Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Chương 42:

Uyên Tú Tú

23/11/2024

Ngoài cửa sổ, mây đen che khuất mặt trăng, ánh sao ảm đạm, gió bấc rét buốt thổi qua phiến trúc trồng trong viện, phát ra âm thanh loạt xoạt.

Trái tim của Thi Yến Vi cũng giống như một mảnh lá trúc đung đưa trong gió, không ngừng chao đảo, khó mà thanh tịnh được.

"Thiếp không biết." Thi Yến Vi nhớ lại cảnh Tống Hành dùng đầu ngón tay vê tròn viên bắc châu đêm ấy. Nàng bị hành động và lời nói của hắn làm cả kinh đến mức như nai con lạc trong sương mù, giọng điệu lí nhí như muỗi kêu.

Tống Hành nhận ra nàng đang bất giác run rẩy nhưng vẫn vui vẻ "thưởng thức" một lúc rồi mới cúi xuống an ủi nàng, cầm tay phải của nàng chắp bút lông cừu.

Thi Yến Vi bị hành động này dọa cho mất hồn, lông mày như dãy núi xanh biếc hơi chau lại.

"Không được mất tập trung, nhìn kỹ ta viết này." Tống Hành bỗng gia tăng lực đạo trên tay nàng, kéo hồn vía nàng quay trở lại.

Thi Yến Vi bất đắc dĩ phải thành thật viết theo hắn. Nhưng nàng cảm nhận được hơi thở ngày càng nặng nề của người phía sau, theo sau là thứ gì đó cấn vào hông khiến nàng cố gắng ưỡn thẳng lưng, cách càng xa hắn càng tốt. Nàng xụ mặt, ngữ khí không vui nói: "Thiếp đã biết phải viết thế nào, gia chủ buông tay thiếp ra được rồi đấy."

Tống Hành ngẩng đầu lui về phía sau hai bước, sửa sang lại áo bào như muốn giấu đi, khổ nỗi hiệu quả mang lại cũng chẳng được bao nhiêu nên chỉ còn cách ngồi xuống ghế thái sư cách đó không xa, tư thế có vẻ hơi sống sượng.

Một lúc sau, bên tai Thi Yến Vi lại truyền đến giọng nói trầm thấp của người kia sau khi đằng hắng giọng: "Nương tử chỉ cần viết thêm mười lần nữa thì công khóa tối nay xem như đạt."

Thi Yến Vi cũng không ngoái lại nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhẹ giọng đồng ý rồi lại nghiêm túc viết chữ.

Ánh nến óng ánh phác họa nên từng đường nét mềm mại trên khuôn mặt nàng, phủ lên gò má lớp ánh sáng vàng nền nã, tôn lên vẻ đẹp như sen hồng ngậm nước, hạnh hoa đẫm sương.

Thực sự đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

Mỹ nhân ngồi trên giường La Hán mải mê đề bút đến mức không hề nhận ra ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.

Một lúc lâu sau, Thi Yến Vi đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay đau nhức. Nàng chợt có cảm giác quay lại thời sinh viên khi phải thức làm bài tập thâu đêm, nhưng chỉ cần làm xong là có thể tắm rửa, nằm thẳng trên giường chơi điện thoại.

Trong khi nơi này lại không có thiết bị giải trí nào để nàng giết thời gian, lựa chọn duy nhất dành cho nàng là đọc sách, ngẩn người hoặc nói chuyện phiếm với đám Luyện Nhi cho qua ngày đoạn tháng.

"Gia chủ thiếp đã viết xong, kính xin gia chủ xem qua." Thi Yến Vi cầm trang giấy Tuyên Thành tràn ngập nét chữ, nhịn xuống tính tình đưa bằng cả hai tay cho Tống Hành một cách quy củ.

Cổ họng Tống Hành phát ra tiếng "ừ" trầm thấp, vươn tay nhận lấy nhưng chỉ xem một cách qua loa rồi tiện tay đặt xuống án kỷ, vừa ôm lấy Thi Yến Vi cởi bỏ thắt lưng rồi vươn cả hai tay ra phía sau tấm lưng đơn bạc của nàng.



"Không được, người thiếp..."

Thi Yến Vi sợ hãi kinh hô, nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tống Hành dùng đầu ngón trỏ ấn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, ánh mắt đi xuống rơi vào đôi bàn tay trắng nõn của nàng, tiếng nói mang theo ý cười lại cất lên: "Nương tử ngoan, tối nay nàng chỉ cần đổi cách thương ta thôi."

Tống Hành này trời sinh đã có vẻ ngoài đẹp đẽ, ngọc chất kim tương, thần thanh cốt tú, khiến người vô cớ nhớ đến câu trong sách cổ: nham nham nhược cô tùng độc lập, khôi nga nhược ngọc sơn chi tương băng.*

*hiểu đại khái câu này có nghĩa là: thân hình cao lớn như tảng đá, như gốc tùng cô độc, (khi say) lại giống tòa núi ngọc sắp đổ.

Những lúc sắc mặt hắn không quá khó coi, mặc dù thân hình cao lớn khôi ngô có thể sánh ngang với võ sĩ vạn dặm thảo nguyên mới chọn ra được một thì chỉ xét riêng gương mặt cũng có vài phần quân tử khiêm nhường.

Dẫu vậy, Thi Yến Vi đã từng nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn trên giường nên đương nhiên không thể liên hệ hắn với hạng người văn nhã, còn giờ khi ánh mắt hắn liên tục biến đổi, nàng liền hiểu ngay hắn muốn gì.

Nhưng nàng chẳng khác gì cá nằm trên thớt, thay vì nói Tống Hành đang hỏi ý kiến thì chẳng bằng bảo là hắn đang nhẹ nhàng ra lệnh, và kể cả thế thì nàng cũng không được phép cự tuyệt.

Thi Yến Vi nhắm mắt cam chịu số phận, cắn môi gật đầu.

Tống Hành không thể nhịn thêm được nữa, những đường gân trên trán hơi gồ lên, chỉ hai ba bước đã cởi bỏ đai lưng điệp tiệp bằng ngọc vướng víu trên eo, cầm lấy đôi nhu đề của nàng.

*Điệp tiệp trong "Mộng khê bút đàm" được mô tả là thắt lưng dùng để mang đồ, trên có treo đao, túi đá lửa, ống kim... Quan trọng nhất là chỉ có quan từ cấp tam phẩm trở lên (bất kể quan văn hay quan võ) mới có thể dùng loại thắt lưng này. Thiên tử dùng đai ngọc 13 vòng. Từ đó cũng có thể nói, thắt lưng đai ngọc là loại cao cấp nhất.

Thi Yến Vi chỉ dám cầm một cách lỏng lẻo, những ngón tay thon dài không thể khép lại hoàn toàn.

Nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay khiến nàng có chút thất thần, đôi mắt mở to, không chớp mắt si ngốc nhìn đai lưng điệp tiệp hoa văn kim bảo tướng, nàng chợt thấy sợ hãi, da đầu có chút tê dại.

"Nương tử đang nghĩ gì mà ngây ra vậy?" Tống Hành dường như bất mãn với thái độ qua loa lấy lệ của nàng, một tay dựng cằm nàng lên, cũng không để nàng có cơ hội trả lời mà cúi đầu phủ lên môi anh đào, cạy mở hàm răng sít sao, hấp thụ hương thơm quyến rũ đang tỏa ra từ người nàng.

Thi Yến Vi bị hắn hôn đến không thở nổi, hai tay bị hắn giữ chặt không thoát ra được cùng cảm giác nóng rực khiến nàng nức nở thành tiếng.

Không biết phải mất bao lâu thì Tống Hành thở ra một hơi, hắn gầm nhẹ một tiếng sau đó mới chịu buông cổ tay Thi Yến Vi ra, tùy tiện khoác bào rộng rãi thoải mái trên người rồi dùng khăn kiên nhẫn lau khô vệt nước ướt át trên tay nàng. Xong xuôi đâu đấy, quen đường quen lối thắt lại đai lưng điệp tiệp, gọi người đưa nước tiến vào.

Khi Luyện Nhi bưng chậu đồng đi vào thì Tống Hành đã khôi phục lại bộ dáng đoan chính áo mũ chỉnh tề như cũ, như thể vừa nãy chưa hề có chuyện mới phát sinh.



Thi Yến Vi nhìn Luyện Nhi đặt chậu đồng lên giá, khẽ mở cánh môi sưng đỏ dịu dàng bảo nàng lui xuống nghỉ ngơi. Luyện Nhi cung kính hạ giọng đáp lời, lui ra ngoài.

"Đôi nhu đề này của nương tử quả thực mềm mại vô cùng." Tống Hành đứng bên cạnh nhìn nàng rửa tay, tựa như đang thưởng thức bảo vật vui tai vui mắt nào đấy.

Thi Yến Vi chán ghét mạnh tay chà xát, nếu không phải Tống Hành đang ở một bên nhìn chằm chằm thì chỉ hận không thể ngâm mình trong làn nước, rửa sạch lớp da bên ngoài.

"Nương tử đang giận ta đấy à?" Tống Hành thấy cảm xúc nàng có vẻ không ổn định liền vớt tay nàng ra khỏi chậu nước, hỏi.

Thi Yến Vi vùng ra khỏi tay hắn, dùng khăn lau tay, dối lòng trả lời: "Thiếp nào dám giận gia chủ, chỉ là không thích trên tay có cảm giác dính nhớp thôi."

Hôm nay tâm trạng của Tống Hành không tệ nên cũng không tra hỏi, chỉ khẽ cười nói: "Đôi tay ngọc ngà mảnh khảnh đúng là không nên dùng để làm việc này. Nhưng người nàng đã không tiện lại còn chọc khiến ta phát hỏa, nên mới thành ra thế đấy. Kính mong nương tử lượng thứ."

Chọc khiến hắn phát hỏa là có ý gì? Nàng đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, cũng không có bất kỳ hành vi nào không thích đáng, rõ ràng hắn bất thình lình "động dục", thế quái nào lại đẩy đầu đuôi sang người nàng.

Vậy ra toàn bộ nam tử trên đời này dù là ở thân phận địa vị nào thì cũng đều thích quy chụp nguyên do lên đầu nữ tử.

Thi Yến Vi cười nhạt, xem như vừa bị chó cắn, giờ nàng chỉ quan tâm lời Tống Hành vừa nói sẽ đưa nàng rời phủ dạo chơi có còn được tính hay không, nếu đó chỉ là những lời được nói ra để dỗ dành nàng thì đúng là đã bị chó cắn còn không đòi được tiền thuốc men.

"Lúc gia chủ vừa đến có nói ngày hưu mộc sẽ dẫn theo thiếp ra khỏi phủ, ngài có định giữ lời không đấy?" Thi Yến Vi nói xong thì quay người ngồi xuống giường, nhìn hắn dùng nước nàng đã rửa tay để rửa tay lại.

Bên cạnh có chiếc khăn sạch nhưng Tống Hành lại không trực tiếp dùng mà cầm chiếc khăn Thi Yến Vi đã lau qua, nghiêm túc lau thật khô từng giọt nước dính trên mỗi ngón tay, rảo bước tiến lại gần nàng.

"Đương nhiên là giữ lời. Ta đã nói rồi, còn tùy vào thành ý và bản lĩnh của nương tử, nương tử chuẩn bị cho tốt đi."

Vừa nói hắn vừa cúi người ghé môi mỏng kề sát tai nàng, không biết xấu hổ chỉ điểm: "Ta thích nương tử mặc kha tử đỏ nhạt thêu mẫu đơn tịnh đế."

Hơi nóng từ môi Tống Hành truyền thẳng vào tai nàng, khiến vành tai nàng đỏ bừng như màu máu.

Thi Yến Vi có chút khó chịu đẩy hắn ra, nhẫn nhịn giục hắn nhanh chóng rời đi, "Trời cũng không còn sớm, gia chủ về phủ nghỉ ngơi sớm đi, đừng để chính sự ngày mai bị trì hoãn."

Tống Hành lười suy nghĩ sâu xa, hắn chẳng qua chỉ muốn cơ thể lẫn sự phục tùng của nàng nên lời này được hắn hiểu thành nàng đang thẹn ngùng, vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, cười nói: "Nàng đúng là cẩn thận, còn giúp ta thu xếp chuyện ngày mai."

Dứt lời thì rút tay, thần thanh khí sảng bước ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook