Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 84: NGOẠI TRUYỆN: BỊ MỘNG DU
Hoa Sen Trắng
13/05/2024
Mộc Hân Vy vẻ mặt trầm tư mà giả vờ lãng sang chuyện khác.
- "Đã đến lúc anh trở về nhà của mình rồi đấy."
Ngay khi cô định xoay người liền cảm nhận tay mình đã bị người phía sau níu lại, bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Phó Bắc Sơ:
- "Cô đã trải qua những chuyện gì tồi tệ sao? Có thể trải lòng cùng tôi chứ?"
Nghe đến đây khiến Mộc Hân Vy trở nên trầm lặng, ánh mắt chứa đầy tâm sự nhưng vẫn tỏ ra rằng bản thân vẫn ổn mà dõng dạc lên tiếng phủ nhận:
- "Trải lòng gì chứ? Tôi chẳng có chuyện gì buồn bã cả. Anh mau quay trở về nhà mình đi."
Vừa nói, Mộc Hân Vy đẩy người đàn ông hướng ra phía cửa. Ngay khi sắp sửa đẩy người đối phương ra ngoài thì lại bị anh đẩy ngược trở vào trong mà đóng sầm cửa lại, dồn dáng người nhỏ bé của Mộc Hân Vy vào một góc tường, sau đó tỏ ra đáng thương nói:
- "Cho tôi ở lại nhà của cô một đêm có được không? Tôi rất sợ cảm giác bước vào nhà mà chỉ có một mình, đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo. Hơn nữa, cả ngày dài hái ngô khiến toàn thân tôi đau nhức. Nếu trở về nhà cũng có thể nửa đêm tôi bị trúng gió mà chết trong sự cô đơn cũng nên."
Dứt lời, Phó Bắc Sơ xòe đôi tay sớm đã sưng phồng của mình vì hái cả ruộng ngô ra cho người trước mặt xem liền sau đó tỏ ra mệt mỏi mà ngả lưng xuống ghế, mệt mỏi nói:
- "Tôi xin ngủ ngoài này để bảo vệ nhà cho cô cũng được. Nghe bảo thời gian này, mỗi tối thường xuất hiện những kẻ biến thái trong thôn đến tận nhà của những cô gái độc thân gõ cửa quấy phá đấy.
Nghe đến đây khiến Mộc Hân Vy có chút lo sợ mà tái xanh mặt, bàn tay khẽ níu lấy vạt áo của người đàn ông, gật đầu thừa nhận:
- "Phải rồi. Tôi quên mất cảnh báo gần đây của trưởng thôn. Dạo gần đây trong thôn xuất hiện rất nhiều tên biến thái. Bắc Sơ, vậy tạm thời mỗi tối anh sang nhà tôi trông chừng có được không? Dù sao thì, tôi không muốn nửa đêm bị đám người đó quấy phá. Đến khi nào trưởng thôn bắt được những kẻ đó thì anh hãy về nhà."
Khóe môi Phó Bắc Sơ khẽ nhon nụ cười hài lòng, lập tức gật đầu đồng ý. Quả nhiên, đây là lý do chính đáng nhất để anh ở lại nhà Mộc Hân Vy mà không bị đàm tiếu.
Tối hôm đó, trong lúc đắm chìm vào giấc ngủ. Phó Bắc Sơ giật mình tỉnh giấc ngay khi nghe tiếng bước chân từ phía phòng ngủ vang lên liên tục. Ngay khi hướng mắt nhận ra người trước mặt khiến anh thở phào nhẹ nhõm mà lên tiếng hỏi:
- "Cô đi uống nước sao?"
Ánh mắt vô hồn Mộc Hân Vy cứ nhìn chằm chằm người trước mặt, không nói lời nào mà lặng lẽ xoay lưng, chậm rãi đi về phía nhà tắm khiến Phó Bắc Sơ vô cùng khó hiểu trước biểu hiện này mà tò mò đi theo sau. Ngay khi bước vào bên trong nhà tắm, Mộc Hân Vy bất ngờ cởi chiếc đầm ngủ trên người mình xuống mà vô thức đưa tay mở vòi sen ở trên cao khiến Phó Bắc Sơ vô cùng hoảng hốt mà lập tức vòng tay ôm lấy eo cô, kéo trở ngược ra ngoài:
- "Cô bị điên à. Nửa đêm khi không muốn tắm nước lạnh để đột quy chết sao?
Mặc cho anh mắng chửi, Mộc Hân Vy vẫn không chút phản hồi, chỉ lẩm bẩm trong miệng:
- "Muốn đi tắm."
Hóa ra Mộc Hân Vy bị mộng du. Mỗi lần trong lòng có nhiều tâm trạng, cô thường xuyên gặp phải tình trạng này mà vô thức vào trong nhà tắm để dội nước lúc nửa đêm. Đến sáng thì lại quên sạch mọi chuyện của đêm hôm
qua.
Nhìn người con gái hiện đã nhắm nghiền mắt trong dáng vẻ không có gì trên người khiến Phó Bắc Sơ cố kiềm chế dục vọng bản thân mà lẩm bẩm càm ràm người đang ngủ say:
- "Này là do cô mộng du tự cởi đồ chứ không phải do tôi làm ra đâu nhé."
Trước khi giúp Mộc Hân Vy mặc lại áo ngủ, Phó Bắc Sơ không quên dùng tay mình đặt lên trên bầu ngực căng tròn của người con gái mà ướm thử số đo, sau đó nhếch môi cười hài lòng:
- "Tôi sẵn tiện đo kích cỡ để mua đền chiếc áo ngực màu hồng phấn cho cô thôi, chứ không có ý gì khác." •
Lời nói là vậy, thế nhưng ý nghĩ trong đầu Phó Bắc Sơ lúc này lại hoàn toàn trái ngược mà nở nụ cười tà mị, nghĩ thầm:
- "Vừa tay, không quá nhỏ, có sự đàn hồi khi chạm vào, rất mềm mại.
- "Đã đến lúc anh trở về nhà của mình rồi đấy."
Ngay khi cô định xoay người liền cảm nhận tay mình đã bị người phía sau níu lại, bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Phó Bắc Sơ:
- "Cô đã trải qua những chuyện gì tồi tệ sao? Có thể trải lòng cùng tôi chứ?"
Nghe đến đây khiến Mộc Hân Vy trở nên trầm lặng, ánh mắt chứa đầy tâm sự nhưng vẫn tỏ ra rằng bản thân vẫn ổn mà dõng dạc lên tiếng phủ nhận:
- "Trải lòng gì chứ? Tôi chẳng có chuyện gì buồn bã cả. Anh mau quay trở về nhà mình đi."
Vừa nói, Mộc Hân Vy đẩy người đàn ông hướng ra phía cửa. Ngay khi sắp sửa đẩy người đối phương ra ngoài thì lại bị anh đẩy ngược trở vào trong mà đóng sầm cửa lại, dồn dáng người nhỏ bé của Mộc Hân Vy vào một góc tường, sau đó tỏ ra đáng thương nói:
- "Cho tôi ở lại nhà của cô một đêm có được không? Tôi rất sợ cảm giác bước vào nhà mà chỉ có một mình, đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo. Hơn nữa, cả ngày dài hái ngô khiến toàn thân tôi đau nhức. Nếu trở về nhà cũng có thể nửa đêm tôi bị trúng gió mà chết trong sự cô đơn cũng nên."
Dứt lời, Phó Bắc Sơ xòe đôi tay sớm đã sưng phồng của mình vì hái cả ruộng ngô ra cho người trước mặt xem liền sau đó tỏ ra mệt mỏi mà ngả lưng xuống ghế, mệt mỏi nói:
- "Tôi xin ngủ ngoài này để bảo vệ nhà cho cô cũng được. Nghe bảo thời gian này, mỗi tối thường xuất hiện những kẻ biến thái trong thôn đến tận nhà của những cô gái độc thân gõ cửa quấy phá đấy.
Nghe đến đây khiến Mộc Hân Vy có chút lo sợ mà tái xanh mặt, bàn tay khẽ níu lấy vạt áo của người đàn ông, gật đầu thừa nhận:
- "Phải rồi. Tôi quên mất cảnh báo gần đây của trưởng thôn. Dạo gần đây trong thôn xuất hiện rất nhiều tên biến thái. Bắc Sơ, vậy tạm thời mỗi tối anh sang nhà tôi trông chừng có được không? Dù sao thì, tôi không muốn nửa đêm bị đám người đó quấy phá. Đến khi nào trưởng thôn bắt được những kẻ đó thì anh hãy về nhà."
Khóe môi Phó Bắc Sơ khẽ nhon nụ cười hài lòng, lập tức gật đầu đồng ý. Quả nhiên, đây là lý do chính đáng nhất để anh ở lại nhà Mộc Hân Vy mà không bị đàm tiếu.
Tối hôm đó, trong lúc đắm chìm vào giấc ngủ. Phó Bắc Sơ giật mình tỉnh giấc ngay khi nghe tiếng bước chân từ phía phòng ngủ vang lên liên tục. Ngay khi hướng mắt nhận ra người trước mặt khiến anh thở phào nhẹ nhõm mà lên tiếng hỏi:
- "Cô đi uống nước sao?"
Ánh mắt vô hồn Mộc Hân Vy cứ nhìn chằm chằm người trước mặt, không nói lời nào mà lặng lẽ xoay lưng, chậm rãi đi về phía nhà tắm khiến Phó Bắc Sơ vô cùng khó hiểu trước biểu hiện này mà tò mò đi theo sau. Ngay khi bước vào bên trong nhà tắm, Mộc Hân Vy bất ngờ cởi chiếc đầm ngủ trên người mình xuống mà vô thức đưa tay mở vòi sen ở trên cao khiến Phó Bắc Sơ vô cùng hoảng hốt mà lập tức vòng tay ôm lấy eo cô, kéo trở ngược ra ngoài:
- "Cô bị điên à. Nửa đêm khi không muốn tắm nước lạnh để đột quy chết sao?
Mặc cho anh mắng chửi, Mộc Hân Vy vẫn không chút phản hồi, chỉ lẩm bẩm trong miệng:
- "Muốn đi tắm."
Hóa ra Mộc Hân Vy bị mộng du. Mỗi lần trong lòng có nhiều tâm trạng, cô thường xuyên gặp phải tình trạng này mà vô thức vào trong nhà tắm để dội nước lúc nửa đêm. Đến sáng thì lại quên sạch mọi chuyện của đêm hôm
qua.
Nhìn người con gái hiện đã nhắm nghiền mắt trong dáng vẻ không có gì trên người khiến Phó Bắc Sơ cố kiềm chế dục vọng bản thân mà lẩm bẩm càm ràm người đang ngủ say:
- "Này là do cô mộng du tự cởi đồ chứ không phải do tôi làm ra đâu nhé."
Trước khi giúp Mộc Hân Vy mặc lại áo ngủ, Phó Bắc Sơ không quên dùng tay mình đặt lên trên bầu ngực căng tròn của người con gái mà ướm thử số đo, sau đó nhếch môi cười hài lòng:
- "Tôi sẵn tiện đo kích cỡ để mua đền chiếc áo ngực màu hồng phấn cho cô thôi, chứ không có ý gì khác." •
Lời nói là vậy, thế nhưng ý nghĩ trong đầu Phó Bắc Sơ lúc này lại hoàn toàn trái ngược mà nở nụ cười tà mị, nghĩ thầm:
- "Vừa tay, không quá nhỏ, có sự đàn hồi khi chạm vào, rất mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.