Chương 36
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
“ Cha …” Doãn Ngân vô ý thức lui về phía sau , cũng không đến vài bước đã lui đến tận góc tường .
Cố Tích Tước nheo con mắt nhỏ của mình , lạnh lùng chất vấn “ Cái áo lông này là ai đưa cho con ?”
“ Là … là …”
“ Nói “ Sự kiên nhẫn của hắn hoàn toàn đã không còn , thanh âm đã không được khống chế Cố Tích Tước nói lớn .
Bả vai Doãn Ngân khẽ run lên , trên khuôn mặt tuấn dật nhỏ nhắn đã tái nhợt đi nhiều , nước mắt lại cố gắng nén lại không chảy xuống chỉ là đảo loạn trong hốc mắt của cậu bé .
Cố Tích Tước càng phiền muộn , từ trước đến nay hắn cũng không thể dụ dỗ con trai vui vẻ . Tình cảm cha con giữa bọn họ từ trước đến nay cũng có khoảng cách , chỉ những lần hắn đem Tịch Hải Đường đến đây thì thân thiết hơn so với những ngày thường … Đáng chết ! Vừa nghĩ tới Tịch Hải Đường hắn liền lại nghĩ tới cô đã từng sinh con cho Tiêu Mục Viễn , lửa giận trong lòng lại càng cao hơn .
“ Cha hỏi lại con một lần cuối cùng , chiếc áo lông này rốt cuộc là ai đưa cho con “ Giọng nói lành lạnh tức giận đã bốc phát .
Sắc mặt Doãn Ngân càng thêm tái nhợt , cắn chặt môi nhẹ nhàng nói ra “ Là … Là Tịch Tiểu Thần , áo lông này là dì làm cho con “
“ Cởi ra “ Hai chữ nhẹ nhàng nhưng tản ra sự nghiêm khắc không gì sánh kịp , giọng nói càng nhẹ nhưng sự uy hiếp ngày càng mạnh .
Doãn Ngân sợ hãi nhìn hắn , không muốn cởi áo . Đây là chiếc áo dì đan cho hắn mà hắn rất thích nó và muốn mặc nó .
Cha con họ đang đứng trong tình cảnh này ,quan hệ huyết mạch tương liên đã quyết định tất cả . Cố Tích Tước liếc thấy được con trai đang suy nghĩ gì , hắn càng mím chặt môi sau đó không một câu thỏa hiệp , vung tay lên trực tiếp đem chiếc áo lông trên người Doãn Ngân cởi xuống .
“ Cha , không được làm như vậy “ Doãn Ngân lần đầu tiên trước mặt hắn nói không , thân thể nhỏ ra sức giãy giụa .
“ Con vì dì ấy mà nói không với cha sao ?” Cố Tích Tước gân xanh nổi lên , lại càng tăng thêm lực trên đôi tay .
“ Xoạc “ một tiếng , ống tay áo và bả vai bị kéo rách ra , lộ ra một đường biên rất rối mắt . Tất cả đều khiến hai cha con đều ngơ ngẩn …
Doãn Ngân đang giãy giụa bỗng dưng im bặt trên bờ vai khẽ run lên một chút rồi dừng lại . Cậu bé chậm rãi đứng thẳng người , ngửa đầu nhìn Cố Tích Tước , hai đầu lông mày lộ ra một sự oán giận rất sâu sắc , môi khẽ mở kèm theo thanh âm ngẹn ngào “ Cha , con thực sự rất hận cha “
Oanh !
Cố Tích Tước cảm giác như giây thần kinh trong đầu mình càng yếu đến mức hỏng mất rồi . Hai mươi năm trước , cũng tại đây ngồi trong một ngôi nhà ủ dột , cũng là vào một buổi chiều hoàng hôn khói mù như thế này , hắn quỳ gối trước linh vị của mẹ trong khi đau khổ chờ đợi cha mình sẽ về . Ba ngày sau ,hai chân của hắn cũng đã chết lặng ,nước mắt cũng đã sắp cạn khô thì người cha của hắn mới trở lại . Trong ánh mắt không có lấy một tia ôn tình hay đau thương chỉ lạnh lùng ném cho hắn một câu “ Đồ vô dụng . Ngươi cho rằng ngươi như vậy thì mẹ ngươi sẽ sống lại sao ? Ngươi có biết trong khi ngươi quỳ ba ngày ở đây , giá cổ phiếu đã xảy ra chuyện gì hay không ? Ngươi có biết hay không ngươi đã lãng phí đi biết bao nhiêu tâm huyết của tôi , ngươi đã làm cho Cố gia tổn thất bao nhiêu hay không ?”
Khi đó hắn vừa mới học tập bước chân vào thị trường chứng khoán , bởi vì xử trí theo cảm tính thua suốt 1 triệu . Nhưng là Cố gia thua không chỉ vì tiền mà còn chính là mặt mũi là uy danh của Kim Tước . Hắn nhớ rõ khi đó hắn có chết cũng không hối cải còn quật cường phản bác “ Cha , cha cho rằng tiền so với mẹ còn quan trọng hơn sao ?”
“ Đúng . Người đàn ông của Cố gia vĩnh viên luôn đem sự nghiệp lên hàng đầu “
“ Con không làm được “ Bé trai ngông nghênh đáp lại .
“ Không làm được thì ngươi không có tư cách làm người thừa kế . Ngươi nên biết , con trai của tôi cũng không phải chỉ một mình ngươi “
Một câu kia như một nhát dao đâm vào nỗi đau sâu trong tâm hắn . Hắn biết hắn còn có một người anh cùng cha khác mẹ , là người phụ nữ mà cha hắn yêu nhất sinh thành . Người kia chính là một cái gai trong lòng mẹ hắn và người anh kia cũng chính là sự uy hiếp lớn nhất đối với hắn . Lúc đó hắn đã đạp mạnh lên tấm ván gỗ lên lầu , cước bộ một cách nhẹ nhàng lại lạnh như băng . Khi hắn đi đến nấc thang cuối cùng hắn biết rõ hắn đã không còn chính là hắn của trước đây . Ngoái đầu nhìn lại , mắt bao quát đầy sự hận thù , hình ảnh người cha của hắn trong bóng tối tồn tại cảm giác hư ảo có cảm giác như không thể chạm vào “ Cha , con rất hận cha “
Ký ức ùa về , Cố Tích Tước lại có cảm giác như bản thân mình không thể đứng vững được , Doãn Ngân rất quật cường cực kỳ giống hắn năm đó . Vẻ mặt mang theo ý hận kia , giống nhau như đúc .
Không ! Không được như vậy !
Khớp xương nổi rõ ràng trên tay , mang theo một chút run run hắn nắm chặt áo lông xoay người ra cửa . Trên chiếc xe Spyker C8 dần tăng tốc , nhanh chóng lái ra cửa chính . Gió chợt nổi lên , phất phơ trong không khí là sự tĩnh mịch và bi thương vô cùng .
Nơi ở của Tịch Hải Đườnh chỉ vì một chiếc xe hiêm thấy trên thế giới mà sôi động hẳn lên .
Ban đêm khi bà chủ nhà đi mua thức ăn trở về đều nghẹn họng nhìn trân trối . Mặc dù trong xã khu này đã lâu cũng đã thấy không ít những chiếc xe nổi tiếng nhưng đối với chiếc xe Spyker C8 đậu tại ngay cửa xã khu này mà đặc biệt muốn hỏi thăm nhưng các bà cảm thấy không chỉ vì xe mà còn vì chủ nhân của chiếc xe đó nữa .
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi , từ một bên mặt nhìn sang với đường cong sạch sẽ ưu nhã , hắn cũng không nhúc nhích lặng lẳng ngồi ở trong ghế lại một tay nhẹ đáp ở trên tay lái một tay nhẹ nhàng nâng cằm dựa vào cạnh cửa sổ ra vẻ đang suy nghĩ điều gì đó . Nét mặt của hắn rất nhợt nhạt , vài phần không thể nhận ra mặc dù chung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn , hắn cũng chỉ bất động như vậy con mắt rơi xuống nơi ghế phụ đang có một chiếc áo lông bị hắn làm hư đang nằm ngay tại đó . Hắn thực sự đã gặp khó khăn , hắn muốn tìm cô đan lại áo một lần nữa có được hay không ?
Trong đám người có một nhân viên quản lý của xã khu sau một rồi do dự thật lâu cũng nhịn không được đi lên trước hướng về phía xe của người đàn ông kia mà phất phất tay “ Anh gì ơi , nơi này không thể dừng xe”
Cố Tích Tước từ suy từ liền trở về thực tế , nhẹ nhàng hạ cửa kính xe xuống khẽ quay đầu lại , đem khuôn mặt tuấn dật kia của hắn mà hỏi những người xung quanh “ Tôi tới đây tìm người . Xin cho hỏi Tịch Hải Đường ở căn hộ nào vậy ?”
“A..” Nhân viên quản lý hơi ngẩn ra , nhanh chóng suy nghĩ một chút “ Đăng ký ở đây hình như không có người nào tên như vậy cả “
“ Cô ấy nhất định là sống ở đây “ Cố Tích Tước khẳng định , hắn đã điều tra được từ công ty kia không thể sai được .
Nhân viên quản lý cảm thấy thực sự rất khó hiểu , hắn thuộc lòng từng người ở trong khu này . Thật sự là không có ai tên như vậy mà .
“ Anh gì ơi, anh tìm cô Tịch có thể không phải là người đăng ký mua nhà ở đây . Có thể cô ấy ở cùng nhà hoặc mua nhà chung cùng với ai đó chẳng hạn . Anh nên nói ra một cái tên của bọn họ cũng được “
Cố Tích Tước khẽ nhíu mày , trong đầu nhanh chóng hiện lên cái tên mà làm cho hắn cực kỳ oán giận Tiêu Mục Viễn . Có lẽ là dùng tên của hắn ta để đăng ký .
Sự tức giận của hắn cơ hồ lại bốc lên , Cố Tích Tước liền nghiêng mặt xuống xe . Hắn rời khỏi xe , hắn có thể có có một khoảng thời gian để đi tìm.
“ Ấy , anh gì ơi . Anh không thể dừng xe ở chỗ này được “
Cố Tích Tước ngoảnh mặt lại làm ngơ bước nhanh vè phía xã khu. Đúng lúc đó Tiểu Thần đang vội vã chạy xuống lầu , vừa chạy vừa hô to “ Không xong … không xong rồi … “
“ Không xong … không xong rồi … Ống nước của hệ thống cung cấp nước của nhà cháu đang bị rỉ nước “
Phanh –
Vừa vặn đụng trúng hắn . Cố Tích Tước ngây ngẩn cả người , Tiểu Thần cũng ngây ngẩn cả người .
Cố Tích Tước nheo con mắt nhỏ của mình , lạnh lùng chất vấn “ Cái áo lông này là ai đưa cho con ?”
“ Là … là …”
“ Nói “ Sự kiên nhẫn của hắn hoàn toàn đã không còn , thanh âm đã không được khống chế Cố Tích Tước nói lớn .
Bả vai Doãn Ngân khẽ run lên , trên khuôn mặt tuấn dật nhỏ nhắn đã tái nhợt đi nhiều , nước mắt lại cố gắng nén lại không chảy xuống chỉ là đảo loạn trong hốc mắt của cậu bé .
Cố Tích Tước càng phiền muộn , từ trước đến nay hắn cũng không thể dụ dỗ con trai vui vẻ . Tình cảm cha con giữa bọn họ từ trước đến nay cũng có khoảng cách , chỉ những lần hắn đem Tịch Hải Đường đến đây thì thân thiết hơn so với những ngày thường … Đáng chết ! Vừa nghĩ tới Tịch Hải Đường hắn liền lại nghĩ tới cô đã từng sinh con cho Tiêu Mục Viễn , lửa giận trong lòng lại càng cao hơn .
“ Cha hỏi lại con một lần cuối cùng , chiếc áo lông này rốt cuộc là ai đưa cho con “ Giọng nói lành lạnh tức giận đã bốc phát .
Sắc mặt Doãn Ngân càng thêm tái nhợt , cắn chặt môi nhẹ nhàng nói ra “ Là … Là Tịch Tiểu Thần , áo lông này là dì làm cho con “
“ Cởi ra “ Hai chữ nhẹ nhàng nhưng tản ra sự nghiêm khắc không gì sánh kịp , giọng nói càng nhẹ nhưng sự uy hiếp ngày càng mạnh .
Doãn Ngân sợ hãi nhìn hắn , không muốn cởi áo . Đây là chiếc áo dì đan cho hắn mà hắn rất thích nó và muốn mặc nó .
Cha con họ đang đứng trong tình cảnh này ,quan hệ huyết mạch tương liên đã quyết định tất cả . Cố Tích Tước liếc thấy được con trai đang suy nghĩ gì , hắn càng mím chặt môi sau đó không một câu thỏa hiệp , vung tay lên trực tiếp đem chiếc áo lông trên người Doãn Ngân cởi xuống .
“ Cha , không được làm như vậy “ Doãn Ngân lần đầu tiên trước mặt hắn nói không , thân thể nhỏ ra sức giãy giụa .
“ Con vì dì ấy mà nói không với cha sao ?” Cố Tích Tước gân xanh nổi lên , lại càng tăng thêm lực trên đôi tay .
“ Xoạc “ một tiếng , ống tay áo và bả vai bị kéo rách ra , lộ ra một đường biên rất rối mắt . Tất cả đều khiến hai cha con đều ngơ ngẩn …
Doãn Ngân đang giãy giụa bỗng dưng im bặt trên bờ vai khẽ run lên một chút rồi dừng lại . Cậu bé chậm rãi đứng thẳng người , ngửa đầu nhìn Cố Tích Tước , hai đầu lông mày lộ ra một sự oán giận rất sâu sắc , môi khẽ mở kèm theo thanh âm ngẹn ngào “ Cha , con thực sự rất hận cha “
Oanh !
Cố Tích Tước cảm giác như giây thần kinh trong đầu mình càng yếu đến mức hỏng mất rồi . Hai mươi năm trước , cũng tại đây ngồi trong một ngôi nhà ủ dột , cũng là vào một buổi chiều hoàng hôn khói mù như thế này , hắn quỳ gối trước linh vị của mẹ trong khi đau khổ chờ đợi cha mình sẽ về . Ba ngày sau ,hai chân của hắn cũng đã chết lặng ,nước mắt cũng đã sắp cạn khô thì người cha của hắn mới trở lại . Trong ánh mắt không có lấy một tia ôn tình hay đau thương chỉ lạnh lùng ném cho hắn một câu “ Đồ vô dụng . Ngươi cho rằng ngươi như vậy thì mẹ ngươi sẽ sống lại sao ? Ngươi có biết trong khi ngươi quỳ ba ngày ở đây , giá cổ phiếu đã xảy ra chuyện gì hay không ? Ngươi có biết hay không ngươi đã lãng phí đi biết bao nhiêu tâm huyết của tôi , ngươi đã làm cho Cố gia tổn thất bao nhiêu hay không ?”
Khi đó hắn vừa mới học tập bước chân vào thị trường chứng khoán , bởi vì xử trí theo cảm tính thua suốt 1 triệu . Nhưng là Cố gia thua không chỉ vì tiền mà còn chính là mặt mũi là uy danh của Kim Tước . Hắn nhớ rõ khi đó hắn có chết cũng không hối cải còn quật cường phản bác “ Cha , cha cho rằng tiền so với mẹ còn quan trọng hơn sao ?”
“ Đúng . Người đàn ông của Cố gia vĩnh viên luôn đem sự nghiệp lên hàng đầu “
“ Con không làm được “ Bé trai ngông nghênh đáp lại .
“ Không làm được thì ngươi không có tư cách làm người thừa kế . Ngươi nên biết , con trai của tôi cũng không phải chỉ một mình ngươi “
Một câu kia như một nhát dao đâm vào nỗi đau sâu trong tâm hắn . Hắn biết hắn còn có một người anh cùng cha khác mẹ , là người phụ nữ mà cha hắn yêu nhất sinh thành . Người kia chính là một cái gai trong lòng mẹ hắn và người anh kia cũng chính là sự uy hiếp lớn nhất đối với hắn . Lúc đó hắn đã đạp mạnh lên tấm ván gỗ lên lầu , cước bộ một cách nhẹ nhàng lại lạnh như băng . Khi hắn đi đến nấc thang cuối cùng hắn biết rõ hắn đã không còn chính là hắn của trước đây . Ngoái đầu nhìn lại , mắt bao quát đầy sự hận thù , hình ảnh người cha của hắn trong bóng tối tồn tại cảm giác hư ảo có cảm giác như không thể chạm vào “ Cha , con rất hận cha “
Ký ức ùa về , Cố Tích Tước lại có cảm giác như bản thân mình không thể đứng vững được , Doãn Ngân rất quật cường cực kỳ giống hắn năm đó . Vẻ mặt mang theo ý hận kia , giống nhau như đúc .
Không ! Không được như vậy !
Khớp xương nổi rõ ràng trên tay , mang theo một chút run run hắn nắm chặt áo lông xoay người ra cửa . Trên chiếc xe Spyker C8 dần tăng tốc , nhanh chóng lái ra cửa chính . Gió chợt nổi lên , phất phơ trong không khí là sự tĩnh mịch và bi thương vô cùng .
Nơi ở của Tịch Hải Đườnh chỉ vì một chiếc xe hiêm thấy trên thế giới mà sôi động hẳn lên .
Ban đêm khi bà chủ nhà đi mua thức ăn trở về đều nghẹn họng nhìn trân trối . Mặc dù trong xã khu này đã lâu cũng đã thấy không ít những chiếc xe nổi tiếng nhưng đối với chiếc xe Spyker C8 đậu tại ngay cửa xã khu này mà đặc biệt muốn hỏi thăm nhưng các bà cảm thấy không chỉ vì xe mà còn vì chủ nhân của chiếc xe đó nữa .
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi , từ một bên mặt nhìn sang với đường cong sạch sẽ ưu nhã , hắn cũng không nhúc nhích lặng lẳng ngồi ở trong ghế lại một tay nhẹ đáp ở trên tay lái một tay nhẹ nhàng nâng cằm dựa vào cạnh cửa sổ ra vẻ đang suy nghĩ điều gì đó . Nét mặt của hắn rất nhợt nhạt , vài phần không thể nhận ra mặc dù chung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn , hắn cũng chỉ bất động như vậy con mắt rơi xuống nơi ghế phụ đang có một chiếc áo lông bị hắn làm hư đang nằm ngay tại đó . Hắn thực sự đã gặp khó khăn , hắn muốn tìm cô đan lại áo một lần nữa có được hay không ?
Trong đám người có một nhân viên quản lý của xã khu sau một rồi do dự thật lâu cũng nhịn không được đi lên trước hướng về phía xe của người đàn ông kia mà phất phất tay “ Anh gì ơi , nơi này không thể dừng xe”
Cố Tích Tước từ suy từ liền trở về thực tế , nhẹ nhàng hạ cửa kính xe xuống khẽ quay đầu lại , đem khuôn mặt tuấn dật kia của hắn mà hỏi những người xung quanh “ Tôi tới đây tìm người . Xin cho hỏi Tịch Hải Đường ở căn hộ nào vậy ?”
“A..” Nhân viên quản lý hơi ngẩn ra , nhanh chóng suy nghĩ một chút “ Đăng ký ở đây hình như không có người nào tên như vậy cả “
“ Cô ấy nhất định là sống ở đây “ Cố Tích Tước khẳng định , hắn đã điều tra được từ công ty kia không thể sai được .
Nhân viên quản lý cảm thấy thực sự rất khó hiểu , hắn thuộc lòng từng người ở trong khu này . Thật sự là không có ai tên như vậy mà .
“ Anh gì ơi, anh tìm cô Tịch có thể không phải là người đăng ký mua nhà ở đây . Có thể cô ấy ở cùng nhà hoặc mua nhà chung cùng với ai đó chẳng hạn . Anh nên nói ra một cái tên của bọn họ cũng được “
Cố Tích Tước khẽ nhíu mày , trong đầu nhanh chóng hiện lên cái tên mà làm cho hắn cực kỳ oán giận Tiêu Mục Viễn . Có lẽ là dùng tên của hắn ta để đăng ký .
Sự tức giận của hắn cơ hồ lại bốc lên , Cố Tích Tước liền nghiêng mặt xuống xe . Hắn rời khỏi xe , hắn có thể có có một khoảng thời gian để đi tìm.
“ Ấy , anh gì ơi . Anh không thể dừng xe ở chỗ này được “
Cố Tích Tước ngoảnh mặt lại làm ngơ bước nhanh vè phía xã khu. Đúng lúc đó Tiểu Thần đang vội vã chạy xuống lầu , vừa chạy vừa hô to “ Không xong … không xong rồi … “
“ Không xong … không xong rồi … Ống nước của hệ thống cung cấp nước của nhà cháu đang bị rỉ nước “
Phanh –
Vừa vặn đụng trúng hắn . Cố Tích Tước ngây ngẩn cả người , Tiểu Thần cũng ngây ngẩn cả người .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.