Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 79: NGOẠI TRUYỆN: NGỦ GỤC TRÊN BÀN ĂN
Hoa Sen Trắng
13/05/2024
Trong suốt bữa cơm, Mộc Hân Vy vẻ mặt trầm ngâm, không nói câu nào mà tập trung thưởng thức món ăn. Bản thân cô đâu hay biết rằng, toàn bộ biểu cảm gượng gạo này, người đối diện phút chốc đã nhận ra. Tuy nhiên, anh chỉ biết chống cằm, lặng lẽ quan sát người trước mặt, khóe môi thi thoảng nở nụ cười nhẹ.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Mộc Hân Vy không quên giúp đỡ Phó Bắc Sơ trong việc rửa sạch chén đĩa. Không gian lúc này bỗng im lặng như tờ. Mặc dù khoảng cách giữa hai người hiện tại rất gần, nhưng dường như có thứ gì đó giống như bức tường lớn cản trở việc bày tỏ cảm xúc bên trong lòng ra với đối phương. Mãi một lúc sau, Mộc Hân Vy mới trầm giọng lên tiếng nhằm xua tan sự im lặng đến đáng sợ bằng câu nói khách sáo:
- "Cảm ơn anh đã mời tôi bữa cơm. Sau này nếu như anh cần sự giúp đỡ, cứ đến gặp trưởng thôn. Bác ấy là người tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác."
Cô vừa nói hết câu thì người đứng cạnh bỗng trầm giọng lên tiếng tiếp lời, Phó Bắc Sơ khàn giọng hỏi:
- "Hân Vy, cô ghét tôi lắm sao?"
Nghe những lời này, Mộc Hân Vy vội vàng lên tiếng đính chính:
- "Không. Sao tôi có thể ghét anh được chứ? Chẳng qua là..."
Mộc Hân Vy chưa kịp nói hết câu thì Phó Bắc Sơ đã đứng trước mặt cô, gương mặt nghiêm túc nói:
- "Mộc Hân Vy, anh muốn theo đuổi em."
Câu nói bất ngờ này của Phó Bắc Sơ khiến người con gái phút chốc sượng trân mà tròn xoe mắt nhìn anh chăm chăm. Khoảng vài phút sau, cô phá lên cười lớn, lắc đầu đáp:
"Phó Bắc Sơ, anh đang đùa, có đúng vậy không? Chúng ta chỉ quen biết nhau chưa được bao lâu... sao có thể....""Việc gặp đúng người không nhất thiết phải chờ thời gian quyết định. Anh cảm nhận được con tim mình muốn gì. Sau những việc đã trải qua, anh thực sự không muốn lãng phí thêm bất kì một giây phút nào cả. Hân Vy, anh muốn nói rằng anh yêu em."Ánh mắt Mộc Hân Vy hoàn toàn đổ gục trước lời tỏ tình ngọt ngào này. Ngay khi cô định chu môi hướng về phía người trước mặt thì bên tai lúc này truyền đến giọng nói quen thuộc của người đàn ông. Phó Bắc Sơ hai tay không ngừng lay mạnh bờ vai của người con gái, cất giọng gọi lớn:
- "Mộc Hân Vy, tỉnh lại đi."
Nghe tiếng gọi khiến Mộc Hân Vy giật mình mà mở bừng mắt. Hóa ra cô ngủ gục trên bàn ăn tự lúc nào không hay. Và hơn thế, người dọn dẹp mọi thứ không ai khác chính là Phó Bắc Sơ. Hóa ra mọi chuyện khi nãy đều là mơ mà thôi khiến Mộc Hân Vy có chút xấu hổ, lập tức đứng bật dậy, không nói không rằng mà lấy tay che mặt, ba chân bốn cằng chạy thật nhanh về nhà, miệng không ngừng tự trách:
- "Mộc Hân Vy ơi Mộc Hân Vy, thật là mất mặt quá đi. Khi không lại ngủ gục trên bàn ăn rồi lại còn định hôn anh ta nữa chứ. Mày đúng là điên mà."
Rầm...
Vừa về đến nhà, cô nhanh chóng khóa chặt cửa lại nhằm không muốn bị người ở nhà đối diện chạy sang tìm. Bởi lẽ lúc này, cô không biết phải đối mặt với Phó Bắc Sơ như thế nào?
Về phía bên này, Phó Bắc Sơ vẫn còn ngơ ngác vì mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức khiến anh chưa kịp lên tiếng nói lời nào thì người trước mặt bỏ chạy vụt đi như một cơn gió. Tuy nhiên, nhớ đến gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cùng dáng vẻ lúng túng khi nãy của Mộc Hân Vy khiến anh không nhịn được mà phì cười, bất lực nói:
- "Lần đầu tiên có người ngủ quên trong lúc ăn. Đúng là cô nàng hài hước."
Phó Bắc Sơ hướng mắt nhìn sang ngôi nhà đối diện hiện đã đóng cửa mà nở nụ cười nhẹ, sau đó cũng nhanh chóng quay trở vào bên trong nhà. Chậm rãi đi về phía tủ, Phó Bắc Sơ vội vàng lấy ra chiếc áo len có thêu dòng chữ "'Only you" mà khi trước Mộc Hân Vy đã đưa cho anh lúc xảy ra tai nạn nghiêm trọng, trầm giọng lẩm bẩm nói:
- "Mình còn chưa kịp trả cái áo này cho cô ấy thế mà đã chạy về nhà rồi. Thôi thì để khi khác vậy."
Phó Bắc Sơ nhẹ nhàng gấp chiếc áo lại, sau đó cẩn thận bỏ trở vào trong tủ.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Mộc Hân Vy không quên giúp đỡ Phó Bắc Sơ trong việc rửa sạch chén đĩa. Không gian lúc này bỗng im lặng như tờ. Mặc dù khoảng cách giữa hai người hiện tại rất gần, nhưng dường như có thứ gì đó giống như bức tường lớn cản trở việc bày tỏ cảm xúc bên trong lòng ra với đối phương. Mãi một lúc sau, Mộc Hân Vy mới trầm giọng lên tiếng nhằm xua tan sự im lặng đến đáng sợ bằng câu nói khách sáo:
- "Cảm ơn anh đã mời tôi bữa cơm. Sau này nếu như anh cần sự giúp đỡ, cứ đến gặp trưởng thôn. Bác ấy là người tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác."
Cô vừa nói hết câu thì người đứng cạnh bỗng trầm giọng lên tiếng tiếp lời, Phó Bắc Sơ khàn giọng hỏi:
- "Hân Vy, cô ghét tôi lắm sao?"
Nghe những lời này, Mộc Hân Vy vội vàng lên tiếng đính chính:
- "Không. Sao tôi có thể ghét anh được chứ? Chẳng qua là..."
Mộc Hân Vy chưa kịp nói hết câu thì Phó Bắc Sơ đã đứng trước mặt cô, gương mặt nghiêm túc nói:
- "Mộc Hân Vy, anh muốn theo đuổi em."
Câu nói bất ngờ này của Phó Bắc Sơ khiến người con gái phút chốc sượng trân mà tròn xoe mắt nhìn anh chăm chăm. Khoảng vài phút sau, cô phá lên cười lớn, lắc đầu đáp:
"Phó Bắc Sơ, anh đang đùa, có đúng vậy không? Chúng ta chỉ quen biết nhau chưa được bao lâu... sao có thể....""Việc gặp đúng người không nhất thiết phải chờ thời gian quyết định. Anh cảm nhận được con tim mình muốn gì. Sau những việc đã trải qua, anh thực sự không muốn lãng phí thêm bất kì một giây phút nào cả. Hân Vy, anh muốn nói rằng anh yêu em."Ánh mắt Mộc Hân Vy hoàn toàn đổ gục trước lời tỏ tình ngọt ngào này. Ngay khi cô định chu môi hướng về phía người trước mặt thì bên tai lúc này truyền đến giọng nói quen thuộc của người đàn ông. Phó Bắc Sơ hai tay không ngừng lay mạnh bờ vai của người con gái, cất giọng gọi lớn:
- "Mộc Hân Vy, tỉnh lại đi."
Nghe tiếng gọi khiến Mộc Hân Vy giật mình mà mở bừng mắt. Hóa ra cô ngủ gục trên bàn ăn tự lúc nào không hay. Và hơn thế, người dọn dẹp mọi thứ không ai khác chính là Phó Bắc Sơ. Hóa ra mọi chuyện khi nãy đều là mơ mà thôi khiến Mộc Hân Vy có chút xấu hổ, lập tức đứng bật dậy, không nói không rằng mà lấy tay che mặt, ba chân bốn cằng chạy thật nhanh về nhà, miệng không ngừng tự trách:
- "Mộc Hân Vy ơi Mộc Hân Vy, thật là mất mặt quá đi. Khi không lại ngủ gục trên bàn ăn rồi lại còn định hôn anh ta nữa chứ. Mày đúng là điên mà."
Rầm...
Vừa về đến nhà, cô nhanh chóng khóa chặt cửa lại nhằm không muốn bị người ở nhà đối diện chạy sang tìm. Bởi lẽ lúc này, cô không biết phải đối mặt với Phó Bắc Sơ như thế nào?
Về phía bên này, Phó Bắc Sơ vẫn còn ngơ ngác vì mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức khiến anh chưa kịp lên tiếng nói lời nào thì người trước mặt bỏ chạy vụt đi như một cơn gió. Tuy nhiên, nhớ đến gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cùng dáng vẻ lúng túng khi nãy của Mộc Hân Vy khiến anh không nhịn được mà phì cười, bất lực nói:
- "Lần đầu tiên có người ngủ quên trong lúc ăn. Đúng là cô nàng hài hước."
Phó Bắc Sơ hướng mắt nhìn sang ngôi nhà đối diện hiện đã đóng cửa mà nở nụ cười nhẹ, sau đó cũng nhanh chóng quay trở vào bên trong nhà. Chậm rãi đi về phía tủ, Phó Bắc Sơ vội vàng lấy ra chiếc áo len có thêu dòng chữ "'Only you" mà khi trước Mộc Hân Vy đã đưa cho anh lúc xảy ra tai nạn nghiêm trọng, trầm giọng lẩm bẩm nói:
- "Mình còn chưa kịp trả cái áo này cho cô ấy thế mà đã chạy về nhà rồi. Thôi thì để khi khác vậy."
Phó Bắc Sơ nhẹ nhàng gấp chiếc áo lại, sau đó cẩn thận bỏ trở vào trong tủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.