Chương 40:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Mắt phượng Tống Hành hơi nheo lại, chén trà trong tay đột nhiên bị bóp chặt, mảnh sứ vỡ vụn, nặng nề phát ra thành tiếng.
Trên mặt hắn rõ ràng vẫn còn đang mỉm cười nhưng khi quay đầu nhìn về phía Bùi Mậu Khiêm, ý cười không rõ hàm súc cùng ánh mắt u ám thâm thúy kia khiến Bùi Mậu Khiêm rùng mình, da đầu tê dại.
Giờ vẫn đang là trời đông giá rét nhưng trên trán Bùi Mậu Khiêm lại có mồ hôi nóng chảy ra không ngừng, nhỏ liên tục xuống cần cổ trắng mịn khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Có lẽ vì sợ hãi quá mức nên đến thở ra một hơi hắn cũng không dám.
Bùi Mậu Khiêm giơ bàn tay phải đang run lẩy bẩy lên dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, há miệng lắp bắp nói: "Mỗ, mỗ không biết nàng là ngoại thất của Tống tiết sử, nên đã mạo phạm, còn, còn phải xin Tiết soái bao dung... Tha thứ mỗ tội thiếu hiểu biết..."
Tống Hành đột nhiên buông ra, chén trà nát thành từng mảnh nhưng sức mạnh lẫn kỹ thuật đều được khống chế vô cùng tốt, nên hắn cũng không mảy may bị thương.
"Cút ngay!" Giọng nói lạnh buốt của Tống Hành vang lên bằng đúng ba chữ này, nhắm mắt đè nén lửa giận còn vương lại trong lòng.
Bùi Mậu Khiêm như được đại xá, hai chân run như cầy sấy lao thẳng ra cửa chạy biến đi, chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi tầm mắt của Tống Hành, miễn cho bị hắn lửa giận che mờ lý rồi thay đổi chủ ý, bóp cổ mình như bóp nát chén trà kia.
Khi Phùng Quý thấy sắc mặt hắn đầy vẻ kinh hoàng bỏ chạy thục mạng ra khỏi cửa thì nghiễm nhiên hiểu ra ngay, hôm qua hắn nhất định đã hiểu sai nên hôm nay mới bị máu nóng thôi thúc đến cầu gia chủ, định đoạt đi Dương nương tử. Gia chủ đối với Dương nương tử đang ở thời điểm ăn tủy mới biết mùi vị, lời này có khác nào nhổ râu quanh miệng lão hổ không cơ chứ?
Tống Hành quả thực bị hắn chọc giận không nhẹ, đứng dậy sải bước ra khỏi ngưỡng cửa, cũng không nói một lời mà tự mình, nhảy lên lưng ngựa nhanh chóng bỏ đi.
Phùng Quý biết hắn nhất định muốn đến biệt viện tìm Dương nương tử liền cuống quýt dắt ngựa ra, đuổi theo hắn.
Đêm đã khuya, mây đen bế nguyệt, ánh sao ảm đạm.
Tống Hành phi như bay vào một con hẻm sâu không một bóng người, bên tai là tiếng gió bấc gào thét, quét qua người từng đợt tê buốt, nhưng hắn tựa hồ không cảm thấy rét lạnh, lửa giận trong lồng ngực thiêu đốt đến mức toàn thân khô nóng.
Tống Hành xoay người xuống ngựa, dưới chân như có cơn lốc thoát ra, nghiêm mặt đi tới chính phòng nhưng không thấy bóng dáng Thi Yến Vi đâu cả.
Luyện Nhi thấy hắn có vẻ đang tức giận trầm mặc không nói lời nào thì càng cảm thấy sợ hãi, tiến lên nhỏ nhẹ nói: "Bẩm gia chủ, nương tử đang ở phòng tắm tắm rửa."
Tống Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía cửa, không đáp.
Luyện Nhi căng thẳng tóm chặt vải áo, rón rén lui ra ngoài, cài cửa lại.
Gần hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, Thi Yến Vi mới từ phòng tắm bước ra, mái tóc xoắn lại vắt qua một bên.
Luyện Nhi tiến lên nghênh đón, thấp giọng nói với nàng rằng gia chủ vừa mới đến, sắc mặt không được tốt cho lắm, dường như ngài còn đang nổi nóng.
Thi Yến Vi rũ mắt nhìn xuống dưới, lông mi cong vút khẽ run lên.
Mang theo nỗi thấp thỏm, nàng bước vào cửa, cũng không dám tới gần hắn mà chỉ yên lặng ngồi xuống cạnh chậu than, chậm rãi dùng khăn thấm khô mái tóc.
Tống Hành yên lặng nhìn Thi Yến Vi vắt khô tóc, chẳng hiểu sao cơn tức giận trong lòng chợt biến mất một cách đầy khó hiểu.
Nàng trời sinh đã có dung mạo diễm lệ, hấp dẫn ánh nhìn người khác. Nên lỗi không phải ở nàng mà ở những kẻ có ý đồ xấu với nàng.
Bùi Mậu Khiêm dám cả gan dòm ngó nàng, hắn thật sự đáng chết.
Nếu hắn không phải tiết độ sứ Hà Đông, không cần xem xét đến đại cục thì thực lòng, hẳn chỉ muốn khoét cặp mắt bẩn thỉu của hắn ta, lấy mạng hắn ta.
Tống Hành bước lên ba bước, tay phải xoa bờ vai nàng rồi vuốt dọc theo đường cong dời tới cằm, động tác nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt đào hoa của nàng, thấp giọng hỏi: "Nương tử ngoan, hôm nay thưởng nàng bắc châu, nàng có thích không?"
Thi Yến Vi không thể hiểu nổi tâm trạng đột nhiên biến đổi của hắn, chau mày ngơ ngác gật gật đầu.
Trước khi Thi Yến Vi có thể hiểu ra vì sao hôm nhiên hắn lại trở nên như vậy thì kế tiếp một cảnh tượng thậm chí còn kỳ dị hơn đã xảy ra. Tống Hành rút tay lại rời khỏi người nàng một lúc rồi mang tới một cái khăn sạch sẽ, ấn tay nàng xuống, giúp nàng lau khô tóc.
Đến khi mái tóc đen đã gần như được lau khô, hắn ôm Thi Yến Vi đặt lên giường La Hán, tìm hộp gỗ đàn hương đựng bắc châu đặt trên bàn trang điểm mang lại đây.
Tống Hành tiện tay mở hộp ra, lấy một viên bắc châu to bằng đầu ngón tay, mặt mang ý cười vê tròn viên bắc châu kia đặt lên tai nàng.
"Nương tử trời sinh đã có nước da trắng nõn, chỉ có loại bắc châu này mới xứng được với nàng. Áo lông cáo kia càng là thứ khó gặp, ở quý phủ cũng chỉ có mỗi Thái phu nhân và Nhị nương, mỗi người có một kiện. Người khác gặp được thấy nàng ăn mặc chỉnh trang, lại dùng loại châu này đương nhiên sẽ hiểu nàng có thân phận bất phàm, không dám tơ tưởng gì thêm nữa."
Những lời hắn nói khiến Thi Yến Vi như lọt vào sương mù, trầm tư một lúc thật lâu thì chợt nhớ lại chuyện xảy ra trên thuyền hoa ngày ấy, về ánh mắt thô tục mà vị lang quân kia đã dùng để đánh giá nàng.
Chẳng lẽ hắn có ác ý nên đã nói những lời vô liêm sỉ trước mặt Tống Hành sao?
Nghĩ tới đây, Thi Yến Vi hơi ngước mắt nhìn Tống Hành, muốn thăm dò xem lần này hắn đến liệu có phải trút giận lây lên nàng.
Nhưng ít ra thần sắc của Tống Hành cũng không đáng sợ như nàng nghĩ, dáng vẻ này nhìn qua cũng không đến mức khiến Luyện Nhi phải nhắc nhở nàng nên coi chừng gia chủ.
"Nương tử xinh đẹp lại không có nơi để dựa dẫm, nếu rời khỏi ta không biết sẽ thu hút bao nhiêu sài lang hổ báo thèm muốn, đến lúc đó liệu nương tử có đủ năng lực tự bảo vệ mình không? Đã như thế thì sao nương tử vẫn không chịu an phận ở cạnh ta, chỉ cần có ta ở đây thì nàng nhất định có thể yên tâm ăn sung mặc sướng, dù là bất kỳ ai cũng đều không được phép chọc giận nàng."
Nhưng nếu ngươi là người chọc giận ta thì sao? Thi Yến Vi gần như ngay lập tức nghĩ đến điều này nhưng lời này bị mắc ngay cổ họng, cuối cùng không nói rõ nữa.
Hậu quả phải gánh khi khiến hắn tức giận nàng đã nếm qua mấy lần rồi.
Thi Yến Vi khẽ cau mày, mím môi, nàng không nhìn hắn nữa mà chỉ cúi thấp đầu dưới ánh nến.
Người đẹp dưới đèn giống như hoa, mặc hắn thu hái.
Bất tri bất giác, Tống Hành đã nảy ra ý định để giải quyết Bùi Mậu Khiêm nhưng tạm thời chuyện này được gác sang một bên. Hắn không nhịn nữa, một tay luồn vào mái tóc đen bóng như tơ lụa của Thi Yến Vi, xoay đầu nàng về nhìn về phía mình, khiến nàng phải hơi ngẩng cao cổ.
Môi mỏng mang theo hơi lạnh phủ lên cánh môi đỏ như chu sa, ướt át đầy đặn, nhẹ nhàng gặm cắn phiến môi non mềm, hấp thu hơi thở thơm mát, chỉ cảm thấy trong miệng ngọt ngào cực kỳ.
Hồi lâu sau, Tống Hành chắp hai tay, cúi đầu áp xuống.
Thi Yến Vi bị đau vươn tay đẩy bả vai hắn ra. Tống Hành dùng một tay kìm chặt hai tay nàng, tay còn lại vén chiếc váy mùa đông nặng trịch lên.
Thắt lưng trên eo nhỏ cứ thế trượt xuống.
Ngoài cửa sổ sắc trời càng lúc càng đen kịt, gió bấc thổi qua từng cơn.
Những ngón tay trắng nõn của Thi Yến Vi nắm chặt lấy thảm, muốn dịch về phía trước. Tống Hành đương nhiên không để nàng trốn thoát, một đường bắt lấy cổ tay nàng.
Lọt vào tầm mắt chỉ là một màu tuyết trắng xóa.
Tống Hành càng lúc càng sa vào, ôm nàng đứng bên cửa sổ.
Dưới ánh trăng mông lung, hai mắt Thi Yến Vi hiện ra ánh nước, ánh sáng trong trẻo bao phủ khắp cửa sổ tựu vào một chỗ càng có vẻ chói mắt. Nàng không có tâm trạng thưởng ngoạn thế giới dưới tầm mắt Tống Hành, nhắm mắt vô lực dựa đầu vào bả vai rộng lớn của hắn.
Bên tai truyền đến tiếng Tống Hành khẽ lẩm bẩm, hắn muốn nàng sống yên phận, đừng tiếp tục gây lộn nữa, như vậy trừ việc thả nàng rời đi, phàm là những thứ hắn có thể cho thì chắc chắn, hắn đều không tiếc rẻ.
Thi Yến Vi không nhớ rõ nàng đã ngủ thiếp đi từ khi nào chỉ biết đến khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, trên người dù đã được hắn rửa lại sạch sẽ, dễ chịu sảng khoái nhưng lại không giấu được cảm giác đau nhức từ tứ chi bách hài, nhất là ở đầu gối.
Trong lòng nhịn không được lại đặc biệt "hỏi thăm" hắn mấy câu, đứng dậy xuống giường.
Rửa mặt trang điểm xong, Thi Yến Vi thì thấy hộp đựng bắc châu kia thì cũng lười xem lại, tiện tay bỏ vào ngăn kéo nhỏ bên cạnh.
Lưu mụ nhìn thấy thì không hỏi khó hiểu, cau mày nghi ngờ hỏi: "Bắc châu đựng trong hộp đều là loại thượng phẩm ngàn vàng khó cầu, mang làm thành trâm cài điền đầu thì không gì bằng, sao nương tử lại không thích?"
Thi Yến Vi mím môi không đáp, chỉ gọi Hương Hạnh tới phòng bếp, truyền mấy món thanh đạm tới.
Ăn sáng xong, Thi Yến Vi uống lương dược. Tỳ nữ dẫn theo bà mụ tuổi ngoài bốn mươi, dựa theo lời gia chủ, đến đây giúp nàng đo người may y phục.
Không lâu sau lại có nữ lang đang độ tuổi xuân mang theo bản vẽ đến tìm nàng, bảo Thi Yến Vi chọn ra kiểu trang sức mà nàng yêu thích.
Thi Yến Vi mở ra thì thấy bên trong đều là các loại trang sức ngọc trai, mỗi viên đều có kích thước tiêu chuẩn, so ra thì không to bằng mấy viên Tống Hành đưa tới.
Sau khi chọn đại mấy kiểu rồi tiễn người đi, Thi Yến Vi đến trước giá sách lấy xuống một cuốn mở ra xem để giết thời gian.
Giờ Dậu, Tống Hành cưỡi ngựa hồi phủ.
Hôm đó là ngày mùng mười tháng mười, tiết Tiểu Tuyết*, theo thông lệ thì người Tống phủ sẽ bày gia yến ở sảnh chính.
*Tiểu Tuyết là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, hoặc 21 hay 22 tháng 5, khi Mặt Trời ở xích kinh 240°.
Tống Hành dừng trước cửa, cởi áo choàng lông vũ đưa cho Phùng Quý, đợt khí lạnh trên người rút bớt mới vòng qua bức bình phong ba cánh vẽ hoa mẫu đơn, tiến vào thi lễ vấn an với Tiết phu nhân.
Tiết phu nhân vội bảo hắn ngồi xuống, sai người bày thiện.
Tống Duật cũng vừa từ quan thự về, không thấy bóng dáng Bùi Mậu Khiêm đâu nên không khỏi hỏi thêm mấy câu. Tiết phu nhân đáp sáng nay hắn đến Thúy Trúc cư chào từ biệt xong thì vội vã rời phủ, trở về Kính Châu.
Người khác có thể không biết lý do nhưng Tống Hành thì rõ ràng hơn bất kỳ ai hết. Dẫu vậy, ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ dửng dưng, chỉ cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm làm dịu cổ họng, thầm than kẻ kia bỏ chạy thật nhanh, nhất định đã bị dọa không nhẹ.
Nhưng kể cả hắn có chạy đi nữa thì cơn buồn nôn này há lại không có chỗ nhổ ra. Đầu ngón tay Tống hành nắm chặt tay vịn trên ghế bành, chậm rãi thở ra, hơi nhắm mắt lại.
Trên bàn tiệc, Tiết phu nhân đang cầm tay Tống Thanh Hòa nói giỡn thì Tống Duật bất ngờ cau mày, lên tiếng: "Thời tiết thế này, hai ngày sau có khi sẽ có tuyết rơi. Không biết Dương nương tử đang một thân một mình ở đâu? Mỗ phái người đi tìm hiểu tung tích thì chỉ biết Dương nương tử từng làm công ở một tửu lâu được hơn ba tháng thì biến mất..."
Trên mặt hắn rõ ràng vẫn còn đang mỉm cười nhưng khi quay đầu nhìn về phía Bùi Mậu Khiêm, ý cười không rõ hàm súc cùng ánh mắt u ám thâm thúy kia khiến Bùi Mậu Khiêm rùng mình, da đầu tê dại.
Giờ vẫn đang là trời đông giá rét nhưng trên trán Bùi Mậu Khiêm lại có mồ hôi nóng chảy ra không ngừng, nhỏ liên tục xuống cần cổ trắng mịn khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Có lẽ vì sợ hãi quá mức nên đến thở ra một hơi hắn cũng không dám.
Bùi Mậu Khiêm giơ bàn tay phải đang run lẩy bẩy lên dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, há miệng lắp bắp nói: "Mỗ, mỗ không biết nàng là ngoại thất của Tống tiết sử, nên đã mạo phạm, còn, còn phải xin Tiết soái bao dung... Tha thứ mỗ tội thiếu hiểu biết..."
Tống Hành đột nhiên buông ra, chén trà nát thành từng mảnh nhưng sức mạnh lẫn kỹ thuật đều được khống chế vô cùng tốt, nên hắn cũng không mảy may bị thương.
"Cút ngay!" Giọng nói lạnh buốt của Tống Hành vang lên bằng đúng ba chữ này, nhắm mắt đè nén lửa giận còn vương lại trong lòng.
Bùi Mậu Khiêm như được đại xá, hai chân run như cầy sấy lao thẳng ra cửa chạy biến đi, chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi tầm mắt của Tống Hành, miễn cho bị hắn lửa giận che mờ lý rồi thay đổi chủ ý, bóp cổ mình như bóp nát chén trà kia.
Khi Phùng Quý thấy sắc mặt hắn đầy vẻ kinh hoàng bỏ chạy thục mạng ra khỏi cửa thì nghiễm nhiên hiểu ra ngay, hôm qua hắn nhất định đã hiểu sai nên hôm nay mới bị máu nóng thôi thúc đến cầu gia chủ, định đoạt đi Dương nương tử. Gia chủ đối với Dương nương tử đang ở thời điểm ăn tủy mới biết mùi vị, lời này có khác nào nhổ râu quanh miệng lão hổ không cơ chứ?
Tống Hành quả thực bị hắn chọc giận không nhẹ, đứng dậy sải bước ra khỏi ngưỡng cửa, cũng không nói một lời mà tự mình, nhảy lên lưng ngựa nhanh chóng bỏ đi.
Phùng Quý biết hắn nhất định muốn đến biệt viện tìm Dương nương tử liền cuống quýt dắt ngựa ra, đuổi theo hắn.
Đêm đã khuya, mây đen bế nguyệt, ánh sao ảm đạm.
Tống Hành phi như bay vào một con hẻm sâu không một bóng người, bên tai là tiếng gió bấc gào thét, quét qua người từng đợt tê buốt, nhưng hắn tựa hồ không cảm thấy rét lạnh, lửa giận trong lồng ngực thiêu đốt đến mức toàn thân khô nóng.
Tống Hành xoay người xuống ngựa, dưới chân như có cơn lốc thoát ra, nghiêm mặt đi tới chính phòng nhưng không thấy bóng dáng Thi Yến Vi đâu cả.
Luyện Nhi thấy hắn có vẻ đang tức giận trầm mặc không nói lời nào thì càng cảm thấy sợ hãi, tiến lên nhỏ nhẹ nói: "Bẩm gia chủ, nương tử đang ở phòng tắm tắm rửa."
Tống Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía cửa, không đáp.
Luyện Nhi căng thẳng tóm chặt vải áo, rón rén lui ra ngoài, cài cửa lại.
Gần hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, Thi Yến Vi mới từ phòng tắm bước ra, mái tóc xoắn lại vắt qua một bên.
Luyện Nhi tiến lên nghênh đón, thấp giọng nói với nàng rằng gia chủ vừa mới đến, sắc mặt không được tốt cho lắm, dường như ngài còn đang nổi nóng.
Thi Yến Vi rũ mắt nhìn xuống dưới, lông mi cong vút khẽ run lên.
Mang theo nỗi thấp thỏm, nàng bước vào cửa, cũng không dám tới gần hắn mà chỉ yên lặng ngồi xuống cạnh chậu than, chậm rãi dùng khăn thấm khô mái tóc.
Tống Hành yên lặng nhìn Thi Yến Vi vắt khô tóc, chẳng hiểu sao cơn tức giận trong lòng chợt biến mất một cách đầy khó hiểu.
Nàng trời sinh đã có dung mạo diễm lệ, hấp dẫn ánh nhìn người khác. Nên lỗi không phải ở nàng mà ở những kẻ có ý đồ xấu với nàng.
Bùi Mậu Khiêm dám cả gan dòm ngó nàng, hắn thật sự đáng chết.
Nếu hắn không phải tiết độ sứ Hà Đông, không cần xem xét đến đại cục thì thực lòng, hẳn chỉ muốn khoét cặp mắt bẩn thỉu của hắn ta, lấy mạng hắn ta.
Tống Hành bước lên ba bước, tay phải xoa bờ vai nàng rồi vuốt dọc theo đường cong dời tới cằm, động tác nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt đào hoa của nàng, thấp giọng hỏi: "Nương tử ngoan, hôm nay thưởng nàng bắc châu, nàng có thích không?"
Thi Yến Vi không thể hiểu nổi tâm trạng đột nhiên biến đổi của hắn, chau mày ngơ ngác gật gật đầu.
Trước khi Thi Yến Vi có thể hiểu ra vì sao hôm nhiên hắn lại trở nên như vậy thì kế tiếp một cảnh tượng thậm chí còn kỳ dị hơn đã xảy ra. Tống Hành rút tay lại rời khỏi người nàng một lúc rồi mang tới một cái khăn sạch sẽ, ấn tay nàng xuống, giúp nàng lau khô tóc.
Đến khi mái tóc đen đã gần như được lau khô, hắn ôm Thi Yến Vi đặt lên giường La Hán, tìm hộp gỗ đàn hương đựng bắc châu đặt trên bàn trang điểm mang lại đây.
Tống Hành tiện tay mở hộp ra, lấy một viên bắc châu to bằng đầu ngón tay, mặt mang ý cười vê tròn viên bắc châu kia đặt lên tai nàng.
"Nương tử trời sinh đã có nước da trắng nõn, chỉ có loại bắc châu này mới xứng được với nàng. Áo lông cáo kia càng là thứ khó gặp, ở quý phủ cũng chỉ có mỗi Thái phu nhân và Nhị nương, mỗi người có một kiện. Người khác gặp được thấy nàng ăn mặc chỉnh trang, lại dùng loại châu này đương nhiên sẽ hiểu nàng có thân phận bất phàm, không dám tơ tưởng gì thêm nữa."
Những lời hắn nói khiến Thi Yến Vi như lọt vào sương mù, trầm tư một lúc thật lâu thì chợt nhớ lại chuyện xảy ra trên thuyền hoa ngày ấy, về ánh mắt thô tục mà vị lang quân kia đã dùng để đánh giá nàng.
Chẳng lẽ hắn có ác ý nên đã nói những lời vô liêm sỉ trước mặt Tống Hành sao?
Nghĩ tới đây, Thi Yến Vi hơi ngước mắt nhìn Tống Hành, muốn thăm dò xem lần này hắn đến liệu có phải trút giận lây lên nàng.
Nhưng ít ra thần sắc của Tống Hành cũng không đáng sợ như nàng nghĩ, dáng vẻ này nhìn qua cũng không đến mức khiến Luyện Nhi phải nhắc nhở nàng nên coi chừng gia chủ.
"Nương tử xinh đẹp lại không có nơi để dựa dẫm, nếu rời khỏi ta không biết sẽ thu hút bao nhiêu sài lang hổ báo thèm muốn, đến lúc đó liệu nương tử có đủ năng lực tự bảo vệ mình không? Đã như thế thì sao nương tử vẫn không chịu an phận ở cạnh ta, chỉ cần có ta ở đây thì nàng nhất định có thể yên tâm ăn sung mặc sướng, dù là bất kỳ ai cũng đều không được phép chọc giận nàng."
Nhưng nếu ngươi là người chọc giận ta thì sao? Thi Yến Vi gần như ngay lập tức nghĩ đến điều này nhưng lời này bị mắc ngay cổ họng, cuối cùng không nói rõ nữa.
Hậu quả phải gánh khi khiến hắn tức giận nàng đã nếm qua mấy lần rồi.
Thi Yến Vi khẽ cau mày, mím môi, nàng không nhìn hắn nữa mà chỉ cúi thấp đầu dưới ánh nến.
Người đẹp dưới đèn giống như hoa, mặc hắn thu hái.
Bất tri bất giác, Tống Hành đã nảy ra ý định để giải quyết Bùi Mậu Khiêm nhưng tạm thời chuyện này được gác sang một bên. Hắn không nhịn nữa, một tay luồn vào mái tóc đen bóng như tơ lụa của Thi Yến Vi, xoay đầu nàng về nhìn về phía mình, khiến nàng phải hơi ngẩng cao cổ.
Môi mỏng mang theo hơi lạnh phủ lên cánh môi đỏ như chu sa, ướt át đầy đặn, nhẹ nhàng gặm cắn phiến môi non mềm, hấp thu hơi thở thơm mát, chỉ cảm thấy trong miệng ngọt ngào cực kỳ.
Hồi lâu sau, Tống Hành chắp hai tay, cúi đầu áp xuống.
Thi Yến Vi bị đau vươn tay đẩy bả vai hắn ra. Tống Hành dùng một tay kìm chặt hai tay nàng, tay còn lại vén chiếc váy mùa đông nặng trịch lên.
Thắt lưng trên eo nhỏ cứ thế trượt xuống.
Ngoài cửa sổ sắc trời càng lúc càng đen kịt, gió bấc thổi qua từng cơn.
Những ngón tay trắng nõn của Thi Yến Vi nắm chặt lấy thảm, muốn dịch về phía trước. Tống Hành đương nhiên không để nàng trốn thoát, một đường bắt lấy cổ tay nàng.
Lọt vào tầm mắt chỉ là một màu tuyết trắng xóa.
Tống Hành càng lúc càng sa vào, ôm nàng đứng bên cửa sổ.
Dưới ánh trăng mông lung, hai mắt Thi Yến Vi hiện ra ánh nước, ánh sáng trong trẻo bao phủ khắp cửa sổ tựu vào một chỗ càng có vẻ chói mắt. Nàng không có tâm trạng thưởng ngoạn thế giới dưới tầm mắt Tống Hành, nhắm mắt vô lực dựa đầu vào bả vai rộng lớn của hắn.
Bên tai truyền đến tiếng Tống Hành khẽ lẩm bẩm, hắn muốn nàng sống yên phận, đừng tiếp tục gây lộn nữa, như vậy trừ việc thả nàng rời đi, phàm là những thứ hắn có thể cho thì chắc chắn, hắn đều không tiếc rẻ.
Thi Yến Vi không nhớ rõ nàng đã ngủ thiếp đi từ khi nào chỉ biết đến khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, trên người dù đã được hắn rửa lại sạch sẽ, dễ chịu sảng khoái nhưng lại không giấu được cảm giác đau nhức từ tứ chi bách hài, nhất là ở đầu gối.
Trong lòng nhịn không được lại đặc biệt "hỏi thăm" hắn mấy câu, đứng dậy xuống giường.
Rửa mặt trang điểm xong, Thi Yến Vi thì thấy hộp đựng bắc châu kia thì cũng lười xem lại, tiện tay bỏ vào ngăn kéo nhỏ bên cạnh.
Lưu mụ nhìn thấy thì không hỏi khó hiểu, cau mày nghi ngờ hỏi: "Bắc châu đựng trong hộp đều là loại thượng phẩm ngàn vàng khó cầu, mang làm thành trâm cài điền đầu thì không gì bằng, sao nương tử lại không thích?"
Thi Yến Vi mím môi không đáp, chỉ gọi Hương Hạnh tới phòng bếp, truyền mấy món thanh đạm tới.
Ăn sáng xong, Thi Yến Vi uống lương dược. Tỳ nữ dẫn theo bà mụ tuổi ngoài bốn mươi, dựa theo lời gia chủ, đến đây giúp nàng đo người may y phục.
Không lâu sau lại có nữ lang đang độ tuổi xuân mang theo bản vẽ đến tìm nàng, bảo Thi Yến Vi chọn ra kiểu trang sức mà nàng yêu thích.
Thi Yến Vi mở ra thì thấy bên trong đều là các loại trang sức ngọc trai, mỗi viên đều có kích thước tiêu chuẩn, so ra thì không to bằng mấy viên Tống Hành đưa tới.
Sau khi chọn đại mấy kiểu rồi tiễn người đi, Thi Yến Vi đến trước giá sách lấy xuống một cuốn mở ra xem để giết thời gian.
Giờ Dậu, Tống Hành cưỡi ngựa hồi phủ.
Hôm đó là ngày mùng mười tháng mười, tiết Tiểu Tuyết*, theo thông lệ thì người Tống phủ sẽ bày gia yến ở sảnh chính.
*Tiểu Tuyết là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, hoặc 21 hay 22 tháng 5, khi Mặt Trời ở xích kinh 240°.
Tống Hành dừng trước cửa, cởi áo choàng lông vũ đưa cho Phùng Quý, đợt khí lạnh trên người rút bớt mới vòng qua bức bình phong ba cánh vẽ hoa mẫu đơn, tiến vào thi lễ vấn an với Tiết phu nhân.
Tiết phu nhân vội bảo hắn ngồi xuống, sai người bày thiện.
Tống Duật cũng vừa từ quan thự về, không thấy bóng dáng Bùi Mậu Khiêm đâu nên không khỏi hỏi thêm mấy câu. Tiết phu nhân đáp sáng nay hắn đến Thúy Trúc cư chào từ biệt xong thì vội vã rời phủ, trở về Kính Châu.
Người khác có thể không biết lý do nhưng Tống Hành thì rõ ràng hơn bất kỳ ai hết. Dẫu vậy, ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ dửng dưng, chỉ cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm làm dịu cổ họng, thầm than kẻ kia bỏ chạy thật nhanh, nhất định đã bị dọa không nhẹ.
Nhưng kể cả hắn có chạy đi nữa thì cơn buồn nôn này há lại không có chỗ nhổ ra. Đầu ngón tay Tống hành nắm chặt tay vịn trên ghế bành, chậm rãi thở ra, hơi nhắm mắt lại.
Trên bàn tiệc, Tiết phu nhân đang cầm tay Tống Thanh Hòa nói giỡn thì Tống Duật bất ngờ cau mày, lên tiếng: "Thời tiết thế này, hai ngày sau có khi sẽ có tuyết rơi. Không biết Dương nương tử đang một thân một mình ở đâu? Mỗ phái người đi tìm hiểu tung tích thì chỉ biết Dương nương tử từng làm công ở một tửu lâu được hơn ba tháng thì biến mất..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.