Chương 33:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Ngày hôm sau, Tống Hành tỉnh dậy, ngoài cửa sổ ánh ban mai mờ mịt.
Thời tiết đã vào chớm đông, sương mù lượn lờ quanh đỉnh núi, Phùng Quý bưng chậu bạc mạ vàng tiến vào, đặt trên giá. Tống Hành xuống giường khoác ngoại bào, dùng khăn nhúng nước lau mặt.
Thương Lục xách hộp đồ ăn vào, bắt đầu bày thiện. Tống Hành ngồi xuống ghế dựa cạnh bàn dài, lệnh nàng lui ra, sau đó hỏi Phùng Quý đã ăn sáng chưa. Phùng Quý liền đáp là đã ăn sáng từ giờ Thìn một khắc.
Tống Hành cầm đũa trầm ngâm một lúc thì hạ giọng phân phó: "Ngươi tới phủ y tìm cây nhân sâm ngàn năm mang tới biệt viện hành sơn, dặn Dương nương tử rửa mặt chải đầu trước đi, buổi chiều ta sẽ sang đấy, nhớ sai phòng bếp hầm sẵn canh nhân sâm để đó luôn."
Phùng Quý nghe xong thì cả người toát mồ hôi lạnh, gật đầu đồng ý, bước ra khỏi cửa rời đi.
Ăn sáng xong, Tống Hành súc miệng rửa tay, lấy ngọc quan cột tóc rồi mặc trường bào phiên lĩnh màu đen hoa văn phương thăng, hông đeo đai lưng vàng khóa ngọc, tóc như đao cắt mắt như điểm mực, eo rộng lưng thẳng cao ngất như tùng, mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ cẩn trọng đúng mực, khí chất khắc kỷ phục lễ, quân tử đoan chính.
Bên trong Thúy Trúc cư.
Tiết phu nhân cầm mộc chùy gõ mõ niệm kinh tụng phật, nghe Thụy Thánh vào thông truyền ngoài cánh cửa rằng: "Gia chủ đã đến." thì liền dừng tay, vội bảo mời người vào.
Tống Hành rảo bước tiến vào phòng, vừa vặn gặp được Tống Duật hôm nay rảnh rỗi cũng tới thỉnh an Tiết phu nhân.
Hai người vấn an với Tiết phu nhân xong thì lần lượt ngồi xuống. Sơ Vũ dẫn theo hai tỳ nữ lui cả ra ngoài.
Tiết phu nhân hỏi về tình hình ở Bình Lô.
Tống Hành nhấp một ngụm trà để làm dịu cổ họng, trầm giọng nói: "Kể từ đầu mùa hè đến nay, sức khỏe Lão tiết sử ngày càng xấu đi. Viên Đại lang thân là đích trưởng tử đương nhiên muốn kế tục tước vị, không ngờ thúc phụ y có tâm đoạt vị, ngấm ngầm cấu kết với Giang Tiều, thừa dịp tháng trước bệnh tình Lão tiết sử đột nhiên nguy kịch, Viên Đại lang không còn cách nào khác phải phân thân ôm đồm quá nhiều việc. Lão Sát Tài liền thừa cơ liên hợp với Tuyên Võ phát động binh biến, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đánh hạ thành Duyện Châu, ý đồ trừ bỏ Viên đại lang, mượn thanh thế Giang Tiều thỉnh tấu lên triều đình để được tiếp nhận chức tiết độ sứ Thái Ninh."
Tiết phu nhân nghe vậy giận dữ nắm chuỗi phật châu vỗ mạnh lên bàn, tràng hạt va vào mặt bàn phát ra âm thanh sàn sạt, bà mở miệng trách mắng: "Giỏi cho kẻ mặt người dạ thú như Lão Sát Tài, Lão tiết sử dù gì đi nữa thì vẫn là huynh trưởng ruột thịt của y, y còn được một tay Viên Nhị lang đề bạt lên, luôn được xem là phụ tá đắc lực, không ngờ lại làm ra chuyện hoang đường này."*
*Không biết "Lão tiết sử" là Tiết sử họ Lão hay tiết sử cao tuổi... Vì đích trưởng tử là Viên Đại lang. Nhân vật ông chú là Lão Sát Tài, xem ra ông này họ Lão có vẻ đúng hơn.
Tống Duật thấy thế vội đứng lên khuyên bà bớt giận: "Mỗ nghĩ Lão Sát Tài kia đã bị Nhị lang xử lý sạch sẽ, a bà không cần phải vì hạng bỉ ổi vô liêm sỉ như hắn mà tức giận, tổn hại sức khỏe."
Tống Hành nheo mắt nhìn về phía Tiết phu nhân, vẻ mặt vô cảm nói: "Mỗ dụng cực hình, dùng máu tươi cùng thủ cấp hắn để an ủi linh hồn trên trời của Lão tiết sử, a bà đừng nên đau buồn."
Tiết phu nhân nghe được lời này, tuy lửa giận trong lòng giảm đi quá nửa nhưng không tránh khỏi cảm giác quá đẫm máu. Luật pháp điều này chỉ có trảm hình, giảo hình hoặc trượng hình* chứ không có những cực hình như chém eo, lăng trì, ngũ mã phanh thây tra tấn con người đến lúc chết. Bà chợt nghĩ giọng điệu của Nhị lang khi nhắc đến chuyện này không khỏi lạnh lùng quá mức, như thể mạng sống con người trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới, đê tiện như cỏ rác.
*trảm hình (chém đầu), giảo hình (thắt cổ) hoặc trượng hình (đánh gậy)
Dù hắn không nói rõ là loại cực hình nào nhưng Tiết phu nhân đã hơi nhíu mày, sắc mặt như ngưng trọng. Tống Hành buột miệng nói lỡ nhưng vẫn không thấy một kẻ lòng lang dạ sói, táng tận lương tâm chịu tra tấn đến chết thì có gì là sai, bèn mượn cớ chưa xử lý xong quân vụ, cáo từ với Tiết phu nhân.
Tống Hành vừa đi, đôi mắt đục ngầu Tiết phu nhân hiện lên vẻ buồn bã, vừa chậm rãi gẩy tràng hạt vừa khẽ thở dài.
Tống Duật nhìn thấy, liền biết mấu chốt đơn giản nằm ở việc bà lo lắng tính tình Nhị lang độc đoán tàn nhẫn, không khỏi động viên bà một hồi, đợi tương lai Nhị lang cưới vợ sinh con, có tân phụ dịu dàng, ở bên ân cần khuyên nhủ chưa chắc đã không thể lấy nhu thắng cương, làm hắn thay đổi, trở nên ôn hòa hơn bây giờ.
Tiết phu nhân nghe vậy, cố nở nụ cười, thấp giọng nói: "Chỉ mong là vậy. Có mỗi cháu và Thập Nhất nương là khiến ta bớt lo, chứ hai tiểu oan gia Nhị lang, Nhị nương này đúng là chỉ khiến ta chuốc bực."
Tống Duật suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới điều gì, cười nhẹ nói: "Hôm trước cháu ra ngoài uống rượu với Mạnh Cửu, có nghe y nhắc về một vị lang quân mới được bổ nhiệm ở phủ Thái Nguyên, xuất thân từ Bác Lăng Thôi thị, trong nhà xếp hàng thứ sáu, mười sáu tuổi đã đến Trường An, Lạc Dương, Dương Châu du học vừa mới về gần đây, tuổi vừa nhược quán, mặt như quan ngọc, dáng vẻ tuấn tú, mới tới chưa được bao lâu nhưng thanh danh đã lan xa, quan hệ qua lại với ai thì chưa rõ, nhưng y không phải chinh chiến bên ngoài, nên cũng không khiến người thân ở nhà phải lo lắng, đúng là lương phối."
Tiết phu nhân nghe xong, động tác tay hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Duật, sắc mặt hòa hoãn lại, nghiêm túc dặn dò: "Đúng như cháu vừa nói, vị Thôi Lục lang này lớn hơn Nhị nương ba tuổi, cũng có thể xem là tuổi tác tương xứng. Cháu sai người cẩn thận hỏi thăm thử xem, nếu hắn cũng chưa định thân thì sắp xếp một buổi gặp mặt. Dù sao trăm nghe cũng không bằng một thấy, nếu cháu thấy ổn thì chớ trì hoãn mà phải đến báo ngay cho lão thân biết."
Tống Duật gật đầu đồng ý, tổ tôn hai người nói chuyện phiếm thêm một lúc thì Tiết phu nhân cầm chùy mộc tiếp tục gõ mõ, bảo hắn quay về dành nhiều thời gian hơn cho Thập Nhất nương đang mang thai.
Thời tiết đã vào chớm đông, sương mù lượn lờ quanh đỉnh núi, Phùng Quý bưng chậu bạc mạ vàng tiến vào, đặt trên giá. Tống Hành xuống giường khoác ngoại bào, dùng khăn nhúng nước lau mặt.
Thương Lục xách hộp đồ ăn vào, bắt đầu bày thiện. Tống Hành ngồi xuống ghế dựa cạnh bàn dài, lệnh nàng lui ra, sau đó hỏi Phùng Quý đã ăn sáng chưa. Phùng Quý liền đáp là đã ăn sáng từ giờ Thìn một khắc.
Tống Hành cầm đũa trầm ngâm một lúc thì hạ giọng phân phó: "Ngươi tới phủ y tìm cây nhân sâm ngàn năm mang tới biệt viện hành sơn, dặn Dương nương tử rửa mặt chải đầu trước đi, buổi chiều ta sẽ sang đấy, nhớ sai phòng bếp hầm sẵn canh nhân sâm để đó luôn."
Phùng Quý nghe xong thì cả người toát mồ hôi lạnh, gật đầu đồng ý, bước ra khỏi cửa rời đi.
Ăn sáng xong, Tống Hành súc miệng rửa tay, lấy ngọc quan cột tóc rồi mặc trường bào phiên lĩnh màu đen hoa văn phương thăng, hông đeo đai lưng vàng khóa ngọc, tóc như đao cắt mắt như điểm mực, eo rộng lưng thẳng cao ngất như tùng, mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ cẩn trọng đúng mực, khí chất khắc kỷ phục lễ, quân tử đoan chính.
Bên trong Thúy Trúc cư.
Tiết phu nhân cầm mộc chùy gõ mõ niệm kinh tụng phật, nghe Thụy Thánh vào thông truyền ngoài cánh cửa rằng: "Gia chủ đã đến." thì liền dừng tay, vội bảo mời người vào.
Tống Hành rảo bước tiến vào phòng, vừa vặn gặp được Tống Duật hôm nay rảnh rỗi cũng tới thỉnh an Tiết phu nhân.
Hai người vấn an với Tiết phu nhân xong thì lần lượt ngồi xuống. Sơ Vũ dẫn theo hai tỳ nữ lui cả ra ngoài.
Tiết phu nhân hỏi về tình hình ở Bình Lô.
Tống Hành nhấp một ngụm trà để làm dịu cổ họng, trầm giọng nói: "Kể từ đầu mùa hè đến nay, sức khỏe Lão tiết sử ngày càng xấu đi. Viên Đại lang thân là đích trưởng tử đương nhiên muốn kế tục tước vị, không ngờ thúc phụ y có tâm đoạt vị, ngấm ngầm cấu kết với Giang Tiều, thừa dịp tháng trước bệnh tình Lão tiết sử đột nhiên nguy kịch, Viên Đại lang không còn cách nào khác phải phân thân ôm đồm quá nhiều việc. Lão Sát Tài liền thừa cơ liên hợp với Tuyên Võ phát động binh biến, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đánh hạ thành Duyện Châu, ý đồ trừ bỏ Viên đại lang, mượn thanh thế Giang Tiều thỉnh tấu lên triều đình để được tiếp nhận chức tiết độ sứ Thái Ninh."
Tiết phu nhân nghe vậy giận dữ nắm chuỗi phật châu vỗ mạnh lên bàn, tràng hạt va vào mặt bàn phát ra âm thanh sàn sạt, bà mở miệng trách mắng: "Giỏi cho kẻ mặt người dạ thú như Lão Sát Tài, Lão tiết sử dù gì đi nữa thì vẫn là huynh trưởng ruột thịt của y, y còn được một tay Viên Nhị lang đề bạt lên, luôn được xem là phụ tá đắc lực, không ngờ lại làm ra chuyện hoang đường này."*
*Không biết "Lão tiết sử" là Tiết sử họ Lão hay tiết sử cao tuổi... Vì đích trưởng tử là Viên Đại lang. Nhân vật ông chú là Lão Sát Tài, xem ra ông này họ Lão có vẻ đúng hơn.
Tống Duật thấy thế vội đứng lên khuyên bà bớt giận: "Mỗ nghĩ Lão Sát Tài kia đã bị Nhị lang xử lý sạch sẽ, a bà không cần phải vì hạng bỉ ổi vô liêm sỉ như hắn mà tức giận, tổn hại sức khỏe."
Tống Hành nheo mắt nhìn về phía Tiết phu nhân, vẻ mặt vô cảm nói: "Mỗ dụng cực hình, dùng máu tươi cùng thủ cấp hắn để an ủi linh hồn trên trời của Lão tiết sử, a bà đừng nên đau buồn."
Tiết phu nhân nghe được lời này, tuy lửa giận trong lòng giảm đi quá nửa nhưng không tránh khỏi cảm giác quá đẫm máu. Luật pháp điều này chỉ có trảm hình, giảo hình hoặc trượng hình* chứ không có những cực hình như chém eo, lăng trì, ngũ mã phanh thây tra tấn con người đến lúc chết. Bà chợt nghĩ giọng điệu của Nhị lang khi nhắc đến chuyện này không khỏi lạnh lùng quá mức, như thể mạng sống con người trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới, đê tiện như cỏ rác.
*trảm hình (chém đầu), giảo hình (thắt cổ) hoặc trượng hình (đánh gậy)
Dù hắn không nói rõ là loại cực hình nào nhưng Tiết phu nhân đã hơi nhíu mày, sắc mặt như ngưng trọng. Tống Hành buột miệng nói lỡ nhưng vẫn không thấy một kẻ lòng lang dạ sói, táng tận lương tâm chịu tra tấn đến chết thì có gì là sai, bèn mượn cớ chưa xử lý xong quân vụ, cáo từ với Tiết phu nhân.
Tống Hành vừa đi, đôi mắt đục ngầu Tiết phu nhân hiện lên vẻ buồn bã, vừa chậm rãi gẩy tràng hạt vừa khẽ thở dài.
Tống Duật nhìn thấy, liền biết mấu chốt đơn giản nằm ở việc bà lo lắng tính tình Nhị lang độc đoán tàn nhẫn, không khỏi động viên bà một hồi, đợi tương lai Nhị lang cưới vợ sinh con, có tân phụ dịu dàng, ở bên ân cần khuyên nhủ chưa chắc đã không thể lấy nhu thắng cương, làm hắn thay đổi, trở nên ôn hòa hơn bây giờ.
Tiết phu nhân nghe vậy, cố nở nụ cười, thấp giọng nói: "Chỉ mong là vậy. Có mỗi cháu và Thập Nhất nương là khiến ta bớt lo, chứ hai tiểu oan gia Nhị lang, Nhị nương này đúng là chỉ khiến ta chuốc bực."
Tống Duật suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới điều gì, cười nhẹ nói: "Hôm trước cháu ra ngoài uống rượu với Mạnh Cửu, có nghe y nhắc về một vị lang quân mới được bổ nhiệm ở phủ Thái Nguyên, xuất thân từ Bác Lăng Thôi thị, trong nhà xếp hàng thứ sáu, mười sáu tuổi đã đến Trường An, Lạc Dương, Dương Châu du học vừa mới về gần đây, tuổi vừa nhược quán, mặt như quan ngọc, dáng vẻ tuấn tú, mới tới chưa được bao lâu nhưng thanh danh đã lan xa, quan hệ qua lại với ai thì chưa rõ, nhưng y không phải chinh chiến bên ngoài, nên cũng không khiến người thân ở nhà phải lo lắng, đúng là lương phối."
Tiết phu nhân nghe xong, động tác tay hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Duật, sắc mặt hòa hoãn lại, nghiêm túc dặn dò: "Đúng như cháu vừa nói, vị Thôi Lục lang này lớn hơn Nhị nương ba tuổi, cũng có thể xem là tuổi tác tương xứng. Cháu sai người cẩn thận hỏi thăm thử xem, nếu hắn cũng chưa định thân thì sắp xếp một buổi gặp mặt. Dù sao trăm nghe cũng không bằng một thấy, nếu cháu thấy ổn thì chớ trì hoãn mà phải đến báo ngay cho lão thân biết."
Tống Duật gật đầu đồng ý, tổ tôn hai người nói chuyện phiếm thêm một lúc thì Tiết phu nhân cầm chùy mộc tiếp tục gõ mõ, bảo hắn quay về dành nhiều thời gian hơn cho Thập Nhất nương đang mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.