.”

Lời Andrew nói ra không thể giúp Nga vơi đi nỗi hoang mang và sợ hãi trong lòng, mà nó như con dao gâm ngấm ngấm cứa nát lòng cô. Việc phải nói dối người đã đặt trọn vẹn niềm tin vào mình đối với cô là một việc làm vô cùng đê tiện, khiến sự dày vò và mặc cảm tội lỗi đối với anh càng tăng thêm gấp bội phần.

Thấy Nga lặng thinh cúi đầu không nói gì, Andrew chủ động lên tiếng.

"Mưa lớn thế này không biết khi nào sẽ tạnh. Thôi! Để anh đưa em vào nhà."

Lặng nhìn bóng dáng cao sừng sững và vững chãi của Andrew với chiếc áo khoác đen đã được anh cởi ra qua ô kính, người đang đi vòng về phía mình chu đáo mở cửa xe và che chắn cho cô khỏi ướt, lòng Nga cảm thấy ray rứt và thương cảm cho anh chưa từng có. Thế nhưng, cảm giác này vẫn không thể nào bằng cảm giác chua xót trong lòng cô khi nghĩ đến hình bóng của người đàn ông có đôi mắt nâu đen kia. Chỉ cần nghĩ đến người đó, lòng cô lại đau quặn thắt không dừng lại được.

Choàng cánh tay rộng bao la bao bọc lấy thân người nhỏ nhắn của Nga cố gắng che chắn cho cô khỏi ướt, Andrew cẩn trọng dìu cô bước qua hai hàng chè xanh ngát đang đắm chìm trong màn mưa lất phất. Trong bóng tối, mùi hương thoang thoảng của những lá chè non tươi mát đang bay phản phất cả một góc trời khiến cho lòng người đang bế tắt bỗng nhất thời lạc lối vào một chốn bình yên. Mùi hương của vị chè xanh và hương thơm từ thân thể cô là một, khiến anh cứ ước ao sao, mãi được dìu dắt cô đi như thế này đến tận chân trời gốc bể mà không phải dừng lại. Thế nhưng, mùi vị xa lạ đột ngột xuất hiện trên người cô đêm nay vẫn cứ dai dẵng xung quanh khướu giác của anh, khiến lòng anh không ngừng hừng hực lửa hờn ghen. Làn nước mưa lạnh lẽo đang bám lấy hết cả nửa người dường như không thể xoa dịu được sự nóng bức trong lòng anh trong lúc này.

Đặt chiếc ao chỏng chơ trên nền nhà, Andrew có vẻ lạnh lùng khi nhìn Nga. Tuy nhiên, anh vẫn nhẹ ôm lấy vóc dáng mảnh mai của cô như mọi khi anh vẫn thường làm mỗi khi chào tạm biệt cô. Tuy nhiên, lần này, cô có cảm giác như chiếc ôm khích chặt đến không một kẽ hở trở nên lỏng lẽo hơn thường ngày.



Ôm lấy Nga vào lòng, Andrew khẽ nhắm mắt lại. Trái tim không vì chiếc ôm này mà vơi đi chút đau đớn nào. Bàn tay đang đặt lên vòng eo nhỏ xíu từ từ di chuyển đến bờ vai gầy thanh mảnh của cô rồi bám nhẹ lấy như không còn lực. Anh sợ trong một lúc mất bình tĩnh nào đấy, anh có thể điên loạn vì ghen mà bóp nát cô. Vì thế, anh chỉ còn có thể chạm nhẹ lấy người cô chứ không quấn chặt khao khát như thường ngày. Sự phản bội ngấm ngầm của cô bóp nát trái tim anh, khiến lòng anh trở nên hụt hẫng và để lại cảm giác trống trãi chưa từng có.

Có nỗi đau đớn nào hơn cảm giác của người đàn ông khi bị người đàn bà mà mình hết lòng hết dạ yêu thương phản bội?

Có nỗi cay đắng nào hơn cảm giác của một người đàn ông khi bị người đàn bà của mình phản bội vẫn phải câm lặng, giả vờ như không hề hay biết? Không thể hỏi người đàn bà đó vì sao lại làm như vậy? Và đã làm điều đó tự khi nào?

Có nỗi bức bí nào hơn cảm giác của một người đàn ông, dù lửa hờn ghen đang hừng hực trong lòng vẫn không thể lên tiếng trách cứ hay tra hỏi người đàn bà của mình đã làm gì, đã ở đâu trong đêm nay?

Tất cả những cảm giác này, Andrew phải âm thầm chịu đựng một mình. Lý do duy nhất là bởi vì anh vẫn quá yêu cô. Yêu đến độ cứ sợ một khi sự thật phơi bày, anh sẽ là người mất cô mãi mãi. Chính vì thế, anh chọn giải pháp yên lặng, nhắm mắt làm ngơ như không hề biết đến sự tồn tại của những vệt đỏ hồng đang in dấu trên chiếc cổ xinh đẹp của cô, và cả mùi hương lạ lẫm mà anh ghét cay ghét đắng. Tất cả sự phẫn nộ của anh chỉ còn kiềm nén trong một câu nói duy nhất. Và chỉ với câu nói cảnh cáo ngấm ngầm này thôi cũng đủ làm người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.

"Thiên Nga! Em sẽ không bao giờ biết được em quan trọng như thế nào đối với anh. Em cũng không bao giờ có thể biết được anh tin tưởng em nhiều như thế nào. Anh có thể không tin chính bản thân anh, nhưng anh tin em. Niềm tin của anh dành cho em là tuyệt đối…Chính vì thế, bất cứ người nào khiến cho em phải đánh mất niềm tin từ anh…"

Đẩy nhẹ người Nga ra khỏi thân thể mình, Andrew đưa tay vén vài sợi tóc bị ướt đang bám lên vầng tráng cao thanh thoát của cô rồi nhẹ giọng nói tiếp trong ánh mắt hoang mang của người trước mặt.

"Em biết đấy…Anh sẽ không bao giờ để cho người đó. Bất kể người đó là ai? Đến từ đâu? Và làm gì?"

Trong bóng tối, Nga lo sợ nhìn Andrew. Dưới bàn tay rắn rõi của mình, dù chỉ chạm nhẹ cơ thể cô nhưng anh có thể cảm nhận được nó đang run rẫy như thế nào.

"Thôi! Em hãy vào trong nghỉ ngơi đi. Ngày mai, chúng ta sẽ vẫn đi Thuỵ Sĩ như dự định."

Bên tai Nga lúc này dường như không còn nghe bất cứ lời nào từ anh nữa. Cô chỉ im lặng quay lưng bước vào trong, không đồng ý cũng không phản đối về sự sắp xếp của anh cho chuyến nghỉ dưỡng vào ngày mai mà anh đã nói như ra lệnh cách đó vài giây...

Uể oải bước vào phòng rồi ngồi phịch bên mép giường, Nga thất thần nhìn ra bên ngoài trời đổ mưa âm ĩ bằng ánh mắt buồn bã xen lẫn lo lắng bồn chồn. Ánh đèn đường cao áp soi rõ màn mưa nặng trĩu tựa lòng của người đang ngắm nhìn. Cơ hồ nói lên cả tâm tình của một ai kia trong chiếc xe đen vẫn còn đang đậu bên ngoài cánh cửa sắt màu trắng.

Thấy phòng Nga vẫn còn sáng đèn, bà Nguyệt đẩy nhẹ khe cửa nhìn vào bên trong. Nhìn dáng lưng nhỏ nhắn mỏi mệt và ánh mắt thất thần của cô thì sinh ra lo lắng, bà vội vàng ho than một tiếng rồi bước chân vào phòng. Trong bộ đồ bà ba màu tím than chấm bi trắng nhỏ, bà đưa tay lên đầu cô xoa nhẹ rồi dịu giọng hỏi han cô con gái bà yêu thương và lo lắng nhất nhà.

"Thằng Việt mới đưa con về hả? Trời mưa lớn quá sao con không bảo nó vào nhà một chút rồi hẵn về?"

"Dạ! Con thấy cũng trễ, sợ mọi người thức giấc. Với lại, chắc anh ấy cũng mệt nên con để anh ấy về nhà nghỉ ngơi sớm."



"Cũng phải! Mai hai đứa đi du lịch rồi, nên để nó về nhà nghỉ sớm. Mạ với con Ngân đã chuẩn bị đồ cho con sẵn hết rồi."

Thấy Nga không phản ứng và háo hức gì cho chuyến đi mà chỉ cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang áp trên đùi, bà Nguyệt nói tiếp.

"Thằng Việt, nó đã xin phép mạ mấy ngày trước rồi nhưng mạ chưa kể với con. Thằng này thật hiểu chuyện và phải phép. Con đi với nó mạ không bao giờ phải lo lắng. Dạo này, mạ thấy hai đứa bận rộn quá nên tranh thủ kỳ này đi chơi với nhau cho tình cảm thêm thắm thiết…"

Thở dài một cái khi nhìn vẻ mặt ủ rũ vẫn không giãn ra một phân của Nga, bà Nguyệt vén mái tóc dài óng ả của cô căn dặn.

"Thiên Nga! Dù mạ đã hứa sẽ không thúc ép con chuyện làm đám cưới với thằng Việt, nhưng con cũng nên để tâm đến chuyện này. Đồng ý đi con! Đã 5 năm trời rồi còn gì, đừng thử thách và làm khổ người ta nữa."

Nghe bà Nguyệt nhắc đến chuyện làm đám cưới với Andrew, Nga như sực nhớ đến chuyện mà bấy lâu nay dường như cô đã không còn để tâm nữa. Trầm ngâm một lúc rồi quay sang nhìn bà Nguyệt, cô đau buồn nói.

"Mạ à! Con lấy anh Andrew làm chồng là việc đúng đắn nhất có phải không mạ?"

Bà Nguyệt nhìn dáng vẻ miễn cưỡng và mang nặng tâm sự của Nga nhẹ gật đầu vỗ về rồi hất mặt về phía cửa sổ.

"Thằng Việt vì con mà đã làm bao nhiêu việc cho gia đình mình. Nó yêu thương con hết lòng hết dạ. Vì con, nó có thể làm bất cứ chuyện gì. Dù ngoài mặt nó cố nở nụ cười trấn an mạ, nhưng mạ có thể nhìn thấu tâm can nó đang rất phiền lòng. Vậy mà mỗi lần đến đây đều kiên nhẫn lấy lòng mạ. Nhìn nó mà mạ thương đứt ruột. Thiên Nga! Nếu con thương mạ thì hai đứa hãy mau chóng làm đám cưới đi con. Chỉ khi nào nhìn thấy hai đứa nắm tay nhau chính thức trở thành vợ chồng thì mạ mới thôi không lo lắng."

Nhìn về phía khung cửa sổ mở toan cho gió thổi vào, bà Nguyệt như có chủ ý khi nhắc khéo Nga.

"Con mau lại đóng cửa sổ. Gió thổi vào phòng kiểu này ngủ cảm lạnh chết…"

Nhẹ nhàng trong bộ váy duyên dáng vẫn chưa kịp thay ra, Nga chậm rãi đi chân trần tiến về khung cửa số đưa tay kéo cánh cửa vào. Bóng dáng chiếc xe đen sang trọng mà cô đã bước chân xuống khá lâu vẫn đậu lặng lẽ trong màn mưa. Từ khung cửa sổ này, dường như cô có thể nhìn thấu nỗi lòng của người đang cầm lái tận bên trong xe.

Thở nhẹ nhìn xuống đường bằng ánh mắt chất chứa bao cảm xúc hỗn tạp và rối ren, Nga buồn rầu khi bà Nguyệt tiếp tục nói từ phía sau.

"Hai đứa đang giận nhau sao? Con làm gì mà thằng Việt đậu xe từ nãy đến giờ vẫn chưa chịu đi? Con mau gọi điện cho nó về nhà nghỉ ngơi đi…"

Thấy Nga vẫn đứng bất động bên khung cửa sổ nhìn xuống dưới đường mà không màn đến những câu hỏi lo lắng của mình, bà Nguyệt lắc đầu thở dài rồi bỏ ra khỏi phòng.

Vì con, nó có thể làm bất cứ chuyện gì.

Vì con, nó có thể làm bất cứ chuyện gì.

Vì con, nó có thể làm bất cứ chuyện gì.

Câu nói của bà Nguyệt cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến Nga không dừng được cảm giác lo sợ. Hình ảnh Thành năm xưa vì nghe theo lời cô mà phải nằm viện cả tháng trời khiến cô rùng mình khiếp sợ.

Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với Will thì cô làm sao có thể chịu đựng được?

Và còn người bí mật đã biết mối quan hệ giữa cô và Will đêm nay? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Andrew, mẹ cô và gia đình cô biết chuyện này?

Không được! Cô không thể để chuyện này xảy ra được.

Chuyện này phải kết thúc!

Phải thực sự kết thúc!

LTG: Thương Andrew muốn chết hic <3 <3 <3

<3 Hanny xin lỗi nếu tag thiếu anh chị em nào nha. Vì chỉ tag được 50 tình yêu thôi hic

<3 Phần cuối của chương 66 sẽ sớm được hoàn tất. Mọi người nhớ đón đọc nhé.

<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.

Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook