Chương 315:
Hhaa
14/05/2024
Tuy nhiên phụ hoàng không quan tâm đến cảm nhận của mẫu phi mà lại nhét ngọc thể vào cúc huyệt đó, quả nho bị dập nát, khi rút ngọc thể ra, vì để lấy lòng phụ hoàng mà bà nỗ lực siết cúc huyệt không để nước nho chảy ra ngoài, bà còn nói “Ăn thật ngon Cúc huyệt của thần thiếp thí¢h nhất được ăn nho.”
Khó trách Khó trách chỉ cần phụ hoàng tới tẩm cung của mẫu phi thì bà đều để hắn ra ngoài.
Mỗi lần phụ hoàng tới thì ngày thứ hai mẫu phi sẽ phải ở trên giường tĩnh dưỡng nửa ngày, nhưng dù là như thế thì trên mặt của mẫu phi luôn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Hắn có thể thấy mẫu phi rất yêu phụ hoàng, nếu không thì ai có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy, Tiêu Phi Ngôn còn non nớt chưa học được nghệ thuật khống chế nữ nhân, không thể hiểu được sự sủng ái của nam nhân đối với nữ nhân, tɾong mắt hắn, đó là hành vi ngược đãi, tɾong lòng hắn thầm thề sẽ trở nên ma͙nh mẽ để bảo vệ mẫu phi, hơn nữa sau này hắn sẽ không giống với phụ hoàng mà sẽ đối xử thật tốt với nữ nhân mình yêu
Nhưng sau này Hoàng hậu nương nương rất kiêng kị bọn họ nên luôn gây khó dễ, tùy tiện tìm một lý do để đánh chửi mẫu phi, dùng roi đánh mông, rót thuốc vào âm đa͙o, dần dà thân thể của mẫu phi bị vị hoàng hậu này chơi hỏng, sau đó nằm liệt giường rất lâu
Bệnh tình của mẫu phi tɾong lòng Tiêu Phi Ngôn hiểu rõ, không bao lâu bà cũng không chịu được mà rời bỏ hắn.
Sau đó phụ hoàng lại coi hắn là kẻ thù đã giết mẫu phi, sau một đêm đó Tiêu Phi Ngôn đã trở nên trầm mặc ít nói.
Đương nhiên hắn hận, nhưng hắn lại càng hận bản thân mình vô năng hơn, hắn nhắm mắt làm ngơ với sự bỏ mặc của phụ hoàng, khi bị Hoàng hậu đánh đập hắn càng trở nên kiên ℭường hơn, với sự khi dễ của thái tử, hắn phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau bảy mùa xuân qua đi, mặc kệ nắng mưa hắn ngày ngày liều mạng luyện chữ luyện võ.
Một tiểu tử mười bốn tuổi kiên quyết lựa chọn con đường ra chiến trường, ở tɾong hoàng cung này không có một chút gì đáng giá để hắn lưu luyến cả, người duy nhất khiến hắn lưu luyến chính là tiểu tử luôn đi theo hắn gọi một tiếng Lục ca, đó là Thập tứ.
Mẹ quý nhờ con, con quý nhờ mẹ, không có mẫu phi ở đây hắn cũng không thể sống yên ổn tɾong cung, ở chiến trường lại càng nguy hiểm hơn, còn có hoàng hậu và bên nhà mẫu phi hắn luôn chèn ép, mười bốn tuổi nhưng hắn đã phải đối mặt với hai kẻ địch.
Dưới tình huống không có chỗ dựa, hắn tự dựa vào bản thân mình để sống sót, từ một tên tiểu tướng hắn đã lột xác thành một Đại tướng quân khiến mọi người nghe danh đã khiếp sợ, quanh hắn luôn có khí tức lạnh lẽo khiến mọi người không dám lại gần.
Một đứa trẻ mồ côi hai lăm tuổi bị bên ngoài đồn đại Lục gia trời sinh tính tình tàn bạo, hành hạ thị nữ đến chết.
Tác phẩm của Hoàng Hậu và Thái Tử nhằm gây họa cho Lục gia , đến nỗi nhóm tú nữ không ngừng cầu nguyện để không bị phân vào phủ Lục vương, nhưng hắn cũng không để bụng chuyện đó, hắn còn cảm thấy vui mừng vì được thanh nhàn, thoát khỏi phiền phức.
Việc tuyển chọn nữ quan chưa bao giờ nằm tɾong kế hoạch của hắn, những nữ tử được phân đến phủ Lục vương sẽ bị hắn cho làm nô lệ tình du͙c ở Lộng Nguyệt Cung, nghe có vẻ rất tàn nhẫn nhưng ai bảo các nàng lại là quân cờ mà hoàng hậu an bài đến bên cạn hắn, nếu các ngươi không coi trọng chủ nhân thì đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác.
Cho đến khi hoàng thượng quá ngứa mắt với tên không thê thiếp không con cái như hắn, lấy chuyện tịch thu binh phù để uy hiếp, mới có thể ép hắn tuyển tú.
Nhóm tú nữ nhìn thấy hắn thì tránh như tránh quỷ.
Ha ha, các nàng không muốn hắn cũng không ép, dù sao khi vào phủ cũng không lại gần hắn được, Đơn Phỉ Nhi và Quách Tĩnh Tĩnh cứ như vậy là người của hắn trên danh nghĩa.
Khó trách Khó trách chỉ cần phụ hoàng tới tẩm cung của mẫu phi thì bà đều để hắn ra ngoài.
Mỗi lần phụ hoàng tới thì ngày thứ hai mẫu phi sẽ phải ở trên giường tĩnh dưỡng nửa ngày, nhưng dù là như thế thì trên mặt của mẫu phi luôn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Hắn có thể thấy mẫu phi rất yêu phụ hoàng, nếu không thì ai có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy, Tiêu Phi Ngôn còn non nớt chưa học được nghệ thuật khống chế nữ nhân, không thể hiểu được sự sủng ái của nam nhân đối với nữ nhân, tɾong mắt hắn, đó là hành vi ngược đãi, tɾong lòng hắn thầm thề sẽ trở nên ma͙nh mẽ để bảo vệ mẫu phi, hơn nữa sau này hắn sẽ không giống với phụ hoàng mà sẽ đối xử thật tốt với nữ nhân mình yêu
Nhưng sau này Hoàng hậu nương nương rất kiêng kị bọn họ nên luôn gây khó dễ, tùy tiện tìm một lý do để đánh chửi mẫu phi, dùng roi đánh mông, rót thuốc vào âm đa͙o, dần dà thân thể của mẫu phi bị vị hoàng hậu này chơi hỏng, sau đó nằm liệt giường rất lâu
Bệnh tình của mẫu phi tɾong lòng Tiêu Phi Ngôn hiểu rõ, không bao lâu bà cũng không chịu được mà rời bỏ hắn.
Sau đó phụ hoàng lại coi hắn là kẻ thù đã giết mẫu phi, sau một đêm đó Tiêu Phi Ngôn đã trở nên trầm mặc ít nói.
Đương nhiên hắn hận, nhưng hắn lại càng hận bản thân mình vô năng hơn, hắn nhắm mắt làm ngơ với sự bỏ mặc của phụ hoàng, khi bị Hoàng hậu đánh đập hắn càng trở nên kiên ℭường hơn, với sự khi dễ của thái tử, hắn phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau bảy mùa xuân qua đi, mặc kệ nắng mưa hắn ngày ngày liều mạng luyện chữ luyện võ.
Một tiểu tử mười bốn tuổi kiên quyết lựa chọn con đường ra chiến trường, ở tɾong hoàng cung này không có một chút gì đáng giá để hắn lưu luyến cả, người duy nhất khiến hắn lưu luyến chính là tiểu tử luôn đi theo hắn gọi một tiếng Lục ca, đó là Thập tứ.
Mẹ quý nhờ con, con quý nhờ mẹ, không có mẫu phi ở đây hắn cũng không thể sống yên ổn tɾong cung, ở chiến trường lại càng nguy hiểm hơn, còn có hoàng hậu và bên nhà mẫu phi hắn luôn chèn ép, mười bốn tuổi nhưng hắn đã phải đối mặt với hai kẻ địch.
Dưới tình huống không có chỗ dựa, hắn tự dựa vào bản thân mình để sống sót, từ một tên tiểu tướng hắn đã lột xác thành một Đại tướng quân khiến mọi người nghe danh đã khiếp sợ, quanh hắn luôn có khí tức lạnh lẽo khiến mọi người không dám lại gần.
Một đứa trẻ mồ côi hai lăm tuổi bị bên ngoài đồn đại Lục gia trời sinh tính tình tàn bạo, hành hạ thị nữ đến chết.
Tác phẩm của Hoàng Hậu và Thái Tử nhằm gây họa cho Lục gia , đến nỗi nhóm tú nữ không ngừng cầu nguyện để không bị phân vào phủ Lục vương, nhưng hắn cũng không để bụng chuyện đó, hắn còn cảm thấy vui mừng vì được thanh nhàn, thoát khỏi phiền phức.
Việc tuyển chọn nữ quan chưa bao giờ nằm tɾong kế hoạch của hắn, những nữ tử được phân đến phủ Lục vương sẽ bị hắn cho làm nô lệ tình du͙c ở Lộng Nguyệt Cung, nghe có vẻ rất tàn nhẫn nhưng ai bảo các nàng lại là quân cờ mà hoàng hậu an bài đến bên cạn hắn, nếu các ngươi không coi trọng chủ nhân thì đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác.
Cho đến khi hoàng thượng quá ngứa mắt với tên không thê thiếp không con cái như hắn, lấy chuyện tịch thu binh phù để uy hiếp, mới có thể ép hắn tuyển tú.
Nhóm tú nữ nhìn thấy hắn thì tránh như tránh quỷ.
Ha ha, các nàng không muốn hắn cũng không ép, dù sao khi vào phủ cũng không lại gần hắn được, Đơn Phỉ Nhi và Quách Tĩnh Tĩnh cứ như vậy là người của hắn trên danh nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.