Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 18:
Yến Kha
27/04/2024
Giọng nói của cô gái rất ngọt ngào, giọng điệu cố ý kéo dài ẩn chứa một chút oán hận hoặc là làm nũng, ngón tay đang nhẹ nhàng cầm lấy tách trà của Phó Hoài Yến trở nên cứng ngắc, cần thân tách trà.
Trước mặt anh là tách trà được Thời Khanh đưa tới, ngón tay mảnh mai trắng nõn của cô gái không hề rút lại mà hướng về phía anh, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, cô bướng bỉnh nhìn anh.
“Cháu có việc gì?” Phó Hoài Yến vừa cầm lấy ấm trà vừa nói.
Lơ đãng rót trà vào chiếc tách vừa được đưa qua, rồi lại rót thêm một ít cho mình, vươn cánh tay dài ra đẩy chiếc tách lại cho Thời Khanh.
"Ông nội bảo cháu đi theo chú nhỏ, lúc đến công ty không thấy chú nên cháu mới tới đây." Phó Từ tự rót cho mình một tách trà, uống vài ngụm rồi bấm chuông báo cho người bên ngoài đi vào.
“Đổi ấm khác đi, trà này pha nhạt quá.” Phó Từ không hề nhận ra trong căn phòng riêng này mình là kẻ thừa thãi, nói tiếp: “Thật ra cháu muốn đến quân khu, nhưng chú hai lại không cần cháu."
Phó Hoài Yến ra hiệu cho người vào đổi trà đi ra ngoài. "Không cần đổi, cháu đến công ty trước đi, lúc nào về thì chú sẽ gọi cháu."
“Hai người còn chưa nói xong à?” Phó Từ quay đầu lại nhìn Thời Khanh, người vẫn luôn im lặng từ khi anh ta vào. Trước ngày hôm qua, anh ta chưa từng nhìn thấy cô con gái được nhà họ Thời che giấu nhiều năm như vậy.
Nghe đồn từ khi có hôn ước, nhà họ Thời đã không hề cho cô gặp người ngoài, thuê giáo viên đặc biệt về nhà dạy học, một lòng chuẩn bị để liên hôn, anh ta chỉ nghe thôi đã cảm thấy người như vậy vô cùng nhàm chán rồi.
“Cháu còn chưa muốn kết hôn.” Phó Từ nhìn cô gái đang chuẩn bị ngồi sang góc bàn bên kia, quả nhiên là nhàm chán, đã là thời đại nào rồi mà còn bày ra bộ dạng nam nữ thụ thụ bất thân như thế chứ. “Nhưng mà nếu cô bằng lòng chờ thì qua mấy năm nữa tôi có thể suy xét một chút.”
Thời Khanh hơi nghiêng đầu nhìn về phía hoa văn cổ điển trên bàn. Không phải cô không muốn mắng chửi anh ta, mà chỉ là cô cảm thấy người và chó không có ngôn ngữ chung.
“Sao hôm qua cô lại không xuất hiện nữa, bị ly rượu của tôi dọa sợ ngây người à?” Phó Từ vẫn còn không chịu buông tha, tiếp tục nói chuyện với cô.
Thời Khanh chỉ đơn giản là di chuyển đến phía Phó Hoài Yến ở đối diện, dùng ngón tay cầm tách trà, đặt ở trước mặt anh.
“Uống hết rồi.”
Cô nhớ rõ lúc Phó Hoài Yến vẫn còn là sinh viên, anh chỉ nhẫn nại với tiểu bối, cho dù có bảo anh đẩy xích đu cả buổi chiều, sắc mặt anh cũng không hề thay đổi, sau này Thời Triều lại nói với cô, đó là chiếm hời của con gái nhà người ta.
Nhà họ Phó đã nhiều năm không có em gái, ngay cả cháu gái cũng không có, cho nên khó tránh khỏi việc hâm mộ nhà người khác có con gái.
Hôm qua Thời Khanh cũng phát hiện ra điểm lợi này, nên đơn giản là tận dụng luôn.
Phó Hoài Yến nhìn cô gái đang dịch sang, còn cả chiếc tách mà cô tự tin bảo anh rót trà vào, không hề động đậy.
"Chú nhỏ, chú chỉ cần giả vờ thôi. Chú giúp cháu lừa chỗ ông nội nha." Phó Từ cũng nhận thấy Thời Khanh có vẻ quen thuộc với chú mình hơn.
"Đừng tưởng rằng nịnh bợ chú nhỏ là có thể đạt được điều mình muốn." Anh ta nhìn về phía Phó Hoài Yến vẫn đang giữ bộ dáng cách ly người sống. "Còn cả chú nhỏ nữa, nếu chú muốn có con gái mình thì tự sinh một đứa đi, để ông nội đỡ phải nhằm vào cháu nữa.”
Trước mặt anh là tách trà được Thời Khanh đưa tới, ngón tay mảnh mai trắng nõn của cô gái không hề rút lại mà hướng về phía anh, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, cô bướng bỉnh nhìn anh.
“Cháu có việc gì?” Phó Hoài Yến vừa cầm lấy ấm trà vừa nói.
Lơ đãng rót trà vào chiếc tách vừa được đưa qua, rồi lại rót thêm một ít cho mình, vươn cánh tay dài ra đẩy chiếc tách lại cho Thời Khanh.
"Ông nội bảo cháu đi theo chú nhỏ, lúc đến công ty không thấy chú nên cháu mới tới đây." Phó Từ tự rót cho mình một tách trà, uống vài ngụm rồi bấm chuông báo cho người bên ngoài đi vào.
“Đổi ấm khác đi, trà này pha nhạt quá.” Phó Từ không hề nhận ra trong căn phòng riêng này mình là kẻ thừa thãi, nói tiếp: “Thật ra cháu muốn đến quân khu, nhưng chú hai lại không cần cháu."
Phó Hoài Yến ra hiệu cho người vào đổi trà đi ra ngoài. "Không cần đổi, cháu đến công ty trước đi, lúc nào về thì chú sẽ gọi cháu."
“Hai người còn chưa nói xong à?” Phó Từ quay đầu lại nhìn Thời Khanh, người vẫn luôn im lặng từ khi anh ta vào. Trước ngày hôm qua, anh ta chưa từng nhìn thấy cô con gái được nhà họ Thời che giấu nhiều năm như vậy.
Nghe đồn từ khi có hôn ước, nhà họ Thời đã không hề cho cô gặp người ngoài, thuê giáo viên đặc biệt về nhà dạy học, một lòng chuẩn bị để liên hôn, anh ta chỉ nghe thôi đã cảm thấy người như vậy vô cùng nhàm chán rồi.
“Cháu còn chưa muốn kết hôn.” Phó Từ nhìn cô gái đang chuẩn bị ngồi sang góc bàn bên kia, quả nhiên là nhàm chán, đã là thời đại nào rồi mà còn bày ra bộ dạng nam nữ thụ thụ bất thân như thế chứ. “Nhưng mà nếu cô bằng lòng chờ thì qua mấy năm nữa tôi có thể suy xét một chút.”
Thời Khanh hơi nghiêng đầu nhìn về phía hoa văn cổ điển trên bàn. Không phải cô không muốn mắng chửi anh ta, mà chỉ là cô cảm thấy người và chó không có ngôn ngữ chung.
“Sao hôm qua cô lại không xuất hiện nữa, bị ly rượu của tôi dọa sợ ngây người à?” Phó Từ vẫn còn không chịu buông tha, tiếp tục nói chuyện với cô.
Thời Khanh chỉ đơn giản là di chuyển đến phía Phó Hoài Yến ở đối diện, dùng ngón tay cầm tách trà, đặt ở trước mặt anh.
“Uống hết rồi.”
Cô nhớ rõ lúc Phó Hoài Yến vẫn còn là sinh viên, anh chỉ nhẫn nại với tiểu bối, cho dù có bảo anh đẩy xích đu cả buổi chiều, sắc mặt anh cũng không hề thay đổi, sau này Thời Triều lại nói với cô, đó là chiếm hời của con gái nhà người ta.
Nhà họ Phó đã nhiều năm không có em gái, ngay cả cháu gái cũng không có, cho nên khó tránh khỏi việc hâm mộ nhà người khác có con gái.
Hôm qua Thời Khanh cũng phát hiện ra điểm lợi này, nên đơn giản là tận dụng luôn.
Phó Hoài Yến nhìn cô gái đang dịch sang, còn cả chiếc tách mà cô tự tin bảo anh rót trà vào, không hề động đậy.
"Chú nhỏ, chú chỉ cần giả vờ thôi. Chú giúp cháu lừa chỗ ông nội nha." Phó Từ cũng nhận thấy Thời Khanh có vẻ quen thuộc với chú mình hơn.
"Đừng tưởng rằng nịnh bợ chú nhỏ là có thể đạt được điều mình muốn." Anh ta nhìn về phía Phó Hoài Yến vẫn đang giữ bộ dáng cách ly người sống. "Còn cả chú nhỏ nữa, nếu chú muốn có con gái mình thì tự sinh một đứa đi, để ông nội đỡ phải nhằm vào cháu nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.