Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Chương 36:

Uyên Tú Tú

23/11/2024

Hôm nay theo hắn đi thuyền hoa, nàng phải triệt để xem bản thân là vật chết vô tri, cho dù nghe thấy gì, nhìn thấy gì đều phải làm bộ như không thấy lẫn không hiểu.

Thi Yến Vi quyết định xong, liền chắp tay trước ngực thi lễ, dùng bộ dạng phục tùng đáp: "Thiếp đã biết, nhưng thỉnh cầu gia chủ phải chờ lâu một lúc."

Dứt lời liền ngồi xuống trước bàn trang điểm, gương mặt cũng không thể hiện rõ cảm xúc, nàng đặt hai bàn tay lên đùi, ngón cái bàn tay trái gẩy vào lòng bàn tay phải, tâm trạng nặng nề.

Lưu mụ chải mái tóc dày đen nhánh của nàng thành kiểu búi đơn giản, lấy hai cây trâm ngọc bích phẩm chất bình thường từ chỗ Luyện Nhi, Hương Hạnh cùng một cây trâm bạc loan điểu ngậm quả cài lên búi tóc nàng, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra được dáng vẻ của tỳ nữ nhất đẳng.

Thi Yến Vi mỉm cười cảm ơn ba người, tiện tay lấy từ trong tráp ngọc khắc hoa ba cây trâm cài bằng vàng tặng cho Lưu mụ và hai người còn lại.

Tống Hành thấy thế chỉ hơi nhướn mắt, đợi ra khỏi cửa rời khỏi viện mới âm dương quái khí trêu chọc nàng: "Nương tử xuống tay thật hào phóng, đưa nàng trang sức nàng không đeo, giờ còn tùy tiện thưởng cho người khác, không sợ ta sẽ tức giận sao?"

Trải qua chuyện kia khiến Thi Yến Vi không còn dám đắc tội hắn, thái độ nhún nhường bình tĩnh hạ mình đáp: "Gia chủ là người làm việc lớn, lại có cơ đồ trải rộng thì lý nào lại để ý chút chuyện vặt vãnh này? Thiếp chẳng qua chỉ là một nữ lang mồ côi, nào xứng với những vật như thế."

Tống Hành nghe thấy, bất động thanh sắc vặn mày: "Nàng không xứng, đám các nàng sẽ xứng? Tỳ nữ hầu hạ bên người Thái phu nhân và Nhị nương đều đeo trâm cài bằng vàng thì cớ gì nàng lại không đeo được?"

Vừa nói vừa đạp chỗ để chân bước lên xe ngựa, Thi Yến Vi hơi vén váy đuổi theo, ngồi xuống chỗ bên phải xe ngựa.

Cổ đại cánh tả được trọng, lúc Thi Yến Vi ở chung với Ngân Chúc, Thôi tam nương, Luyện Nhi thường không để tâm đến điều này, nhưng trước mặt Tống Hành, nàng không thể không cân nhắc, tuân thủ đủ loại quy củ lẫn ràng buộc.

Xe ngựa từ từ lăn bánh, bên tai truyền đến tiếng bánh xe ma sát lên mặt đường.

Bên trong khoang xe, Tống Hành nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào. Thi Yến Vi không cần phải đối phó với hắn, yên lặng vần vò tấm khăn trong tay, mí mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Gần hai khắc đồng hồ sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước bến tàu tấp nập bóng người ven bờ sông Phần.

Nhóm của Bùi Mậu Khiêm gồm ba người đang xếp thành hàng cùng một vài lang quân dáng vẻ như võ tướng đã đến đợi ở đây từ sớm, mãi mới thấy Tống Hành bước xuống từ một cỗ xe ngựa rộng rãi xa hoa, liền rối rít tiến lên nghênh đón, hạ thấp người hành lễ.

Thi lễ xong, lúc này mới đứng thẳng người.

Bùi Mậu Khiêm vừa mới ngẩng đầu lên thì lọt vào mắt là cánh tay thon dài nhỏ bé, nước da trắng nõn đang vén rèm xe lên, chỉ riêng nhu đề* thôi đã đủ khiến con người ta miên man bất định.

*nhu đề: là một từ cổ của Trung Quốc, nghĩa đen là để chỉ những mầm cây vừa mới nhú (chữ đề); nghĩa bóng dùng để ám chỉ bàn tay mềm mại và trắng trẻo của người phụ nữ. Từ này xuất hiện rất nhiều nên mình sẽ giữ nguyên.

Trong cơn mơ màng bất tận, Bùi Mậu Khiêm vô thức nuốt ngụm nước miếng, nheo mắt lại. Nữ lang nấp sau tấm rèm đã khom lưng rời khỏi khoang xe, nhấc nhẹ làn váy dẫm lên chỗ để chân bước xuống.

Dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, mỹ nhân hơi cúi đầu, tóc đen búi cao như mây, gót sen thanh thoát, sống lưng thẳng tắp chậm rãi đi đến, không có lấy nửa phần hèn mọn xu nịnh.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo nữ lang tung bay, làn váy xòe rộng như cánh hoa, khiến nàng càng có vẻ yêu kiều như hoa.

Bùi Mậu Khiêm lén lút để mắt đánh giá nàng, thân phận nàng là gì nằm ngoài dự đoán của hắn. Trước khi đến Thái Nguyên hắn đã cố ý thăm dò thử, Tống Hành không thê không thiếp, lại không gần nữ sắc, trong khi vị nữ lang này vận y phục đã cũ mất một nửa, mái tóc cũng không thấy cài trang sức bằng vàng, thoạt nhìn không giống sủng nô ái thiếp mà càng có vẻ của tỳ nữ thiếp thân.

Tống Hành nghiêng đầu thấp giọng nói gì đó với nàng, sau đó nữ lang liền tiến lên hai bước, chắp tay trước ngực thi lễ với Bùi Mậu Khiêm và những người khác.

"Nô tỳ bái kiến các vị lang quân, các vị lang quân vạn phúc."

Thanh âm trong trẻo của nữ lang lọt vào tai, thân thể Bùi Mậu Khiêm lập tức mềm nhũn, vội vàng đáp lễ với nàng.



Bùi Mậu Khiêm nhạy bén bắt được hai chữ "nô tỳ" từ miệng nàng, trong lòng nhanh chóng nhận định nàng chẳng qua chỉ là tỳ nữ bình thường hầu hạ bên người Tống Hành thôi.

Cũng không khỏi âm thầm cảm thán: Hắn luôn nghe nói Tống Hành hơn hai mươi năm qua vẫn không gần nữ sắc, lúc trước hắn còn không tin nhưng giờ tận mắt nhìn thấy Tống Hành để giai nhân bậc này ở bên làm tỳ nữ, xem ra lời đồn đãi cũng không phải là giả.

Sau đó hắn quay đầu nhìn kỹ Tống Hành, thấy hắn trời sinh long chương tư phượng, ngọc chất kim tương, khó tránh khỏi tò mò, ôm một bụng đầy nghi ngờ dẫm lên mạn thuyền, ngồi xuống thuyền hoa.

Những ngọn núi phía xa được bao phủ bởi rặng cây xanh mướt, ánh nắng mùa đông dịu dàng chiếu xuống, gợi lên những đợt sóng lấp lánh, trôi lăn tăn trên mặt hồ.

Ở nơi sông nước hữu tình này chỉ rải rác vài chuyến thuyền hoa kiên cố cập vào ven bờ, bên trên là đình đài lầu các, góc mái hiên vểnh cao như cánh chim, mỗi một góc đều được treo chao đèn bằng vải lụa. Song cửa sổ bằng gỗ lim được chạm trổ hoa văn phức tạp như ý vân, gió thổi qua mặt sông thốc vào màn che màu quả hạnh treo trên xà ngang được điêu khắc, phiêu diêu như làn váy của vũ công.

Thi Yến Vi dường như đã bắt được hình dạng của cơn gió nép trong bức mành kia, nàng hơi dừng lại bước chân, cho đến khi Phùng Quý ngoái lại nhẹ giọng gọi nàng thì mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cụp mi bước lên khoang thuyền.

Lúc này, gian phòng ở lầu hai đã được trải sẵn bài dài, bên trên bày biện đủ các loại cốc chén rượu cái.

Bên trong lò hương hoa sen bằng bạc mạ vàng đế năm chân là tô hợp hương quý giá trứ danh, trên thảm lông dê đặt ở chính giữa là cầm bàn ghế đẩu. Đợi Tống Hành ngồi ổn thỏa ở ghế hàng đầu thì những người còn lại dựa theo ý hắn, từng người từng người một tuần tự ngồi xuống.

Ngoài khoang thuyền tiếng mái chèo nổi lên bốn phía, thuyền hoa chậm rãi xa bờ, thân thuyền quấy vào mặt nước để lại hai vệt nước dài hẹp, lầu cao mọc lên san sát hai bên bờ dần lui về phía sau, có thể nói là mới thở một hơi nhưng cảnh trí đã theo đó mà biến đổi.

Không lâu sau, đã có thị nữ mặc váy xanh nối đuôi nhau vào, bưng rượu ngon cùng trân tu mỹ vị bày lên bàn, rồi đến nhạc kỹ từ Giáo Phường Tư, ôm các loại nhạc khí khác nhau yểu điệu bước tới.

Thi Yến Vi lặng lẽ đứng ở phía sau Tống Hành, nhìn những ca kỹ từ dung mạo đến dáng vẻ đều không chê vào đâu được, các nàng hoặc là lên sân khấu tấu nhạc, hoặc đứng trước người bày ra vẻ tươi cười nghênh đón, chêm rượu gắp thức ăn, lòng dạ nàng trở nên rối bời, tâm tình cũng dần suy sụp.

Bởi vì Tống Hành chưa từng đặt chân đến giáo phường nên những ca kỹ kia đều không nhận ra Tống Hành, chỉ biết địa vị của hắn cực kỳ cao quý. Hắn ngồi trên ghế khuôn mặt trầm túc, dáng vẻ chớ có lại gần, giống như không hứng thú với hết thảy những gì đang diễn ra xung quanh, nên chẳng ai trong số các nàng dám tùy tiện kề sát người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook