Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 83: NGOẠI TRUYỆN: HÁI NGÔ
Hoa Sen Trắng
13/05/2024
Nhìn nét mặt vô tội của người trước mặt khiến Mộc Hân Vy chỉ biến nghiến răng tức giận mà lập tức ném chiếc gùi tre về phía Phó Bắc Sơ, hắng giọng ra lệnh:
- "Anh ở lại đây hái đủ số ngô rồi mới được về. Trái nào đủ độ già mới được hái, có biết không?"
Phó Bắc Sơ vẻ mặt ngơ ngác nhưng vẫn đưa tay đón lấy món đồ từ phía người con gái. Anh chưa kịp lên tiếng thì dáng người đã rời khỏi. Hai tay Mộc Hân Vy không ngừng chỉnh áo, dáng vẻ này của cô trông rất buồn cười khiến người ở lại chỉ biết bất lực cười thầm.
Chiều đến, Mộc Hân Vy đang ngồi thư thả trên ghế xem tivi thì bỗng nghe tiếng gõ cửa gấp gáp ở phía bên ngoài mà chậm rãi tiến ra mở cửa.
Bịch...
Phó Bắc Sơ vác cả bao lớn chứa đầy ngô mà đặt xuống sàn một cái phịch trước vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác của người bên trong mà dõng dạc tự hào nói:
- "Tôi đã bẻ trụi cả ruộng ngô, không chừa sót một trái nào."
Nghe những lời này khiến Mộc Hân Vy chết trân tại chỗ liền lập tức mở bao ra kiểm tra. Quả nhiên, ngay cả những trái còn non anh cũng thẳng tay hái xuống đến mức đôi tay bị xước, đỏ lằn trông thấy mà lắc đầu bất lực nói:
- "Phó Bắc Sơ, anh có biết số ngô này là tôi được trưởng thôn thuê hái đó. Nếu như ông ấy biết cả ruộng ngô của mình bị anh hái sạch những trái còn non thì tôi biết phải nói sao với ông ấy đây."
Nghe đến đây khiến Phó Bắc Sơ có chút áy náy mà hạ giọng đưa ra để xuất:
- "Chuyện này là lỗi của tôi. Có gì, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy. Cô không cần quá lo lắng."
Mộc Hân Vy nhìn anh thở dài, sau đó ngồi phịch xuống ghế, trầm giọng nói:
- "Anh vô tình làm đổ đi bát cơm kiếm sống của tôi rồi. Cứ ngỡ sẽ được trả lương do hái ngô, nào ngờ bị anh làm hỏng cả ruộng. Không biết có bị đền bù thiệt hại không nữa."
Ngay lập tức, Phó Bắc Sơ lên tiếng cắt ngang:
- "Tổn thất bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường."
Quả nhiên là thiếu gia giàu có. Mộc Hân Vy chỉ biết bĩu môi bất lực thì bên tai truyền đến giọng nói đầy cương quyết:
- "Về phần cô, không cần phải lo cơm áo gạo tiền. Tôi nuôi cô."
Trước lời lẽ có chút phô trương này khiến Mộc Hân Vy chỉ biết bĩu môi mà lên tiếng châm chọc:
- "Anh nhắm nuôi tôi được bao nhiêu ngày?"
Không chút chần chừ, Phó Bắc Sơ dõng dạc đáp:
- "Một năm hoặc cả đời cũng được."
Nghe đến đây khiến sắc mặt Mộc Hân Vy bỗng nhiên sượng ngang. Cô không nói nữa, định xoay người trở vào trong thì bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông:
- "Mà này, cô thích nội y hồng phấn hay sao? Kích cỡ bao nhiêu, tôi sẽ mua tặng cô một cái mới thay cho sự cố ngày hôm nay."
Mộc Hân Vy há hốc miệng mà chết trân ngay tại chỗ sau khi nghe những lời này. Liền lập tức, cô vung tay đánh liên tục vào người Phó Bắc Sơ, mặt đỏ bừng, đanh giọng măng:
- "Phó Bắc Sơ, đồ biến thái. Anh còn nhớ rõ mồn một sao?"
Nghe cô hỏi, Phó Bắc Sơ nét mặt thành thật, không chút nghĩ ngợi, lên tiếng trả lời:
"Sao tôi không nhớ được chứ. Nó phơi bày rõ ngay trước mắt tôi mà.""Đồ bệnh hoạn, chắc tôi phải dùng thuốc tẩy não để tẩy đi những suy nghĩ đen tối đó của anh."Vừa nói, cô không ngừng đưa tay đánh mạnh vào người Phó Bắc Sơ. Thế nhưng anh không một chút kháng cự, thậm chí còn ngoan ngoãn đứng yên để cô đánh, khóe môi nở nụ cười tà mị trước vẻ mặt xấu hổ của đối phương đến mức phát ra tiếng rồi lấy tay che miệng mình lại.
- "Châm chọc cô ấy càng khiến mình hạnh phúc. Phải chăng đây chính là cảm giác khi gặp đúng một nửa của đời mình."
Một lúc lâu sau, Mộc Hân Vy ngước mặt nhìn lên gương mặt bình thản, không chút phản kháng của Phó Bắc Sơ mà nhíu mày khó hiếu hỏi:
- "Tôi đánh anh liên tục như vậy mà anh cũng không nói gì sao?"
Nghe cô hỏi khiến Phó Bắc Sơ không nhịn được mà phì cười, sau đó nói:
- "Lo lắng cho tôi à? Không sao, bằng quá cô đánh tôi thương tật thì chịu trách nhiệm với tôi cả đời thôi."
Ngay lập tức, Mộc Hân Vy bĩu môi, đanh giọng nói:
- "Sao? Anh nói những lời này chỉ vì sợ với tính cách này của mình về già sẽ không có người con gái nào chịu lấy anh à?"
Nghe đến đây, nét mặt Phó Bắc Sơ bất ngờ trở nên nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt của người đối diện, trầm giọng đáp:
- "Tôi không sợ điều đó. Tôi chỉ sợ cô không đồng ý gả cho tôi."
- "Anh ở lại đây hái đủ số ngô rồi mới được về. Trái nào đủ độ già mới được hái, có biết không?"
Phó Bắc Sơ vẻ mặt ngơ ngác nhưng vẫn đưa tay đón lấy món đồ từ phía người con gái. Anh chưa kịp lên tiếng thì dáng người đã rời khỏi. Hai tay Mộc Hân Vy không ngừng chỉnh áo, dáng vẻ này của cô trông rất buồn cười khiến người ở lại chỉ biết bất lực cười thầm.
Chiều đến, Mộc Hân Vy đang ngồi thư thả trên ghế xem tivi thì bỗng nghe tiếng gõ cửa gấp gáp ở phía bên ngoài mà chậm rãi tiến ra mở cửa.
Bịch...
Phó Bắc Sơ vác cả bao lớn chứa đầy ngô mà đặt xuống sàn một cái phịch trước vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác của người bên trong mà dõng dạc tự hào nói:
- "Tôi đã bẻ trụi cả ruộng ngô, không chừa sót một trái nào."
Nghe những lời này khiến Mộc Hân Vy chết trân tại chỗ liền lập tức mở bao ra kiểm tra. Quả nhiên, ngay cả những trái còn non anh cũng thẳng tay hái xuống đến mức đôi tay bị xước, đỏ lằn trông thấy mà lắc đầu bất lực nói:
- "Phó Bắc Sơ, anh có biết số ngô này là tôi được trưởng thôn thuê hái đó. Nếu như ông ấy biết cả ruộng ngô của mình bị anh hái sạch những trái còn non thì tôi biết phải nói sao với ông ấy đây."
Nghe đến đây khiến Phó Bắc Sơ có chút áy náy mà hạ giọng đưa ra để xuất:
- "Chuyện này là lỗi của tôi. Có gì, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy. Cô không cần quá lo lắng."
Mộc Hân Vy nhìn anh thở dài, sau đó ngồi phịch xuống ghế, trầm giọng nói:
- "Anh vô tình làm đổ đi bát cơm kiếm sống của tôi rồi. Cứ ngỡ sẽ được trả lương do hái ngô, nào ngờ bị anh làm hỏng cả ruộng. Không biết có bị đền bù thiệt hại không nữa."
Ngay lập tức, Phó Bắc Sơ lên tiếng cắt ngang:
- "Tổn thất bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường."
Quả nhiên là thiếu gia giàu có. Mộc Hân Vy chỉ biết bĩu môi bất lực thì bên tai truyền đến giọng nói đầy cương quyết:
- "Về phần cô, không cần phải lo cơm áo gạo tiền. Tôi nuôi cô."
Trước lời lẽ có chút phô trương này khiến Mộc Hân Vy chỉ biết bĩu môi mà lên tiếng châm chọc:
- "Anh nhắm nuôi tôi được bao nhiêu ngày?"
Không chút chần chừ, Phó Bắc Sơ dõng dạc đáp:
- "Một năm hoặc cả đời cũng được."
Nghe đến đây khiến sắc mặt Mộc Hân Vy bỗng nhiên sượng ngang. Cô không nói nữa, định xoay người trở vào trong thì bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông:
- "Mà này, cô thích nội y hồng phấn hay sao? Kích cỡ bao nhiêu, tôi sẽ mua tặng cô một cái mới thay cho sự cố ngày hôm nay."
Mộc Hân Vy há hốc miệng mà chết trân ngay tại chỗ sau khi nghe những lời này. Liền lập tức, cô vung tay đánh liên tục vào người Phó Bắc Sơ, mặt đỏ bừng, đanh giọng măng:
- "Phó Bắc Sơ, đồ biến thái. Anh còn nhớ rõ mồn một sao?"
Nghe cô hỏi, Phó Bắc Sơ nét mặt thành thật, không chút nghĩ ngợi, lên tiếng trả lời:
"Sao tôi không nhớ được chứ. Nó phơi bày rõ ngay trước mắt tôi mà.""Đồ bệnh hoạn, chắc tôi phải dùng thuốc tẩy não để tẩy đi những suy nghĩ đen tối đó của anh."Vừa nói, cô không ngừng đưa tay đánh mạnh vào người Phó Bắc Sơ. Thế nhưng anh không một chút kháng cự, thậm chí còn ngoan ngoãn đứng yên để cô đánh, khóe môi nở nụ cười tà mị trước vẻ mặt xấu hổ của đối phương đến mức phát ra tiếng rồi lấy tay che miệng mình lại.
- "Châm chọc cô ấy càng khiến mình hạnh phúc. Phải chăng đây chính là cảm giác khi gặp đúng một nửa của đời mình."
Một lúc lâu sau, Mộc Hân Vy ngước mặt nhìn lên gương mặt bình thản, không chút phản kháng của Phó Bắc Sơ mà nhíu mày khó hiếu hỏi:
- "Tôi đánh anh liên tục như vậy mà anh cũng không nói gì sao?"
Nghe cô hỏi khiến Phó Bắc Sơ không nhịn được mà phì cười, sau đó nói:
- "Lo lắng cho tôi à? Không sao, bằng quá cô đánh tôi thương tật thì chịu trách nhiệm với tôi cả đời thôi."
Ngay lập tức, Mộc Hân Vy bĩu môi, đanh giọng nói:
- "Sao? Anh nói những lời này chỉ vì sợ với tính cách này của mình về già sẽ không có người con gái nào chịu lấy anh à?"
Nghe đến đây, nét mặt Phó Bắc Sơ bất ngờ trở nên nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt của người đối diện, trầm giọng đáp:
- "Tôi không sợ điều đó. Tôi chỉ sợ cô không đồng ý gả cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.