Chương 45:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Lúc Tống Hành xong việc ở quân doanh thì đã là buổi trưa. Hắn cưỡi ngựa về biệt viện hành sơn, vừa hay bắt gặp Thi Yến Vi đang ngồi bên giường La Hán dùng bữa.
Thi Yến Vi đã hồi phục tâm trạng, đang định đặt bát đũa xuống, đứng lên hành lễ thì Tống Hành đã đi trước một bước, cười bảo nàng cứ tiếp tục ăn cơm, không cần phải đa lễ.
Trên bàn chỉ bày mỗi hai món, Tống Hành nhìn thử thì thấy là món gà hồ lô và củ cải trắng xào chay, lượng đủ dùng cho hai bát cơm lưng lửng.
Tống Hành sai người mang thêm bát đũa, ngồi xuống đối diện Thi Yến Vi. Hắn hơi nhướng mày, nói với nàng: "Sao chỉ ăn mỗi hai món, người nàng đã gầy lắm rồi, bóp vào không được mấy lượng thịt, phải ăn nhiều hơn mới được."
Dứt lời thì phái Phùng Quý bảo phòng bếp làm thêm món dê quay.
Tên điên Tống Hành không màng thể diện, xuất hiện ở đây vào giờ này. Thi Yến Vi vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghiêng đầu liếc nhìn Hương Hạnh đang đứng trực sau tấm bình phong, nhíu mày oán trách: "Giữa ban ngày ban mặt mà ngài nói nhảm gì đấy, không sợ người khác nghe được sẽ cười nhạo sao?"
Tống Hành nào có để ý, đợi Luyện Nhi mang thêm bát đũa rồi xới xong cho hắn bát cơm thì lệnh nàng và Hương Hạnh tránh ra ngoài.
"Sáng nay ta đã phái người lo chuyện phụng thờ của nương và anh nàng, khi nào chọn ra được ngày lành thì sẽ chuyển bài vị của họ đến đây, dẫn nàng tới đó tế bái." Tống Hành vừa nói vừa cầm đũa gắp thêm đồ ăn vào bát cho Thi Yến Vi.
Lúc còn ở hiện đại, Thi Yến Vi vốn không tin thần phật, bình thường nghe thấy cũng chỉ kính trọng nhưng không đặt trong lòng, cho đến khi nàng gặp phải tai nạn giao thông xuyên đến triều đại này thì mỗi một việc xảy ra đều khiến nàng hoang mang, không biết đâu là đúng.
Nhưng dù sao đi nữa thì chuyển bài vị nương và anh đã qua đời của nguyên thân đến đây cũng không phải chuyện gì xấu, đợi đến khi chuyện này hoàn thành, nàng quả thật cũng nên đến đó bái lạy một lần, báo cho họ biết linh hồn bên trong thân xác này từ lâu đã không còn là người thân Dương Sở Âm của họ.
"Khiến gia chủ phải phí tâm rồi, trước tiên thiếp xin cảm ơn gia chủ." Thi Yến Vi thoáng giãn mày, thoải mái thi lễ với hắn.
Tống Hành rủ mắt cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt nàng, thấy nàng cũng không có vẻ buồn bã thống khổ như đêm đó thì cũng thấy yên tâm, cố ý ăn chậm hơn để bắt kịp nhịp độ với nàng.
Lúc tỳ nữ bưng món thịt dê quay vào thì Thi Yến Vi đã buông đũa, nhìn song cửa sổ chạm khắc ngẩn người. Tống Hành thấy nàng chưa ăn hết nửa bát cơm thì không để yên cho nàng, lẳng lặng gắp hai miếng dê quay ngoài giòn trong mềm vào bát nàng.
"Lại ăn thêm hai miếng thịt dê đi." Tống Hành nghiêm mặt, giọng điệu như ra lệnh, không để nàng được phép cự tuyệt.
Thi Yến Vi dường như không để ý đến ánh mắt thoạt nhìn có vẻ hăm dọa và độc đoán ấy, định thần ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt nàng hàm chứa sóng nước, uyển chuyển từ chối: "Thiếp không ăn nổi."
Đôi mắt long lanh trong veo của nàng khiến nội tâm Tống Hành ngứa ngáy, thái độ dù đã dịu xuống nhưng suy nghĩ vẫn chẳng mảy may bị đả động, nheo mắt dỗ dành nàng: "Nương tử ngoan, nghe ta lần này đi."
Thi Yến Vi thấy dùng mỹ nhân kế với hắn cũng phí công đành gật đầu nghe lệnh, cầm đũa gỗ mun khảm ba vòng bạc gắp một miếng thịt dê nướng lên miệng, nhai mấy miếng.
Cơm nước xong xuôi, bốn tỳ nữ mặc váy xanh giống y hệt nhau mang chậu đồng, nước trà, khăn lau và ống nhổ cùng tiến vào. Tống Hành nhường Thi Yến Vi súc miệng rửa tay trước, rồi nhúng tay vào chậu nước nàng đã dùng qua.
"Nương tử có đôi nhu đề đẹp mắt thật đấy." Tống Hành chăm chú nhìn nàng dùng khăn lau tay, không biết vì lý do gì lại chợt nhớ đến câu văn trong sách: "Ngón trắng như hành bóc. Miệng đỏ tựa chu đan."
*Hai câu thơ trích trong bài: Tiêu Trọng Khanh thê - Đệ nhị đoạn (Vợ Tiêu Trọng Khanh - Đoạn 2). Bản dịch của Điệp Luyến Hoa.
Sau đó còn không thèm kiêng dè bốn tỳ nữ tuổi tác vẫn còn nhỏ đang đứng cạnh, không biết xấu hổ nắm bàn tay trắng nõn của nàng trong tay, vừa cẩn thận vuốt ve vừa nhếch môi cười tán thưởng.
Lưu mụ thấy thế vội bảo các nàng lui ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn mỗi hai người là Tống Hành cùng Thi Yến Vi, hắn trực tiếp chạm tay vào đôi môi đỏ mọng của nàng sau đó không quên cúi đầu nhìn đầu ngón tay vừa mơn trớn trên môi nàng, trắng tinh sạch sẽ, không thấy nửa vết son môi.
Thi Yến Vi chú ý tới những động tác nhỏ nhặt này nhưng không định chiều theo thú vui buồn nôn của hắn. Nàng xoay người ngồi xuống trước bàn trang điểm, dùng trâm thụ hoa và trâm điền đầu cài lên búi tóc.
Tống Hành theo nàng đến bàn trang điểm, tự tay chọn màu son cho nàng. Đợi đến khi nàng chỉnh trang búi tóc xong xuôi thì đưa hộp phấn men trắng và son môi cho nàng, cười nói: "Hôm nay nương tử nể mặt ta, trang điểm một phen nhé."
Nghĩ đến chuyện sau này được theo chân hắn rời phủ du ngoạn, tâm tình Thi Yến Vi liền tốt hơn chút đỉnh. Nàng kiên nhẫn giơ tay nhận lấy, dùng đầu ngón tay chấm vào một ít rồi thoa lên môi.
Thi Yến Vi dùng than vẽ xong lông mày, nhìn dung mạo phản chiếu trong gương đồng ngân bối, thấy cũng không có gì không ổn nên đứng lên khỏi ghế, hỏi Tống Hành: "Thiếp đã soạn sửa chỉnh tề, giờ ra phủ luôn đã được chưa?"
Tống Hành nhìn cánh môi đỏ mọng của nàng mở ra khép lại, hầu kết vô thức trượt lên trượt xuống. Hắn vươn tay luồn qua vòng eo tinh tế kéo nàng dậy, cúi đầu hôn lên miệng nàng.
Thi Yến Vi bị ép phải nhón chân nhưng vẫn thấp hơn hắn một khoảng lớn, những lời muốn nói đều bị hắn chặn lại nên chỉ có thể yếu ớt đẩy cánh tay hắn ra.
Tống Hành biết nàng không thể đứng vững được liền dứt khoát bế ngang nàng lên, ngồi xuống ghế bành gỗ lê gần đó. Hắn để nàng gối lên khuỷu tay, nghiêng người đoạt lấy phiến môi non mềm, gần như nuốt trọn vết son trên môi nàng.
Phải rất lâu sau, Tống Hành mới chịu buông nàng ra, ôm nàng đến trước bàn trang điểm ép nàng ngồi xuống ghế nguyệt nha. Chân ghế ma sát vào mặt đất, bật ra tiếng rít trầm đục.
Khi Thi Yến Vi nghe thấy âm thanh đó thì không khỏi lo lắng liệu hắn có định đè bẹp chiếc ghế nguyệt nha yêu thích nhất của nàng không đây. Đang định mở miệng bảo hắn thả nàng xuống rồi tránh xa ra thì trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng điệu có phần bất kham của Tống Hành: "Phiền nương tử tô lại ít son môi."
"Làm vậy không tiện, gia chủ thả thiếp xuống đã có được không?" Thi Yến Vi ngoái lại nhìn hắn, nhỏ nhẹ hỏi.
Tống Hành gật đầu đồng tình, đứng lên khỏi ghế, dùng động tác từ tốn dịu dàng đặt Thi Yến Vi xuống ghế nguyệt nha. Thi Yến Vi thở nhẹ ra một hơn, chỉnh đốn lại tư thế, chải lại mái tóc rối bù rồi tô thêm lớp son môi
Lát sau, Thi Yến Vi đứng dậy đến trước mặt Tống Hành, lại hỏi: "Như vậy đã được chưa?"
Tống Hành nghe xong thì đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn cách nàng trang điểm hôm nay thì chẳng khác gì thiếu phu nhân mới vào cửa, vừa hưởng qua mưa móc ân trạch, toàn thân tản ra khí chất phong lưu mị thái, làm nao lòng người.
"Bên ngoài gió lớn, nàng mặc thêm áo choàng lông cáo của Bột Hải quốc kia đi."
Thi Yến Vi gật đầu nghe theo, đi đến tủ quần áo tìm kiện áo choàng kia ra, cúi đầu buộc dây thành hình con bướm, vén mành châu bước ra ngoài.
Chiếc áo khoác lông cáo này có vẻ hơi dài, dù Thi Yến Vi có thân hình cao gầy thì áo choàng vẫn dài đến mắt cá chân, nếu nàng mặc vào ngày mưa tuyết thì nhất định vạt áo sẽ dính phải nước bùn.
Tống Hành nghe thấy tiếng mành châu va chạm quấn quýt vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo thì ghé mắt nhìn mỹ nhân bước tới từ sau bức rèm.
Mỹ nhân da như mỡ đông, cổ như tù tề*, áo choàng lông cáo phủ trên người nàng chẳng những không dìm nổi sắc da mà còn tôn lên vẻ đẹp hoa lê thấm mưa, khinh sương thắng tuyết.
*Tù tề 蝤蠐 con sâu gỗ, màu sắc trắng nõn, cho nên tường được đem ví với cổ phụ nữ.
Hô hấp Tống Hành ngừng trệ, đứng yên nhìn nàng thêm mấy lượt, cho đến khi Thi Yến Vi đi đến cạnh hắn, hỏi đã xuất phát được chưa thì khó khăn lắm hắn mới thu hồi ánh mắt, xoay người ra cửa.
Thi Yến Vi rảo nhanh bước chân đuổi theo hắn nhưng vì hắn đi quá nhanh nên phải ra đến cổng nàng mới hít thở thông được.
Mùa đông gió lạnh thấu xương như cạo lên da từng nhát một. Thi Yến Vi để gió thổi qua người một lúc, hơi nóng trên người lập tức tiêu biến, cũng không cần dùng đến khăn lau nữa.
Tiểu tư mang bàn đạp tới mời Tống Hành lên xe, Tống Hành nghiêng người sang một bên nhường chỗ cho Thi Yến Vi, vươn bàn tay to lớn ra tự mình đỡ Thi Yến Vi lên xe, sau đó mới theo chân nàng ngồi vào xe ngựa.
Bên trong khoang xe là lò than đang cháy hừng hực, hơi ấm tỏa ra, xua đi luồng không khí lạnh giá.
Thi Yến Vi cởi áo choàng lông cáo treo lên vách khoang xe, rủ mắt nhìn than ngân sương* đang nổ lép bép trong lò.
*than ngân sương là loại than có nguồn gốc từ lò than Tây Sơn gần với Bắc Kinh. Than có màu trắng đục, không khói, khó bén và khó dập tắt, được Nội Vụ phủ sử dụng để cấp dùng trong cung.
Thi Yến Vi đã hồi phục tâm trạng, đang định đặt bát đũa xuống, đứng lên hành lễ thì Tống Hành đã đi trước một bước, cười bảo nàng cứ tiếp tục ăn cơm, không cần phải đa lễ.
Trên bàn chỉ bày mỗi hai món, Tống Hành nhìn thử thì thấy là món gà hồ lô và củ cải trắng xào chay, lượng đủ dùng cho hai bát cơm lưng lửng.
Tống Hành sai người mang thêm bát đũa, ngồi xuống đối diện Thi Yến Vi. Hắn hơi nhướng mày, nói với nàng: "Sao chỉ ăn mỗi hai món, người nàng đã gầy lắm rồi, bóp vào không được mấy lượng thịt, phải ăn nhiều hơn mới được."
Dứt lời thì phái Phùng Quý bảo phòng bếp làm thêm món dê quay.
Tên điên Tống Hành không màng thể diện, xuất hiện ở đây vào giờ này. Thi Yến Vi vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghiêng đầu liếc nhìn Hương Hạnh đang đứng trực sau tấm bình phong, nhíu mày oán trách: "Giữa ban ngày ban mặt mà ngài nói nhảm gì đấy, không sợ người khác nghe được sẽ cười nhạo sao?"
Tống Hành nào có để ý, đợi Luyện Nhi mang thêm bát đũa rồi xới xong cho hắn bát cơm thì lệnh nàng và Hương Hạnh tránh ra ngoài.
"Sáng nay ta đã phái người lo chuyện phụng thờ của nương và anh nàng, khi nào chọn ra được ngày lành thì sẽ chuyển bài vị của họ đến đây, dẫn nàng tới đó tế bái." Tống Hành vừa nói vừa cầm đũa gắp thêm đồ ăn vào bát cho Thi Yến Vi.
Lúc còn ở hiện đại, Thi Yến Vi vốn không tin thần phật, bình thường nghe thấy cũng chỉ kính trọng nhưng không đặt trong lòng, cho đến khi nàng gặp phải tai nạn giao thông xuyên đến triều đại này thì mỗi một việc xảy ra đều khiến nàng hoang mang, không biết đâu là đúng.
Nhưng dù sao đi nữa thì chuyển bài vị nương và anh đã qua đời của nguyên thân đến đây cũng không phải chuyện gì xấu, đợi đến khi chuyện này hoàn thành, nàng quả thật cũng nên đến đó bái lạy một lần, báo cho họ biết linh hồn bên trong thân xác này từ lâu đã không còn là người thân Dương Sở Âm của họ.
"Khiến gia chủ phải phí tâm rồi, trước tiên thiếp xin cảm ơn gia chủ." Thi Yến Vi thoáng giãn mày, thoải mái thi lễ với hắn.
Tống Hành rủ mắt cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt nàng, thấy nàng cũng không có vẻ buồn bã thống khổ như đêm đó thì cũng thấy yên tâm, cố ý ăn chậm hơn để bắt kịp nhịp độ với nàng.
Lúc tỳ nữ bưng món thịt dê quay vào thì Thi Yến Vi đã buông đũa, nhìn song cửa sổ chạm khắc ngẩn người. Tống Hành thấy nàng chưa ăn hết nửa bát cơm thì không để yên cho nàng, lẳng lặng gắp hai miếng dê quay ngoài giòn trong mềm vào bát nàng.
"Lại ăn thêm hai miếng thịt dê đi." Tống Hành nghiêm mặt, giọng điệu như ra lệnh, không để nàng được phép cự tuyệt.
Thi Yến Vi dường như không để ý đến ánh mắt thoạt nhìn có vẻ hăm dọa và độc đoán ấy, định thần ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt nàng hàm chứa sóng nước, uyển chuyển từ chối: "Thiếp không ăn nổi."
Đôi mắt long lanh trong veo của nàng khiến nội tâm Tống Hành ngứa ngáy, thái độ dù đã dịu xuống nhưng suy nghĩ vẫn chẳng mảy may bị đả động, nheo mắt dỗ dành nàng: "Nương tử ngoan, nghe ta lần này đi."
Thi Yến Vi thấy dùng mỹ nhân kế với hắn cũng phí công đành gật đầu nghe lệnh, cầm đũa gỗ mun khảm ba vòng bạc gắp một miếng thịt dê nướng lên miệng, nhai mấy miếng.
Cơm nước xong xuôi, bốn tỳ nữ mặc váy xanh giống y hệt nhau mang chậu đồng, nước trà, khăn lau và ống nhổ cùng tiến vào. Tống Hành nhường Thi Yến Vi súc miệng rửa tay trước, rồi nhúng tay vào chậu nước nàng đã dùng qua.
"Nương tử có đôi nhu đề đẹp mắt thật đấy." Tống Hành chăm chú nhìn nàng dùng khăn lau tay, không biết vì lý do gì lại chợt nhớ đến câu văn trong sách: "Ngón trắng như hành bóc. Miệng đỏ tựa chu đan."
*Hai câu thơ trích trong bài: Tiêu Trọng Khanh thê - Đệ nhị đoạn (Vợ Tiêu Trọng Khanh - Đoạn 2). Bản dịch của Điệp Luyến Hoa.
Sau đó còn không thèm kiêng dè bốn tỳ nữ tuổi tác vẫn còn nhỏ đang đứng cạnh, không biết xấu hổ nắm bàn tay trắng nõn của nàng trong tay, vừa cẩn thận vuốt ve vừa nhếch môi cười tán thưởng.
Lưu mụ thấy thế vội bảo các nàng lui ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn mỗi hai người là Tống Hành cùng Thi Yến Vi, hắn trực tiếp chạm tay vào đôi môi đỏ mọng của nàng sau đó không quên cúi đầu nhìn đầu ngón tay vừa mơn trớn trên môi nàng, trắng tinh sạch sẽ, không thấy nửa vết son môi.
Thi Yến Vi chú ý tới những động tác nhỏ nhặt này nhưng không định chiều theo thú vui buồn nôn của hắn. Nàng xoay người ngồi xuống trước bàn trang điểm, dùng trâm thụ hoa và trâm điền đầu cài lên búi tóc.
Tống Hành theo nàng đến bàn trang điểm, tự tay chọn màu son cho nàng. Đợi đến khi nàng chỉnh trang búi tóc xong xuôi thì đưa hộp phấn men trắng và son môi cho nàng, cười nói: "Hôm nay nương tử nể mặt ta, trang điểm một phen nhé."
Nghĩ đến chuyện sau này được theo chân hắn rời phủ du ngoạn, tâm tình Thi Yến Vi liền tốt hơn chút đỉnh. Nàng kiên nhẫn giơ tay nhận lấy, dùng đầu ngón tay chấm vào một ít rồi thoa lên môi.
Thi Yến Vi dùng than vẽ xong lông mày, nhìn dung mạo phản chiếu trong gương đồng ngân bối, thấy cũng không có gì không ổn nên đứng lên khỏi ghế, hỏi Tống Hành: "Thiếp đã soạn sửa chỉnh tề, giờ ra phủ luôn đã được chưa?"
Tống Hành nhìn cánh môi đỏ mọng của nàng mở ra khép lại, hầu kết vô thức trượt lên trượt xuống. Hắn vươn tay luồn qua vòng eo tinh tế kéo nàng dậy, cúi đầu hôn lên miệng nàng.
Thi Yến Vi bị ép phải nhón chân nhưng vẫn thấp hơn hắn một khoảng lớn, những lời muốn nói đều bị hắn chặn lại nên chỉ có thể yếu ớt đẩy cánh tay hắn ra.
Tống Hành biết nàng không thể đứng vững được liền dứt khoát bế ngang nàng lên, ngồi xuống ghế bành gỗ lê gần đó. Hắn để nàng gối lên khuỷu tay, nghiêng người đoạt lấy phiến môi non mềm, gần như nuốt trọn vết son trên môi nàng.
Phải rất lâu sau, Tống Hành mới chịu buông nàng ra, ôm nàng đến trước bàn trang điểm ép nàng ngồi xuống ghế nguyệt nha. Chân ghế ma sát vào mặt đất, bật ra tiếng rít trầm đục.
Khi Thi Yến Vi nghe thấy âm thanh đó thì không khỏi lo lắng liệu hắn có định đè bẹp chiếc ghế nguyệt nha yêu thích nhất của nàng không đây. Đang định mở miệng bảo hắn thả nàng xuống rồi tránh xa ra thì trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng điệu có phần bất kham của Tống Hành: "Phiền nương tử tô lại ít son môi."
"Làm vậy không tiện, gia chủ thả thiếp xuống đã có được không?" Thi Yến Vi ngoái lại nhìn hắn, nhỏ nhẹ hỏi.
Tống Hành gật đầu đồng tình, đứng lên khỏi ghế, dùng động tác từ tốn dịu dàng đặt Thi Yến Vi xuống ghế nguyệt nha. Thi Yến Vi thở nhẹ ra một hơn, chỉnh đốn lại tư thế, chải lại mái tóc rối bù rồi tô thêm lớp son môi
Lát sau, Thi Yến Vi đứng dậy đến trước mặt Tống Hành, lại hỏi: "Như vậy đã được chưa?"
Tống Hành nghe xong thì đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn cách nàng trang điểm hôm nay thì chẳng khác gì thiếu phu nhân mới vào cửa, vừa hưởng qua mưa móc ân trạch, toàn thân tản ra khí chất phong lưu mị thái, làm nao lòng người.
"Bên ngoài gió lớn, nàng mặc thêm áo choàng lông cáo của Bột Hải quốc kia đi."
Thi Yến Vi gật đầu nghe theo, đi đến tủ quần áo tìm kiện áo choàng kia ra, cúi đầu buộc dây thành hình con bướm, vén mành châu bước ra ngoài.
Chiếc áo khoác lông cáo này có vẻ hơi dài, dù Thi Yến Vi có thân hình cao gầy thì áo choàng vẫn dài đến mắt cá chân, nếu nàng mặc vào ngày mưa tuyết thì nhất định vạt áo sẽ dính phải nước bùn.
Tống Hành nghe thấy tiếng mành châu va chạm quấn quýt vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo thì ghé mắt nhìn mỹ nhân bước tới từ sau bức rèm.
Mỹ nhân da như mỡ đông, cổ như tù tề*, áo choàng lông cáo phủ trên người nàng chẳng những không dìm nổi sắc da mà còn tôn lên vẻ đẹp hoa lê thấm mưa, khinh sương thắng tuyết.
*Tù tề 蝤蠐 con sâu gỗ, màu sắc trắng nõn, cho nên tường được đem ví với cổ phụ nữ.
Hô hấp Tống Hành ngừng trệ, đứng yên nhìn nàng thêm mấy lượt, cho đến khi Thi Yến Vi đi đến cạnh hắn, hỏi đã xuất phát được chưa thì khó khăn lắm hắn mới thu hồi ánh mắt, xoay người ra cửa.
Thi Yến Vi rảo nhanh bước chân đuổi theo hắn nhưng vì hắn đi quá nhanh nên phải ra đến cổng nàng mới hít thở thông được.
Mùa đông gió lạnh thấu xương như cạo lên da từng nhát một. Thi Yến Vi để gió thổi qua người một lúc, hơi nóng trên người lập tức tiêu biến, cũng không cần dùng đến khăn lau nữa.
Tiểu tư mang bàn đạp tới mời Tống Hành lên xe, Tống Hành nghiêng người sang một bên nhường chỗ cho Thi Yến Vi, vươn bàn tay to lớn ra tự mình đỡ Thi Yến Vi lên xe, sau đó mới theo chân nàng ngồi vào xe ngựa.
Bên trong khoang xe là lò than đang cháy hừng hực, hơi ấm tỏa ra, xua đi luồng không khí lạnh giá.
Thi Yến Vi cởi áo choàng lông cáo treo lên vách khoang xe, rủ mắt nhìn than ngân sương* đang nổ lép bép trong lò.
*than ngân sương là loại than có nguồn gốc từ lò than Tây Sơn gần với Bắc Kinh. Than có màu trắng đục, không khói, khó bén và khó dập tắt, được Nội Vụ phủ sử dụng để cấp dùng trong cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.