Chương 43:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Phùng Quý thấy tối nay hắn ra sớm hơn bình thường, suốt một canh giờ bên trong phòng cũng không truyền ra động tĩnh gì ghê gớm, liền lập tức biết Dương nương tử thân mình không tiện, gia chủ vẫn chưa sủng hạnh nàng.
Tống Hành vừa rời khỏi viện tử của Thi Yến Vi thì một lang quân khác ăn mặc như thị vệ đến tìm. Hắn thờ ơ quét mắt nhìn sang rồi hỏi: "Làm xong việc rồi?"
Lang quân mặc y phục đen tuyền đáp: "Bẩm đã làm theo lời Tiết soái, không gây tổn hại đến tính mạng, còn lại đều đã được xử trí thỏa đáng, đảm bảo không tra được bất kỳ manh mối nào. Huống chi Bùi Tam lang kia bình thường hoành hành ngang ngược, kết thù với không ít người, có lẽ cũng không nghĩ được là do ai."
Tống Hành khẽ ừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Dưới gối hắn đã có nhi nữ song toàn, ngược lại lần này đã tiện nghi cho hắn."
Ngày kế tiếp, có người từ đô đốc phủ đến báo tin, hôm trước Tống thiếu phủ đã phái người đến điều tra Dương nương tử sau khi rời phủ thì đi về hướng nào, ai là người đã đứng ra bảo lãnh.
Tống Hành dường như đã lường trước ngày này từ sớm, nghe xong chỉ lạnh nhạt "ừ" một tiếng, hiệu người lui ra ngoài, hiển nhiên cũng không đặt nặng việc này trong lòng.
Trái ngược với hắn, Phùng Quý đang đứng sau lưng lại mồ hôi nóng toát ra đầy người, lo sợ vị Tống Tam lang lương thiện kia sẽ phát hiện ra dấu vết nào đó, chuyện bị bại lộ kiểu gì thì kiểu cũng sẽ làm tổn thương hòa khí giữa huynh đệ hai người.
"Gia chủ..." Phùng Quý ngập ngừng muốn hỏi hắn định đối phó Tam lang thế nào, nhưng lời vừa đến miệng lại không có gan nói thẳng.
Tống Hành biết hắn muốn hỏi gì vì thế quay lại, hạ giọng thản nhiên nói đúng một câu: "Mặc kệ hắn điều tra thế nào thì Dương nương tử cũng chỉ có thể là đã tới thành Trường An."
Phùng Quý lúc này mới thấy an tâm, im lặng theo sau hắn quay về Thối Hàn cư.
Vừa tiến vào cửa viện thì gặp được Thương Lục đứng dưới mái hiên dùng một mảnh thúy vũ (lông chim màu xanh biếc) trêu chọc con chim trong lồng, Phùng Quý tiến lại hỏi han vì sao nàng không ngồi ở trong phòng.
Thương Lục ậm ừ đáp lại, đến trước mặt Tống Hành chắp tay trước ngực thi lễ, báo là chiều nay quản sự có đưa đến hai hộp gấm.
Tống Hành gật đầu, nhấc chân bước qua bậc cửa, mở hộp gấm quan sát vật bên trong.
Phùng Quý tò mò bước lên nhìn, đập vào mắt là hai chiếc túi thơm bằng bạc mạ vàng, hoa văn bồ đào chạm rỗng, nhìn hết sức tinh xảo.
Tống Hành đóng nắp một trong hai chiếc hộp gấm, đưa cho Thương Lục, lệnh nàng mang đến Đại Tụ cư.
Về phần chiếc hộp gấm còn lại sẽ được trao cho ai thì Phùng Quý mạnh dạn nghĩ, chỉ có thể là Dương nương tử.
Ngày hôm sau, suy đoán của Phùng Quý đã được chứng minh. Gia chủ chẳng những mang theo hộp gấm đến biệt viện hành sơn mà còn đặt vào bên trong ba loại hương liệu quý, nhất là long não hương đến từ Giao Chỉ quốc.
Tống Hành một đường đi nhanh tới chính phòng, treo túi thơm chạm rỗng vào thắt lưng Thi Yến Vi, mỉm cười hỏi nàng có thích không.
Thi Yến Vi giơ tay chạm vào túi thơm chạm rỗng chỉ lớn bằng quả vải, nhớ ra lúc đi thăm bảo tàng thành phố, nàng và Trần Nhượng đã từng nhìn thấy một món đồ tương tự, dù chỉ một thoáng thôi nhưng đủ khiến mọi thứ xung quanh nàng trở nên hư ảo.
Nàng không biết hiện tại là thật, hay quá khứ mới là thật.
Trong lúc nhất thời, nàng như bị kẹt lại giữa trăm mối ngổn ngang và dòng hồi ức hỗn loạn, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Trần Nhượng, anh nói cái này có phải vàng ròng không?"
"Túi thơm mà làm được thành kiểu này, quả nhiên sức sáng tạo và khiếu thẩm mỹ của tổ tiên thật đáng nể, hôm nay đúng là đã khiến chúng ta được mở mang tầm mắt."
"Anh nói xem thứ này nếu mang ra đấu giá thì sẽ được bán với giá bao nhiêu?"
...
"Nàng không thích à?" Giọng nói trầm thấp nhưng đầy từ tính của Tống Hành vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ và tách nàng ra khỏi những hồi ức vô tận, hắn dùng vẻ mặt u ám nhìn thẳng nàng.
Thi Yến Vi tránh đi ánh mắt hắn, gượng cười cảm ơn hắn: "Đồ vật quý trọng thế này sao thiếp lại không thích cho được. Thiếp xin cảm ơn gia chủ."
Vì quý nên sẽ thích. Tống Hành nhai đi nhai lại những lời này, dáng vẻ nàng giật mình thất thần không ngừng hiện ra trong đầu, hắn luồn tay vào trong váy nàng, lạnh giọng hỏi: "Dương nương tử vừa nhớ đến chuyện gì? Hoặc là nhớ tới người nào?"
Thi Yến Vi bị hắn xoa bóp nên thấy hơi đau, tùy tiện nghĩ ra lý do đủ để qua mặt hắn, "Từ trước đến nay thiếp mới thấy túi thơm đẹp như vậy ở trên sách chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy người thật vật thật bao giờ. Hôm nay gặp được thì thực sự rất thích, nên mới ngây người nhìn nhiều hơn mấy lượt."
Tống Hành không tin, bàn tay to rộng của hắn thô bạo kéo áo ngoài của nàng, để lộ lớp kha tử màu đỏ nhạt. Hắn lần theo đường cong từ cổ hướng lên, giữ chiếc cằm trắng nõn nàng truy hỏi, "Bàn về lai lịch, dù sao đi nữa thì nàng cũng lớn lên ở Dương thị Hoằng Nông, chẳng nhẽ lại chưa từng nhìn thấy vật này?"
Lồng ngực Thi Yến Vi đột nhiên lạnh buốt, không khí lạnh bên ngoài ập tới khiến nàng vô thức co rúm người lại, run rẩy nói: "Gia chủ chẳng là đã quên, năm ngoái thiếp ngã đập đầu xuống đất mắc bệnh nặng một hồi, đến khi tỉnh lại thì đã quên sạch những chuyện xảy ra trước kia. Bình thường thiếp cũng chỉ quanh quẩn ở phòng bếp, dù có gặp được Nhị nương cũng chưa từng tỉ mỉ xem kỹ những vật được treo trên thắt lưng nàng."
Tống Hành nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc, vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn nên hỏi lại một câu: "Thực sự là thế?"
"Thiếp không dám lừa gạt gia chủ, nếu có nửa câu nói dối thì thiếp..."
"Thì nàng sẽ thế nào? Sao nàng cứ mở miệng là lại nói nhảm mấy câu như đòi sống đòi chết thế? Cái này không nói bậy được!" Tống Hành kịp thời ngắt lời nàng, kéo nàng ôm vào ngực, cởi đi dây buộc kha tử trên người nàng.
Túi thơm chạm rỗng vẫn còn treo trên đai lưng nàng nhưng Tống Hành hình như cũng có ý cởi váy, chỉ ôm nàng đến bên cửa sổ.
Khi Thi Yến Vi khom lưng bấu vào cửa sổ thì túi thơm cũng nương theo động tác này của nàng mà trượt khỏi vải áo, treo lơ lửng giữa không trung rồi gõ từng nhát vào đùi Thi Yến Vi, tiếng vang rất nhỏ bật ra, xuyên qua lồng ngực, đâm thẳng vào trái tim nàng.
Cũng không biết cuộc sống người không phải người, quỷ không phải quỷ khi nào mới kết thúc. Nàng bị ép đến khó thở, dù mọi thứ hôm nay không hẳn là gian nan hơn trước nhưng với nàng, nỗi đau này còn lớn hơn gấp bội, như thể đục khoét ruột gan.
Cơn đau trùy tâm trục cốt* đã ăn mòn trái tim nàng.
*trùy tâm trục cốt: miêu tả nỗi đau như có mũi khoan xuyên vào tim, ăn mòn xương cốt
Thi Yến Vi cắn chặt răng không để bật ra thành tiếng, chỉ im lặng rơi lệ, nước mắt rơi xuống mặt đất tụ lại thành vũng nho nhỏ.
Tống Hành nhận ra nàng đang khóc, động tác di chuyển chậm lại, quay mặt nàng về phía mình, nhíu mày hỏi: "Sao lại khóc, nàng khó chịu lắm hả?"
Thi Yến Vi hai mắt đỏ hoe, khóc đến cực kỳ thương tâm, tiếng tức nở trầm thấp đập vào màng nhĩ, khiến lòng người trở nên trĩu nặng.
Tống Hành quấn hai chân nàng vòng quanh thắt lưng, ôm nàng đứng thẳng. Hắn cúi đầu nuốt xuống những giọt nước mắt mặn chát nơi đuôi mắt nàng, buộc mình phải kết thúc sớm.
"Nàng vừa đột nhiên nhớ tới anh và nương nàng đấy à?" Tống Hành ngồi xuống giường thấp, ôm nàng đặt trên đùi rồi hết lòng thay nàng lau sạch vết bẩn giữa hai chân, trầm giọng hỏi.
Thi Yến Vi vẫn đang khóc nức nở, im lặng không trả lời hắn.
"Nếu nàng nhớ hai người bọn họ, ngày mai ta sẽ sai người mang bài vị đến đặt ở Tam Thanh quan, sau này mỗi khi đến tiết Thượng Tị, Thanh Minh, Trung Nguyên, Hàn Y, nàng đến đó tế bái lúc nào cũng được."
Lời vừa nói ra thì chính bản thân Tống Hành cũng giật mình. Trước giờ hắn là kiểu người chưa từng tin vào thần phật ma quỷ, nhưng vì để an ủi nàng hắn mà không ngại mà nói ra chính những lời hắn từng lấy làm khinh bỉ.
Thi Yến Vi từ chối cho ý kiến, nàng không còn lòng dạ để tâm đến ý tốt của hắn, mềm mại vùi đầu vào ngực hắn khóc nấc lên...
Tống Hành vừa rời khỏi viện tử của Thi Yến Vi thì một lang quân khác ăn mặc như thị vệ đến tìm. Hắn thờ ơ quét mắt nhìn sang rồi hỏi: "Làm xong việc rồi?"
Lang quân mặc y phục đen tuyền đáp: "Bẩm đã làm theo lời Tiết soái, không gây tổn hại đến tính mạng, còn lại đều đã được xử trí thỏa đáng, đảm bảo không tra được bất kỳ manh mối nào. Huống chi Bùi Tam lang kia bình thường hoành hành ngang ngược, kết thù với không ít người, có lẽ cũng không nghĩ được là do ai."
Tống Hành khẽ ừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Dưới gối hắn đã có nhi nữ song toàn, ngược lại lần này đã tiện nghi cho hắn."
Ngày kế tiếp, có người từ đô đốc phủ đến báo tin, hôm trước Tống thiếu phủ đã phái người đến điều tra Dương nương tử sau khi rời phủ thì đi về hướng nào, ai là người đã đứng ra bảo lãnh.
Tống Hành dường như đã lường trước ngày này từ sớm, nghe xong chỉ lạnh nhạt "ừ" một tiếng, hiệu người lui ra ngoài, hiển nhiên cũng không đặt nặng việc này trong lòng.
Trái ngược với hắn, Phùng Quý đang đứng sau lưng lại mồ hôi nóng toát ra đầy người, lo sợ vị Tống Tam lang lương thiện kia sẽ phát hiện ra dấu vết nào đó, chuyện bị bại lộ kiểu gì thì kiểu cũng sẽ làm tổn thương hòa khí giữa huynh đệ hai người.
"Gia chủ..." Phùng Quý ngập ngừng muốn hỏi hắn định đối phó Tam lang thế nào, nhưng lời vừa đến miệng lại không có gan nói thẳng.
Tống Hành biết hắn muốn hỏi gì vì thế quay lại, hạ giọng thản nhiên nói đúng một câu: "Mặc kệ hắn điều tra thế nào thì Dương nương tử cũng chỉ có thể là đã tới thành Trường An."
Phùng Quý lúc này mới thấy an tâm, im lặng theo sau hắn quay về Thối Hàn cư.
Vừa tiến vào cửa viện thì gặp được Thương Lục đứng dưới mái hiên dùng một mảnh thúy vũ (lông chim màu xanh biếc) trêu chọc con chim trong lồng, Phùng Quý tiến lại hỏi han vì sao nàng không ngồi ở trong phòng.
Thương Lục ậm ừ đáp lại, đến trước mặt Tống Hành chắp tay trước ngực thi lễ, báo là chiều nay quản sự có đưa đến hai hộp gấm.
Tống Hành gật đầu, nhấc chân bước qua bậc cửa, mở hộp gấm quan sát vật bên trong.
Phùng Quý tò mò bước lên nhìn, đập vào mắt là hai chiếc túi thơm bằng bạc mạ vàng, hoa văn bồ đào chạm rỗng, nhìn hết sức tinh xảo.
Tống Hành đóng nắp một trong hai chiếc hộp gấm, đưa cho Thương Lục, lệnh nàng mang đến Đại Tụ cư.
Về phần chiếc hộp gấm còn lại sẽ được trao cho ai thì Phùng Quý mạnh dạn nghĩ, chỉ có thể là Dương nương tử.
Ngày hôm sau, suy đoán của Phùng Quý đã được chứng minh. Gia chủ chẳng những mang theo hộp gấm đến biệt viện hành sơn mà còn đặt vào bên trong ba loại hương liệu quý, nhất là long não hương đến từ Giao Chỉ quốc.
Tống Hành một đường đi nhanh tới chính phòng, treo túi thơm chạm rỗng vào thắt lưng Thi Yến Vi, mỉm cười hỏi nàng có thích không.
Thi Yến Vi giơ tay chạm vào túi thơm chạm rỗng chỉ lớn bằng quả vải, nhớ ra lúc đi thăm bảo tàng thành phố, nàng và Trần Nhượng đã từng nhìn thấy một món đồ tương tự, dù chỉ một thoáng thôi nhưng đủ khiến mọi thứ xung quanh nàng trở nên hư ảo.
Nàng không biết hiện tại là thật, hay quá khứ mới là thật.
Trong lúc nhất thời, nàng như bị kẹt lại giữa trăm mối ngổn ngang và dòng hồi ức hỗn loạn, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Trần Nhượng, anh nói cái này có phải vàng ròng không?"
"Túi thơm mà làm được thành kiểu này, quả nhiên sức sáng tạo và khiếu thẩm mỹ của tổ tiên thật đáng nể, hôm nay đúng là đã khiến chúng ta được mở mang tầm mắt."
"Anh nói xem thứ này nếu mang ra đấu giá thì sẽ được bán với giá bao nhiêu?"
...
"Nàng không thích à?" Giọng nói trầm thấp nhưng đầy từ tính của Tống Hành vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ và tách nàng ra khỏi những hồi ức vô tận, hắn dùng vẻ mặt u ám nhìn thẳng nàng.
Thi Yến Vi tránh đi ánh mắt hắn, gượng cười cảm ơn hắn: "Đồ vật quý trọng thế này sao thiếp lại không thích cho được. Thiếp xin cảm ơn gia chủ."
Vì quý nên sẽ thích. Tống Hành nhai đi nhai lại những lời này, dáng vẻ nàng giật mình thất thần không ngừng hiện ra trong đầu, hắn luồn tay vào trong váy nàng, lạnh giọng hỏi: "Dương nương tử vừa nhớ đến chuyện gì? Hoặc là nhớ tới người nào?"
Thi Yến Vi bị hắn xoa bóp nên thấy hơi đau, tùy tiện nghĩ ra lý do đủ để qua mặt hắn, "Từ trước đến nay thiếp mới thấy túi thơm đẹp như vậy ở trên sách chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy người thật vật thật bao giờ. Hôm nay gặp được thì thực sự rất thích, nên mới ngây người nhìn nhiều hơn mấy lượt."
Tống Hành không tin, bàn tay to rộng của hắn thô bạo kéo áo ngoài của nàng, để lộ lớp kha tử màu đỏ nhạt. Hắn lần theo đường cong từ cổ hướng lên, giữ chiếc cằm trắng nõn nàng truy hỏi, "Bàn về lai lịch, dù sao đi nữa thì nàng cũng lớn lên ở Dương thị Hoằng Nông, chẳng nhẽ lại chưa từng nhìn thấy vật này?"
Lồng ngực Thi Yến Vi đột nhiên lạnh buốt, không khí lạnh bên ngoài ập tới khiến nàng vô thức co rúm người lại, run rẩy nói: "Gia chủ chẳng là đã quên, năm ngoái thiếp ngã đập đầu xuống đất mắc bệnh nặng một hồi, đến khi tỉnh lại thì đã quên sạch những chuyện xảy ra trước kia. Bình thường thiếp cũng chỉ quanh quẩn ở phòng bếp, dù có gặp được Nhị nương cũng chưa từng tỉ mỉ xem kỹ những vật được treo trên thắt lưng nàng."
Tống Hành nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc, vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn nên hỏi lại một câu: "Thực sự là thế?"
"Thiếp không dám lừa gạt gia chủ, nếu có nửa câu nói dối thì thiếp..."
"Thì nàng sẽ thế nào? Sao nàng cứ mở miệng là lại nói nhảm mấy câu như đòi sống đòi chết thế? Cái này không nói bậy được!" Tống Hành kịp thời ngắt lời nàng, kéo nàng ôm vào ngực, cởi đi dây buộc kha tử trên người nàng.
Túi thơm chạm rỗng vẫn còn treo trên đai lưng nàng nhưng Tống Hành hình như cũng có ý cởi váy, chỉ ôm nàng đến bên cửa sổ.
Khi Thi Yến Vi khom lưng bấu vào cửa sổ thì túi thơm cũng nương theo động tác này của nàng mà trượt khỏi vải áo, treo lơ lửng giữa không trung rồi gõ từng nhát vào đùi Thi Yến Vi, tiếng vang rất nhỏ bật ra, xuyên qua lồng ngực, đâm thẳng vào trái tim nàng.
Cũng không biết cuộc sống người không phải người, quỷ không phải quỷ khi nào mới kết thúc. Nàng bị ép đến khó thở, dù mọi thứ hôm nay không hẳn là gian nan hơn trước nhưng với nàng, nỗi đau này còn lớn hơn gấp bội, như thể đục khoét ruột gan.
Cơn đau trùy tâm trục cốt* đã ăn mòn trái tim nàng.
*trùy tâm trục cốt: miêu tả nỗi đau như có mũi khoan xuyên vào tim, ăn mòn xương cốt
Thi Yến Vi cắn chặt răng không để bật ra thành tiếng, chỉ im lặng rơi lệ, nước mắt rơi xuống mặt đất tụ lại thành vũng nho nhỏ.
Tống Hành nhận ra nàng đang khóc, động tác di chuyển chậm lại, quay mặt nàng về phía mình, nhíu mày hỏi: "Sao lại khóc, nàng khó chịu lắm hả?"
Thi Yến Vi hai mắt đỏ hoe, khóc đến cực kỳ thương tâm, tiếng tức nở trầm thấp đập vào màng nhĩ, khiến lòng người trở nên trĩu nặng.
Tống Hành quấn hai chân nàng vòng quanh thắt lưng, ôm nàng đứng thẳng. Hắn cúi đầu nuốt xuống những giọt nước mắt mặn chát nơi đuôi mắt nàng, buộc mình phải kết thúc sớm.
"Nàng vừa đột nhiên nhớ tới anh và nương nàng đấy à?" Tống Hành ngồi xuống giường thấp, ôm nàng đặt trên đùi rồi hết lòng thay nàng lau sạch vết bẩn giữa hai chân, trầm giọng hỏi.
Thi Yến Vi vẫn đang khóc nức nở, im lặng không trả lời hắn.
"Nếu nàng nhớ hai người bọn họ, ngày mai ta sẽ sai người mang bài vị đến đặt ở Tam Thanh quan, sau này mỗi khi đến tiết Thượng Tị, Thanh Minh, Trung Nguyên, Hàn Y, nàng đến đó tế bái lúc nào cũng được."
Lời vừa nói ra thì chính bản thân Tống Hành cũng giật mình. Trước giờ hắn là kiểu người chưa từng tin vào thần phật ma quỷ, nhưng vì để an ủi nàng hắn mà không ngại mà nói ra chính những lời hắn từng lấy làm khinh bỉ.
Thi Yến Vi từ chối cho ý kiến, nàng không còn lòng dạ để tâm đến ý tốt của hắn, mềm mại vùi đầu vào ngực hắn khóc nấc lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.