Chương 138:
Libenia, 리베냐
20/09/2024
Những lời liên tiếp bị phơi bày khiến Grace lại rơi vào trạng thái choáng váng.
“Mẹ ngày càng phụ thuộc vào rượu, đến mức anh phải đưa mẹ vào bệnh viện.”
“Cái gì? Sao anh không nói với em?”
“Anh sợ em sẽ thất vọng quá. Em lúc nào cũng coi mẹ như một anh hùng và chỉ muốn thấy những hình ảnh đẹp đẽ về mẹ thôi. Và mẹ cũng cảm thấy xấu hổ khi nhìn em, mẹ đã dặn anh đừng nói.”
“Dù thế nào đi nữa….”
Grace cố nén cảm xúc trào dâng và hỏi:
“Vậy… chuyện đã xảy ra như thế nào?”
Joe im lặng. Môi anh ta trùng xuống, và mắt anh ta từ từ đỏ hoe.
“… Tự kết liễu sao?”
Khi anh khẽ gật đầu, Grace đưa tay run rẩy che mặt.
Mẹ cô đã là mục tiêu suốt đời của cô. Lời nói của vị anh hùng vĩ đại đó với cô không khác gì luật pháp và kinh thánh.
Nhưng hóa ra mẹ cô lại bị bóc lột đến mức tàn nhẫn và kết thúc một cách thê thảm như vậy.
“Anh đã quyết định rồi sau khi đọc được điều này.”
Joe nhặt cuốn nhật ký rơi khỏi tay Grace, phủi bụi và tiếp tục nói.
“Anh phải rời đi. Trước khi áp lực mà mẹ phải chịu đựng chuyển sang anh và Martha.”
“Vậy… đó là lý do anh rời đi. Em từng nghĩ rằng anh đã yêu và phản bội lý tưởng cùng đồng đội của mình….”
Grace đã từng hiểu lầm và thất vọng, nghĩ rằng anh trai mình đã gục ngã trước thực tế xấu xa. Cô không thể nói thêm gì nữa.
“Phải, đó là lý do anh không thể đưa em theo. Em còn nhớ chứ?”
“… Phải.”
Grace vẫn nhớ như in. Cô nhớ đã phản ứng đầy cảm xúc, chỉ trích anh khi anh nói sẽ rời đi cùng người yêu là Martha.
Khi nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào, hàng loạt cảm xúc lại dâng trào và hỗn loạn trong lòng cô. Lần này, không chỉ đôi tay mà toàn thân cô cũng run rẩy.
“Anh đã nghĩ sẽ nói sự thật cho em, nhưng anh phải đợi đến khi em bắt đầu nghi ngờ một chút.”
“Vì vị hôn phu của em là Jimmy.”
Joe gật đầu.
“Anh sợ nếu em biết, em sẽ kể hết mọi chuyện với Jimmy. Khi đó, bọn anh sẽ bị nhóm của Blanchard cướp sạch cả tài sản mà mẹ đã để lại khó nhọc lắm mới giữ được, hoặc tệ hơn, bị trừ khử.”
Grace ngước lên, nhìn Joe với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Và anh nghĩ, dù em có nhận được di sản thì em cũng sẽ dâng nó cho Jimmy, bảo cậu ta dùng làm quỹ quân sự.”
“Di sản sao?”
Joe lục lọi túi áo khoác cũ và đưa ra thứ gì đó. Đó là chiếc phong bì mà anh đã mang theo cùng cuốn nhật ký.
“Sau khi cha, không, Jonathan Riddle, tên ác quỷ đó chết, mẹ đã tìm và giấu đi số tài sản mà hắn ta cất giấu, dự định để lại cho chúng ta.”
Grace vội vàng xé phong bì. Bàn tay cô, lúc này đang cầm bức thư, run rẩy ngày càng mạnh hơn khi cô mở và đọc nó.
“Grace…”
Joe tiến lại gần, đặt tay lên vai cô khi thấy em gái mình mở to mắt và cắn chặt môi. Trong bàn tay dịu dàng của anh, toát lên nỗi xót xa và hối hận.
“Em… em ổn mà.”
Nói rằng mình ổn với một giọng run rẩy như vậy, có lẽ không có lời nào khó tin hơn.
“Em không thể ổn được. Lúc đó, anh cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân, và anh biết với em sẽ còn tệ hơn nữa. Nhất là khi…”
Ánh mắt của Joe rơi xuống bụng của Grace. Anh thở dài, buông ra vài câu chửi thề và lẩm bẩm rằng đáng lẽ mình nên nói sớm hơn.
“Grace.”
Anh hỏi khi thấy cô vẫn tiếp tục đọc lá thư.
“Em sẽ rời bỏ Jimmy, đúng không?”
Câu hỏi đầy sự khẩn thiết mong muốn cô rời đi. Khi Grace gật đầu, Joe thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, không phải rời bỏ, mà là cô đã bị bỏ rơi, nhưng cô không thể thốt nên lời. Tuy nhiên, cô cũng không thể giấu mãi được.
“Còn đứa bé thì em định làm gì?”
“Đứa bé này không phải là con của Jimmy.”
Grace vừa nhanh chóng gấp lá thư đã đọc xong lại và bỏ vào phong bì, vừa thú nhận sự thật. Khi cô bỏ phong bì vào túi áo khoác và ngẩng đầu lên, Joe nhìn cô với đôi mắt hoang mang.
“Vậy thì… nó là con của ai…?”
Joe hỏi với giọng run rẩy, có lẽ anh đã có linh cảm không lành. Trực giác của anh có lẽ là đúng. Grace không giấu giếm và kể vắn tắt những gì đã xảy ra.
Cô bắt đầu từ việc lẻn vào biệt thự của một sĩ quan quân đội, việc anh ta quan tâm đến cô như một người phụ nữ, rồi Jimmy cùng các cấp trên ra lệnh cho cô dùng mỹ nhân kế, sự phản bội của Fred, và mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Cô không nói về những gì đã xảy ra trong thời gian bị giam trong biệt thự. Và Joe cũng không biết về quá khứ của cô với viên sĩ quan đó.
Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ. Khuôn mặt của Joe dần dần biến dạng, nắm tay của anh trở nên trắng bệch và run rẩy khi siết chặt.
Rầm. Cú đấm của anh giáng xuống bàn, khiến chiếc đèn lắc lư mạnh mẽ.
“Đồ khốn đáng xuống địa ngục!”
Người mà Joe đang nguyền rủa chính là Jimmy, người mà anh từng quý mến như em ruột.
“Em có biết hắn đã hứa với anh điều gì không?”
Cuối cùng, anh tiết lộ rằng trước khi rời khỏi quân đội cách mạng, anh đã ép Jimmy phải hứa. Hứa rằng sẽ không lợi dụng Grace theo kế hoạch xấu xa của những kẻ lớn tuổi, và tuyệt đối không để cô tham gia mỹ nhân kế.
Khi Joe nhắc đến mỹ nhân kế, Jimmy đã tỏ ra khó chịu, nói rằng anh lo lắng quá mức.
“Tại sao tôi lại để người phụ nữ tôi yêu, người mẹ tương lai của các con tôi, phải trải qua thử thách như vậy? Tôi ghét ý tưởng đó hơn bất kỳ ai, nên đừng lo lắng.”
Và Joe đã dễ dàng nhận được lời hứa từ Jimmy, quá dễ dàng.
“Anh đã tin vào lời đó và để em ở lại…”
Joe ôm mặt đầy đau đớn. Anh cứ lẩm bẩm trong sự căm phẫn. “Anh sẽ giết hắn, sẽ xé xác cái thằng khốn đó ra.”
Nhưng Grace, người đã không còn mong đợi gì từ Jimmy, không cảm thấy buồn hay ngạc nhiên.
“Xin lỗi em. Thật sự, anh đã quá ngu ngốc. Anh xin lỗi.”
“Không phải lỗi của anh. Anh không cần phải xin lỗi.”
Grace an ủi anh và cài chặt áo khoác của mình.
“Em muốn ở lại lâu hơn, nhưng em phải đi rồi. Thật tiếc là không thể gặp các cháu và Martha, nhưng mong anh sẽ hạnh phúc. Cảm ơn anh vì tất cả.”
Nghe như lời chào từ biệt, Joe hoảng hốt giữ lấy cô khi cô chuẩn bị rời khỏi nhà kho.
“Em định đi đâu? Sắp đến Giáng sinh rồi. Martha sẽ rất vui nếu biết em đến đây. Đừng đi, ở lại với bọn anh đi, nhé? Khi tình hình lắng xuống, bọn anh sẽ sang Tân Thế giới. Lúc đó em có thể đi cùng. Đừng đi, anh xin em.”
Đôi mắt nâu hạt dẻ của Joe rung lên lo lắng. Cô biết anh đang tưởng tượng điều gì. Anh nghĩ rằng cô đang đi đến cái chết.
Nhìn gương mặt tuyệt vọng của anh, lòng cô vừa đau đớn vừa cảm thấy ấm áp. Ít ra cô vẫn có gia đình quan tâm đến sự an toàn của mình.
‘Đúng vậy, em cũng muốn đi cùng anh. Nhưng không phải lúc này.’
Grace tự trấn tĩnh bản thân và gỡ tay anh ra.
“Joe, nếu em ở lại, em sẽ bị bắt lại. Và em sẽ không chết đâu. Em còn có việc phải làm.”
Cô rời khỏi anh trai đang rưng rưng nước mắt và bước ra ngoài, chìm vào bóng tối, rồi bất chợt quay lại.
“Trong vòng một tháng, Đại úy Leon Winston của Cục Tình báo Bộ chỉ huy phía Tây sẽ đến tìm anh.”
Vừa nghe đến cái tên khét tiếng đó, Joe tái mặt.
“Hãy nói thật rằng em đã đến. Không cần nói dối với hắn, kẻo gặp rắc rối. Dù sao hắn cũng biết hết rồi.”
Vì đó là người hiểu cô rõ hơn cả.
“Khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ gặp lại nhau bên kia đại dương.”
Grace cố gắng mỉm cười, nói lời từ biệt.
***
“Gửi Grace.
Khi con đọc được lá thư này, có lẽ mẹ đã rời khỏi thế giới này rồi.
Thật xấu hổ khi trốn tránh khỏi nỗi đau mà lại để lại nỗi đau này cho con. Mẹ xin lỗi vì điều đó.
Thực ra, ngay lúc này mẹ cũng không chắc mình có đủ can đảm hay không. Mẹ không biết liệu việc này có đúng không, khi nghĩ đến cú sốc mà con sẽ phải đối mặt khi biết sự thật. Nhưng để con tiếp tục rơi vào tay bọn họ thì rõ ràng là sai, vì thế mẹ đã lấy hết can đảm để viết ra điều này.
Mẹ đã để lại một bức thư cho Joe, trong đó có ghi chỗ giấu cuốn nhật ký của mẹ. Trong đó chứa đựng sự thật mà con cần biết.
Thật đáng xấu hổ khi cuối cùng mẹ phải tự thú nhận những điều mà mẹ đã cố giấu các con bấy lâu nay. Mẹ không thể ngẩng mặt lên được.
Mẹ luôn muốn con nghĩ mẹ là một người vĩ đại và đáng kính. Nhưng để con mở mắt và nhìn thấy sự thật, mẹ phải phá bỏ ảo tưởng đó trước đã.
Grace à, mẹ không phải là một anh hùng cứu rỗi thế giới, mà chỉ là một kẻ hèn nhát, ngốc nghếch mà thôi."
“Mẹ ngày càng phụ thuộc vào rượu, đến mức anh phải đưa mẹ vào bệnh viện.”
“Cái gì? Sao anh không nói với em?”
“Anh sợ em sẽ thất vọng quá. Em lúc nào cũng coi mẹ như một anh hùng và chỉ muốn thấy những hình ảnh đẹp đẽ về mẹ thôi. Và mẹ cũng cảm thấy xấu hổ khi nhìn em, mẹ đã dặn anh đừng nói.”
“Dù thế nào đi nữa….”
Grace cố nén cảm xúc trào dâng và hỏi:
“Vậy… chuyện đã xảy ra như thế nào?”
Joe im lặng. Môi anh ta trùng xuống, và mắt anh ta từ từ đỏ hoe.
“… Tự kết liễu sao?”
Khi anh khẽ gật đầu, Grace đưa tay run rẩy che mặt.
Mẹ cô đã là mục tiêu suốt đời của cô. Lời nói của vị anh hùng vĩ đại đó với cô không khác gì luật pháp và kinh thánh.
Nhưng hóa ra mẹ cô lại bị bóc lột đến mức tàn nhẫn và kết thúc một cách thê thảm như vậy.
“Anh đã quyết định rồi sau khi đọc được điều này.”
Joe nhặt cuốn nhật ký rơi khỏi tay Grace, phủi bụi và tiếp tục nói.
“Anh phải rời đi. Trước khi áp lực mà mẹ phải chịu đựng chuyển sang anh và Martha.”
“Vậy… đó là lý do anh rời đi. Em từng nghĩ rằng anh đã yêu và phản bội lý tưởng cùng đồng đội của mình….”
Grace đã từng hiểu lầm và thất vọng, nghĩ rằng anh trai mình đã gục ngã trước thực tế xấu xa. Cô không thể nói thêm gì nữa.
“Phải, đó là lý do anh không thể đưa em theo. Em còn nhớ chứ?”
“… Phải.”
Grace vẫn nhớ như in. Cô nhớ đã phản ứng đầy cảm xúc, chỉ trích anh khi anh nói sẽ rời đi cùng người yêu là Martha.
Khi nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào, hàng loạt cảm xúc lại dâng trào và hỗn loạn trong lòng cô. Lần này, không chỉ đôi tay mà toàn thân cô cũng run rẩy.
“Anh đã nghĩ sẽ nói sự thật cho em, nhưng anh phải đợi đến khi em bắt đầu nghi ngờ một chút.”
“Vì vị hôn phu của em là Jimmy.”
Joe gật đầu.
“Anh sợ nếu em biết, em sẽ kể hết mọi chuyện với Jimmy. Khi đó, bọn anh sẽ bị nhóm của Blanchard cướp sạch cả tài sản mà mẹ đã để lại khó nhọc lắm mới giữ được, hoặc tệ hơn, bị trừ khử.”
Grace ngước lên, nhìn Joe với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Và anh nghĩ, dù em có nhận được di sản thì em cũng sẽ dâng nó cho Jimmy, bảo cậu ta dùng làm quỹ quân sự.”
“Di sản sao?”
Joe lục lọi túi áo khoác cũ và đưa ra thứ gì đó. Đó là chiếc phong bì mà anh đã mang theo cùng cuốn nhật ký.
“Sau khi cha, không, Jonathan Riddle, tên ác quỷ đó chết, mẹ đã tìm và giấu đi số tài sản mà hắn ta cất giấu, dự định để lại cho chúng ta.”
Grace vội vàng xé phong bì. Bàn tay cô, lúc này đang cầm bức thư, run rẩy ngày càng mạnh hơn khi cô mở và đọc nó.
“Grace…”
Joe tiến lại gần, đặt tay lên vai cô khi thấy em gái mình mở to mắt và cắn chặt môi. Trong bàn tay dịu dàng của anh, toát lên nỗi xót xa và hối hận.
“Em… em ổn mà.”
Nói rằng mình ổn với một giọng run rẩy như vậy, có lẽ không có lời nào khó tin hơn.
“Em không thể ổn được. Lúc đó, anh cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân, và anh biết với em sẽ còn tệ hơn nữa. Nhất là khi…”
Ánh mắt của Joe rơi xuống bụng của Grace. Anh thở dài, buông ra vài câu chửi thề và lẩm bẩm rằng đáng lẽ mình nên nói sớm hơn.
“Grace.”
Anh hỏi khi thấy cô vẫn tiếp tục đọc lá thư.
“Em sẽ rời bỏ Jimmy, đúng không?”
Câu hỏi đầy sự khẩn thiết mong muốn cô rời đi. Khi Grace gật đầu, Joe thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, không phải rời bỏ, mà là cô đã bị bỏ rơi, nhưng cô không thể thốt nên lời. Tuy nhiên, cô cũng không thể giấu mãi được.
“Còn đứa bé thì em định làm gì?”
“Đứa bé này không phải là con của Jimmy.”
Grace vừa nhanh chóng gấp lá thư đã đọc xong lại và bỏ vào phong bì, vừa thú nhận sự thật. Khi cô bỏ phong bì vào túi áo khoác và ngẩng đầu lên, Joe nhìn cô với đôi mắt hoang mang.
“Vậy thì… nó là con của ai…?”
Joe hỏi với giọng run rẩy, có lẽ anh đã có linh cảm không lành. Trực giác của anh có lẽ là đúng. Grace không giấu giếm và kể vắn tắt những gì đã xảy ra.
Cô bắt đầu từ việc lẻn vào biệt thự của một sĩ quan quân đội, việc anh ta quan tâm đến cô như một người phụ nữ, rồi Jimmy cùng các cấp trên ra lệnh cho cô dùng mỹ nhân kế, sự phản bội của Fred, và mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Cô không nói về những gì đã xảy ra trong thời gian bị giam trong biệt thự. Và Joe cũng không biết về quá khứ của cô với viên sĩ quan đó.
Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ. Khuôn mặt của Joe dần dần biến dạng, nắm tay của anh trở nên trắng bệch và run rẩy khi siết chặt.
Rầm. Cú đấm của anh giáng xuống bàn, khiến chiếc đèn lắc lư mạnh mẽ.
“Đồ khốn đáng xuống địa ngục!”
Người mà Joe đang nguyền rủa chính là Jimmy, người mà anh từng quý mến như em ruột.
“Em có biết hắn đã hứa với anh điều gì không?”
Cuối cùng, anh tiết lộ rằng trước khi rời khỏi quân đội cách mạng, anh đã ép Jimmy phải hứa. Hứa rằng sẽ không lợi dụng Grace theo kế hoạch xấu xa của những kẻ lớn tuổi, và tuyệt đối không để cô tham gia mỹ nhân kế.
Khi Joe nhắc đến mỹ nhân kế, Jimmy đã tỏ ra khó chịu, nói rằng anh lo lắng quá mức.
“Tại sao tôi lại để người phụ nữ tôi yêu, người mẹ tương lai của các con tôi, phải trải qua thử thách như vậy? Tôi ghét ý tưởng đó hơn bất kỳ ai, nên đừng lo lắng.”
Và Joe đã dễ dàng nhận được lời hứa từ Jimmy, quá dễ dàng.
“Anh đã tin vào lời đó và để em ở lại…”
Joe ôm mặt đầy đau đớn. Anh cứ lẩm bẩm trong sự căm phẫn. “Anh sẽ giết hắn, sẽ xé xác cái thằng khốn đó ra.”
Nhưng Grace, người đã không còn mong đợi gì từ Jimmy, không cảm thấy buồn hay ngạc nhiên.
“Xin lỗi em. Thật sự, anh đã quá ngu ngốc. Anh xin lỗi.”
“Không phải lỗi của anh. Anh không cần phải xin lỗi.”
Grace an ủi anh và cài chặt áo khoác của mình.
“Em muốn ở lại lâu hơn, nhưng em phải đi rồi. Thật tiếc là không thể gặp các cháu và Martha, nhưng mong anh sẽ hạnh phúc. Cảm ơn anh vì tất cả.”
Nghe như lời chào từ biệt, Joe hoảng hốt giữ lấy cô khi cô chuẩn bị rời khỏi nhà kho.
“Em định đi đâu? Sắp đến Giáng sinh rồi. Martha sẽ rất vui nếu biết em đến đây. Đừng đi, ở lại với bọn anh đi, nhé? Khi tình hình lắng xuống, bọn anh sẽ sang Tân Thế giới. Lúc đó em có thể đi cùng. Đừng đi, anh xin em.”
Đôi mắt nâu hạt dẻ của Joe rung lên lo lắng. Cô biết anh đang tưởng tượng điều gì. Anh nghĩ rằng cô đang đi đến cái chết.
Nhìn gương mặt tuyệt vọng của anh, lòng cô vừa đau đớn vừa cảm thấy ấm áp. Ít ra cô vẫn có gia đình quan tâm đến sự an toàn của mình.
‘Đúng vậy, em cũng muốn đi cùng anh. Nhưng không phải lúc này.’
Grace tự trấn tĩnh bản thân và gỡ tay anh ra.
“Joe, nếu em ở lại, em sẽ bị bắt lại. Và em sẽ không chết đâu. Em còn có việc phải làm.”
Cô rời khỏi anh trai đang rưng rưng nước mắt và bước ra ngoài, chìm vào bóng tối, rồi bất chợt quay lại.
“Trong vòng một tháng, Đại úy Leon Winston của Cục Tình báo Bộ chỉ huy phía Tây sẽ đến tìm anh.”
Vừa nghe đến cái tên khét tiếng đó, Joe tái mặt.
“Hãy nói thật rằng em đã đến. Không cần nói dối với hắn, kẻo gặp rắc rối. Dù sao hắn cũng biết hết rồi.”
Vì đó là người hiểu cô rõ hơn cả.
“Khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ gặp lại nhau bên kia đại dương.”
Grace cố gắng mỉm cười, nói lời từ biệt.
***
“Gửi Grace.
Khi con đọc được lá thư này, có lẽ mẹ đã rời khỏi thế giới này rồi.
Thật xấu hổ khi trốn tránh khỏi nỗi đau mà lại để lại nỗi đau này cho con. Mẹ xin lỗi vì điều đó.
Thực ra, ngay lúc này mẹ cũng không chắc mình có đủ can đảm hay không. Mẹ không biết liệu việc này có đúng không, khi nghĩ đến cú sốc mà con sẽ phải đối mặt khi biết sự thật. Nhưng để con tiếp tục rơi vào tay bọn họ thì rõ ràng là sai, vì thế mẹ đã lấy hết can đảm để viết ra điều này.
Mẹ đã để lại một bức thư cho Joe, trong đó có ghi chỗ giấu cuốn nhật ký của mẹ. Trong đó chứa đựng sự thật mà con cần biết.
Thật đáng xấu hổ khi cuối cùng mẹ phải tự thú nhận những điều mà mẹ đã cố giấu các con bấy lâu nay. Mẹ không thể ngẩng mặt lên được.
Mẹ luôn muốn con nghĩ mẹ là một người vĩ đại và đáng kính. Nhưng để con mở mắt và nhìn thấy sự thật, mẹ phải phá bỏ ảo tưởng đó trước đã.
Grace à, mẹ không phải là một anh hùng cứu rỗi thế giới, mà chỉ là một kẻ hèn nhát, ngốc nghếch mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.