Hàn Tâm Hóa Mộng Kiếp

Chương 3:

Dạ Thiên Tinh

08/09/2022

Thần cung bỗng chốc rơi vào bầu không khí trầm mặc, tất cả tiên nhân đều đang xem xét phản ứng của Thần đế bệ hạ.

Thần đế: "Thanh thần, khanh cảm thấy đan dược này, ta rất cần sao, ý tứ của khanh là... thường ngày ta không dễ nhìn."

Thanh thần vội vàng đáp lời: "Thần không có ý đó, nhìn khắp thần cung này, ai lại có mỹ mạo như thần đế bệ hạ, thần chỉ là có tâm ý chế tạo đan dược này, để phụ trợ thêm cho người thôi."

Thần đế: "Vậy sao?"

Thanh thần: "Thần không dám có nửa lời nói dối."

Khuynh Tình nghe qua đối đáp của Thần đế bệ hạ và Thanh thần thì suy nghĩ.

Nếu công tâm mà nói, thì đúng là nhìn khắp tam giới, chứ không riêng gì thần cung này, mỹ nhan của Thần đế bệ hạ, chỉ có thua một người là Đế tôn, ngoài ra, ta cũng chưa từng gặp được người nào, có nhan sắc vượt qua họ.

Đan dược của Thanh thần gia gia, tuy có làm người khác hiểu lầm là có ý chê bai, nhưng thật ra lại là thứ tốt để bảo dưỡng nhan sắc, các tiên cô cũng sẽ rất thích thú.

Thần đế: "Thôi vậy, hôm nay yến thọ của bổn tọa, coi như không trách tội ngươi, nhưng hình phạt vẫn phải có.

Ngày mai bắt đầu đến Bách Linh cung, chăm sóc Bách Linh quả một trăm năm đi."

Thanh thần: "Tạ Thần đế bệ hạ đã giơ cao đánh khẽ, ngày mai thần sẽ đến Bách Linh cung nhận việc."

Một trăm năm của ta phải về với việc chăm sóc cây sao, vậy đan dược của ta thì ai làm a.

Thần đế: "Các vị mời tiếp tục nhập tiệc, hôm nay bản tọa cũng rất vinh hạnh, khi Đế tôn đã đến tham dự."

Đế tôn: "Bệ hạ đã khách sáo."

"Đế tôn hôm nay vẫn anh khí ngút trời, làm cho chúng tiên tử không ai là không si mê, chẳng hay ngài đã tìm được người nào ưng ý chưa?" Vương Khả Ninh nói.

Vương Khả Ninh là thần quan trong cung Đại Thừa, chuyên phụ trách đào tạo thiên binh, tính tình hiếu thắng và thích xen vào chuyện riêng tư của người khác.

Trần Thiếu Chính: "Đúng đó Đế tôn, nếu ngài vẫn chưa có người hợp ý.

Chi bằng tiểu thần đưa đến cho ngài sổ ghi chép, về tất cả các tiên tử trên thần cung này.

Để ngài từ từ chọn lựa, năm nay cũng có vài người mới vừa phi thăng."

Tường Vân công chúa: "Các người không cần phải đứng ra lo chuyện này, thân phận Đế tôn cao quý.

Sao hôn phối của ngài có thể là những người có địa vị tầm thường được chứ, nếu các người có thời gian, nên lo việc của mình đi.

Có muốn lo hôn sự của Đế tôn thì cũng là do Thiên Minh thần quan phụ trách, đến lượt các ngươi bàn đến."

Thiên Minh thần quan: "..." công chúa, người không cần kéo ta vào chuyện này, ta không thể phụ trách.

Trần Thiếu Chính: "Ý công chúa tiểu thần đã hiểu."

Vương Khả Ninh: "Công chúa đây là viên ngọc quý của Thần đế, phải chăng rất hợp với Đế tôn đại thần quan."

Tường Vân công chúa e thẹn nhìn qua Đế tôn, để xem xét thái độ của người.

Chúng tiên có mặt cũng tò mò không kém, đang xem trò vui sắp diễn ra.

Thần đế: "Hôm nay các vị lại bàn đến việc này, trước nay không ít người đã phạm quy tắc, e rằng mức độ xử phạt vẫn chưa đủ nghiêm minh rồi.

Đế tôn ngài đừng trách, là do ta thường ngày không quản chế nghiêm.

Hai người các ngươi, năm nay không cần nhận bổng lộc nữa."

Trần Thiếu Chính và Vương Khả Ninh cùng đồng thanh: "Thần tuân lệnh."

Thần đế: "Tường Vân mau xin lỗi Đế tôn đi, con làm vậy còn ra thể thống gì nữa."

Đế tôn: "Không sao, Thần đế bệ hạ đã hữu lễ, ta không dám nhận."



Tường Vân tiên tử đứng lên hướng về phía Đế tôn hành lễ: "Tiểu thần xin tạ lỗi với Đế tôn, sau này sẽ không dám nhiều lời."

Đế tôn gật đầu, xem như đã nhận lời xin lỗi của Tường Vân tiên tử.

Các tiên tử khác cũng thu liễm lại ánh nhìn của mình, các nàng chỉ là tiên tử bình thường.

Không phải Tường Vân tiên tử, thân phận là cháu gái của Thần đế bệ hạ, nếu phạm phải sai lầm, sẽ bị trừng phạt.

Thanh thần: "... Sao lại có người dám đi mai mối cho Đế tôn chứ."

Khuynh Tình: "Là do ngài ấy quá lạnh lùng, đã trải qua mấy ngàn năm vẫn không quan tâm chuyện hôn sự, nên chúng tiên gia có chút gấp gáp giúp thôi."

Hơn nữa, có quá nhiều tiên tử muốn giành lấy vị trí Đế phi đó, cho nên gây ra nhiều sóng gió ngầm.

Thanh thần: "Chỉ là Đế tôn ngài ấy... thôi đi chúng ta dùng bữa đi, con xem, món này chắc chắn rất ngon."

Khuynh Tình: "Ngài ấy làm sao, con nhiều lần đến phủ của Thiên Minh thần quan để hỏi về tình duyên của ngài ấy, đều nhận được một câu trả lời "tất cả là định mệnh".

Sự thật chính là như vậy, con có muốn biết thêm cũng không được, chẳng phải con đã hỏi hơn ngàn năm qua rồi sao.

Thanh thần: "Bây giờ Thiên Minh hắn nhìn thấy con, đã không muốn tiếp đón rồi, hãy để cho vận mệnh quyết định đi thôi."

Khuynh Tình: "..."

Bữa tiệc về sau, ai nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, phải làm gì thì làm cái đó, vô cùng an phận.

Yến thọ kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, chúng tiên gia ai nấy đều trở về chỗ ở của mình.

Khi Đế tôn hành lễ ra về, có biết bao nhiêu ánh mắt trông ngóng nhìn theo đầy tiếc nuối, Khuynh Tình cũng không ngoại lệ, qua lần này chắc phải chờ yến thọ lần tiếp theo, mới có thể nhìn thấy ngài ấy.

Khuynh Tình và Thanh thần cùng nhau đi trở về, trên đường còn chạm mặt Tường Vân tiên tử.

Khuynh Tình: "Tường Vân tiên tử."

Thanh thần: "Công chúa"

Tường Vân tiên tử: "Hai người các ngươi lúc nào cũng đi chung với nhau, nên đều không tăng nổi linh lực.

Thanh thần, đan dược dưỡng nhan có thể cho ta lấy thêm không?"

Thanh thần: "Tất nhiên là được, có điều số lượng đan dược làm ra lần này đều tặng cho Thần đế bệ hạ, ta sẽ quay về làm cái khác, sau đó đem qua cung của người sau."

Tường Vân tiên tử: "Được, nhanh một chút, còn ngươi nữa tu luyện bao nhiêu năm linh lực cũng chỉ ít ỏi như vậy.

Sau này ngươi an phận một chút."

Không hiểu sao Thần đế gia gia lại xem ngươi như cháu gái, yêu thương không kém gì ta.

Nhưng ta mới là cháu gái của người kia mà.

Nói rồi Tường Vân tiên tử cũng hóa thành tinh quang, bay về hướng cung điện của mình.

Thanh thần: "Đừng để tâm lời công chúa nói."

Khuynh Tình: "Thanh thần gia gia, con là do Thần đế bệ hạ đưa về thần cung, tiên tịch cũng là người cho con."

Rất nhiều lần ta hỏi người xuất thân của mình, người đều nói ta được sinh tại thần giới nhưng lại được nuôi dưỡng ở hoa giới, ngoài ra không có gì khác.

Thanh thần: "Hiện giờ con rất tốt không nên suy nghĩ quá nhiều, có thời gian thì tập trung tu luyện, nâng cao linh lực, mới có thể tự bảo vệ bản thân."

Khuynh Tình: "Con đã hiểu."

Sau khi trở về Kỳ Tình cung, Liên Khanh còn chưa đi nghỉ, mà vẫn đang chờ đợi nàng về.



Khuynh Tình: "Liên Khanh, ta đã nói cứ đi nghỉ ngơi trước, đừng chờ ta mà."

Liên Khanh: "Tiểu thần muốn đợi người trở về mới yên tâm, hôm nay ở yến thọ người có gặp được Đế tôn không?"

Khuynh Tình: "Đã gặp qua, lần này không phải chỉ đứng nhìn từ xa thôi, mà ta còn có cơ hội trực tiếp gặp mặt và nói chuyện cùng ngài ấy."

Liên Khanh: "Vậy thì tốt rồi chủ nhân, xem như đã tiến thêm một bước, là ngài ấy chủ động trò chuyện cùng người sao?"

Khuynh Tình: "Không phải, là do thiếp mời của ta Thanh thần gia gia đang giữ, trùng hợp ngài ấy đi đến có nói giúp ta vài lời, sau đó ta từ chối đi vào cùng ngài ấy, chỉ như vậy thôi".

Liên Khanh: "Có phải người vào thì sợ Thanh thần sẽ tìm người, nhưng quan trọng nhất là sợ các tiên tử để tâm khi người đi cùng Đế tôn, và người sợ đem đến tin đồn không hay cho Đế tôn."

Khuynh Tình gật đầu, Liên Khanh quả nhiên là hiểu được tâm ý của nàng, hai người tuy là chủ tớ, nhưng nàng chưa từng xem Liên Khanh như người hầu hạ.

Ngàn năm qua, luôn xem nàng ấy như muội muội của mình.

Khuynh Tình: "Ngươi rất hiểu ta."

Liên Khanh đã ở bên chủ nhân của nàng ngàn năm, tính cách cũng như suy nghĩ của chủ nhân nàng hiểu được phần nào.

Cũng đã một ngàn năm trôi qua, kể từ khi nàng còn là một tiểu tiên nữ mới vừa phi thăng, trên thần cung này không quen biết ai, luôn bị người khinh ghét.

Trong một lần yến tiệc, nàng chịu trách nhiệm dâng trái cây, vô tình làm rơi tất cả vào người một vị thần quan.

Lúc nàng đang bị trách mắng và sắp bị người đưa đi chịu phạt, thì Thanh thần là người ra tay cứu giúp.

Sau đó nàng mới biết, Thanh thần ra tay cứu nàng, hoàn toàn là do chủ nhân Khuynh Tình tiên tử cầu xin giúp, biết được việc này, nàng đã nguyện đi theo hầu cận chủ nhân đến tận bây giờ.

Khuynh Tình gọi Liên Khanh nhiều lần nhưng nàng ta vẫn đang suy nghĩ, không có phản ứng.

Liên Khanh: "A thật xin lỗi chủ nhân, tiểu thần suy nghĩ vài việc thôi, quà tặng người dâng hôm nay, Thần đế bệ hạ không nói gì chứ."

Khuynh Tình: "Vẫn chưa thấy ngài ấy nói gì, chắc chắn là không có vấn đề, gốc lam mẫu đơn đó là vật quý giá, đem làm quà tặng là rất hợp."

Thanh thần gia gia lại đi tặng tiên dược dưỡng nhan cho Thần đế bệ hạ.

Sau đó còn bị phạt đến Bách Linh cung phục dịch 100 năm, haiz..."

Liên Khanh cũng đã đi nghỉ, ta cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm, hôm nay cũng mệt mỏi rồi.

Thiên Dược điện.

Thanh thần đang nằm trên chiếc ghế dựa thường ngày của mình mà suy nghĩ, công chúa kêu ta chế đan dược cho người.

Nhưng là đan dược mới chế lần trước, ta còn chưa thử nghiệm đâu, đã vội vàng đem đi làm quà mừng, không biết có tác dụng ngoài ý muốn gì hay không nữa đây.

Tạm thời ta nên hoãn lại việc điều chế, mà nên thử thuốc xem sao.

Nói rồi Thanh thần tự mình lấy ra một viên uống vào, cảm nhận được cơ thể có sự thay đổi mạnh mẽ, Thanh thần vội dùng pháp thuật mở ra một màn thủy kính để soi thử.

Lúc nhìn thấy rõ gương mặt trong thủy kính Thanh thần rất ngạc nhiên, a cái gì vậy, lâu lắm rồi ta mới thấy lại gương mặt soái khí ngời ngời này, thật hoài niệm quá khứ.

Tính ra ngày xưa ta đây cũng là một vị thần quan vô cùng anh tuấn, làm say mê biết bao vị tiên tử.

Thật không ngờ đan dược này thật sự tốt, không những có thể bảo dưỡng mà còn có tác dụng hồi sinh thanh xuân.

Lần này người người trên thần cung này sẽ tìm đến ta rồi haha... haha... bây giờ đi ngủ một giấc đã.

Với gương mặt soái khí này của ta, chắc chắn đêm nay sẽ mơ đẹp rồi, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính vậy.

Tính ra ngày mai ta phải đi Bách Linh cung nhận việc chăm sóc vườn Bách Linh quả còn gì, còn là một trăm năm thật dài nha, nếu vậy đan dược mà công chúa muốn lấy, ta không phải làm nữa.

Thanh thần ngủ một giấc đến sáng hôm sau, chưa kịp làm gì thì đã có tiên thị chạy vào, báo có việc gấp ngoài nội phủ, cần giải quyết nhanh.

Tiên thị: "Thanh thần đại nhân, người nhanh lên đi ạ, việc không thể chờ được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Tâm Hóa Mộng Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook