Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 64

Hoang Xuyên Đại

22/07/2021

Phó Thanh Sơ lớn lên rất đẹp, hai mươi năm nhân sinh của Thẩm Tuyển Ý chưa thấy người đàn ông nào so với anh còn xinh đẹp hơn, mặt mày như là hoạ sĩ tỉ mỉ vẽ lên, mang theo một làn sương mù giữa dãy núi núi non trùng điệp.

Ngày thường Phó Thanh Sơ nói chuyện không lớn, cứ việc không gây sự, mở miệng đó là nói mình cút xa phòng thí nghiệm một chút, nhưng giọng nói mềm mại lại hơi lạnh, ngược lại cảm thấy chưa đã thèm.

Thẩm Tuyển Ý cảm giác ngực nổi lên một luồng nhiệt.

Tin tức tố giống như bỏng cháy bị anh hấp dẫn tới, lại như là cây chuỳ nóng bỏng, từng chút từng chút đánh vào trái tim của Thẩm Tuyển Ý.

Thẩm Tuyển Ý nghĩ, một ngày nào đó Phó Thanh Sơ sẽ tiếp nhận cậu, nhưng trước nay không nghĩ tới sẽ ở tình trạng như vậy.

Thẩm Tuyển Ý vừa từ đồn công an ra, giao lại bằng lái, Thẩm Dao suýt nữa khó sinh, hoàn toàn đóng băng quan hệ với Thẩm Khai Vân, kết quả liễu ám hoa minh lại nghe thấy Phó Thanh Sơ nói không cần thuốc ức chế.

Ý anh là sao.

Thẩm Tuyển Ý túm cánh tay Phó Thanh Sơ kéo về phía mình, kề trán buộc anh lặp lại lần nữa: "Giáo sư Phó, nói anh muốn tôi."

Phó Thanh Sơ uống say, lại bị tin tức tố hun đến có chút choáng váng, mơ mơ màng màng mà nói theo Thẩm Tuyển Ý: "Muốn cậu."

Hốc mắt Thẩm Tuyển Ý lên men, hơi hơi cắn răng nhắm mắt lại, "Lặp lại lần nữa, nghe lời, nói thêm nữa một lần."

"Muốn cậu...... Thẩm Tuyển Ý...... Không cần thuốc ức chế." Phó Thanh Sơ ôm cánh tay cậu, yên lặng thừa nhận bị Thẩm Tuyển Ý giam cầm ở trong ngực, chân thật làm anh bình tĩnh trở lại.

Cổ áo Phó Thanh Sơ có hơi loạn.

Bởi vì mới vừa đánh nhau, mùi rượu cùng mùi tin tức tố đều bay ra.

Trộn lẫn vào mùi rượu, mát lạnh lại nóng rực.

Thẩm Tuyển Ý còn không có bị lời anh thổ lộ làm giật mình, lại bị tin tức tố của anh đánh xỉu.

Giống như huề phong bọc vũ áp xuống.

Vị trí này khá khuất, quán bar lại loạn, ánh đèn chiếu loạn chiếu tới chiếu đi, có vẻ không ai chú ý tới chỗ bọn họ.

Thẩm Tuyển Ý liền không kiêng nể gì mà bóp cằm Phó Thanh Sơ, phát tiết vui sướиɠ của mình ra.

Phó Thanh Sơ túm chặt tay áo Thẩm Tuyển Ý, nhẫn nhịn khắc chế mà đáp lại.

Một hồi liền cảm thấy tuyến thể sau cổ giống như bị thiêu cháy, khó chịu giãy giụa.

"Về nhà, về nhà." Phó Thanh Sơ gian nan chống ngực Thẩm Tuyển Ý, dứt ra khỏi nụ hôn giống như muốn đem anh nuốt vào mà thở hổn hển: "Đừng......"

"Nghe lời, để em giúp anh." Thẩm Tuyển Ý túm chặt tay Phó Thanh Sơ gắt gao chế trụ lại.

Thẩm Tuyển Ý vừa mới nghe thấy được lời thổ lộ mà ngày đêm tơ tưởng, lại không phát tiết một chút, nói không chừng tại đây sẽ thình lình xảy ra nổ mạnh.

"Ưm......" Phó Thanh Sơ nhắm mắt lại, bởi vì cồn cùng tin tức tố cùng với cảm xúc đã mất mà tìm lại được, hiếm thấy thuận theo mà ngẩng đầu lên, thừa nhận bị mãnh liệt lại không theo quy luật đoạt lấy.

Tựa như hít thở không thông, làm anh cảm giác chân thật lại hư ảo, nhịn không được duỗi tay nắm chặt người trước mặt, hấp thu tin tức tố trêи người người kia, nhưng mà không có đánh dấu hoàn toàn, tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý sẽ chỉ làm anh ở kỳ phát tình càng thêm gian nan.

Ngón tay Phó Thanh Sơ dần dần thoát lực, đáp lại cũng có chút yếu ớt, mềm mại toàn bộ phải dựa vào ôm ấp của Thẩm Tuyển Ý.

Thẩm Tuyển Ý vừa mở mắt liền thấy lông mi của người trong lòng ngực run rẩy, đôi môi đỏ tươi hơi sưng cũng run rẩy, nhìn mê người cực kỳ.

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay sờ sờ môi Phó Thanh Sơ, nhẹ nhàng chạm một chút, "Không thoải mái sao?"



"Ưm, nóng." Phó Thanh Sơ hơi nhấp môi dưới, lông mi khẽ run nói: "Khó chịu."

"Để em nhìn xem." Thẩm Tuyển Ý duỗi tay ra, hướng phía trong sờ sờ, "Không sao, không ướt lắm, em đi tìm cho anh......"

"Đừng đi." Phó Thanh Sơ rũ mắt, vừa rồi uống rượu đánh nhau cảm thấy không có gì, Thẩm Tuyển Ý rời đi liền cảm thấy cực kỳ không xong, nửa phút cũng không được đi.

"Về nhà đi."

Thẩm Tuyển Ý trước nay chưa thấy qua Phó Thanh Sơ ngoan ngoãn mềm mại như vậy, cố tình không đi, ngược lại ôm anh ngồi ở trêи đùi, chống cái trán nhìn mắt anh, "Chúng ta về nhà không được, anh uống rượu, em không có bằng lái."

Phó Thanh Sơ sớm bị kỳ phát tình vây khốn, mơ mơ màng màng mà đi theo lời nói của Thẩm Tuyển Ý: "Em nói cái gì?"

"Em nói, em muốn nghe anh nói thích em, muốn em, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em." Thẩm Tuyển Ý duỗi tay miêu tả đôi mắt của Phó Thanh Sơ, thấy anh mờ mịt mà chớp mắt, bỗng nhiên có một khắc cảm thấy anh có phải bởi vì bị tin tức tố ảnh hưởng mới như vậy hay không.

"Giáo sư Phó, vì cái gì đột nhiên nói với em?" Thẩm Tuyển Ý cảm thấy bất an, ép Phó Thanh Sơ xác nhận: "Nói anh thích em, được không?"

Phó Thanh Sơ nghiêng đầu, tin tức tố một đợt một đợt tràn ra, làm anh bực bội, dùng sức mà cắn môi chống cự vẫn càng thấy khô nóng.

Phó Thanh Sơ mềm cả người, trong đầu có chút trì độn, nhưng không biết sao liền cảm giác được Thẩm Tuyển Ý bất an, cố gắng chống từ trong lòng ngực cậu ngồi dậy, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra tuyến thể sau cổ.

Trái tim Thẩm Tuyển Ý đột nhiên run lên, nhìn người trong lòng ngực hơi hơi cúi đầu, ngón tay thon dài lôi kéo sau cổ, đem tuyến thể yếu ớt lộ ra cho cậu, không biết là bởi vì khẩn trương hay là bởi vì tin tức tố ảnh hưởng, cả người đều phát run.

Trái tim bùm bùm muốn từ trong lồng ngực nhảy ra, đập cho Thẩm Tuyển Ý đầu váng mắt hoa, cái này không tiếng động so với câu không cần thuốc ức chế kia còn mạnh mẽ hơn, trực tiếp đánh nát bất an của cậu.

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, hôn lên tuyến thể, cảm giác Phó Thanh Sơ run rẩy, lại không có né tránh, chỉ là đem ngón tay thu trở về, lại bị Thẩm Tuyển Ý một phen túm chặt mười ngón tay đan vào nhau.

Nụ hôn ướt nóng dừng ở trêи tuyến thể yếu ớt lại mẫn cảm, kϊƈɦ thích Phó Thanh Sơ khó chịu nhẹ nhàng hút khí, đầu ngón tay thon dài gắt gao nắm lấy ngón tay Thẩm Tuyển Ý, nhéo đau cậu.

Thầm Tuyển Ý hôn một hồi, lại không có cắn vào, Phó Thanh Sơ ngốc ra.

"Thẩm Tuyển Ý?"

Thẩm Tuyển Ý vô hạn quyến luyến mà đem Phó Thanh Sơ ôm ở trêи đùi điều chỉnh dáng ngồi lại, để anh dựa vào trong lòng ngực, hôn mắt anh một chút nói: "Lần trước anh bị ảnh hưởng rất khó chịu, lần này cho anh một hồi ức tốt."

Trái tim Phó Thanh Sơ hơi nóng, chảy qua một dòng nước ấm, hơi hơi rũ mắt.

Thẩm Tuyển Ý bưng lên ly rượu rồi còn dư lại, đưa tới bên miệng đút Phó Thanh Sơ uống, Phó Thanh Sơ hơi hơi nhíu mày: "Thẩm Tuyển Ý."

"Không muốn uống sao?"

Phó Thanh Sơ gật đầu.

Thẩm Tuyển Ý thu tay, đem rượu đưa vào trong miệng mình, lúc Phó Thanh Sơ không có phản ứng liền cúi đầu bao trùm môi anh, đem nửa ly rượu kia đưa vào.

Có giọt rượu chưa kịp nuốt theo cằm rơi xuống trêи cổ, dính ướt xương quai xanh.

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu hôn sạch sẽ, nhẹ nhàng cắn Phó Thanh Sơ một ngụm, duỗi tay kêu phục vụ lại đây tính tiền, phát giác ánh mắt phục vụ tìm tòi nghiên cứu, mày dựng thẳng lên: "Này này, nhìn cái gì vậy!"

Phục vụ bị ánh mắt hung tợn này làm cho hoảng sợ, vội không ngừng xin lỗi, thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn hình thể hai người đều vô cùng phù hợp, yên lặng ở trong lòng nói thầm.

Đại mỹ nhân kia vừa rồi dữ như vậy, làm sao mà bị cậu ta ôm vào trong ngực lại mềm như vậy, hình như có mùi tin tức tố? Chẳng lẽ......

"Nhắm mắt lại."

Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, ôm người từ bên người cậu ta đi qua, lưu lại phục vụ rụt rụt cổ, nhỏ giọng lên án: "Lớn lên đẹp trai ghê gớm."

**



Thẩm Tuyển Ý không có bằng lái không thể lái xe, xe Phó Thanh Sơ để ở bên ngoài, cũng không thể để lại, liền tìm người lái xe.

Là một nữ sinh rất trẻ tuổi, nhưng lái xe lại rất ổn định, lại là Beta, thấy bọn họ ánh mắt đầu tiên hơi tỏ vẻ quan tâm nhưng không lại không hỏi, chỉ hỏi Phó Thanh Sơ uống say sao, càng không thấy tư thế ôm này phát biểu ý kiến gì, thực biết tôn trọng người khác.

Cô gái nhỏ trầm mặc, sau khi tới nơi, Thẩm Tuyển Ý cho cô thêm một ít tiền, ý thức của Phó Thanh Sơ không rõ, nhưng còn có thể rút ra một chút tỉnh táo, nói cô chú ý an toàn.

Thẩm Tuyển Ý đem người ôm lên lầu đặt ở trêи giường mình, xoay người đi tìm đồ, bị Phó Thanh Sơ một phen túm chặt tay: "Đừng đi."

"Không đi, em mở nước để anh tắm rửa." Thẩm Tuyển Ý sờ sờ trán anh, tất cả đều là mồ hôi, trêи người phỏng chừng cũng ướt hết rồi, nhẹ giọng nói: "Lau sạch cho dễ chịu."

Phó Thanh Sơ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Tuyển Ý rất ít tới căn phòng này, ngoại trừ Thẩm Dao tới, còn một lần chính là lần Phó Thanh Sơ té xỉu, nhoáng cái đã một năm đi qua, lần đó hai người mới quen, hiện tại thế nhưng lại ở bên nhau.

Thẩm Tuyển Ý vuốt bồn tắm, đến bây giờ còn cảm thấy không chân thật, Phó Thanh Sơ tốt như vậy, sao có thể yêu mình, không nên.

Mở nước xong, Thẩm Tuyển Ý đi ra phòng tắm lập tức liền choáng váng, dây thần kinh toàn thân gần như nháy mắt đốt đứt toàn bộ.

Trong phòng tất cả đều là mùi tin tức tố.

Vừa rồi còn miễn cưỡng có thể chống đỡ, quần áo của Phó Thanh Sơ rộng mở không ít, sắc mặt hồng hết đáng sợ, tay gắt gao nắm khẩn khăn trải giường nhẫn nại.

Thẩm Tuyển Ý tức khắc nổi lên phản ứng, nuốt nước miếng, nhìn làn da trắng hồng của người nằm trêи khăn trải giường tối màu.

Biểu tình thanh lãnh sớm đã không còn tồn tại nữa, bị tin tức tố mờ mịt thấu triệt.

Thẩm Tuyển Ý đi qua, duỗi tay chạm chạm cánh tay Phó Thanh Sơ, thấp giọng hỏi: "Anh có khỏe không?"

"Nóng."

Thẩm Tuyển Ý hít vào một hơi, túm chặt cổ tay của Phó Thanh Sơ kéo về phía mình, để anh nửa quỳ ngẩng đầu lên.

"Anh đứng dậy đi, tắm rửa trước đã."

Ý thức của Phó Thanh Sơ mơ hồ, mềm giọng, dường như mang theo ủy khuất xin tha nói: "Đứng không được."

Không thể khống chế mà thoát lực, cảm giác cánh tay bị gắt gao nắm lại, tránh không được.

"Tắn rửa trước, hay là muốn em trước?" Thẩm Tuyển Ý bóp chặt cằm Phó Thanh Sơ, cưỡng ép đôi mắt tràn ngập hơi nước của anh nhìn mình: "Nói."

Phó Thanh Sơ bản năng nuốt xuống, để sát vào hôn Thẩm Tuyển Ý: "Nóng......"

"Nói lại rồi cho anh." Tay Thẩm Tuyển Ý túm chặt muốn tháo thắt lưng của Phó Thanh Sơ ra, tra tấn làm anh khó chịu lui lại, một phen túm trở về, buộc anh nói: "Nói, tắm rửa trước hay là muốn em trước?"

"Muốn...... em......" Phó Thanh Sơ bị Thẩm Tuyển Ý tra tấn khó chịu, vừa rồi để cậu đánh dấu tạm thời cậu chỉ hôn tuyến thể, càng thêm khơi mào thống khổ của anh, giống như là cố ý thiêu chết anh trong không khí nóng bỏng.

Không biết Phó Thanh Sơ từ nơi nào mà có sức lực thế nhưng lại tránh thoát gông cùm xiềng xích, mở cổ áo Thẩm Tuyển Ý ra, ngang ngược mà cắn môi cậu, thậm chí đem cậu túm ngã ở trêи giường.

Thẩm Tuyển Ý chưa bao giờ thấy bộ dáng Phó Thanh Sơ chủ động như vậy bao giờ, không chân thật lại nhịn không được muốn cười, cảm thấy mình có thể là choáng váng, cố nén huyết khí dâng lên cùng tin tức tố đang muốn bùng nổ của mình, duỗi tay nhéo anh một chút, buộc anh chủ động thêm.

Ngón tay Phó Thanh Sơ kịch liệt phát run không có sức lực, trước sau không được, cố nén khó chịu nức nở run rẩy, mắt đỏ lên.

Trái tim Thẩm Tuyển Ý nóng lên, nhìn đôi mắt Phó Thanh Sơ đỏ bừng, mờ mịt xin giúp đỡ, rốt cuộc nhịn không được ép nắm cổ anh kéo về phía mình, một cái tay khác che lại đôi mắt anh.

"Đừng khóc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook