Chương 18: Vì nghe mà tới.
Hoàng Thiên Vực
27/03/2020
Trần Phong thấy thế tuy rất khó chịu nhưng cũng không còn cách nào.
Nhưng hắn đã đạt được mục đích, biết được Trần Vũ không phải bạn trai
của Nhã Lệ liền rất yên tâm.
"Tôi còn có việc, xin phép đi trước" Trần Phong cười nói.
"Ừ!" Trần Vũ gật gật đầu.
Nhìn Trần Phong rời đi, Trần Vũ mang theo chút bát quái nói. "Chị Nhã Lệ, anh ta theo đuổi chị sao?"
"Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!" Nhã Lệ tức giận liếc mắt mắng Trần Vũ.
Tự làm mất mặt một lúc, Trần Vũ nhún nhún kiếm cái ghế ngồi xuống.
"Con gái lòng sâu như biển!"
Rất nhanh sau đó, Manh Manh trở lại, nhìn hai người trước mặt có chút không đúng.
"Trong lúc tôi đi, hai người xảy ra chuyện gì à?" Manh Manh hiếu kỳ hỏi.
"Không có gì, ban nãy một đàn anh gọi là Trần Phong có đến chào hỏi" Trần Vũ lắc đầu nói.
Hắn tin một câu này Manh Manh liền hiểu vấn đề.
"Mẹ nó, đúng là âm hồn không tan, Trần Phong nghĩ hai người là quan hệ kia sao." Manh Manh lập tức hiểu ra, tên Trần Phong này là đến dò hỏi quan hệ hai người kia.
"Tôi bát quái một chút!" Trần Vũ ngại ngùng nói.
"Trần Vũ, cậu có phải hứng thú với Nhã Lệ nhà chúng tôi không? Tôi cho cậu biết, Nhã lệ nhà chúng tôi tiêu chuẩn chọn vợ, kén chồng vô cùng cao. Cậu không được." Manh Manh nhìn Trần Vũ chép miệng nói.
"Cô nghĩ nhiều rồi, nhạc đệm làm xong chưa?" Trần Vũ cạn lời nhún vai nói.
Giao tiếp với đám con gái thật mệt mỏi.
Cái quái gì cũng có thể xảy ra.
"Đã xong, cho cậu!" Nói xong đem ca khúc đưa cho hai người.
Đội ca vũ kịch tập luyện xong, mọi người liền rủ nhau đi ăn cơm.
"OK, chúng ta bắt đầu thôi, buổi chiều 2h mới bắt đầu duyệt. Hai người tập luyện luôn đi, còn một tiếng nữa.
"Được" Trần Vũ cùng Nhã Lệ đi lên sân khấu.
"Nhã Lệ, chị làm quen nhạc đệm trước đi." Trần Vũ đối với tài nghệ của Nhã Lệ cũng không biết lắm, cần thử trước xem thế nào. Nếu không được thì hắn tự mình làm. Vừa hỏi Tiểu Ưu, kỹ năng dương cầm C+ của hắn đủ để ứng phó với ca khúc này.
"Ừ" Nhã Lệ tiến về phía dương cầm ngồi xuống, đặt nhạc phổ lên trên. Cẩn thận xem một lúc, sau đó bắt đầu đàn.
Lần đầu tiếng dương cầm vang lên, Trần Vũ vẫn nghe ra tiếng hơi ngượng tay, nhưng kỹ thuật không tồi.
Lần thứ hai đàn thì đã tốt lên rất nhiều.
Lần ba cũng khá được.
Lần bốn thì cực kỳ thuần thục
Trần Vũ không khỏi cảm thán, kỹ năng này của Nhã Lệ thực sự rất khá, rất có thiên phú.
Loại thiên phú này hắn không có. Nếu không hắn trước kia đã sớm lăn lộn làm ra tên tuổi rồi.
"Chị Nhã Lệ, thêm một lần nữa hẳn sẽ thuần thục hơn, kỹ năng của chị rất tốt, một ca khúc tập vài lần thôi đã có thể làm được như vậy." Trần Vũ khen ngợi từ đáy lòng.
"Đương nhiên, Nhã Lệ nhà chúng tôi chính là thiên tài, đệm nhạc cho cậu chính là có lời có cậu." Manh Manh lập tức kiêu ngạo, làm như người kia và cô ta có bản lĩnh giống nhau.
"Vậy cô chơi gì?" Trần Vũ tò mò.
Tôi học chính là violin và nhị hồ. Bổn tiểu thư đây cũng thuộc loại thiên tài nổi tiếng." Nói đến chuyên môn của mình, Manh Manh tự tin mười phần.
Trần Vũ gật đầu, đối với hai nhạc cụ này cũng có hiểu biết.
"Đều là tài nữ a."
"Cảm ơn cậu"
"Chị Nhã Lệ, chúng ta bắt đầu thôi."
"Được." Nhã Lệ đáp rồi tiếp tục đàn.
Giai điệu quan thuộc vang lên, Trần Vũ nhắm mắt tiến vào trạng thái, bài này quá quen thuộc với hắn.
Tiếng ca từ mic vang lên, bao trùm cả không gian xung quanh.
Những đều gần đó đều bị hấp dẫn đến, không nhịn được dừng lại bước chân, chăm chú nghe. Sau đó, không tự chủ được liền tiến tới nơi phát ra âm thanh.
Vương Bình là chủ nhiệm khoa Thanh nhạc, chiều nay tới xem vài tiết mục. Vừa đi tới liền nghe được âm thanh của [Đồng thoại].
Chốc lát bước nhanh hơn, đi thẳng tới hội trường có Trần Vũ đang ở đó.
Nhìn thấy Trần Vũ đang hát, còn có một người đệm đàn.
Cả người đắm chìm vào ca khúc.
Càng ngày càng có nhiều người đến, ai cũng im lặng lắng nghe bài hát.
Trần Vũ khi hát không khỏi nhớ lại quá khứ, làm một nghệ sĩ, hắn cũng đã trải qua mối tình bấp bênh, cuối cùng chỉ là cảnh còn người mất.
Lúc trước hẹn ước nhất định sẽ ở bên nhau, nhưng cuối cùng mỗi người mỗi nơi.
Từng khung cảnh trong đầu lướt qua, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Nỗ lực khống chế bản thân, cố gắng để mình không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ tiếp tục tuôn ra.
Tiếng hát cuối cùng cũng kết thúc.
Hít sâu, bình ổn cảm xúc trong lòng, sau đó từ từ mở mắt.
Phát hiện hội trường vốn chỉ có ba người giờ lại xuất hiện rất nhiều người.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình, đều xuất phát từ nội tâm mà vỗ tay.
Bài này nghe rất hay, không giống kiểu từ nội tâm gào rống, cũng không lên xuống phập phồng.
Nhưng chính một ca khúc này lại làm mọi người xúc động.
"Cảm ơn!" Trần Vũ khom lưng cảm ơn.
Vương Bình lúc này nhận ra, thanh niên trước mặt chính là cậu nhóc hôm đó ở ngày báo danh nhập học..
Bài hát này hắn chưa từng nghe qua.
"Anh bạn, ca khúc này tên là gì?" Vương Bình đi lên phía trước hỏi.
Những người khác cũng tò mò chờ đợi Trần Vũ trả lời.
Hai cô nàng cũng nhận ra chủ nhiệm khoa thanh nhạc nổi tiếng Vương Bình.
"Là [Đồng Thoại]" Trần Vũ trả lời.
"Cậu sáng tác?" Vương Bình có chút không xác định hỏi.
"Đúng vậy, là của em" Trần Vũ tự tin nói, hắn tin hệ thống, với cả trên mạng cũng không tìm ra được.
Nghe được Trân Vũ trả lời, nội tâm Vương Bình kiên định
"Cậu ở khoa nào?".
Hắn khẳng định thanh niên trước mắt chính là một thiên tài.
"Khoa soạn nhạc" Trần Vũ trả lời ngắn gọn, không nói thêm mấy thứ vô nghĩa.
"Tốt, rất tốt, có thể hát lại còn sáng tác, quá tốt!" Liên tục khen tốt, tỏ vẻ hắn đối với Trần Vũ thật sự ca ngợi.
Với giọng hát Trần Vũ, chủ nhiệm khoa thanh nhạc như hắn đương nhiên nghe hiểu, giọng này có thể tốt nghiệp loại ưu tú, tiến vào xã hội thăng hoa. Hắn ở trong lòng suy diễn ra cuộc đời của Trần Vũ.
"Em cảm ơn!"
"Tôi còn có việc, xin phép đi trước" Trần Phong cười nói.
"Ừ!" Trần Vũ gật gật đầu.
Nhìn Trần Phong rời đi, Trần Vũ mang theo chút bát quái nói. "Chị Nhã Lệ, anh ta theo đuổi chị sao?"
"Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!" Nhã Lệ tức giận liếc mắt mắng Trần Vũ.
Tự làm mất mặt một lúc, Trần Vũ nhún nhún kiếm cái ghế ngồi xuống.
"Con gái lòng sâu như biển!"
Rất nhanh sau đó, Manh Manh trở lại, nhìn hai người trước mặt có chút không đúng.
"Trong lúc tôi đi, hai người xảy ra chuyện gì à?" Manh Manh hiếu kỳ hỏi.
"Không có gì, ban nãy một đàn anh gọi là Trần Phong có đến chào hỏi" Trần Vũ lắc đầu nói.
Hắn tin một câu này Manh Manh liền hiểu vấn đề.
"Mẹ nó, đúng là âm hồn không tan, Trần Phong nghĩ hai người là quan hệ kia sao." Manh Manh lập tức hiểu ra, tên Trần Phong này là đến dò hỏi quan hệ hai người kia.
"Tôi bát quái một chút!" Trần Vũ ngại ngùng nói.
"Trần Vũ, cậu có phải hứng thú với Nhã Lệ nhà chúng tôi không? Tôi cho cậu biết, Nhã lệ nhà chúng tôi tiêu chuẩn chọn vợ, kén chồng vô cùng cao. Cậu không được." Manh Manh nhìn Trần Vũ chép miệng nói.
"Cô nghĩ nhiều rồi, nhạc đệm làm xong chưa?" Trần Vũ cạn lời nhún vai nói.
Giao tiếp với đám con gái thật mệt mỏi.
Cái quái gì cũng có thể xảy ra.
"Đã xong, cho cậu!" Nói xong đem ca khúc đưa cho hai người.
Đội ca vũ kịch tập luyện xong, mọi người liền rủ nhau đi ăn cơm.
"OK, chúng ta bắt đầu thôi, buổi chiều 2h mới bắt đầu duyệt. Hai người tập luyện luôn đi, còn một tiếng nữa.
"Được" Trần Vũ cùng Nhã Lệ đi lên sân khấu.
"Nhã Lệ, chị làm quen nhạc đệm trước đi." Trần Vũ đối với tài nghệ của Nhã Lệ cũng không biết lắm, cần thử trước xem thế nào. Nếu không được thì hắn tự mình làm. Vừa hỏi Tiểu Ưu, kỹ năng dương cầm C+ của hắn đủ để ứng phó với ca khúc này.
"Ừ" Nhã Lệ tiến về phía dương cầm ngồi xuống, đặt nhạc phổ lên trên. Cẩn thận xem một lúc, sau đó bắt đầu đàn.
Lần đầu tiếng dương cầm vang lên, Trần Vũ vẫn nghe ra tiếng hơi ngượng tay, nhưng kỹ thuật không tồi.
Lần thứ hai đàn thì đã tốt lên rất nhiều.
Lần ba cũng khá được.
Lần bốn thì cực kỳ thuần thục
Trần Vũ không khỏi cảm thán, kỹ năng này của Nhã Lệ thực sự rất khá, rất có thiên phú.
Loại thiên phú này hắn không có. Nếu không hắn trước kia đã sớm lăn lộn làm ra tên tuổi rồi.
"Chị Nhã Lệ, thêm một lần nữa hẳn sẽ thuần thục hơn, kỹ năng của chị rất tốt, một ca khúc tập vài lần thôi đã có thể làm được như vậy." Trần Vũ khen ngợi từ đáy lòng.
"Đương nhiên, Nhã Lệ nhà chúng tôi chính là thiên tài, đệm nhạc cho cậu chính là có lời có cậu." Manh Manh lập tức kiêu ngạo, làm như người kia và cô ta có bản lĩnh giống nhau.
"Vậy cô chơi gì?" Trần Vũ tò mò.
Tôi học chính là violin và nhị hồ. Bổn tiểu thư đây cũng thuộc loại thiên tài nổi tiếng." Nói đến chuyên môn của mình, Manh Manh tự tin mười phần.
Trần Vũ gật đầu, đối với hai nhạc cụ này cũng có hiểu biết.
"Đều là tài nữ a."
"Cảm ơn cậu"
"Chị Nhã Lệ, chúng ta bắt đầu thôi."
"Được." Nhã Lệ đáp rồi tiếp tục đàn.
Giai điệu quan thuộc vang lên, Trần Vũ nhắm mắt tiến vào trạng thái, bài này quá quen thuộc với hắn.
Tiếng ca từ mic vang lên, bao trùm cả không gian xung quanh.
Những đều gần đó đều bị hấp dẫn đến, không nhịn được dừng lại bước chân, chăm chú nghe. Sau đó, không tự chủ được liền tiến tới nơi phát ra âm thanh.
Vương Bình là chủ nhiệm khoa Thanh nhạc, chiều nay tới xem vài tiết mục. Vừa đi tới liền nghe được âm thanh của [Đồng thoại].
Chốc lát bước nhanh hơn, đi thẳng tới hội trường có Trần Vũ đang ở đó.
Nhìn thấy Trần Vũ đang hát, còn có một người đệm đàn.
Cả người đắm chìm vào ca khúc.
Càng ngày càng có nhiều người đến, ai cũng im lặng lắng nghe bài hát.
Trần Vũ khi hát không khỏi nhớ lại quá khứ, làm một nghệ sĩ, hắn cũng đã trải qua mối tình bấp bênh, cuối cùng chỉ là cảnh còn người mất.
Lúc trước hẹn ước nhất định sẽ ở bên nhau, nhưng cuối cùng mỗi người mỗi nơi.
Từng khung cảnh trong đầu lướt qua, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Nỗ lực khống chế bản thân, cố gắng để mình không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ tiếp tục tuôn ra.
Tiếng hát cuối cùng cũng kết thúc.
Hít sâu, bình ổn cảm xúc trong lòng, sau đó từ từ mở mắt.
Phát hiện hội trường vốn chỉ có ba người giờ lại xuất hiện rất nhiều người.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình, đều xuất phát từ nội tâm mà vỗ tay.
Bài này nghe rất hay, không giống kiểu từ nội tâm gào rống, cũng không lên xuống phập phồng.
Nhưng chính một ca khúc này lại làm mọi người xúc động.
"Cảm ơn!" Trần Vũ khom lưng cảm ơn.
Vương Bình lúc này nhận ra, thanh niên trước mặt chính là cậu nhóc hôm đó ở ngày báo danh nhập học..
Bài hát này hắn chưa từng nghe qua.
"Anh bạn, ca khúc này tên là gì?" Vương Bình đi lên phía trước hỏi.
Những người khác cũng tò mò chờ đợi Trần Vũ trả lời.
Hai cô nàng cũng nhận ra chủ nhiệm khoa thanh nhạc nổi tiếng Vương Bình.
"Là [Đồng Thoại]" Trần Vũ trả lời.
"Cậu sáng tác?" Vương Bình có chút không xác định hỏi.
"Đúng vậy, là của em" Trần Vũ tự tin nói, hắn tin hệ thống, với cả trên mạng cũng không tìm ra được.
Nghe được Trân Vũ trả lời, nội tâm Vương Bình kiên định
"Cậu ở khoa nào?".
Hắn khẳng định thanh niên trước mắt chính là một thiên tài.
"Khoa soạn nhạc" Trần Vũ trả lời ngắn gọn, không nói thêm mấy thứ vô nghĩa.
"Tốt, rất tốt, có thể hát lại còn sáng tác, quá tốt!" Liên tục khen tốt, tỏ vẻ hắn đối với Trần Vũ thật sự ca ngợi.
Với giọng hát Trần Vũ, chủ nhiệm khoa thanh nhạc như hắn đương nhiên nghe hiểu, giọng này có thể tốt nghiệp loại ưu tú, tiến vào xã hội thăng hoa. Hắn ở trong lòng suy diễn ra cuộc đời của Trần Vũ.
"Em cảm ơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.