Chương 34
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Tịch Hải Đường quả thực không dám tin , cô đau khổ tìm con trai đã lâu như
vậy nhưng đúng tại thời khắc này lại có tin tức , trung tâm kiểm tra đo
lường máu cho biết trong kho máu của họ có một đứa trẻ có DNA hoàn toàn
phù hợp với cô .
Con trai , con trai củ cô rút cuộc cũng đã tìm được rồi . Cô rất muốn lập tức đi tới ngay chỗ đó !
Bất chấp trên thân thể lưu lại những đau đớn chua xót , bất chấp người đàn ông kia ác liệt trêu đùa cô , cô cái gì cũng phải cố lên bởi vì sinh mệnh cô mang nặng đẻ đau là máu mủ của cô sắp được đoàn tụ . Cô đã từng vô số lần nửa đêm tỉnh mộng mong lúc nguyện vọng của mình sẽ thành hiện thực .
Lảo đảo , Tịch Hải Đường nhanh chóng mở cánh cửa nơi quán rượu này vọt ra ngã tư đường chặn một chiếc taxi “ Nhanh , cho tôi đến trung tâm kiểm tra đo lường máu”
Người tiếp đón Tịch Hải Đường là viện trưởng trung tâm kiểm tra đo lường máu Lâm Mỹ Tuệ đã hơn 50 tuổi . Thoạt nhìn rất là hoài ái , Tịch Hải Đường vừa thấy được bà liền kích động sắp rơi lệ , tim đập mạnh hơn có chút khẩn trương “ Lâm viện trưởng, xin bà mau nói cho tôi biết con trai cháu rút cuộc đang ở nơi nào ?”
Là một người phụ nữ cũng là một người mẹ nên Lâm Mỹ Tuệ rất thông cảm cho tâm trạng của Tịch Hải Đường . Thân là viện trưởng của trung tâm kiểm tra đo lường máu , cô biết mặc dù hành vi của mình có chút không đúng nhưng nhìn bộ dạng của Tịch Hải Đường tực quá đáng thương nhịn không được cô ấy đã năm lần bảy lượt đau khổ mà cầu khẩn nhờ cậy mình nên chỉ đành phải cố mà giúp cô ấy lưu ý đến tin tức . Có lẽ ông trời không phụ nhân tâm , lại thực sự có manh mối .
“ Cô Tịch , cô đừng nóng vội . Tôi hôm nay mang tới cho cô tin tức nhưng nó không thực là đã được xác định … Cô cũng biết nơi này của chúng tôi là nơi kiểm tra toàn bộ các mẫu máu được đưa đến từ tất cả các bệnh viện lớn trong thành phố . Theo tôi thấy trong báo cáo thì nó được chuyển đến từ bệnh viện lớn nhất , trong đó có ghi cách đây mấy tháng cô đã từng truyền máu cứu một đứa bé có đúng hay không ?”
“ Đúng vậy “
“ Tôi đã xem phần báo cáo kia sau đó thì cảm thấy rất kỳ quái . Cô cùng đứa bé kia đều thuộc nhóm máu hiếm là RH âm tính , theo như lẽ thường mà nói thì bệnh viện Đệ Nhất sẽ vì người bệnh mà dùng máu đã được dự trữ nhưng vì không có . Bọn họ chỉ xem đó như là một lần thiếu máu bình thường và sự hiến máu cũng như vậy để họ xử lý , đây là một hiện tượng rất hiếm có cho nên tôi đã tìm lấy mẫu máu của đứa bé đó lén lút đi giám định , DNA của đứa bé đó cùng với máu của cô có cùng huyết thống . Hay nói chính xác thì đó là con trai của cô “
Tịch Hải Đường sợ đến ngây người , làm sao có sự trùng hợp đến như vậy ?
“ Cô Tịch , cô lúc ấy ở bệnh viện Đệ Nhất truyền máu cứu đứa bé kia nhưng những tư liệu có liên quan đến đứa bé kia chúng tôi lại không có . Vì thế cô hãy trở về bệnh viện Đệ Nhất để tìm hiểu thêm . Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được cô , chúng tôi cũng có giới hạn .”
“Lâm viện trưởng , bà đừng nói như vậy . Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của bà . Cảm ơn , cảm ơn rất nhiều “ Tịch Hải Đường mắt hàm lệ nóng , là Lâm viện trưởng đã cho cô một tia hi vọng , làm cho cô nhìn thấy hi vọng nơi ánh bình minh .
Đây là một điều tốt đã bắt đầu , đã có manh mối cô có thể tìm được con trai của mình . Cô phải về bệnh viện Đệ Nhất , chỗ kia nhất định phải có ghi chép về đứa bé đó , con của cô .
Bệnh Viện Đệ Nhất
“ Cái gì ? Không có tư liệu ghi chép về đứa bé đó ? Điều này làm sao có thể ?” Tịch Hải Đường cõi lòng đầy hi vọng nhưng thật không ngờ lại được kết quả như vậy .
Người chịu trách nhiệm bảo quản hồ trong bệnh viện Đệ Nhất sâu sắc xin lỗi “ Thực xin lỗi , cô Tịch , tôi đầu tháng nay mới tiếp nhận công việc này nên việc cô nói đến việc cô đã truyền máu thực sự tôi không có biết . Hơn nữa tôi chắc chắn có thể xác định được một điều duy nhất , trong hồ sơ ở đây đều không có nói đến việc của cô cũng như đứa trẻ kia “
“ Vậy người phụ trách trước kia ở đây đâu ? hắn nhất định sẽ biết “
“ Bác sĩ Tôn đã về hưu , cả nhà đã di dân sang Canada rồi .”
“ Vậy anh có biết số điện thoại của bác sĩ Tôn không , xin hãy nói cho tôi biết . Tôi sẽ đi hỏi bác sĩ Tôn , hắn có lẽ sẽ nhớ rõ tình huống lúc đó .”
Trên khuôn mặt người bác sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ khó xử , có cảm giác khó nói nhưng vẫn thấy được Tịch Hải Đường lo lắng như thế nào cũng không nhịn được có chút lay động . Bất đắc dĩ , chỉ có với cô mà nói thật “ Cô Tịch , cô bình tĩnh một chút được không ? Cô suy nghĩ kỹ một chút , bất kỳ người nào vào bệnh viện tất nhiên sẽ có bệnh án vì cái gì mà hết lần này đến lần khác cô lại không thể tìm được một manh mối nào của con trai cô ?”
Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra , suy đoán nói “ Là … là có người cố ý đêm chuyện dấu đi sao ?”
“ Cô thấy thế nào ?”
“ Đúng là bệnh viện nhiều người như vậy không thể nào từng cái đều nhớ rõ …” Tịch Hải Đường còn chưa tin tưởng vào điều đó nhưng hi vọng của cô cũng từ đó mà tan biến .
Bác sĩ trẻ tuổi khẽ thở dài một cái “ Cô Tịch , bệnh viện chúng tôi trước đó không lâu liền tiến hành thay máu lần thứ nhất , trải qua sự kiện kia mọi người đều bị đưa ra nước ngoài .”
“ Không thể nào … cái này không có khả năng …” Tịch Hải Đường lẩm bẩm tự nói , ánh mắt thoáng cái ảm đạm vô cùng .
“ Cô Tịch , cô hãy từ bỏ đi mặc dù tôi không biết đứa trẻ kia là ai nhưng những người đằng sau đứa bé ấy thực sự có thế lực rất lớn , cô như vậy … chắc chắn sẽ không đạt được kết quả gì .”
Tịch Hải Đường chán nản hai vai rủ xuống , trong phút chốc mất đi tất cả khí lực . Trong đầu lấp đầy bởi một màn đèn , cô thực sự lại một lần nữa mất đi cơ hội tìm được đứa con trai sao ? Trong bệnh viện này những bác sĩ y tá trước đây đã từng tiếp xúc với cô hay con cô đều bị đưa đi , còn ai vào đây sẽ biết rõ sự kiện này đây ?
Ánh mắt mê man , bước bộ lảo đảo cô hồn bay phách lạc đi ra khỏi bệnh viện . Quá độ bi thương làm cho cô không có biện pháo đi xa hơn được , dựa vào vách tường , thân thể chậm rãi chảy xuống , ôm đầu vùi vào hai đầu gối , bả vai khẽ run lên rốt cuộc cô cũng không thể khóc nổi . Nước mắt của cô đã cạn khô rồi .
Không ai có thể giúp cô sao ?
Một người cũng không có sao ?
Không ! Có ! Có một người ! Tần trợ lý !
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên Tần Hạo , Tịch Hải Đường bắt được một cây cỏ cứu mạng cuối cùng . Ngày đó Tần Hạo tìm đến cô , hắn nhất định biết rõ đứa trẻ kia là ai .
Đứng phía dưới cao ốc Kim Tước , hô hấp của Tịch Hải Đường có chút khẩn trương , trong tòa cao ốc này nơi tầng cao nhất có người đàn ông đã nghiền ép cô cả đêm hôm qua .Nếu như cô không vì tìm kiếm con trai thì cô thực sự có kề cận cái chết cũng không nguyện bước lại vào nơi này một bước .
Cắn chặt môi , đem khổ sở nuốt vào trong bụng cô thẳng lưng bất chấp những ánh mắt kinh ngạc ở khắp nơi bước nhanh từng bước một …
“ Hải Đường , làm sao cô đột nhiên lại tới tìm tôi vậy ?” Tần Hạo giống như không hiểu liền hỏi cô , đáy lòng lại mơ hồ dự cảm được điều gì đó .
“ Tôi một hỏi anh một việc .Lần trước tôi truyền máu cứu đứa bé kia … rút cuộc là ai ?”
“..” Quả nhiên , cô ấy đã phát hiện ra . Nội tâm Tần Hạo mãnh liệt dâng trào nhưng vẻ mặt vẫn như cũ giống như gió êm sóng lặng “ Cô hỏi cái này làm cái gì ?”
“ Không vì cái gì . Tôi chỉ muốn biết … “ Tịch Hải Đường mâu thuẫn giãy giụa , cô không biết pháp nói ra chân tướng chỉ có thể cầu xin Tần Hạo mà thôi . Cô quỳ gối xuống trước mặt Tần Hạo “ Tần Hạo , tôi xin anh , hãy nói cho tôi biết đứa trẻ kia là ai ?”
“ Hải Đường , cô đừng như vậy . Mau đứng lên ..”
“ Vậy anh hãy nói cho tôi biết đứa bé kia là ai ?”
“ Cô không nên ép tôi … Mau đứng lên “ Tần Hạo không chịu nổi cô cứ van xin hắn như thế , liền vội vàng đi đến muốn đỡ cô dậy .
“ Tôi không đứng dậy ,anh hãy nói cho tôi biết , đứa bé kia rút cuộc là ai ?”
“ Cô đứng lên đi rồi nói sau …”
Phanh –
Cửa phòng làm việc bị một lực mạnh đẩy bật ra , bộ dạng hai người giằng cô đúng lúc bị Cố Tích Tước thấy. Nhìn bộ dạng họ gần như là ôm nhau khiến trên mặt hắn nhanh chóng dâng lên khói mù “ Các người đang làm cái gì ?”
Tịch Hải Đường cùng Tần Hạo cùng nhau kinh ngạc quay đầu lại , liếc mắt liền nhìn thấy vẻ mặt kiếp người của Cố Tích Tước đứng ở cửa . Tịch Hải Đường vô ý thức rút tay về , Tần Hạo lại giữ chặt không cho cô rút tay về . Ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt , ánh sáng nhạt chợt lóe lên rồi biến mất sau mới nhìn hướng Cố Tích Tước “ Tước , Hải Đường kết thúc công việc rồi nên cố ý đến đây chào tạm biệt tôi . Trưa nay chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm , anh có muốn cùng đi không ?”
Cố Tích Tước gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi bàn tay họ đang nắm kia , đáy mắt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm , mím chặt môi , cả khuôn mặt hắn đều căng thẳng , gân xanh trên trán mơ hồ nhảy dựng lên . Hắn bước đến trước , đem tay cả cô từ trong tay Tần Hạo đoạt lấy “ Thân là giám đốc , tôi càng cần phải mời Cô Tịch đây ăn cơm để kết thúc kế hoạch của chúng ta mới đúng “
Tần Hạo cười mà không nói buông tay ra “ Chúc các vị ăn cơm ngon miệng “
“ Thả tôi ra “ Trong thang máy , Tịch Hải Đường cố gắng muốn rút tay mình về nhưng Cố Tích Tước lại càng nắm thật chặt .
“ Không muốn cho anh nắm sao ? Là muốn cho Tần Hạo nắm thôi sao ?” Hắn khiêu mi châm chọc “ Tần Hạo đã kết hôn , em đừng nghĩ rằng mình sẽ đi làm người thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta “
“ Anh cho rằng ai cũng đều vô sỉ giống như anh sao ?”
Lông mày hắn chau lại , nghiêng người về phía trước , thân hình cao lớn khí thế uy hiếp ,đưa mắt nhìn cô thật lâu . Cô muốn né tránh nhưng không có thành công sau một khắc hai vai đã bị hai tay của hắn sít sao đè lạ .Cô giãy giụa , lại bị hắn giữ càng chặt hơn .
“ Cố Tích Tước … anh chớ có làm loạn …” Tim của cô bỗng nhiên đập rối loạn .
“ Người vô sỉ là muốn làm loạn “ Hắn càng tiến đến gần trong hơi thở tỏa ra sức nỏng lên khắp khuôn mặt của cô “ Nói , em tìm tới Tần Hạo làm cái gì ?”
“ Có việc .”
“ Chuyện gì ?”
“ Không liên quan gì đến anh .”
Câu trả lời của cô làm cho hắn rất bất mãn , đáy mắt thâm thúy thoáng hiện lên tia tức giận nhưng lại rất sâu như suy tư điều gì đó . Tịch Hải Đường bị kìm hãm trong không gian nhỏ hẹp cùng với áp lực bức người khiến cho cô sắp không thở nổi , đột nhiên lại có cảm giác cùng hắn ở một chỗ thì mỗi phút mỗi giây đều là sự hành hạ .
“ Đing “ một tiếng , tháng máy đến lầu một , cánh cửa màu bạc chậm rãi hai bên hướng kéo ra , cô giống như là vơ được bình chữa cháy liền muốn rời khỏi thang máy . Nhưng mới bước ra một bước thì liền dừng lại . Trong tích tắc cô không xác định được chính mình đã nghe được người đàn ông phía sau nói cái gì ? Ảo giác sao ? Nhất định là ảo giác .
Chậm rãi quay đầu lại , Tịch Hải Đường hỏi lại một lần nữa “ Anh vừa nói cái gì ?”
Cố Tích Tước khẽ cười , đáy mắt mờ mịt như khắc sâu cô vào trong đó , tựa hồ như có thể nhìn thấy được lòng cô đang giãy giụa mãnh liệt như thế nào . Hắn không có trả lời ngay câu hỏi của cô , mà lại lần nữa đến gần cô , một lần nữa vây lấy cô trong lồng ngực , một bàn tay lướt qua chiếc eo nhạy cảm bên cạnh, một tay vuốt lấy nhúm tóc trên đôi má cô tiếng nói lãnh khốc và vô tình “ Nếu như em dám bước ra ngoài , đời này cũng đừng mong sẽ biết được tung tích của đứa bé kia .”
“ Làm sao anh có thể biết chuyện này ?” Tịch Hải Đường mở to mắt , trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ cùng hoảng loạn .
“ Về em … tất cả anh đều biết rất rõ …” Hắn liền trả lời sau đó cúi đầu khẽ hôn môi của cô ,, biến đổi sang góc độ ác liệt có chủ tâm hành hạ cô /
Nét mặt của cô dần dần hỏng mất trong giọng nói mang theo sự vô lực thê lương giống như không thể xoay chuyển được trời đất “ Như thế nào thì anh mới có thể nói cho tôi biết ?”
Hắn hài lòng nở nụ cười , khóe môi khẽ nhếch lên nhưng vẫn vô tình “ Anh thích cơ thể của em , không bằng … chúng ta sẽ cùng lập một khế ước lâu dài ?”
“ Anh đừng có mơ tưởng “ Tịch Hải Đường một mực từ chối hắn , xoay người vội vã rời đi .
Sau lưng là tiếng nói khàn khàn của hắn cùng tiếng cười cứ lượn lờ rồi lại lượn lờ …
p/s : tỷ lệ người có nhóm máu RH âm tính rất ít . Trên thế giới cũng như ở Việt Nam thì 10000 người thì chỉ có 1 đến 2 người mới có . Cho nên hầu hết ở các bệnh viện cho dù có trữ lượng máu này cũng rất ít , mặt khác các bệnh nhân mang nhóm máu này đều sẽ được ghi lại một cách rất đặc biệt và được chú ý . Vì thế giải đáp cho câu hỏi của vị bác sĩ trẻ kia vì sao chuyện Hải Đường hiến máu là RH âm tính mà giờ lại k hề có hồ sơ bệnh án ngay cả việc cô nhập viện cũng không có .
Con trai , con trai củ cô rút cuộc cũng đã tìm được rồi . Cô rất muốn lập tức đi tới ngay chỗ đó !
Bất chấp trên thân thể lưu lại những đau đớn chua xót , bất chấp người đàn ông kia ác liệt trêu đùa cô , cô cái gì cũng phải cố lên bởi vì sinh mệnh cô mang nặng đẻ đau là máu mủ của cô sắp được đoàn tụ . Cô đã từng vô số lần nửa đêm tỉnh mộng mong lúc nguyện vọng của mình sẽ thành hiện thực .
Lảo đảo , Tịch Hải Đường nhanh chóng mở cánh cửa nơi quán rượu này vọt ra ngã tư đường chặn một chiếc taxi “ Nhanh , cho tôi đến trung tâm kiểm tra đo lường máu”
Người tiếp đón Tịch Hải Đường là viện trưởng trung tâm kiểm tra đo lường máu Lâm Mỹ Tuệ đã hơn 50 tuổi . Thoạt nhìn rất là hoài ái , Tịch Hải Đường vừa thấy được bà liền kích động sắp rơi lệ , tim đập mạnh hơn có chút khẩn trương “ Lâm viện trưởng, xin bà mau nói cho tôi biết con trai cháu rút cuộc đang ở nơi nào ?”
Là một người phụ nữ cũng là một người mẹ nên Lâm Mỹ Tuệ rất thông cảm cho tâm trạng của Tịch Hải Đường . Thân là viện trưởng của trung tâm kiểm tra đo lường máu , cô biết mặc dù hành vi của mình có chút không đúng nhưng nhìn bộ dạng của Tịch Hải Đường tực quá đáng thương nhịn không được cô ấy đã năm lần bảy lượt đau khổ mà cầu khẩn nhờ cậy mình nên chỉ đành phải cố mà giúp cô ấy lưu ý đến tin tức . Có lẽ ông trời không phụ nhân tâm , lại thực sự có manh mối .
“ Cô Tịch , cô đừng nóng vội . Tôi hôm nay mang tới cho cô tin tức nhưng nó không thực là đã được xác định … Cô cũng biết nơi này của chúng tôi là nơi kiểm tra toàn bộ các mẫu máu được đưa đến từ tất cả các bệnh viện lớn trong thành phố . Theo tôi thấy trong báo cáo thì nó được chuyển đến từ bệnh viện lớn nhất , trong đó có ghi cách đây mấy tháng cô đã từng truyền máu cứu một đứa bé có đúng hay không ?”
“ Đúng vậy “
“ Tôi đã xem phần báo cáo kia sau đó thì cảm thấy rất kỳ quái . Cô cùng đứa bé kia đều thuộc nhóm máu hiếm là RH âm tính , theo như lẽ thường mà nói thì bệnh viện Đệ Nhất sẽ vì người bệnh mà dùng máu đã được dự trữ nhưng vì không có . Bọn họ chỉ xem đó như là một lần thiếu máu bình thường và sự hiến máu cũng như vậy để họ xử lý , đây là một hiện tượng rất hiếm có cho nên tôi đã tìm lấy mẫu máu của đứa bé đó lén lút đi giám định , DNA của đứa bé đó cùng với máu của cô có cùng huyết thống . Hay nói chính xác thì đó là con trai của cô “
Tịch Hải Đường sợ đến ngây người , làm sao có sự trùng hợp đến như vậy ?
“ Cô Tịch , cô lúc ấy ở bệnh viện Đệ Nhất truyền máu cứu đứa bé kia nhưng những tư liệu có liên quan đến đứa bé kia chúng tôi lại không có . Vì thế cô hãy trở về bệnh viện Đệ Nhất để tìm hiểu thêm . Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được cô , chúng tôi cũng có giới hạn .”
“Lâm viện trưởng , bà đừng nói như vậy . Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của bà . Cảm ơn , cảm ơn rất nhiều “ Tịch Hải Đường mắt hàm lệ nóng , là Lâm viện trưởng đã cho cô một tia hi vọng , làm cho cô nhìn thấy hi vọng nơi ánh bình minh .
Đây là một điều tốt đã bắt đầu , đã có manh mối cô có thể tìm được con trai của mình . Cô phải về bệnh viện Đệ Nhất , chỗ kia nhất định phải có ghi chép về đứa bé đó , con của cô .
Bệnh Viện Đệ Nhất
“ Cái gì ? Không có tư liệu ghi chép về đứa bé đó ? Điều này làm sao có thể ?” Tịch Hải Đường cõi lòng đầy hi vọng nhưng thật không ngờ lại được kết quả như vậy .
Người chịu trách nhiệm bảo quản hồ trong bệnh viện Đệ Nhất sâu sắc xin lỗi “ Thực xin lỗi , cô Tịch , tôi đầu tháng nay mới tiếp nhận công việc này nên việc cô nói đến việc cô đã truyền máu thực sự tôi không có biết . Hơn nữa tôi chắc chắn có thể xác định được một điều duy nhất , trong hồ sơ ở đây đều không có nói đến việc của cô cũng như đứa trẻ kia “
“ Vậy người phụ trách trước kia ở đây đâu ? hắn nhất định sẽ biết “
“ Bác sĩ Tôn đã về hưu , cả nhà đã di dân sang Canada rồi .”
“ Vậy anh có biết số điện thoại của bác sĩ Tôn không , xin hãy nói cho tôi biết . Tôi sẽ đi hỏi bác sĩ Tôn , hắn có lẽ sẽ nhớ rõ tình huống lúc đó .”
Trên khuôn mặt người bác sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ khó xử , có cảm giác khó nói nhưng vẫn thấy được Tịch Hải Đường lo lắng như thế nào cũng không nhịn được có chút lay động . Bất đắc dĩ , chỉ có với cô mà nói thật “ Cô Tịch , cô bình tĩnh một chút được không ? Cô suy nghĩ kỹ một chút , bất kỳ người nào vào bệnh viện tất nhiên sẽ có bệnh án vì cái gì mà hết lần này đến lần khác cô lại không thể tìm được một manh mối nào của con trai cô ?”
Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra , suy đoán nói “ Là … là có người cố ý đêm chuyện dấu đi sao ?”
“ Cô thấy thế nào ?”
“ Đúng là bệnh viện nhiều người như vậy không thể nào từng cái đều nhớ rõ …” Tịch Hải Đường còn chưa tin tưởng vào điều đó nhưng hi vọng của cô cũng từ đó mà tan biến .
Bác sĩ trẻ tuổi khẽ thở dài một cái “ Cô Tịch , bệnh viện chúng tôi trước đó không lâu liền tiến hành thay máu lần thứ nhất , trải qua sự kiện kia mọi người đều bị đưa ra nước ngoài .”
“ Không thể nào … cái này không có khả năng …” Tịch Hải Đường lẩm bẩm tự nói , ánh mắt thoáng cái ảm đạm vô cùng .
“ Cô Tịch , cô hãy từ bỏ đi mặc dù tôi không biết đứa trẻ kia là ai nhưng những người đằng sau đứa bé ấy thực sự có thế lực rất lớn , cô như vậy … chắc chắn sẽ không đạt được kết quả gì .”
Tịch Hải Đường chán nản hai vai rủ xuống , trong phút chốc mất đi tất cả khí lực . Trong đầu lấp đầy bởi một màn đèn , cô thực sự lại một lần nữa mất đi cơ hội tìm được đứa con trai sao ? Trong bệnh viện này những bác sĩ y tá trước đây đã từng tiếp xúc với cô hay con cô đều bị đưa đi , còn ai vào đây sẽ biết rõ sự kiện này đây ?
Ánh mắt mê man , bước bộ lảo đảo cô hồn bay phách lạc đi ra khỏi bệnh viện . Quá độ bi thương làm cho cô không có biện pháo đi xa hơn được , dựa vào vách tường , thân thể chậm rãi chảy xuống , ôm đầu vùi vào hai đầu gối , bả vai khẽ run lên rốt cuộc cô cũng không thể khóc nổi . Nước mắt của cô đã cạn khô rồi .
Không ai có thể giúp cô sao ?
Một người cũng không có sao ?
Không ! Có ! Có một người ! Tần trợ lý !
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên Tần Hạo , Tịch Hải Đường bắt được một cây cỏ cứu mạng cuối cùng . Ngày đó Tần Hạo tìm đến cô , hắn nhất định biết rõ đứa trẻ kia là ai .
Đứng phía dưới cao ốc Kim Tước , hô hấp của Tịch Hải Đường có chút khẩn trương , trong tòa cao ốc này nơi tầng cao nhất có người đàn ông đã nghiền ép cô cả đêm hôm qua .Nếu như cô không vì tìm kiếm con trai thì cô thực sự có kề cận cái chết cũng không nguyện bước lại vào nơi này một bước .
Cắn chặt môi , đem khổ sở nuốt vào trong bụng cô thẳng lưng bất chấp những ánh mắt kinh ngạc ở khắp nơi bước nhanh từng bước một …
“ Hải Đường , làm sao cô đột nhiên lại tới tìm tôi vậy ?” Tần Hạo giống như không hiểu liền hỏi cô , đáy lòng lại mơ hồ dự cảm được điều gì đó .
“ Tôi một hỏi anh một việc .Lần trước tôi truyền máu cứu đứa bé kia … rút cuộc là ai ?”
“..” Quả nhiên , cô ấy đã phát hiện ra . Nội tâm Tần Hạo mãnh liệt dâng trào nhưng vẻ mặt vẫn như cũ giống như gió êm sóng lặng “ Cô hỏi cái này làm cái gì ?”
“ Không vì cái gì . Tôi chỉ muốn biết … “ Tịch Hải Đường mâu thuẫn giãy giụa , cô không biết pháp nói ra chân tướng chỉ có thể cầu xin Tần Hạo mà thôi . Cô quỳ gối xuống trước mặt Tần Hạo “ Tần Hạo , tôi xin anh , hãy nói cho tôi biết đứa trẻ kia là ai ?”
“ Hải Đường , cô đừng như vậy . Mau đứng lên ..”
“ Vậy anh hãy nói cho tôi biết đứa bé kia là ai ?”
“ Cô không nên ép tôi … Mau đứng lên “ Tần Hạo không chịu nổi cô cứ van xin hắn như thế , liền vội vàng đi đến muốn đỡ cô dậy .
“ Tôi không đứng dậy ,anh hãy nói cho tôi biết , đứa bé kia rút cuộc là ai ?”
“ Cô đứng lên đi rồi nói sau …”
Phanh –
Cửa phòng làm việc bị một lực mạnh đẩy bật ra , bộ dạng hai người giằng cô đúng lúc bị Cố Tích Tước thấy. Nhìn bộ dạng họ gần như là ôm nhau khiến trên mặt hắn nhanh chóng dâng lên khói mù “ Các người đang làm cái gì ?”
Tịch Hải Đường cùng Tần Hạo cùng nhau kinh ngạc quay đầu lại , liếc mắt liền nhìn thấy vẻ mặt kiếp người của Cố Tích Tước đứng ở cửa . Tịch Hải Đường vô ý thức rút tay về , Tần Hạo lại giữ chặt không cho cô rút tay về . Ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt , ánh sáng nhạt chợt lóe lên rồi biến mất sau mới nhìn hướng Cố Tích Tước “ Tước , Hải Đường kết thúc công việc rồi nên cố ý đến đây chào tạm biệt tôi . Trưa nay chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm , anh có muốn cùng đi không ?”
Cố Tích Tước gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi bàn tay họ đang nắm kia , đáy mắt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm , mím chặt môi , cả khuôn mặt hắn đều căng thẳng , gân xanh trên trán mơ hồ nhảy dựng lên . Hắn bước đến trước , đem tay cả cô từ trong tay Tần Hạo đoạt lấy “ Thân là giám đốc , tôi càng cần phải mời Cô Tịch đây ăn cơm để kết thúc kế hoạch của chúng ta mới đúng “
Tần Hạo cười mà không nói buông tay ra “ Chúc các vị ăn cơm ngon miệng “
“ Thả tôi ra “ Trong thang máy , Tịch Hải Đường cố gắng muốn rút tay mình về nhưng Cố Tích Tước lại càng nắm thật chặt .
“ Không muốn cho anh nắm sao ? Là muốn cho Tần Hạo nắm thôi sao ?” Hắn khiêu mi châm chọc “ Tần Hạo đã kết hôn , em đừng nghĩ rằng mình sẽ đi làm người thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta “
“ Anh cho rằng ai cũng đều vô sỉ giống như anh sao ?”
Lông mày hắn chau lại , nghiêng người về phía trước , thân hình cao lớn khí thế uy hiếp ,đưa mắt nhìn cô thật lâu . Cô muốn né tránh nhưng không có thành công sau một khắc hai vai đã bị hai tay của hắn sít sao đè lạ .Cô giãy giụa , lại bị hắn giữ càng chặt hơn .
“ Cố Tích Tước … anh chớ có làm loạn …” Tim của cô bỗng nhiên đập rối loạn .
“ Người vô sỉ là muốn làm loạn “ Hắn càng tiến đến gần trong hơi thở tỏa ra sức nỏng lên khắp khuôn mặt của cô “ Nói , em tìm tới Tần Hạo làm cái gì ?”
“ Có việc .”
“ Chuyện gì ?”
“ Không liên quan gì đến anh .”
Câu trả lời của cô làm cho hắn rất bất mãn , đáy mắt thâm thúy thoáng hiện lên tia tức giận nhưng lại rất sâu như suy tư điều gì đó . Tịch Hải Đường bị kìm hãm trong không gian nhỏ hẹp cùng với áp lực bức người khiến cho cô sắp không thở nổi , đột nhiên lại có cảm giác cùng hắn ở một chỗ thì mỗi phút mỗi giây đều là sự hành hạ .
“ Đing “ một tiếng , tháng máy đến lầu một , cánh cửa màu bạc chậm rãi hai bên hướng kéo ra , cô giống như là vơ được bình chữa cháy liền muốn rời khỏi thang máy . Nhưng mới bước ra một bước thì liền dừng lại . Trong tích tắc cô không xác định được chính mình đã nghe được người đàn ông phía sau nói cái gì ? Ảo giác sao ? Nhất định là ảo giác .
Chậm rãi quay đầu lại , Tịch Hải Đường hỏi lại một lần nữa “ Anh vừa nói cái gì ?”
Cố Tích Tước khẽ cười , đáy mắt mờ mịt như khắc sâu cô vào trong đó , tựa hồ như có thể nhìn thấy được lòng cô đang giãy giụa mãnh liệt như thế nào . Hắn không có trả lời ngay câu hỏi của cô , mà lại lần nữa đến gần cô , một lần nữa vây lấy cô trong lồng ngực , một bàn tay lướt qua chiếc eo nhạy cảm bên cạnh, một tay vuốt lấy nhúm tóc trên đôi má cô tiếng nói lãnh khốc và vô tình “ Nếu như em dám bước ra ngoài , đời này cũng đừng mong sẽ biết được tung tích của đứa bé kia .”
“ Làm sao anh có thể biết chuyện này ?” Tịch Hải Đường mở to mắt , trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ cùng hoảng loạn .
“ Về em … tất cả anh đều biết rất rõ …” Hắn liền trả lời sau đó cúi đầu khẽ hôn môi của cô ,, biến đổi sang góc độ ác liệt có chủ tâm hành hạ cô /
Nét mặt của cô dần dần hỏng mất trong giọng nói mang theo sự vô lực thê lương giống như không thể xoay chuyển được trời đất “ Như thế nào thì anh mới có thể nói cho tôi biết ?”
Hắn hài lòng nở nụ cười , khóe môi khẽ nhếch lên nhưng vẫn vô tình “ Anh thích cơ thể của em , không bằng … chúng ta sẽ cùng lập một khế ước lâu dài ?”
“ Anh đừng có mơ tưởng “ Tịch Hải Đường một mực từ chối hắn , xoay người vội vã rời đi .
Sau lưng là tiếng nói khàn khàn của hắn cùng tiếng cười cứ lượn lờ rồi lại lượn lờ …
p/s : tỷ lệ người có nhóm máu RH âm tính rất ít . Trên thế giới cũng như ở Việt Nam thì 10000 người thì chỉ có 1 đến 2 người mới có . Cho nên hầu hết ở các bệnh viện cho dù có trữ lượng máu này cũng rất ít , mặt khác các bệnh nhân mang nhóm máu này đều sẽ được ghi lại một cách rất đặc biệt và được chú ý . Vì thế giải đáp cho câu hỏi của vị bác sĩ trẻ kia vì sao chuyện Hải Đường hiến máu là RH âm tính mà giờ lại k hề có hồ sơ bệnh án ngay cả việc cô nhập viện cũng không có .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.