Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 80: NGOẠI TRUYỆN: CÁNH ĐÔNG HOA CỎ LAU
Hoa Sen Trắng
13/05/2024
Sáng hôm sau...
Mộc Hân Vy ngay khi vừa mở cửa định đi ra ngoài dạo phố đã nhìn thấy Phó Bắc Sơ đã đứng chắn trước cửa. Anh diện trên người chiếc áo thun trắng giản dị phối cùng chiếc áo khoác da màu đen lịch lãm theo cùng là một phụ kiện đó chính là sợi dây chuyền bạc trên cổ, nở nụ cười thân thiện trước biểu cảm ngơ ngác của người đối diện.
Mộc Hân Vy nhíu mày, khẽ hướng mắt nhìn một lượt vào Phó Bắc Sơ mà cau mày thắc mắc hỏi:
- "Anh biểu diễn thời trang sao? Đã quyết định đến thôn này sinh sống thì chí ít cũng phải lựa chọn trang phục phù hợp với nơi này chứ. Nhìn bộ quần áo của anh cũng đủ biết anh giàu có đến mức nào rồi."
Trước lời nhận xét này, nụ cười trên khóe môi Phó Bắc Sơ lập tức bị dập tắt hẳn. Liền lập tức, anh cúi người xem lại trang phục của mình. Anh nghĩ rằng bản thân đã rất đơn giản hết mức có thể mà trầm giọng hỏi lại:
- "Tôi nghĩ rằng bản thân đã đơn giản, đồng thời giữ được vẻ lịch sự, gây ấn tượng với người khác chứ."
Mộc Hân Vy lắc đầu phủ nhận mà dõng dạc đáp:
- "Tôi không chê bai gì về gu thời trang của anh. Nhưng nếu như anh muốn chiếm được thiện cảm của tất cả người dân trong thôn, thì trang phục đơn giản nhất vẫn là ưu tiên số một."
Ngay khi Mộc Hân Vy vừa dứt lời thì người trước mặt đã tiến lại sát gần cô tự lúc nào. Chiều cao chênh lệch rõ rệt khiến Phó Bắc Sơ phải cúi thấp người xuống, tiến lại gần gương mặt đang tỏ ra ngượng ngùng của người con gái, ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ:
- "Vậy...tôi có nhận được thiện cảm từ cô không, hửm?
Nghe những lời này, Mộc Hân Vy làm sao không hiểu được ngụ ý châm chọc mà Phó Bắc Sơ nói đến cô chứ liền nhanh chóng dùng tay đẩy người anh sang một bên, tỏ vẻ không quan tâm, dõng dạc đi lướt qua người anh nhàn nhạt đáp lại:
- "Hỏi tôi câu đó có ích gì chứ? Dù sao thì... ở thôn Tây Hạ này, tôi cũng chỉ là một người dân tầm thường như bao người khác mà thôi."
- "Nhưng đối với tôi, cô không phải là một người tầm thường."
Trước câu nói này, Mộc Hân Vy lập tức xoay người lại, sau đó phá lên cười đáp:
- "Chắc là anh nghĩ tôi là thiên thần vì đã từng cứu sống anh có phải không? Phó Bắc Sơ, anh đừng vì muốn đáp trả ân tình mà bất chấp dọn đến đây sống. Bởi vì, thôn Tây Hạ không hợp với một vị thiếu gia giàu có như anh."
Mộc Hân Vy vừa nói dứt câu thì cánh tay đã bị người đối diện nắm chặt lấy. Phó Bắc Sơ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thăng vào ánh mắt của người con gái, chậm rãi đáp:
- "Tôi không phải là thiếu gia nhà giàu. Tôi cũng giống như tất cả những người ở đây. Thích sống một nơi thanh bình, không chút cạnh tranh, đấu đá."
Dứt lời, anh nhanh chóng kéo tay Mộc Hân Vy mà dõng dạc tiến về phía con hẻm trước mặt khiến cô chỉ biết tròn xoe mắt, bất giác theo sau, thắc mắc hỏi:
- "Này, anh kéo tôi đi đâu thế?"
Phó Bắc Sơ ngoảnh mặt nhìn lại, mỉm cười với cô đáp:
- "Thì tôi đang tận hưởng cuộc sống nơi này. Là người mới đến đây, chi bằng cô đưa tôi đến những nơi đẹp nhất ở
Tây Hạ, có được không?"
Ánh mắt ngập tràn sự háo hức này của anh khiến người con gái không thể chối từ mà gật nhẹ đầu đồng ý.
Đồng hoa cỏ lau....
Cuối cùng cả hai đi đến một cánh đồng hoa cỏ lau nằm ở cuối thôn. Ngay khi vừa đến nơi, Mộc Hân Vy đã lập tức sải từng bước ung dung. Cô hít sâu một hơi, tận hưởng cảnh vật nơi đây, vẻ mặt có chút hoài niệm, đưa mắt ngắm nhìn những cây cỏ lau vươn cao gần bằng cô mà trầm giọng tâm sự:
- "Đối với tôi, cánh đồng hoa cỏ lau này chính là nơi đẹp nhất ở thôn Tây Hạ. Bởi vì nơi đây, chính là nơi tôi cảm nhận được mùi vị của tình thân khi cha mẹ tôi còn chung sống với nhau. Chỉ tiếc rằng, kể từ ngày cha ruồng bỏ mẹ và tôi để chung sống cùng người phụ nữ khác thì mẹ đã không cho phép tôi đặt chân đến nơi này một lần nào nữa. Bà ấy không muốn tôi nhớ đến người đàn ông phụ bạc, đã bỏ rơi vợ con ấy.
Mộc Hân Vy ngay khi vừa mở cửa định đi ra ngoài dạo phố đã nhìn thấy Phó Bắc Sơ đã đứng chắn trước cửa. Anh diện trên người chiếc áo thun trắng giản dị phối cùng chiếc áo khoác da màu đen lịch lãm theo cùng là một phụ kiện đó chính là sợi dây chuyền bạc trên cổ, nở nụ cười thân thiện trước biểu cảm ngơ ngác của người đối diện.
Mộc Hân Vy nhíu mày, khẽ hướng mắt nhìn một lượt vào Phó Bắc Sơ mà cau mày thắc mắc hỏi:
- "Anh biểu diễn thời trang sao? Đã quyết định đến thôn này sinh sống thì chí ít cũng phải lựa chọn trang phục phù hợp với nơi này chứ. Nhìn bộ quần áo của anh cũng đủ biết anh giàu có đến mức nào rồi."
Trước lời nhận xét này, nụ cười trên khóe môi Phó Bắc Sơ lập tức bị dập tắt hẳn. Liền lập tức, anh cúi người xem lại trang phục của mình. Anh nghĩ rằng bản thân đã rất đơn giản hết mức có thể mà trầm giọng hỏi lại:
- "Tôi nghĩ rằng bản thân đã đơn giản, đồng thời giữ được vẻ lịch sự, gây ấn tượng với người khác chứ."
Mộc Hân Vy lắc đầu phủ nhận mà dõng dạc đáp:
- "Tôi không chê bai gì về gu thời trang của anh. Nhưng nếu như anh muốn chiếm được thiện cảm của tất cả người dân trong thôn, thì trang phục đơn giản nhất vẫn là ưu tiên số một."
Ngay khi Mộc Hân Vy vừa dứt lời thì người trước mặt đã tiến lại sát gần cô tự lúc nào. Chiều cao chênh lệch rõ rệt khiến Phó Bắc Sơ phải cúi thấp người xuống, tiến lại gần gương mặt đang tỏ ra ngượng ngùng của người con gái, ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ:
- "Vậy...tôi có nhận được thiện cảm từ cô không, hửm?
Nghe những lời này, Mộc Hân Vy làm sao không hiểu được ngụ ý châm chọc mà Phó Bắc Sơ nói đến cô chứ liền nhanh chóng dùng tay đẩy người anh sang một bên, tỏ vẻ không quan tâm, dõng dạc đi lướt qua người anh nhàn nhạt đáp lại:
- "Hỏi tôi câu đó có ích gì chứ? Dù sao thì... ở thôn Tây Hạ này, tôi cũng chỉ là một người dân tầm thường như bao người khác mà thôi."
- "Nhưng đối với tôi, cô không phải là một người tầm thường."
Trước câu nói này, Mộc Hân Vy lập tức xoay người lại, sau đó phá lên cười đáp:
- "Chắc là anh nghĩ tôi là thiên thần vì đã từng cứu sống anh có phải không? Phó Bắc Sơ, anh đừng vì muốn đáp trả ân tình mà bất chấp dọn đến đây sống. Bởi vì, thôn Tây Hạ không hợp với một vị thiếu gia giàu có như anh."
Mộc Hân Vy vừa nói dứt câu thì cánh tay đã bị người đối diện nắm chặt lấy. Phó Bắc Sơ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thăng vào ánh mắt của người con gái, chậm rãi đáp:
- "Tôi không phải là thiếu gia nhà giàu. Tôi cũng giống như tất cả những người ở đây. Thích sống một nơi thanh bình, không chút cạnh tranh, đấu đá."
Dứt lời, anh nhanh chóng kéo tay Mộc Hân Vy mà dõng dạc tiến về phía con hẻm trước mặt khiến cô chỉ biết tròn xoe mắt, bất giác theo sau, thắc mắc hỏi:
- "Này, anh kéo tôi đi đâu thế?"
Phó Bắc Sơ ngoảnh mặt nhìn lại, mỉm cười với cô đáp:
- "Thì tôi đang tận hưởng cuộc sống nơi này. Là người mới đến đây, chi bằng cô đưa tôi đến những nơi đẹp nhất ở
Tây Hạ, có được không?"
Ánh mắt ngập tràn sự háo hức này của anh khiến người con gái không thể chối từ mà gật nhẹ đầu đồng ý.
Đồng hoa cỏ lau....
Cuối cùng cả hai đi đến một cánh đồng hoa cỏ lau nằm ở cuối thôn. Ngay khi vừa đến nơi, Mộc Hân Vy đã lập tức sải từng bước ung dung. Cô hít sâu một hơi, tận hưởng cảnh vật nơi đây, vẻ mặt có chút hoài niệm, đưa mắt ngắm nhìn những cây cỏ lau vươn cao gần bằng cô mà trầm giọng tâm sự:
- "Đối với tôi, cánh đồng hoa cỏ lau này chính là nơi đẹp nhất ở thôn Tây Hạ. Bởi vì nơi đây, chính là nơi tôi cảm nhận được mùi vị của tình thân khi cha mẹ tôi còn chung sống với nhau. Chỉ tiếc rằng, kể từ ngày cha ruồng bỏ mẹ và tôi để chung sống cùng người phụ nữ khác thì mẹ đã không cho phép tôi đặt chân đến nơi này một lần nào nữa. Bà ấy không muốn tôi nhớ đến người đàn ông phụ bạc, đã bỏ rơi vợ con ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.