Chương 37
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Nửa giờ sau hệ thống cung cấp nước uống đã được sửa chửa cẩn thận , Cố Tích Tước lại một
thân chật vật . Mặt hắn thâm trầm , hối hận không thôi . Chết tiệt , hắn cũng không phải thợ máy tại sao phải đi sữa cái loại này chứ . Áo sơ mi đã nhuốm bẩn nhưng lại không thể cởi ra , cảm giác thật hết biết rồi .
Nhìn lại trong phòng một chút có một bóng dáng nhỏ nhắn khoan khoái , ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp giống như một tiểu công chúa càng khiến tâm tình
của hắn càng lúc càng kém đi .
Tiểu Thần tựa hồ cảm nhận được con mắt tức giận của Cố Tích Tước len lén hướng hắn liếc một cái sau đó cúi đầu đến gần hắn, bàn tay nhỏ bé thuận tiên đưa tới một chiếc khăn tắm “ Chú ơi , lau một chút đi “
Cố Tích Tước mắt lạnh lùng nhìn cái khắp cái khăn tắm kia một lượt “ Là mới sao ?”
“ Không phải , là của cháu dùng để rửa mặt “ Tiểu Thần rất đau lòng khi chiếc khắn rửa mặt của mình cứ như vậy mà dâng hiến ra ngoài nhưng hắn lại còn không có biểu hiện nào gọi là cảm kích. Thật đáng ghét .
Cố Tích Tước lắc đầu “ Không cần đâu . Chú không quen dùng đồ của người khác “
Trong ánh mắt của tiểu nha đầu thoáng hiện lên một tia tức giận nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại đang cố gắng giữ bình tĩnh . Dù sao hắn vừa rồi cũng giúp coo bé giải quyết vấn đề lớn , cô bé cũng cần phải cảm ơn hắn một chút mới đúng .
Cố Tích Tước nhìn ra mâu thuẫn của tiểu nha đầu này , khóe môi vẽ ra một nụ cười như nghiền ngẫm “ Như thế nào ? Ghét chú rồi sao ?”
Tiểu Thần đột nhiên bị nhìn thấu tâm gan , khuôn mặt lại có vẻ hồng lên , cắn răng gật đầu thừa nhận “Vâng , là không thể nào thích bởi vì lần đó ở trường học chú thật hung dữ đối với mẹ cháu . Đối với cháu cũng như vậy , thực chú với chú kỵ sĩ một chút cũng không giống nhau . Cháu đã quyết định , từ nay về sau cũng sẽ không muốn thích chú nữa .”
“ Rất tốt , chú cũng vậy sẽ không thích cháu “ Cố Tích Tước thẳng thắn nói .Mấy lần gặp mặt trước kia , hắn đối với tiểu nha đầu này rất thích , bộ dạng đáng yêu lại thông minh lanh lợi nhưng thật không nghĩ tới tiểu nha đầu này là con gái của Tịch Hải Đường . Nếu như là những người khác , khả năng căn bản sẽ không phát hiện được tâm tình của cô bé nhưng dưới sức quan sát đẳng cấp nhạy cảm của Cố Tích Tước thì hắn thoáng cái đã liền nhìn ra tiểu nha đầu thất lạc này không biết vì cái gì mà lại trở nên như thế này? Hắn có chút ít đau lòng nhưng vội vàng đã được mở rộng tầm mắt .
Tiểu Thần ủy khuất mấp máy môi , không thích thì không thích có gì lạ đâu .
“ Cháu thực đồng tình với Cố Doãn Ngân , có một người cha như chú quả là đáng thương “
“ Thế cha của cháu thì tốt hơn chỗ nào sao ?” Cố Tích Tước lập tức phản bác lại một câu nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền hối hận , vô cùng hối hận . Trời ạ , hắn làm sao sẽ cùng một tiểu nha đầu đấu võ mồm được cơ chứ. Ngây thơ đến thiên lý khó dung .
Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện vết rách , Tiểu Thần lại không phát hiện vẫn như cũ cậy mạnh nói “ Cha của cháu đương nhiên là tốt , là người cha tốt nhất thế giới “
“ Đủ rồi “ Cố Tích Tước cắt đứt lời nói của Tịch Tiểu Thần , hắn mới không cần biết Tiêu Mục Viễn tốt bao nhiêu .
Hắn đi thẳng ra khỏi phòng bếp đến phòng kia hắn nhìn nhìn , tầm mắt xẹt qua khắp nơi nhưng không có phát hiện được những đồ dùng của đàn ông trong nhà , lửa giận trong lòng hắn thoáng được dẹp loạn “ Mẹ chái đâu ?”
“ Mẹ cháu đi mua thức ăn , chú tìm mẹ cháu có chuyện gì sao ?”
“ Ừ “ Cố Tích Tước thấp giọng nói , nhìn nhìn chiếc áo lông của Doãn Ngân .
Tiểu Thần mở tơ mắt , cân nhắc trong chốc lạt bỗng bừng tỉnh nói lớn “ Chú này , chú thực sự rất quá đáng nha . Nhất định là chú đem áo lông này làm hư “
“ Nếu đúng thế thì như thế nào ?”
“ Chú thực sự rất quá đáng nha “ Tiểu Thần lại nói lớn lần nữa , trong đôi mắt thật to kia đều tỏ ra sự khinh bỉ .
Cố Tích Tước mị nhỏ con mắt đối mặt với tiểu nha đầu này nhưng tiểu nha đầu này lại không có bộ dạng gì có vẻ là sợ hãi . Tuổi còn nhỏ mà có khí chất này đúng thật là cho hắn nhìn để lau mắt rồi mà .
Cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ , Tiểu Thần vội chạy về phía cửa “ Mẹ đã về “
Tịch Hải Đường mang theo rau dưa cùng với các loại thịt mới mua từ trong chợ về chợt đẩy cửa vào ,thoáng trông thấy Cố Tích Tước liền giật mình , toàn thân lập tức sinh ra sự cảnh giác cao độ “ Anh tại sao lại ở đây?”
“ Anh tới giúp nhà em sửa ống nước thôi .” Cố Tích Tước tức giận nói , hắn luôn thích sạch sẽ thế mà hiện tại lại có loại bộ dạng chật vật như thế này , lại còn rất khó chịu nữa giọng nói tự nhiên không có chút cảm tình nào vào đó .
Tịch Hải Đường nghi hoặc , Tiểu Thần vội vàng giải thích “ Mẹ , ống nước của hệ thống cung cấp nước bị hư , nước cứ thể chảy ra ngoài . May mà có chú ấy ở đây nhưng mà chú ấy cũng tìm mẹ có việc khác nữa .”
Có Tiểu Thần ở đây làm trở ngại , Tịch Hãi Đường nhẹ nhóm phóng túng tâm tình của mình , hỏi hắn “ Anh tới làm cái gì ?”
“ Tìm em sửa lại áo lông “ Cố Tích Tước đưa chiếc áo lông tới trước mặt cô , trên mặt có một chút hối tiếc “Doãn Ngân ở nhà đang rất buồn , em có thể hay không nhanh đem sửa lại nó ?”
Khuôn mặt Tịch Hải Đường trầm mặc , mặc dù hắn rất đáng giận nhưng đúng là Doãn Ngân là vô tội . Mặt khác còn có Tiểu Thần ở đây , cô cũng không thể trước mặt con gái mà cùng gây gổ với cha của bạn học cô bé được , cô dừng một chút rồi gật đầu “ Được rồi ?”
“ Cần bao lâu thời gian ?”
“Cần 2 đến 3 tiếng gì đó “ Tịch Hải Đường cũng rất bất đắc dĩ nhưng chiếc áo lông này được đan rất kỹ . Cô rất thích học nhiều kiểu đan khác nhau , so với mức độ đan bình thường còn khó hơn nhiều nên thời gian đan cũng như chỉnh sửa lại cũng cần rất nhiều .
Cố Tích Tước nhìn đồng hồ trên tay một chút hơi có chút khó xử , chẳng lẽ hắn phải ở lại đây chờ đợi sao ? Doãn Ngân ở nhà không biết như thế nào ? Nhớ tới bộ dạng của con trai nói hận hắn , tâm tình của hắn lại càng trở nên ảm đạm .
Tịch Hải Đường hơi kinh ngạc , bởi trong nhận thức của cô thì Cố Tích Tước chính là một kẻ bại hoại tội ác tày trời nhưng lại không nghĩ có lúc hắn sẽ toát ra vẻ mặt vô lực chua xót này . Thật sự không thể tin được .
Tiểu Thần ngần ngại một chút nhìn hai người trước mặt , trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ nhăn nhúm “ Mẹ , mẹ muốn sửa lại áo trước hay là muốn nấu cơm trước ?”
Tịch Hải Đường kinh sợ bừng tỉnh .Trời ạ đã 5h30 rồi , cơm tối cô còn chưa có làm .
“ Tiểu Thần , con đói bụng không ? Có muốn ăn trước một chút gì đó không ?”
“ Con bây giờ chưa có đói bụng nhưng qua 2 đến 3 tiếng nữa thì nhất định sẽ rất đói “
Tịch Hải Đường nhìn về phía Cố Tích Tước , giọng nói xa cách “ Tôi phải làm cơm chiều xong mới có thể sửa áo được . Anh tối nay đến lấy đi .”
“ Không được “ Cố Tích Tước bất giác lắc đầu . Hắn nếu đi về với hai tay không chỉ sợ Doãn Ngân cả đời này sẽ không tha thứ cho hắn , giống như năm đó hắn không tha thứ cho cha mình .
Tâm tình đang trầm thấp , điện thoại di động trong túi truyền đến một hồi chuông , hắn vừa lấy ra liền nhìn thấy số máy riêng của Cố gia , trong lòng có dự cảm xấu .
Người gọi điện thoại tới là Chu tẩu “ Cậu chủ , người mau trở lại . Cậu chủ nhỏ , cậu ấy …”
“ Cậu chủ , cậu mau trở về . Cậu chủ nhỏ , cậu ấy không chịu ăn cơm còn đem mình nhốt trong phòng khóa trái cửa . Trong phòng một chút động tĩnh cũng không có , lỡ may …”
Còn chưa nghe xong điện thoại , Cố Tích Tước đã cấp tốc chạy nhanh xuống lầu ,chiếc spyker C8 còn chạy hơn so với mức độ tối đa , một đường bão táp xe cùng người đã không còn chịu sự khống chế của lý trí nữa .
Doãn Ngân sẽ không phải làm việc gì ngốc chứ ?
Đầu áo tỉnh táo của hắn đã hoàn toàn bị đánh mất , Cố Tích Tước ngay cả ánh mắt đều rối loạn , trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng sợ .
Hai mươi năm trước , hắn đã từng dùng con dao nhỏ cắt vào gân tay mình , cách động máu máu chỉ có 0,5cm mà thôi … Doãn Ngân nếu giống như hắn thì cũng sẽ làm như vậy sao ?
Chân ga đạp tới cùng , Cố Tích Tước chưa bao giờ sợ hãi mất đi thứ gì như bây giờ ,
Trở lại Cố gia , Chu tẩu cùng những người làm trong nhà đều xông tới “ Cậu chủ , cậu cuối cùng cũng đã về. Mau đi lên lầu xem một chút đi “
“ Doãn Ngân … “ Thanh âm của Cố Tích Tước đều mang theo sự run rẩy, hắn mạnh chân phá cửa vào nhưng sau đó bỗng giật mình . Trong phòng sạch sẽ , rèm cửa số kéo căng , trước chiếc bàn gỗ Doãn Ngân ngồi lẳng lặng cầm trong tay một quyển sách , trên đầu đeo tai nghe chiếc MP4 đang phát bài nguyên âm tiếng Đức .Cậu bé nghe rất nghiêm túc , miệng khẽ nhẩm nhẩm theo các từ đơn . Tiếng Đức là ngôn ngữ tối nghiêm cẩn trên thế giới mà trong thời khắc này lại có vẻ càng thêm mê ly .
Cố Tích Tước phút chốc run lên , hắn phảng phất thấy được chính mình 20 năm trước . Ngày nào đó , hắn cũng như thế này , một mình yên lặng nhốt mình trong phòng trước chiếc máy vi tính ra sức xem giá trị cổ phiếu trên thị trường , không chớp mắt mà mặt cũng không chút thay đổi . Hắn hận cha hắn không thương hắn lại sinh ra hắn mà nay con trai Doãn Ngân của hắn lại bị hắn đem biến thành chính mình năm xưa .
“ Doãn Ngân , con không cần học nữa . Cha dẫn con đi tới chỗ này “ Hắn tự tay gỡ tai nghe trên đầu con trai xuống , đem sách vở cất đi . Cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia .Thật là may có lẽ tất cả vẫn còn kịp .
Hơn 6h tối , Tịch Hải Đường đem thức ăn mới làm đặt lên trên bàn , trong phòng bếp mùi thơm bay khắp nơi , Tiểu Thần nuốt nước miếng một cái nhao nhao muốn thử . Đột nhiên chuông cửa vang lên .
Tịch Hải Đường khẽ cau mày , Tố Tâm có nói đêm nay cô ấy đi xã giao nên sẽ không về ăn tối chẳng lẽ bây giờ lại đổi chủ ý rồi sao ? Mang theo nghi vấn , cô đi tới trước cửa , từ trong cửa kính nhìn ra ngoài thấy được vẻ mặt khẩn trương của hai cha con nhà họ Cố . Tim đột nhiên đập rối loạn , Tịch Hải Đường hơi có chút hốt hoảng mở cửa “ Các người …”
Đôi mắt của Doãn Ngân trong nháy mắt phát sáng lên , không dám tin lên nói lớn” Thì ra cha không có gạt con . Thực sự là đi đến nhà của dì nha “
Tịch Hải Đường bị bộ dạng kích động vui mừng của Doãn Ngân làm cho thẫn thờ , lời xa cách rút cuộc cũng không thể nào nói ra , tránh sáng một bên cửa để cho cha con bọn họ đi vào nhà .
Tiểu Thần từ trong bếp nhô đầu ra “ Là ai đến thế mẹ ? A … là Cố Doãn Ngân ?”
Doãn Ngân không có mấy cảm giác xấu hổ có lẽ bởi vì hắn cùng bạn học này đã làm hòa ở trường học cho nên dưới tình huống gặp mặt như thế này thì cũng rất vui vẻ nên liền hướng Tiểu Thần khẽ gật đầu “ Xin chào “
“ Xin chào . Cố Doãn Ngân , bạn tới vừa đúng lúc . Theo tớ vào đây cùng nhau ăn cơm đi , mẹ tớ vừa mới nấu xong , rất thơm đó .”
Doãn Ngân có chút do dự quay đầu lại nhìn Cố Tích Tước , dùng ánh mắt hỏi thăm có thể đi được hay không ? Cố Tích Tước vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tịch Hải Đường .
Tịch Hải Đường đương nhiên chỉ có thể nói “ Doãn Ngân , cháu tới đây ngồi đi . Dì sẽ lấy cơm cho cháu “
“ Cảm ơn dì “ Trong thanh âm tràn đầy sự cảm động . Tịch Hải Đường hiểu ý liền cười một tiếng lại tiến đến phòng bếp lấy bát đũa .
Tiểu Thần đi đến trước mặt Doãn Ngân , cười nói “ Cậu đi theo tớ ,mẹ đã có quy định : Trước khi ăn cơm nhất định phải rửa tay cho thật sạch “
“Được “
Hai đứa trẻ đi vào phòng tắm rửa tay , thần kinh Cố Tích Tước căng thẳng cả đêm rút cuoocj cũng thoáng trầm tĩnh lại . Doãn Ngân thoạt nhìn sẽ không có chuyện gì , ít nhất là sẽ không thay đổi thành như hắn năm đó .
Xoay người hắn đi về phía hướng phòng bếp chỉ thấy Tịch Hải Đường đang bận rộn , đơn giản là lúc mới đây cô chỉ làm thức ăn cho hai người nên sợ không đủ đành phải tranh thủ bắt đầu làm thêm từ rửa rau cắt thịt rất nhanh chóng đã làm xong một phần Ba tê sốt cà chua . Bên kia trên lò vi ba là một nồi nước nóng , cô đem sợi mì bỏ vào nước đang sôi lên động tác thuần thục , trên mặt lộ lên một sự kiên nhẫn . Cố Tích Tước lần đầu tiên cảm thấy thì ra là có người nấu mì cũng sẽ đẹp mắt đến như vậy , trong lòng lướt qua một tia ấm áp chân tình khác thường .
Tranh thủ lúc đang nhúng mì ước chừng tầm 6 đến 7 phút gì đó , thừa dịp thời gian ngắn ngủi vắng vẻ Tịch Hải Đường bắt đầu sửa sang lại mọi thứ trên bàn , đem các đồ nấu ăn rửa sạch từng cái đem về vị trí cũ , lơ đãng ngước mắt một cái liền đụng phải tầm mắt của hắn . Vô thức tay của cô run lên đầu ngón tay quệt qua con dao tạo thành một vết cắt trên ngón tay .
“ A “ Chính cô cũng sợ hết hồn , ngây ngốc nhìn máu chảy ra nơi ngón tay .
Nhưng vào lúc này bóng dáng cao lớn của Cố Tích Tước nhanh chóng tới gần cầm lấy bàn tay bị thương của cô .
“ Thả tôi ra …” Cô bởi vì hắn đến gần mà khẽ run lên .
“ Trước tiên xử lý miệng vết thương đã rồi nói sau “ Cố Tích Tước sắc mặt khó coi , cầm lấy tay của cô tiến đến dưới vòi nước rồi rửa sạch máu sau đó đem ngón tay bị thương của cô bỏ vào trong miệng .
Tịch Hải Đường mở to mắt , cảm giác được chiếc lưỡi ấm áp của hắn đang chống đỡ miệng vết thương của cô , trong lúc lơ đãng sự ôn nhu toát ra giống như là trấn an cô , làm cho trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp ngọt ngào .
“ Tôi không sao , chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi …. “ Cô thử rút tay về nhưng hắn lại không chịu buông.
“ Em đừng cử động , anh giúp em băng bó “ Nói xong hắn lôi cô đi ra ngoài .
Tịch Hải Đường khẽ chau mày , bất chấp đau đớn đơn giản chỉ cần tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn , tim bỗng trở nên đập hỗn loạn “ Cố Tích Tước , tôi cho anh tiến đến gần chỉ vì không muốn khó nhìn trước mặt con cái . Anh tốt nhất là tự biết rõ “
Cố Tích Tước mấp máy môi liếc nhìn cô trong ánh mắt kia bao hàm quá nhiều thứ làm cho tâm tư của cô rối loạn .
“ Mẹ , có thể ăn cơm được chưa ?” Tiểu Thần rửa xong tay đợi mấy phút đã có chút nóng nảy .
Tịch Hải Đường vội vàng lấy lại tinh thần trả lời “ Được , được . Chúng ta lập tức vào bàn ăn cơm “
Gạt tất cả sang một bên , Tịch Hải Đường đem hai món ăn mình vừa nấu xong đi ra ngoài . Cố Tích Tước không biết đi đường nào . Doãn Ngân được đãi ngộ so với hắn còn tốt hơn 100 lần nhưng hắn lại bị gạt sang một bên ở đây chẳng lẽ lại đứng ngây ngốc nhìn bọn họ ăn cơm sao ?
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân ngồi vào chỗ mỗi người bưng một chén cơm , Tịch Hải Đường thì ăn sau khi đã gắp thức ăn cho con . Thức ăn rất ngon miệng nhưng đúng là ba người đều ăn không thể yên lòng .
Doãn Ngân vẻ mặt rất là phức tạp , một mặt thật là vui vì có thể tới nhà dì ăn cơm nhưng đúng là dì cùng Tiểu Thần lại không cho cha ăn cơm . Cha không được để ý tới nhìn có điểm thật đáng thương .
“ Dì à , có thể cho cha cháu cũng ngồi xuống ăn cơm được hay không ?”
Tiểu Thần tựa hồ cảm nhận được con mắt tức giận của Cố Tích Tước len lén hướng hắn liếc một cái sau đó cúi đầu đến gần hắn, bàn tay nhỏ bé thuận tiên đưa tới một chiếc khăn tắm “ Chú ơi , lau một chút đi “
Cố Tích Tước mắt lạnh lùng nhìn cái khắp cái khăn tắm kia một lượt “ Là mới sao ?”
“ Không phải , là của cháu dùng để rửa mặt “ Tiểu Thần rất đau lòng khi chiếc khắn rửa mặt của mình cứ như vậy mà dâng hiến ra ngoài nhưng hắn lại còn không có biểu hiện nào gọi là cảm kích. Thật đáng ghét .
Cố Tích Tước lắc đầu “ Không cần đâu . Chú không quen dùng đồ của người khác “
Trong ánh mắt của tiểu nha đầu thoáng hiện lên một tia tức giận nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại đang cố gắng giữ bình tĩnh . Dù sao hắn vừa rồi cũng giúp coo bé giải quyết vấn đề lớn , cô bé cũng cần phải cảm ơn hắn một chút mới đúng .
Cố Tích Tước nhìn ra mâu thuẫn của tiểu nha đầu này , khóe môi vẽ ra một nụ cười như nghiền ngẫm “ Như thế nào ? Ghét chú rồi sao ?”
Tiểu Thần đột nhiên bị nhìn thấu tâm gan , khuôn mặt lại có vẻ hồng lên , cắn răng gật đầu thừa nhận “Vâng , là không thể nào thích bởi vì lần đó ở trường học chú thật hung dữ đối với mẹ cháu . Đối với cháu cũng như vậy , thực chú với chú kỵ sĩ một chút cũng không giống nhau . Cháu đã quyết định , từ nay về sau cũng sẽ không muốn thích chú nữa .”
“ Rất tốt , chú cũng vậy sẽ không thích cháu “ Cố Tích Tước thẳng thắn nói .Mấy lần gặp mặt trước kia , hắn đối với tiểu nha đầu này rất thích , bộ dạng đáng yêu lại thông minh lanh lợi nhưng thật không nghĩ tới tiểu nha đầu này là con gái của Tịch Hải Đường . Nếu như là những người khác , khả năng căn bản sẽ không phát hiện được tâm tình của cô bé nhưng dưới sức quan sát đẳng cấp nhạy cảm của Cố Tích Tước thì hắn thoáng cái đã liền nhìn ra tiểu nha đầu thất lạc này không biết vì cái gì mà lại trở nên như thế này? Hắn có chút ít đau lòng nhưng vội vàng đã được mở rộng tầm mắt .
Tiểu Thần ủy khuất mấp máy môi , không thích thì không thích có gì lạ đâu .
“ Cháu thực đồng tình với Cố Doãn Ngân , có một người cha như chú quả là đáng thương “
“ Thế cha của cháu thì tốt hơn chỗ nào sao ?” Cố Tích Tước lập tức phản bác lại một câu nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền hối hận , vô cùng hối hận . Trời ạ , hắn làm sao sẽ cùng một tiểu nha đầu đấu võ mồm được cơ chứ. Ngây thơ đến thiên lý khó dung .
Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện vết rách , Tiểu Thần lại không phát hiện vẫn như cũ cậy mạnh nói “ Cha của cháu đương nhiên là tốt , là người cha tốt nhất thế giới “
“ Đủ rồi “ Cố Tích Tước cắt đứt lời nói của Tịch Tiểu Thần , hắn mới không cần biết Tiêu Mục Viễn tốt bao nhiêu .
Hắn đi thẳng ra khỏi phòng bếp đến phòng kia hắn nhìn nhìn , tầm mắt xẹt qua khắp nơi nhưng không có phát hiện được những đồ dùng của đàn ông trong nhà , lửa giận trong lòng hắn thoáng được dẹp loạn “ Mẹ chái đâu ?”
“ Mẹ cháu đi mua thức ăn , chú tìm mẹ cháu có chuyện gì sao ?”
“ Ừ “ Cố Tích Tước thấp giọng nói , nhìn nhìn chiếc áo lông của Doãn Ngân .
Tiểu Thần mở tơ mắt , cân nhắc trong chốc lạt bỗng bừng tỉnh nói lớn “ Chú này , chú thực sự rất quá đáng nha . Nhất định là chú đem áo lông này làm hư “
“ Nếu đúng thế thì như thế nào ?”
“ Chú thực sự rất quá đáng nha “ Tiểu Thần lại nói lớn lần nữa , trong đôi mắt thật to kia đều tỏ ra sự khinh bỉ .
Cố Tích Tước mị nhỏ con mắt đối mặt với tiểu nha đầu này nhưng tiểu nha đầu này lại không có bộ dạng gì có vẻ là sợ hãi . Tuổi còn nhỏ mà có khí chất này đúng thật là cho hắn nhìn để lau mắt rồi mà .
Cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ , Tiểu Thần vội chạy về phía cửa “ Mẹ đã về “
Tịch Hải Đường mang theo rau dưa cùng với các loại thịt mới mua từ trong chợ về chợt đẩy cửa vào ,thoáng trông thấy Cố Tích Tước liền giật mình , toàn thân lập tức sinh ra sự cảnh giác cao độ “ Anh tại sao lại ở đây?”
“ Anh tới giúp nhà em sửa ống nước thôi .” Cố Tích Tước tức giận nói , hắn luôn thích sạch sẽ thế mà hiện tại lại có loại bộ dạng chật vật như thế này , lại còn rất khó chịu nữa giọng nói tự nhiên không có chút cảm tình nào vào đó .
Tịch Hải Đường nghi hoặc , Tiểu Thần vội vàng giải thích “ Mẹ , ống nước của hệ thống cung cấp nước bị hư , nước cứ thể chảy ra ngoài . May mà có chú ấy ở đây nhưng mà chú ấy cũng tìm mẹ có việc khác nữa .”
Có Tiểu Thần ở đây làm trở ngại , Tịch Hãi Đường nhẹ nhóm phóng túng tâm tình của mình , hỏi hắn “ Anh tới làm cái gì ?”
“ Tìm em sửa lại áo lông “ Cố Tích Tước đưa chiếc áo lông tới trước mặt cô , trên mặt có một chút hối tiếc “Doãn Ngân ở nhà đang rất buồn , em có thể hay không nhanh đem sửa lại nó ?”
Khuôn mặt Tịch Hải Đường trầm mặc , mặc dù hắn rất đáng giận nhưng đúng là Doãn Ngân là vô tội . Mặt khác còn có Tiểu Thần ở đây , cô cũng không thể trước mặt con gái mà cùng gây gổ với cha của bạn học cô bé được , cô dừng một chút rồi gật đầu “ Được rồi ?”
“ Cần bao lâu thời gian ?”
“Cần 2 đến 3 tiếng gì đó “ Tịch Hải Đường cũng rất bất đắc dĩ nhưng chiếc áo lông này được đan rất kỹ . Cô rất thích học nhiều kiểu đan khác nhau , so với mức độ đan bình thường còn khó hơn nhiều nên thời gian đan cũng như chỉnh sửa lại cũng cần rất nhiều .
Cố Tích Tước nhìn đồng hồ trên tay một chút hơi có chút khó xử , chẳng lẽ hắn phải ở lại đây chờ đợi sao ? Doãn Ngân ở nhà không biết như thế nào ? Nhớ tới bộ dạng của con trai nói hận hắn , tâm tình của hắn lại càng trở nên ảm đạm .
Tịch Hải Đường hơi kinh ngạc , bởi trong nhận thức của cô thì Cố Tích Tước chính là một kẻ bại hoại tội ác tày trời nhưng lại không nghĩ có lúc hắn sẽ toát ra vẻ mặt vô lực chua xót này . Thật sự không thể tin được .
Tiểu Thần ngần ngại một chút nhìn hai người trước mặt , trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ nhăn nhúm “ Mẹ , mẹ muốn sửa lại áo trước hay là muốn nấu cơm trước ?”
Tịch Hải Đường kinh sợ bừng tỉnh .Trời ạ đã 5h30 rồi , cơm tối cô còn chưa có làm .
“ Tiểu Thần , con đói bụng không ? Có muốn ăn trước một chút gì đó không ?”
“ Con bây giờ chưa có đói bụng nhưng qua 2 đến 3 tiếng nữa thì nhất định sẽ rất đói “
Tịch Hải Đường nhìn về phía Cố Tích Tước , giọng nói xa cách “ Tôi phải làm cơm chiều xong mới có thể sửa áo được . Anh tối nay đến lấy đi .”
“ Không được “ Cố Tích Tước bất giác lắc đầu . Hắn nếu đi về với hai tay không chỉ sợ Doãn Ngân cả đời này sẽ không tha thứ cho hắn , giống như năm đó hắn không tha thứ cho cha mình .
Tâm tình đang trầm thấp , điện thoại di động trong túi truyền đến một hồi chuông , hắn vừa lấy ra liền nhìn thấy số máy riêng của Cố gia , trong lòng có dự cảm xấu .
Người gọi điện thoại tới là Chu tẩu “ Cậu chủ , người mau trở lại . Cậu chủ nhỏ , cậu ấy …”
“ Cậu chủ , cậu mau trở về . Cậu chủ nhỏ , cậu ấy không chịu ăn cơm còn đem mình nhốt trong phòng khóa trái cửa . Trong phòng một chút động tĩnh cũng không có , lỡ may …”
Còn chưa nghe xong điện thoại , Cố Tích Tước đã cấp tốc chạy nhanh xuống lầu ,chiếc spyker C8 còn chạy hơn so với mức độ tối đa , một đường bão táp xe cùng người đã không còn chịu sự khống chế của lý trí nữa .
Doãn Ngân sẽ không phải làm việc gì ngốc chứ ?
Đầu áo tỉnh táo của hắn đã hoàn toàn bị đánh mất , Cố Tích Tước ngay cả ánh mắt đều rối loạn , trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng sợ .
Hai mươi năm trước , hắn đã từng dùng con dao nhỏ cắt vào gân tay mình , cách động máu máu chỉ có 0,5cm mà thôi … Doãn Ngân nếu giống như hắn thì cũng sẽ làm như vậy sao ?
Chân ga đạp tới cùng , Cố Tích Tước chưa bao giờ sợ hãi mất đi thứ gì như bây giờ ,
Trở lại Cố gia , Chu tẩu cùng những người làm trong nhà đều xông tới “ Cậu chủ , cậu cuối cùng cũng đã về. Mau đi lên lầu xem một chút đi “
“ Doãn Ngân … “ Thanh âm của Cố Tích Tước đều mang theo sự run rẩy, hắn mạnh chân phá cửa vào nhưng sau đó bỗng giật mình . Trong phòng sạch sẽ , rèm cửa số kéo căng , trước chiếc bàn gỗ Doãn Ngân ngồi lẳng lặng cầm trong tay một quyển sách , trên đầu đeo tai nghe chiếc MP4 đang phát bài nguyên âm tiếng Đức .Cậu bé nghe rất nghiêm túc , miệng khẽ nhẩm nhẩm theo các từ đơn . Tiếng Đức là ngôn ngữ tối nghiêm cẩn trên thế giới mà trong thời khắc này lại có vẻ càng thêm mê ly .
Cố Tích Tước phút chốc run lên , hắn phảng phất thấy được chính mình 20 năm trước . Ngày nào đó , hắn cũng như thế này , một mình yên lặng nhốt mình trong phòng trước chiếc máy vi tính ra sức xem giá trị cổ phiếu trên thị trường , không chớp mắt mà mặt cũng không chút thay đổi . Hắn hận cha hắn không thương hắn lại sinh ra hắn mà nay con trai Doãn Ngân của hắn lại bị hắn đem biến thành chính mình năm xưa .
“ Doãn Ngân , con không cần học nữa . Cha dẫn con đi tới chỗ này “ Hắn tự tay gỡ tai nghe trên đầu con trai xuống , đem sách vở cất đi . Cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia .Thật là may có lẽ tất cả vẫn còn kịp .
Hơn 6h tối , Tịch Hải Đường đem thức ăn mới làm đặt lên trên bàn , trong phòng bếp mùi thơm bay khắp nơi , Tiểu Thần nuốt nước miếng một cái nhao nhao muốn thử . Đột nhiên chuông cửa vang lên .
Tịch Hải Đường khẽ cau mày , Tố Tâm có nói đêm nay cô ấy đi xã giao nên sẽ không về ăn tối chẳng lẽ bây giờ lại đổi chủ ý rồi sao ? Mang theo nghi vấn , cô đi tới trước cửa , từ trong cửa kính nhìn ra ngoài thấy được vẻ mặt khẩn trương của hai cha con nhà họ Cố . Tim đột nhiên đập rối loạn , Tịch Hải Đường hơi có chút hốt hoảng mở cửa “ Các người …”
Đôi mắt của Doãn Ngân trong nháy mắt phát sáng lên , không dám tin lên nói lớn” Thì ra cha không có gạt con . Thực sự là đi đến nhà của dì nha “
Tịch Hải Đường bị bộ dạng kích động vui mừng của Doãn Ngân làm cho thẫn thờ , lời xa cách rút cuộc cũng không thể nào nói ra , tránh sáng một bên cửa để cho cha con bọn họ đi vào nhà .
Tiểu Thần từ trong bếp nhô đầu ra “ Là ai đến thế mẹ ? A … là Cố Doãn Ngân ?”
Doãn Ngân không có mấy cảm giác xấu hổ có lẽ bởi vì hắn cùng bạn học này đã làm hòa ở trường học cho nên dưới tình huống gặp mặt như thế này thì cũng rất vui vẻ nên liền hướng Tiểu Thần khẽ gật đầu “ Xin chào “
“ Xin chào . Cố Doãn Ngân , bạn tới vừa đúng lúc . Theo tớ vào đây cùng nhau ăn cơm đi , mẹ tớ vừa mới nấu xong , rất thơm đó .”
Doãn Ngân có chút do dự quay đầu lại nhìn Cố Tích Tước , dùng ánh mắt hỏi thăm có thể đi được hay không ? Cố Tích Tước vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tịch Hải Đường .
Tịch Hải Đường đương nhiên chỉ có thể nói “ Doãn Ngân , cháu tới đây ngồi đi . Dì sẽ lấy cơm cho cháu “
“ Cảm ơn dì “ Trong thanh âm tràn đầy sự cảm động . Tịch Hải Đường hiểu ý liền cười một tiếng lại tiến đến phòng bếp lấy bát đũa .
Tiểu Thần đi đến trước mặt Doãn Ngân , cười nói “ Cậu đi theo tớ ,mẹ đã có quy định : Trước khi ăn cơm nhất định phải rửa tay cho thật sạch “
“Được “
Hai đứa trẻ đi vào phòng tắm rửa tay , thần kinh Cố Tích Tước căng thẳng cả đêm rút cuoocj cũng thoáng trầm tĩnh lại . Doãn Ngân thoạt nhìn sẽ không có chuyện gì , ít nhất là sẽ không thay đổi thành như hắn năm đó .
Xoay người hắn đi về phía hướng phòng bếp chỉ thấy Tịch Hải Đường đang bận rộn , đơn giản là lúc mới đây cô chỉ làm thức ăn cho hai người nên sợ không đủ đành phải tranh thủ bắt đầu làm thêm từ rửa rau cắt thịt rất nhanh chóng đã làm xong một phần Ba tê sốt cà chua . Bên kia trên lò vi ba là một nồi nước nóng , cô đem sợi mì bỏ vào nước đang sôi lên động tác thuần thục , trên mặt lộ lên một sự kiên nhẫn . Cố Tích Tước lần đầu tiên cảm thấy thì ra là có người nấu mì cũng sẽ đẹp mắt đến như vậy , trong lòng lướt qua một tia ấm áp chân tình khác thường .
Tranh thủ lúc đang nhúng mì ước chừng tầm 6 đến 7 phút gì đó , thừa dịp thời gian ngắn ngủi vắng vẻ Tịch Hải Đường bắt đầu sửa sang lại mọi thứ trên bàn , đem các đồ nấu ăn rửa sạch từng cái đem về vị trí cũ , lơ đãng ngước mắt một cái liền đụng phải tầm mắt của hắn . Vô thức tay của cô run lên đầu ngón tay quệt qua con dao tạo thành một vết cắt trên ngón tay .
“ A “ Chính cô cũng sợ hết hồn , ngây ngốc nhìn máu chảy ra nơi ngón tay .
Nhưng vào lúc này bóng dáng cao lớn của Cố Tích Tước nhanh chóng tới gần cầm lấy bàn tay bị thương của cô .
“ Thả tôi ra …” Cô bởi vì hắn đến gần mà khẽ run lên .
“ Trước tiên xử lý miệng vết thương đã rồi nói sau “ Cố Tích Tước sắc mặt khó coi , cầm lấy tay của cô tiến đến dưới vòi nước rồi rửa sạch máu sau đó đem ngón tay bị thương của cô bỏ vào trong miệng .
Tịch Hải Đường mở to mắt , cảm giác được chiếc lưỡi ấm áp của hắn đang chống đỡ miệng vết thương của cô , trong lúc lơ đãng sự ôn nhu toát ra giống như là trấn an cô , làm cho trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp ngọt ngào .
“ Tôi không sao , chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi …. “ Cô thử rút tay về nhưng hắn lại không chịu buông.
“ Em đừng cử động , anh giúp em băng bó “ Nói xong hắn lôi cô đi ra ngoài .
Tịch Hải Đường khẽ chau mày , bất chấp đau đớn đơn giản chỉ cần tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn , tim bỗng trở nên đập hỗn loạn “ Cố Tích Tước , tôi cho anh tiến đến gần chỉ vì không muốn khó nhìn trước mặt con cái . Anh tốt nhất là tự biết rõ “
Cố Tích Tước mấp máy môi liếc nhìn cô trong ánh mắt kia bao hàm quá nhiều thứ làm cho tâm tư của cô rối loạn .
“ Mẹ , có thể ăn cơm được chưa ?” Tiểu Thần rửa xong tay đợi mấy phút đã có chút nóng nảy .
Tịch Hải Đường vội vàng lấy lại tinh thần trả lời “ Được , được . Chúng ta lập tức vào bàn ăn cơm “
Gạt tất cả sang một bên , Tịch Hải Đường đem hai món ăn mình vừa nấu xong đi ra ngoài . Cố Tích Tước không biết đi đường nào . Doãn Ngân được đãi ngộ so với hắn còn tốt hơn 100 lần nhưng hắn lại bị gạt sang một bên ở đây chẳng lẽ lại đứng ngây ngốc nhìn bọn họ ăn cơm sao ?
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân ngồi vào chỗ mỗi người bưng một chén cơm , Tịch Hải Đường thì ăn sau khi đã gắp thức ăn cho con . Thức ăn rất ngon miệng nhưng đúng là ba người đều ăn không thể yên lòng .
Doãn Ngân vẻ mặt rất là phức tạp , một mặt thật là vui vì có thể tới nhà dì ăn cơm nhưng đúng là dì cùng Tiểu Thần lại không cho cha ăn cơm . Cha không được để ý tới nhìn có điểm thật đáng thương .
“ Dì à , có thể cho cha cháu cũng ngồi xuống ăn cơm được hay không ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.