Chương 16:
Uyên Tú Tú
22/11/2024
Ngân Chúc rất sợ Tống Hành, lúc này cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cúi mặt rũ mắt, cung kính nói: "Hồi bẩm gia chủ, tiểu nương tử rủ nô tỳ, Dương nương tử và những người khác ngày mai đấu bách thảo [1], dặn hai người chúng nô tỳ vào vườn tìm sẵn hoa cỏ."
[1] đấu bách thảo: trò chơi dân gian Trung Quốc, dịch nôm na là "chọi cỏ"
Thi Yến Vi mặc dù sợ hắn nhưng có lúc cũng không sợ lắm, thấy hắn cố tình tránh xa ra, nàng có chút khó hiểu liền dùng đôi mắt trong veo nhìn thoáng qua hắn, im lặng không nói năng gì.
Tống Hành làm như lơ đãng dừng tầm mắt trên mặt Thi Yến Vi, thấy nàng mặt phấn má đào, gương mặt trắng nõn hồng hào khỏe mạnh, nhìn không có vẻ ốm yếu bệnh tật gì, lúc này mới thoáng an tâm.
Hắn hoàn toàn không để ý đến những gì Ngân Chúc nói, bỏ qua nàng hỏi Thi Yến Vi như xung quanh không có một ai: "Hôm trở về từ Ngụy Bác mỗ không thấy Dương nương tử đâu, sau này mới nghe nói hôm ấy Dương nương tử không khỏe, có nghiêm trọng không?"
Lời vừa nói xong đã khiến Ngân Chúc quá mức giật mình, thầm nghĩ không biết gia chủ bắt đầu quan tâm đến nữ lang khác ngoài đại nương và tiểu nương tử từ khi nào? Vừa nghĩ đã bất giác nhớ tới cảnh tượng từng nhìn thấy lúc đứng ở ngưỡng cửa Đại Tụ cư tháng trước, khi Dương nương tử chơi cờ song lục với tiểu nương tử.
Chẳng nhẽ gia chủ để ý A Âm? Ngân Chúc bị suy nghĩ này làm cho rối bời, tim đập kịch liệt, đầu càng cúi thấp xuống.
Lúc Thi Yến Vi mới nghe những lời này thì cũng bị dọa cho sợ hãi, nhưng cẩn thận nghĩ kỹ, lần trước ở Thối Hàn cư, Tống Hành từng nói: Nàng và Nhị nương tuổi tác xấp xỉ nhau, trong mắt hắn cũng được coi như một nửa a muội. Tống Hành cũng không phải kiểu người háo sắc, đến nay cũng không có thiếp thất hay thông phòng... Hơn nữa với quyền thế địa vị của Tống Hành ở phương bắc, tuyệt đại giai nhân loại nào mà hắn chưa từng thấy qua, chẳng lẽ hắn lại để ý nàng?
Có lẽ vì nể mặt Tống Tam lang và người anh quá cố của nguyên thân nên mới thực sự xem nàng như một nửa em gái để chăm sóc.
Nghĩ đến đây, Thi Yến Vi ung dung đáp: "Vốn không phải chứng bệnh nặng gì, chỉ cần ở trong phòng nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi, gia chủ không cần phải lo lắng."
Giọng nói của Thi Yến Vi không lớn, âm sắc dịu dàng.
Tống Hành nghe vào như thấy cơn gió xuân lướt qua, cõi lòng tê dại gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Bỗng một cơn gió đêm ập tới, thổi qua tán hoa, một vài cánh hoa lác đác rơi xuống, đậu trên mái tóc nàng. Tống Hành hơi nâng tay thì chợt thấy nàng nhăn mày, nghiêng đầu ngửi thứ gì đó...
Thi Yến Vi làm việc trong bếp được vài tháng, nàng ngửi được mùi gì đó na ná thoảng qua đây, định ngửi kỹ xem thì mùi vị đó đột nhiên biến mất. Nàng vừa quay lại thì nhận ra, Tống Hành đã đứng cách xa từ khi nào.
Dưới ánh trăng sáng, thân hình Tống Hành cao lớn vững chãi, như chương như khuê [2], liễm mắt trầm tĩnh nói: "Không sao thì tốt. Quỷ phủ có y sư, nếu Dương nương tử không khỏe thì cứ sai người đến mời."
[2] lấy ý trong cuốn Kinh Thi, Đại Nhã có câu: "Như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng" là phong hiệu với mỹ ý: Đẹp như ngọc khuê, như ngọc chương, khiến (lệnh) người đời nghe danh (văn), khiến người đời ngưỡng vọng.
Ngân Chúc đứng bên cạnh nàng chưa kịp phục hồi tinh thần, cũng không để ý đến bầu không khí có phần không phù hợp giữa hai người.
"Gia chủ chỉ điểm, thiếp đã biết." Thi Yến Vi thi lễ, vừa khách sáo lại xa cách.
Tống Hành nheo mắt, nhưng thấy hàng mi cong vút dưới cặp chân mày như núi ngọc lục bảo, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng như suốt nước trong vắt, cực kỳ rung động lòng người.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thi Yến Vi không được tự nhiên hơi mím môi, cụp mắt xuống.
Tống Hành nhận ra sự không thoải mái của nàng, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, sau một hồi im lặng thì thản nhiên nói: "Trong Thối Hàn cư có không ít kỳ hoa dị thảo, nếu trong vườn không đủ thì mai hai người có thể đến Thối Hàn cư tìm thêm."
Dứt lời, cúi thấp đầu liếc nhìn nàng một cái, tạm thời áp chế cảm xúc khác thường, quay người rời đi.
Ngân Chúc nhớ lại cảnh tượng khi gia chủ nhìn thấy Dương nương tử muốn tìm ra chút manh mối, nhưng ngoại trừ ánh mắt lúc ở Đại Tụ cư lẫn những lời nói quan tâm bộc lộ trong đêm nay thì không còn điểm nào khả nghi nữa cả.
Thi Yến Vi hái một cây hoa ngọc trâm, [3] thấy nàng mất hồn mất vía liền giơ tay vỗ nhẹ vào vai nàng, nói đùa: "Cô sao đấy, chẳng lẽ bị hoa trong vườn câu mất hồn rồi?"
[3] hoa ngọc trâm: Hoa ngọc trâm còn được gọi là hoa anh thảo, tên khoa học của loài hoa này là Hosta plantaginea Aschers. Loài hoa này có xuất xứ từ những nước nhiệt đới ở cả 2 bán cầu Bắc và Nam, chủ yếu là từ châu Mỹ.
"Âm Nương, gia chủ ngài ấy..." Ngân Chúc muốn nói lại thôi.
"Ngài ấy thế nào?" Thi Yến Vi giơ hoa lên nhoẻn cười, môi mắt cong cong, sắc mặt hoàn toàn không có gì khác thường.
Vốn chỉ là suy nghĩ vu vơ không có căn cứ nghe rồi chỉ khiến người khác phải lo lắng thêm, chưa kể dù nàng biết thì cũng có thể làm gì được.
Ngân Chúc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đem những lời kia nuốt vào bụng, đổi chủ đề, cười khúc khích: "Không có gì, ta chỉ nghĩ sao mà trùng hợp quá, khu vườn lớn thế này mà lại gặp được gia chủ ở đây."
Thi Yến Vi không hề nghi ngờ hắn, cũng không đem chuyện về Tống Hành đặt ở trong lòng, cầm đèn lồng từ tay nàng soi vào bãi cỏ: "Cô nhìn thử xem đây là loại cỏ gì, trông lạ quá."
Ngân Chúc nhìn thử bụi cỏ kia, nghĩ nghĩ một hồi, "Đây là cỏ đèn lồng, nó sẽ ra quả giống như đèn lồng vào mùa thu."
Chiều ngày hôm sau, Tống Thanh Hòa ăn trưa xong, ngủ một lát rồi đi đình Tê Lộ, lại phái người đến thiện phòng và Thúy Trúc cư, mời Thi Yến Vi, Thụy Thánh, Đống Vân lại đây.
Thi Yến Vi vừa chợp mắt được một lúc thì bị Thu Thiền đánh thức, thấy nàng đang ôm Đạp Vân trong ngực, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, cười tủm tỉm nói: "Đạp Vân nặng hơn nhiều so với giỏ hoa ta cầm, cô ôm Đạp Vân cả đoạn đường chắc cũng mỏi tay rồi, không bằng giúp ta xách giỏ còn để ta ôm Đạp Vân qua đó, được không?"
Thu Thiền mừng rỡ buông cả hai tay, đưa Đạp Vân đang nằm trong lòng cho nàng, nhấc giỏ trúc, cùng nhau đi đến đình Tê Lộ.
Mọi người trong đình thấy nàng tiến lại thì vội đứng dậy thi lễ với nàng. Tống Thanh Âm đã về nhà, chỉ còn mỗi Tống Thanh Hòa vốn là một vị chủ tử bình dị gần gũi hiểu lễ nghĩa, vậy nên mọi người ở đây cũng không giữ kẽ lắm.
Tống Thanh Hòa lấy một bông hoa nguyệt quý ra, cao giọng nói: "Ta có hoa nguyệt quý." [4]
[4] Hồng Trung Hoa, hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa, nguyệt quý hoa là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.
Đống Vân cầm ra một quả lộ phong, cất giọng nói: "Ta có quả lộ thông."
Thi Yến Vi cũng lại cười nói: "Ta có hoa ngọc trâm."
Thụy Thánh lật trong rổ lấy ra một nhánh cỏ, tiếng cười trong trẻo nói với mọi người, "Ta có cây lồng đèn."
...
Tiếng nói cười giòn giã từ trong đình truyền ra, Tống Minh nghe thấy tiếng cười liền sải bước về phía trước. Thu Thiền ôm Đạp Vân dựa cột hóng gió, thấy Tống Minh được một gã sai vặt đỡ, chậm rãi đi tới thì vội buông Đạp Vân xuống, hạ thấp người hành lễ.
"Cha." Tống Thanh Hòa không cười nữa, đứng dậy hướng hắn chắp tay trước ngực thi lễ một cách quy củ.
Tống Minh vừa uống rượu chơi bời ở phòng thiếp thất, đầu óc choáng váng nên vừa ra ngoài hít thở cho thoáng. Tửu lượng hắn không quá kém nên đầu óc vẫn còn minh mẫn, không dám cư xử lỗ mãng trước mặt nữ nhi, sau khi liếc nhìn Thi Yến Vi thì dời tầm mắt trên người Ngân Chúc có dung mạo xinh đẹp nhất trong đám tỳ nữ.
Ngân Chúc bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, đầu rũ xuống cực kì thấp, cũng may Tống Minh không ở lại quá lâu, được sai vặt đỡ đi nơi khác.
Trải qua một chuyện như thế, hứng thú đấu bách thảo của mọi người giảm đi rất nhiều, chơi thêm một lượt nữa thì lần lượt tản đi.
Thi Yến Vi thấy Ngân Chúc có vẻ hơi mất tập trung, tinh thần ủ rũ, nhớ lại ánh mắt khi Tống Minh nhìn nàng liền nhận ra mấu chốt, dịu dàng trấn an nàng: "Cha Nhị nương tuy hoang đường háo sắc nhưng cũng không hạ lưu đến mức bất chấp thể diện, xuống tay với tỳ nữ trong viện nữ nhi. Hơn nữa Thái phu nhân và gia chủ là người đoan chính ngay thẳng, chắc chắn không để cho những chuyện hoang đường như thế xảy ra. Sau này nếu cô nhìn thấy hắn từ đằng xa thì nhớ đi đường vòng tránh xa ra là được."
Ngân Chúc nghe xong lời này mới bình tĩnh lại đôi chút, nhưng ánh mắt hạ lưu đáng khinh hồi nãy của Tống Minh lại hiện lên trong đầu nàng, khiến lồng ngực dấy lên cảm giác buồn nôn kỳ lạ, mãi không chịu tiêu tán.
Chỉ mong thời gian có thể trôi nhanh hơn, đợi tiểu nương tử xuất các, nàng được thả khỏi viện, trải qua những những ngày tháng an ổn tự tại cùng Triệu lang, không bị vùng trời nhỏ bé này trói buộc nữa.
Giờ Dậu khắc thứ hai, Tống Hành hồi phủ đi thẳng về Thối Hàn cư. Thương Lục đẩy cửa mời hắn tiến vào, Tống Hành đứng ở ngưỡng cửa một lúc, đè giọng hỏi: "Sáng nay có ai đến Thối Hàn cư không?"
Thương Lục lắc đầu, thành thật trả lời: "Chưa từng có ai tới đây."
Tuy rằng đã đoán trước được, nhưng Tống Hành vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Ăn tối xong, Tống Hành đến Thúy Trúc cư phủ bái kiến Tiết phu nhân, sau đó lại tới Đại Tụ cư.
Lúc này Tống Thanh Hòa đang ôm Đạp Vân vuốt lông cho nó, nghe Tiểu Phiến vào truyền lời nói gia chủ ghé thăm thì nhanh chóng ôm Đạp Vân đứng dậy, bàn chân nhỏ mềm mại màu hồng phấn của nó một bên rũ xuống, bên còn lại thì tùy tiện gác lên vai nàng.
Tống Thanh Hòa yêu kiều cười thành tiếng, nói đùa với hắn: "Sao hôm nay Nhị huynh lại nhớ tới muội thế?"
Tống Hành bước nhanh tới, khuỵu gối ngồi trên tháp, sắc mặt có chút ngưng tụ, trầm giọng hỏi nàng: "Không phải Nhị nương nghĩ Nhị huynh còn chưa đủ cưng chiều muội đấy chứ?"
"Sao lại thế được, Nhị huynh đương nhiên là đối xử vô cùng tốt với muội. Muội chỉ nói đùa một câu với Nhị huynh thôi mà, huynh còn cho là thật."
Sắc mặt Tống Hành hòa hoãn lại, hỏi tiếp: "Hôm nay đấu bách thảo trong vườn, là ai thắng?"
"Đương nhiên là muội thắng." Tống Thanh Hòa dương dương đắc ý, bỗng chợt nhớ ra điều gì, hỏi lại hắn nói: "Sao Nhị huynh lại biết hôm nay muội đấu bách thảo với người khác?"
Ngân Chúc vừa pha trà mới đi vào phòng, Tống Hành ngước mắt liếc nhìn nàng, bình thản đáp: "Đêm qua tỳ nữ của muội và Dương nương tử ra vườn tìm hoa hái cỏ, trùng hợp gặp được."
Lúc Ngân Chúc bưng bát trà đến cho Tống Hành, Tống Thanh Hòa liền đưa tay gãi vào eo nàng, chế nhạo: "Được lắm, em và Dương nương tử âm thầm cấu kết với nhau, bị Nhị huynh ta bắt được."
Ngân Chúc bị nàng cù đến ngứa ngáy, vốn định cười thành tiếng nhưng nhớ đến gia chủ đang ngồi cạnh nàng dường như đang để ý đến Dương nương tử rồi lại nhớ tới Tống Minh ngày ấy đã dùng ánh mắt dung tục nhìn mình, tim rơi lộp bộp, cười cũng không cười nổi, chỉ đành miễn cưỡng cười nói: "Tiểu nương tử bỏ qua cho nô tỳ lần này đi, trà vẫn còn được bắc trên lò đấy."
Nói xong, nàng thoát ra và bước ra khỏi phòng nhanh nhất có thể, đôi mày nhíu lại, tâm sự nặng nề.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã là đầu tháng tư.
Người Khiết Đan phái sứ giả tiền tới Quỳ Châu, muốn dùng ba ngàn bò dê, hai ngàn con ngựa để đổi lấy Thạch vương tử. Tống Hành nghe xong, cũng không tỏ thái độ mà chỉ bảo thủ thành Quỳ Châu tạm thời không cần để ý tới bọn họ.
Ba ngày sau, sứ giả Khiết Đan bất đắc dĩ phải đích thân đến Thái Nguyên cầu xin Tống Hành, nào ngờ Tống Hành công phu sư tử ngoạm, yêu cầu bò, dê, ngựa mỗi loại năm ngàn con mới chịu thả người.
Thấy thái độ cứng rắn của hắn, sứ giả Khiết Đan sắc mặt xám xịt, không còn cách nào khác đành phải trở về Khiết Đan bẩm báo lại điều kiện của Tống Hành cho Khiết Đan vương. Khiết Đan vương nghe xong kích động sôi máu tại chỗ, mặt mũi đỏ bừng mắng chửi Tống Hành chỉ là một thằng nhãi mà dám ngông cuồng đến thế.
Hôm đó, Tống Hành đến viện Tiết phu nhân thỉnh an, Tiết phu nhân nhắc đến Dương Sở Âm, hoàn cảnh không có cha mẹ huynh đệ của nàng thật đáng thương, rồi lại hỏi đến Vệ Tuân, trầm ngâm một lúc mới nói một cách đầy ẩn ý: "Sắp tới là hưu mộc, Tiểu Mãn [5] đã qua, thời tiết đang nóng dần lên, lão thân đã sai người gửi thiếp mời đến các phủ, dự định tổ chức một trận mã cầu ở ngoại thành. Nếu cháu không việc gì quan trọng phải xử lý gấp thì gác lại đó, theo chúng ta du ngoạn giải sầu cũng là ý rất hay."
[5] Tiết Tiểu Mãn: Tiểu mãn là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 60°. Nguồn chú thích: Wikipedia.
Đang yên đang lành Tiết phu nhân lại nhắc tới hai người kia, lại còn mời người ra ngoài thành chơi mã cầu, chẳng nhẽ Tống Hành lại không đoán được ý đồ của bà, ánh mắt chợt đông cứng lại, đầu ngón tay nắm chặt chén trà có chút trắng bệch, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "A bà tùy ý sắp xếp."
Ngày kế tiếp, mọi người đến trước cửa phủ đúng giờ, Thi Yến Vi sợ trễ nên dậy từ rất sớm, nàng mặc áo khoác trực lĩnh tay lửng nhiều lớp hoa văn bảo tướng cùng váy cạp cao hoa văn dây hồng, phối với áo ngắn, tóc đen búi thành kiểu vân kế. Ngoài cây trâm bướm bạc thì còn có hai cây trâm thụ bằng bạc mạ vàng cùng một chiếc lược khảm xà cừ làm trang sức, khuyên tai hình lá đong đưa bên tai, ôn nhu hào phóng.
Tiết phu nhân thấy nàng ăn mặc thanh tân đạm nhã lại không mất thể diện, cười gật gật cằm.
Xe ngựa lăn bánh, một mạch đến mã tràng ngoại thành.
Lão mụ đỡ Tiết phu nhân xuống xe ngựa, chẳng mấy chốc bà đã bị vây quanh bởi một đám người. Tiết phu nhân hàn huyên vài câu rồi bảo họ giải tán, chỉ giữ lại mỗi mình Vệ Tuân để hỏi chuyện.
"Vị này là tướng quân Vân Huy, thủ hạ dưới trướng Nhị lang, Đại nương và Nhị nương đều đã biết cả rồi, còn mỗi Sở Âm chưa từng gặp qua, cháu mau lại đây." Tiết phu nhân nói xong, phất tay với Thi Yến Vi, ý bảo nàng đi qua.
Thi Yến Vi nhẹ giọng đáp lại, vòng qua Tống Hành đang hoàn toàn che khuất người nàng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiết phu nhân, lễ phép chắp tay trước ngực thi lễ, cất cao giọng nói: "Vệ Tam lang."
[1] đấu bách thảo: trò chơi dân gian Trung Quốc, dịch nôm na là "chọi cỏ"
Thi Yến Vi mặc dù sợ hắn nhưng có lúc cũng không sợ lắm, thấy hắn cố tình tránh xa ra, nàng có chút khó hiểu liền dùng đôi mắt trong veo nhìn thoáng qua hắn, im lặng không nói năng gì.
Tống Hành làm như lơ đãng dừng tầm mắt trên mặt Thi Yến Vi, thấy nàng mặt phấn má đào, gương mặt trắng nõn hồng hào khỏe mạnh, nhìn không có vẻ ốm yếu bệnh tật gì, lúc này mới thoáng an tâm.
Hắn hoàn toàn không để ý đến những gì Ngân Chúc nói, bỏ qua nàng hỏi Thi Yến Vi như xung quanh không có một ai: "Hôm trở về từ Ngụy Bác mỗ không thấy Dương nương tử đâu, sau này mới nghe nói hôm ấy Dương nương tử không khỏe, có nghiêm trọng không?"
Lời vừa nói xong đã khiến Ngân Chúc quá mức giật mình, thầm nghĩ không biết gia chủ bắt đầu quan tâm đến nữ lang khác ngoài đại nương và tiểu nương tử từ khi nào? Vừa nghĩ đã bất giác nhớ tới cảnh tượng từng nhìn thấy lúc đứng ở ngưỡng cửa Đại Tụ cư tháng trước, khi Dương nương tử chơi cờ song lục với tiểu nương tử.
Chẳng nhẽ gia chủ để ý A Âm? Ngân Chúc bị suy nghĩ này làm cho rối bời, tim đập kịch liệt, đầu càng cúi thấp xuống.
Lúc Thi Yến Vi mới nghe những lời này thì cũng bị dọa cho sợ hãi, nhưng cẩn thận nghĩ kỹ, lần trước ở Thối Hàn cư, Tống Hành từng nói: Nàng và Nhị nương tuổi tác xấp xỉ nhau, trong mắt hắn cũng được coi như một nửa a muội. Tống Hành cũng không phải kiểu người háo sắc, đến nay cũng không có thiếp thất hay thông phòng... Hơn nữa với quyền thế địa vị của Tống Hành ở phương bắc, tuyệt đại giai nhân loại nào mà hắn chưa từng thấy qua, chẳng lẽ hắn lại để ý nàng?
Có lẽ vì nể mặt Tống Tam lang và người anh quá cố của nguyên thân nên mới thực sự xem nàng như một nửa em gái để chăm sóc.
Nghĩ đến đây, Thi Yến Vi ung dung đáp: "Vốn không phải chứng bệnh nặng gì, chỉ cần ở trong phòng nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi, gia chủ không cần phải lo lắng."
Giọng nói của Thi Yến Vi không lớn, âm sắc dịu dàng.
Tống Hành nghe vào như thấy cơn gió xuân lướt qua, cõi lòng tê dại gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Bỗng một cơn gió đêm ập tới, thổi qua tán hoa, một vài cánh hoa lác đác rơi xuống, đậu trên mái tóc nàng. Tống Hành hơi nâng tay thì chợt thấy nàng nhăn mày, nghiêng đầu ngửi thứ gì đó...
Thi Yến Vi làm việc trong bếp được vài tháng, nàng ngửi được mùi gì đó na ná thoảng qua đây, định ngửi kỹ xem thì mùi vị đó đột nhiên biến mất. Nàng vừa quay lại thì nhận ra, Tống Hành đã đứng cách xa từ khi nào.
Dưới ánh trăng sáng, thân hình Tống Hành cao lớn vững chãi, như chương như khuê [2], liễm mắt trầm tĩnh nói: "Không sao thì tốt. Quỷ phủ có y sư, nếu Dương nương tử không khỏe thì cứ sai người đến mời."
[2] lấy ý trong cuốn Kinh Thi, Đại Nhã có câu: "Như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng" là phong hiệu với mỹ ý: Đẹp như ngọc khuê, như ngọc chương, khiến (lệnh) người đời nghe danh (văn), khiến người đời ngưỡng vọng.
Ngân Chúc đứng bên cạnh nàng chưa kịp phục hồi tinh thần, cũng không để ý đến bầu không khí có phần không phù hợp giữa hai người.
"Gia chủ chỉ điểm, thiếp đã biết." Thi Yến Vi thi lễ, vừa khách sáo lại xa cách.
Tống Hành nheo mắt, nhưng thấy hàng mi cong vút dưới cặp chân mày như núi ngọc lục bảo, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng như suốt nước trong vắt, cực kỳ rung động lòng người.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thi Yến Vi không được tự nhiên hơi mím môi, cụp mắt xuống.
Tống Hành nhận ra sự không thoải mái của nàng, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, sau một hồi im lặng thì thản nhiên nói: "Trong Thối Hàn cư có không ít kỳ hoa dị thảo, nếu trong vườn không đủ thì mai hai người có thể đến Thối Hàn cư tìm thêm."
Dứt lời, cúi thấp đầu liếc nhìn nàng một cái, tạm thời áp chế cảm xúc khác thường, quay người rời đi.
Ngân Chúc nhớ lại cảnh tượng khi gia chủ nhìn thấy Dương nương tử muốn tìm ra chút manh mối, nhưng ngoại trừ ánh mắt lúc ở Đại Tụ cư lẫn những lời nói quan tâm bộc lộ trong đêm nay thì không còn điểm nào khả nghi nữa cả.
Thi Yến Vi hái một cây hoa ngọc trâm, [3] thấy nàng mất hồn mất vía liền giơ tay vỗ nhẹ vào vai nàng, nói đùa: "Cô sao đấy, chẳng lẽ bị hoa trong vườn câu mất hồn rồi?"
[3] hoa ngọc trâm: Hoa ngọc trâm còn được gọi là hoa anh thảo, tên khoa học của loài hoa này là Hosta plantaginea Aschers. Loài hoa này có xuất xứ từ những nước nhiệt đới ở cả 2 bán cầu Bắc và Nam, chủ yếu là từ châu Mỹ.
"Âm Nương, gia chủ ngài ấy..." Ngân Chúc muốn nói lại thôi.
"Ngài ấy thế nào?" Thi Yến Vi giơ hoa lên nhoẻn cười, môi mắt cong cong, sắc mặt hoàn toàn không có gì khác thường.
Vốn chỉ là suy nghĩ vu vơ không có căn cứ nghe rồi chỉ khiến người khác phải lo lắng thêm, chưa kể dù nàng biết thì cũng có thể làm gì được.
Ngân Chúc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đem những lời kia nuốt vào bụng, đổi chủ đề, cười khúc khích: "Không có gì, ta chỉ nghĩ sao mà trùng hợp quá, khu vườn lớn thế này mà lại gặp được gia chủ ở đây."
Thi Yến Vi không hề nghi ngờ hắn, cũng không đem chuyện về Tống Hành đặt ở trong lòng, cầm đèn lồng từ tay nàng soi vào bãi cỏ: "Cô nhìn thử xem đây là loại cỏ gì, trông lạ quá."
Ngân Chúc nhìn thử bụi cỏ kia, nghĩ nghĩ một hồi, "Đây là cỏ đèn lồng, nó sẽ ra quả giống như đèn lồng vào mùa thu."
Chiều ngày hôm sau, Tống Thanh Hòa ăn trưa xong, ngủ một lát rồi đi đình Tê Lộ, lại phái người đến thiện phòng và Thúy Trúc cư, mời Thi Yến Vi, Thụy Thánh, Đống Vân lại đây.
Thi Yến Vi vừa chợp mắt được một lúc thì bị Thu Thiền đánh thức, thấy nàng đang ôm Đạp Vân trong ngực, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, cười tủm tỉm nói: "Đạp Vân nặng hơn nhiều so với giỏ hoa ta cầm, cô ôm Đạp Vân cả đoạn đường chắc cũng mỏi tay rồi, không bằng giúp ta xách giỏ còn để ta ôm Đạp Vân qua đó, được không?"
Thu Thiền mừng rỡ buông cả hai tay, đưa Đạp Vân đang nằm trong lòng cho nàng, nhấc giỏ trúc, cùng nhau đi đến đình Tê Lộ.
Mọi người trong đình thấy nàng tiến lại thì vội đứng dậy thi lễ với nàng. Tống Thanh Âm đã về nhà, chỉ còn mỗi Tống Thanh Hòa vốn là một vị chủ tử bình dị gần gũi hiểu lễ nghĩa, vậy nên mọi người ở đây cũng không giữ kẽ lắm.
Tống Thanh Hòa lấy một bông hoa nguyệt quý ra, cao giọng nói: "Ta có hoa nguyệt quý." [4]
[4] Hồng Trung Hoa, hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa, nguyệt quý hoa là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.
Đống Vân cầm ra một quả lộ phong, cất giọng nói: "Ta có quả lộ thông."
Thi Yến Vi cũng lại cười nói: "Ta có hoa ngọc trâm."
Thụy Thánh lật trong rổ lấy ra một nhánh cỏ, tiếng cười trong trẻo nói với mọi người, "Ta có cây lồng đèn."
...
Tiếng nói cười giòn giã từ trong đình truyền ra, Tống Minh nghe thấy tiếng cười liền sải bước về phía trước. Thu Thiền ôm Đạp Vân dựa cột hóng gió, thấy Tống Minh được một gã sai vặt đỡ, chậm rãi đi tới thì vội buông Đạp Vân xuống, hạ thấp người hành lễ.
"Cha." Tống Thanh Hòa không cười nữa, đứng dậy hướng hắn chắp tay trước ngực thi lễ một cách quy củ.
Tống Minh vừa uống rượu chơi bời ở phòng thiếp thất, đầu óc choáng váng nên vừa ra ngoài hít thở cho thoáng. Tửu lượng hắn không quá kém nên đầu óc vẫn còn minh mẫn, không dám cư xử lỗ mãng trước mặt nữ nhi, sau khi liếc nhìn Thi Yến Vi thì dời tầm mắt trên người Ngân Chúc có dung mạo xinh đẹp nhất trong đám tỳ nữ.
Ngân Chúc bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, đầu rũ xuống cực kì thấp, cũng may Tống Minh không ở lại quá lâu, được sai vặt đỡ đi nơi khác.
Trải qua một chuyện như thế, hứng thú đấu bách thảo của mọi người giảm đi rất nhiều, chơi thêm một lượt nữa thì lần lượt tản đi.
Thi Yến Vi thấy Ngân Chúc có vẻ hơi mất tập trung, tinh thần ủ rũ, nhớ lại ánh mắt khi Tống Minh nhìn nàng liền nhận ra mấu chốt, dịu dàng trấn an nàng: "Cha Nhị nương tuy hoang đường háo sắc nhưng cũng không hạ lưu đến mức bất chấp thể diện, xuống tay với tỳ nữ trong viện nữ nhi. Hơn nữa Thái phu nhân và gia chủ là người đoan chính ngay thẳng, chắc chắn không để cho những chuyện hoang đường như thế xảy ra. Sau này nếu cô nhìn thấy hắn từ đằng xa thì nhớ đi đường vòng tránh xa ra là được."
Ngân Chúc nghe xong lời này mới bình tĩnh lại đôi chút, nhưng ánh mắt hạ lưu đáng khinh hồi nãy của Tống Minh lại hiện lên trong đầu nàng, khiến lồng ngực dấy lên cảm giác buồn nôn kỳ lạ, mãi không chịu tiêu tán.
Chỉ mong thời gian có thể trôi nhanh hơn, đợi tiểu nương tử xuất các, nàng được thả khỏi viện, trải qua những những ngày tháng an ổn tự tại cùng Triệu lang, không bị vùng trời nhỏ bé này trói buộc nữa.
Giờ Dậu khắc thứ hai, Tống Hành hồi phủ đi thẳng về Thối Hàn cư. Thương Lục đẩy cửa mời hắn tiến vào, Tống Hành đứng ở ngưỡng cửa một lúc, đè giọng hỏi: "Sáng nay có ai đến Thối Hàn cư không?"
Thương Lục lắc đầu, thành thật trả lời: "Chưa từng có ai tới đây."
Tuy rằng đã đoán trước được, nhưng Tống Hành vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Ăn tối xong, Tống Hành đến Thúy Trúc cư phủ bái kiến Tiết phu nhân, sau đó lại tới Đại Tụ cư.
Lúc này Tống Thanh Hòa đang ôm Đạp Vân vuốt lông cho nó, nghe Tiểu Phiến vào truyền lời nói gia chủ ghé thăm thì nhanh chóng ôm Đạp Vân đứng dậy, bàn chân nhỏ mềm mại màu hồng phấn của nó một bên rũ xuống, bên còn lại thì tùy tiện gác lên vai nàng.
Tống Thanh Hòa yêu kiều cười thành tiếng, nói đùa với hắn: "Sao hôm nay Nhị huynh lại nhớ tới muội thế?"
Tống Hành bước nhanh tới, khuỵu gối ngồi trên tháp, sắc mặt có chút ngưng tụ, trầm giọng hỏi nàng: "Không phải Nhị nương nghĩ Nhị huynh còn chưa đủ cưng chiều muội đấy chứ?"
"Sao lại thế được, Nhị huynh đương nhiên là đối xử vô cùng tốt với muội. Muội chỉ nói đùa một câu với Nhị huynh thôi mà, huynh còn cho là thật."
Sắc mặt Tống Hành hòa hoãn lại, hỏi tiếp: "Hôm nay đấu bách thảo trong vườn, là ai thắng?"
"Đương nhiên là muội thắng." Tống Thanh Hòa dương dương đắc ý, bỗng chợt nhớ ra điều gì, hỏi lại hắn nói: "Sao Nhị huynh lại biết hôm nay muội đấu bách thảo với người khác?"
Ngân Chúc vừa pha trà mới đi vào phòng, Tống Hành ngước mắt liếc nhìn nàng, bình thản đáp: "Đêm qua tỳ nữ của muội và Dương nương tử ra vườn tìm hoa hái cỏ, trùng hợp gặp được."
Lúc Ngân Chúc bưng bát trà đến cho Tống Hành, Tống Thanh Hòa liền đưa tay gãi vào eo nàng, chế nhạo: "Được lắm, em và Dương nương tử âm thầm cấu kết với nhau, bị Nhị huynh ta bắt được."
Ngân Chúc bị nàng cù đến ngứa ngáy, vốn định cười thành tiếng nhưng nhớ đến gia chủ đang ngồi cạnh nàng dường như đang để ý đến Dương nương tử rồi lại nhớ tới Tống Minh ngày ấy đã dùng ánh mắt dung tục nhìn mình, tim rơi lộp bộp, cười cũng không cười nổi, chỉ đành miễn cưỡng cười nói: "Tiểu nương tử bỏ qua cho nô tỳ lần này đi, trà vẫn còn được bắc trên lò đấy."
Nói xong, nàng thoát ra và bước ra khỏi phòng nhanh nhất có thể, đôi mày nhíu lại, tâm sự nặng nề.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã là đầu tháng tư.
Người Khiết Đan phái sứ giả tiền tới Quỳ Châu, muốn dùng ba ngàn bò dê, hai ngàn con ngựa để đổi lấy Thạch vương tử. Tống Hành nghe xong, cũng không tỏ thái độ mà chỉ bảo thủ thành Quỳ Châu tạm thời không cần để ý tới bọn họ.
Ba ngày sau, sứ giả Khiết Đan bất đắc dĩ phải đích thân đến Thái Nguyên cầu xin Tống Hành, nào ngờ Tống Hành công phu sư tử ngoạm, yêu cầu bò, dê, ngựa mỗi loại năm ngàn con mới chịu thả người.
Thấy thái độ cứng rắn của hắn, sứ giả Khiết Đan sắc mặt xám xịt, không còn cách nào khác đành phải trở về Khiết Đan bẩm báo lại điều kiện của Tống Hành cho Khiết Đan vương. Khiết Đan vương nghe xong kích động sôi máu tại chỗ, mặt mũi đỏ bừng mắng chửi Tống Hành chỉ là một thằng nhãi mà dám ngông cuồng đến thế.
Hôm đó, Tống Hành đến viện Tiết phu nhân thỉnh an, Tiết phu nhân nhắc đến Dương Sở Âm, hoàn cảnh không có cha mẹ huynh đệ của nàng thật đáng thương, rồi lại hỏi đến Vệ Tuân, trầm ngâm một lúc mới nói một cách đầy ẩn ý: "Sắp tới là hưu mộc, Tiểu Mãn [5] đã qua, thời tiết đang nóng dần lên, lão thân đã sai người gửi thiếp mời đến các phủ, dự định tổ chức một trận mã cầu ở ngoại thành. Nếu cháu không việc gì quan trọng phải xử lý gấp thì gác lại đó, theo chúng ta du ngoạn giải sầu cũng là ý rất hay."
[5] Tiết Tiểu Mãn: Tiểu mãn là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 60°. Nguồn chú thích: Wikipedia.
Đang yên đang lành Tiết phu nhân lại nhắc tới hai người kia, lại còn mời người ra ngoài thành chơi mã cầu, chẳng nhẽ Tống Hành lại không đoán được ý đồ của bà, ánh mắt chợt đông cứng lại, đầu ngón tay nắm chặt chén trà có chút trắng bệch, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "A bà tùy ý sắp xếp."
Ngày kế tiếp, mọi người đến trước cửa phủ đúng giờ, Thi Yến Vi sợ trễ nên dậy từ rất sớm, nàng mặc áo khoác trực lĩnh tay lửng nhiều lớp hoa văn bảo tướng cùng váy cạp cao hoa văn dây hồng, phối với áo ngắn, tóc đen búi thành kiểu vân kế. Ngoài cây trâm bướm bạc thì còn có hai cây trâm thụ bằng bạc mạ vàng cùng một chiếc lược khảm xà cừ làm trang sức, khuyên tai hình lá đong đưa bên tai, ôn nhu hào phóng.
Tiết phu nhân thấy nàng ăn mặc thanh tân đạm nhã lại không mất thể diện, cười gật gật cằm.
Xe ngựa lăn bánh, một mạch đến mã tràng ngoại thành.
Lão mụ đỡ Tiết phu nhân xuống xe ngựa, chẳng mấy chốc bà đã bị vây quanh bởi một đám người. Tiết phu nhân hàn huyên vài câu rồi bảo họ giải tán, chỉ giữ lại mỗi mình Vệ Tuân để hỏi chuyện.
"Vị này là tướng quân Vân Huy, thủ hạ dưới trướng Nhị lang, Đại nương và Nhị nương đều đã biết cả rồi, còn mỗi Sở Âm chưa từng gặp qua, cháu mau lại đây." Tiết phu nhân nói xong, phất tay với Thi Yến Vi, ý bảo nàng đi qua.
Thi Yến Vi nhẹ giọng đáp lại, vòng qua Tống Hành đang hoàn toàn che khuất người nàng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiết phu nhân, lễ phép chắp tay trước ngực thi lễ, cất cao giọng nói: "Vệ Tam lang."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.