Chương 35
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Những ngày kế tiếp ,
thật bình tĩnh Tiểu Thần cuối cùng cũng thuận lợi xuất viện . Tịch Hải
Đường đem con gái về nhà chăm sóc chu đáo , 24 tiếng cũng không rời nửa
bước . Mà mỗi khi con gái ngủ thì cô lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
mịn của con đến ngẩn cả người , tưởng tượng xem con trai của cô lớn lên
sẽ trông như thế nào . Bộ dạng của hắn sẽ như thế nào đây , hắn cũng sẽ
lớn lên giống với Tiểu Thần sao ? Mọi người đều nói sinh đôi thì tâm
linh sẽ cảm ứng được , đứa bé kia sẽ bởi vì Tiểu Thần ngã bệnh mà cảm
thấy không thoải mái sao ?
Suy nghĩ càng ngày càng khó đi , cho đến khi cô mở máy vi tính ra truyền đến âm thanh nhắc nhở nhận thư thì Tịch Hải Đường mới trở về hiện tại …
Công việc của cô tại Bright Jewels đã kết thúc , Phương quản lý đã phải người chuyển lương vào tài khoản cho cô nhưng số tiền thưởng từ công việc thì đã không có vì Blood Diamond bị đánh tráo .Thật đáng tiếc .
Cố Tích Tước lại không có đến làm phiền cô nhưng cô bất luận như thế nào cũng nghĩ không thông . Cô biết rõ là hắn để cho cô thời gian để tự hỏi lại chính bản thân mình , chờ cho cô quật cường dùng đủ mọi phương thứ đột phá nhưng không thành công , cuối cùng đụng phải đầu rơi máu chảy sau đó về cầu xin hắn. Nhưng cô sẽ không trở về cầu xin hắn , cô sẽ không lại như lần trước ngu như vậy tự dâng mình đến cửa để cho hắn ăn , bởi vì hắn căn bản cũng sẽ không hết lòng tuân thủ lời hứa .
Di chuyển con chuột , Tịch Hải Đường nghiêm túc đọc lấy bưu kiện , là cô đang hồi phục bộ hồ sơ lý lịch để ra ngoài đi làm việc . Đúng vậy cô cần một công việc mới , kiếm tiền để còn cung cấp đủ tiền ăn học cho con gái cô , hơn nữa còn phải tìm được đứa con trai thất lạc của cô nữa .
“ Hải Đường … Cậu đang gấp việc gì sao ? Ăn trước điểm tâm tổ yến này đi “ Ngay cửa phòng ngủ , Thẩm Tố Tâm bưng khay đi đến .
“ Tố Tâm , làm sao cậu lại mua những thứ này cho tớ . Những thứ này rất đắt tiền nha “
“ Bồi bổ cho cậu một chút thôi . Gần đây cậu gầy xuống rất nhiều , mau ăn đi .Cái này tốt nhất là ăn ngay lúc này mới tốt “
Đối mặt với sự quan tâm của người bạn thân , Tịch Hải Đường trăm mối cảm xúc ngổn ngang “ Tố Tâm , tớ biết rõ cậu đối với tớ và Tiểu Thần rất tốt , Nhưng cậu không cần phải tốn nhiều tiền mua những thứ này như vậy … vì chính mình dự định hạ đi …”
“ Tớ dự định cái gì nha ? Tớ bây giờ không phải là rất tốt sao ?”
“ Tố Tâm , cậu cũng không còn trẻ nữa nên tìm bạn trai kết giao . Nếu như kết giao tốt thì cũng có thể cân nhắc đến chuyện kết hôn “
Nghe vậy , Thẩm Tố Tâm hơi ngẩn ra , yêu rồi kết hôn sao . Cô đã sớm mất đi tư cách theo đuổi hạnh phúc rồi , tất cả những gì cô có đều bị người đàn ông kia tước đoạt rồi .
Che dấu tâm tình của mình , Thẩm Tố Tâm nói giống như đùa “ Hải Đường , tại cậu đang còn ở đây chưa có gả đi trước cho nên tớ sẽ không gả được đâu “
Tịch Hải Đường cười khổ “ Tớ hiện tại chỉ một tìm một công việc mà thôi “
“ A … Thư vừa rồi cũng là thư từ chối nữa sao ?”
“ Đúng vậy , đây là lá thứ 5 rồi …” Tịch Hải Đường thở dài , kinh tế đình trệ nên tìm được một công việc tốt thật sự rất khó . Nhưng cô cũng đã giảm xuống số tiền lương theo yêu cầu , cũng đã thử lần lượt gửi sơ yếu lý lịch tới các công ty thiết kế nhỏ nhưng vì cái gì mà đều bị cự tuyệt chứ ?
Thơi gian thoảng qua hơn 20 ngày , Tịch Hải Đường vẫn chưa xin được việc cũng như không nhận được một câu xác minh trả lời thuyết phục cho việc cô không được nhận . Tâm tình của cô bắt đầu trở nên ủ dột chỉ những lúc ở cùng con gái mới có thể khiến tâm tình của cô tốt hơn một chút .
Không có việc làm nên thời gian của cô luôn rất nhiều , nhiều đến không biết nên làm cái gì . Ngoại trừ thời gian quan tâm đến Tiểu Thần ngày ba bữa thì cô còn rất nhiều thời gian rỗi , cô chỉ có thể làm một chút việc nhà như là đan áp len chẳng hạn .
“ Tiểu Thần , con đên đây . Thử xem cái áo lông này xem có vừa người hay không ?” Tịch Hải Đường cầm lấy cầm lấy áo lông mới đan xong đưa cho con gái mặc thử /
Tiểu Thần rất hiểu chuyện liền cổ vũ cho cô “ Mẹ giỏi quá , áo này rất đẹp nha “
“ Con đó , miệng càng ngày càng ngọt “
“ Đều là vì mẹ của con rất khéo tay mà “ Tiểu Thần soi gương , quay trái quay phải , rất chi là thỏa mãn “ Mẹ , rất là vừa người . Hơn nữa con rất thích màu sắc này , cũng rất thích kiểu áo này “
“ Con thích là tốt rồi . Tốt lắm , con cởi ra đi . Chờ trời lạnh rồi mới mặc được “
“ Được , con sẽ đem nó cất trong ngăn tủ “
Tiểu Thần vô cùng hào hứng đem áo lông cởi ra đem bỏ vào trong tủ quần áo nhưng đột nhiên trong góc ngăn tủ có một chiếc áo lông khác màu lam , không phải là màu phấn hồng mà cô bé vẫn yêu thích .
“ Mẹ ? Đây là áo cho ai vậy ?”
Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra , bừng tỉnh nhớ tới chuyện thật lâu trước đây khi cô đến Cố gia trạch cùng với Cố Tích Tước vào cuối tuần trước . Cô đi đến Cố gia trạch để xem Doãn Ngân và cô đã đồng ý với Doãn Ngân sẽ làm một cái áo lông cho cậu bé . Nhớ tới đứa trẻ đáng thương kia , Tịch Hải Đường vẫn cảm thấy đau lòng không thôi . Nhưng cứ nghĩ tới tội ác tày trời của Cố Tích Tước thì cô cảm thấy nghẹt thở nhưng Doãn Ngân là một đứa bé rất ngoan ngoãn , rất hiểu chuyện . Đó là một đứa bé ngoan .
Tịch Hải Đường khẽ thở dài, ôm lấy con gái “ Tiểu Thần , mẹ hỏi con . Mấy ngày nay con có thấy Cố Doãn Ngân ở trường học hay không ?”’
“ A… có nhưng mà con không có để ý đến cậu ấy “
“ Vì sao ?”
“ Bởi vì cha cậu ấy thật là xấu . Con quyết định sẽ không làm bạn tốt cùng cậu ấy nữa “ Nhắc tới việc này , Tiểu Thần cũng rất buồn bực . Cố Doãn Ngân gần đây cũng giống như tinh thần không được tốt lắm , cô bé hi vọng không phải bởi vì cô không phải là một nguyên nhân đả kích cho cậu bé đó chứ .
Tịch Hải Đường có chút bận tâm , cô rất hiểu cá tính của con gái , làm chuyện không tốt thì cũng đừng mong cô sẽ nói chuyện cùng chứ đừng có nói là quan tâm cái gì .
“ Tiểu Thần , không phải là con cùng ấy làm ra chuyện gì quá phận đấy chứ ?”
“ Không có , không có . Con chỉ là không nói chuyện cùng cậu ấy mà thôi …” Tiểu Thần vừa nhớ lại vừa nói , đột nhiên miệng nói to “ A , có một lần tại căn tin con đã đem món điểm tâm ngọt mà cậu ậy cố ý mua cho đổ trên đất “
“ Còn gì nữa không ?”
“ Còn có … Con nói với cậu ấy , con không thích món điểm tâm ngọt mà cậu ấy mua . Nếu con muốn ăn thì mẹ sẽ đich thân làm cho con .. “ Tiếng nói của Tiểu Thần ngày càng nhỏ , chính cô bé cũng biết là mình thật quá đáng . Biết rất rõ ràng là Cố Doãn Ngân không có mẹ hơn nữa rất quan tâm đến chuyện này thế mà cô bé còn cố ý kích thích Doãn Ngân . Thật sự là rất xấu xa .
Tâm tình Tịch Hải Đường có chút phức tạp , đứa bé kia nghe Tiểu Thần nói như vậy thì về sau sẽ rất khổ sở nhưng khi nhìn bộ dáng Tiểu Thần cũng đã rất hội hận . Vì cái gì chuyện giữa người lớn với nhau sẽ phải dính dấp đến cả thế hệ con cái chứ ?
Tiểu Thần len lén ngẩng đầu liếc về phía Tịch Hải Đường sợ hãi hỏi “ mẹ , con làm sai có phải hay không ? Con là đứa trẻ xấu xa có phải không ?”
“ Tiểu Thần , đừng nói chính mình như vậy . Mẹ biết rõ con không phải cố ý , hơn nữa con bây giờ cũng đã hối hận rồi có phải hay không ?”
“ Vâng , con rất hối hận ..con muốn xin lỗi cậu ấy nhưng lại cảm thất rất thẹn thùng , xấu hổ …” Tiểu Thần trên mặt tràn ngập nhăn nhúm , lòng tự trọng của đứa trẻ kia thực sự rất lớn nha .
Nhìn bộ dạng con gái như vậy , Tịch Hải Đường vừa vui mừng vừa đau lòng , cô nhìn lại chiếc áo lông mới đan đột nhiên có chủ ý “ Tiểu Thần , mẹ đưa cái áo lông mới đan xong này cho con . Sau đó con cầm đi đưa cho Cố Doãn Ngân có được hay không ?”
“ … Con đi ?”
“ Ừ , con có thể thuận tiện nói lời xin lỗi cùng với cậu ấy . Như vậy sẽ rất có thành ý a “
Tiểu Thần trừng mắt nhìn , suy tư một phen “ Được rồi , con đi “
Tịch Hải Đường hiểu ý cười một tiếng , mặc kệ như thế nào cô đều hi vọng bọn nhỏ lúc này có được sự vui chơi thoải mái nhất . Bọn chúng không nên bị cuốn vào vòng quay ân oán của người lớn thì tốt hơn .
Mấy ngày sau , đang lúc nghỉ trưa ở trường học .
Tiểu Thần lấy cơm ra ăn nhưng không có ăn gấp mà cái đầu nhỏ quay trước quay sau loạn lên để tìm bóng dáng của Cố Doãn Ngân . A , như thế nào mà không thấy được nhỉ ? Cậu ta không phải sẽ không đi học chứ? Không xong , áo lông tính tặng cho cậu kia sẽ không đưa được sao ?
“ Tiểu Thần , cậu đang ở đây tìm ai thế ?” Lớp phó Tô Nhã Nhã chứng kiến Tiểu Thần hết nhìn đông tới nhìn tây bộ dạng nhịn không được mở miệng hỏi thăm .
Tiểu Thần lắc lắc đầu “ Không có tìm ai , ta chỉ tùy tiện xem xét một chút mà thôi “
Tịch Tiểu Thần vùi đầu vào ăn cơm . Tố Nhã Nhã nhăn nhíu mi , Tiểu Thần hôm nay rất kì bí . Thật là kỳ quái .
“ Tiểu Thần cậu có nghe nói gì hay không ? Cái bạn học sinh có tư chất nổi trội Cố Doãn Ngân ở ban A gần đây giống như có điểm quái dị nha “
“ Là sao ?” Tiểu Thần phút chốc ngẩng đầu , mặt tràn đầy nghi vấn “ Cậu ấy làm sao vậy ?”
“ So với trước kia càng lạnh lùng hơn . Tớ ngày hôm qua theo chân ban cán bộ lớp đi họp . bọn họ nói một tuần lễ đều nhìn không thấy một nụ cười nào của cậu ấy . Còn nói cậu ấy hình như buổi trưa mấy ngày nay đều không đến căn tin dùng cơm trưa .”
“ Thế hắn đi nơi nào để ăn ?”
“ Thư viện bên cạnh vườn hoa nhỏ . Một mình thôi “
Khóe miệng Tiểu Thần giật giật . Chán ghét thật . Tạo nên một Cố Doãn Ngân như vậy thì nguyên nhân đầu sỏ chẳng phải là cô bé sao ? Không cần phải như thế chứ ?
“ Cố Doãn Ngân , cậu thực sự là ở đây sao ?” Tiều Thần quả thật đã tìm được Cố Doãn Ngân ở thư viện bên cạnh vườn hoa nhỏ . Trước chiếc bàn nhỏ nhỏ , một mình cậu ấy ăn cơm , bộ dạng thoạt nhìn rất đáng thương .
Bé trai lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô bé, vẻ mặt hơi có chút trách cứ “ cậu đến đây làm gì ?”
“ A….” Tiểu Thần rất nhăn nhúm cô bé đương nhiên là đến để xin lỗi rồi . Nhưng cậu ta cứ lạnh lùng như băng vậy thì rất khó để mà mở miệng a .
Bàn tay nhỏ bé len lén nắm chặt , tay phải bóp nhẹ sợi dây nơi túi xách trong lòng bàn tay . Àh đúng rồi , mẹ nói tặng áo lông có thể cho thấy thành ý .
“ Khụ , khụ , khụ … Cố Doãn Ngân , cái này tặng cho cậu xem như là lời xin lỗi của tớ . Lần trước tớ không nên không có lẽ phép như vậy đối với cậu “ Tiểu Thần lấy hết dũng khi đem túi xách trong tay đưa cho cậu bé trước mặt .
“ Không cần phải làm như vậy “
“ Cậu còn chưa nhìn thì cớ gì mà nói không cần phài làm như vậy ?” Tiểu Thần rất buồn bực , vội vàng mở túi xách lấy chiếc áo lông bên trong đưa cho cậu bé xem “ Đây là áo mà mẹ đã đan cho cậu , là cố ý đan cho cậu đấy “
Hai tròng mắt của bé trai lộ ra vẻ kinh ngạc “ Này … đây là ý gì ?”
“ Có ý gì ư ? Không có ý gì cả ? Chính là mẹ đan cho người , trời sắp lạnh nên sẽ cần tới nó nếu không rất dễ bị cảm “
“ Đây là áo dì đan cho tớ sao ?”
“ ừ , hai người chúng ta đều có mỗi người mọt cái nha “ Tiểu Thần ra sức thuyết minh về địa vị ngang hàng của hai chiếc áo này . Cô bé cùng cậu bé có sự đãi ngộ giống nhau mà , chẳng phải thế sao ?
Chưa từng mặc chiếc áo len đan này nhưng Cố Doãn Ngân đột nhiên nơi khóe mắt có chút chua xót . Lớn như vậy rồi mà còn chưa từng có được một người nào đan áo len cho , chiếc áo lông nay mặc trên người giống như được gần mẹ vậy .
“ Cố Doãn Ngân , lần trước thái độ của tớ đối với cậu thực sự không tốt . Thực xin lỗi nha , cậu tha thứ cho tớ được không ? A , cái áo lông này chỉ là quả cậu cũng đừng có so đo gì cả “
“ Kỳ thật … tớ cũng không tốt với cậu …”
Hai đứa con nít xin lỗi lẫn nhau rồi bắt tay thân thiện . Tiểu Thần đưa cái áo lông ra sau , nhẹ nhàng thở phảo nhẹ nhõm . Hơ , cuối cùng cũng thu phục được cái núi Tiểu Băng này .
Cố gia trạch .
“ Doãn Ngân , con làm sao còn ở trong phòng vậy . Thầy giáo tiếng Đức đã tới … “ Cố Tích Tước đẩy cửa phòng ra bắt gặp con trai đang mặc thử chiếc áo lông .
Trong phút chốc sắc mặt hắn trầm xuống “ Chiếc áo này ở đâu ra ?”
Suy nghĩ càng ngày càng khó đi , cho đến khi cô mở máy vi tính ra truyền đến âm thanh nhắc nhở nhận thư thì Tịch Hải Đường mới trở về hiện tại …
Công việc của cô tại Bright Jewels đã kết thúc , Phương quản lý đã phải người chuyển lương vào tài khoản cho cô nhưng số tiền thưởng từ công việc thì đã không có vì Blood Diamond bị đánh tráo .Thật đáng tiếc .
Cố Tích Tước lại không có đến làm phiền cô nhưng cô bất luận như thế nào cũng nghĩ không thông . Cô biết rõ là hắn để cho cô thời gian để tự hỏi lại chính bản thân mình , chờ cho cô quật cường dùng đủ mọi phương thứ đột phá nhưng không thành công , cuối cùng đụng phải đầu rơi máu chảy sau đó về cầu xin hắn. Nhưng cô sẽ không trở về cầu xin hắn , cô sẽ không lại như lần trước ngu như vậy tự dâng mình đến cửa để cho hắn ăn , bởi vì hắn căn bản cũng sẽ không hết lòng tuân thủ lời hứa .
Di chuyển con chuột , Tịch Hải Đường nghiêm túc đọc lấy bưu kiện , là cô đang hồi phục bộ hồ sơ lý lịch để ra ngoài đi làm việc . Đúng vậy cô cần một công việc mới , kiếm tiền để còn cung cấp đủ tiền ăn học cho con gái cô , hơn nữa còn phải tìm được đứa con trai thất lạc của cô nữa .
“ Hải Đường … Cậu đang gấp việc gì sao ? Ăn trước điểm tâm tổ yến này đi “ Ngay cửa phòng ngủ , Thẩm Tố Tâm bưng khay đi đến .
“ Tố Tâm , làm sao cậu lại mua những thứ này cho tớ . Những thứ này rất đắt tiền nha “
“ Bồi bổ cho cậu một chút thôi . Gần đây cậu gầy xuống rất nhiều , mau ăn đi .Cái này tốt nhất là ăn ngay lúc này mới tốt “
Đối mặt với sự quan tâm của người bạn thân , Tịch Hải Đường trăm mối cảm xúc ngổn ngang “ Tố Tâm , tớ biết rõ cậu đối với tớ và Tiểu Thần rất tốt , Nhưng cậu không cần phải tốn nhiều tiền mua những thứ này như vậy … vì chính mình dự định hạ đi …”
“ Tớ dự định cái gì nha ? Tớ bây giờ không phải là rất tốt sao ?”
“ Tố Tâm , cậu cũng không còn trẻ nữa nên tìm bạn trai kết giao . Nếu như kết giao tốt thì cũng có thể cân nhắc đến chuyện kết hôn “
Nghe vậy , Thẩm Tố Tâm hơi ngẩn ra , yêu rồi kết hôn sao . Cô đã sớm mất đi tư cách theo đuổi hạnh phúc rồi , tất cả những gì cô có đều bị người đàn ông kia tước đoạt rồi .
Che dấu tâm tình của mình , Thẩm Tố Tâm nói giống như đùa “ Hải Đường , tại cậu đang còn ở đây chưa có gả đi trước cho nên tớ sẽ không gả được đâu “
Tịch Hải Đường cười khổ “ Tớ hiện tại chỉ một tìm một công việc mà thôi “
“ A … Thư vừa rồi cũng là thư từ chối nữa sao ?”
“ Đúng vậy , đây là lá thứ 5 rồi …” Tịch Hải Đường thở dài , kinh tế đình trệ nên tìm được một công việc tốt thật sự rất khó . Nhưng cô cũng đã giảm xuống số tiền lương theo yêu cầu , cũng đã thử lần lượt gửi sơ yếu lý lịch tới các công ty thiết kế nhỏ nhưng vì cái gì mà đều bị cự tuyệt chứ ?
Thơi gian thoảng qua hơn 20 ngày , Tịch Hải Đường vẫn chưa xin được việc cũng như không nhận được một câu xác minh trả lời thuyết phục cho việc cô không được nhận . Tâm tình của cô bắt đầu trở nên ủ dột chỉ những lúc ở cùng con gái mới có thể khiến tâm tình của cô tốt hơn một chút .
Không có việc làm nên thời gian của cô luôn rất nhiều , nhiều đến không biết nên làm cái gì . Ngoại trừ thời gian quan tâm đến Tiểu Thần ngày ba bữa thì cô còn rất nhiều thời gian rỗi , cô chỉ có thể làm một chút việc nhà như là đan áp len chẳng hạn .
“ Tiểu Thần , con đên đây . Thử xem cái áo lông này xem có vừa người hay không ?” Tịch Hải Đường cầm lấy cầm lấy áo lông mới đan xong đưa cho con gái mặc thử /
Tiểu Thần rất hiểu chuyện liền cổ vũ cho cô “ Mẹ giỏi quá , áo này rất đẹp nha “
“ Con đó , miệng càng ngày càng ngọt “
“ Đều là vì mẹ của con rất khéo tay mà “ Tiểu Thần soi gương , quay trái quay phải , rất chi là thỏa mãn “ Mẹ , rất là vừa người . Hơn nữa con rất thích màu sắc này , cũng rất thích kiểu áo này “
“ Con thích là tốt rồi . Tốt lắm , con cởi ra đi . Chờ trời lạnh rồi mới mặc được “
“ Được , con sẽ đem nó cất trong ngăn tủ “
Tiểu Thần vô cùng hào hứng đem áo lông cởi ra đem bỏ vào trong tủ quần áo nhưng đột nhiên trong góc ngăn tủ có một chiếc áo lông khác màu lam , không phải là màu phấn hồng mà cô bé vẫn yêu thích .
“ Mẹ ? Đây là áo cho ai vậy ?”
Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra , bừng tỉnh nhớ tới chuyện thật lâu trước đây khi cô đến Cố gia trạch cùng với Cố Tích Tước vào cuối tuần trước . Cô đi đến Cố gia trạch để xem Doãn Ngân và cô đã đồng ý với Doãn Ngân sẽ làm một cái áo lông cho cậu bé . Nhớ tới đứa trẻ đáng thương kia , Tịch Hải Đường vẫn cảm thấy đau lòng không thôi . Nhưng cứ nghĩ tới tội ác tày trời của Cố Tích Tước thì cô cảm thấy nghẹt thở nhưng Doãn Ngân là một đứa bé rất ngoan ngoãn , rất hiểu chuyện . Đó là một đứa bé ngoan .
Tịch Hải Đường khẽ thở dài, ôm lấy con gái “ Tiểu Thần , mẹ hỏi con . Mấy ngày nay con có thấy Cố Doãn Ngân ở trường học hay không ?”’
“ A… có nhưng mà con không có để ý đến cậu ấy “
“ Vì sao ?”
“ Bởi vì cha cậu ấy thật là xấu . Con quyết định sẽ không làm bạn tốt cùng cậu ấy nữa “ Nhắc tới việc này , Tiểu Thần cũng rất buồn bực . Cố Doãn Ngân gần đây cũng giống như tinh thần không được tốt lắm , cô bé hi vọng không phải bởi vì cô không phải là một nguyên nhân đả kích cho cậu bé đó chứ .
Tịch Hải Đường có chút bận tâm , cô rất hiểu cá tính của con gái , làm chuyện không tốt thì cũng đừng mong cô sẽ nói chuyện cùng chứ đừng có nói là quan tâm cái gì .
“ Tiểu Thần , không phải là con cùng ấy làm ra chuyện gì quá phận đấy chứ ?”
“ Không có , không có . Con chỉ là không nói chuyện cùng cậu ấy mà thôi …” Tiểu Thần vừa nhớ lại vừa nói , đột nhiên miệng nói to “ A , có một lần tại căn tin con đã đem món điểm tâm ngọt mà cậu ậy cố ý mua cho đổ trên đất “
“ Còn gì nữa không ?”
“ Còn có … Con nói với cậu ấy , con không thích món điểm tâm ngọt mà cậu ấy mua . Nếu con muốn ăn thì mẹ sẽ đich thân làm cho con .. “ Tiếng nói của Tiểu Thần ngày càng nhỏ , chính cô bé cũng biết là mình thật quá đáng . Biết rất rõ ràng là Cố Doãn Ngân không có mẹ hơn nữa rất quan tâm đến chuyện này thế mà cô bé còn cố ý kích thích Doãn Ngân . Thật sự là rất xấu xa .
Tâm tình Tịch Hải Đường có chút phức tạp , đứa bé kia nghe Tiểu Thần nói như vậy thì về sau sẽ rất khổ sở nhưng khi nhìn bộ dáng Tiểu Thần cũng đã rất hội hận . Vì cái gì chuyện giữa người lớn với nhau sẽ phải dính dấp đến cả thế hệ con cái chứ ?
Tiểu Thần len lén ngẩng đầu liếc về phía Tịch Hải Đường sợ hãi hỏi “ mẹ , con làm sai có phải hay không ? Con là đứa trẻ xấu xa có phải không ?”
“ Tiểu Thần , đừng nói chính mình như vậy . Mẹ biết rõ con không phải cố ý , hơn nữa con bây giờ cũng đã hối hận rồi có phải hay không ?”
“ Vâng , con rất hối hận ..con muốn xin lỗi cậu ấy nhưng lại cảm thất rất thẹn thùng , xấu hổ …” Tiểu Thần trên mặt tràn ngập nhăn nhúm , lòng tự trọng của đứa trẻ kia thực sự rất lớn nha .
Nhìn bộ dạng con gái như vậy , Tịch Hải Đường vừa vui mừng vừa đau lòng , cô nhìn lại chiếc áo lông mới đan đột nhiên có chủ ý “ Tiểu Thần , mẹ đưa cái áo lông mới đan xong này cho con . Sau đó con cầm đi đưa cho Cố Doãn Ngân có được hay không ?”
“ … Con đi ?”
“ Ừ , con có thể thuận tiện nói lời xin lỗi cùng với cậu ấy . Như vậy sẽ rất có thành ý a “
Tiểu Thần trừng mắt nhìn , suy tư một phen “ Được rồi , con đi “
Tịch Hải Đường hiểu ý cười một tiếng , mặc kệ như thế nào cô đều hi vọng bọn nhỏ lúc này có được sự vui chơi thoải mái nhất . Bọn chúng không nên bị cuốn vào vòng quay ân oán của người lớn thì tốt hơn .
Mấy ngày sau , đang lúc nghỉ trưa ở trường học .
Tiểu Thần lấy cơm ra ăn nhưng không có ăn gấp mà cái đầu nhỏ quay trước quay sau loạn lên để tìm bóng dáng của Cố Doãn Ngân . A , như thế nào mà không thấy được nhỉ ? Cậu ta không phải sẽ không đi học chứ? Không xong , áo lông tính tặng cho cậu kia sẽ không đưa được sao ?
“ Tiểu Thần , cậu đang ở đây tìm ai thế ?” Lớp phó Tô Nhã Nhã chứng kiến Tiểu Thần hết nhìn đông tới nhìn tây bộ dạng nhịn không được mở miệng hỏi thăm .
Tiểu Thần lắc lắc đầu “ Không có tìm ai , ta chỉ tùy tiện xem xét một chút mà thôi “
Tịch Tiểu Thần vùi đầu vào ăn cơm . Tố Nhã Nhã nhăn nhíu mi , Tiểu Thần hôm nay rất kì bí . Thật là kỳ quái .
“ Tiểu Thần cậu có nghe nói gì hay không ? Cái bạn học sinh có tư chất nổi trội Cố Doãn Ngân ở ban A gần đây giống như có điểm quái dị nha “
“ Là sao ?” Tiểu Thần phút chốc ngẩng đầu , mặt tràn đầy nghi vấn “ Cậu ấy làm sao vậy ?”
“ So với trước kia càng lạnh lùng hơn . Tớ ngày hôm qua theo chân ban cán bộ lớp đi họp . bọn họ nói một tuần lễ đều nhìn không thấy một nụ cười nào của cậu ấy . Còn nói cậu ấy hình như buổi trưa mấy ngày nay đều không đến căn tin dùng cơm trưa .”
“ Thế hắn đi nơi nào để ăn ?”
“ Thư viện bên cạnh vườn hoa nhỏ . Một mình thôi “
Khóe miệng Tiểu Thần giật giật . Chán ghét thật . Tạo nên một Cố Doãn Ngân như vậy thì nguyên nhân đầu sỏ chẳng phải là cô bé sao ? Không cần phải như thế chứ ?
“ Cố Doãn Ngân , cậu thực sự là ở đây sao ?” Tiều Thần quả thật đã tìm được Cố Doãn Ngân ở thư viện bên cạnh vườn hoa nhỏ . Trước chiếc bàn nhỏ nhỏ , một mình cậu ấy ăn cơm , bộ dạng thoạt nhìn rất đáng thương .
Bé trai lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô bé, vẻ mặt hơi có chút trách cứ “ cậu đến đây làm gì ?”
“ A….” Tiểu Thần rất nhăn nhúm cô bé đương nhiên là đến để xin lỗi rồi . Nhưng cậu ta cứ lạnh lùng như băng vậy thì rất khó để mà mở miệng a .
Bàn tay nhỏ bé len lén nắm chặt , tay phải bóp nhẹ sợi dây nơi túi xách trong lòng bàn tay . Àh đúng rồi , mẹ nói tặng áo lông có thể cho thấy thành ý .
“ Khụ , khụ , khụ … Cố Doãn Ngân , cái này tặng cho cậu xem như là lời xin lỗi của tớ . Lần trước tớ không nên không có lẽ phép như vậy đối với cậu “ Tiểu Thần lấy hết dũng khi đem túi xách trong tay đưa cho cậu bé trước mặt .
“ Không cần phải làm như vậy “
“ Cậu còn chưa nhìn thì cớ gì mà nói không cần phài làm như vậy ?” Tiểu Thần rất buồn bực , vội vàng mở túi xách lấy chiếc áo lông bên trong đưa cho cậu bé xem “ Đây là áo mà mẹ đã đan cho cậu , là cố ý đan cho cậu đấy “
Hai tròng mắt của bé trai lộ ra vẻ kinh ngạc “ Này … đây là ý gì ?”
“ Có ý gì ư ? Không có ý gì cả ? Chính là mẹ đan cho người , trời sắp lạnh nên sẽ cần tới nó nếu không rất dễ bị cảm “
“ Đây là áo dì đan cho tớ sao ?”
“ ừ , hai người chúng ta đều có mỗi người mọt cái nha “ Tiểu Thần ra sức thuyết minh về địa vị ngang hàng của hai chiếc áo này . Cô bé cùng cậu bé có sự đãi ngộ giống nhau mà , chẳng phải thế sao ?
Chưa từng mặc chiếc áo len đan này nhưng Cố Doãn Ngân đột nhiên nơi khóe mắt có chút chua xót . Lớn như vậy rồi mà còn chưa từng có được một người nào đan áo len cho , chiếc áo lông nay mặc trên người giống như được gần mẹ vậy .
“ Cố Doãn Ngân , lần trước thái độ của tớ đối với cậu thực sự không tốt . Thực xin lỗi nha , cậu tha thứ cho tớ được không ? A , cái áo lông này chỉ là quả cậu cũng đừng có so đo gì cả “
“ Kỳ thật … tớ cũng không tốt với cậu …”
Hai đứa con nít xin lỗi lẫn nhau rồi bắt tay thân thiện . Tiểu Thần đưa cái áo lông ra sau , nhẹ nhàng thở phảo nhẹ nhõm . Hơ , cuối cùng cũng thu phục được cái núi Tiểu Băng này .
Cố gia trạch .
“ Doãn Ngân , con làm sao còn ở trong phòng vậy . Thầy giáo tiếng Đức đã tới … “ Cố Tích Tước đẩy cửa phòng ra bắt gặp con trai đang mặc thử chiếc áo lông .
Trong phút chốc sắc mặt hắn trầm xuống “ Chiếc áo này ở đâu ra ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.