Chương 39:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Gió đêm khô hanh như từ nhát dao cứa vào người hắn, Phùng Quý theo bản năng khép thật chặt vạt áo, làm như lơ đãng nhỏ giọng hỏi: "Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, không biết Dương nương tử ở biệt viện có đầy đủ y phục mùa đông chưa, hay là để nô sai người đặt mua thêm mấy bộ xiêm y cho Dương nương tử."
Nghe vậy, Tống Hành không khỏi nhớ tới dáng vẻ mảnh mai lúc Thi Yến Vi buồn ngủ, vùi vào ngực hắn tìm hơi ấm, hầu kết hắn trượt lên trượt xuống, chợt thấy miệng đắng lưỡi khô liền phải bước ra hành lang hứng gió lạnh một lúc, sau đó mới trầm giọng sai phái: "Năm ngoái Bột Hải quốc [1] có hiến tặng áo choàng lông cáo trắng, còn dư một kiện sáng mai ngươi hãy mang sang biệt viện cho nàng."
[1] Bột Hải (Tiếng Hàn: 발해; Hanja: 渤海; Romaja: Palhae; McCune–Reischauer: Balhae, tiếng Trung: 渤海; bính âm: Bóhǎi, tiếng Nga: Пархэ, Бохай) là một vương quốc đa sắc tộc cổ của Triều Tiên tồn tại từ năm 698 đến 926 được lập ra bởi Đại Tộ Vinh (Tae Choyŏng) từ sau khi Nhà nước Cao Câu Ly sụp đổ. Phạm vi lãnh thổ của quốc gia này tương ứng với phần lãnh thổ của nước Đông Phù Dư (ngày nay là hai tỉnh Cát Lâm, Liêu Ninh của Trung Quốc) và một phần vùng Viễn Đông của Nga.
Gió thổi làm gợi lên những đụn mây đen trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo rơi xuống, chiếu vào từng đoá hải thạch lựu, dát thêm lớp sương bạc chói mắt.
Tống Hành hơi cụp mi mắt, ánh mắt dừng lại trên lớp sương dát bạc, chẳng hiểu vì lý do gì lại nhớ tới Thi Yến Vi ở dưới thân hắn nức nở xin tha, nước mắt trong suốt từ đuôi mắt nàng trượt xuống tới tai, thấm ướt khuyên tai trân châu trắng muốt.
Không đủ hoàn mỹ. Viên trân châu kia phẩm chất quá đỗi bình thường, chưa đủ bóng bẩy tròn trịa, thực sự không xứng với nàng.
"Còn một nửa hộp bắc châu cũng mang theo qua đó đi." Vừa nói vừa bước xuống bậc thang hái một cành hải thạch lựu cầm trong tay thưởng thức, nhớ lại tư vị thỏa mãn đến cực hạn đêm qua.
*bắc châu, trân châu được nhắc tới ở đây là viên ngọc trai nhé mọi người.
Phùng Quý có tiếng là tinh tường, lập tức lấy ra một chiếc bình men trắng đồng chất, múc nước để sẵn trước án thư, sau đó bắt tay mài mực.
Một lúc lâu sau, Phùng Quý mài mực xong, Tống Hành cắm cành hải thạch lựu kia vào bình, cầm bút chấm mực.
Ngày hôm sau, Phùng Quý ăn sáng xong, sau khi Tống Hành rời khỏi phủ mới tự mình đi vào khố phòng lấy áo choàng lông cáo và bắc châu kia ra, dẫn thêm hai tên tiểu tư chăm chỉ kín miệng đi thẳng đến biệt viện hành sơn.
Phùng Quý đi tới ngoài viện thì bắt gặp Thi Yến Vi tản bộ tiêu thực trong vườn, thấy nàng chỉ mặc chiếc áo choàng viền lụa đã cũ mất một nửa thì vội sai tiểu tư sau lưng lấy áo choàng lông cáo từ trong bao quần áo ra, nói: "Mùa đông trời giá rét, sao nương tử chỉ khoác mỗi áo choàng, không sợ trúng gió ngã bệnh sao?"
Thi Yến Vi thản nhiên quét mắt qua áo choàng lông cáo trắng muốt hắn mang tới rồi lập tức dịch chuyển tầm mắt, cũng không mặc thử mà đáp rằng: "Giờ mà mặc thì sắp tới tuyết rơi phải làm thế nào được. Nếu gia chủ thưởng xuống thì tốt nhất cứ cất kỹ trong phòng đi."
Nàng vừa dứt lời thì Phùng Quý không khỏi lấy làm ngạc nhiên, thầm nghĩ thế gian vẫn còn có người không muốn dùng lông cáo ấm áp để chống rét sao?
"Trừ áo lông áo này ra thì còn có nửa hộp bắc châu."
Trong phim truyền hình và tiểu thuyết chỉ từng nhắc đến nam châu và đông châu nhưng riêng bắc châu này thì Thi Yến Vi chưa hề được nghe tới, nàng không nén nổi sự tò mò, liếc mắt nhìn hộp gỗ đàn tinh xảo kia.
Phùng Quý thấy nàng mày hơi nhíu, nghĩ là nàng đang nghi ngờ nên mỉm cười giải thích: "Cả áo lông cáo lẫn bắc châu đều có nguồn gốc từ Lô Long phía đông bắc Bột Hải quốc."
Thi Yến Vi dựa vào kiến thức chưa bị trả hết lại cho giáo viên địa lý thì biết rằng Bột Hải quốc này có lẽ nằm ở vùng đông bắc Trung Quốc, những viên bắc châu sau này được gọi thành đông châu.
"Khiến Phùng lang quân phải đến tận đây rồi. Anh giữ lại một viên bắc châu để uống trà đi." Thi Yến Vi thu hồi tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh nói.
Phùng Quý trợn tròn mắt kinh hãi. Lần trước là thưởng trâm cài, lần này lại là bắc châu cực kỳ nổi tiếng, chỉ sợ trên đời này không còn chủ tử nào hào phóng qua được nàng.
Bởi vì lần trước nghe được những nói âm dương quái khí của nàng nên lần này Phùng Quý cũng không dám từ chối thêm nữa, tạm thời gật đầu đồng ý nhưng sau đó lại lá mặt lá trái, nửa viên hạt châu cũng không dám động vào.
Hôm đó, Tống Hành về phủ chậm hơn so với bình thường, Phùng Quý cũng không nhắc lại chuyện này với Tống Hành mà chỉ hỏi hắn muốn gì cho bữa tối.
Đảo mắt, đã đến giờ lên đèn.
Bùi Mậu Khiêm để một tỳ nữ áo xanh đi trước cầm đèn soi đường, rảo bước nhanh đến Thối Hàn cư.
Thương Lục vào thông truyền qua cánh cửa, Tống Hành có chút không kiên nhẫn cho phép người tiến vào, sắc mặt như thường ngồi nghiêm chỉnh trên giường La Hán.
Bùi Mậu Khiêm chào hỏi hắn xong thì tự mình ngồi xuống chỗ đối diện, cười nịnh nọt rồi cất giọng cung kính nói: "Hôm nay mỗ đến là vì có một chuyện muốn nói, kính xin Tống tiết sử thành toàn."
Tống Hành nghe vậy bắt đầu cười khẽ, nụ cười có hàm ý sâu xa, "Bùi Tam lang cứ nói, đừng ngại."
"Đây là chuyện vui với cả Tống tiết sử và cả Kính Nguyên." Bùi Mậu Khiêm vừa nói vừa không quên cẩn thận để mắt đến sắc mặt của Tống Hành, thấy nét cười trên mặt hắn không mảy may suy giảm thì nhìn thẳng vào bồn hoa mẫu đơn cách đó không xa, nói tiếp, "Tống tiết sử còn nhớ vị kia nữ lang đã đi theo hầu hạ ngài ngày hôm trước hay không?"
Tống Hành bất động thanh sắc khắc chế tâm trạng của chính mình, chỉ bưng chén trà đã nguội mất một nửa lên "ừ" một tiếng, ánh mắt lạnh lùng muốn xem xem hắn định tìm chết bằng cách nào.
Bùi Mậu Khiêm nhìn hắn sắc mặt không đổi, lại càng bạo gan nói tiếp: "Chiếu theo luật pháp triều ta, thiếp thất có thể mua bán, huống chi nữ lang kia cũng chỉ là một nô tỳ ở quý phủ Tống tiết sử. Mỗ nguyện bỏ ra ngàn vàng để mua cũng không tính là bôi nhọ nàng. Tương lai nàng làm thiếp ở quý phủ của mỗ, nếu sinh hạ nhất nhi bán nữ [2] thì quan hệ giữa hai nhà Bùi Tống đương nhiên sẽ càng được củng cố, há chẳng phải là chuyện tốt lắm sao?"
[2] Thời phong khiến, người ta cho rằng con gái chưa hẳn là con trong gia đình, sớm muộn gì cũng phải gả chồng nên chỉ tính là một nửa.
"Ý của Bùi Tam lang là muốn nâng ngoại thất của Tống mỗ làm thiếp Bùi gia ngươi, cùng ngươi sinh con đẻ cái?"
Nghe vậy, Tống Hành không khỏi nhớ tới dáng vẻ mảnh mai lúc Thi Yến Vi buồn ngủ, vùi vào ngực hắn tìm hơi ấm, hầu kết hắn trượt lên trượt xuống, chợt thấy miệng đắng lưỡi khô liền phải bước ra hành lang hứng gió lạnh một lúc, sau đó mới trầm giọng sai phái: "Năm ngoái Bột Hải quốc [1] có hiến tặng áo choàng lông cáo trắng, còn dư một kiện sáng mai ngươi hãy mang sang biệt viện cho nàng."
[1] Bột Hải (Tiếng Hàn: 발해; Hanja: 渤海; Romaja: Palhae; McCune–Reischauer: Balhae, tiếng Trung: 渤海; bính âm: Bóhǎi, tiếng Nga: Пархэ, Бохай) là một vương quốc đa sắc tộc cổ của Triều Tiên tồn tại từ năm 698 đến 926 được lập ra bởi Đại Tộ Vinh (Tae Choyŏng) từ sau khi Nhà nước Cao Câu Ly sụp đổ. Phạm vi lãnh thổ của quốc gia này tương ứng với phần lãnh thổ của nước Đông Phù Dư (ngày nay là hai tỉnh Cát Lâm, Liêu Ninh của Trung Quốc) và một phần vùng Viễn Đông của Nga.
Gió thổi làm gợi lên những đụn mây đen trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo rơi xuống, chiếu vào từng đoá hải thạch lựu, dát thêm lớp sương bạc chói mắt.
Tống Hành hơi cụp mi mắt, ánh mắt dừng lại trên lớp sương dát bạc, chẳng hiểu vì lý do gì lại nhớ tới Thi Yến Vi ở dưới thân hắn nức nở xin tha, nước mắt trong suốt từ đuôi mắt nàng trượt xuống tới tai, thấm ướt khuyên tai trân châu trắng muốt.
Không đủ hoàn mỹ. Viên trân châu kia phẩm chất quá đỗi bình thường, chưa đủ bóng bẩy tròn trịa, thực sự không xứng với nàng.
"Còn một nửa hộp bắc châu cũng mang theo qua đó đi." Vừa nói vừa bước xuống bậc thang hái một cành hải thạch lựu cầm trong tay thưởng thức, nhớ lại tư vị thỏa mãn đến cực hạn đêm qua.
*bắc châu, trân châu được nhắc tới ở đây là viên ngọc trai nhé mọi người.
Phùng Quý có tiếng là tinh tường, lập tức lấy ra một chiếc bình men trắng đồng chất, múc nước để sẵn trước án thư, sau đó bắt tay mài mực.
Một lúc lâu sau, Phùng Quý mài mực xong, Tống Hành cắm cành hải thạch lựu kia vào bình, cầm bút chấm mực.
Ngày hôm sau, Phùng Quý ăn sáng xong, sau khi Tống Hành rời khỏi phủ mới tự mình đi vào khố phòng lấy áo choàng lông cáo và bắc châu kia ra, dẫn thêm hai tên tiểu tư chăm chỉ kín miệng đi thẳng đến biệt viện hành sơn.
Phùng Quý đi tới ngoài viện thì bắt gặp Thi Yến Vi tản bộ tiêu thực trong vườn, thấy nàng chỉ mặc chiếc áo choàng viền lụa đã cũ mất một nửa thì vội sai tiểu tư sau lưng lấy áo choàng lông cáo từ trong bao quần áo ra, nói: "Mùa đông trời giá rét, sao nương tử chỉ khoác mỗi áo choàng, không sợ trúng gió ngã bệnh sao?"
Thi Yến Vi thản nhiên quét mắt qua áo choàng lông cáo trắng muốt hắn mang tới rồi lập tức dịch chuyển tầm mắt, cũng không mặc thử mà đáp rằng: "Giờ mà mặc thì sắp tới tuyết rơi phải làm thế nào được. Nếu gia chủ thưởng xuống thì tốt nhất cứ cất kỹ trong phòng đi."
Nàng vừa dứt lời thì Phùng Quý không khỏi lấy làm ngạc nhiên, thầm nghĩ thế gian vẫn còn có người không muốn dùng lông cáo ấm áp để chống rét sao?
"Trừ áo lông áo này ra thì còn có nửa hộp bắc châu."
Trong phim truyền hình và tiểu thuyết chỉ từng nhắc đến nam châu và đông châu nhưng riêng bắc châu này thì Thi Yến Vi chưa hề được nghe tới, nàng không nén nổi sự tò mò, liếc mắt nhìn hộp gỗ đàn tinh xảo kia.
Phùng Quý thấy nàng mày hơi nhíu, nghĩ là nàng đang nghi ngờ nên mỉm cười giải thích: "Cả áo lông cáo lẫn bắc châu đều có nguồn gốc từ Lô Long phía đông bắc Bột Hải quốc."
Thi Yến Vi dựa vào kiến thức chưa bị trả hết lại cho giáo viên địa lý thì biết rằng Bột Hải quốc này có lẽ nằm ở vùng đông bắc Trung Quốc, những viên bắc châu sau này được gọi thành đông châu.
"Khiến Phùng lang quân phải đến tận đây rồi. Anh giữ lại một viên bắc châu để uống trà đi." Thi Yến Vi thu hồi tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh nói.
Phùng Quý trợn tròn mắt kinh hãi. Lần trước là thưởng trâm cài, lần này lại là bắc châu cực kỳ nổi tiếng, chỉ sợ trên đời này không còn chủ tử nào hào phóng qua được nàng.
Bởi vì lần trước nghe được những nói âm dương quái khí của nàng nên lần này Phùng Quý cũng không dám từ chối thêm nữa, tạm thời gật đầu đồng ý nhưng sau đó lại lá mặt lá trái, nửa viên hạt châu cũng không dám động vào.
Hôm đó, Tống Hành về phủ chậm hơn so với bình thường, Phùng Quý cũng không nhắc lại chuyện này với Tống Hành mà chỉ hỏi hắn muốn gì cho bữa tối.
Đảo mắt, đã đến giờ lên đèn.
Bùi Mậu Khiêm để một tỳ nữ áo xanh đi trước cầm đèn soi đường, rảo bước nhanh đến Thối Hàn cư.
Thương Lục vào thông truyền qua cánh cửa, Tống Hành có chút không kiên nhẫn cho phép người tiến vào, sắc mặt như thường ngồi nghiêm chỉnh trên giường La Hán.
Bùi Mậu Khiêm chào hỏi hắn xong thì tự mình ngồi xuống chỗ đối diện, cười nịnh nọt rồi cất giọng cung kính nói: "Hôm nay mỗ đến là vì có một chuyện muốn nói, kính xin Tống tiết sử thành toàn."
Tống Hành nghe vậy bắt đầu cười khẽ, nụ cười có hàm ý sâu xa, "Bùi Tam lang cứ nói, đừng ngại."
"Đây là chuyện vui với cả Tống tiết sử và cả Kính Nguyên." Bùi Mậu Khiêm vừa nói vừa không quên cẩn thận để mắt đến sắc mặt của Tống Hành, thấy nét cười trên mặt hắn không mảy may suy giảm thì nhìn thẳng vào bồn hoa mẫu đơn cách đó không xa, nói tiếp, "Tống tiết sử còn nhớ vị kia nữ lang đã đi theo hầu hạ ngài ngày hôm trước hay không?"
Tống Hành bất động thanh sắc khắc chế tâm trạng của chính mình, chỉ bưng chén trà đã nguội mất một nửa lên "ừ" một tiếng, ánh mắt lạnh lùng muốn xem xem hắn định tìm chết bằng cách nào.
Bùi Mậu Khiêm nhìn hắn sắc mặt không đổi, lại càng bạo gan nói tiếp: "Chiếu theo luật pháp triều ta, thiếp thất có thể mua bán, huống chi nữ lang kia cũng chỉ là một nô tỳ ở quý phủ Tống tiết sử. Mỗ nguyện bỏ ra ngàn vàng để mua cũng không tính là bôi nhọ nàng. Tương lai nàng làm thiếp ở quý phủ của mỗ, nếu sinh hạ nhất nhi bán nữ [2] thì quan hệ giữa hai nhà Bùi Tống đương nhiên sẽ càng được củng cố, há chẳng phải là chuyện tốt lắm sao?"
[2] Thời phong khiến, người ta cho rằng con gái chưa hẳn là con trong gia đình, sớm muộn gì cũng phải gả chồng nên chỉ tính là một nửa.
"Ý của Bùi Tam lang là muốn nâng ngoại thất của Tống mỗ làm thiếp Bùi gia ngươi, cùng ngươi sinh con đẻ cái?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.