Chương 125: Luyện Dược Sư Xui Xẻo
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Sau khi đem đám Clara về biệt thự của Đàm gia thì Trình Chu lại dắt theo Dạ U truyền tống đến Tinh Linh thế giới. Đặt chân đến Tinh Linh thế giới thì Trình Chu cũng trực tiếp thuấn di đến phủ thành chủ của Bàn Thạch đảo.
"Sao các hạ lại tới đây?" Michael đi vào phòng thì thấy Trình Chu đang ngồi trên ghế của hắn mà uống trà. Cũng may là hắn gan lớn không bị giật mình.
Trình Chu tùy ý mà nói: "Tới thăm thành chủ đại nhân thôi."
Michael cười cười nói: "Các hạ tới đây để hỏi thăm tin tức gì phải không?"
Trình Chu: "Nếu thành chủ đại nhân đã đoán được thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Có tin tức gì bên phía Hebron không?"
Michael cũng rót một chén nước trà ra rồi nhàn nhã ngồi vào chiếc ghế đối diện rồi thường trà. Sau đó đĩnh đạc kể lại những thông tin gần đây cho Trình Chu nghe.
"Đoàn người Hebron cũng lang thang trên biển mấy ngày, nhưng mà bọn họ cũng không thu hoạch được gì. Nghe nói những người đó cũng đã đi qua một hòn đảo có đầy rắn độc ở trên đó, lượn qua lượn lại vài vòng cũng không thu hoạch được gì. Hebron còn tự đưa ra chủ ý tiến lên đảo nữa, nhưng cũng có rất nhiều người sợ rắn độc trên đảo nên họ cũng không muốn lên. Cuối cùng thì Hebron phải dùng thực lực để trấn áp thì đám người này mới phải kéo hết lên đảo, mà cho dù có mạo hiểm lên đảo thì cũng không tìm thấy tung tích của bất kỳ Đoạ ma giả nào."
"Trên đảo cũng có rất nhiều rắn độc hoành hành, nhiều loại có độc tính và lực công kích cũng rất mạnh, nghe nói cũng có không ít người đã bị rắn độc cắn thương."
"Mấy người đó tìm kiếm ở trên đảo rất lâu nhưng cũng không phát hiện ra cái gì có ích nên bọn họ lại quay về thuyền để rời đi, đáng tiếc là vừa mới đi ra thì bọn họ đã bị đàn cá sấu Thanh Ngạc công kích."
"Hebron hô hào phát động một đợt càn quét dọn dẹp Đoạ ma giả, kết quả thì hắn bừng bừng lên thuyền rồi lại thất vọng mà trở về. Chuyến đi này thì hắn không những không tìm được một Đoạ ma giả nào mà tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực vì dẫn dắt đội tàu đi tuần tra. Lần này thì Hebron mất mặt lớn rồi."
Lúc trước Hebron cũng tung ra tin đồn về việc có Đoạ ma giả đánh cướp vào phủ của hắn, sau đó thì hắn ta cũng hô hào đi truy quét tàn dư của Đoạ ma giả, cố gắng phát động và làm lớn sự việc lên, kết quả là làm ầm ĩ lâu như vậy nhưng kết quả thu được thì .... mấy quý tộc cũng đang cười nhạo Hebron làm trò làm màu, còn đang bàn tán xôn xao việc Hebron nói như rồng leo mà làm thì như mèo mửa đây.
"Cũng không biết là lần này Hebron đã phải trả cái giá gì mà mời được hầu tước Durank xuất trận, nhưng mà với tình huống trước mắt thì hẳn là hầu tước Durank cũng không cao hứng lắm đâu."
Michael lắc đầu, thành chủ phủ của đảo San Hô cũng bởi vì sự kiện mất trộm mà tình hình tài chính cũng đã bị thiếu hụt nghiêm trọng, một chuyến hải trình tốn công vô ích như thế này dồn dập vào nữa thì thành chủ phủ lại càng chịu không nổi hậu quả, dậu đổ bìm leo, theo những gì Michael suy đoán thì hiện tại Hebron hẳn cũng đã rơi vào tuyệt vọng rồi.
Trình Chu nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Michael thì thầm nghĩ: Tên Michael này hẳn là đang rất hả hê, đây cũng là tình trạng cực kỳ vui sướng khi người gặp họa đây mà. Từ lúc Michael tiết lộ tin tức tới nay cũng mới qua vài ngày vậy mà Hebron đã trực tiếp đi đến Xà đảo để truy quét Đoạ ma giả, xem ra là tổ chức Quang Minh vốn dĩ cũng đã bị lộ nơi ẩn nấp từ lâu rồi nhưng mà tiền lời không đủ lớn nên không có ai động tay truy quét bọn họ thôi.
Đàn cá sấu Thanh Ngạc kia vốn dĩ cũng trú ngụ ở vùng lân cận Xà đảo, mà đám người kia lại gióng trống khua chiêng chạy tới cho nên bọn họ cũng bị đàn cá sấu này coi thành kẻ xâm nhập mà tấn công.
"Không nói tới tên xui xẻo Hebron này nữa, thành chủ đại nhân có biết làm sao để học tập thêm về thuật luyện dược không?" Trình Chu hỏi.
"Thuật luyện dược?" Michael có chút tò mò dò hỏi: "Chẳng lẽ là các hạ muốn nghiên cứu thuật luyện dược sao?"
Trình Chu gật đầu nói: "Đúng là tôi đang có ý định này, nhưng có vẻ khá khó khăn."
Michael: "Nghiên cứu học tập thuật luyện dược đúng là rất khó khăn, cũng yêu cầu có một số lượng tài nguyên rất lớn để chống đỡ."
Trình Chu gật đầu tán thành nói: "Là rất khó khăn, hơn nữa tôi còn đọc không hiểu luyện dược thư."
Michael nghe vậy thì thiếu chút nữa đã muốn chửi thề, chuyện cơ bản nhất để học tập thuật luyện dược chính là đọc hiểu luyện dược thư, tên này còn không biết chữ thì muốn nghiên cứu thuật luyện dược như thế nào chứ? Bước quan trọng đầu tiên để trở thành luyện dược sư chính là phải thông thạo các ký tự và văn tự có trong luyện dược thư đó.
Nhưng cũng không thể nói được, vốn dĩ văn tự và ký tự trong luyện dược thư là những văn tự chỉ có quý tộc mới biết, bình dân muốn học tập e cũng không dễ dàng gì.
Michael: "Nếu vậy thì tìm một luyện dược sư lành nghề hướng dẫn cho các hạ có vẻ sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng mà, các luyện dược sư giỏi đều là gia tộc truyền thừa hoặc cha truyền con nối, con trai truyền cháu, ... nên không quen không biết mà muốn luyện dược sư bỏ ngón nghề gia truyền ra chỉ dạy là rất khó khăn."
Sở dĩ địa vị của luyện dược sư cao như vậy lý do có thể nhìn thấy trước mắt chính là do thuật luyện khí rất khó học, hơn nữa tiêu hao cũng rất lớn, phí đầu tư ban đầu lại quá cao, .... thì nguyên nhân lớn cũng là do các luyện dược sư thế gia muốn lũng đoạn ngành nghề.
Thuật luyện dược kia đều là dành cho quý tộc nhiều tiền, người bình thường mà muốn học luyện dược thì đúng là còn khó hơn lên trời nữa.
Trình Chu nhìn qua Michael hỏi: "Thành chủ đại nhân có hiểu biết văn tự của luyện dược thư không?"
Michael có chút tiếc nuối nói: "Rất xin lỗi, tôi cũng không hiểu gì về cái này."
Muốn mời một luyện dược sư đến chỉ dạy cũng không phải là một việc dễ dàng, huống chi luyện dược chính là đốt tiền đấy, đầu tư cả mấy vạn đồng vàng để học tập mà có khi còn không tạo được danh tiếng gì.
Nếu phụ thân của hắn còn sống thì có lẽ hắn cũng sẽ đọc qua một chút về luyện dược thư và học tập cơ bản về thuật luyện dược đấy, nhưng mà phụ thân hắn cũng nhắm mắt xuôi tay từ lâu lắm rồi, còn hắn thì mấy năm nay cũng bị đẩy vào con đường túng quẫn như này, tài nguyên tu luyện còn không có chứ nói gì đến học thuật luyện dược chứ.
"Tuy rằng tôi không hiểu gì về thuật luyện dược nhưng mà tôi có nghe nói một sự kiện này." Michael bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó mà thốt lên.
Trình Chu cũng có chút tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
"Đại sư Eugene, một bậc thầy về luyện dược, ông ta có một đệ tử ký danh là Mạc Lạc, nghe nói người này rất có thiên phú, tuổi thì còn trẻ mà đã trở thành Bạch ngân luyện dược sư. Nhưng mà, dạo gần đây tôi mới nghe nói hắn ta trộm bản thảo của đại sư Eugene còn bị bắt tận tay, còn nghe nói nếu hắn không trả lại bản thảo thì sẽ bị đại sư Eugene treo cổ." Michael nói.
Trình Chu: "......" Michael đang ám chỉ là hắn có thể cứu vớt Mạc Lạc sao?
Michael cũng tự mình nói tiếp: "Kỳ thực thì Mạc Lạc này rất có khả năng là một luyện dược sư thiên tài."
Trình Chu có chút tò mò nói: "Luyện dược sư thiên tài? Sao lại nói như vậy?"
Michael: "Có một người bạn đã nói cho ta về điều này, thực ra thì đại sư Eugene rất thích thu nhận một vài đệ tử có thiên phú, sau đó hỗ trợ cho bọn họ nghiên cứu ra thành quả rồi đánh cắp thành quả của đệ tử thành của riêng."
Trình Chu híp mắt nói: "Nói như vậy thì cái tên Eugene này cũng thật vô sỉ."
Có vẻ như hoàn cảnh nghiên cứu học thuật của Tinh Linh thế giới cũng không được lạc quan cho lắm thì phải.
Michael thở dài rồi dùng ánh mắt vô cùng ý vị thâm trường mà nhìn Trình Chu nói: "Cũng không biết là tên trộm đã mang mấy cái rương huyết mạch luyện khí trên đảo San Hô đi đâu nữa? Trong cái rương đó hẳn là có một bộ trang thiết bị luyện chế linh dược do bậc thầy luyện khí sư chế tạo đấy."
Trình Chu: "......" Michael đang khẳng định hắn chính là tên trộm bảo khố kia sao?
Trình Chu cũng làm bộ không nghe hiểu ngụ ý của Michael rồi tiếc nuối mà nói: "Thật đáng tiếc. Nếu tôi có thể lấy được mấy cái rương huyết mạch luyện khí kia thì tốt rồi."
Michael cười cười nói: "Các hạ có năng lực đặc thù như vậy thì chỉ cần các hạ muốn thì mọi chuyện cũng dễ như trở bàn tay đúng không?"
Trình Chu: "Thành chủ đại nhân cũng quá kỳ vọng vào tôi rồi. Sao tôi có thể lợi hại như vậy được chứ?"
"Nhưng mà bên trong bảo khố của đảo San Hô thật sự có thiết bị luyện chế linh dược sao? Nếu có thì làm sao Hebron lại lãng phí mà để bộ thiết bị này ở trong bảo khố được chứ?" Trình Chu cảm thấy có chút khó hiểu nói.
Michael thay đổi sắc mặt nói: "Bộ thiết bị kia là mẫu thân của tôi mua, định tặng cho phụ thân tôi làm quà sinh nhật, cũng coi như tặng cho ông ấy một niềm vui bất ngờ, nên cái rương ấy cũng chỉ có mẫu thân và tôi mới có thể mở ra. Tên Hebron kia không có quan hệ gì." May mắn là năm đó mẫu thân hắn không có lấy món đồ đó ra, nếu không thì món đồ đó lại bị tên Hebron kia lại hưởng lợi nữa rồi.
Trình Chu gật đầu nói: "Thì ra là vậy. Có vẻ như tình cảm của hai vị đáng sinh thành của thành chủ thật sâu sắc."
......
Sau khi Trình Chu rời khỏi thành chủ phủ thì Dạ U cũng xuất hiện ở bên cạnh rồi nói: "Michael đang thử anh đấy."
Trình Chu gật đầu nói: "Anh biết." Thì sao chứ? Dù sao thì Michael cũng đã leo lên thuyền giặc rồi, biết hay không thì cũng chẳng có vấn đề gì.
"Anh muốn cứu Mạc Lạc sao?" Dạ U hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: "Ừ, chủ kiến này nghe cũng không tồi."
Vốn dĩ thì Trình Chu còn nghĩ tới việc muốn bắt một tên luyện dược sư tới cơ mà. Đáng tiếc là hắn cũng không có mục tiêu cụ thể nào. Địa vị của luyện dược sư ở Tinh Linh thế giới cũng quá cao nên tính tình cũng rất xấu, có vẻ như cường mua cường bán cũng không phải là ý kiến hay cho lắm.
Dù sao thì Mạc Lạc cũng bị phán xử tử rồi nên nếu cứu hắn ta ra thì thì cũng coi là có lòng tốt đúng không? Cái việc này giống như việc đưa than ngày tuyết thôi. Mấy cái cuốn kia hắn cũng đọc thuộc lòng rồi. Chắc chắn là Mạc Lạc sẽ cảm động trước ân cứu mạng của hắn mà chủ động đầu phục thì sao?
Dạ U nhìn Trình Chu đang ảo tưởng thì lắc đầu rồi dội cho một gáo nước lạnh nói: "Anh đang nghĩ cái gì đó? Đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Trình Chu xoay đầu nói: "Làm sao mà em biết anh đang nghĩ gì chứ?"
Dạ U trừng Trình Chu một cái rồi nói: "Vẫn có thể đoán được."
Trình Chu: "Người xưa đã dạy rồi , sao lại có thể hão huyền chứ?"
Dạ U không cho là đúng mà nói: "Anh còn không tự nhìn lại anh......"
Trình Chu: "......" Hắn làm sao? Rất được mà nhỉ?
Dạ U: "Anh nhìn rất giống Đoạ ma giả đấy, người ta không lấy oán báo ơn đã là tốt lắm rồi."
Trình Chu có chút hoài nghi nói: "Sao có thể chứ?"
Dạ U gật đầu nói: "Vâng, là rất có thể đấy."
......
Trình Chu cũng nhanh chóng mua được vị trí của Mạc Lạc. Hiện tại Mạc Lạc cũng đang bị giam ở đảo Cầu Vồng.
Trình Chu thuấn di đến đảo Cầu Vồng, thì cũng nghe dân chúng bàn tán xôn vào về sự tình của Mạc Lạc và hắn cũng biết còn 2 ngày nữa thì Mạc Lạc sẽ bị treo cổ.
"Cái tên Mạc Lạc này cũng không thức thời gì hết. Tôi nghe nói đại sư Eugene cũng đã nói rõ chỉ cần hắn giao ra bản thảo đã ăn cắp thì đại sư cũng sẽ bỏ qua cho hắn. Không ngờ tên này còn kiên trì nói là hắn không có ăn trộm nữa chứ."
"Lúc trước là Eugene đại sư thấy hắn có thiên phú nên mới thu nhận hắn làm đệ tử nhập môn, không nghĩ tới hắn là một tên vong ân phụ nghĩa như vậy đấy."
"Nghe nói tên Mạc Lạc này đã là Bạch ngân luyện dược sư, cũng không biết là tên này đã dùng thủ đoạn gì mà thăng cấp nhanh như vậy nữa."
"Tên này xứng đáng bị treo cổ, hôm đó tôi phải đến xem mới được."
"......"
Đông đảo dân chúng dù không quen biết gì với Mạc Lạc nhưng cũng vẫn ngồi đó mà thảo luận rất sôi nổi, dù không quen biết nhưng cũng vẫn có thể hùa theo mà hô đánh hô giết.
Trình Chu nhíu mày lại nói: "Hình như có cái gì đó không thích hợp."
Từ những gì đã đồn đại thì có vẻ như đại sư Eugene này dường như rất quan tâm đến bản thảo mà Mạc Lạc đã đánh cắp. Nhưng mà nếu cái bản thảo này thật sự do đại sư Eugene viết ra thì đối phương chắc chắn vẫn có chút ấn tượng nên người này cũng không cần chấp nhất như vậy mới đúng chứ? Nhưng mà bình dân thì cũng đâu có cần nghĩ nhiều như vậy, mấy vấn đề này thì họ vẫn cứ mù quáng mà tin vào danh tiếng của đại sư luyện dược sư thôi.
Dạ U gật đầu nói: "Hình như là có người cố ý thổi phồng hướng đi của dư luận."
Cho dù là ở thế giới nào thì ngôn luận đều có thể giống như một con dao giết người vô hình không đổ máu.
Dạ U nhướn mày nói: "E là tên Mạc Lạc này thật sự rất có thiên phú rồi."
Trình Chu lắc đầu nói: "Thôi kệ đi, chờ đến tối thì chúng ta đi cứu người."
Trình Chu cũng không hy vọng là trình độ luyện dược của Mạc Lạc rất cao siêu gì cho cam, biết chữ là được rồi. Hắn cũng quá sợ việc mù chữ này rồi, quá vất vả.
Đêm vừa buông xuống, Trình Chu cũng mang Dạ U lẻn vào bên trong địa lao, phía bên trong địa lao cũng xuất hiện một người đang quỳ rạp trên mặt đất, trên người đầy vết thương.
Nghe thấy động tĩnh thì người đang quỳ rạp dưới đất cũng mở mắt ra.
"Mạc Lạc?" Trình Chu thử hỏi.
Người đàn ông cũng từ từ tỉnh táo lại rồi dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía Trình Chu và Dạ U mà thều thào: "Tên Eugene kia còn không chịu từ bỏ ý định sao? Lần này các ngươi muốn dùng thủ đoạn gì nữa vậy? Bỏ cuộc đi, có chết ta cũng không giao bút ký của gia tộc mình ra đâu, các ngươi đừng hy vọng nữa."
Trình Chu nghiêng đầu rồi thầm nghĩ: Tên Eugene này quả nhiên có vấn đề mà, nhưng mà chuyện này cũng đâu có quan hệ gì với hắn.
Trình Chu lấy một mảnh giấy ra đưa tới trước mặt Mạc Lạc, trên mảnh giấy có viết một vài văn tự kỳ dị mà Dịch Thù Tuyết tự vẽ lại.
"Ngươi biết những ký tự này không?" Trình Chu hỏi nhanh.
Mạc Lạc quay đầu đi, cười lạnh một tiếng và không thèm để ý đến Trình Chu. Sắc mặt cũng hiện lên vẻ khinh thường trào phúng.
Dạ U: "Hắn ta nhận thức những văn tự này. Chúng ta đem người ra trước đã."
Trình Chu gật đầu nói: "Được."
Mạc Lạc nhìn Trình Chu và Dạ U cũng có chút hoảng sợ nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
Dạ U đập một cái làm Mạc Lạc hôn mê bất tỉnh.
Nghe được động tĩnh trong nhà lao nên mấy tên lính canh cũng xông vào. Nhìn thấy người đang bị giam không cánh mà bay thì mấy tên lính canh cũng rất hoảng sợ, chỉ trong chốc lát thì bên trong địa lao cũng biến thành một mảnh hỗn loạn.
End chap 125
-------------XuYing90--------------
------oOo------
"Sao các hạ lại tới đây?" Michael đi vào phòng thì thấy Trình Chu đang ngồi trên ghế của hắn mà uống trà. Cũng may là hắn gan lớn không bị giật mình.
Trình Chu tùy ý mà nói: "Tới thăm thành chủ đại nhân thôi."
Michael cười cười nói: "Các hạ tới đây để hỏi thăm tin tức gì phải không?"
Trình Chu: "Nếu thành chủ đại nhân đã đoán được thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Có tin tức gì bên phía Hebron không?"
Michael cũng rót một chén nước trà ra rồi nhàn nhã ngồi vào chiếc ghế đối diện rồi thường trà. Sau đó đĩnh đạc kể lại những thông tin gần đây cho Trình Chu nghe.
"Đoàn người Hebron cũng lang thang trên biển mấy ngày, nhưng mà bọn họ cũng không thu hoạch được gì. Nghe nói những người đó cũng đã đi qua một hòn đảo có đầy rắn độc ở trên đó, lượn qua lượn lại vài vòng cũng không thu hoạch được gì. Hebron còn tự đưa ra chủ ý tiến lên đảo nữa, nhưng cũng có rất nhiều người sợ rắn độc trên đảo nên họ cũng không muốn lên. Cuối cùng thì Hebron phải dùng thực lực để trấn áp thì đám người này mới phải kéo hết lên đảo, mà cho dù có mạo hiểm lên đảo thì cũng không tìm thấy tung tích của bất kỳ Đoạ ma giả nào."
"Trên đảo cũng có rất nhiều rắn độc hoành hành, nhiều loại có độc tính và lực công kích cũng rất mạnh, nghe nói cũng có không ít người đã bị rắn độc cắn thương."
"Mấy người đó tìm kiếm ở trên đảo rất lâu nhưng cũng không phát hiện ra cái gì có ích nên bọn họ lại quay về thuyền để rời đi, đáng tiếc là vừa mới đi ra thì bọn họ đã bị đàn cá sấu Thanh Ngạc công kích."
"Hebron hô hào phát động một đợt càn quét dọn dẹp Đoạ ma giả, kết quả thì hắn bừng bừng lên thuyền rồi lại thất vọng mà trở về. Chuyến đi này thì hắn không những không tìm được một Đoạ ma giả nào mà tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực vì dẫn dắt đội tàu đi tuần tra. Lần này thì Hebron mất mặt lớn rồi."
Lúc trước Hebron cũng tung ra tin đồn về việc có Đoạ ma giả đánh cướp vào phủ của hắn, sau đó thì hắn ta cũng hô hào đi truy quét tàn dư của Đoạ ma giả, cố gắng phát động và làm lớn sự việc lên, kết quả là làm ầm ĩ lâu như vậy nhưng kết quả thu được thì .... mấy quý tộc cũng đang cười nhạo Hebron làm trò làm màu, còn đang bàn tán xôn xao việc Hebron nói như rồng leo mà làm thì như mèo mửa đây.
"Cũng không biết là lần này Hebron đã phải trả cái giá gì mà mời được hầu tước Durank xuất trận, nhưng mà với tình huống trước mắt thì hẳn là hầu tước Durank cũng không cao hứng lắm đâu."
Michael lắc đầu, thành chủ phủ của đảo San Hô cũng bởi vì sự kiện mất trộm mà tình hình tài chính cũng đã bị thiếu hụt nghiêm trọng, một chuyến hải trình tốn công vô ích như thế này dồn dập vào nữa thì thành chủ phủ lại càng chịu không nổi hậu quả, dậu đổ bìm leo, theo những gì Michael suy đoán thì hiện tại Hebron hẳn cũng đã rơi vào tuyệt vọng rồi.
Trình Chu nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Michael thì thầm nghĩ: Tên Michael này hẳn là đang rất hả hê, đây cũng là tình trạng cực kỳ vui sướng khi người gặp họa đây mà. Từ lúc Michael tiết lộ tin tức tới nay cũng mới qua vài ngày vậy mà Hebron đã trực tiếp đi đến Xà đảo để truy quét Đoạ ma giả, xem ra là tổ chức Quang Minh vốn dĩ cũng đã bị lộ nơi ẩn nấp từ lâu rồi nhưng mà tiền lời không đủ lớn nên không có ai động tay truy quét bọn họ thôi.
Đàn cá sấu Thanh Ngạc kia vốn dĩ cũng trú ngụ ở vùng lân cận Xà đảo, mà đám người kia lại gióng trống khua chiêng chạy tới cho nên bọn họ cũng bị đàn cá sấu này coi thành kẻ xâm nhập mà tấn công.
"Không nói tới tên xui xẻo Hebron này nữa, thành chủ đại nhân có biết làm sao để học tập thêm về thuật luyện dược không?" Trình Chu hỏi.
"Thuật luyện dược?" Michael có chút tò mò dò hỏi: "Chẳng lẽ là các hạ muốn nghiên cứu thuật luyện dược sao?"
Trình Chu gật đầu nói: "Đúng là tôi đang có ý định này, nhưng có vẻ khá khó khăn."
Michael: "Nghiên cứu học tập thuật luyện dược đúng là rất khó khăn, cũng yêu cầu có một số lượng tài nguyên rất lớn để chống đỡ."
Trình Chu gật đầu tán thành nói: "Là rất khó khăn, hơn nữa tôi còn đọc không hiểu luyện dược thư."
Michael nghe vậy thì thiếu chút nữa đã muốn chửi thề, chuyện cơ bản nhất để học tập thuật luyện dược chính là đọc hiểu luyện dược thư, tên này còn không biết chữ thì muốn nghiên cứu thuật luyện dược như thế nào chứ? Bước quan trọng đầu tiên để trở thành luyện dược sư chính là phải thông thạo các ký tự và văn tự có trong luyện dược thư đó.
Nhưng cũng không thể nói được, vốn dĩ văn tự và ký tự trong luyện dược thư là những văn tự chỉ có quý tộc mới biết, bình dân muốn học tập e cũng không dễ dàng gì.
Michael: "Nếu vậy thì tìm một luyện dược sư lành nghề hướng dẫn cho các hạ có vẻ sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng mà, các luyện dược sư giỏi đều là gia tộc truyền thừa hoặc cha truyền con nối, con trai truyền cháu, ... nên không quen không biết mà muốn luyện dược sư bỏ ngón nghề gia truyền ra chỉ dạy là rất khó khăn."
Sở dĩ địa vị của luyện dược sư cao như vậy lý do có thể nhìn thấy trước mắt chính là do thuật luyện khí rất khó học, hơn nữa tiêu hao cũng rất lớn, phí đầu tư ban đầu lại quá cao, .... thì nguyên nhân lớn cũng là do các luyện dược sư thế gia muốn lũng đoạn ngành nghề.
Thuật luyện dược kia đều là dành cho quý tộc nhiều tiền, người bình thường mà muốn học luyện dược thì đúng là còn khó hơn lên trời nữa.
Trình Chu nhìn qua Michael hỏi: "Thành chủ đại nhân có hiểu biết văn tự của luyện dược thư không?"
Michael có chút tiếc nuối nói: "Rất xin lỗi, tôi cũng không hiểu gì về cái này."
Muốn mời một luyện dược sư đến chỉ dạy cũng không phải là một việc dễ dàng, huống chi luyện dược chính là đốt tiền đấy, đầu tư cả mấy vạn đồng vàng để học tập mà có khi còn không tạo được danh tiếng gì.
Nếu phụ thân của hắn còn sống thì có lẽ hắn cũng sẽ đọc qua một chút về luyện dược thư và học tập cơ bản về thuật luyện dược đấy, nhưng mà phụ thân hắn cũng nhắm mắt xuôi tay từ lâu lắm rồi, còn hắn thì mấy năm nay cũng bị đẩy vào con đường túng quẫn như này, tài nguyên tu luyện còn không có chứ nói gì đến học thuật luyện dược chứ.
"Tuy rằng tôi không hiểu gì về thuật luyện dược nhưng mà tôi có nghe nói một sự kiện này." Michael bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó mà thốt lên.
Trình Chu cũng có chút tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
"Đại sư Eugene, một bậc thầy về luyện dược, ông ta có một đệ tử ký danh là Mạc Lạc, nghe nói người này rất có thiên phú, tuổi thì còn trẻ mà đã trở thành Bạch ngân luyện dược sư. Nhưng mà, dạo gần đây tôi mới nghe nói hắn ta trộm bản thảo của đại sư Eugene còn bị bắt tận tay, còn nghe nói nếu hắn không trả lại bản thảo thì sẽ bị đại sư Eugene treo cổ." Michael nói.
Trình Chu: "......" Michael đang ám chỉ là hắn có thể cứu vớt Mạc Lạc sao?
Michael cũng tự mình nói tiếp: "Kỳ thực thì Mạc Lạc này rất có khả năng là một luyện dược sư thiên tài."
Trình Chu có chút tò mò nói: "Luyện dược sư thiên tài? Sao lại nói như vậy?"
Michael: "Có một người bạn đã nói cho ta về điều này, thực ra thì đại sư Eugene rất thích thu nhận một vài đệ tử có thiên phú, sau đó hỗ trợ cho bọn họ nghiên cứu ra thành quả rồi đánh cắp thành quả của đệ tử thành của riêng."
Trình Chu híp mắt nói: "Nói như vậy thì cái tên Eugene này cũng thật vô sỉ."
Có vẻ như hoàn cảnh nghiên cứu học thuật của Tinh Linh thế giới cũng không được lạc quan cho lắm thì phải.
Michael thở dài rồi dùng ánh mắt vô cùng ý vị thâm trường mà nhìn Trình Chu nói: "Cũng không biết là tên trộm đã mang mấy cái rương huyết mạch luyện khí trên đảo San Hô đi đâu nữa? Trong cái rương đó hẳn là có một bộ trang thiết bị luyện chế linh dược do bậc thầy luyện khí sư chế tạo đấy."
Trình Chu: "......" Michael đang khẳng định hắn chính là tên trộm bảo khố kia sao?
Trình Chu cũng làm bộ không nghe hiểu ngụ ý của Michael rồi tiếc nuối mà nói: "Thật đáng tiếc. Nếu tôi có thể lấy được mấy cái rương huyết mạch luyện khí kia thì tốt rồi."
Michael cười cười nói: "Các hạ có năng lực đặc thù như vậy thì chỉ cần các hạ muốn thì mọi chuyện cũng dễ như trở bàn tay đúng không?"
Trình Chu: "Thành chủ đại nhân cũng quá kỳ vọng vào tôi rồi. Sao tôi có thể lợi hại như vậy được chứ?"
"Nhưng mà bên trong bảo khố của đảo San Hô thật sự có thiết bị luyện chế linh dược sao? Nếu có thì làm sao Hebron lại lãng phí mà để bộ thiết bị này ở trong bảo khố được chứ?" Trình Chu cảm thấy có chút khó hiểu nói.
Michael thay đổi sắc mặt nói: "Bộ thiết bị kia là mẫu thân của tôi mua, định tặng cho phụ thân tôi làm quà sinh nhật, cũng coi như tặng cho ông ấy một niềm vui bất ngờ, nên cái rương ấy cũng chỉ có mẫu thân và tôi mới có thể mở ra. Tên Hebron kia không có quan hệ gì." May mắn là năm đó mẫu thân hắn không có lấy món đồ đó ra, nếu không thì món đồ đó lại bị tên Hebron kia lại hưởng lợi nữa rồi.
Trình Chu gật đầu nói: "Thì ra là vậy. Có vẻ như tình cảm của hai vị đáng sinh thành của thành chủ thật sâu sắc."
......
Sau khi Trình Chu rời khỏi thành chủ phủ thì Dạ U cũng xuất hiện ở bên cạnh rồi nói: "Michael đang thử anh đấy."
Trình Chu gật đầu nói: "Anh biết." Thì sao chứ? Dù sao thì Michael cũng đã leo lên thuyền giặc rồi, biết hay không thì cũng chẳng có vấn đề gì.
"Anh muốn cứu Mạc Lạc sao?" Dạ U hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: "Ừ, chủ kiến này nghe cũng không tồi."
Vốn dĩ thì Trình Chu còn nghĩ tới việc muốn bắt một tên luyện dược sư tới cơ mà. Đáng tiếc là hắn cũng không có mục tiêu cụ thể nào. Địa vị của luyện dược sư ở Tinh Linh thế giới cũng quá cao nên tính tình cũng rất xấu, có vẻ như cường mua cường bán cũng không phải là ý kiến hay cho lắm.
Dù sao thì Mạc Lạc cũng bị phán xử tử rồi nên nếu cứu hắn ta ra thì thì cũng coi là có lòng tốt đúng không? Cái việc này giống như việc đưa than ngày tuyết thôi. Mấy cái cuốn kia hắn cũng đọc thuộc lòng rồi. Chắc chắn là Mạc Lạc sẽ cảm động trước ân cứu mạng của hắn mà chủ động đầu phục thì sao?
Dạ U nhìn Trình Chu đang ảo tưởng thì lắc đầu rồi dội cho một gáo nước lạnh nói: "Anh đang nghĩ cái gì đó? Đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Trình Chu xoay đầu nói: "Làm sao mà em biết anh đang nghĩ gì chứ?"
Dạ U trừng Trình Chu một cái rồi nói: "Vẫn có thể đoán được."
Trình Chu: "Người xưa đã dạy rồi , sao lại có thể hão huyền chứ?"
Dạ U không cho là đúng mà nói: "Anh còn không tự nhìn lại anh......"
Trình Chu: "......" Hắn làm sao? Rất được mà nhỉ?
Dạ U: "Anh nhìn rất giống Đoạ ma giả đấy, người ta không lấy oán báo ơn đã là tốt lắm rồi."
Trình Chu có chút hoài nghi nói: "Sao có thể chứ?"
Dạ U gật đầu nói: "Vâng, là rất có thể đấy."
......
Trình Chu cũng nhanh chóng mua được vị trí của Mạc Lạc. Hiện tại Mạc Lạc cũng đang bị giam ở đảo Cầu Vồng.
Trình Chu thuấn di đến đảo Cầu Vồng, thì cũng nghe dân chúng bàn tán xôn vào về sự tình của Mạc Lạc và hắn cũng biết còn 2 ngày nữa thì Mạc Lạc sẽ bị treo cổ.
"Cái tên Mạc Lạc này cũng không thức thời gì hết. Tôi nghe nói đại sư Eugene cũng đã nói rõ chỉ cần hắn giao ra bản thảo đã ăn cắp thì đại sư cũng sẽ bỏ qua cho hắn. Không ngờ tên này còn kiên trì nói là hắn không có ăn trộm nữa chứ."
"Lúc trước là Eugene đại sư thấy hắn có thiên phú nên mới thu nhận hắn làm đệ tử nhập môn, không nghĩ tới hắn là một tên vong ân phụ nghĩa như vậy đấy."
"Nghe nói tên Mạc Lạc này đã là Bạch ngân luyện dược sư, cũng không biết là tên này đã dùng thủ đoạn gì mà thăng cấp nhanh như vậy nữa."
"Tên này xứng đáng bị treo cổ, hôm đó tôi phải đến xem mới được."
"......"
Đông đảo dân chúng dù không quen biết gì với Mạc Lạc nhưng cũng vẫn ngồi đó mà thảo luận rất sôi nổi, dù không quen biết nhưng cũng vẫn có thể hùa theo mà hô đánh hô giết.
Trình Chu nhíu mày lại nói: "Hình như có cái gì đó không thích hợp."
Từ những gì đã đồn đại thì có vẻ như đại sư Eugene này dường như rất quan tâm đến bản thảo mà Mạc Lạc đã đánh cắp. Nhưng mà nếu cái bản thảo này thật sự do đại sư Eugene viết ra thì đối phương chắc chắn vẫn có chút ấn tượng nên người này cũng không cần chấp nhất như vậy mới đúng chứ? Nhưng mà bình dân thì cũng đâu có cần nghĩ nhiều như vậy, mấy vấn đề này thì họ vẫn cứ mù quáng mà tin vào danh tiếng của đại sư luyện dược sư thôi.
Dạ U gật đầu nói: "Hình như là có người cố ý thổi phồng hướng đi của dư luận."
Cho dù là ở thế giới nào thì ngôn luận đều có thể giống như một con dao giết người vô hình không đổ máu.
Dạ U nhướn mày nói: "E là tên Mạc Lạc này thật sự rất có thiên phú rồi."
Trình Chu lắc đầu nói: "Thôi kệ đi, chờ đến tối thì chúng ta đi cứu người."
Trình Chu cũng không hy vọng là trình độ luyện dược của Mạc Lạc rất cao siêu gì cho cam, biết chữ là được rồi. Hắn cũng quá sợ việc mù chữ này rồi, quá vất vả.
Đêm vừa buông xuống, Trình Chu cũng mang Dạ U lẻn vào bên trong địa lao, phía bên trong địa lao cũng xuất hiện một người đang quỳ rạp trên mặt đất, trên người đầy vết thương.
Nghe thấy động tĩnh thì người đang quỳ rạp dưới đất cũng mở mắt ra.
"Mạc Lạc?" Trình Chu thử hỏi.
Người đàn ông cũng từ từ tỉnh táo lại rồi dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía Trình Chu và Dạ U mà thều thào: "Tên Eugene kia còn không chịu từ bỏ ý định sao? Lần này các ngươi muốn dùng thủ đoạn gì nữa vậy? Bỏ cuộc đi, có chết ta cũng không giao bút ký của gia tộc mình ra đâu, các ngươi đừng hy vọng nữa."
Trình Chu nghiêng đầu rồi thầm nghĩ: Tên Eugene này quả nhiên có vấn đề mà, nhưng mà chuyện này cũng đâu có quan hệ gì với hắn.
Trình Chu lấy một mảnh giấy ra đưa tới trước mặt Mạc Lạc, trên mảnh giấy có viết một vài văn tự kỳ dị mà Dịch Thù Tuyết tự vẽ lại.
"Ngươi biết những ký tự này không?" Trình Chu hỏi nhanh.
Mạc Lạc quay đầu đi, cười lạnh một tiếng và không thèm để ý đến Trình Chu. Sắc mặt cũng hiện lên vẻ khinh thường trào phúng.
Dạ U: "Hắn ta nhận thức những văn tự này. Chúng ta đem người ra trước đã."
Trình Chu gật đầu nói: "Được."
Mạc Lạc nhìn Trình Chu và Dạ U cũng có chút hoảng sợ nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
Dạ U đập một cái làm Mạc Lạc hôn mê bất tỉnh.
Nghe được động tĩnh trong nhà lao nên mấy tên lính canh cũng xông vào. Nhìn thấy người đang bị giam không cánh mà bay thì mấy tên lính canh cũng rất hoảng sợ, chỉ trong chốc lát thì bên trong địa lao cũng biến thành một mảnh hỗn loạn.
End chap 125
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.