Hãy Cầu Xin Tôi Đi

Chương 62: H

Libenia, 리베냐

20/09/2024

Chiếc ghế bị đá văng sang một bên, phát ra tiếng kêu răng rắc khi vỡ vụn, và hắn ta túm lấy mông cô đang ngã xuống.

“Không cần phải sợ. Tên biến thái bẩn thỉu này sẽ giữ chắc cho em.”

Hắn tách đùi Grace ra và nhét thẳng dương vật cứng ngắc vào bên trong cô. Dương vật ấy cày xới bên trong đường âm đạo chật chội, khô ráo, làm cô có cảm giác như sắp bị rách toạc, nhưng không còn chỗ để kêu đau.

Con quái vật tàn nhẫn này nâng cô lên ở độ cao vừa đủ để không bị thắt cổ bởi sợi dây thừng, buộc cô phải cầu xin nếu muốn sống. Cô chỉ còn cách cầu xin hắn đâm mạnh, thô bạo, và nhanh hơn vào bên trong mình.

“Làm ơn, ưk, đâm mạnh hơn….”

“Cầu xin kẻ thù đâm mạnh hơn. Ước gì vị hôn phu của em có thể nghe thấy điều này.”

Sau khi cô tiếp tục cầu xin, Winston mới túm lấy mông cô và kéo lên. Dương vật đã rút ra một nửa được đẩy mạnh vào bên trong bụng cô. m thanh thịt đập vào nhau thô bạo khiến cô thấy an tâm hơn, nhưng tiếng cười khinh bỉ lại vang lên bên tai.

“Em có biết không? Ngày nay người ta có thể thu âm và lồng vào phim đấy. Lần tới, ta sẽ mang máy ghi âm và máy quay đến. Vị hôn phu của em sẽ rất vui khi nhận món quà này trong những đêm cô đơn. Đúng không?”

Khi hắn nhắc đến Jimmy, Grace nghiến đôi môi khô nứt vì hơi thở gấp gáp.

“À, ta nghĩ sẽ rất hay nếu tất cả mọi người cùng xem và sử dụng nó trong huấn luyện. Như một giáo trình cho những con điếm của Blanchard.”

“A… Aah…”

“Vậy khi nào em sẽ nói cho ta biết căn cứ chính nằm ở đâu? Hửm? Em yêu, em có nghe ta nói không?”

Leon nhìn chằm chằm vào cô gái đang rên rỉ theo từng cú đâm của hắn. Giờ đây, cô không còn cố gắng che giấu bộ ngực rung rinh một cách dâm đãng nữa.

Một con điếm bẩn thỉu đang bị kẻ thù hãm hiếp và lại còn cảm thấy hưng phấn.

Hắn túm lấy đầu ngực căng tròn và vặn mạnh. Ngay lập tức, cô gái hét lên và siết chặt lấy hắn.

“Áh!”

“Haa, xin lỗi. Ta đã yêu cầu điều quá đáng rồi. Nhìn em cắn mút chặt dương vật của tên lợn bẩn thỉu mà em ghê tởm, ta biết là em không tỉnh táo đâu.”

Cú thúc vào hông hắn vốn đang nhẹ nhàng, bỗng trở nên nhanh chóng và mãnh liệt hơn. Khi Grace dần dần lấy lại được ý thức, Leon mất kiểm soát và đẩy mạnh hơn.

Hắn nâng cô lên cao hơn, ngậm lấy đầu ngực và mút, cắn như một con thú. Không chỉ vậy, hắn còn túm lấy gáy cô, định hôn nhưng thay vì đôi môi mềm mại của cô gái, thứ mà hắn chạm phải lại là nụ cười khinh bỉ.

“Anh là kẻ luôn khao khát cơ thể con gái của người đã giết cha anh, ngày nào cũng đâm vào tôi. So với anh, tôi vẫn còn tỉnh táo.”

Grace biết rõ điều này. Cô chỉ như một con kiến trước mặt cậu bé. Con kiến bị nhổ cẳng, bị thiêu dưới kính lúp và bị nghiền nát dưới đá.

Nhưng cô là một con kiến biết cắn.

Khi thấy lông mày trái của Winston giật lên, Grace lại cắn hắn thêm lần nữa.

“Đại tá Winston ở địa ngục chắc hẳn rất tự hào về đứa con trai xuất sắc của mình.”

Hắn cố gắng cười tỏ vẻ bình thản, rồi ngước nhìn lên trên.



“Cảm ơn cha.”

Ý nghĩa của việc ngước nhìn lên trần nhà đen tối thật rõ ràng. Hắn tin rằng cha mình đang ở thiên đàng chứ không phải địa ngục.

“Nhờ cha, con đã có được một nô lệ tốt.”

Bàn tay to lớn của hắn vỗ mạnh vào mông cô gái đã ướt đẫm mồ hôi. Cô gái co rút lại vì cơn đau như da thịt đang bị thiêu đốt, rồi rên rỉ và quằn quại trong đau đớn.

“Này, nô lệ. Siết chặt hơn đi.”

“Ưk, thứ của anh quá nhỏ, chẳng có gì để siết cả.”

Hắn cười nhạt, nhìn xuống nơi hai người đang gắn chặt vào nhau. Do lớp màng đã bị rách một lần nữa, có chút máu đỏ vón cục quanh gốc dương vật. Cô mở rộng đôi môi dưới như sắp chết, cố gắng cứng đầu phản kháng trong cơn hấp hối trông thật dễ thương.

"Khụ!"

Hắn bất ngờ nới lỏng tay, và khi cơ thể cô đột ngột rơi xuống, cô bám víu lấy cổ hắn một cách vụng về. Bên trong, cô siết chặt lấy dương vật của hắn cũng một cách vụng về không kém.

"Haa…"

Winston thở ra một tiếng thở mãn nguyện và gia tăng tốc độ của cú thúc hông. Mái tóc bạch kim được chải mượt mà của hắn vẫn không bị xáo trộn dù chỉ một sợi. Nhìn đôi mắt khép hờ và nụ cười nhạt trên môi hắn, ai cũng nghĩ rằng hắn đang tận hưởng một thú vui tao nhã nào đó.

Nhưng từ hông trở xuống, hành động của hắn thật thấp hèn chẳng khác gì trong một ổ điếm.

Hắn là người luôn nhanh chóng chán ngấy sau khi tra tấn những gián điệp. Cho dù giết họ, đưa họ đến trại tập trung, sử dụng họ như một gián điệp hai mang hoặc làm mồi nhử trong các chiến dịch, hắn thường xử lý xong những người này trong vòng vài ngày. Nhưng lần này, hắn chưa chịu buông tha cô gái này.

"Có lẽ giờ anh không thể sống thiếu cái lỗ của tôi rồi nhỉ?"

Leon bật cười khi đâm mạnh không ngừng vào bên trong cơ thể cô, miệng lẩm bẩm về sự đáng thương của cô gái đang quằn quại vì đau đớn.

"Đừng lo. Khi ta chán, ta sẽ vứt bỏ em. Em thích đi đâu? Trại tập trung hay ổ điếm? Dù ở đâu, để kiếm được một mẩu bánh mì, em cũng phải cố gắng làm mấy ông già chán đời kia cương lên thôi."

"Khác gì của anh đâu?"

Hắn cười khẩy, rồi cắn mạnh vào vành tai của Grace. Cô cố gắng không rên rỉ vì đau, nhưng hàm của cô bị hắn giữ chặt bằng một tay, ép cô phải mở miệng. Hắn định hôn cô, nhưng khi hắn tiến tới, Grace thì thầm vào miệng hắn:

"Chẳng lẽ anh thích tôi thật sao?"

Mọi thứ dừng lại ngay lập tức như thể một lời nói dối. Cú thúc hông không ngừng nghỉ cũng dừng lại, và đôi môi đang tiến tới của hắn cũng ngừng lại.

Thứ duy nhất còn chuyển động là đôi mắt hắn, hơi run rẩy.

"Con điếm khốn kiếp."

Hắn thở ra những lời lẽ tục tĩu một cách nhẹ nhàng, giả vờ như đang thở mạnh, rồi buông tay. Cơ thể cô rơi xuống, và dương vật đang xâm chiếm cô tuột ra nhanh chóng, nhưng Grace không thấy nhẹ nhõm. Cơn đau lớn hơn đang ập đến.

"Huh…."



Cô túm lấy sợi dây đang siết chặt cổ mình và cố với tới Winston, nhưng hắn không quay lại nhìn, chỉ bước về phía cái bàn. Hắn kéo quần lên chỉnh tề, rồi từ từ lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp đựng xì gà bằng da cao cấp. Động tác cắt đầu điếu xì gà, đưa lên miệng và châm lửa bằng chiếc bật lửa vàng của hắn nhẹ nhàng như đôi cánh đại bàng.

Hắn hút vài hơi xì gà một cách thản nhiên rồi quay lại, ngồi xuống mép bàn. Đôi mắt xanh lạnh lẽo của hắn nhìn cô gái trần truồng đang vùng vẫy, nhưng vẫn điềm tĩnh đến mức khó tin. Hắn nhả một hơi khói dài và chậm rãi nói từng chữ lạnh lùng:

"Em chỉ là một nô lệ. Chết thì ta sẽ mua nô lệ mới."

"Huh, Wins... ton... làm... ơn…."

"Ta đã bảo rồi. Khi cầu xin, phải cầu xin cho rõ ràng, biết mình muốn cái gì."

Nhưng cô không làm theo lệnh hắn.

Hay có lẽ, đúng hơn là cô không thể làm theo.

Bàn tay đang cố với tới hắn buông thõng xuống. Đôi chân đang giãy giụa cũng rũ xuống, lơ lửng trong không trung một cách yếu ớt.

Những lời lẽ tục tĩu lại lặng lẽ thoát ra qua kẽ răng đang cắn chặt điếu xì gà. Hắn không còn bình tĩnh như trước khi kéo cô gái lên.

Chát.

"Hụ!"

Khi cô bị tát mạnh vào má, cô mở mắt và hít vào một hơi thật sâu. Tiếng thở gấp của cô được theo sau bởi tiếng khóa thắt lưng lỏng ra.

"Haa, đáng lẽ em nên làm chặt thế này ngay từ đầu."

Tiếng thịt va chạm lại vang lên trong căn phòng tra tấn.

Leon dùng tay cầm điếu xì gà giữ lấy cằm cô gái. Cái đầu vô lực ngả ra sau của cô dễ dàng bị hắn kéo lại.

Hắn áp miệng vào đôi môi đang thở dốc của cô. Lần này, không có sự chống cự nào.

Cũng không có sự đáp lại, nhưng dù hắn có quấy đảo bên trong miệng cô bằng lưỡi mình, cô cũng không cắn hắn lần nào, điều chưa từng xảy ra kể từ ngày hắn thử dụng cụ riêng lên người cô. Điều đó khiến hắn hài lòng.

Cô gái lại bắt đầu thở khò khè. Hắn nhìn vào đôi mắt đỏ lòm vì các mạch máu bị vỡ của cô. Một hơi thở đầy phấn khích vô thức thoát ra từ hắn.

Biển xanh ngọc nhuốm máu.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một màu sắc đẹp đến vậy. Cũng là lần đầu tiên có một người phù hợp với sở thích kén chọn của hắn đến thế.

Một điệp viên bị kẻ thù bắt giữ nhưng lại mang đến cho hắn niềm vui.

Đây là một điệp viên vừa vô dụng lại vừa hữu dụng đến nhường nào.

Hắn rút lại lời rằng thật đáng tiếc khi cô là kẻ thù. Đôi mắt ấy chưa bao giờ nguôi hận thù, khiến cô càng hấp dẫn hơn đối với hắn.

"Grace, thành thật mà nói…"

Hắn thì thầm một bí mật mà không ai nên biết vào tai cô gái đã bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Cầu Xin Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook