Chương 44:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Tống Hành đắp lại chăn cho nàng rồi ra cửa, báo với Phùng Quý đêm nay hắn sẽ ở lại biệt viện, nói xong liền đi vào phòng tắm nước lạnh hạ hỏa rồi trở về chính phòng, lệnh Lưu mụ thắp đèn.
Thi Yến Vi bị hắn đòi hỏi bên cửa sổ một lúc lâu nên đã khóc đến lả người. Tống Hành vừa buông màn, vén chăn đặt nàng nằm lên thì nàng cũng không rõ là đã thiếp đi từ lúc nào.
Dưới lớp chăn gấm, Tống Hành dùng hai cánh tay rắn chắc như đồng ôm vòng eo chưa bằng nắm tay của Thi Yến Vi, tay phải hướng lên tìm một chỗ đặt tay thoải mái, khó khăn lắm mới khiến nàng nằm gọn trong khuỷu tay.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống khiến màn ngủ màu trắng chợt ấm áp hơn hẳn.
Tống Hành vùi đầu vào cổ Thi Yến Vi, ngửi mùi hương nữ lang nhàn nhạt tỏa ra từ người nàng thì chỉ thấy thư thái dễ chịu vô cùng.
Có lẽ nhiệt độ trên cơ thể Tống Hành quá mức ấm áp nên cả người Thi Yến Vi toát ra lớp mồ hôi mỏng, nàng vô thức đá ấm sưởi ra xa, duỗi tay phải ra ngoài chăn để giảm bớt nhiệt độ.
Tống Hành hành quân quanh năm nên giấc ngủ cũng vì thế mà luôn ở trạng thái chập chờn, từ thính xác đến xúc giác đều nhạy bén khác thường, hắn lập tức bị động tác nhỏ này của nàng đánh thức, bắt lấy tay nàng nhét lại vào trong chăn.
Thi Yến Vi mơ hồ cảm thấy bị ai đó đang trói buộc, chậm rãi mở mắt muốn thoát ra khỏi lực đạo kia thì lại bị Tống Hành dễ như trở bàn tay khống chế.
"Đừng lộn xộn." Tống Hành bị nàng cựa quậy đến nóng bừng cả người, thở gấp lên tiếng nhắc nhở nàng.
Giọng nam tử quen thuộc lọt vào tai, Thi Yến Vi nhất thời tỉnh táo rồi nằm yên ổn lại, nhẹ giọng hỏi hắn: "Sao tối nay gia chủ lại ngủ ở đây? Làm vậy là không hợp lễ nghĩa."
Tống Hành thấp giọng trả lời: "Tối nay nương tử khóc lóc thảm thương làm người đau lòng như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm bỏ nàng lại mà đi."
Thi Yến Vi nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ đêm qua nếu hắn không đến bắt nạt nàng, đang êm đẹp sao nàng phải khóc.
"Người gia chủ nóng lắm, giống như bàn ủi ấy, ngài cách xa thiếp ra một chút có được không?" Thi Yến Vi đổi chủ đề, dùng giọng điệu ôn hòa thương lượng với hắn.
"Nương tử thật là mềm yếu, ta mới chỉ ôm nàng ngủ một lát đã thấy nóng không chịu nổi, nếu ta đè lên người nàng dốc sức làm mọi thứ ta muốn, chẳng phải nàng sẽ tan chảy luôn sao?" Tuy ngoài miệng Tống Hành toàn nói nhưng lời vô vị trêu ghẹo nàng nhưng thân mình lại rất thành thật, thoáng dịch sang một bên.
Thi Yến Vi bị những lời không biết xấu hổ này của hắn chọc giận, nhưng nàng lười để ý đến hắn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Hơi thở của nàng vương vấn trong màn trướng ấm áp, Tống Hành cảm nhận trọn vẹn sự bình yên tốt đẹp khi có nàng ở bên, mang theo vẻ mặt thỏa mãn chẳng mấy chốc cũng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này Thi Yến Vi ngủ thẳng đến khi ánh mặt trời bên ngoài sáng choang mới tỉnh. Khi nàng từ trên giường ngồi dậy, thân ảnh Tống Hành nằm cạnh đã biến mất từ lúc nào, phảng phất như hết thảy những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mộng.
Luyện Nhi nghe thấy động tĩnh trong phòng, bưng chậu đồng vào đặt trên giá, lại gần định đỡ Thi Yến Vi xuống giường.
Đêm qua Thi Yến Vi không phải chịu đựng quá lâu, đôi chân cũng không nhũn ra run rẩy như trước nữa. Nàng cảm ơn ý tốt của Luyện Nhi rồi tự mình đứng dậy mặc quần áo, hỏi: "Gia chủ đi từ khi nào?"
"Dạ chưa đến chính Mão đã đi." Luyện Nhi đáp.
Vậy ra đêm qua mọi chuyện cũng không phải là mộng.
Thi Yến Vi nghĩ tới đây, trong lòng có chút bất an. Thầm nghĩ từ trước đến nay Tống Hành cũng không phải hạng trầm mê nữ sắc nhưng đêm qua lại phá tan khuôn phép ở lại qua đêm, chẳng những không hề chán ghét nàng mà ngược lại, ngày càng có khuynh hướng lún sâu vào.
Điều này đối với nàng hiển nhiên không phải là điềm lành, thậm chí có thể nói là cực kỳ nan giải.
Luyện Nhi thấy nàng hình như có tâm sự liền dùng hết can đảm hỏi câu: "Nương tử, có phải người không muốn gia chủ rời đi không?"
Thi Yến Vi lắc đầu, đáp một cách thẳng thừng: "Đương nhiên không phải. Chỉ là lúc ta mới tỉnh lại thì chợt nhớ tới chuyện cũ, trong lòng cũng vô duyên vô cớ nảy sinh chút phiền muộn."
Hai người trò chuyện thêm một lúc, đợi Thi Yến Vi rửa mặt xong, Lưu mụ phái người đến phòng bếp truyền lệnh rồi đến trước bàn trang điểm chải tóc cho Thi Yến Vi.
Lưu mụ có tuổi, kinh nghiệm phong phú có thể làm nhiều kiểu tóc khác nhau, vì thế nên cả Hương Hạnh lẫn Luyện Nhi đều thường xuyên đi theo bà để học hỏi. Mỗi khi bà búi kiểu tóc mới cho Thi Yến Vi thì luôn có hai thiếu nữ đứng hai bên yên lặng quan sát, nghe Lưu mụ hướng dẫn tỉ mỉ trình tự lẫn cách làm mỗi bước.
Hai ngày nay Tống Hành không đến biệt viện. Trong lòng Thi Yến Vi nhớ nhung Trần Nhượng và người thân nên cũng không có khẩu vị, mỗi ngày chỉ miễn cưỡng ăn chút đồ ăn thanh đạm duy trì thể lực.
Cho đến ngày hai mươi tháng mười, hôm đó là ngày hưu mộc, Tống Hành dậy từ chính Mão, rửa mặt thay quần áo, dùng bữa sáng qua loa rồi đi một chuyến đến quân doanh.
Giờ Thìn, Tống Thanh Hòa đến Thối Hàn cư định rủ hắn dạo một vòng chợ sáng ở tây thành nhưng chỉ gặp được mỗi mình Thương Lục đang sắp xếp phòng ốc. Nghe Tống Thanh Hòa hỏi gia chủ đi đâu thì nàng liền đáp: "Gia chủ và Phùng lang quân đã rời phủ từ sáng sớm rồi ạ."
"Nhị huynh có nói khi nào về không?" Tống Thanh Hòa thầm nghĩ, nếu hôm nay Nhị huynh về sớm thì nàng đợi hắn về rồi cùng đi cũng không sao.
Thương Lục lắc đầu, mời người ngồi xuống giường La Hán, trả lời rằng: "Dạ, chưa nghe nói qua."
Tống Thanh Hòa lộ ra vẻ thất vọng, không theo Thương Lục vào phòng mà chỉ thản nhiên nói: "Nếu Nhị huynh không ở nhà thì ta đi với Tam huynh, Tam tẩu cũng được."
Nói xong thì rời khỏi Thối Hàn cư, tự đi tìm vợ chồng Tống Duật.
Thi Yến Vi bị hắn đòi hỏi bên cửa sổ một lúc lâu nên đã khóc đến lả người. Tống Hành vừa buông màn, vén chăn đặt nàng nằm lên thì nàng cũng không rõ là đã thiếp đi từ lúc nào.
Dưới lớp chăn gấm, Tống Hành dùng hai cánh tay rắn chắc như đồng ôm vòng eo chưa bằng nắm tay của Thi Yến Vi, tay phải hướng lên tìm một chỗ đặt tay thoải mái, khó khăn lắm mới khiến nàng nằm gọn trong khuỷu tay.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống khiến màn ngủ màu trắng chợt ấm áp hơn hẳn.
Tống Hành vùi đầu vào cổ Thi Yến Vi, ngửi mùi hương nữ lang nhàn nhạt tỏa ra từ người nàng thì chỉ thấy thư thái dễ chịu vô cùng.
Có lẽ nhiệt độ trên cơ thể Tống Hành quá mức ấm áp nên cả người Thi Yến Vi toát ra lớp mồ hôi mỏng, nàng vô thức đá ấm sưởi ra xa, duỗi tay phải ra ngoài chăn để giảm bớt nhiệt độ.
Tống Hành hành quân quanh năm nên giấc ngủ cũng vì thế mà luôn ở trạng thái chập chờn, từ thính xác đến xúc giác đều nhạy bén khác thường, hắn lập tức bị động tác nhỏ này của nàng đánh thức, bắt lấy tay nàng nhét lại vào trong chăn.
Thi Yến Vi mơ hồ cảm thấy bị ai đó đang trói buộc, chậm rãi mở mắt muốn thoát ra khỏi lực đạo kia thì lại bị Tống Hành dễ như trở bàn tay khống chế.
"Đừng lộn xộn." Tống Hành bị nàng cựa quậy đến nóng bừng cả người, thở gấp lên tiếng nhắc nhở nàng.
Giọng nam tử quen thuộc lọt vào tai, Thi Yến Vi nhất thời tỉnh táo rồi nằm yên ổn lại, nhẹ giọng hỏi hắn: "Sao tối nay gia chủ lại ngủ ở đây? Làm vậy là không hợp lễ nghĩa."
Tống Hành thấp giọng trả lời: "Tối nay nương tử khóc lóc thảm thương làm người đau lòng như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm bỏ nàng lại mà đi."
Thi Yến Vi nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ đêm qua nếu hắn không đến bắt nạt nàng, đang êm đẹp sao nàng phải khóc.
"Người gia chủ nóng lắm, giống như bàn ủi ấy, ngài cách xa thiếp ra một chút có được không?" Thi Yến Vi đổi chủ đề, dùng giọng điệu ôn hòa thương lượng với hắn.
"Nương tử thật là mềm yếu, ta mới chỉ ôm nàng ngủ một lát đã thấy nóng không chịu nổi, nếu ta đè lên người nàng dốc sức làm mọi thứ ta muốn, chẳng phải nàng sẽ tan chảy luôn sao?" Tuy ngoài miệng Tống Hành toàn nói nhưng lời vô vị trêu ghẹo nàng nhưng thân mình lại rất thành thật, thoáng dịch sang một bên.
Thi Yến Vi bị những lời không biết xấu hổ này của hắn chọc giận, nhưng nàng lười để ý đến hắn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Hơi thở của nàng vương vấn trong màn trướng ấm áp, Tống Hành cảm nhận trọn vẹn sự bình yên tốt đẹp khi có nàng ở bên, mang theo vẻ mặt thỏa mãn chẳng mấy chốc cũng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này Thi Yến Vi ngủ thẳng đến khi ánh mặt trời bên ngoài sáng choang mới tỉnh. Khi nàng từ trên giường ngồi dậy, thân ảnh Tống Hành nằm cạnh đã biến mất từ lúc nào, phảng phất như hết thảy những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mộng.
Luyện Nhi nghe thấy động tĩnh trong phòng, bưng chậu đồng vào đặt trên giá, lại gần định đỡ Thi Yến Vi xuống giường.
Đêm qua Thi Yến Vi không phải chịu đựng quá lâu, đôi chân cũng không nhũn ra run rẩy như trước nữa. Nàng cảm ơn ý tốt của Luyện Nhi rồi tự mình đứng dậy mặc quần áo, hỏi: "Gia chủ đi từ khi nào?"
"Dạ chưa đến chính Mão đã đi." Luyện Nhi đáp.
Vậy ra đêm qua mọi chuyện cũng không phải là mộng.
Thi Yến Vi nghĩ tới đây, trong lòng có chút bất an. Thầm nghĩ từ trước đến nay Tống Hành cũng không phải hạng trầm mê nữ sắc nhưng đêm qua lại phá tan khuôn phép ở lại qua đêm, chẳng những không hề chán ghét nàng mà ngược lại, ngày càng có khuynh hướng lún sâu vào.
Điều này đối với nàng hiển nhiên không phải là điềm lành, thậm chí có thể nói là cực kỳ nan giải.
Luyện Nhi thấy nàng hình như có tâm sự liền dùng hết can đảm hỏi câu: "Nương tử, có phải người không muốn gia chủ rời đi không?"
Thi Yến Vi lắc đầu, đáp một cách thẳng thừng: "Đương nhiên không phải. Chỉ là lúc ta mới tỉnh lại thì chợt nhớ tới chuyện cũ, trong lòng cũng vô duyên vô cớ nảy sinh chút phiền muộn."
Hai người trò chuyện thêm một lúc, đợi Thi Yến Vi rửa mặt xong, Lưu mụ phái người đến phòng bếp truyền lệnh rồi đến trước bàn trang điểm chải tóc cho Thi Yến Vi.
Lưu mụ có tuổi, kinh nghiệm phong phú có thể làm nhiều kiểu tóc khác nhau, vì thế nên cả Hương Hạnh lẫn Luyện Nhi đều thường xuyên đi theo bà để học hỏi. Mỗi khi bà búi kiểu tóc mới cho Thi Yến Vi thì luôn có hai thiếu nữ đứng hai bên yên lặng quan sát, nghe Lưu mụ hướng dẫn tỉ mỉ trình tự lẫn cách làm mỗi bước.
Hai ngày nay Tống Hành không đến biệt viện. Trong lòng Thi Yến Vi nhớ nhung Trần Nhượng và người thân nên cũng không có khẩu vị, mỗi ngày chỉ miễn cưỡng ăn chút đồ ăn thanh đạm duy trì thể lực.
Cho đến ngày hai mươi tháng mười, hôm đó là ngày hưu mộc, Tống Hành dậy từ chính Mão, rửa mặt thay quần áo, dùng bữa sáng qua loa rồi đi một chuyến đến quân doanh.
Giờ Thìn, Tống Thanh Hòa đến Thối Hàn cư định rủ hắn dạo một vòng chợ sáng ở tây thành nhưng chỉ gặp được mỗi mình Thương Lục đang sắp xếp phòng ốc. Nghe Tống Thanh Hòa hỏi gia chủ đi đâu thì nàng liền đáp: "Gia chủ và Phùng lang quân đã rời phủ từ sáng sớm rồi ạ."
"Nhị huynh có nói khi nào về không?" Tống Thanh Hòa thầm nghĩ, nếu hôm nay Nhị huynh về sớm thì nàng đợi hắn về rồi cùng đi cũng không sao.
Thương Lục lắc đầu, mời người ngồi xuống giường La Hán, trả lời rằng: "Dạ, chưa nghe nói qua."
Tống Thanh Hòa lộ ra vẻ thất vọng, không theo Thương Lục vào phòng mà chỉ thản nhiên nói: "Nếu Nhị huynh không ở nhà thì ta đi với Tam huynh, Tam tẩu cũng được."
Nói xong thì rời khỏi Thối Hàn cư, tự đi tìm vợ chồng Tống Duật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.