Chương 15:
Uyên Tú Tú
20/11/2024
Tống Hành cùng Vệ Tuân phi nhanh đến doanh trại, Vệ Tuân dẫn đầu xuống ngựa, khom người ôm quyền hành quân lễ, cao giọng nói: "Tiết soái, chập tối ngày hôm trước vương tử Gia Luật Thạch của Khiết Đan suất lĩnh năm ngàn kỵ binh nam hạ, bất ngờ tập kích Quỳ Châu, trắng trợn cướp bóc, quân dân trong thành tử thương gần hai ngàn người, bị cướp đi hơn ba ngàn gia súc, bao gồm dê bò ngựa."
Vệ Tuân nói xong, nhìn thấy ánh mắt Tống Hành trở nên âm trầm, lập tức hạ lệnh để ba ngàn thiết kỵ rời thành ngay trong đêm, một đường truy kích về Đông Bắc.
Gần bốn ngày sau, hai đội nhân mã gặp nhau ở chân núi Âm Sơn, Tống Hành rút kiếm và lao thẳng vào Thạch vương tử. Gia Luật Thạch hiển nhiên là không địch lại Tống Hành, hãi hùng kêu cứu, nháy mắt liền có hơn mười kỵ binh Khiết Đan nghe thấy gấp rút tiếp viện, bao vây Tống Hành nhằm yểm hộ Gia Luật Thạch thoát thân.
Tống Hành nắm chặt trường kiếm trong tay, thúc ngựa chém chết liên tiếp mấy người, mở đường máu.
Cùng lúc, Vệ Tuân từ phía sau bọc lót, ép Gia Luật Thạch không còn đường lui, Tống Hành siết chặt dây cương, ngồi vững vàng trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn Gia Luật Thạch phảng phất như nhìn một con kiến hôi, lạnh lùng nói: "Bắt sống mang về Thái Nguyên, những người còn lại chém hết."
Nói xong, hắn quay đầu ngựa định bỏ đi thì như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu chỉ đại vào một kỵ binh Khiết Đan, cao giọng nói: "Về nói với Khiết Đan vương, Thạch vương tử sẽ do Hà Đông tiết độ sứ Tống Hành trông giữ."
Tiếng là "trông giữ" nhưng thực chất là "cầm tù". Gia Luật Thạch đương nhiên biết điều gì đang chờ hắn phía trước, hận một nỗi rõ ràng hắn đã nhanh chóng vượt qua Âm Sơn trở lại vương đình, ai mà ngờ Tống Hành lại hành quân với tốc độ thần tốc, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, chỉ mất ba bốn ngày đã đuổi kịp đến nơi.
Hắn không ngừng hối hận vì chủ quan kinh địch, bỏ qua lời khuyên can của vương huynh. Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, tính mạng hắn nằm trong tay Tống Hành, giống như cá nằm trên thớt, mặc cho người xâu xé.
Gia Luật Thạch cũng được coi là thiên chi kiêu tử của vùng đất Khiết Đan, đồng thời cũng là vương tử được Khiết Đan vương thiên vị sủng ái, xưa nay tâm cao khí ngạo nào chịu được khi bị sỉ nhục thế này, vận hết sức trâu muốn thoát khỏi tầm khống chế của Vệ Tuân, dùng tiếng Hán phương bắc sứt sẹo rống lên:
"Người Hán các ngươi từ xưa có câu: "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục", hôm nay bổn vương tử rơi vào tay Tống Hành nhà ngươi, vận số đã vậy, bổn vương tử thà ngẩng đầu ưỡn ngực chết dưới chân núi Âm Sơn chứ tuyệt không làm tù binh người Hán đến Thái Nguyên cầm tù chịu nhục! Ta cầu được chết ở nơi này, muốn giết muốn chém bổn vương tử tuyệt không chớp mắt."
"Khá khen cho câu "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục"!" Tống Hành cười lạnh, xoay người bước nhanh xuống ngựa, rút kiếm trong chớp nhoáng hướng vào Gia Luật Thạch, đường kiếm rơi vào cổ hắn, vệt máu chưa khô chảy dọc theo mũi kiếm thấm ướt quần áo Gia Luật Thạch, đỏ tươi chói mắt.
Tuy Gia Luật Thạch không hề chớp mắt, nhưng khi lưỡi kiếm lạnh băng kề sát cổ hắn, trong giây lát chạm phải mắt phượng sâu thẳm lạnh lẽo của Tống Hành, hắn vẫn bị khí tức này chấn nhiếp, trái tim không ngăn được đập thình thịch, sống lưng ớn lạnh, tay chân phát run, trên trán rịn ra từng lớp mồ hôi mỏng.
"Người Hán còn có câu, giết người không chỉ làm rơi đầu xuống đất, một kiếm lấy mạng ngươi chẳng phải quá làm lợi cho ngươi, ngày tháng sau này mỗ sẽ khiến ngươi sống còn thống khổ hơn chết. Ngươi ở nam hạ tàn sát quân dân Quỳ Châu, sớm nên nghĩ tới kết cục hiện giờ."
Dứt lời, toàn bộ kỵ binh Khiết Đan đều bị giết sạch dưới mũi kiếm, Tống Hành đích thân lãnh binh đem toàn bộ súc vật, vàng bạc tiền tài bị người Khiết Đan cướp đi trở về Quỳ Châu, còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức đã tiến hành thăm hỏi quân dân bị thương, đợi mọi việc được an bài thỏa đáng mới về phủ thứ sử tắm gội, thời điểm hắn đi nghỉ thì đã quá canh ba.
Giờ Mão, tia nắng ban mai dần hiện rõ, sắc trời mờ mịt.
Tống Hành tay nắm thành quyền đặt ở giữa trán, đè nén cơn đau âm ỉ do thiếu ngủ mấy ngày nay, đứng dậy xuống giường, rửa mặt thay quần áo, đến sa trường điểm binh, chuẩn bị khởi hành quay về Thái Nguyên.
Bá tánh trong thành xếp thành hàng đưa tiễn, chắp tay trước ngực thi lễ, giơ tay hò hét, thậm chí có người còn quỳ xuống để tỏ lòng thành kính với Tống Hành và tướng sĩ Hà Đông quân, thanh thế cực lớn. Trái lại với Gia Luật Thạch ngồi trong xe tù binh là loạt tiếng thóa mạ, chửi bới liên tục.
Sau khi rời khỏi thành quách, tiếng ồn ào dần dần tản đi, đập vào mắt và vùng quê hẻo lánh cây cối thưa thớt, hoang vu vô tận, Tống Hành ngồi vững vàng trên lưng ngựa, giơ roi giục ngựa, lọt vào tai hắn là tiếng gió gào thét, thôi thúc hắn càng phải mau mau hơn.
Ngoài việc muốn được gặp Tiết phu nhân và những người khác càng nhanh càng tốt, hắn còn muốn gặp một người nữa.
Hôm sau giờ Ngọ, Tống Hành hành quân đến Úy Châu thì bắt gặp một đội nhân mã phi nhanh trên quan đạo, Tống Hành tập trung quan sát thì nhận ra người tới là Tống Duật, dáng vẻ hết sức vội vàng.
"Nhị huynh!" Tống Duật hét lớn, ghìm lại dây cương dừng ngựa trước mặt Tống Hành, bỏ qua nghi thức chào hỏi, thở hổn hển nói: "Sẩm tối ngày thứ hai sau khi Nhị huynh rời khỏi Thái Nguyên, Giang Tiều liên hợp Nghĩa Thành tấn công Ngụy Bác, hiện đã công phá hai châu là Vệ Châu, Thiền Châu. Ngụy Châu tình thế nguy cấp, tiết độ sứ La Tín cử Trương Công cầu viện, xuất binh cứu giúp hay không còn phải chờ Nhị huynh định đoạt."
Giang Tiều nhòm ngó Ngụy Bác đã lâu, La Tín dao động không rõ giữa Tuyên Võ và Hà Đông, mãi chưa có động thái mới. Đến tận cuối năm ngoái Tống Hành đả bại Hề tộc, công phá Tấn Châu đoạt được Hà Trung, La Tín từ đấy đầu nhập Hà Đông, Giang Tiều cũng vì thế mà bất mãn.
Vệ Tuân nghe xong trầm tư nói: "Đêm trước Tiết soát vừa rời khỏi Thái Nguyên, hôm sau Giang Tiều đã xuất binh tiến đánh Ngụy Bác, trên đời há lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao, hoặc là, có gian tế trong Hà Đông quân tuồn ra tin tức... Nhưng vì tình hình nguy cấp, trước mắt chưa có bằng chứng xác thực để chứng minh nên đành tạm thời gác lại.
Tống Hành đương nhiên cũng nghĩ tới điểm này, nhưng hiện giờ việc cấp bách nhất chính là phải giải cứu Ngụy Bác, vì thế hắn tạm hoãn chuyện này lại, trầm giọng nói: "Ngụy Bác dựa vào Hà Đông, sao có thể không cứu."
*
Về phần Tiết phu nhân, nhận được tin Tống Hành lãnh ba ngàn kỵ binh truy tìm, bắt sống vương tử Khiết Đan dưới chân núi Âm Sơn rồi lại lãnh binh đi Ngụy Bác, biết lần này hắn sắp sửa phải đánh với kẻ tử thù Giang Tiều của người cha quá cố Tống Giới, Tuyên Võ quân nức tiếng binh cường mã tráng thì không tránh khỏi lo lắng, mấy ngày chưa từng ngủ ngon, cả người tiều tụy đi không ít.
Chủ tử trong phủ tâm trạng không vui, nhóm vú già tỳ nữ hầu hạ càng thêm phần cẩn thận, đến những lão mụ thường ngày chỉ thích uống rượu lười nhác cũng kiềm lại không ít, sau khi hầu hạ chủ tử mỗi tối xong thì đi ngủ sớm, không dám tụ tập bài bạc uống rượu trong vườn nữa.
Đến ngày hai mươi tháng ba này, tin chiến thắng truyền về từ Ngụy Bác, Hà Đông Quân đại thắng toàn diện. Tuyên Võ quân thua tan tác, rút binh, bỏ chạy về Bộc Châu.
Trái tim đang treo lơ lửng của Tiết phu nhân rốt cuộc cũng hạ xuống đất, miệng nở nụ cười đã lâu chưa nhìn thấy, thành tâm bái Bồ Tát một lần nữa bên trong tiểu Phật đường.
Ba ngày sau, Tống Hành về phủ, Tiết phu nhân ra tận ngoài cửa nghênh đón hắn, hốc mắt ửng hồng vỗ nhẹ lên áo giáp huyền thiết trên người hắn, miệng khẽ lẩm bẩm: "Về được là tốt rồi, về được là tốt rồi..."
Tống Hành lui về phía sau hai bước, hướng Tiết phu nhân chắp tay khom lưng hành quân lễ, cung kính nói: "Việc lần này quá mức khẩn cấp, chưa kịp chào từ biệt a bà, khiến a bà phải lo lắng, mỗ xin a bà thứ tội."
Tiết phu nhân vội tiến lên dìu hắn, giọng điệu ôn hòa: "Hành quân mấy ngày liên tục chắc cháu cũng mệt mỏi rồi, nhanh nhanh vào phủ dùng bữa thôi."
Tống Hành ưỡn thẳng sống lưng, lúc này mới nhìn đám người xung quanh một lượt. Tống Minh, Cao phu nhân, Tống Thanh Âm, Tống Thanh Hòa đều ở đây, nhưng người mà hắn muốn gặp nhất lại không có ở đó.
Đôi mày kiếm dày đẹp hơi cau lại rồi giãn ra chỉ trong chớp mắt, hắn bước qua ngạch cửa.
Mấy ngày liên tiếp không được tắm gội, bên trong khôi giáp tích đầy mồ hôi bốc mùi hôi hám, huống chi giờ này Tiết phu nhân và những người khác cũng đã cơm nước xong xuôi, liền hạ lệnh đưa đồ ăn đến Thối Hàn cư.
Trong lòng Tống Hành cất giữ tâm tư, lại thêm thân thể khô nóng, uống liên tù tì ba ly trà lạnh thì kêu Phùng Quý chuẩn bị nước tắm.
Không lâu sau, Phùng Quý đi tới, mời hắn tắm gội.
Tống Hành cởi lớp y phục thấm đẫm mồ hôi bước vào thùng tắm, hai cánh tay thon dài gác lên thùng tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau, Tống Hành mặc trung y màu bạch nguyệt, khoác áo choàng huyền sắc (màu đen tuyền) rời khỏi phòng tắm.
Phùng Quý thấy hắn vào phòng liền gọi hai người Quất Bạch, Thương Lục bày thiện, mời hắn dùng cơm.
Tống Hành rũ mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Đều lui cả ra ngoài, Phùng Quý ở lại."
Hai người nghe lệnh, liếc nhìn nhau, cùng lúc lui cả ra ngoài.
"Lúc chập tối sao không thấy Dương nương tử đâu cả, có việc gì sao?" Hắn vừa hỏi đã cảm thấy bản thân buồn cười, vì sao nàng không tới thì làm sao Phùng Quý biết được.
Phùng Quý thầm nghĩ: May mà hắn cẩn thận, lúc gia chủ về không thấy Dương nương tử đâu thì đã phái người đi tìm hiểu một phen, bằng không lúc này biết trả lời thế nào.
Suy nghĩ mấy phút, mới nói: "Vừa rồi không thấy Dương nương tử, nô cũng rất ngạc nhiên nên cố ý phái người đi hỏi thăm, nghe nói Dương nương tử thân mình không khoẻ, chỉ ngồi một lúc ở phòng châm tuyến đến trưa thì về phòng nghỉ ngơi."
Tống Hành gật gật cằm, "ừ" một tiếng, suy nghĩ một lát mới chậm rãi mở miệng: "Dương nương tử khách quý trong phủ, bào muội ân nhân cứu mạng Tam lang, nếu có gì sơ suất dễ khiến người ta mượn cớ. Ngày mai ngươi nhớ sai người hỏi rõ một chút, nếu nàng vẫn chưa khỏe thì thỉnh y sư trong phủ sang thăm bệnh cho nàng."
Từ trước đến nay cũng không thấy gia chủ quan tâm đến khách khứa trong phủ nhiều như vậy. Phùng Quý mắng thầm trong lòng, lẳng lặng đứng bên bàn hầu hạ hắn dùng bữa.
Đêm càng lúc càng sâu, ngoài cửa sổ ánh trăng treo cao, sắc hoa ngập vườn. Thiện Nhi vì lo lắng cho Thi Yến Vi nên cố ý nấu đường đỏ với trà gừng mang đến cho nàng. Thi Yến Vi ngồi dậy bưng bát bằng cả hai tay, nhoẻn miệng cười nói: "Làm phiền cô phải tới đây lúc này, ta đã khỏe hơn rồi, mai là đi thiện phòng được."
Thiện Nhi nghe xong cau mày nói: "Nếu người vẫn chưa khỏe thì mời y sư đến xem thử sẽ tốt hơn."
Thi Yến Vi nghe vậy, trầm mặc một lát mới gật gật đầu. Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, Thi Yến Vi liền bảo nàng về nghỉ ngơi sớm đi.
Ngày kế tiếp, Phùng Quý để Thương Lục đến thiện phòng truyền thiện, khi Thương Lục quay lại liền hỏi Dương nương tử có ở thiện phòng không. Thương Lục đáp vẫn chưa nhìn thấy nàng, có khi nàng đến phòng châm tuyến vẽ mẫu các kiểu hoa văn cũng không chừng.
Đêm đến, Phùng Quý chờ Tống Hành quay về, từ cửa hông Thối Hàn cư ra ngoài phủ đợi sẵn.
Chạng vạng tối, Tống Hành rời khỏi hình phòng, vì vừa bắt được gian tế trong quân, trong cơn thịnh nộ đã tự mình thẩm vấn, cầm dao lóc thịt sống của một trong số đó.
Quanh thân hắn sát khí vẫn chưa kịp tiêu tán, sườn mặt cùng tay phải vẫn còn vết máu đỏ tươi chưa kịp khô, gió đêm thổi tới, mang theo mùi máu tươi xộc vào thẳng mặt.
Phùng Quý trước giờ to gan, nhưng nhất thời nhìn thấy dáng vẻ ngoan lệ đáng sợ của hắn vẫn không kìm được bị dọa cho nhảy dựng, run rẩy hỏi: "Gia chủ có cần rửa tay rửa mặt luôn không ạ?"
Tống Hành nghe được lời này, đoán được đại khái bộ dáng hiện tại của hắn thật sự rất dọa người, hơi gật đầu "ừ" một tiếng.
Vì Phùng Quý thường xuyên đến hầu hạ Tống Hành ở quan thự nên toàn bộ tiểu tư đều nhận ra hắn, đối xử với hắn rất nồng nhiệt. Nghe hắn nói tiết độ sứ muốn nước ấm cùng khăn sạch thì không dám chậm trễ.
Sai vặt mang thau đồng lại đây, Phùng Quý nhận lấy bằng cả hai tay, nhờ sai vặt mở cửa giúp rồi đi vào phòng.
Sắc mặt Tống Hành có phần ngưng trọng, thong thả rửa sạch mặt mũi tay chân, dùng khăn lau khô thấm hết nước, rồi rời khỏi quan thự xoay người lên ngựa đi về Tống phủ.
Vào đến phủ, Phùng Quý im lặng theo sau Tống Hành, đi một mạch vào sâu trong vườn.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, Tống Hành đứng bóng hoa một lúc, định tẩy đi mùi máu tanh trên người.
Đột nhiên hắn nhìn thấy Thi Yến Vi kết đôi với Ngân Chúc, cầm đèn lụa màu trắng đi về hướng này. Tống Hành đã hơn hai mươi ngày chưa từng được gặp nàng, nếu hôm nay lại bỏ lỡ thì lần sau không biết phải chờ đến khi nào, cân nhắc một lúc vẫn rảo bước ra khỏi tán hoa.
Ngân Chúc tinh mắt, nhìn thấy Tống Hành trước, vội tiến lên khom người hành lễ, Thi Yến Vi im lặng làm theo, chắp tay trước ngực uốn gối, khẽ mở miệng thơm, dịu dàng nói: "Gia chủ vạn phúc."
Tống Hành rũ mắt nhìn nàng, tay phải vô thức nắm thành quyền giấu ở sau lưng, đó là bàn tay cầm đao vừa giết người ban nãy... Tuy rằng sau đó hắn đã rửa sạch tay, nhưng nhớ lại biểu cảm Phùng Quý lúc vừa nhìn thấy hắn thì không khỏi e sợ nữ lang trước mắt cũng nhìn ra dấu vết, sợ hãi bỏ đi.
"Nhị vị nương tử bận rộn cả ngày, sao không về phòng nghỉ ngơi cho khỏe mà đi lòng vòng trong vườn làm gì đó?" Tống Hành giống như thuận miệng vừa hỏi vừa đi về hướng lan can, cách xa Thi Yến Vi một chút, chờ mong mùi máu tươi thoang thoảng trên người hắn nhanh chóng tản đi, đừng để nàng ngửi được chút mùi vị nào mới được.
Vệ Tuân nói xong, nhìn thấy ánh mắt Tống Hành trở nên âm trầm, lập tức hạ lệnh để ba ngàn thiết kỵ rời thành ngay trong đêm, một đường truy kích về Đông Bắc.
Gần bốn ngày sau, hai đội nhân mã gặp nhau ở chân núi Âm Sơn, Tống Hành rút kiếm và lao thẳng vào Thạch vương tử. Gia Luật Thạch hiển nhiên là không địch lại Tống Hành, hãi hùng kêu cứu, nháy mắt liền có hơn mười kỵ binh Khiết Đan nghe thấy gấp rút tiếp viện, bao vây Tống Hành nhằm yểm hộ Gia Luật Thạch thoát thân.
Tống Hành nắm chặt trường kiếm trong tay, thúc ngựa chém chết liên tiếp mấy người, mở đường máu.
Cùng lúc, Vệ Tuân từ phía sau bọc lót, ép Gia Luật Thạch không còn đường lui, Tống Hành siết chặt dây cương, ngồi vững vàng trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn Gia Luật Thạch phảng phất như nhìn một con kiến hôi, lạnh lùng nói: "Bắt sống mang về Thái Nguyên, những người còn lại chém hết."
Nói xong, hắn quay đầu ngựa định bỏ đi thì như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu chỉ đại vào một kỵ binh Khiết Đan, cao giọng nói: "Về nói với Khiết Đan vương, Thạch vương tử sẽ do Hà Đông tiết độ sứ Tống Hành trông giữ."
Tiếng là "trông giữ" nhưng thực chất là "cầm tù". Gia Luật Thạch đương nhiên biết điều gì đang chờ hắn phía trước, hận một nỗi rõ ràng hắn đã nhanh chóng vượt qua Âm Sơn trở lại vương đình, ai mà ngờ Tống Hành lại hành quân với tốc độ thần tốc, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, chỉ mất ba bốn ngày đã đuổi kịp đến nơi.
Hắn không ngừng hối hận vì chủ quan kinh địch, bỏ qua lời khuyên can của vương huynh. Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, tính mạng hắn nằm trong tay Tống Hành, giống như cá nằm trên thớt, mặc cho người xâu xé.
Gia Luật Thạch cũng được coi là thiên chi kiêu tử của vùng đất Khiết Đan, đồng thời cũng là vương tử được Khiết Đan vương thiên vị sủng ái, xưa nay tâm cao khí ngạo nào chịu được khi bị sỉ nhục thế này, vận hết sức trâu muốn thoát khỏi tầm khống chế của Vệ Tuân, dùng tiếng Hán phương bắc sứt sẹo rống lên:
"Người Hán các ngươi từ xưa có câu: "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục", hôm nay bổn vương tử rơi vào tay Tống Hành nhà ngươi, vận số đã vậy, bổn vương tử thà ngẩng đầu ưỡn ngực chết dưới chân núi Âm Sơn chứ tuyệt không làm tù binh người Hán đến Thái Nguyên cầm tù chịu nhục! Ta cầu được chết ở nơi này, muốn giết muốn chém bổn vương tử tuyệt không chớp mắt."
"Khá khen cho câu "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục"!" Tống Hành cười lạnh, xoay người bước nhanh xuống ngựa, rút kiếm trong chớp nhoáng hướng vào Gia Luật Thạch, đường kiếm rơi vào cổ hắn, vệt máu chưa khô chảy dọc theo mũi kiếm thấm ướt quần áo Gia Luật Thạch, đỏ tươi chói mắt.
Tuy Gia Luật Thạch không hề chớp mắt, nhưng khi lưỡi kiếm lạnh băng kề sát cổ hắn, trong giây lát chạm phải mắt phượng sâu thẳm lạnh lẽo của Tống Hành, hắn vẫn bị khí tức này chấn nhiếp, trái tim không ngăn được đập thình thịch, sống lưng ớn lạnh, tay chân phát run, trên trán rịn ra từng lớp mồ hôi mỏng.
"Người Hán còn có câu, giết người không chỉ làm rơi đầu xuống đất, một kiếm lấy mạng ngươi chẳng phải quá làm lợi cho ngươi, ngày tháng sau này mỗ sẽ khiến ngươi sống còn thống khổ hơn chết. Ngươi ở nam hạ tàn sát quân dân Quỳ Châu, sớm nên nghĩ tới kết cục hiện giờ."
Dứt lời, toàn bộ kỵ binh Khiết Đan đều bị giết sạch dưới mũi kiếm, Tống Hành đích thân lãnh binh đem toàn bộ súc vật, vàng bạc tiền tài bị người Khiết Đan cướp đi trở về Quỳ Châu, còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức đã tiến hành thăm hỏi quân dân bị thương, đợi mọi việc được an bài thỏa đáng mới về phủ thứ sử tắm gội, thời điểm hắn đi nghỉ thì đã quá canh ba.
Giờ Mão, tia nắng ban mai dần hiện rõ, sắc trời mờ mịt.
Tống Hành tay nắm thành quyền đặt ở giữa trán, đè nén cơn đau âm ỉ do thiếu ngủ mấy ngày nay, đứng dậy xuống giường, rửa mặt thay quần áo, đến sa trường điểm binh, chuẩn bị khởi hành quay về Thái Nguyên.
Bá tánh trong thành xếp thành hàng đưa tiễn, chắp tay trước ngực thi lễ, giơ tay hò hét, thậm chí có người còn quỳ xuống để tỏ lòng thành kính với Tống Hành và tướng sĩ Hà Đông quân, thanh thế cực lớn. Trái lại với Gia Luật Thạch ngồi trong xe tù binh là loạt tiếng thóa mạ, chửi bới liên tục.
Sau khi rời khỏi thành quách, tiếng ồn ào dần dần tản đi, đập vào mắt và vùng quê hẻo lánh cây cối thưa thớt, hoang vu vô tận, Tống Hành ngồi vững vàng trên lưng ngựa, giơ roi giục ngựa, lọt vào tai hắn là tiếng gió gào thét, thôi thúc hắn càng phải mau mau hơn.
Ngoài việc muốn được gặp Tiết phu nhân và những người khác càng nhanh càng tốt, hắn còn muốn gặp một người nữa.
Hôm sau giờ Ngọ, Tống Hành hành quân đến Úy Châu thì bắt gặp một đội nhân mã phi nhanh trên quan đạo, Tống Hành tập trung quan sát thì nhận ra người tới là Tống Duật, dáng vẻ hết sức vội vàng.
"Nhị huynh!" Tống Duật hét lớn, ghìm lại dây cương dừng ngựa trước mặt Tống Hành, bỏ qua nghi thức chào hỏi, thở hổn hển nói: "Sẩm tối ngày thứ hai sau khi Nhị huynh rời khỏi Thái Nguyên, Giang Tiều liên hợp Nghĩa Thành tấn công Ngụy Bác, hiện đã công phá hai châu là Vệ Châu, Thiền Châu. Ngụy Châu tình thế nguy cấp, tiết độ sứ La Tín cử Trương Công cầu viện, xuất binh cứu giúp hay không còn phải chờ Nhị huynh định đoạt."
Giang Tiều nhòm ngó Ngụy Bác đã lâu, La Tín dao động không rõ giữa Tuyên Võ và Hà Đông, mãi chưa có động thái mới. Đến tận cuối năm ngoái Tống Hành đả bại Hề tộc, công phá Tấn Châu đoạt được Hà Trung, La Tín từ đấy đầu nhập Hà Đông, Giang Tiều cũng vì thế mà bất mãn.
Vệ Tuân nghe xong trầm tư nói: "Đêm trước Tiết soát vừa rời khỏi Thái Nguyên, hôm sau Giang Tiều đã xuất binh tiến đánh Ngụy Bác, trên đời há lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao, hoặc là, có gian tế trong Hà Đông quân tuồn ra tin tức... Nhưng vì tình hình nguy cấp, trước mắt chưa có bằng chứng xác thực để chứng minh nên đành tạm thời gác lại.
Tống Hành đương nhiên cũng nghĩ tới điểm này, nhưng hiện giờ việc cấp bách nhất chính là phải giải cứu Ngụy Bác, vì thế hắn tạm hoãn chuyện này lại, trầm giọng nói: "Ngụy Bác dựa vào Hà Đông, sao có thể không cứu."
*
Về phần Tiết phu nhân, nhận được tin Tống Hành lãnh ba ngàn kỵ binh truy tìm, bắt sống vương tử Khiết Đan dưới chân núi Âm Sơn rồi lại lãnh binh đi Ngụy Bác, biết lần này hắn sắp sửa phải đánh với kẻ tử thù Giang Tiều của người cha quá cố Tống Giới, Tuyên Võ quân nức tiếng binh cường mã tráng thì không tránh khỏi lo lắng, mấy ngày chưa từng ngủ ngon, cả người tiều tụy đi không ít.
Chủ tử trong phủ tâm trạng không vui, nhóm vú già tỳ nữ hầu hạ càng thêm phần cẩn thận, đến những lão mụ thường ngày chỉ thích uống rượu lười nhác cũng kiềm lại không ít, sau khi hầu hạ chủ tử mỗi tối xong thì đi ngủ sớm, không dám tụ tập bài bạc uống rượu trong vườn nữa.
Đến ngày hai mươi tháng ba này, tin chiến thắng truyền về từ Ngụy Bác, Hà Đông Quân đại thắng toàn diện. Tuyên Võ quân thua tan tác, rút binh, bỏ chạy về Bộc Châu.
Trái tim đang treo lơ lửng của Tiết phu nhân rốt cuộc cũng hạ xuống đất, miệng nở nụ cười đã lâu chưa nhìn thấy, thành tâm bái Bồ Tát một lần nữa bên trong tiểu Phật đường.
Ba ngày sau, Tống Hành về phủ, Tiết phu nhân ra tận ngoài cửa nghênh đón hắn, hốc mắt ửng hồng vỗ nhẹ lên áo giáp huyền thiết trên người hắn, miệng khẽ lẩm bẩm: "Về được là tốt rồi, về được là tốt rồi..."
Tống Hành lui về phía sau hai bước, hướng Tiết phu nhân chắp tay khom lưng hành quân lễ, cung kính nói: "Việc lần này quá mức khẩn cấp, chưa kịp chào từ biệt a bà, khiến a bà phải lo lắng, mỗ xin a bà thứ tội."
Tiết phu nhân vội tiến lên dìu hắn, giọng điệu ôn hòa: "Hành quân mấy ngày liên tục chắc cháu cũng mệt mỏi rồi, nhanh nhanh vào phủ dùng bữa thôi."
Tống Hành ưỡn thẳng sống lưng, lúc này mới nhìn đám người xung quanh một lượt. Tống Minh, Cao phu nhân, Tống Thanh Âm, Tống Thanh Hòa đều ở đây, nhưng người mà hắn muốn gặp nhất lại không có ở đó.
Đôi mày kiếm dày đẹp hơi cau lại rồi giãn ra chỉ trong chớp mắt, hắn bước qua ngạch cửa.
Mấy ngày liên tiếp không được tắm gội, bên trong khôi giáp tích đầy mồ hôi bốc mùi hôi hám, huống chi giờ này Tiết phu nhân và những người khác cũng đã cơm nước xong xuôi, liền hạ lệnh đưa đồ ăn đến Thối Hàn cư.
Trong lòng Tống Hành cất giữ tâm tư, lại thêm thân thể khô nóng, uống liên tù tì ba ly trà lạnh thì kêu Phùng Quý chuẩn bị nước tắm.
Không lâu sau, Phùng Quý đi tới, mời hắn tắm gội.
Tống Hành cởi lớp y phục thấm đẫm mồ hôi bước vào thùng tắm, hai cánh tay thon dài gác lên thùng tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau, Tống Hành mặc trung y màu bạch nguyệt, khoác áo choàng huyền sắc (màu đen tuyền) rời khỏi phòng tắm.
Phùng Quý thấy hắn vào phòng liền gọi hai người Quất Bạch, Thương Lục bày thiện, mời hắn dùng cơm.
Tống Hành rũ mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Đều lui cả ra ngoài, Phùng Quý ở lại."
Hai người nghe lệnh, liếc nhìn nhau, cùng lúc lui cả ra ngoài.
"Lúc chập tối sao không thấy Dương nương tử đâu cả, có việc gì sao?" Hắn vừa hỏi đã cảm thấy bản thân buồn cười, vì sao nàng không tới thì làm sao Phùng Quý biết được.
Phùng Quý thầm nghĩ: May mà hắn cẩn thận, lúc gia chủ về không thấy Dương nương tử đâu thì đã phái người đi tìm hiểu một phen, bằng không lúc này biết trả lời thế nào.
Suy nghĩ mấy phút, mới nói: "Vừa rồi không thấy Dương nương tử, nô cũng rất ngạc nhiên nên cố ý phái người đi hỏi thăm, nghe nói Dương nương tử thân mình không khoẻ, chỉ ngồi một lúc ở phòng châm tuyến đến trưa thì về phòng nghỉ ngơi."
Tống Hành gật gật cằm, "ừ" một tiếng, suy nghĩ một lát mới chậm rãi mở miệng: "Dương nương tử khách quý trong phủ, bào muội ân nhân cứu mạng Tam lang, nếu có gì sơ suất dễ khiến người ta mượn cớ. Ngày mai ngươi nhớ sai người hỏi rõ một chút, nếu nàng vẫn chưa khỏe thì thỉnh y sư trong phủ sang thăm bệnh cho nàng."
Từ trước đến nay cũng không thấy gia chủ quan tâm đến khách khứa trong phủ nhiều như vậy. Phùng Quý mắng thầm trong lòng, lẳng lặng đứng bên bàn hầu hạ hắn dùng bữa.
Đêm càng lúc càng sâu, ngoài cửa sổ ánh trăng treo cao, sắc hoa ngập vườn. Thiện Nhi vì lo lắng cho Thi Yến Vi nên cố ý nấu đường đỏ với trà gừng mang đến cho nàng. Thi Yến Vi ngồi dậy bưng bát bằng cả hai tay, nhoẻn miệng cười nói: "Làm phiền cô phải tới đây lúc này, ta đã khỏe hơn rồi, mai là đi thiện phòng được."
Thiện Nhi nghe xong cau mày nói: "Nếu người vẫn chưa khỏe thì mời y sư đến xem thử sẽ tốt hơn."
Thi Yến Vi nghe vậy, trầm mặc một lát mới gật gật đầu. Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, Thi Yến Vi liền bảo nàng về nghỉ ngơi sớm đi.
Ngày kế tiếp, Phùng Quý để Thương Lục đến thiện phòng truyền thiện, khi Thương Lục quay lại liền hỏi Dương nương tử có ở thiện phòng không. Thương Lục đáp vẫn chưa nhìn thấy nàng, có khi nàng đến phòng châm tuyến vẽ mẫu các kiểu hoa văn cũng không chừng.
Đêm đến, Phùng Quý chờ Tống Hành quay về, từ cửa hông Thối Hàn cư ra ngoài phủ đợi sẵn.
Chạng vạng tối, Tống Hành rời khỏi hình phòng, vì vừa bắt được gian tế trong quân, trong cơn thịnh nộ đã tự mình thẩm vấn, cầm dao lóc thịt sống của một trong số đó.
Quanh thân hắn sát khí vẫn chưa kịp tiêu tán, sườn mặt cùng tay phải vẫn còn vết máu đỏ tươi chưa kịp khô, gió đêm thổi tới, mang theo mùi máu tươi xộc vào thẳng mặt.
Phùng Quý trước giờ to gan, nhưng nhất thời nhìn thấy dáng vẻ ngoan lệ đáng sợ của hắn vẫn không kìm được bị dọa cho nhảy dựng, run rẩy hỏi: "Gia chủ có cần rửa tay rửa mặt luôn không ạ?"
Tống Hành nghe được lời này, đoán được đại khái bộ dáng hiện tại của hắn thật sự rất dọa người, hơi gật đầu "ừ" một tiếng.
Vì Phùng Quý thường xuyên đến hầu hạ Tống Hành ở quan thự nên toàn bộ tiểu tư đều nhận ra hắn, đối xử với hắn rất nồng nhiệt. Nghe hắn nói tiết độ sứ muốn nước ấm cùng khăn sạch thì không dám chậm trễ.
Sai vặt mang thau đồng lại đây, Phùng Quý nhận lấy bằng cả hai tay, nhờ sai vặt mở cửa giúp rồi đi vào phòng.
Sắc mặt Tống Hành có phần ngưng trọng, thong thả rửa sạch mặt mũi tay chân, dùng khăn lau khô thấm hết nước, rồi rời khỏi quan thự xoay người lên ngựa đi về Tống phủ.
Vào đến phủ, Phùng Quý im lặng theo sau Tống Hành, đi một mạch vào sâu trong vườn.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, Tống Hành đứng bóng hoa một lúc, định tẩy đi mùi máu tanh trên người.
Đột nhiên hắn nhìn thấy Thi Yến Vi kết đôi với Ngân Chúc, cầm đèn lụa màu trắng đi về hướng này. Tống Hành đã hơn hai mươi ngày chưa từng được gặp nàng, nếu hôm nay lại bỏ lỡ thì lần sau không biết phải chờ đến khi nào, cân nhắc một lúc vẫn rảo bước ra khỏi tán hoa.
Ngân Chúc tinh mắt, nhìn thấy Tống Hành trước, vội tiến lên khom người hành lễ, Thi Yến Vi im lặng làm theo, chắp tay trước ngực uốn gối, khẽ mở miệng thơm, dịu dàng nói: "Gia chủ vạn phúc."
Tống Hành rũ mắt nhìn nàng, tay phải vô thức nắm thành quyền giấu ở sau lưng, đó là bàn tay cầm đao vừa giết người ban nãy... Tuy rằng sau đó hắn đã rửa sạch tay, nhưng nhớ lại biểu cảm Phùng Quý lúc vừa nhìn thấy hắn thì không khỏi e sợ nữ lang trước mắt cũng nhìn ra dấu vết, sợ hãi bỏ đi.
"Nhị vị nương tử bận rộn cả ngày, sao không về phòng nghỉ ngơi cho khỏe mà đi lòng vòng trong vườn làm gì đó?" Tống Hành giống như thuận miệng vừa hỏi vừa đi về hướng lan can, cách xa Thi Yến Vi một chút, chờ mong mùi máu tươi thoang thoảng trên người hắn nhanh chóng tản đi, đừng để nàng ngửi được chút mùi vị nào mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.