Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 81: NGOẠI TRUYỆN: LẠI GẦN EM HƠN
Hoa Sen Trắng
13/05/2024
Nói đến đây, khóe mắt Mộc Hân Vy có chút rưng rưng, suýt chút nữa thì bật khóc. Nhưng may thay, cô vẫn kiểm soát được cảm xúc của bản thân liền sau đó ngồi phịch xuống đất.
Phó Bắc Sơ vốn hiểu được cảm xúc này cho nên chỉ biết lặng im mà chậm rãi ngồi xuống bên cạnh. Bất ngờ, một làn gió khẽ thổi qua làm lay động cả một cánh đồng cỏ lau trắng xóa. Khung cảnh lúc này bỗng trở nên thơ mộng đến lạ thường.
Phó Bắc Sơ hướng mắt nhìn sang người con gái bên cạnh với dáng khép kín, hai tay ôm lấy đầu gối mà tỏ ra trầm tư. Liền lập tức, anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác đen trên người mình ra, sau đó nhẹ nhàng choàng vào người bên cạnh khiến cô giật mình mà quay sang nhìn anh. Mộc Hân Vy chưa kịp lên tiếng thì bên tai đã truyền đến giọng nói ấm áp, rất đỗi tin cậy của chàng trai bên cạnh, anh nói:
"Khoác thêm áo sẽ ấm hơn.""Cảm ơn anh."Mộc Hân Vy hai tay giữ lấy chiếc áo khoác, nhỏ giọng nói với người ngồi cạnh. Nghe những lời khách sáo này khiến Phó Bắc Sơ chỉ biết mỉm cười bất lực mà khàn giọng đáp:
- "Có vẻ như cô còn chưa mở lòng chào đón tôi đến với nơi này, có đúng như vậy không?"
Liền lập tức, Mộc Hân Vy lắc đầu phủ nhận đáp:
- "Không. Việc anh quyết định sống ở đâu tôi làm sao cấm cản được chứ? Nhưng mà...tôi luôn cảm nhận rằng việc anh chuyển đến đây sống là để báo đáp ơn nghĩa khi trước có phải không?"
Không chút nghĩ ngợi, Mộc Hân Vy nghiêm túc hỏi thẳng. Người bên cạnh sau khi nghe câu hỏi này chỉ nở nụ cười nhẹ, sau đó hướng mắt ngắm nhìn những bông hoa cỏ lau đang nghiêng mình theo cơn gió mà trầm giọng trả lời:
- "Cô không thấy rằng những bông hoa cỏ lau trở nên năng động và tràn đầy sức sống kể từ khi cơn gió xuất hiện sao? Gió thối làm những cành hoa lung lay, nghiêng về một phía, không còn phải lúc nào cũng đứng thăng tắp, không chút dao động, như thế chẳng phải quá tẻ nhạt sao?"
Ngừng một lát, Phó Bắc Sơ dõng dạc nói tiếp:
- "Tôi cũng như vậy. Nói thật ra, từ trước đến nay, cuộc sống của tôi chẳng khác gì những bông hoa cỏ lau khi không có gió. Đứng thẳng tắp trong vô định, chẳng biết phương hướng nào khác ngoài việc cố gắng sao cho thẳng nhất có thể. Điều đó quá là khô khan, nhàm chán. Nếu không nhờ cơn gió thì chắc hẳn cả đời tôi sẽ sớm trở thành một cành hoa cỏ lau khô héo, mãi đứng thẳng, nhìn về một phía."
- "Lý do tôi đến nơi này một phần là vì tìm lại những gì đã mất nơi tâm hồn, cũng như chữa lành vết thương lòng trong quá khứ. Và hơn hết, cô cũng chính là một phần trong đó để tôi có lý do sống ở nơi này."
Dứt lời, Phó Bắc Sơ nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh của người trước mặt. Cả hai nhìn nhau một hồi. Đột nhiên,
Mộc Hân Vy cảm thấy có chút khó chịu nơi khóe mắt mà lập tức đưa tay lên dụi dụi, khàn giọng nói:
- "Hình như bụi bay vào mắt tôi rồi."
Vừa nói, cô không ngừng dùng tay dụi liên tục vào mắt khiến người ngồi cạnh không khỏi lo lắng liền lập tức nắm lấy tay cô ngăn lại, trầm giọng ôn nhu nói:
- "Dùng tay dụi liên tục vào mắt không tốt đâu. Để tôi thổi bụi ra khỏi mắt giúp cô."
Nói rồi, Phó Bắc Sơ tiến lại gần. Cẩn thận thổi nhẹ những hạt bụi li ti rơi vào mắt người con gái. Hai tay anh bất giác đặt lên vai của Mộc Hân Vy mà tập trung thổi bụi khiến cô có chút gượng gạo liền lập tức giật mình lùi ra sau, dùng tay áo quẹt nhẹ vào mắt một lần nữa, lắp bắp nói:
- "Tôi... tôi thấy mắt mình đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh."
Mộc Hân Vy vội vàng đứng bật dậy, khẽ phủi đi những cánh hoa nhỏ bám vào áo mình, sau đó nhanh chóng đưa lại chiếc áo khoác cho người trước mặt, gỏn gọn nói:
- "Trả anh nè. Cảm ơn vì đã cho tôi mượn khoác."
Chưa đợi Phó Bắc Sơ lên tiếng đáp lại thì cô đã ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về nhà để người còn lại chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đã khuất. Hiện tại, bóng chiều đã dần tàn. Hoàng hôn cũng sắp lặn sau đồi núi. Phó Bắc Sơ một lần nữa đưa mắt ngắm nhìn cánh đồng hoa cỏ lau hoang sơ nhưng đầy lãng mạn này mà trầm tư nghĩ ngợi:
- "Hân Vy cũng có quá khứ không mấy hạnh phúc giống mình. Để ngày càng tiến gần lại cô ấy, mình không thể quá hấp tấp được.
Phó Bắc Sơ vốn hiểu được cảm xúc này cho nên chỉ biết lặng im mà chậm rãi ngồi xuống bên cạnh. Bất ngờ, một làn gió khẽ thổi qua làm lay động cả một cánh đồng cỏ lau trắng xóa. Khung cảnh lúc này bỗng trở nên thơ mộng đến lạ thường.
Phó Bắc Sơ hướng mắt nhìn sang người con gái bên cạnh với dáng khép kín, hai tay ôm lấy đầu gối mà tỏ ra trầm tư. Liền lập tức, anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác đen trên người mình ra, sau đó nhẹ nhàng choàng vào người bên cạnh khiến cô giật mình mà quay sang nhìn anh. Mộc Hân Vy chưa kịp lên tiếng thì bên tai đã truyền đến giọng nói ấm áp, rất đỗi tin cậy của chàng trai bên cạnh, anh nói:
"Khoác thêm áo sẽ ấm hơn.""Cảm ơn anh."Mộc Hân Vy hai tay giữ lấy chiếc áo khoác, nhỏ giọng nói với người ngồi cạnh. Nghe những lời khách sáo này khiến Phó Bắc Sơ chỉ biết mỉm cười bất lực mà khàn giọng đáp:
- "Có vẻ như cô còn chưa mở lòng chào đón tôi đến với nơi này, có đúng như vậy không?"
Liền lập tức, Mộc Hân Vy lắc đầu phủ nhận đáp:
- "Không. Việc anh quyết định sống ở đâu tôi làm sao cấm cản được chứ? Nhưng mà...tôi luôn cảm nhận rằng việc anh chuyển đến đây sống là để báo đáp ơn nghĩa khi trước có phải không?"
Không chút nghĩ ngợi, Mộc Hân Vy nghiêm túc hỏi thẳng. Người bên cạnh sau khi nghe câu hỏi này chỉ nở nụ cười nhẹ, sau đó hướng mắt ngắm nhìn những bông hoa cỏ lau đang nghiêng mình theo cơn gió mà trầm giọng trả lời:
- "Cô không thấy rằng những bông hoa cỏ lau trở nên năng động và tràn đầy sức sống kể từ khi cơn gió xuất hiện sao? Gió thối làm những cành hoa lung lay, nghiêng về một phía, không còn phải lúc nào cũng đứng thăng tắp, không chút dao động, như thế chẳng phải quá tẻ nhạt sao?"
Ngừng một lát, Phó Bắc Sơ dõng dạc nói tiếp:
- "Tôi cũng như vậy. Nói thật ra, từ trước đến nay, cuộc sống của tôi chẳng khác gì những bông hoa cỏ lau khi không có gió. Đứng thẳng tắp trong vô định, chẳng biết phương hướng nào khác ngoài việc cố gắng sao cho thẳng nhất có thể. Điều đó quá là khô khan, nhàm chán. Nếu không nhờ cơn gió thì chắc hẳn cả đời tôi sẽ sớm trở thành một cành hoa cỏ lau khô héo, mãi đứng thẳng, nhìn về một phía."
- "Lý do tôi đến nơi này một phần là vì tìm lại những gì đã mất nơi tâm hồn, cũng như chữa lành vết thương lòng trong quá khứ. Và hơn hết, cô cũng chính là một phần trong đó để tôi có lý do sống ở nơi này."
Dứt lời, Phó Bắc Sơ nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh của người trước mặt. Cả hai nhìn nhau một hồi. Đột nhiên,
Mộc Hân Vy cảm thấy có chút khó chịu nơi khóe mắt mà lập tức đưa tay lên dụi dụi, khàn giọng nói:
- "Hình như bụi bay vào mắt tôi rồi."
Vừa nói, cô không ngừng dùng tay dụi liên tục vào mắt khiến người ngồi cạnh không khỏi lo lắng liền lập tức nắm lấy tay cô ngăn lại, trầm giọng ôn nhu nói:
- "Dùng tay dụi liên tục vào mắt không tốt đâu. Để tôi thổi bụi ra khỏi mắt giúp cô."
Nói rồi, Phó Bắc Sơ tiến lại gần. Cẩn thận thổi nhẹ những hạt bụi li ti rơi vào mắt người con gái. Hai tay anh bất giác đặt lên vai của Mộc Hân Vy mà tập trung thổi bụi khiến cô có chút gượng gạo liền lập tức giật mình lùi ra sau, dùng tay áo quẹt nhẹ vào mắt một lần nữa, lắp bắp nói:
- "Tôi... tôi thấy mắt mình đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh."
Mộc Hân Vy vội vàng đứng bật dậy, khẽ phủi đi những cánh hoa nhỏ bám vào áo mình, sau đó nhanh chóng đưa lại chiếc áo khoác cho người trước mặt, gỏn gọn nói:
- "Trả anh nè. Cảm ơn vì đã cho tôi mượn khoác."
Chưa đợi Phó Bắc Sơ lên tiếng đáp lại thì cô đã ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về nhà để người còn lại chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đã khuất. Hiện tại, bóng chiều đã dần tàn. Hoàng hôn cũng sắp lặn sau đồi núi. Phó Bắc Sơ một lần nữa đưa mắt ngắm nhìn cánh đồng hoa cỏ lau hoang sơ nhưng đầy lãng mạn này mà trầm tư nghĩ ngợi:
- "Hân Vy cũng có quá khứ không mấy hạnh phúc giống mình. Để ngày càng tiến gần lại cô ấy, mình không thể quá hấp tấp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.