Chương 37:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Làn điệu du dương thoát ra theo đầu ngón tay nhạc kỹ nhưng Tống Hành cũng không chú tâm lắng nghe, chỉ yên lặng uống rượu ngon trong chén.
Thấy Tống Hành tựa hồ không mấy để ý đến nữ lang xinh đẹp sau lưng, sắc tâm Bùi Mậu Khiêm nổi lên, cười đến xuân quang mãn ý, con mắt đen láy cả gan đảo qua đảo lại trên gương mặt phù dung cùng cần cổ trắng nõn như bạch ngọc của Thi Yến Vi, hơi thở phả ra nóng rực.
Thi Yến Vi bị hắn nhìn chòng chọc thì không khỏi khó chịu. Nàng chợt liên tưởng đến ánh mắt đáng khinh của Tống Minh khi nhìn mình và Ngân Chúc, bất giác dịch lại gần Tống Hành.
Bùi Mậu Khiêm đắm chìm trong ảo mộng kiều diễm, cho đến khi Thi Yến Vi bước nhẹ cách xa khỏi hắn thì Bùi Mậu Khiêm vẫn chưa thể dứt ra khỏi tà niệm dâm ô này, thậm chí hồn nhiên đến mức không nhận thức được ánh mắt sâu thẳm bắn về phía mình từ trên cao.
Tống Hành dường như đã nhận ra động tác rất nhỏ của Thi Yến Vi, sắc mặt lạnh xuống, bàn tay thô to giấu dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, xương ngón tay va vào nhau phát ra âm thanh gãy gọn, chậm mất một nhịp mới vung tay cầm chén rượu lên, trầm giọng nói câu "Rót đi".
Bùi Mậu Khiêm nghe vậy, hoảng hốt đến một thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu uống rượu trong chén kim bôi, không dám nhìn thêm nữa.
Thi Yến Vi hơi cụp mi xuống, nhận ra sắc mặt của hắn không ổn liền vội vàng gật đầu nghe theo, rụt rè rót đầy một ly rượu cho hắn.
Yến hội vẫn chưa hạ màn, Thi Yến Vi cũng không nhớ đã châm bao nhiêu ly rượu cho hắn, chỉ nhớ rõ hắn đúng là một kẻ hỉ nộ vô thường.
Ngoảnh đến ngoảnh lui, giờ đã là lúc lên đèn. Ngoài cửa sổ sắc trời đổi thay rõ nét, chỉ mới đó mà đã trở nên âm u, cơn cuồng phong nổi lên bất chợt.
Tống Hành lấy thời tiết xấu làm cái cớ để kết thúc yến hội. Sau khi thuyền hoa cập bờ hắn giải tán quan khách, sai người dọn bàn rồi lệnh Phùng Quý đang đứng ngoài cửa dẫn toàn bộ tùy tùng thị vệ xuống dưới lầu.
Thi Yến Vi đứng gần hai giờ đồng hồ, lúc này hai chân đã sớm tê dại, tạm thời không đi để ý tới chuyện khi nào Tống Hành sẽ xuống thuyền mà ngồi thẳng xuống ghế nguyệt nha, chăm chăm xoa bóp bắp chân đau nhức.
Nàng mới ngồi chưa được bao lâu thì thuyền hoa đột nhiên rung lắc, lại một lần nữa xa bờ.
Thi Yến Vi giật mình, đứng dậy đến sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng đang định hỏi Tống Hành có dụng ý gì thì đã bị người kia kéo thẳng vào lồng ngực, ngồi xuống sạp thấp.
Tống Hành vừa nói vừa dùng động tác chậm rãi, giúp nàng xoa bóp bắp chân.
Thi Yến Vi im lặng không đáp lại lời hắn, cũng không làm khó chính mình, tạm thời để yên cho hắn xoa chân.
Xoa mãi đến khi chân nàng không còn đau như trước nữa, lúc này Tống Hành lại ôm nàng đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, mượn ánh sáng lờ mờ ngắm cảnh đêm trên hồ.
Gió đêm lay động sóng nước, đáng tiếc tối nay lại không có ánh trăng nên chưa thể nhìn thấy cảnh mặt hồ dát đầy ánh vàng kim chói mắt.
Hắn thực lòng muốn đưa nàng đến đây thưởng ngoạn cảnh đêm trên hồ nhưng lại không lường Bùi Mậu Khiêm kia lại dám nổi sắc tâm, dòm ngó người của hắn.
Đáng ra hắn không nên gộp hai thứ làm một, vì để bớt việc mà mang theo nàng đến đây.
Tống Hành bỗng có cảm giác hối hận mà trước nay hiếm khi xuất hiện.
Hắn ôm chặt nàng vào lòng, đùng thân thể sưởi ấm cho nàng, nhịn xuống lửa giận tận đáy lòng, sắc mặt mang theo sự tiếc nuối, dịu dàng nói: "Hôm nay thời tiết xấu nên chưa thể để nương tử nhìn thấy cảnh đêm trên sông. Ngày nào đó bầu trời quang đãng, ta lại cùng nương tử đến đây một mình có được không?"
Thi Yến Vi nhìn mặt nước gợn sóng qua cửa sổ, không trả lời hắn.
Tống Hành áy náy không thôi, xem như nàng đã chấp nhận, vươn tay vuốt mái tóc đen của nàng.
Không lâu sau, Tống Hành tựa hồ phát hiện ra thứ gì đó thú vị, thoáng thấp đầu, vươn tay chạm vào bình sứ cách đó không xa.
Thi Yến Vi thấy hắn thực phiền, cũng không muốn ở chung một chỗ với hắn nên thể nào cũng phải lấy tay đẩy hắn ra, khổ nỗi Tống Hành sức lực quá lớn, nàng chẳng thể lay chuyển được hắn nên đành phải nhìn về phía chiếc bàn nhỏ kê sát cửa sổ, bên trên là hai cành hải thạch lựu màu hồng nhạt, cắm trong bình gốm tám cạnh tráng men trắng, lông mi cong chút khẽ run lên, hai mắt hơi nhắm, thầm oán sao Tống Hành không biến thành đồ vật luôn đi.
Tống Hành ngưng mắt, thoáng cúi đầu nhìn về phía nàng, thấy đôi mắt bướng bỉnh của nàng ngập trong hơi nước thì một lúc lâu sau mới cúi người, môi mỏng hôn lên cánh môi đầy đặn trơn bóng của nàng.
Tống Hành giam cầm nàng, kiên quyết bao bọc nàng dưới thân hình khổng lồ của hắn.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bắt rơi xuống, đập vào song cửa sổ cùng những phiến hoa, phát ra tiếng vang tí tách.
Gần một giờ sau, khi màn đêm thăm thẳm thế chỗ, tiếng mưa bên ngoài ô cửa mới từ từ ngừng lại.
Thi Yến Vi hơi nghiêng đầu, rúc vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của Tống Hành, nàng nhìn cành hải thạch lựu đã nở hoa, hỏi Tống Hành tên của nó là gì.
Tống Hành ôm nàng vào trong ngực, giúp nàng sưởi ấm rồi lộ ra ý cười đầu tiên từ sáng sớm tới nay, nói loài hoa kia tên là hải thạch lựu, nở hoa vào mùa thu đông, đồng thời hỏi nàng có thích không.
Thi Yến Vi không làm trái lòng mình nói không thích, khẽ gật đầu một cái. Tống Hành thấy nàng khó có lúc lại thuận theo, liền thốt lên rằng nếu nàng đã thích thì để ngày nào đó, hắn sẽ sai Phùng Quý tìm những giống cây quý đem trồng ở biệt viện, nơi đó thổ nhưỡng màu mỡ, cây cối sinh trưởng tốt tươi, sau này nàng cũng có thể ngắm nhìn thỏa thích.
Dứt lời, cũng không đợi Thi Yến Vi gật đầu nói tạ ơn đã đổi sắc mặt, miệng giễu cợt nàng: "Xương cốt phản nghịch thì ích lợi gì, lại còn yếu ớt như vậy, cái gì cũng không chịu được."
Thi Yến Vi đã bị mất sạch sức lực, cử động thật sự rất khó khăn, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, cả người lười biếng nằm trên người hắn, nàng không muốn động đậy, nhưng cũng không thấy khó chịu nhiều như trước nữa.
Lúc Phùng Quý mang nước vào, Tống Hành dùng ống tay áo che kín người nàng rồi mang khăn tới giúp nàng lau sạch sẽ.
Thi Yến Vi chẳng biết nàng đã ngủ thật say trong vòng tay hắn từ lúc nào, bị hắn chạm vào đánh thức thì chỉ nhướng mày cầu xin hắn để yên cho nàng tiếp tục ngủ. Tống Hành tự biết hành động này của hắn đã quấy nhiễu đến nàng, tạm thời gác lại tâm tư, kiên nhẫn giúp nàng mặc quần áo.
Đêm đã khuya, lòng sông rộng lớn chỉ còn lác đác vài chiếc thuyền ít ỏi, gió đêm thổi qua mặt nước, từng vòng gợn sóng dập dờn chìm nổi, giống như là: trăng lặn trên dãy núi tịch liêu, thuyền hoa chòng chành ven rặng liễu.
Mấy tên lái thuyền đều đồng loạt đưa thuyền cập bến dừng hẳn lại. Tống Hành bế ngang Thi Yến Vi lên, sợ gió đêm thổi trúng nàng liền lệnh Phùng Quý phủ thêm áo khoác lông hạc thay hắn.
Gió đông rét lạnh như lưỡi đao, chạm vào da mặt ran rát. Tống Hành ôm chặt nữ lang trong lồng ngực, dưới chân sải bước nhanh hơn.
Áo khoác huyền sắc theo gió tung bay, rơi xuống thành những đường cong lộn xộn.
Phùng Quý liếc nhìn mây đen trên bầu trời, nâng hai tay lên trước miệng hà hơi sưởi ấm, hơi nước thoát ra ngưng lại thành vòng sương trắng.
Bên trong thùng xe là chậu than sưởi ấm. Tống Hành lặng lẽ ngồi xuống, để Thi Yến Vi tùy ý dán vào lồng ngực ấm áp, gối lên cánh tay phải của hắn.
Xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, cảm giác xóc nảy làm ảnh hưởng đến giấc ngủ nhợt nhạt của Thi Yến Vi, khiến nàng hơi nhíu mày, vô thức cựa quậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay vùi vào khuỷu tay Tống Hành.
Bụng dưới Tống Hành bị một khối thịt mềm ấn nhẹ lên. Hắn ngẩng đầu, lại hít sâu vài hơi để kìm nén cảm giác khô nóng trong cơ thể, rủ mắt muốn dời người nàng ra một chút thì lại bị hấp dẫn bởi cánh môi hồng hào có phần sưng tấy của nàng.
Tống Hành hít thở thêm vài hơi, chỉ dùng mỗi ngón tay trái vuốt nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng rồi trượt dần xuống cằm.
Thi Yến Vi rên rỉ một tiếng, giơ tay muốn quét đi lực đạo càn rỡ kia. Tống Hành nhận ra ý thức nàng mơ hồ, kiềm chế thu tay lại, đảo thành vuốt hàng lông mày hơi nhăn lại của nàng.
Nên dừng ở đây thôi, họa may dẫn phải lửa đến, hắn cũng đừng mong dễ chịu.
Khi xe ngựa đến biệt viện hành sơn thì đã quá canh ba, trên bầu trời mây đen bế nguyệt, ánh sáng mịt mờ.
Tống Hành đang muốn ôm nàng đứng dậy thì mới phát giác cánh tay phải bị nàng gối lên tê cứng, không thể không dùng cánh tay trái dịch chuyển, để nàng gác đầu lên bả vai vững chãi, sắp xếp ổn thỏa một lúc mới bế nàng bước xuống xe ngựa...
Thấy Tống Hành tựa hồ không mấy để ý đến nữ lang xinh đẹp sau lưng, sắc tâm Bùi Mậu Khiêm nổi lên, cười đến xuân quang mãn ý, con mắt đen láy cả gan đảo qua đảo lại trên gương mặt phù dung cùng cần cổ trắng nõn như bạch ngọc của Thi Yến Vi, hơi thở phả ra nóng rực.
Thi Yến Vi bị hắn nhìn chòng chọc thì không khỏi khó chịu. Nàng chợt liên tưởng đến ánh mắt đáng khinh của Tống Minh khi nhìn mình và Ngân Chúc, bất giác dịch lại gần Tống Hành.
Bùi Mậu Khiêm đắm chìm trong ảo mộng kiều diễm, cho đến khi Thi Yến Vi bước nhẹ cách xa khỏi hắn thì Bùi Mậu Khiêm vẫn chưa thể dứt ra khỏi tà niệm dâm ô này, thậm chí hồn nhiên đến mức không nhận thức được ánh mắt sâu thẳm bắn về phía mình từ trên cao.
Tống Hành dường như đã nhận ra động tác rất nhỏ của Thi Yến Vi, sắc mặt lạnh xuống, bàn tay thô to giấu dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, xương ngón tay va vào nhau phát ra âm thanh gãy gọn, chậm mất một nhịp mới vung tay cầm chén rượu lên, trầm giọng nói câu "Rót đi".
Bùi Mậu Khiêm nghe vậy, hoảng hốt đến một thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu uống rượu trong chén kim bôi, không dám nhìn thêm nữa.
Thi Yến Vi hơi cụp mi xuống, nhận ra sắc mặt của hắn không ổn liền vội vàng gật đầu nghe theo, rụt rè rót đầy một ly rượu cho hắn.
Yến hội vẫn chưa hạ màn, Thi Yến Vi cũng không nhớ đã châm bao nhiêu ly rượu cho hắn, chỉ nhớ rõ hắn đúng là một kẻ hỉ nộ vô thường.
Ngoảnh đến ngoảnh lui, giờ đã là lúc lên đèn. Ngoài cửa sổ sắc trời đổi thay rõ nét, chỉ mới đó mà đã trở nên âm u, cơn cuồng phong nổi lên bất chợt.
Tống Hành lấy thời tiết xấu làm cái cớ để kết thúc yến hội. Sau khi thuyền hoa cập bờ hắn giải tán quan khách, sai người dọn bàn rồi lệnh Phùng Quý đang đứng ngoài cửa dẫn toàn bộ tùy tùng thị vệ xuống dưới lầu.
Thi Yến Vi đứng gần hai giờ đồng hồ, lúc này hai chân đã sớm tê dại, tạm thời không đi để ý tới chuyện khi nào Tống Hành sẽ xuống thuyền mà ngồi thẳng xuống ghế nguyệt nha, chăm chăm xoa bóp bắp chân đau nhức.
Nàng mới ngồi chưa được bao lâu thì thuyền hoa đột nhiên rung lắc, lại một lần nữa xa bờ.
Thi Yến Vi giật mình, đứng dậy đến sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng đang định hỏi Tống Hành có dụng ý gì thì đã bị người kia kéo thẳng vào lồng ngực, ngồi xuống sạp thấp.
Tống Hành vừa nói vừa dùng động tác chậm rãi, giúp nàng xoa bóp bắp chân.
Thi Yến Vi im lặng không đáp lại lời hắn, cũng không làm khó chính mình, tạm thời để yên cho hắn xoa chân.
Xoa mãi đến khi chân nàng không còn đau như trước nữa, lúc này Tống Hành lại ôm nàng đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, mượn ánh sáng lờ mờ ngắm cảnh đêm trên hồ.
Gió đêm lay động sóng nước, đáng tiếc tối nay lại không có ánh trăng nên chưa thể nhìn thấy cảnh mặt hồ dát đầy ánh vàng kim chói mắt.
Hắn thực lòng muốn đưa nàng đến đây thưởng ngoạn cảnh đêm trên hồ nhưng lại không lường Bùi Mậu Khiêm kia lại dám nổi sắc tâm, dòm ngó người của hắn.
Đáng ra hắn không nên gộp hai thứ làm một, vì để bớt việc mà mang theo nàng đến đây.
Tống Hành bỗng có cảm giác hối hận mà trước nay hiếm khi xuất hiện.
Hắn ôm chặt nàng vào lòng, đùng thân thể sưởi ấm cho nàng, nhịn xuống lửa giận tận đáy lòng, sắc mặt mang theo sự tiếc nuối, dịu dàng nói: "Hôm nay thời tiết xấu nên chưa thể để nương tử nhìn thấy cảnh đêm trên sông. Ngày nào đó bầu trời quang đãng, ta lại cùng nương tử đến đây một mình có được không?"
Thi Yến Vi nhìn mặt nước gợn sóng qua cửa sổ, không trả lời hắn.
Tống Hành áy náy không thôi, xem như nàng đã chấp nhận, vươn tay vuốt mái tóc đen của nàng.
Không lâu sau, Tống Hành tựa hồ phát hiện ra thứ gì đó thú vị, thoáng thấp đầu, vươn tay chạm vào bình sứ cách đó không xa.
Thi Yến Vi thấy hắn thực phiền, cũng không muốn ở chung một chỗ với hắn nên thể nào cũng phải lấy tay đẩy hắn ra, khổ nỗi Tống Hành sức lực quá lớn, nàng chẳng thể lay chuyển được hắn nên đành phải nhìn về phía chiếc bàn nhỏ kê sát cửa sổ, bên trên là hai cành hải thạch lựu màu hồng nhạt, cắm trong bình gốm tám cạnh tráng men trắng, lông mi cong chút khẽ run lên, hai mắt hơi nhắm, thầm oán sao Tống Hành không biến thành đồ vật luôn đi.
Tống Hành ngưng mắt, thoáng cúi đầu nhìn về phía nàng, thấy đôi mắt bướng bỉnh của nàng ngập trong hơi nước thì một lúc lâu sau mới cúi người, môi mỏng hôn lên cánh môi đầy đặn trơn bóng của nàng.
Tống Hành giam cầm nàng, kiên quyết bao bọc nàng dưới thân hình khổng lồ của hắn.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bắt rơi xuống, đập vào song cửa sổ cùng những phiến hoa, phát ra tiếng vang tí tách.
Gần một giờ sau, khi màn đêm thăm thẳm thế chỗ, tiếng mưa bên ngoài ô cửa mới từ từ ngừng lại.
Thi Yến Vi hơi nghiêng đầu, rúc vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của Tống Hành, nàng nhìn cành hải thạch lựu đã nở hoa, hỏi Tống Hành tên của nó là gì.
Tống Hành ôm nàng vào trong ngực, giúp nàng sưởi ấm rồi lộ ra ý cười đầu tiên từ sáng sớm tới nay, nói loài hoa kia tên là hải thạch lựu, nở hoa vào mùa thu đông, đồng thời hỏi nàng có thích không.
Thi Yến Vi không làm trái lòng mình nói không thích, khẽ gật đầu một cái. Tống Hành thấy nàng khó có lúc lại thuận theo, liền thốt lên rằng nếu nàng đã thích thì để ngày nào đó, hắn sẽ sai Phùng Quý tìm những giống cây quý đem trồng ở biệt viện, nơi đó thổ nhưỡng màu mỡ, cây cối sinh trưởng tốt tươi, sau này nàng cũng có thể ngắm nhìn thỏa thích.
Dứt lời, cũng không đợi Thi Yến Vi gật đầu nói tạ ơn đã đổi sắc mặt, miệng giễu cợt nàng: "Xương cốt phản nghịch thì ích lợi gì, lại còn yếu ớt như vậy, cái gì cũng không chịu được."
Thi Yến Vi đã bị mất sạch sức lực, cử động thật sự rất khó khăn, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, cả người lười biếng nằm trên người hắn, nàng không muốn động đậy, nhưng cũng không thấy khó chịu nhiều như trước nữa.
Lúc Phùng Quý mang nước vào, Tống Hành dùng ống tay áo che kín người nàng rồi mang khăn tới giúp nàng lau sạch sẽ.
Thi Yến Vi chẳng biết nàng đã ngủ thật say trong vòng tay hắn từ lúc nào, bị hắn chạm vào đánh thức thì chỉ nhướng mày cầu xin hắn để yên cho nàng tiếp tục ngủ. Tống Hành tự biết hành động này của hắn đã quấy nhiễu đến nàng, tạm thời gác lại tâm tư, kiên nhẫn giúp nàng mặc quần áo.
Đêm đã khuya, lòng sông rộng lớn chỉ còn lác đác vài chiếc thuyền ít ỏi, gió đêm thổi qua mặt nước, từng vòng gợn sóng dập dờn chìm nổi, giống như là: trăng lặn trên dãy núi tịch liêu, thuyền hoa chòng chành ven rặng liễu.
Mấy tên lái thuyền đều đồng loạt đưa thuyền cập bến dừng hẳn lại. Tống Hành bế ngang Thi Yến Vi lên, sợ gió đêm thổi trúng nàng liền lệnh Phùng Quý phủ thêm áo khoác lông hạc thay hắn.
Gió đông rét lạnh như lưỡi đao, chạm vào da mặt ran rát. Tống Hành ôm chặt nữ lang trong lồng ngực, dưới chân sải bước nhanh hơn.
Áo khoác huyền sắc theo gió tung bay, rơi xuống thành những đường cong lộn xộn.
Phùng Quý liếc nhìn mây đen trên bầu trời, nâng hai tay lên trước miệng hà hơi sưởi ấm, hơi nước thoát ra ngưng lại thành vòng sương trắng.
Bên trong thùng xe là chậu than sưởi ấm. Tống Hành lặng lẽ ngồi xuống, để Thi Yến Vi tùy ý dán vào lồng ngực ấm áp, gối lên cánh tay phải của hắn.
Xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, cảm giác xóc nảy làm ảnh hưởng đến giấc ngủ nhợt nhạt của Thi Yến Vi, khiến nàng hơi nhíu mày, vô thức cựa quậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay vùi vào khuỷu tay Tống Hành.
Bụng dưới Tống Hành bị một khối thịt mềm ấn nhẹ lên. Hắn ngẩng đầu, lại hít sâu vài hơi để kìm nén cảm giác khô nóng trong cơ thể, rủ mắt muốn dời người nàng ra một chút thì lại bị hấp dẫn bởi cánh môi hồng hào có phần sưng tấy của nàng.
Tống Hành hít thở thêm vài hơi, chỉ dùng mỗi ngón tay trái vuốt nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng rồi trượt dần xuống cằm.
Thi Yến Vi rên rỉ một tiếng, giơ tay muốn quét đi lực đạo càn rỡ kia. Tống Hành nhận ra ý thức nàng mơ hồ, kiềm chế thu tay lại, đảo thành vuốt hàng lông mày hơi nhăn lại của nàng.
Nên dừng ở đây thôi, họa may dẫn phải lửa đến, hắn cũng đừng mong dễ chịu.
Khi xe ngựa đến biệt viện hành sơn thì đã quá canh ba, trên bầu trời mây đen bế nguyệt, ánh sáng mịt mờ.
Tống Hành đang muốn ôm nàng đứng dậy thì mới phát giác cánh tay phải bị nàng gối lên tê cứng, không thể không dùng cánh tay trái dịch chuyển, để nàng gác đầu lên bả vai vững chãi, sắp xếp ổn thỏa một lúc mới bế nàng bước xuống xe ngựa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.