Chương 34:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Hôm đó, bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Tổ Giang Lan đang mang thai đến tháng thứ bảy lười biếng ngồi cạnh cửa sổ nửa mở phơi nắng. Tống Duật đến thấy nàng có vẻ buồn ngủ liền lấy chăn mỏng đến đắp lên cho nàng. Hắn nhẹ tay đóng cửa sổ lại, quan tâm hỏi: "Sao Thập Nhất lại ngồi bên cửa sổ thế này? Hôm nay trời nắng nhưng dù sao cũng là mùa đông, bên ngoài gió thổi rất mạnh, cũng không biết trước khi nào trở trời."
"Thiếp thân nào có yếu ớt như vậy, Tam lang chàng hơi làm quá rồi đấy." Tổ Giang Lan vừa rũ chăn xuống định đứng dậy. Tống Duật vội chạy đến đỡ nàng, hỏi nàng có muốn đi ra ngoài đi dạo không.
Tổ Giang Lan gật đầu, chợt nhớ đến món bánh ngọt khoai môn mà mùa thu năm ngoái Dương nương tử đã làm cho mình và Nhị nương ăn thì không khỏi nhắc đến nàng, cảm khái đang yên đang lành, vì sao nàng lại muốn rời Tống phủ.
Tống Duật nhận ra sự ngạc nhiên trong lời nói của thê tử, nhớ đến trước khi Dương Tuyên* trút ra hơi thở cuối cùng đã dù một chút sức lực ít ỏi còn lại kéo ống tay áo hắn, và lời trăn trối hắn còn chưa kịp nói xong: "Ti hạ có một a muội luôn sống nương tựa vào nhau, tên là Sở Âm..."
Thời tiết ngày càng chuyển lạnh, không biết nàng một mình ở bên ngoài có được sống tốt không, có được ăn no mặc ấm không? Nghĩ đến đây, Tống Duật không khỏi cau mày, hắn cảm thấy áy náy vì chưa thể chăm sóc tốt cho bào muội của ân nhân, nhất định phải phái người tìm kiếm, hỏi thăm tung tích nàng.
*
Khi Tống Hành xử lý xong sự vụ trong quân thì đã quá buổi trưa, hắn ăn vài miếng qua loa lót dạ rồi xoay người lên ngựa, đi thẳng về biệt viện hành sơn.
Bên kia, Thi Yến Vi đã bị lão mụ sai phái mấy tỳ nữ kéo nàng đi tắm rửa thay y phục từ sớm, lúc này đã quay lại phòng chải tóc trang điểm, nhìn mặt phấn má đào phản chiếu trên gương đồng liền lập tức có cảm giác bất lực tột độ khi bị người khác cầm tù ở đây, phó mặc các nàng đùa nghịch, rồi ngoan ngoãn chờ người đến làm chuyện bẩn thỉu.
Sàn nhà sơn son được trải tấm thảm lông dê của Đại Thực quốc, khi dẫm lên có cảm giác mềm mại. Thi Yến Vi hơi cụp mắt nhìn những hoa văn phức tạp trên đó, cũng chẳng nhớ mình đã ngồi trên giường La Hán được bao lâu nhưng mỗi phút mỗi giây trôi qua đều dài đằng đẵng, cho đến khuôn mặt Tống Hành cùng với ánh nắng ngoài cửa lọt vào tầm mắt, nàng mới hồi thần, chậm rãi đứng dậy hướng người thi lễ.
Tống Hành bước nhanh đến, ấn bả vai hiệu nàng ngồi xuống, mắt phượng hẹp dài nheo lại, cẩn thận đánh giá nàng.
"Nghe Phùng Quý nói, nương tử vì ta cơm nước không vào, hôm nay gặp được nửa câu sau xem ra cũng không phải là giả." Tống Hành cúi người xoa gương mặt trắng nõn như cánh hoa, nương theo đường cong như gốm sứ đi xuống, nắm lấy bả vai gầy yếu, hô hấp dần nặng nề hơn.
Thi Yến Vi hơi nâng cằm, thấy dục vọng cùng sự kiềm chế trong mắt hắn, toàn thân không tự chủ được trở nên cứng đờ, da đầu phát run, sống lưng phát lạnh, không dám tưởng tượng xem tiếp theo nàng sẽ phải chịu đựng quang cảnh cuồng phong bão tố nào.
Tống Hành cố nhịn đến lúc Luyện Nhi xách hộp thức ăn đựng canh sâm vào, hắn lệnh để Phùng Quý dẫn người rời khỏi viện. Thi Yến Vi gần như ngay lập tức nhớ lại lần đầu tiên ở thư phòng, cảm giác sợ hãi tột độ khiến nàng nảy sinh ý nghĩ muốn bỏ trốn, nhưng làm sao để nàng có thể trốn thoát ngay dưới mí mắt hắn đây?
"Nương tử ngoan sao nàng lại thất thần, trong lòng nàng đang nghĩ gì đấy" Tống Hành ôm eo nhấc nàng ra khỏi giường La Hán, Thi Yến Vi bị bắt phải nhón chân lên nhưng vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Tim Thi Yến Vi đập như nổi trống, nàng gần như vô thức quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt nóng rực của hắn, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: "Không nghĩ gì cả ưm..."
Tống Hành dùng sức nhéo nàng một cái, Thi Yến Vi bị đau kêu lên thành tiếng, chân mày như dãy núi xa hơi cau lại, nàng còn chưa kịp đưa tay xoa vuốt, làm dịu cơn đau ở thắt lưng đã nghe Tống Hành nghiêm mặt nói ra hai chữ: "Nói dối!"
Lời còn chưa dứt, Thi Yến Vi còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tống Hành bế ngang lên rồi sải bước dài vào phòng, ném thẳng vào tầng tầng lớp lớp chăn gấm.
"Bên ngoài trời còn sáng, sao làm mấy chuyện này được, như vậy là trái với cấp bậc lễ nghĩa..." Thi Yến Vi dằn nỗi sợ trong lòng xuống nhìn thẳng hắn, vươn cánh tay ngọc ngăn lại thân hình cao lớn đang áp sát về phía nàng, chân tay luống cuống không ngừng giãy dụa.
Tống Hành ung dung cười, kiếm chế hai cánh tay không chịu phối hợp kia một cách dễ như trở bàn tay.
Trên kha tử thêu mẫu đơn tịnh đế đỏ thắm, Tống Hành chăm chú nhìn nàng, không biết xấu hổ nói: "Nếu ta để ý mấy thứ hình thức cấp bậc lễ nghĩa kia thì há lại để yên cho nàng làm ngoại thất, đáng ra phải sớm nạp nàng vào phủ, cũng tiện cho việc được gặp nhau mỗi ngày."
Một tháng không gặp, Tống Hành quả nhiên có chút nóng vội.
Thi Yến Vi khóc nức nở, cả người như hóa thành làn nước.
Móng tay trong suốt trắng nón lưu lại những vết cào đỏ tấy hoặc dài hoặc ngắn, đan xen cùng một chỗ với những vết sẹo dữ tợn do đao kiếm để lại, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Ở gian ngoài, Tống Hành vung tay, quét hết những vật đặt trên bàn dài xuống đất.
Ngoài cửa sổ chợt có cơn gió ngẫu nhiên thổi qua, ngay đình là hai gốc mặc trúc dựa vào nhau, đung đưa trong gió, thân cao đè lên thân thấp, cành lá chồng chất lên nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không ngừng phát ra từng đợt va chạm.
Cơn gió kia không biết đã ngừng lại từ khi nào, Tống Hành ngồi trên giường La Hán, Thi Yến Vi bị hắn ôm vào lòng, cảm nhận cả thế giới bắt đầu chìm nổi.
Trong mắt Thi Yến Vi vẫn còn mờ mịt hơi nước, nàng không thể nhìn rõ hoa văn trùng điểu in chìm trên màn cửa, trưa nay lại không hề chợp mắt nên lúc này cả người mệt mỏi đến cùng cực, chút khí lực cuối cùng bị rút đến không còn một mảnh, mí mắt trĩu xuống chỉ chực ngủ thiếp đi.
Tống Hành đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng mà ôm nàng tới chiếc bàn vuông bày hộp thức ăn, một tay bưng chén canh sâm, tay còn lại cưỡng ép, đút vào miệng nàng.
Thi Yến Vi lập tức tỉnh táo lại, nhướng mi giãy dụa không chịu nghe theo, mềm mại từ chối: "Cả người ta mệt mỏi khó chịu vô cùng, xin Tống tiết sử rủ lòng thương, để ta ngủ trước có được không?"
Tống Hành không phản ứng, lẳng lặng nhấp một ngụm canh nhân sâm rồi ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng đưa vào, lặp đi lặp lại vài lần rốt cuộc chén canh sâm kia đều được đưa hết vào bụng.
Trong lò đang được đốt uất kim hương, khói xanh lượn lờ thoát ra tỏa đến mọi ngóc ngách, che đi mùi hương rất nhẹ trong phòng.
Tống Hành giơ tay lau mồ hôi và nước mắt đọng hai bên tóc mai nàng, cúi đầu ghé sát bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Nương tử ngoan trời vẫn còn sớm, sao ta có thể để nàng ngủ giờ này được?"
Canh sâm vào bụng, dù Thi Yến Vi đã mệt mỏi đến cực hạn nhưng ý thức vẫn còn rõ ràng.
Thẳng đến ngoài cửa sổ màn đêm càng lúc càng tối sầm lại, Tống Hành mới cùng nàng ngã vào chăn gấm, không dây dưa nữa.
Trong màn trướng, Tống Hành nghỉ ngơi thêm một lát rồi mặc lại áo bào, khôi phục dáng vẻ cẩn trọng uy nghiêm, quân tử đoan chính lúc trước, đứng ở cửa viện sai người đun nước thắp đèn.
Phùng Quý ngồi trên một tảng đá ngáp dài, liếc nhìn vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, liền hỏi Tống Hành có muốn truyền thiện không. Tống Hành không mấy để ý bảo Phùng Quý tự quyết, thế nên Phùng Quý tự đi đến phòng bếp.
Tống Hành lấy thuốc mỡ trở lại phòng trong, dùng hỏa chiết đốt ngọn nến hoa sen cao bằng nửa người đặt bên giường. Dưới ánh sáng màu cam, mỹ nhân nằm dưới chăn gấm hơi thở rất đỗi nhẹ nhàng, như lông vũ phảng phất vào mặt nước, không khuấy lên nổi chút gợn sóng.
Gương mặt cùng cần cổ của nàng chẳng khác gì một miếng ngọc trơn bóng, trong suốt như mỡ dê hoặc một đóa phù dung ngọc bích bị mưa xuân thấm ướt, đôi mắt hơi ửng hồng cùng vệt nước mắt trên mặt càng làm bật lên vẻ yểu điệu vô lực, nhu nhược đáng thương của nàng. Cảm giác như chạm vào là vỡ tan, mong manh cực hạn khiến Tống Hành khó có thể dời mắt.
Một lúc lâu sau, Tống Hành dịch chuyển ánh mắt, vén chăn gấm ra kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không.
Hơi lạnh đột nhiên ùa vào, đầu óc Thi Yến Vi như căng phồng lên. Nàng nhìn Tống Hành cúi đầu nhìn giữa chân mình, cảm giác nhục nhã quanh quẩn trong lòng khi bị ép uống trọn chén canh sâm kia lũ lượt kéo tới, khiến nàng không thể kìm nén nổi lửa giận trong lồng ngực mà ráng chống tay ngồi nửa người, đập mạnh vào Tống Hành đang dùng ngón tay trỏ định lấy thuốc.
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, bình thuốc rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh, thuốc mỡ màu trắng chảy ra.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tống Hành nín thở mấy hơi bỗng cúi mặt xuống, trong cơn thịnh nộ khi bị tát thẳng vào mặt mũi, gân xanh trên trán hắn nổi lên, ngay cả cần cổ trắng nõn đập vào mắt cũng có vẻ chói mắt cực kỳ.
Tống Hành nhắm mắt lại hít mấy hơi thật sâu, sợ dọa đến nàng nên đành cố nhịn khía cạnh hung bạo trong người xuống, sa sầm mặt cởi bỏ thắt lưng đai ngọc: "Dương Sở Âm, nàng tưởng rằng ta không nỡ bóp nát món đồ chơi dùng để giải sầu như nàng ư? Nếu trên người vẫn còn sức lực thì không bằng hầu hạ thêm lượt nữa!"
"Che mặt làm gì, giờ mà vẫn dám tự cho là thanh cao tiết liệt? Hôm nay ta cũng muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc xương cốt nàng cứng rắn hay vẫn là thủ đoạn ta cứng rắn hơn?" Tống Hành vừa nói vừa kéo thân thể đang co quắp của nàng lại.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng lại vang lên âm thanh khác, Lưu mụ không thể nghe nổi nữa, đành cau mày rời khỏi hành lang, trốn thật xa.
Một khắc sau, Phùng Quý cùng hai tỳ nữ thô sử xách hộp đồ ăn vào viện.
Những chiếc đèn lồng bằng vải lụa dưới mái hiên đều đã được thắp sáng, nhưng trong phòng lại chỉ đốt mỗi một ngọn nến. Lưu mụ đứng dưới bậc thang chỉ vào cửa lắc lắc đầu với Phùng Quý, hiệu hắn đừng có lại gần.
Phùng Quý đặt hộp thức ăn lên tảng đá, theo Lưu mụ đứng cách xa ra, sau đó mở miệng hỏi bà bên trong xảy ra chuyện gì, Lưu mụ còn chưa kịp hoàn hồn nhỏ giọng đáp: "Dương nương tử vừa làm đổ bình thuốc, gia chủ dường như bị chọc giận, bên trong..."
Những lời còn lại Lưu mụ không dám nói ra hết, Phùng Quý thấy bà che che giấu giấu chẳng nhẽ lại không đoán ra được bên trong đang diễn ra cảnh tượng tàn khốc gì, lại thở dài, ngồi xuống tảng đá.
Cơn giận của Tống Hành đã tiêu tán quá nửa, nhìn nàng nằm trên chăn gấm sắc mặt trắng bệch như thể hấp hối. Hắn tự biết hôm nay quá trớn, để mặc Thi Yến Vi ướt đẫm nước mắt, yếu ớt đẩy mình ra rồi im lặng mạnh tay giúp nàng tẩy rửa mặc lại quần áo, lấy bình thuốc mỡ chưa dùng đến, dùng mỗi tay trái dễ dàng khống chế hai tay nàng, một chân mở ra đầu gối nàng, tay phải còn lại thì giúp nàng bôi thuốc.
"Nương tử nên biết đạo lý trăng tròn lại khuyết, nước đầy sẽ tràn, cứ một mực gây sự với ta nữa thì liệu bản thân nàng có chịu nổi hậu quả tương ứng không đây? Chuyện giữa Vương Ngân Chúc và Triệu Nhị lang, nàng thực sự cho rằng có thể giấu diếm qua mắt ta được sao?"
Thi Yến Vi như nghe phải sét đánh ngang trời, chấn động đến mức nàng hít thở không thông, toàn thân không chỗ nào là không phát run, chút sức lực ít ỏi còn sót lại chớp mắt cũng nhanh chóng bị rút cạn. Nàng trợn tròn đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn, nỗi sợ dành cho hắn lên đến đỉnh điểm chỉ sau một thoáng, như thể nàng đang phải đối diện với một con quái vật hắc ám đáng sợ.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, hỏa khí vừa mới tiêu tán phần lớn của Tống Hành lần nữa lại bốc lên đỉnh đầu, hắn mạnh mẽ kéo cổ tay nàng xách nàng ngồi dậy, hiển nhiên là không thích nàng dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, quay lại nắm cằm nàng lạnh lùng nói: "Đôi dã uyên ương kia có thể bình an vô sự nhất định phải cảm ơn nàng một tiếng. Nếu không phải vì nể mặt nàng, chỉ riêng việc hai kẻ này dám lén lút qua lại, tư định chung thân đã là đủ để đánh nàng ta thừa sống thiếu chết sau đó bán đi."
Thi Yến Vi bị hắn véo mạnh đến đau nhức, hai tay nắm chặt vải áo chậm rãi nhắm hai mắt lại, cổ họng khô khốc khản đặc, khó khăn lắm mới cố gắng thốt lên được câu nịnh hót: "Thiếp biết sai rồi, xin gia chủ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Ngân Chúc và Triệu Nhị lang."
Thấy nàng rốt cuộc chịu cúi đầu nhận sai, Tống Hành cũng không cảm thấy sung sướng thoải mái như mong đợi mà trái lại còn chợt có cảm giác khác lạ, như nắm tay đấm vào gối đầu mềm mại giấu đầy kim châm, không được đáp lại mà trái lại còn đả thương chính mình.
Bị một tiểu tiểu nữ lang làm ảnh hưởng đến mức tâm trạng phập phồng lên xuống không yên, Tống Hành thầm oán giận trong lòng, hiện tại hắn thực sự không dám nhìn mặt nàng nữa, bèn thở sâu một hơi thu lại bàn tay đang giữ cằm nàng, cũng không ngoảnh mặt, phất tay áo rời đi...
Tổ Giang Lan đang mang thai đến tháng thứ bảy lười biếng ngồi cạnh cửa sổ nửa mở phơi nắng. Tống Duật đến thấy nàng có vẻ buồn ngủ liền lấy chăn mỏng đến đắp lên cho nàng. Hắn nhẹ tay đóng cửa sổ lại, quan tâm hỏi: "Sao Thập Nhất lại ngồi bên cửa sổ thế này? Hôm nay trời nắng nhưng dù sao cũng là mùa đông, bên ngoài gió thổi rất mạnh, cũng không biết trước khi nào trở trời."
"Thiếp thân nào có yếu ớt như vậy, Tam lang chàng hơi làm quá rồi đấy." Tổ Giang Lan vừa rũ chăn xuống định đứng dậy. Tống Duật vội chạy đến đỡ nàng, hỏi nàng có muốn đi ra ngoài đi dạo không.
Tổ Giang Lan gật đầu, chợt nhớ đến món bánh ngọt khoai môn mà mùa thu năm ngoái Dương nương tử đã làm cho mình và Nhị nương ăn thì không khỏi nhắc đến nàng, cảm khái đang yên đang lành, vì sao nàng lại muốn rời Tống phủ.
Tống Duật nhận ra sự ngạc nhiên trong lời nói của thê tử, nhớ đến trước khi Dương Tuyên* trút ra hơi thở cuối cùng đã dù một chút sức lực ít ỏi còn lại kéo ống tay áo hắn, và lời trăn trối hắn còn chưa kịp nói xong: "Ti hạ có một a muội luôn sống nương tựa vào nhau, tên là Sở Âm..."
Thời tiết ngày càng chuyển lạnh, không biết nàng một mình ở bên ngoài có được sống tốt không, có được ăn no mặc ấm không? Nghĩ đến đây, Tống Duật không khỏi cau mày, hắn cảm thấy áy náy vì chưa thể chăm sóc tốt cho bào muội của ân nhân, nhất định phải phái người tìm kiếm, hỏi thăm tung tích nàng.
*
Khi Tống Hành xử lý xong sự vụ trong quân thì đã quá buổi trưa, hắn ăn vài miếng qua loa lót dạ rồi xoay người lên ngựa, đi thẳng về biệt viện hành sơn.
Bên kia, Thi Yến Vi đã bị lão mụ sai phái mấy tỳ nữ kéo nàng đi tắm rửa thay y phục từ sớm, lúc này đã quay lại phòng chải tóc trang điểm, nhìn mặt phấn má đào phản chiếu trên gương đồng liền lập tức có cảm giác bất lực tột độ khi bị người khác cầm tù ở đây, phó mặc các nàng đùa nghịch, rồi ngoan ngoãn chờ người đến làm chuyện bẩn thỉu.
Sàn nhà sơn son được trải tấm thảm lông dê của Đại Thực quốc, khi dẫm lên có cảm giác mềm mại. Thi Yến Vi hơi cụp mắt nhìn những hoa văn phức tạp trên đó, cũng chẳng nhớ mình đã ngồi trên giường La Hán được bao lâu nhưng mỗi phút mỗi giây trôi qua đều dài đằng đẵng, cho đến khuôn mặt Tống Hành cùng với ánh nắng ngoài cửa lọt vào tầm mắt, nàng mới hồi thần, chậm rãi đứng dậy hướng người thi lễ.
Tống Hành bước nhanh đến, ấn bả vai hiệu nàng ngồi xuống, mắt phượng hẹp dài nheo lại, cẩn thận đánh giá nàng.
"Nghe Phùng Quý nói, nương tử vì ta cơm nước không vào, hôm nay gặp được nửa câu sau xem ra cũng không phải là giả." Tống Hành cúi người xoa gương mặt trắng nõn như cánh hoa, nương theo đường cong như gốm sứ đi xuống, nắm lấy bả vai gầy yếu, hô hấp dần nặng nề hơn.
Thi Yến Vi hơi nâng cằm, thấy dục vọng cùng sự kiềm chế trong mắt hắn, toàn thân không tự chủ được trở nên cứng đờ, da đầu phát run, sống lưng phát lạnh, không dám tưởng tượng xem tiếp theo nàng sẽ phải chịu đựng quang cảnh cuồng phong bão tố nào.
Tống Hành cố nhịn đến lúc Luyện Nhi xách hộp thức ăn đựng canh sâm vào, hắn lệnh để Phùng Quý dẫn người rời khỏi viện. Thi Yến Vi gần như ngay lập tức nhớ lại lần đầu tiên ở thư phòng, cảm giác sợ hãi tột độ khiến nàng nảy sinh ý nghĩ muốn bỏ trốn, nhưng làm sao để nàng có thể trốn thoát ngay dưới mí mắt hắn đây?
"Nương tử ngoan sao nàng lại thất thần, trong lòng nàng đang nghĩ gì đấy" Tống Hành ôm eo nhấc nàng ra khỏi giường La Hán, Thi Yến Vi bị bắt phải nhón chân lên nhưng vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Tim Thi Yến Vi đập như nổi trống, nàng gần như vô thức quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt nóng rực của hắn, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: "Không nghĩ gì cả ưm..."
Tống Hành dùng sức nhéo nàng một cái, Thi Yến Vi bị đau kêu lên thành tiếng, chân mày như dãy núi xa hơi cau lại, nàng còn chưa kịp đưa tay xoa vuốt, làm dịu cơn đau ở thắt lưng đã nghe Tống Hành nghiêm mặt nói ra hai chữ: "Nói dối!"
Lời còn chưa dứt, Thi Yến Vi còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tống Hành bế ngang lên rồi sải bước dài vào phòng, ném thẳng vào tầng tầng lớp lớp chăn gấm.
"Bên ngoài trời còn sáng, sao làm mấy chuyện này được, như vậy là trái với cấp bậc lễ nghĩa..." Thi Yến Vi dằn nỗi sợ trong lòng xuống nhìn thẳng hắn, vươn cánh tay ngọc ngăn lại thân hình cao lớn đang áp sát về phía nàng, chân tay luống cuống không ngừng giãy dụa.
Tống Hành ung dung cười, kiếm chế hai cánh tay không chịu phối hợp kia một cách dễ như trở bàn tay.
Trên kha tử thêu mẫu đơn tịnh đế đỏ thắm, Tống Hành chăm chú nhìn nàng, không biết xấu hổ nói: "Nếu ta để ý mấy thứ hình thức cấp bậc lễ nghĩa kia thì há lại để yên cho nàng làm ngoại thất, đáng ra phải sớm nạp nàng vào phủ, cũng tiện cho việc được gặp nhau mỗi ngày."
Một tháng không gặp, Tống Hành quả nhiên có chút nóng vội.
Thi Yến Vi khóc nức nở, cả người như hóa thành làn nước.
Móng tay trong suốt trắng nón lưu lại những vết cào đỏ tấy hoặc dài hoặc ngắn, đan xen cùng một chỗ với những vết sẹo dữ tợn do đao kiếm để lại, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Ở gian ngoài, Tống Hành vung tay, quét hết những vật đặt trên bàn dài xuống đất.
Ngoài cửa sổ chợt có cơn gió ngẫu nhiên thổi qua, ngay đình là hai gốc mặc trúc dựa vào nhau, đung đưa trong gió, thân cao đè lên thân thấp, cành lá chồng chất lên nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không ngừng phát ra từng đợt va chạm.
Cơn gió kia không biết đã ngừng lại từ khi nào, Tống Hành ngồi trên giường La Hán, Thi Yến Vi bị hắn ôm vào lòng, cảm nhận cả thế giới bắt đầu chìm nổi.
Trong mắt Thi Yến Vi vẫn còn mờ mịt hơi nước, nàng không thể nhìn rõ hoa văn trùng điểu in chìm trên màn cửa, trưa nay lại không hề chợp mắt nên lúc này cả người mệt mỏi đến cùng cực, chút khí lực cuối cùng bị rút đến không còn một mảnh, mí mắt trĩu xuống chỉ chực ngủ thiếp đi.
Tống Hành đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng mà ôm nàng tới chiếc bàn vuông bày hộp thức ăn, một tay bưng chén canh sâm, tay còn lại cưỡng ép, đút vào miệng nàng.
Thi Yến Vi lập tức tỉnh táo lại, nhướng mi giãy dụa không chịu nghe theo, mềm mại từ chối: "Cả người ta mệt mỏi khó chịu vô cùng, xin Tống tiết sử rủ lòng thương, để ta ngủ trước có được không?"
Tống Hành không phản ứng, lẳng lặng nhấp một ngụm canh nhân sâm rồi ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng đưa vào, lặp đi lặp lại vài lần rốt cuộc chén canh sâm kia đều được đưa hết vào bụng.
Trong lò đang được đốt uất kim hương, khói xanh lượn lờ thoát ra tỏa đến mọi ngóc ngách, che đi mùi hương rất nhẹ trong phòng.
Tống Hành giơ tay lau mồ hôi và nước mắt đọng hai bên tóc mai nàng, cúi đầu ghé sát bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Nương tử ngoan trời vẫn còn sớm, sao ta có thể để nàng ngủ giờ này được?"
Canh sâm vào bụng, dù Thi Yến Vi đã mệt mỏi đến cực hạn nhưng ý thức vẫn còn rõ ràng.
Thẳng đến ngoài cửa sổ màn đêm càng lúc càng tối sầm lại, Tống Hành mới cùng nàng ngã vào chăn gấm, không dây dưa nữa.
Trong màn trướng, Tống Hành nghỉ ngơi thêm một lát rồi mặc lại áo bào, khôi phục dáng vẻ cẩn trọng uy nghiêm, quân tử đoan chính lúc trước, đứng ở cửa viện sai người đun nước thắp đèn.
Phùng Quý ngồi trên một tảng đá ngáp dài, liếc nhìn vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, liền hỏi Tống Hành có muốn truyền thiện không. Tống Hành không mấy để ý bảo Phùng Quý tự quyết, thế nên Phùng Quý tự đi đến phòng bếp.
Tống Hành lấy thuốc mỡ trở lại phòng trong, dùng hỏa chiết đốt ngọn nến hoa sen cao bằng nửa người đặt bên giường. Dưới ánh sáng màu cam, mỹ nhân nằm dưới chăn gấm hơi thở rất đỗi nhẹ nhàng, như lông vũ phảng phất vào mặt nước, không khuấy lên nổi chút gợn sóng.
Gương mặt cùng cần cổ của nàng chẳng khác gì một miếng ngọc trơn bóng, trong suốt như mỡ dê hoặc một đóa phù dung ngọc bích bị mưa xuân thấm ướt, đôi mắt hơi ửng hồng cùng vệt nước mắt trên mặt càng làm bật lên vẻ yểu điệu vô lực, nhu nhược đáng thương của nàng. Cảm giác như chạm vào là vỡ tan, mong manh cực hạn khiến Tống Hành khó có thể dời mắt.
Một lúc lâu sau, Tống Hành dịch chuyển ánh mắt, vén chăn gấm ra kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không.
Hơi lạnh đột nhiên ùa vào, đầu óc Thi Yến Vi như căng phồng lên. Nàng nhìn Tống Hành cúi đầu nhìn giữa chân mình, cảm giác nhục nhã quanh quẩn trong lòng khi bị ép uống trọn chén canh sâm kia lũ lượt kéo tới, khiến nàng không thể kìm nén nổi lửa giận trong lồng ngực mà ráng chống tay ngồi nửa người, đập mạnh vào Tống Hành đang dùng ngón tay trỏ định lấy thuốc.
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, bình thuốc rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh, thuốc mỡ màu trắng chảy ra.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tống Hành nín thở mấy hơi bỗng cúi mặt xuống, trong cơn thịnh nộ khi bị tát thẳng vào mặt mũi, gân xanh trên trán hắn nổi lên, ngay cả cần cổ trắng nõn đập vào mắt cũng có vẻ chói mắt cực kỳ.
Tống Hành nhắm mắt lại hít mấy hơi thật sâu, sợ dọa đến nàng nên đành cố nhịn khía cạnh hung bạo trong người xuống, sa sầm mặt cởi bỏ thắt lưng đai ngọc: "Dương Sở Âm, nàng tưởng rằng ta không nỡ bóp nát món đồ chơi dùng để giải sầu như nàng ư? Nếu trên người vẫn còn sức lực thì không bằng hầu hạ thêm lượt nữa!"
"Che mặt làm gì, giờ mà vẫn dám tự cho là thanh cao tiết liệt? Hôm nay ta cũng muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc xương cốt nàng cứng rắn hay vẫn là thủ đoạn ta cứng rắn hơn?" Tống Hành vừa nói vừa kéo thân thể đang co quắp của nàng lại.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng lại vang lên âm thanh khác, Lưu mụ không thể nghe nổi nữa, đành cau mày rời khỏi hành lang, trốn thật xa.
Một khắc sau, Phùng Quý cùng hai tỳ nữ thô sử xách hộp đồ ăn vào viện.
Những chiếc đèn lồng bằng vải lụa dưới mái hiên đều đã được thắp sáng, nhưng trong phòng lại chỉ đốt mỗi một ngọn nến. Lưu mụ đứng dưới bậc thang chỉ vào cửa lắc lắc đầu với Phùng Quý, hiệu hắn đừng có lại gần.
Phùng Quý đặt hộp thức ăn lên tảng đá, theo Lưu mụ đứng cách xa ra, sau đó mở miệng hỏi bà bên trong xảy ra chuyện gì, Lưu mụ còn chưa kịp hoàn hồn nhỏ giọng đáp: "Dương nương tử vừa làm đổ bình thuốc, gia chủ dường như bị chọc giận, bên trong..."
Những lời còn lại Lưu mụ không dám nói ra hết, Phùng Quý thấy bà che che giấu giấu chẳng nhẽ lại không đoán ra được bên trong đang diễn ra cảnh tượng tàn khốc gì, lại thở dài, ngồi xuống tảng đá.
Cơn giận của Tống Hành đã tiêu tán quá nửa, nhìn nàng nằm trên chăn gấm sắc mặt trắng bệch như thể hấp hối. Hắn tự biết hôm nay quá trớn, để mặc Thi Yến Vi ướt đẫm nước mắt, yếu ớt đẩy mình ra rồi im lặng mạnh tay giúp nàng tẩy rửa mặc lại quần áo, lấy bình thuốc mỡ chưa dùng đến, dùng mỗi tay trái dễ dàng khống chế hai tay nàng, một chân mở ra đầu gối nàng, tay phải còn lại thì giúp nàng bôi thuốc.
"Nương tử nên biết đạo lý trăng tròn lại khuyết, nước đầy sẽ tràn, cứ một mực gây sự với ta nữa thì liệu bản thân nàng có chịu nổi hậu quả tương ứng không đây? Chuyện giữa Vương Ngân Chúc và Triệu Nhị lang, nàng thực sự cho rằng có thể giấu diếm qua mắt ta được sao?"
Thi Yến Vi như nghe phải sét đánh ngang trời, chấn động đến mức nàng hít thở không thông, toàn thân không chỗ nào là không phát run, chút sức lực ít ỏi còn sót lại chớp mắt cũng nhanh chóng bị rút cạn. Nàng trợn tròn đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn, nỗi sợ dành cho hắn lên đến đỉnh điểm chỉ sau một thoáng, như thể nàng đang phải đối diện với một con quái vật hắc ám đáng sợ.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, hỏa khí vừa mới tiêu tán phần lớn của Tống Hành lần nữa lại bốc lên đỉnh đầu, hắn mạnh mẽ kéo cổ tay nàng xách nàng ngồi dậy, hiển nhiên là không thích nàng dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, quay lại nắm cằm nàng lạnh lùng nói: "Đôi dã uyên ương kia có thể bình an vô sự nhất định phải cảm ơn nàng một tiếng. Nếu không phải vì nể mặt nàng, chỉ riêng việc hai kẻ này dám lén lút qua lại, tư định chung thân đã là đủ để đánh nàng ta thừa sống thiếu chết sau đó bán đi."
Thi Yến Vi bị hắn véo mạnh đến đau nhức, hai tay nắm chặt vải áo chậm rãi nhắm hai mắt lại, cổ họng khô khốc khản đặc, khó khăn lắm mới cố gắng thốt lên được câu nịnh hót: "Thiếp biết sai rồi, xin gia chủ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Ngân Chúc và Triệu Nhị lang."
Thấy nàng rốt cuộc chịu cúi đầu nhận sai, Tống Hành cũng không cảm thấy sung sướng thoải mái như mong đợi mà trái lại còn chợt có cảm giác khác lạ, như nắm tay đấm vào gối đầu mềm mại giấu đầy kim châm, không được đáp lại mà trái lại còn đả thương chính mình.
Bị một tiểu tiểu nữ lang làm ảnh hưởng đến mức tâm trạng phập phồng lên xuống không yên, Tống Hành thầm oán giận trong lòng, hiện tại hắn thực sự không dám nhìn mặt nàng nữa, bèn thở sâu một hơi thu lại bàn tay đang giữ cằm nàng, cũng không ngoảnh mặt, phất tay áo rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.