Chương 94: Ai Sợ Ai Chứ
Lưu Hương
07/07/2021
Lúc này, Triệu Húc Hàn đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng, trong lòng anh cũng rất mâu thuẫn, món quà như vậy quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Anh mua hai món ám khí với cái giá lớn như vậy, là quyết định kéo cô vào vòng nguy hiểm sao?
Nhưng cô chưa học được cách đối phó với nguy hiểm, vậy sau này làm sao cô có thể sóng vai bên anh?
Như thế có phải là quá tàn nhẫn đối với cô không?
Nhưng cô muốn trở thành một phóng viên, công việc này cũng khá nguy hiểm, để cô ấy có thể lớn lên một cách an toàn, anh không thể không tàn nhẫn với cô một chút.
Chỉ là nhìn khuôn mặt nhỏ rối như tơ vò của cô, sao anh lại khó chịu như vậy?
Cô đơn thuần như vậy, đáng ra không nên gặp phải nguy hiểm, đúng không?
Tiếng gõ cửa kéo Triệu Húc Hàn từ trong suy nghĩ trở về: "Vào đi."
Kỷ Hi Nguyệt mở cửa ra đi vào, cười he he nói: "Anh Hàn, cảm ơn vì món quà của anh. Em rất thích, anh ra ăn tối đi.”
Kỷ Hi Nguyệt hơi ảo não. Bởi vì cho dù không thích cũng không thể hiện ra ngoài, dù sao đây cũng là một món quà, hơn nữa Triệu Húc Hàn cũng thật sự chỉ nghĩ cho an toàn của cô mà thôi.
Nghĩ đến kiếp trước cô bị Tần Hạo đẩy xuống lầu, nếu như phát hiện ra nguy hiểm sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ sự xuất hiện và sự ép buộc của Triệu Húc Hàn khiến cô không thể không nhận thức được sự nguy hiểm, cho dù thế nào cũng là tốt cho cô.
Điều duy nhất cô ấy không thích nghi được chỉ là về mặt tâm lý mà thôi, nhưng cô tin rằng mình có thể thích ứng từ từ, mà cũng không phải nhất định cần dùng, chỉ là để đề phòng thôi mà.
“Ừ.” Triệu Húc Hàn đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt hơi lúng túng đóng cửa lại, lè lưỡi, cô nhìn chiếc vòng trên tay trái và chiếc nhẫn trên tay phải, càng nhìn lại càng thấy thích.
Khi Triệu Húc Hàn đi xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong phòng ăn vẫn không ngừng nghịch chiếc vòng tay, hết lần này đến lần khác bắn lưỡi dao ra rồi lại thu về, càng ngày càng thấy hay.
“Buổi tối tiếp tục tập cách tự vệ.” Triệu Húc Hàn bước tới, khi ngồi xuống còn thản nhiên nói.
Khuôn mặt vui vẻ và phấn khích của Kỷ Hi Nguyệt sụp đổ trong nháy mắt, cơ thể cô vẫn còn khó chịu, vẫn còn phải tập tiếp ư?
“Cần mát xa không?” Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn vẻ mặt cô uất ức của cô.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ bừng ngay lập tức, cô vội lắc đầu và nói: "Không, không cần, tôi luyện là được chứ gì.”
Mặc dù mát xa xong ngủ rất ngon, cơ thể cũng dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúng túng ấy, cô thực sự không muốn trải qua một lần nữa.
Nhưng điều mà Kỷ Hi Nguyệt không ngờ tới là sau khi tập tự vệ buổi tối, Triệu Húc Hàn lại cầm kem mát xa đến phòng cô.
Cô mặc bộ đồ ngủ sẵn sàng đi ngủ, ngay khi nhìn thấy anh liền cảm thấy kinh hoàng.
“Anh Hàn, anh đây là?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh.
“Em vẫn cần xoa bóp, nằm xuống đi.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống bên giường cô.
Kỷ Hi Nguyệt giật giật khóe miệng nói: "Anh Hàn, em không cần xoa bóp đâu. Hiện tại em không sao rồi, chỉ hơi nhức xíu thôi."
Người đàn ông này có phải xoa bóp đến nghiện rồi không? Đây là cái hiện tượng gì thế?
Triệu Húc Hàn giương mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt ra lệnh đó khiến Kỷ Hi Nguyệt muốn ngó lơ cũng khó.
“Xoa đi!” Kỷ Hi Nguyệt giận dỗi.
Vừa nói xong liền trực tiếp cởi quần áo ra trước mặt Triệu Húc Hàn, nghĩ thầm dù sao anh cũng không coi cô là phụ nữ, cô cũng không cần coi anh là đàn ông là được rồi.
Ai sợ ai chứ!
Khi Triệu Húc Hàn nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đứng trước mặt mình, bắt đầu cởi nút áo trước ngực, nội tâm anh ta lập tức trở nên căng thẳng.
Một thoáng hoảng hốt lướt qua trong mắt anh, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đang tức giận không nhìn ra được.
Triệu Húc Hàn cúi đầu xuống. Thực ra trong lòng Kỷ Hi Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng khi làm thật, cô vẫn hơi lo sợ, sau khi cởi được hai cái cúc áo, cô lén nhìn về phía Triệu Húc Hàn.
…….
Nhưng cô chưa học được cách đối phó với nguy hiểm, vậy sau này làm sao cô có thể sóng vai bên anh?
Như thế có phải là quá tàn nhẫn đối với cô không?
Nhưng cô muốn trở thành một phóng viên, công việc này cũng khá nguy hiểm, để cô ấy có thể lớn lên một cách an toàn, anh không thể không tàn nhẫn với cô một chút.
Chỉ là nhìn khuôn mặt nhỏ rối như tơ vò của cô, sao anh lại khó chịu như vậy?
Cô đơn thuần như vậy, đáng ra không nên gặp phải nguy hiểm, đúng không?
Tiếng gõ cửa kéo Triệu Húc Hàn từ trong suy nghĩ trở về: "Vào đi."
Kỷ Hi Nguyệt mở cửa ra đi vào, cười he he nói: "Anh Hàn, cảm ơn vì món quà của anh. Em rất thích, anh ra ăn tối đi.”
Kỷ Hi Nguyệt hơi ảo não. Bởi vì cho dù không thích cũng không thể hiện ra ngoài, dù sao đây cũng là một món quà, hơn nữa Triệu Húc Hàn cũng thật sự chỉ nghĩ cho an toàn của cô mà thôi.
Nghĩ đến kiếp trước cô bị Tần Hạo đẩy xuống lầu, nếu như phát hiện ra nguy hiểm sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ sự xuất hiện và sự ép buộc của Triệu Húc Hàn khiến cô không thể không nhận thức được sự nguy hiểm, cho dù thế nào cũng là tốt cho cô.
Điều duy nhất cô ấy không thích nghi được chỉ là về mặt tâm lý mà thôi, nhưng cô tin rằng mình có thể thích ứng từ từ, mà cũng không phải nhất định cần dùng, chỉ là để đề phòng thôi mà.
“Ừ.” Triệu Húc Hàn đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt hơi lúng túng đóng cửa lại, lè lưỡi, cô nhìn chiếc vòng trên tay trái và chiếc nhẫn trên tay phải, càng nhìn lại càng thấy thích.
Khi Triệu Húc Hàn đi xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong phòng ăn vẫn không ngừng nghịch chiếc vòng tay, hết lần này đến lần khác bắn lưỡi dao ra rồi lại thu về, càng ngày càng thấy hay.
“Buổi tối tiếp tục tập cách tự vệ.” Triệu Húc Hàn bước tới, khi ngồi xuống còn thản nhiên nói.
Khuôn mặt vui vẻ và phấn khích của Kỷ Hi Nguyệt sụp đổ trong nháy mắt, cơ thể cô vẫn còn khó chịu, vẫn còn phải tập tiếp ư?
“Cần mát xa không?” Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn vẻ mặt cô uất ức của cô.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ bừng ngay lập tức, cô vội lắc đầu và nói: "Không, không cần, tôi luyện là được chứ gì.”
Mặc dù mát xa xong ngủ rất ngon, cơ thể cũng dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúng túng ấy, cô thực sự không muốn trải qua một lần nữa.
Nhưng điều mà Kỷ Hi Nguyệt không ngờ tới là sau khi tập tự vệ buổi tối, Triệu Húc Hàn lại cầm kem mát xa đến phòng cô.
Cô mặc bộ đồ ngủ sẵn sàng đi ngủ, ngay khi nhìn thấy anh liền cảm thấy kinh hoàng.
“Anh Hàn, anh đây là?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh.
“Em vẫn cần xoa bóp, nằm xuống đi.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống bên giường cô.
Kỷ Hi Nguyệt giật giật khóe miệng nói: "Anh Hàn, em không cần xoa bóp đâu. Hiện tại em không sao rồi, chỉ hơi nhức xíu thôi."
Người đàn ông này có phải xoa bóp đến nghiện rồi không? Đây là cái hiện tượng gì thế?
Triệu Húc Hàn giương mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt ra lệnh đó khiến Kỷ Hi Nguyệt muốn ngó lơ cũng khó.
“Xoa đi!” Kỷ Hi Nguyệt giận dỗi.
Vừa nói xong liền trực tiếp cởi quần áo ra trước mặt Triệu Húc Hàn, nghĩ thầm dù sao anh cũng không coi cô là phụ nữ, cô cũng không cần coi anh là đàn ông là được rồi.
Ai sợ ai chứ!
Khi Triệu Húc Hàn nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đứng trước mặt mình, bắt đầu cởi nút áo trước ngực, nội tâm anh ta lập tức trở nên căng thẳng.
Một thoáng hoảng hốt lướt qua trong mắt anh, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đang tức giận không nhìn ra được.
Triệu Húc Hàn cúi đầu xuống. Thực ra trong lòng Kỷ Hi Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng khi làm thật, cô vẫn hơi lo sợ, sau khi cởi được hai cái cúc áo, cô lén nhìn về phía Triệu Húc Hàn.
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.