Chương 19:
Uyên Tú Tú
22/11/2024
Thi Yến Vi gật đầu đáp: "Thiếp có chuyện muốn nói với gia chủ, không biết liệu thiếp có thể vào trong rồi mới nói hay không? Cũng không mất nhiều thời gian, cùng lắm chỉ tốn nửa tách trà thôi ạ."
Tống Hành chỉ nói mỗi chữ "được", quay sang liếc mắt với Phùng Quý rồi đi vào thư phòng.
Phùng Quý là loại người thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ý xách đèn đi cạnh Thi Yến Vi, vừa ra dấu mời vừa giúp nàng soi rõ đường đi.
Vào đến thư phòng, Phùng Quý khép cửa lại, bảo Thương Lục lui ra, bản thân hắn thì đứng dưới hành lang canh chừng, không cho người khác tới gần.
Tống Hành vòng qua bàn gỗ hoa lê, ngồi xuống ghế thái sư, mắt phượng đảo qua đảo lại trên mặt Thi Yến Vi, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào đôi mắt hoa đào của nàng, cất cao giọng nói: "Dương nương tử không cần phải khách khí thế, muốn nói gì thì ngồi xuống rồi nói."
Thi Yến Vi đáp một tiếng, ngồi vào ghế dựa kê sát tường, bóng lưng thon gầy không cúi xuống nửa phần, bình tĩnh hỏi: "Gia chủ còn nhớ nhị đẳng tỳ nữ có tên là Ngân Chúc trong viện Nhị nương không?"
Ban đầu Tống Hành cũng không nhớ rõ tỳ nữ tên là Ngân Chúc kia, nhưng vì nàng ta thường xuyên ở chung một chỗ với Thi Yến Vi, gặp mặt vài lần nên khó khăn lắm mới có chút ấn tượng.
Nàng thấy hắn trầm ngâm một lúc, suy nghĩ một lúc rồi hơi gật gật cằm.
Thi Yến Vi đang định nói tiếp thì chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm sét nặng nề, mây đen che khuất mặt trăng, cơn cuồng phong xuyên vào cửa sổ làm ngọn nến trên chân đèn tiên hạc ngậm châu phụt tắt, căn phòng tối sầm lại, nàng bị dọa giật nảy người, bả vai thoáng chốc run lên.
Nhãn lực trong bóng đêm của Tống Hành vượt xa người thường, huống chi lúc này trong phòng vẫn còn đốt hai ngọn đèn liền chú ý đến động tác nhỏ này của nàng, sai Phùng Quý tiến vào đóng cửa sổ lại rồi dùng gậy đánh lửa châm lại ngọn nến đang cháy.
Phùng Quý lặng yên không một tiếng động làm xong này hết những việc này, tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ tầng mây hạ thấp, trong nháy mắt hàng vạn hạt giọt rơi xuống, nhỏ lên cành trúc, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Thi Yến Vi nghe tiếng mưa rơi tí tách, lấy lại tinh thần, miệng thơm hơi hé: "Thiếp và Ngân Chúc quen biết đã mấy tháng nay, biết rõ nàng không phải người người tham vinh hoa phú quý mà chỉ chờ đến ngày Nhị nương xuất các, để nàng rời viện, tìm một vị lang quân như ý gả đi, tuy rằng cơm canh đạm bạc thì cũng thấy cam tâm tình nguyện. Vậy mà cách đây vài ngày, không hiểu sao thúc phụ của gia chủ lại nhìn trúng nàng ấy, cưỡng ép muốn nạp nàng làm thiếp, cha nàng lấy mệnh phụ mẫu bắt ép nàng phải gả, nàng ấy sống chết không chịu, nằng nặc đòi vào đạo quan làm đạo cô..."
"Nếu không phải hôm đó thiếp nghe nói a nương nàng bệnh nặng, đến Vương gia hỏi thăm, không biết hôm nay chuyện còn ầm ĩ đến mức nào."
Thi Yến Vi nói một mạch, ghé mắt cẩn thận quan sát ánh mắt của hắn, thấy vẻ mặt hắn mảy may không đổi, mạnh dạn trần tình tiếp: "Thiếp vẫn thường nghe nói, gia chủ là người quân tử, đoan chính thanh liêm, cẩn trọng thủ lễ không dung kẻ dưới làm chuyện dơ bẩn. Huống chi xưa nay Ngân Chúc là người có chính kiến, nếu thực sự ảnh hưởng đến mạng người, chuyện trưởng bối dòm ngó tỳ nữ trong phòng tiểu bối, cưỡng ép nạp làm thiếp lộ ra, chẳng những quét sạch mặt mũi quý phủ mà sợ rằng cũng làm tổn hại đến thể diện Nhị nương, nàng ấy là nữ lang còn chưa xuất giá, sao có thể chịu đựng được chuyện này?"
Lời đã nói đến mức này, Tống Hành chợt nhận ra tình cảm mà Dương nương tử dành cho tỳ nữ tên Ngân Chúc kia hẳn là không ít, Ngân Chúc chịu đem bí mật riêng kể cho nàng nghe, nàng vì Ngân Chúc chịu bỏ qua sợ hãi, đến tìm hắn...
Tống Hành đột nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng tới trước mặt Thi Yến Vi, hắn cúi đầu, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt Thi Yến Vi, tựa như muốn thông qua đôi mắt trong veo kia nhìn thấu nội tâm nàng.
Thấy hắn lại gần, không hiểu sao Thi Yến Vi chợt nảy sinh cảm giác vừa bối rối vừa bất an, cách hắn nhìn nàng tối nay không còn vẻ đoan chính cẩn trọng như trước nữa, tim nàng như hẫng nửa nhịp, hai tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt vạt áo.
"Đã là chuyện của thúc phụ mỗ, sao Dương nương tử không tìm Cao phu nhân hoặc Thái phu nhân ra mặt?" Tống Hành đè giọng hỏi, vẻ mặt âm trầm không rõ.
Dưới ánh nến, người nọ đứng ngược sáng, cái bóng của hắn rơi xuống, bao trùm toàn bộ cơ thể của Thi Yến Vi, tựa như dã thú hung mãnh nhìn chằm chặp vào nai con hoảng loạn.
Thi Yến Vi mặc dù sợ hắn nhưng nghĩ đến Ngân Chúc, nàng không đoái hoài gì nữa, ngước mắt nghênh đón ánh mắt dò xét của hắn, không tỏ ra một chút rụt rè.
"Cao phu nhân là mẹ đẻ Nhị nương, nếu bà nhất thời tức giận sẽ khiến mọi chuyện đi xa hơn, càng gây thêm rắc rối. Thái phu nhân tuổi tác đã cao, cần giữ gìn sức khỏe thật tốt, nếu vì chuyện này mà tức giận, tổn hại thân thể khiếp khó mà thoát khỏi trách nhiệm. Gia chủ tác phong sấm rền gió cuốn, làm việc quả quyết, dù Thái Sơn có sập ngay trước mắt cũng có thể không thay đổi sắc mặt. Thiếp ngu dốt cảm thấy, chuyện này nếu để gia chủ định luật thì sẽ thỏa đáng nhất."
Tống Hành giật giật khóe miệng, cười như không cười: "Dương nương tử vì tỳ nữ kia đặc biệt đến đây nói chuyện với mỗ, so ra còn nhiều hơn tất cả những lời nàng đã nói với mỗ trước đây."
Thi Yến Vi nghe được những lời không liên quan này liền có cảm giác như lạc vào sương mù, trong lòng tự nhiên có chút nghi hoặc, vừa mới ngộ ra chút dấu vết thì lại nghe Tống Hành nói: "Mỗ đương nhiên sẽ xử lý tốt việc này, Dương nương tử không cần băn khoăn nữa. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Dương nương tử cầm theo dù đi về đi."
Dứt lời cao giọng gọi Phùng Quý tiến vào, mệnh hắn lấy ô giấy dầu đến, đích thân đưa Dương nương tử trở về.
Những suy nghĩ khác thường kia bị hắn cắt ngang, Thi Yến Vi không kịp suy nghĩ sâu xa, vội vàng hạ thấp người nói lời cảm tạ rồi cùng Phùng Quý ra ngoài, đứng dưới mái hiên chờ hắn quay lại.
Mưa rơi càng lúc càng dày đặc, Tống Hành im lặng đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn bóng lưng thon thả thẳng tắp của nàng, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp được nàng, trong màn mưa, nàng bung dù chậm rãi bước tới, như gốc hoa lan lạnh lùng nhưng tinh khiết, sinh trưởng trong u cốc.
Những giọt mưa kia dường như đã rơi vào tim hắn, khiến tâm tư hắn trở nên ngứa ngáy, thầm nghĩ: Hắn muốn nàng, đã đến lúc viện của hắn nên có thêm một vị quý thiếp.
Không lâu sau, Phùng Quý cầm một chiếc ô đi tới, đưa bằng cả hai tay cho nàng rồi cầm đèn lồng vẽ mai hồng, đi trước giúp nàng soi đường.
Cho đến khi chấm sáng ấy hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Tống Hành mới xoay người đi vào thư phòng, đứng trước bàn cầm bút viết chữ. Chờ Phùng Quý trở lại, liền lệnh hắn tìm hiểu việc này.
Hôm sau Tống Hàng dùng bữa trưa ở quan thự rồi về phủ sớm, thủ vệ canh cửa thấy hắn bước đi vội vã, vẻ mặt như đang nén giận, đồng loạt im lặng, quỳ gối hành lễ.
Tống Hành không liếc lấy một cái, lướt qua rất nhanh.
Một mạch đến Thần Tiêu cư, bên trong truyền đến chúc tụng cười đùa vui vẻ, tỳ nữ đứng dưới hành lang thấy hắn lại đây định vào thông báo thì bị Tống Hành phất tay hiệu nàng lui ra.
Tỳ nữ kia tuy là người trong viện Tống Minh nhưng đương nhiên nàng sợ Tống Hành hơn, liền thi lễ rồi lặng lẽ lui xuống.
Tống Hành đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.
Lúc này Tống Minh đang chơi cờ song lục với một thiếp thất, ngoại trừ tỳ nữ thì vẫn còn hai cơ thiếp khác giúp hắn cầm quạt bóp vai, thiếp thất kia thoa phấn đeo kim, hờn dỗi đòi đi lại nước cờ, Tống Minh liền cười rộ lên, kéo cả người nàng ta vào lòng.
Hắn vưng tay bưng chén kim bôi kháp ti hoa văn hình tròn ghé vào miệng nàng ta, cười cực kỳ đê tiện: "Đã hạ cờ là không được hối hận, phải phạt phải phạt. Nếu Vân Nương có thể đánh thắng ta, đêm nay ta sẽ vào phòng nàng, yêu thương nàng gấp bội..."
Tống Minh còn chưa nói hết câu, tỳ nữ đang đếm thẻ cũng cười rộ lên nhưng vừa ngẩng đầu thì đập vào mắt là gương mặt đầy u ám của Tống Hành, nàng ta sợ đến mức như chim sợ cành cong, vội vàng đứng dậy, quỳ gối run giọng nói: "Gia chủ vạn phúc."
Hai chữ "gia chủ" lọt vào tai, toàn bộ những người trong phòng liền im bặt, hoặc sợ hãi hoặc e ngại. Độc mỗi Tống Minh vẫn còn trấn định, xoa xoa lớp mồ hôi rịn ra trên trán, thấp giọng quát lớn với thị thiếp ngồi cạnh đang ngây ra như phỗng: "Sợ cái gì, còn không mau cút đi!"
Tống Hành rảo bước về phía cửa, một phòng oanh oanh yến yến đều lui cả ra ngoài, Tống Minh miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Sao giờ này Nhị lang không ở quan thự mà lại chạy đến đây?"
"Vì sao mỗ đến, chẳng lẽ thúc phụ lại không biết?" Tống Hành trầm giọng nói, nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, tùy tiện ngồi xuống ghế thiền ở bức tường phía đông.
Ngoại trừ Vân Nương thường ủ mưu thay hắn hoặc Vương Tuyền thì chuyện nạp Ngân Chúc hắn chưa từng để lộ ra cho bất kỳ một ai, về lý thì lẽ ra Nhị lang cũng không thể biết được.
Tống Minh âm thầm tính toán, trong lòng sinh nghi, giả vờ trấn định nói: "Nhị lang nói gì mà lạ thế, ta với cháu là chú cháu, có chuyện gì mà không thể nói thẳng?"
Thấy hắn vẫn còn mang tâm lý cầu may, Tống Hành cũng không muốn quanh co lòng vòng với hắn nữa, chỉ hừ nhẹ một tiếng, gương mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Nhị nương đã mười sáu tuổi, chỉ một hai năm nữa sẽ phải xuất giá, giờ thúc phụ cũng có tuổi thì nên bớt bớt lại, đừng gây chuyện náo loạn nực cười, vô duyên vô cớ để người ta chọc vào sống lưng."
"Nhị Lang nói đúng, sau này ta sẽ kiềm chế, quan tâm sức khỏe nhiều hơn." Tống Minh cố gắng bình tĩnh, nói cho có lệ.
Tống Hành biết hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sắc mặt càng lạnh hơn băng, đáy mắt có gì đó che lấp, cười lạnh nói: "Xem ra thúc phụ đã hạ quyết tâm, không muốn tự giác nói thẳng."
"Thúc phụ có biết, Vương Ngân Chúc kia là tỳ nữ trong phòng Nhị nương?"
Việc này được xem là bí mật nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra. Tống Minh cảm giác rét dọc sống lưng, mồ hôi trên trán dường như lau mấy cũng không hết, gắng gượng trầm giọng đáp bằng hai chữ "Biết rõ."
"Thúc phụ biết rõ nhưng vẫn có suy nghĩ bẩn thỉu kia. Chuyện xảy ra năm năm trước thúc phụ đã quên sạch sẽ?" Vừa nói, hắn vừa hơi hất cao cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tống Minh đang lấy làm chột dạ, đứng ngẩn ra.
Năm năm trước, Tống Hành sai người dùng roi đánh chết tươi tiểu tư Phúc Toàn hầu hạ hắn. Trước khi tắt thở, Phúc Toàn kêu gào thảm thiết liên tục, đến khi toàn thân trên dưới không có nổi một khối thịt nguyên vẹn thì lại bị người róc da lọc xương, máu tươi đầm đìa, mùi tanh nồng nặc bao phủ bầu không khí trong phủ, khiến ai nấy đều khó chịu cau mày, độc mỗi Tống Hành vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, dáng vẻ thản nhiên.
Thủ đoạn lẫn tích cách của đứa cháu nội này thực sự quá mức đáng sợ.
Tống Minh nhớ lại cảnh tượng lúc đó thì không rét mà run, hạ giọng nhỏ nhẹ, nặn ra nụ cười nói: "Hôm đó ta say rượu nên hồ đồ, thấy tỳ nữ kia xinh đẹp nên mới nói lung tung với tiểu tư theo hầu. Ai ngờ tiểu tư không nhận ra đó toàn là nói nhảm, lan truyền ra bên ngoài, Nhị lang đừng xem là thật."
Tống Hành thấy hắn tự hạ xuống bậc thang, cũng không tiện vượt quá bối phận khiến hắn mất sạch mặt mũi, bèn trầm mặt nói thẳng: "Đến nói thật hay nói nhảm y cũng không phân biệt được, mỗ thấy sau này cũng không cần hầu hạ bên cạnh thúc phụ. Mỗ sẽ sai quản sự chọn ra hai người thông minh hơn để thúc phụ sai sử."
Tiếng là đổi người lại đây hầu hạ nhưng thực chất là muốn loại bỏ tâm phúc hắn, cắt cử người thường xuyên giám sát.
Nụ cười trên mặt Tống Minh hơi khựng lại, dù trong lòng trăm vạn không bằng lòng thì cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, "Đã vậy thì làm phiền Nhị lang."
Tống Hành thờ ơ "ừ" một tiếng, đứng lên khỏi ghế thong thả bước đến bên cửa sổ, tiện tay vịn cành bẻ xuống một nhánh hoa tử vi, quay đầu nhìn hắn, "Thúc phụ biết tính mỗ rồi đó, nếu sau này lại lan truyền chuyện không ra thể thống nào nữa thì đừng trách mỗ không niệm tình cốt nhục, làm mất mặt thúc phụ."
Dứt lời, tiện tay ném cành hoa xuống đất, nhấc chân đạp lên một cách không thương tiếc.
Tống Minh cúi đầu, nhìn thấy cành hoa bị giẫm nát, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, bước chân lảo đảo được người đỡ xuống bậc thềm.
Rời khỏi Thần Tiêu cư, Tống Hành liền sai người truyền Ngân Chúc đến hỏi chuyện, thấy nàng có vẻ thiên ân vạn tạ, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: "Ngươi làm sao lại quen biết Dương nương tử?"
Ngân Chúc im lặng một lúc mới đáp, tiểu nương tử thường phái nàng đến thiện phòng truyền lệnh, qua lại lâu dần cũng thành quen.
Câu trả lời này hết sức thỏa đáng, Tống Hành không hỏi thêm nữa, nhớ tới những lời Thi Yến Vi nói với mình đêm đó thì cho rằng giữ Ngân Chúc lại trong phủ cũng không tiện, tốt nhất là thả nàng ta rời đi trước thời hạn.
Ngân Chúc rời khỏi Thối Hàn cư, đi một mạch đến thiện phòng tìm Thi Yến Vi, kéo nàng đến dưới bóng cây ngoài sân, nói rằng gia chủ ân điển, nể tình mẹ nàng bị bệnh liệt giường cần người chăm nom uống thuốc mỗi ngày, nên sẽ sớm thả nàng đi.
Thi Yến Vi cực kỳ mừng rỡ cho nàng nhưng cũng không tránh khỏi có chút ngạc nhiên, nàng hơi cau mày thì chợt nghe Ngân Chúc hạ giọng, ghé sát vào tai nàng hỏi: "Âm Nương có tình ý với gia chủ không đó?"
Tống Hành chỉ nói mỗi chữ "được", quay sang liếc mắt với Phùng Quý rồi đi vào thư phòng.
Phùng Quý là loại người thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ý xách đèn đi cạnh Thi Yến Vi, vừa ra dấu mời vừa giúp nàng soi rõ đường đi.
Vào đến thư phòng, Phùng Quý khép cửa lại, bảo Thương Lục lui ra, bản thân hắn thì đứng dưới hành lang canh chừng, không cho người khác tới gần.
Tống Hành vòng qua bàn gỗ hoa lê, ngồi xuống ghế thái sư, mắt phượng đảo qua đảo lại trên mặt Thi Yến Vi, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào đôi mắt hoa đào của nàng, cất cao giọng nói: "Dương nương tử không cần phải khách khí thế, muốn nói gì thì ngồi xuống rồi nói."
Thi Yến Vi đáp một tiếng, ngồi vào ghế dựa kê sát tường, bóng lưng thon gầy không cúi xuống nửa phần, bình tĩnh hỏi: "Gia chủ còn nhớ nhị đẳng tỳ nữ có tên là Ngân Chúc trong viện Nhị nương không?"
Ban đầu Tống Hành cũng không nhớ rõ tỳ nữ tên là Ngân Chúc kia, nhưng vì nàng ta thường xuyên ở chung một chỗ với Thi Yến Vi, gặp mặt vài lần nên khó khăn lắm mới có chút ấn tượng.
Nàng thấy hắn trầm ngâm một lúc, suy nghĩ một lúc rồi hơi gật gật cằm.
Thi Yến Vi đang định nói tiếp thì chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm sét nặng nề, mây đen che khuất mặt trăng, cơn cuồng phong xuyên vào cửa sổ làm ngọn nến trên chân đèn tiên hạc ngậm châu phụt tắt, căn phòng tối sầm lại, nàng bị dọa giật nảy người, bả vai thoáng chốc run lên.
Nhãn lực trong bóng đêm của Tống Hành vượt xa người thường, huống chi lúc này trong phòng vẫn còn đốt hai ngọn đèn liền chú ý đến động tác nhỏ này của nàng, sai Phùng Quý tiến vào đóng cửa sổ lại rồi dùng gậy đánh lửa châm lại ngọn nến đang cháy.
Phùng Quý lặng yên không một tiếng động làm xong này hết những việc này, tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ tầng mây hạ thấp, trong nháy mắt hàng vạn hạt giọt rơi xuống, nhỏ lên cành trúc, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Thi Yến Vi nghe tiếng mưa rơi tí tách, lấy lại tinh thần, miệng thơm hơi hé: "Thiếp và Ngân Chúc quen biết đã mấy tháng nay, biết rõ nàng không phải người người tham vinh hoa phú quý mà chỉ chờ đến ngày Nhị nương xuất các, để nàng rời viện, tìm một vị lang quân như ý gả đi, tuy rằng cơm canh đạm bạc thì cũng thấy cam tâm tình nguyện. Vậy mà cách đây vài ngày, không hiểu sao thúc phụ của gia chủ lại nhìn trúng nàng ấy, cưỡng ép muốn nạp nàng làm thiếp, cha nàng lấy mệnh phụ mẫu bắt ép nàng phải gả, nàng ấy sống chết không chịu, nằng nặc đòi vào đạo quan làm đạo cô..."
"Nếu không phải hôm đó thiếp nghe nói a nương nàng bệnh nặng, đến Vương gia hỏi thăm, không biết hôm nay chuyện còn ầm ĩ đến mức nào."
Thi Yến Vi nói một mạch, ghé mắt cẩn thận quan sát ánh mắt của hắn, thấy vẻ mặt hắn mảy may không đổi, mạnh dạn trần tình tiếp: "Thiếp vẫn thường nghe nói, gia chủ là người quân tử, đoan chính thanh liêm, cẩn trọng thủ lễ không dung kẻ dưới làm chuyện dơ bẩn. Huống chi xưa nay Ngân Chúc là người có chính kiến, nếu thực sự ảnh hưởng đến mạng người, chuyện trưởng bối dòm ngó tỳ nữ trong phòng tiểu bối, cưỡng ép nạp làm thiếp lộ ra, chẳng những quét sạch mặt mũi quý phủ mà sợ rằng cũng làm tổn hại đến thể diện Nhị nương, nàng ấy là nữ lang còn chưa xuất giá, sao có thể chịu đựng được chuyện này?"
Lời đã nói đến mức này, Tống Hành chợt nhận ra tình cảm mà Dương nương tử dành cho tỳ nữ tên Ngân Chúc kia hẳn là không ít, Ngân Chúc chịu đem bí mật riêng kể cho nàng nghe, nàng vì Ngân Chúc chịu bỏ qua sợ hãi, đến tìm hắn...
Tống Hành đột nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng tới trước mặt Thi Yến Vi, hắn cúi đầu, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt Thi Yến Vi, tựa như muốn thông qua đôi mắt trong veo kia nhìn thấu nội tâm nàng.
Thấy hắn lại gần, không hiểu sao Thi Yến Vi chợt nảy sinh cảm giác vừa bối rối vừa bất an, cách hắn nhìn nàng tối nay không còn vẻ đoan chính cẩn trọng như trước nữa, tim nàng như hẫng nửa nhịp, hai tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt vạt áo.
"Đã là chuyện của thúc phụ mỗ, sao Dương nương tử không tìm Cao phu nhân hoặc Thái phu nhân ra mặt?" Tống Hành đè giọng hỏi, vẻ mặt âm trầm không rõ.
Dưới ánh nến, người nọ đứng ngược sáng, cái bóng của hắn rơi xuống, bao trùm toàn bộ cơ thể của Thi Yến Vi, tựa như dã thú hung mãnh nhìn chằm chặp vào nai con hoảng loạn.
Thi Yến Vi mặc dù sợ hắn nhưng nghĩ đến Ngân Chúc, nàng không đoái hoài gì nữa, ngước mắt nghênh đón ánh mắt dò xét của hắn, không tỏ ra một chút rụt rè.
"Cao phu nhân là mẹ đẻ Nhị nương, nếu bà nhất thời tức giận sẽ khiến mọi chuyện đi xa hơn, càng gây thêm rắc rối. Thái phu nhân tuổi tác đã cao, cần giữ gìn sức khỏe thật tốt, nếu vì chuyện này mà tức giận, tổn hại thân thể khiếp khó mà thoát khỏi trách nhiệm. Gia chủ tác phong sấm rền gió cuốn, làm việc quả quyết, dù Thái Sơn có sập ngay trước mắt cũng có thể không thay đổi sắc mặt. Thiếp ngu dốt cảm thấy, chuyện này nếu để gia chủ định luật thì sẽ thỏa đáng nhất."
Tống Hành giật giật khóe miệng, cười như không cười: "Dương nương tử vì tỳ nữ kia đặc biệt đến đây nói chuyện với mỗ, so ra còn nhiều hơn tất cả những lời nàng đã nói với mỗ trước đây."
Thi Yến Vi nghe được những lời không liên quan này liền có cảm giác như lạc vào sương mù, trong lòng tự nhiên có chút nghi hoặc, vừa mới ngộ ra chút dấu vết thì lại nghe Tống Hành nói: "Mỗ đương nhiên sẽ xử lý tốt việc này, Dương nương tử không cần băn khoăn nữa. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Dương nương tử cầm theo dù đi về đi."
Dứt lời cao giọng gọi Phùng Quý tiến vào, mệnh hắn lấy ô giấy dầu đến, đích thân đưa Dương nương tử trở về.
Những suy nghĩ khác thường kia bị hắn cắt ngang, Thi Yến Vi không kịp suy nghĩ sâu xa, vội vàng hạ thấp người nói lời cảm tạ rồi cùng Phùng Quý ra ngoài, đứng dưới mái hiên chờ hắn quay lại.
Mưa rơi càng lúc càng dày đặc, Tống Hành im lặng đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn bóng lưng thon thả thẳng tắp của nàng, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp được nàng, trong màn mưa, nàng bung dù chậm rãi bước tới, như gốc hoa lan lạnh lùng nhưng tinh khiết, sinh trưởng trong u cốc.
Những giọt mưa kia dường như đã rơi vào tim hắn, khiến tâm tư hắn trở nên ngứa ngáy, thầm nghĩ: Hắn muốn nàng, đã đến lúc viện của hắn nên có thêm một vị quý thiếp.
Không lâu sau, Phùng Quý cầm một chiếc ô đi tới, đưa bằng cả hai tay cho nàng rồi cầm đèn lồng vẽ mai hồng, đi trước giúp nàng soi đường.
Cho đến khi chấm sáng ấy hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Tống Hành mới xoay người đi vào thư phòng, đứng trước bàn cầm bút viết chữ. Chờ Phùng Quý trở lại, liền lệnh hắn tìm hiểu việc này.
Hôm sau Tống Hàng dùng bữa trưa ở quan thự rồi về phủ sớm, thủ vệ canh cửa thấy hắn bước đi vội vã, vẻ mặt như đang nén giận, đồng loạt im lặng, quỳ gối hành lễ.
Tống Hành không liếc lấy một cái, lướt qua rất nhanh.
Một mạch đến Thần Tiêu cư, bên trong truyền đến chúc tụng cười đùa vui vẻ, tỳ nữ đứng dưới hành lang thấy hắn lại đây định vào thông báo thì bị Tống Hành phất tay hiệu nàng lui ra.
Tỳ nữ kia tuy là người trong viện Tống Minh nhưng đương nhiên nàng sợ Tống Hành hơn, liền thi lễ rồi lặng lẽ lui xuống.
Tống Hành đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.
Lúc này Tống Minh đang chơi cờ song lục với một thiếp thất, ngoại trừ tỳ nữ thì vẫn còn hai cơ thiếp khác giúp hắn cầm quạt bóp vai, thiếp thất kia thoa phấn đeo kim, hờn dỗi đòi đi lại nước cờ, Tống Minh liền cười rộ lên, kéo cả người nàng ta vào lòng.
Hắn vưng tay bưng chén kim bôi kháp ti hoa văn hình tròn ghé vào miệng nàng ta, cười cực kỳ đê tiện: "Đã hạ cờ là không được hối hận, phải phạt phải phạt. Nếu Vân Nương có thể đánh thắng ta, đêm nay ta sẽ vào phòng nàng, yêu thương nàng gấp bội..."
Tống Minh còn chưa nói hết câu, tỳ nữ đang đếm thẻ cũng cười rộ lên nhưng vừa ngẩng đầu thì đập vào mắt là gương mặt đầy u ám của Tống Hành, nàng ta sợ đến mức như chim sợ cành cong, vội vàng đứng dậy, quỳ gối run giọng nói: "Gia chủ vạn phúc."
Hai chữ "gia chủ" lọt vào tai, toàn bộ những người trong phòng liền im bặt, hoặc sợ hãi hoặc e ngại. Độc mỗi Tống Minh vẫn còn trấn định, xoa xoa lớp mồ hôi rịn ra trên trán, thấp giọng quát lớn với thị thiếp ngồi cạnh đang ngây ra như phỗng: "Sợ cái gì, còn không mau cút đi!"
Tống Hành rảo bước về phía cửa, một phòng oanh oanh yến yến đều lui cả ra ngoài, Tống Minh miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Sao giờ này Nhị lang không ở quan thự mà lại chạy đến đây?"
"Vì sao mỗ đến, chẳng lẽ thúc phụ lại không biết?" Tống Hành trầm giọng nói, nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, tùy tiện ngồi xuống ghế thiền ở bức tường phía đông.
Ngoại trừ Vân Nương thường ủ mưu thay hắn hoặc Vương Tuyền thì chuyện nạp Ngân Chúc hắn chưa từng để lộ ra cho bất kỳ một ai, về lý thì lẽ ra Nhị lang cũng không thể biết được.
Tống Minh âm thầm tính toán, trong lòng sinh nghi, giả vờ trấn định nói: "Nhị lang nói gì mà lạ thế, ta với cháu là chú cháu, có chuyện gì mà không thể nói thẳng?"
Thấy hắn vẫn còn mang tâm lý cầu may, Tống Hành cũng không muốn quanh co lòng vòng với hắn nữa, chỉ hừ nhẹ một tiếng, gương mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Nhị nương đã mười sáu tuổi, chỉ một hai năm nữa sẽ phải xuất giá, giờ thúc phụ cũng có tuổi thì nên bớt bớt lại, đừng gây chuyện náo loạn nực cười, vô duyên vô cớ để người ta chọc vào sống lưng."
"Nhị Lang nói đúng, sau này ta sẽ kiềm chế, quan tâm sức khỏe nhiều hơn." Tống Minh cố gắng bình tĩnh, nói cho có lệ.
Tống Hành biết hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sắc mặt càng lạnh hơn băng, đáy mắt có gì đó che lấp, cười lạnh nói: "Xem ra thúc phụ đã hạ quyết tâm, không muốn tự giác nói thẳng."
"Thúc phụ có biết, Vương Ngân Chúc kia là tỳ nữ trong phòng Nhị nương?"
Việc này được xem là bí mật nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra. Tống Minh cảm giác rét dọc sống lưng, mồ hôi trên trán dường như lau mấy cũng không hết, gắng gượng trầm giọng đáp bằng hai chữ "Biết rõ."
"Thúc phụ biết rõ nhưng vẫn có suy nghĩ bẩn thỉu kia. Chuyện xảy ra năm năm trước thúc phụ đã quên sạch sẽ?" Vừa nói, hắn vừa hơi hất cao cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tống Minh đang lấy làm chột dạ, đứng ngẩn ra.
Năm năm trước, Tống Hành sai người dùng roi đánh chết tươi tiểu tư Phúc Toàn hầu hạ hắn. Trước khi tắt thở, Phúc Toàn kêu gào thảm thiết liên tục, đến khi toàn thân trên dưới không có nổi một khối thịt nguyên vẹn thì lại bị người róc da lọc xương, máu tươi đầm đìa, mùi tanh nồng nặc bao phủ bầu không khí trong phủ, khiến ai nấy đều khó chịu cau mày, độc mỗi Tống Hành vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, dáng vẻ thản nhiên.
Thủ đoạn lẫn tích cách của đứa cháu nội này thực sự quá mức đáng sợ.
Tống Minh nhớ lại cảnh tượng lúc đó thì không rét mà run, hạ giọng nhỏ nhẹ, nặn ra nụ cười nói: "Hôm đó ta say rượu nên hồ đồ, thấy tỳ nữ kia xinh đẹp nên mới nói lung tung với tiểu tư theo hầu. Ai ngờ tiểu tư không nhận ra đó toàn là nói nhảm, lan truyền ra bên ngoài, Nhị lang đừng xem là thật."
Tống Hành thấy hắn tự hạ xuống bậc thang, cũng không tiện vượt quá bối phận khiến hắn mất sạch mặt mũi, bèn trầm mặt nói thẳng: "Đến nói thật hay nói nhảm y cũng không phân biệt được, mỗ thấy sau này cũng không cần hầu hạ bên cạnh thúc phụ. Mỗ sẽ sai quản sự chọn ra hai người thông minh hơn để thúc phụ sai sử."
Tiếng là đổi người lại đây hầu hạ nhưng thực chất là muốn loại bỏ tâm phúc hắn, cắt cử người thường xuyên giám sát.
Nụ cười trên mặt Tống Minh hơi khựng lại, dù trong lòng trăm vạn không bằng lòng thì cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, "Đã vậy thì làm phiền Nhị lang."
Tống Hành thờ ơ "ừ" một tiếng, đứng lên khỏi ghế thong thả bước đến bên cửa sổ, tiện tay vịn cành bẻ xuống một nhánh hoa tử vi, quay đầu nhìn hắn, "Thúc phụ biết tính mỗ rồi đó, nếu sau này lại lan truyền chuyện không ra thể thống nào nữa thì đừng trách mỗ không niệm tình cốt nhục, làm mất mặt thúc phụ."
Dứt lời, tiện tay ném cành hoa xuống đất, nhấc chân đạp lên một cách không thương tiếc.
Tống Minh cúi đầu, nhìn thấy cành hoa bị giẫm nát, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, bước chân lảo đảo được người đỡ xuống bậc thềm.
Rời khỏi Thần Tiêu cư, Tống Hành liền sai người truyền Ngân Chúc đến hỏi chuyện, thấy nàng có vẻ thiên ân vạn tạ, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: "Ngươi làm sao lại quen biết Dương nương tử?"
Ngân Chúc im lặng một lúc mới đáp, tiểu nương tử thường phái nàng đến thiện phòng truyền lệnh, qua lại lâu dần cũng thành quen.
Câu trả lời này hết sức thỏa đáng, Tống Hành không hỏi thêm nữa, nhớ tới những lời Thi Yến Vi nói với mình đêm đó thì cho rằng giữ Ngân Chúc lại trong phủ cũng không tiện, tốt nhất là thả nàng ta rời đi trước thời hạn.
Ngân Chúc rời khỏi Thối Hàn cư, đi một mạch đến thiện phòng tìm Thi Yến Vi, kéo nàng đến dưới bóng cây ngoài sân, nói rằng gia chủ ân điển, nể tình mẹ nàng bị bệnh liệt giường cần người chăm nom uống thuốc mỗi ngày, nên sẽ sớm thả nàng đi.
Thi Yến Vi cực kỳ mừng rỡ cho nàng nhưng cũng không tránh khỏi có chút ngạc nhiên, nàng hơi cau mày thì chợt nghe Ngân Chúc hạ giọng, ghé sát vào tai nàng hỏi: "Âm Nương có tình ý với gia chủ không đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.