Chương 35: Bên Trong Cửu Thiên Tháp
๖ۣۜl̠a̠z̠y̠ঔ
14/08/2021
Khác với [Thiên Vân kiếm] hóa hình thành một tiểu cô nương, [Cửu Thiên Tháp] toàn thân là một màu đen không tì vết, nhưng xung quanh lại có một loại khí tức hồng hoang bao xung quanh trông vô cùng thần bí.
Qua mắt thường, chỉ nhìn thấy toàn tháp này có tổng cộng chín tầng. Nhưng lúc này hắn cũng chỉ thấy duy nhất một cánh cửa ở tầng thứ chín, còn chín tầng còn lại thì có vẻ đang bị đóng kín.
Đây tuyệt đối không phải vật phàm!
Thiên Vân nghĩ ngợi, có lẽ thứ này đến từ Tiên giới như trong lời của Linh Nhi hoặc là một cái cao cấp hơn thế giới a!
- Công tử thử dùng ý niệm để vào trong đi, đảm bảo sẽ có điều bất ngờ cho ngại.
Linh Nhi một bên nói.
Nghe vậy, Thiên Vân bắt đầu thử dùng ý niệm để cầu thông với cái tháp, sau không ít lần thất bại, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được lời mời từ cái tháp đen này.
- Đi vào!
Một ý niệm lên, toàn thân Thiên Vân như bị một cái hố đen điên cuồng hút lấy, nhưng bất ngờ là chỉ có mỗi Thiên Vân bị hút đi mà thôi, còn những thứ xung quanh thì vẫn bình thường, không có ảnh hưởng gì cả.
Ngọc Băng Nhan một bên vô cùng kinh ngạc, nàng không thể tin được Thiên Vân không chỉ sở hữu một cái kỳ lạ thanh kiếm cùng loại pháp bảo không gian chứ vật sống dạng tranh, mà hắn còn có thêm một cái không gian pháp bảo dạng tháp.
Làm nàng còn thêm giật mình chính là nàng thần niệm vậy mà vô pháp dò xét cái này tháp, nếu không phải nhanh chóng rút về, có khi nàng thần niệm còn bị cái tháp này phản công khiến cho trọng thương.
Mà khi Thiên Vân bị đưa vào tháp, bằng mắt thường chỉ thấy cái tháp dần thu nhỏ lại, nhanh chóng trở nên cực kỳ nhỏ bé, cho dù là bị thần thức quét ngang cũng không thể tìm thấy được.
- Hắn rốt cuộc có phải là tên phế vật của Mục gia ở trong lời đồn không? Nghe nói, hắn bị gia tộc nhốt lại cơ mà?
- Với lại hắn dung mạo đâu có giống ai trong Mục gia đâu? Bọn hắn trông rất xấu, nhưng Thiên Vân thì rất đẹp trai nga!
- Ngọc Băng Nhan ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, không phải ngươi chỉ xem huynh ấy như bằng hữu thôi sao. Làm sao có thể cùng huynh ấy được chứ...
Ngọc Băng Nhan càng nghĩ thì càng ngại ngùng, nàng hai tay không ngừng che đi khuôn mặt đỏ mọng ấy. Lúc này nếu có ai, đặc biệt là mấy người như Triệu Bình tại thì sẽ vô cùng ngạc nhiên, từ khi nào cái khủng long bạo chúa nữ nhân Ngọc Băng Nhan lại biết ngại ngùng, sợ hãi như một cái thục nữ vậy.
Ngọc Băng Nhan mải lo cố quên đi dòng suy nghĩ trong đầu mà không hề hay biết Thiên Vân đã rời khỏi tháp và đang tại trước mắt nàng. Thấy Ngọc Băng Nhan mặt đỏ lên thì Thiên Vân theo bản năng tiến lại gần nàng, đặt cái bàn tay trắng trẻo như phụ nữ lên trán nàng.
- Ân cũng đâu phải bị bệnh nga!
Tiếp theo đó, hắn liền đem trán hắn chạm vào nàng trán, khiến cho mắt hai người đối diện nhau trong một khoảng cách rất gần, hơi thở cả hai cũng đang thổi vào đối phương.
- Ân, huynh ấy muốn hôn ta sao? Ta có nên đồng ý hay không? Nếu ta không muốn thì huynh ấy có đồng ý hay không? Mà nếu đồng ý thì liệu huynh ấy có nghĩ ta dễ dãy?... Rốt cuộc ta nên làm gì nga?
Thiên Vân không biết, vì cái hành động này của hắn mà độ hào cảm của Ngọc Băng Nhan đối với hắn đã đạt đến 190/200, và cũng đang có xu hướng vang lên.
- Làm gì bị bệnh đâu. Ngọc Cô nương, cô nương có sao không?
Nghe được câu hỏi này của Thiên Vân, Ngọc Băng Nhan mới dần tỉnh táo lại, hóa ra hắn không phải vì muốn hôn nàng mà thuần tý lo lắng nàng bị bệnh nga. Hay là hắn thật cố tình nhưng giả vờ, bởi đã tu luyện thì làm sao có thể đổ bệnh hay sốt được chứ. Được lắm huynh dám lừa ta, chờ tí xem ta giải quyết huynh như thế nào.
Ngọc Băng Nhan cố gắng để tâm trạng bình tĩnh lại, nàng lúc này mới nói:
- Vân ca ca, rốt cuộc là cái tháp đó là thứ gì?
Ngọc Băng Nhan chỉ muốn đánh lạc hướng, nhưng lại không ngờ trước câu hỏi của Thiên Vân:
- Ừm, ta cũng không rõ đây là thứ gì nữa. [Cửu Thiên tháp] chính là do ta sư phụ đưa cho, nàng không hề nhắc đến nó công dụng liền vứt cho ta rồi.
Đến đó, Thiên Vân lại lần nữa kể lề hắn lúc trước thân phận bần hàn, cực khổ thế nào? Rồi gặp được sư phụ, được sư phụ cưu mang trợ giúp như thế nào? Vân vân và mây mây...
- Vậy sao. Hừ tại sao Mục gia lại trở nên khốn nạn bỉ ổi như vậy chứ, bọn hắn không có tính người sao???
- Hắc hắc, nói về tính bỉ ổi, khinh người thì đâu phải mỗi Mục gia, hầu hết các đại gia tộc, thế lực đều như vậy nga. - Thiên Vân cười một cách nhạo báng trước lời nói của Ngọc Băng Nhan.
- Không phải, Ngọc gia ta đâu phải người như vậy? - Ngọc Băng Nhan gắt giọng trả lời, lúc này cái tính bạo chúa của nàng gần như mất hết, chỉ giống một cái tiểu thê tử đang ẫm ức cãi lại trượng phu.
- Hắc hắc, nếu không phải ta khác với bọn Mục gia kia, thì hiện tại không biết nàng đối xử với ta như thế nào? Nếu ta vẫn là cái phế vật thì nàng quan tâm tới ta sao?
Thiên Vân tức giận nói, dù hắn hiện tại bề ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng sau khi biết hết mọi chuyện về Thiên gia, về sự tàn khốc của thế giới, không hiểu sao có một cơn lửa giận trong lòng hắn đối với người khác.
- Ta... ta...
Ngọc Băng Nhan lúc này ủy khuất muốn khóc, nàng thật không biết trả lời như thế nào cả bởi lời mà Thiên Vân nói vô cùng thuyết phục. Nếu hắn chỉ là cái phế vật, nàng cũng không có hứng thú gì mà nói chuyện với hắn.
'.....'
Một thời gian sau, Thiên Vân cũng không có làm khó Ngọc Băng Nhan nữa, để đền bù cho nàng, hắn liền đem cả nàng vào trong [Cửu Thiên tháp].
Ngọc Băng Nhan khi vừa mới vào trong thì phát hiện được trong đây linh khí nồng nặc gấp 10 lần so với bên ngoài, nhưng xung quanh nhìn lại cũng chỉ toàn có cỏ và cỏ, không có chút cây hay gì.
- Vân ca ca, nơi này là...
- Đúng vậy, nơi này chính là không gian bên trong [Cửu Thiên tháp], ta lúc đầu cũng vô cùng kinh ngạc về nó. Nhưng đó vẫn chưa phải là gì cả, nàng xem này.
Thiên Vân vung tay một cái, liền có một loại vô cùng phức tạp trận pháp xuất hiện trước mắt hai người.
Ngọc Băng Nhan cố gắng quan sát thử, nhưng kết quả vẫn là bó tay vì không biết được đây là cái gì trận pháp. Liền đưa mắt hướng về vị trí Thiên Vân để dò hỏi.
Thấy ánh mắt kinh ngạc cùng tò mò của nàng, Thiên Vân cười cười, không giấu diếm mà nói:
- Đây chính là gia tốc trận. Tốc độ cũng là nhanh gấp 10 thế giới bên ngoài đi.
- Cái gì? Đây vậy mà là gia tốc trận, không thể nào? Không phải gia tốc trận cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi sao?
Ngọc Băng Nhan vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, Thiên Vân mang lại cho nàng quá nhiều thứ khó tiêu hoá nổi. Nào là pháp bảo không gian chứa sự sống, nào là kiếm hóa hình, còn rồi cái này trận pháp gia tốc. Thật khiến cho trái tim bé nhỏ của nàng muốn vỡ mà.
- Nói cái này làm gì, hiện không biết khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi, luyện nhanh chóng tu luyện nga.
Nghe Thiên Vân nói vậy thì Ngọc Băng Nhan cũng gật đầu, dù thế ngoại xem họ như thiên tài đối xử, nhưng ai có thể hiểu được họ đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới đạt được sức mạnh như hiện tại.
Thế là hai người tách nhau ra, mỗi người một góc để bế quan tu luyện.
'.....'
Thiên Vân bắt tĩnh tâm tu luyện, đầu tiên là hắn cố gắng ổn định lại chính mình cảnh giới nga. Do lúc nãy hắn hấp thu [Sát phạt huyền lôi] nên đột phá Thuế Phàm, nhưng trong thời gian này đột phá quá nhanh nên căn cơ có nguy cơ bất ổn.
[Thôn phệ] mở lên, chỉ thấy xung quanh Thiên Vân một lượng lớn linh khí đang nhanh chóng tập trung lại. Và cơ thể Thiên Vân đang điên cuồng hấp thụ chúng.
Nếu có một cái tu sĩ tại đây thì liền mắng cái tên này căn bản không phải là người, hắn tu luyện như vậy mà không có dấu hiệu bảo thể, thật mẹ nó vô lý.
Nhưng không ai biết được, lượng lớn linh khí đó không phải đi vào Thiên Vân đan điền, đúng hơn là Thiên Vân căn bản không có đan điền mà ở phần bụng hắn chính là một cái vô tận bát ngát vũ trụ, và linh khí đang bị hút vào một cách điên cuồng vào cái hố đen đó.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,...
Không biết bao ngày trôi qua, khí tức Thiên Vân cũng nhanh chóng ổn định lại, hắn tu vi vậy mà tiến tới Thuế Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh.
Liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện Ngọc Băng Nhan đang chuẩn bị đột phá Chân Nguyên cảnh đỉnh thì Thiên Vân cũng cười nhẹ một cái. Từ trong không gian hệ thống, hắn lấy ra Dị quang thứ hạng 2 [Thiên Điệp chi Quang].
Thiên Vân bắt đầu hấp thu, thì biết được loại dị quang này vô cùng ôn nhu, không tạo bạo, tràn đầy sát khí như dị lôi. Không rực cháy, nổi loạn như dị hỏa. Chỉ có ôn nhu và nhẹ nhàng mà thôi.
Sau khi hấp thụ xong [Thiên Điệp chi Quang], hắn biết được tác dụng của loại dị quang này chính là tạo ra những sinh vật dạng bướm bằng quang linh khí tỏa ra xung quanh để thăm dò. Nghe thì có vẻ vô cùng yếu nhưng chỉ cần có đủ thực, Thiên Vân có thể tạo ra hàng ngìn, hàng vạn con.
Mà mỗi cái quang minh chi điệp đều có thực lực bằng 10% của hắn, hợp lại mà đánh thì không biết khủng bố như thế nào. Với cả chỉ cần khéo léo kết hợp với dị hỏa, đánh không được thì cho bạo. Đảm bảo đem đối thủ khổ không chịu nổi.
Thiên Vân theo thói quan mở bảng thông tin lên quan sát.
" Ký chủ: Thiên Vân
Tuổi: 18.
Thân phận: khí vận chỉ tử, người xuyên không, Chủ nhân của Cấm Kỵ.
Linh Căn: Hỗn độn
Có thể vận dụng: Hỏa, Thủy, Mộc, Kim, Lôi, Phong, Thổ, Ám, Quang.
Thời gian, Không gian, Tử Vong, Sinh mệnh (yêu cầu người chơi nâng cao tu vi mới có thể vận dụng).
Tu vi:
Linh tu: Thuế Phàm hậu Kỳ.
Thể tu: Bậc 4 Trung kỳ.
Hồn tu: Ngưng Đan sơ kỳ.
Thiên địa bảo vật:
Dị Hỏa: [Nham Minh chi Hỏa].
Dị Lôi: [Sát phạt ma lôi].
Dị Quang: [Thiên Điệp chi Quang].
Thần thể: Hỗn độn thể (0,0003% dung hợp).
Huyết mạch: Hỗn độn huyết mạch (0,0003% dung hợp).
Công pháp: [Vạn Cổ Hỗn Độn Kinh].
Kỹ năng Thiên phú: Vĩnh Hằng Chi Mâu (con mắt được tạo ra bởi khí tức hỗn độn, cho phép người dùng nhìn thấu vạn vật dù là khí tức hay điểm yếu của đối thủ, nhưng chỉ giới hạn khi tu vi đối thủ không cao hơn linh hồn kí chủ 2 đại cảnh giới.).
Bản mệnh pháp bảo: Thiên Vân kiếm (Phàm cấp vũ khí), Cửu Thiên Tháp (Không xác định).
Nữ nhân: Hoàng Dung, Tiểu Long Nữ.
Nô ɭệ: không.
Điểm danh vọng: 40 vạn.
(thông tin khác được bỏ qua)"
Ngạo tào!! Hắn linh tu vậy mà trực tiếp đột phá Thuế Phàm hậu kỳ, nếu xét riêng thực lực thì còn mạnh hơn so với hai nàng Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ.
Linh Nhi một bên quan sát lấy Thiên Vân thông tin rồi mơ miệng nói:
- Công tử, hay là bắt đầu tu luyện [Tru Thần cửu thức] đi, đó cũng là một cái võ kỹ không tệ đâu nga.
Qua mắt thường, chỉ nhìn thấy toàn tháp này có tổng cộng chín tầng. Nhưng lúc này hắn cũng chỉ thấy duy nhất một cánh cửa ở tầng thứ chín, còn chín tầng còn lại thì có vẻ đang bị đóng kín.
Đây tuyệt đối không phải vật phàm!
Thiên Vân nghĩ ngợi, có lẽ thứ này đến từ Tiên giới như trong lời của Linh Nhi hoặc là một cái cao cấp hơn thế giới a!
- Công tử thử dùng ý niệm để vào trong đi, đảm bảo sẽ có điều bất ngờ cho ngại.
Linh Nhi một bên nói.
Nghe vậy, Thiên Vân bắt đầu thử dùng ý niệm để cầu thông với cái tháp, sau không ít lần thất bại, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được lời mời từ cái tháp đen này.
- Đi vào!
Một ý niệm lên, toàn thân Thiên Vân như bị một cái hố đen điên cuồng hút lấy, nhưng bất ngờ là chỉ có mỗi Thiên Vân bị hút đi mà thôi, còn những thứ xung quanh thì vẫn bình thường, không có ảnh hưởng gì cả.
Ngọc Băng Nhan một bên vô cùng kinh ngạc, nàng không thể tin được Thiên Vân không chỉ sở hữu một cái kỳ lạ thanh kiếm cùng loại pháp bảo không gian chứ vật sống dạng tranh, mà hắn còn có thêm một cái không gian pháp bảo dạng tháp.
Làm nàng còn thêm giật mình chính là nàng thần niệm vậy mà vô pháp dò xét cái này tháp, nếu không phải nhanh chóng rút về, có khi nàng thần niệm còn bị cái tháp này phản công khiến cho trọng thương.
Mà khi Thiên Vân bị đưa vào tháp, bằng mắt thường chỉ thấy cái tháp dần thu nhỏ lại, nhanh chóng trở nên cực kỳ nhỏ bé, cho dù là bị thần thức quét ngang cũng không thể tìm thấy được.
- Hắn rốt cuộc có phải là tên phế vật của Mục gia ở trong lời đồn không? Nghe nói, hắn bị gia tộc nhốt lại cơ mà?
- Với lại hắn dung mạo đâu có giống ai trong Mục gia đâu? Bọn hắn trông rất xấu, nhưng Thiên Vân thì rất đẹp trai nga!
- Ngọc Băng Nhan ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, không phải ngươi chỉ xem huynh ấy như bằng hữu thôi sao. Làm sao có thể cùng huynh ấy được chứ...
Ngọc Băng Nhan càng nghĩ thì càng ngại ngùng, nàng hai tay không ngừng che đi khuôn mặt đỏ mọng ấy. Lúc này nếu có ai, đặc biệt là mấy người như Triệu Bình tại thì sẽ vô cùng ngạc nhiên, từ khi nào cái khủng long bạo chúa nữ nhân Ngọc Băng Nhan lại biết ngại ngùng, sợ hãi như một cái thục nữ vậy.
Ngọc Băng Nhan mải lo cố quên đi dòng suy nghĩ trong đầu mà không hề hay biết Thiên Vân đã rời khỏi tháp và đang tại trước mắt nàng. Thấy Ngọc Băng Nhan mặt đỏ lên thì Thiên Vân theo bản năng tiến lại gần nàng, đặt cái bàn tay trắng trẻo như phụ nữ lên trán nàng.
- Ân cũng đâu phải bị bệnh nga!
Tiếp theo đó, hắn liền đem trán hắn chạm vào nàng trán, khiến cho mắt hai người đối diện nhau trong một khoảng cách rất gần, hơi thở cả hai cũng đang thổi vào đối phương.
- Ân, huynh ấy muốn hôn ta sao? Ta có nên đồng ý hay không? Nếu ta không muốn thì huynh ấy có đồng ý hay không? Mà nếu đồng ý thì liệu huynh ấy có nghĩ ta dễ dãy?... Rốt cuộc ta nên làm gì nga?
Thiên Vân không biết, vì cái hành động này của hắn mà độ hào cảm của Ngọc Băng Nhan đối với hắn đã đạt đến 190/200, và cũng đang có xu hướng vang lên.
- Làm gì bị bệnh đâu. Ngọc Cô nương, cô nương có sao không?
Nghe được câu hỏi này của Thiên Vân, Ngọc Băng Nhan mới dần tỉnh táo lại, hóa ra hắn không phải vì muốn hôn nàng mà thuần tý lo lắng nàng bị bệnh nga. Hay là hắn thật cố tình nhưng giả vờ, bởi đã tu luyện thì làm sao có thể đổ bệnh hay sốt được chứ. Được lắm huynh dám lừa ta, chờ tí xem ta giải quyết huynh như thế nào.
Ngọc Băng Nhan cố gắng để tâm trạng bình tĩnh lại, nàng lúc này mới nói:
- Vân ca ca, rốt cuộc là cái tháp đó là thứ gì?
Ngọc Băng Nhan chỉ muốn đánh lạc hướng, nhưng lại không ngờ trước câu hỏi của Thiên Vân:
- Ừm, ta cũng không rõ đây là thứ gì nữa. [Cửu Thiên tháp] chính là do ta sư phụ đưa cho, nàng không hề nhắc đến nó công dụng liền vứt cho ta rồi.
Đến đó, Thiên Vân lại lần nữa kể lề hắn lúc trước thân phận bần hàn, cực khổ thế nào? Rồi gặp được sư phụ, được sư phụ cưu mang trợ giúp như thế nào? Vân vân và mây mây...
- Vậy sao. Hừ tại sao Mục gia lại trở nên khốn nạn bỉ ổi như vậy chứ, bọn hắn không có tính người sao???
- Hắc hắc, nói về tính bỉ ổi, khinh người thì đâu phải mỗi Mục gia, hầu hết các đại gia tộc, thế lực đều như vậy nga. - Thiên Vân cười một cách nhạo báng trước lời nói của Ngọc Băng Nhan.
- Không phải, Ngọc gia ta đâu phải người như vậy? - Ngọc Băng Nhan gắt giọng trả lời, lúc này cái tính bạo chúa của nàng gần như mất hết, chỉ giống một cái tiểu thê tử đang ẫm ức cãi lại trượng phu.
- Hắc hắc, nếu không phải ta khác với bọn Mục gia kia, thì hiện tại không biết nàng đối xử với ta như thế nào? Nếu ta vẫn là cái phế vật thì nàng quan tâm tới ta sao?
Thiên Vân tức giận nói, dù hắn hiện tại bề ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng sau khi biết hết mọi chuyện về Thiên gia, về sự tàn khốc của thế giới, không hiểu sao có một cơn lửa giận trong lòng hắn đối với người khác.
- Ta... ta...
Ngọc Băng Nhan lúc này ủy khuất muốn khóc, nàng thật không biết trả lời như thế nào cả bởi lời mà Thiên Vân nói vô cùng thuyết phục. Nếu hắn chỉ là cái phế vật, nàng cũng không có hứng thú gì mà nói chuyện với hắn.
'.....'
Một thời gian sau, Thiên Vân cũng không có làm khó Ngọc Băng Nhan nữa, để đền bù cho nàng, hắn liền đem cả nàng vào trong [Cửu Thiên tháp].
Ngọc Băng Nhan khi vừa mới vào trong thì phát hiện được trong đây linh khí nồng nặc gấp 10 lần so với bên ngoài, nhưng xung quanh nhìn lại cũng chỉ toàn có cỏ và cỏ, không có chút cây hay gì.
- Vân ca ca, nơi này là...
- Đúng vậy, nơi này chính là không gian bên trong [Cửu Thiên tháp], ta lúc đầu cũng vô cùng kinh ngạc về nó. Nhưng đó vẫn chưa phải là gì cả, nàng xem này.
Thiên Vân vung tay một cái, liền có một loại vô cùng phức tạp trận pháp xuất hiện trước mắt hai người.
Ngọc Băng Nhan cố gắng quan sát thử, nhưng kết quả vẫn là bó tay vì không biết được đây là cái gì trận pháp. Liền đưa mắt hướng về vị trí Thiên Vân để dò hỏi.
Thấy ánh mắt kinh ngạc cùng tò mò của nàng, Thiên Vân cười cười, không giấu diếm mà nói:
- Đây chính là gia tốc trận. Tốc độ cũng là nhanh gấp 10 thế giới bên ngoài đi.
- Cái gì? Đây vậy mà là gia tốc trận, không thể nào? Không phải gia tốc trận cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi sao?
Ngọc Băng Nhan vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, Thiên Vân mang lại cho nàng quá nhiều thứ khó tiêu hoá nổi. Nào là pháp bảo không gian chứa sự sống, nào là kiếm hóa hình, còn rồi cái này trận pháp gia tốc. Thật khiến cho trái tim bé nhỏ của nàng muốn vỡ mà.
- Nói cái này làm gì, hiện không biết khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi, luyện nhanh chóng tu luyện nga.
Nghe Thiên Vân nói vậy thì Ngọc Băng Nhan cũng gật đầu, dù thế ngoại xem họ như thiên tài đối xử, nhưng ai có thể hiểu được họ đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới đạt được sức mạnh như hiện tại.
Thế là hai người tách nhau ra, mỗi người một góc để bế quan tu luyện.
'.....'
Thiên Vân bắt tĩnh tâm tu luyện, đầu tiên là hắn cố gắng ổn định lại chính mình cảnh giới nga. Do lúc nãy hắn hấp thu [Sát phạt huyền lôi] nên đột phá Thuế Phàm, nhưng trong thời gian này đột phá quá nhanh nên căn cơ có nguy cơ bất ổn.
[Thôn phệ] mở lên, chỉ thấy xung quanh Thiên Vân một lượng lớn linh khí đang nhanh chóng tập trung lại. Và cơ thể Thiên Vân đang điên cuồng hấp thụ chúng.
Nếu có một cái tu sĩ tại đây thì liền mắng cái tên này căn bản không phải là người, hắn tu luyện như vậy mà không có dấu hiệu bảo thể, thật mẹ nó vô lý.
Nhưng không ai biết được, lượng lớn linh khí đó không phải đi vào Thiên Vân đan điền, đúng hơn là Thiên Vân căn bản không có đan điền mà ở phần bụng hắn chính là một cái vô tận bát ngát vũ trụ, và linh khí đang bị hút vào một cách điên cuồng vào cái hố đen đó.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,...
Không biết bao ngày trôi qua, khí tức Thiên Vân cũng nhanh chóng ổn định lại, hắn tu vi vậy mà tiến tới Thuế Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh.
Liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện Ngọc Băng Nhan đang chuẩn bị đột phá Chân Nguyên cảnh đỉnh thì Thiên Vân cũng cười nhẹ một cái. Từ trong không gian hệ thống, hắn lấy ra Dị quang thứ hạng 2 [Thiên Điệp chi Quang].
Thiên Vân bắt đầu hấp thu, thì biết được loại dị quang này vô cùng ôn nhu, không tạo bạo, tràn đầy sát khí như dị lôi. Không rực cháy, nổi loạn như dị hỏa. Chỉ có ôn nhu và nhẹ nhàng mà thôi.
Sau khi hấp thụ xong [Thiên Điệp chi Quang], hắn biết được tác dụng của loại dị quang này chính là tạo ra những sinh vật dạng bướm bằng quang linh khí tỏa ra xung quanh để thăm dò. Nghe thì có vẻ vô cùng yếu nhưng chỉ cần có đủ thực, Thiên Vân có thể tạo ra hàng ngìn, hàng vạn con.
Mà mỗi cái quang minh chi điệp đều có thực lực bằng 10% của hắn, hợp lại mà đánh thì không biết khủng bố như thế nào. Với cả chỉ cần khéo léo kết hợp với dị hỏa, đánh không được thì cho bạo. Đảm bảo đem đối thủ khổ không chịu nổi.
Thiên Vân theo thói quan mở bảng thông tin lên quan sát.
" Ký chủ: Thiên Vân
Tuổi: 18.
Thân phận: khí vận chỉ tử, người xuyên không, Chủ nhân của Cấm Kỵ.
Linh Căn: Hỗn độn
Có thể vận dụng: Hỏa, Thủy, Mộc, Kim, Lôi, Phong, Thổ, Ám, Quang.
Thời gian, Không gian, Tử Vong, Sinh mệnh (yêu cầu người chơi nâng cao tu vi mới có thể vận dụng).
Tu vi:
Linh tu: Thuế Phàm hậu Kỳ.
Thể tu: Bậc 4 Trung kỳ.
Hồn tu: Ngưng Đan sơ kỳ.
Thiên địa bảo vật:
Dị Hỏa: [Nham Minh chi Hỏa].
Dị Lôi: [Sát phạt ma lôi].
Dị Quang: [Thiên Điệp chi Quang].
Thần thể: Hỗn độn thể (0,0003% dung hợp).
Huyết mạch: Hỗn độn huyết mạch (0,0003% dung hợp).
Công pháp: [Vạn Cổ Hỗn Độn Kinh].
Kỹ năng Thiên phú: Vĩnh Hằng Chi Mâu (con mắt được tạo ra bởi khí tức hỗn độn, cho phép người dùng nhìn thấu vạn vật dù là khí tức hay điểm yếu của đối thủ, nhưng chỉ giới hạn khi tu vi đối thủ không cao hơn linh hồn kí chủ 2 đại cảnh giới.).
Bản mệnh pháp bảo: Thiên Vân kiếm (Phàm cấp vũ khí), Cửu Thiên Tháp (Không xác định).
Nữ nhân: Hoàng Dung, Tiểu Long Nữ.
Nô ɭệ: không.
Điểm danh vọng: 40 vạn.
(thông tin khác được bỏ qua)"
Ngạo tào!! Hắn linh tu vậy mà trực tiếp đột phá Thuế Phàm hậu kỳ, nếu xét riêng thực lực thì còn mạnh hơn so với hai nàng Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ.
Linh Nhi một bên quan sát lấy Thiên Vân thông tin rồi mơ miệng nói:
- Công tử, hay là bắt đầu tu luyện [Tru Thần cửu thức] đi, đó cũng là một cái võ kỹ không tệ đâu nga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.