Chương 38:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Tống Hành ôm người đi thẳng vào chính phòng. Lúc này ở gian ngoài, Lưu mụ, Luyện Nhi và những người khác đang ngồi trên ghế đẩu ngủ gà ngủ gật, mãi đến khi nghe thấy tiếng Phùng Quý vào thông truyền dưới mái hiên mới lục đục tỉnh dậy, vội vàng mở tấm bình phong chắn trước cửa để người tiến vào.
Luyện Nhi còn nhỏ chưa trải sự đời, thấy Dương nương tử mềm nhũn vô lực nấp trong lòng gia chủ ngủ thiếp đi, cánh môi đỏ mọng hơi sưng, cần cổ dấu vết hỗn loạn thì đỏ bừng cả hai tai, cúi gằm xuống nhẹ giọng hỏi Tống Hành liệu có gì phân phó.
Tống Hành lắc đầu, chỉ sai nàng thắp đế đèn cạnh giường rồi sải bước nhanh vào phòng, động tác từ tốn đặt người lên chăn gấm rồi quan sát nàng một cách tỉ mỉ, tuy rằng không thấy bị thương nhưng khó tránh khỏi vẫn còn hơi đỏ tấy, liền tự mình bôi thuốc mỡ giúp giảm đau cho nàng.
Tuy hai người đã thân mật không dưới mười lần nhưng Thi Yến Vi vẫn cảm thấy khó khăn khi phải tiếp nhận Tống Hành, lúc này trên người nàng vẫn còn mơ hồ khó chịu, vậy nên chỉ một động tác dù là nhẹ nhất vẫn bị nàng nhạy cảm phát hiện ra. Nàng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vẫn còn ngập trong sương mù, thoáng thất thần rồi kinh ngạc nhìn về phía hắn, theo bản năng co quắp người trốn về phía sau.
Ánh nến mờ ảo hắt trên mặt ngọc trắng như gốm của nàng, ánh sáng vàng nhạt tỏa ra, khiến nàng càng có vẻ dịu dàng như nước, con ngươi trong trẻo có phần ẩm ướt, nhìn chẳng khác gì một con thỏ vừa bị người bắt nạt, cũng khiến người cảm thấy xót xa.
Tống Hành kéo nàng lại, giam nàng trong vòng tay, khóe miệng cong lên thành ý cười nhàn nhạt, dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể để trấn an nàng: "Ta chỉ giúp nàng thoa thuốc thôi, nàng yên tâm, tối nay sẽ không làm gì nàng nữa."
Nghe vậy, Thi Yến Vi yên tâm để hắn đùa giỡn với nàng thêm một lúc, ánh mắt vô thần nhìn màn ngủ trên đỉnh đầu, cố gắng chịu đựng quãng thời gian có hắn ở bên.
Màn ngủ phản chiếu cái bóng của Tống Hành vươn tay lột áo khoác trên người Thi Yến Vi, bàn tay không mấy an phận lướt trên người nàng một lúc rồi mới bằng lòng để nàng nằm yên dưới chăn gấm. Dịch lại chăn cho nàng xong xuôi, lúc này mới sải những bước dài xoay người ra cửa.
Tống Hành rời khỏi biệt viện về lại Tống phủ thì tắm rửa thay y phục một cách qua loa, lệnh Phùng Quý thắp đèn rồi lên giường nghỉ ngơi.
Đến gần giờ Tý, vầng trăng tròn vốn bị mây đen che khuất thì giờ đã hiện ra non nửa, quầng sáng thanh lãnh lộ ra, viện tử chìm trong yên tĩnh, một tiếng kim rơi cũng có thể dễ dàng nghe lọt.
Phùng Quý xốc lại tinh thần xách đèn lui ra ngoài, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy làm một chân sai vặt kiếm miếng ăn khó đến mức nào.
Chỉ mong sao sang năm hắn cưới Hoán Trúc vào cửa cũng là lúc gia chủ biết cách kiềm chế và giữ kẽ hơn trong những chuyện riêng tư, đừng lệnh hắn thường xuyên túc trực bên ngoài như này nữa, hắn cũng muốn được về sớm, ôm tân phụ nằm trong chăn lắm chứ.
Đêm đó, Tống Hành nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Ở sương phòng phía tây Tống phủ, Bùi Mậu Khiêm vẫn nghĩ mãi về khuôn mặt thanh xuân nhỏ nhắn của Thi Yến Vi, cảm giác khô nóng bùng lên trong lồng ngực khiến hắn lăn qua lộn lại mãi trên giường lớn mềm mại mà vẫn không ngủ được.
Trong đầu dần trở nên hỗn loạn, thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi rằng phải chăng Tống Hành chỉ có mỗi vẻ bề ngoài còn thật ra miệng cọp gan thỏ, trên người mắc phải bệnh kín. Rất có thể hắn không phải là nam lang chân chính, không có hứng thú với nữ lang nên khi đối diện với giai nhân mới không hề dao động.
Tới quá nửa đêm, Bùi Mậu Khiêm mới rơi vào giấc ngủ chập chờn, sáng hôm sau mặt trời đã lên cao thì hắn mới tỉnh lại.
Tỳ nữ quý phủ bưng nước nóng tới hầu hạ hắn thay y phục rửa mặt. Ăn sáng xong, cõi lòng xao xuyến của Bùi Mậu Khiêm lại lần nữa sống dậy.
Hỏi bóng hỏi gió một phen, phải thông qua tỳ nữ tới thu dọn bát đĩa thì hắn mới được biết trong viện của Tống Hành chỉ có hai tỳ nữ và một lão mụ, những người còn lại đều là sai vặt ở hậu viện.
Bùi Mậu Khiêm vốn đầu óc nông cạn, vươn tay vuốt ve cái cằm trơn bóng, càng thêm chắc nịch về suy nghĩ trong lòng, trầm mặc một lát, cơn ngươi hắn dịch chuyển, phủ thêm áo choàng gấm rồi dẫn theo hai người hầu đến tửu lâu ngoài phủ giết để thời gian.
Đến giờ Dậu, Bùi Mậu Khiêm căn chuẩn thời gian, vừa quay về Tống phủ thì đi thẳng đến Thối Hàn cư.
Thôi mụ sợ lạnh nên trốn trong phòng đốt lửa, sưởi ấm.
Chỉ để lại mỗi mình Quất Bạch ở trong sân chăm sóc hoa cỏ. Nàng vừa thấy bên ngoài có nam tử xa lạ bước vào thì bị dọa đến giật thót, lại thấy hắn toàn thân y phục hoa lệ, bên eo là ngư phù bằng bạc thì liền đoán ra ngay thân phận của hắn, hẳn là vị Bùi Tam lang đến từ Kính Nguyên kia.
"Bùi Tam lang vạn phúc, gia chủ vẫn chưa hồi phủ. Nếu lang quân có chuyện muốn tìm gia chủ thì có thể đến phòng chờ để đợi." Quất Bạch thi lễ với hắn xong thì bày ra tư thế mời.
Bùi Mậu Khiêm hơi rủ mắt cẩn thận đánh giá nàng, lọt vào mắt là nữ lang gương mặt như chậu bạc, lông mày lá liễu, môi không son mà đỏ, thanh tú động lòng người. Hắn không nhịn được nhìn nhiều hơn hai lần, sau đó mới cất bước đến phòng chờ ở gần đó.
Thương Lục nấu ấm trà nóng mang vào phòng mời hắn. Bùi Mậu Khiêm nâng tay nhận lấy, lại để ý lén đưa mắt nhìn nàng, thầm nghĩ người sau còn có phần quyến rũ hơn người trước, cặp mắt hạnh như hàm chứa sóng nước mùa thu, khiến lòng người cảm thấy ngứa ngáy.
Không hiểu sao vị Tống tiết sử này lại không nạp hai người các nàng vào phòng, ngay cả tỳ nữ có dung mạo tuyệt đẹp hôm qua cũng không lọt vào mắt hắn, ắt là muốn làm hòa thượng cũng không chừng.
Bùi Mậu Khiêm âm thầm cảm thán một phen, lại hỏi: "Trong viện của Tống tiết sử chỉ có nhị vị tiểu nương tử hầu hạ thôi sao?"
Thương Lục bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, gật đầu đáp một tiếng rồi dịu dàng nói một cách lấy lệ: "Gia chủ thích yên tĩnh, người hầu hạ ngài trong viện cũng không nhiều."
Dứt lời nâng khay bước ra ngoài, để lại Bùi Mậu Khiêm một mình ngồi trong phòng kinh ngạc không dứt. Hắn tự hỏi vị tiểu nương tử hôm qua được Tống Hành dẫn theo sau lưng rốt cuộc là có thân phận gì, nếu đã không phải tỳ nữ trong viện của hắn thì chẳng lẽ lại là nữ tử xuất thân từ giáo phường?
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, Tống Hành hồi phủ. Phùng Quý đi theo sau lưng hắn về đến Thối Hàn cư, vừa đến hành lang đã nhìn thấy Quất Bạch đứng dưới mái hiên hà hơi vào lòng bàn tay sưởi ấm, liền hỏi: "Bên ngoài lạnh lắm, sao không ở trong phòng đốt lửa sưởi cho ấm?"
Quất Bạch đáp lại, hơi thở thoát ra ngưng lại thành từng đợt sương trắng mỏng: "Hình như Bùi Tam lang có chuyện muốn tìm gia chủ, giờ ngài ấy vẫn đang ở phòng chờ."
Vừa nói, nàng vừa quay người gõ cửa phòng chờ, báo cho Bùi Mậu Khiêm biết gia chủ đã về.
Bùi Mậu Khiêm kích động đứng lên vội đẩy cửa ra, nhưng nhìn quanh bốn phía một vòng vẫn không thấy bóng dáng vị nữ lang kia đâu, hắn không giấu nổi vẻ hồn xiêu phách lạc, lại sợ bị người khác nhận thấy nên chỉ sau chớp mắt đã khôi phục nguyên trạng như ban đầu.
Trước giờ Tống Hành toàn dùng nửa con mắt nhìn hắn nên đương nhiên không nhận ra điều gì.
Từ hôm qua Phùng Quý đã thấy ánh mắt vị Bùi Tam lang này nhìn Dương nương tử rõ ràng không đơn thuần nên càng chú ý hơn khi nhìn thấy bộ dạng cô đơn khi không gặp được người của hắn, lập tức ngộ ra hắn đang ôm tâm tư gì khi tìm đến Thối Hàn cư. Đôi mày rậm của Phùng Quý không khỏi nhăn lại, phân phó người đi pha loại trà Mông Đình mà Tống Hành vẫn hay uống.
Tống Hành cởi áo choàng đưa cho Quất Bạch rồi rảo bước vào phòng, thuận miệng hỏi Bùi Mậu Khiêm có việc gì không.
Bùi Mậu Khiêm theo hắn vào phòng, luận đàm thế cục hiện nay. Tống Hành mới đầu còn nghe hắn nói mấy câu nhưng càng nghe thì càng thấy người này bất học vô thuật, đã thế lại còn ngông cuồng tự đại, ếch ngồi đáy giếng. Hắn dần mất kiên nhẫn, máy móc bưng chén trà lên từ từ nhấp một ngụm, nhẫn nhịn ý nghĩ muốn đuổi người.
Có lẽ vì khá thất vọng khi không thể nhìn thấy giai nhân, Bùi Mậu Khiêm ngày thường quen thói ba hoa chích chòe cũng chỉ ngồi thêm một lát đã cáo từ rời đi, lúc ra đến cửa thì gặp được Phùng Quý không biết đột nhiên xuất hiện từ khi nào, hạ giọng nhắc nhở.
"Vị nữ lang đi cùng gia chủ hôm qua không ở đây mà ở trong biệt viện gia chủ."
Phùng Quý cố ý dùng từ "nữ lang" mà không phải "tỳ nữ", đã vậy còn chỉ rõ nàng đang ở biệt viện của Tống Hành, chỉ cần là người bình thường hơi nhanh nhạy tí thì đều có thể hiểu ra thân phận của Dương nương tử không bình thường, sau đó bỏ đi những suy nghĩ không an phận muốn mộng tưởng đến nàng mới đúng.
Nhưng Bùi Mậu Khiêm nào phải hạng người sâu sắc như Phùng Quý hy vọng, trái lại còn ngớ ngẩn đến mức trong lòng rộn rã nở hoa, cho rằng tiểu nương tử kia chỉ là tỳ nữ Tống Hành giữ hầu hạ ở biệt viện, không bằng tỳ nữ thiếp thân mà chỉ thi thoảng mới có thể gặp Tống Hành, hoặc nếu có sự vụ quan trọng sẽ theo hắn rời phủ dự tiệc, đảm đương trách nhiệm của một bình bông.
Nếu đúng như vậy thì việc này sẽ càng dễ giải quyết. Bùi Mậu Khiêm hạ xuống quyết tâm, tinh thần phấn chấn nhưng ngoài mặt không để lộ ra, thong thả đi về phía tây sương phòng.
Phùng Quý dõi theo bóng lưng dần mất hút của hắn, đang muốn quay về phòng sưởi ấm thì thấy Tống Hành từ trong nhà đi ra, đạm nhiên gọi hắn đến thư phòng mài mực.
Luyện Nhi còn nhỏ chưa trải sự đời, thấy Dương nương tử mềm nhũn vô lực nấp trong lòng gia chủ ngủ thiếp đi, cánh môi đỏ mọng hơi sưng, cần cổ dấu vết hỗn loạn thì đỏ bừng cả hai tai, cúi gằm xuống nhẹ giọng hỏi Tống Hành liệu có gì phân phó.
Tống Hành lắc đầu, chỉ sai nàng thắp đế đèn cạnh giường rồi sải bước nhanh vào phòng, động tác từ tốn đặt người lên chăn gấm rồi quan sát nàng một cách tỉ mỉ, tuy rằng không thấy bị thương nhưng khó tránh khỏi vẫn còn hơi đỏ tấy, liền tự mình bôi thuốc mỡ giúp giảm đau cho nàng.
Tuy hai người đã thân mật không dưới mười lần nhưng Thi Yến Vi vẫn cảm thấy khó khăn khi phải tiếp nhận Tống Hành, lúc này trên người nàng vẫn còn mơ hồ khó chịu, vậy nên chỉ một động tác dù là nhẹ nhất vẫn bị nàng nhạy cảm phát hiện ra. Nàng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vẫn còn ngập trong sương mù, thoáng thất thần rồi kinh ngạc nhìn về phía hắn, theo bản năng co quắp người trốn về phía sau.
Ánh nến mờ ảo hắt trên mặt ngọc trắng như gốm của nàng, ánh sáng vàng nhạt tỏa ra, khiến nàng càng có vẻ dịu dàng như nước, con ngươi trong trẻo có phần ẩm ướt, nhìn chẳng khác gì một con thỏ vừa bị người bắt nạt, cũng khiến người cảm thấy xót xa.
Tống Hành kéo nàng lại, giam nàng trong vòng tay, khóe miệng cong lên thành ý cười nhàn nhạt, dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể để trấn an nàng: "Ta chỉ giúp nàng thoa thuốc thôi, nàng yên tâm, tối nay sẽ không làm gì nàng nữa."
Nghe vậy, Thi Yến Vi yên tâm để hắn đùa giỡn với nàng thêm một lúc, ánh mắt vô thần nhìn màn ngủ trên đỉnh đầu, cố gắng chịu đựng quãng thời gian có hắn ở bên.
Màn ngủ phản chiếu cái bóng của Tống Hành vươn tay lột áo khoác trên người Thi Yến Vi, bàn tay không mấy an phận lướt trên người nàng một lúc rồi mới bằng lòng để nàng nằm yên dưới chăn gấm. Dịch lại chăn cho nàng xong xuôi, lúc này mới sải những bước dài xoay người ra cửa.
Tống Hành rời khỏi biệt viện về lại Tống phủ thì tắm rửa thay y phục một cách qua loa, lệnh Phùng Quý thắp đèn rồi lên giường nghỉ ngơi.
Đến gần giờ Tý, vầng trăng tròn vốn bị mây đen che khuất thì giờ đã hiện ra non nửa, quầng sáng thanh lãnh lộ ra, viện tử chìm trong yên tĩnh, một tiếng kim rơi cũng có thể dễ dàng nghe lọt.
Phùng Quý xốc lại tinh thần xách đèn lui ra ngoài, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy làm một chân sai vặt kiếm miếng ăn khó đến mức nào.
Chỉ mong sao sang năm hắn cưới Hoán Trúc vào cửa cũng là lúc gia chủ biết cách kiềm chế và giữ kẽ hơn trong những chuyện riêng tư, đừng lệnh hắn thường xuyên túc trực bên ngoài như này nữa, hắn cũng muốn được về sớm, ôm tân phụ nằm trong chăn lắm chứ.
Đêm đó, Tống Hành nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Ở sương phòng phía tây Tống phủ, Bùi Mậu Khiêm vẫn nghĩ mãi về khuôn mặt thanh xuân nhỏ nhắn của Thi Yến Vi, cảm giác khô nóng bùng lên trong lồng ngực khiến hắn lăn qua lộn lại mãi trên giường lớn mềm mại mà vẫn không ngủ được.
Trong đầu dần trở nên hỗn loạn, thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi rằng phải chăng Tống Hành chỉ có mỗi vẻ bề ngoài còn thật ra miệng cọp gan thỏ, trên người mắc phải bệnh kín. Rất có thể hắn không phải là nam lang chân chính, không có hứng thú với nữ lang nên khi đối diện với giai nhân mới không hề dao động.
Tới quá nửa đêm, Bùi Mậu Khiêm mới rơi vào giấc ngủ chập chờn, sáng hôm sau mặt trời đã lên cao thì hắn mới tỉnh lại.
Tỳ nữ quý phủ bưng nước nóng tới hầu hạ hắn thay y phục rửa mặt. Ăn sáng xong, cõi lòng xao xuyến của Bùi Mậu Khiêm lại lần nữa sống dậy.
Hỏi bóng hỏi gió một phen, phải thông qua tỳ nữ tới thu dọn bát đĩa thì hắn mới được biết trong viện của Tống Hành chỉ có hai tỳ nữ và một lão mụ, những người còn lại đều là sai vặt ở hậu viện.
Bùi Mậu Khiêm vốn đầu óc nông cạn, vươn tay vuốt ve cái cằm trơn bóng, càng thêm chắc nịch về suy nghĩ trong lòng, trầm mặc một lát, cơn ngươi hắn dịch chuyển, phủ thêm áo choàng gấm rồi dẫn theo hai người hầu đến tửu lâu ngoài phủ giết để thời gian.
Đến giờ Dậu, Bùi Mậu Khiêm căn chuẩn thời gian, vừa quay về Tống phủ thì đi thẳng đến Thối Hàn cư.
Thôi mụ sợ lạnh nên trốn trong phòng đốt lửa, sưởi ấm.
Chỉ để lại mỗi mình Quất Bạch ở trong sân chăm sóc hoa cỏ. Nàng vừa thấy bên ngoài có nam tử xa lạ bước vào thì bị dọa đến giật thót, lại thấy hắn toàn thân y phục hoa lệ, bên eo là ngư phù bằng bạc thì liền đoán ra ngay thân phận của hắn, hẳn là vị Bùi Tam lang đến từ Kính Nguyên kia.
"Bùi Tam lang vạn phúc, gia chủ vẫn chưa hồi phủ. Nếu lang quân có chuyện muốn tìm gia chủ thì có thể đến phòng chờ để đợi." Quất Bạch thi lễ với hắn xong thì bày ra tư thế mời.
Bùi Mậu Khiêm hơi rủ mắt cẩn thận đánh giá nàng, lọt vào mắt là nữ lang gương mặt như chậu bạc, lông mày lá liễu, môi không son mà đỏ, thanh tú động lòng người. Hắn không nhịn được nhìn nhiều hơn hai lần, sau đó mới cất bước đến phòng chờ ở gần đó.
Thương Lục nấu ấm trà nóng mang vào phòng mời hắn. Bùi Mậu Khiêm nâng tay nhận lấy, lại để ý lén đưa mắt nhìn nàng, thầm nghĩ người sau còn có phần quyến rũ hơn người trước, cặp mắt hạnh như hàm chứa sóng nước mùa thu, khiến lòng người cảm thấy ngứa ngáy.
Không hiểu sao vị Tống tiết sử này lại không nạp hai người các nàng vào phòng, ngay cả tỳ nữ có dung mạo tuyệt đẹp hôm qua cũng không lọt vào mắt hắn, ắt là muốn làm hòa thượng cũng không chừng.
Bùi Mậu Khiêm âm thầm cảm thán một phen, lại hỏi: "Trong viện của Tống tiết sử chỉ có nhị vị tiểu nương tử hầu hạ thôi sao?"
Thương Lục bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, gật đầu đáp một tiếng rồi dịu dàng nói một cách lấy lệ: "Gia chủ thích yên tĩnh, người hầu hạ ngài trong viện cũng không nhiều."
Dứt lời nâng khay bước ra ngoài, để lại Bùi Mậu Khiêm một mình ngồi trong phòng kinh ngạc không dứt. Hắn tự hỏi vị tiểu nương tử hôm qua được Tống Hành dẫn theo sau lưng rốt cuộc là có thân phận gì, nếu đã không phải tỳ nữ trong viện của hắn thì chẳng lẽ lại là nữ tử xuất thân từ giáo phường?
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, Tống Hành hồi phủ. Phùng Quý đi theo sau lưng hắn về đến Thối Hàn cư, vừa đến hành lang đã nhìn thấy Quất Bạch đứng dưới mái hiên hà hơi vào lòng bàn tay sưởi ấm, liền hỏi: "Bên ngoài lạnh lắm, sao không ở trong phòng đốt lửa sưởi cho ấm?"
Quất Bạch đáp lại, hơi thở thoát ra ngưng lại thành từng đợt sương trắng mỏng: "Hình như Bùi Tam lang có chuyện muốn tìm gia chủ, giờ ngài ấy vẫn đang ở phòng chờ."
Vừa nói, nàng vừa quay người gõ cửa phòng chờ, báo cho Bùi Mậu Khiêm biết gia chủ đã về.
Bùi Mậu Khiêm kích động đứng lên vội đẩy cửa ra, nhưng nhìn quanh bốn phía một vòng vẫn không thấy bóng dáng vị nữ lang kia đâu, hắn không giấu nổi vẻ hồn xiêu phách lạc, lại sợ bị người khác nhận thấy nên chỉ sau chớp mắt đã khôi phục nguyên trạng như ban đầu.
Trước giờ Tống Hành toàn dùng nửa con mắt nhìn hắn nên đương nhiên không nhận ra điều gì.
Từ hôm qua Phùng Quý đã thấy ánh mắt vị Bùi Tam lang này nhìn Dương nương tử rõ ràng không đơn thuần nên càng chú ý hơn khi nhìn thấy bộ dạng cô đơn khi không gặp được người của hắn, lập tức ngộ ra hắn đang ôm tâm tư gì khi tìm đến Thối Hàn cư. Đôi mày rậm của Phùng Quý không khỏi nhăn lại, phân phó người đi pha loại trà Mông Đình mà Tống Hành vẫn hay uống.
Tống Hành cởi áo choàng đưa cho Quất Bạch rồi rảo bước vào phòng, thuận miệng hỏi Bùi Mậu Khiêm có việc gì không.
Bùi Mậu Khiêm theo hắn vào phòng, luận đàm thế cục hiện nay. Tống Hành mới đầu còn nghe hắn nói mấy câu nhưng càng nghe thì càng thấy người này bất học vô thuật, đã thế lại còn ngông cuồng tự đại, ếch ngồi đáy giếng. Hắn dần mất kiên nhẫn, máy móc bưng chén trà lên từ từ nhấp một ngụm, nhẫn nhịn ý nghĩ muốn đuổi người.
Có lẽ vì khá thất vọng khi không thể nhìn thấy giai nhân, Bùi Mậu Khiêm ngày thường quen thói ba hoa chích chòe cũng chỉ ngồi thêm một lát đã cáo từ rời đi, lúc ra đến cửa thì gặp được Phùng Quý không biết đột nhiên xuất hiện từ khi nào, hạ giọng nhắc nhở.
"Vị nữ lang đi cùng gia chủ hôm qua không ở đây mà ở trong biệt viện gia chủ."
Phùng Quý cố ý dùng từ "nữ lang" mà không phải "tỳ nữ", đã vậy còn chỉ rõ nàng đang ở biệt viện của Tống Hành, chỉ cần là người bình thường hơi nhanh nhạy tí thì đều có thể hiểu ra thân phận của Dương nương tử không bình thường, sau đó bỏ đi những suy nghĩ không an phận muốn mộng tưởng đến nàng mới đúng.
Nhưng Bùi Mậu Khiêm nào phải hạng người sâu sắc như Phùng Quý hy vọng, trái lại còn ngớ ngẩn đến mức trong lòng rộn rã nở hoa, cho rằng tiểu nương tử kia chỉ là tỳ nữ Tống Hành giữ hầu hạ ở biệt viện, không bằng tỳ nữ thiếp thân mà chỉ thi thoảng mới có thể gặp Tống Hành, hoặc nếu có sự vụ quan trọng sẽ theo hắn rời phủ dự tiệc, đảm đương trách nhiệm của một bình bông.
Nếu đúng như vậy thì việc này sẽ càng dễ giải quyết. Bùi Mậu Khiêm hạ xuống quyết tâm, tinh thần phấn chấn nhưng ngoài mặt không để lộ ra, thong thả đi về phía tây sương phòng.
Phùng Quý dõi theo bóng lưng dần mất hút của hắn, đang muốn quay về phòng sưởi ấm thì thấy Tống Hành từ trong nhà đi ra, đạm nhiên gọi hắn đến thư phòng mài mực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.