[Gb,Edit] Tôi Nuôi Dưỡng Một Tên Sát Thủ Biến Thái

Chương 3: Đến Nhà

Tiểu Dương Cật Hoa

18/06/2022

Ngụy Lam là một viên cảnh sát có tinh thần trọng nghĩa mười phần, trải qua một loạt các buổi huấn luyện cảnh sát, nhìn tới các đồng nghiệp đối diện với An Kiêu bằng tâm thế nghênh chiến với đại địch, cô vẫn cảm thấy bản thân có thể đem người này trị dưới tay mình.

Ngụy Lam liếc lên An Kiêu đang dẫn đường phía trước. Cô đã nhìn qua một loạt hồ sơ của hắn suốt đêm, phát hiện rằng trừ bỏ người thứ mười một bị sát hại - một nữ nhân - là hắn kiên trì không phải bản thân giết, thì còn lại đều là nam nhân.

Hắn cũng không có thù hận nữ nhân.

"Tôi không chỉ đối với cô nhất kiến chung tình, tôi còn tưởng bị cô nuôi dưỡng."

Ngụy Lam đột nhiên nhớ tới những lời này, hai chữ nuôi dưỡng làm cô chợt nghĩ tới thời điểm lúc bản thân mới nhập môn, giáo sư trong giờ học giảng dạy về vụ án lừa bán phụ nữ. Vốn dĩ cô ấy là một người phụ nữ thông minh, tiền đồ sáng lạn, cuối cùng phát hiện bị nhốt ở trong chuồng heo gần mười năm, đó mới chính là nuôi dưỡng giống súc sinh.

Ngụy Lam cảm thấy có chút sinh khí. Một người sao có thể thiếu lòng tự trọng đến như vậy? Cô không nên đồng tình với một sát thủ, lại bởi vì vô phương lý giải với hắn những tư tưởng này, lại bắt đầu tò mò quá khứ của hắn. Một người muốn bị nuôi dưỡng, sẽ là bởi vì thiếu đi cảm giác an toàn sao?

An Kiêu cảm giác được tầm mắt của nữ nhân chăm chú lên người hắn, mông thịt tựa như có ý thức, cơ bắp bắt đầu run rẩy đôi chút. Tối hôm qua Ngụy Lam cho hắn một chút thuốc hạ sốt cầm cự, mà bởi vì cuộc điều tra theo dõi mở ra nên cũng không thể cho hắn bôi thuốc mỡ, vì vậy mà mông hắn bây giờ sưng vẫn hoàn sưng. Nhưng ngặt cái, càng sưng to thì An Kiêu càng hưng phấn, hắn gấp gáp chờ không nổi muốn cho nữ nhân kia xem thu tàng phẩm* của hắn, gấp không chờ nổi muốn. . . .làm cô nhìn xem thân thể của mình.

(*thu tàng phẩm: Ở đây là sextoy.)

Ngụy Lam biết, phụ cận 100 mét xung quanh đều sẽ có người của Chương Bình an bài, bởi vì hiềm nghi của An Kiêu trước sau đều không có rửa sạch. Thậm chí, sau khi hắn đưa ra giao dịch, hiềm nghi của hắn còn cao lên vài phần.

Nhưng, vì sao?

Hắn chỉ cần không mở miệng đề cập đến giao dịch, hôm nay cũng sẽ được thả ra. Làm như vậy chỉ tổ tăng thêm sự nghi ngờ của mọi người cho hắn, mà làm việc như vậy, chỉ muốn đổi lấy một người bảo hộ kè kè bên hắn là cô.

Nhất kiến chung tình.

Ngụy Lam sắc mặt khó coi, hắn không nghiêm túc chứ.



An Kiêu mang Ngụy Lam đi tới một tiểu khu hẻo lánh, là một khu dân cư cũng đã trải qua cả thế kỉ, có thể nhìn được xung quanh là những kiến trúc kiểu Tây tinh xảo. Thế nhưng theo tháng năm, sức mài mòn của thời gian đã thổi đi sự phồn hoa vốn có, giờ chỉ còn lưu lại không khí tiêu điều.

Trước cửa có một số lão nhân ngồi xe lăn, nhưng thứ làm Ngụy Lam khá ngoài ý muốn là mấy cụ già ấy vừa thấy An Kiêu đã bày ra một bộ dáng rất cao hứng, hướng hắn vẫy tay: "An, thằng nhóc này, thế nào giờ mới trở về vậy?"

An Kiêu ngoan ngoãn để mấy cụ già tùy ý xoa đầu của hắn, họ hỏi chuyện hắn cũng không phiền mà trả lời từng câu một. Ngụy Lam đứng một bên nhìn An Kiêu như vậy, cảm thấy người này từ đầu đến đít chỉ toàn là một mảnh bí ẩn lộn xộn.

"Thằng nhóc An thế nhưng lại có bạn gái sao, thật tốt, cô nương lớn lên thật rắn chắc." Một cụ già cưởi tủm tỉm nói, Ngụy Lam thề, cô nghe được bên tai tiếng cười nghẹn lại không được của tên họ An kia.

Tên sát nhân hung tàn bậc nhất luôn có khả năng ở bên cạnh ngươi, lẩn trong phố thị, hắn có thể là người thường xuyên đi thăm ông chủ cửa hàng, có thể là người người gặp thoáng qua trên đường, cũng có thể là một nam nhân bình thường sống tại một khu dân cư kiểu cũ.

Ngụy Lam không nghĩ tới An Kiêu sẽ cố định chỗ ở, mấy tên tội phạm luôn là vượt các tỉnh gây án, điểm dừng chân cơ bản luôn chỉ có mấy loại như khách sạn vô danh, nhà nghỉ không cần giấy tờ. Vốn tưởng thành phố B chỉ là nơi hắn lưu lại gây án nhất thời, hiện tại xem ra có lẽ nơi đây mới chính là nơi ẩn náu cố định của hắn.

Ngụy Lam thận trọng sờ lên cây thương nhỏ treo bên hông, ai ngờ đã bị An Kiêu nhìn thấy. Hắn liếc mắt một cái, cười nói: "Không cần lo lắng, bên trong không có loại đồ chơi gì đặc biệt đâu." Lúc này, hắn bỗng dừng một chút, sau lại cười đến làm tâm Ngụy Lam gợn sóng: "Không. . .có lẽ có một ít."

Trong phòng thật sự sạch sẽ, tông màu chủ đạo đen trắng phối với nhau. Một tên độc thân trong nhà cũng không có những thứ dư thừa, hắn đi vào phòng ngủ thu thập hành lý, Ngụy Lam thuận thế đi vào trong phòng khách tham quan.

Nhà của sáng nhân hàng loạt, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt. Ngụy Lam cầm lấy một cái bình màu đen từ trên bàn trà lên, bên trong có một cái nến hương, hương vị cũng không thể nói là thơm. Cô ngửi kĩ một chút, mơ hồ phát hiện ra có mùi tanh.

Hắn không phải là giết người làm nến đi?

Ngụy Lam cau mày đem bình đen đặt về chỗ cũ, bị liên tưởng của bản thân làm cho ghê tởm.

Ở ngoài ban công có một bàn chế tạo, bên trên có một ít da cùng kim loại, công cụ ngũ kim được bày trên bàn một cách chỉnh tề. Ngụy Lam cầm lên một cái dây lưng bằng da, xúc cảm không tồi, mềm mại lại có tính dẻo dai. Mặt trên dây đóng mấy viên đinh tán, còn dư lại vài vị trí, hẳn là chừa để đóng thêm đồ vật.



Thời điểm Ngụy Lam còn học cao trung cũng có một chút sở thích, như kiểu làm thủ công hoa tai trang sức các loại, cùng với những đồ vật mà An Kiêu làm cũng coi như cùng thể loại. Trên bàn còn có một cái cây hình chữ T, kim tuyến linh tinh, bên cạnh có một ít thành phẩm.

Là hai cái hoa tai màu đen, mặt trên đính thủy tinh cùng đá quý.

An Kiêu thật sự là một người chồng làm thủ công khéo tay?

An Kiêu cầm quần áo đi tắm rửa, ở nhà hắn diện áo ba lỗ cùng quần lót nội y, một ít đồ, còn có đạo cụ vẫn mang theo bên người. Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, ngón tay âu yếm sờ qua bao da màu đen, bên trong là tàng phẩm đắc ý nhất của hắn, từ nay về sau có lẽ sẽ có cơ hội đem ra dùng, khiến chúng nó ở trên người hắn in ra những dấu vết làm người ta run rẩy.

Hắn thay áo sơ mi lên người, đem băng vải trước ngực cởi bỏ từng vòng một, cởi đến khi hai cục thịt hồng hồng mềm mềm trào ra tới.

Hắn không dám xoa, không phải sợ đau, mà là sợ sảng quá ngừng tay không kịp.

Thời điểm hắn xách theo rương hành lý đi ra từ phòng ngủ, An Kiêu đã thấy người mà hắn nhất kiến chung tình cầm lên hai cái kẹp đá quý, hướng hắn khen thật lòng: "Hoa tai của ngươi làm thật tinh xảo."

Cái bộ dạng ngây thơ thiên chân gì thế này, a, thật sự muốn phá cho nó hỏng. Hắn khát vọng muốn cô nuôi dưỡng hắn thành một con thú cưng, đồng thời hắn cũng muốn cải tạo cô thành một Dom* của riêng mình, biến tất cả những biểu tình ngây thơ của cô gộp lại chỉ còn một bộ dạng lãnh khốc, gặp hắn là quất cho đến khi hắn mềm nhũn người.

Ngụy Lam rất có tư thái làm chủ nhân, cô càng biểu hiện bao nhiêu vô tri cùng ngây ngô, An Kiêu càng hưng phấn đến quần lót đều ướt đẫm đến bấy nhiêu.

"Đó không phải hoa tai."

An Kiêu đi qua, lấy cái kẹp vú sang lấp lánh nhũ hoa từ trong tay Ngụy Lam lên. Mặt trên thật ra có thể luồn dây xích, lại gắn một cái đế kẹp để kẹp tai, nhưng hắn không muốn làm. Lấy được kẹp vú, hắn thuận thế quỳ gối dưới chân Ngụy Lam.

_

(*Dom: Dominate, vai trò thống trị. Nguyên văn là "chi phối giả".)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Gb,Edit] Tôi Nuôi Dưỡng Một Tên Sát Thủ Biến Thái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook