Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
Chương 82: NGOẠI TRUYỆN: LỖI TẠI CÁI ÁO
Hoa Sen Trắng
13/05/2024
Ngày hôm sau...
Mới sáng sớm, Phó Bắc Sơ đã đi sang nhà đối diện mà gõ cửa tìm Mộc Hân Vy. Thế nhưng, người bên trong vẫn không có chút hồi âm khiến anh bắt đầu có chút sốt sắng mà quyết định phá cửa xông vào. Ngay khi Phó Bắc Sơ sắp sửa dùng chân đá mạnh cửa, vừa hay một người phụ nữ trung niên đi ngang qua. Vốn biết người anh tìm không ai khác là Mộc Hân Vy mà dõng dạc lên tiếng chỉ nơi cô đang ở.
- "Cậu tìm Hân Vy có đúng không? Con bé hiện đang ở ngoài đồng hái ngô đấy."
Nghe đến đây, khóe môi Phó Bắc Sơ khẽ nở nụ cười thật tươi mà lập tức chạy đi tìm người con gái. Ngay khi vừa đặt chân đến cánh đồng, Phó Bắc Sơ tròn xoe mắt trầm trồ trước quang cảnh thanh bình. Dáng người con gái nhỏ bé với cặp kính cận đang cặm cụi hái ngô trông có chút ngốc nghếch khiến anh không thể không cười. Liền lập tức, Phó Bắc Sơ nhanh chóng tiến lại gần, bất ngờ giật lấy cặp kính của Mộc Hân Vy khiến cô phải nhíu mắt lại, tức giận mắng chửi:
- "Phó Bắc Sơ, lại là anh có đúng không? Mau trả kính lại cho tôi."
Người con gái đôi mắt nhíu lại vì không nhìn rõ, cố vươn người để giật lấy cặp kính cận đang ở trong tay của Phó Bắc Sơ, miệng không ngừng chửi mắng khiến anh càng thêm thích thú mà nhếch môi cười đáp:
- "Quả nhiên người đầu tiên mà cô nhớ đến không ai khác chính là tôi. Cô yêu tôi rồi đúng không?"
Nói rồi, anh cố tình giơ cặp kính lên cao nhằm không muốn để người nhỏ bé tóm lấy, tiếp tục trêu chọc cô:
- "Cô đã yêu tôi như vậy thì tôi cũng không từ chối. Chúng ta cứ thế mà hẹn hò, mỗi ngày gặp khoảng 16 tiếng là được rồi."
Nghe những lời phi nghĩa này, Mộc Hân Vy không nhịn được nữa, lập tức đanh giọng mắng chửi:
- "Phó Bắc Sơ, anh giỡn nhây quá rồi đó. Một ngày có 24 tiếng mà anh đòi gặp nhau đến 16 tiếng. Vậy chẳng phải chỉ còn 8 tiếng để tôi đi ngủ sao?"
Phó Bắc Sơ phá lên cười lớn mà tiếp tục cất giọng châm chọc:
- "Tôi còn thấy như vậy là quá ít rồi đó."
Nhân lúc Phó Bắc Sơ thiếu cảnh giác, Mộc Hân Vy thành công giật lấy cặp kính cận từ tay anh mà nhếch môi cười đắc ý. Tuy nhiên, chưa được vài giây sau, cả người cô trở nên mất thăng bằng, liền cuống cuồng níu lấy vạt áo của người trước mặt mà kéo mạnh khiến cả hai té ngã xuống đất. Cặp kính cũng vì thế mà văng ra xa.
Lúc này, cả người rộng lớn của Phó Bắc Sơ nằm đè lên dáng người nhỏ nhắn của Mộc Hân Vy. Bàn tay anh bấu chắc lên một thứ gì đó có chút mềm mại. Mãi cho đến khi cúi mặt nhìn xuống thì phát hiện ra bản thân đang chạm lên một bên ngực của Mộc Hân Vy.
- "Áaaaaa. Phó Bắc Sơ, đồ biến thái."
Cô hét lên thật lớn mà đẩy mạnh người Phó Bắc Sơ ra xa khiến anh chưa kịp định thần, đôi tay cứ thế mà níu vào chiếc áo sơmi của người con gái khiến những cúc áo của cô cũng vì thế mà bung ra, lộ cả chiếc áo ngực màu hồng phấn mặc trên người. Toàn bộ cảnh tượng này đều bị Phó Bắc Sơ nhìn thấy khiến anh lặng người, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cặp ngực nõn nà ẩn sau lớp áo nhỏ.
- "Nhìn cái gì mà nhìn, anh làm bung cúc áo của tôi rồi này. Mau nhắm mắt lại."
Trước mệnh lệnh này, Phó Bắc Sơ ngoan ngoãn nghe lời mà nhắm nghiền mắt lại, bên tai không ngừng vang lên văng vẳng lời chửi mắng của người bên cạnh:
- "Anh mà mở mắt ra nữa thì tôi sẽ đích thân móc mắt anh đó."
Âm thanh ồn ào phát ra từ ruộng ngô cùng với tiếng sột soạt, thi thoảng vang lên tiếng la hét của Mộc Hân Vy vô tình bị một người nông dân đi ngang nghe thấy mà hiểu nhầm có đôi tình nhân nào đó đang ân ái ở trong bụi, khẽ lắc đầu tỏ ra ngán ngẫm:
- "Bọn trẻ bây giờ chẳng giữ ý giữ tứ gì cả. Những chuyện như vậy cũng không đợi về nhà, cứ vậy mà thể hiện ở những nơi đồng không mông quạnh sao?"
Về phía này, vì cảm thấy lỗi lầm do mình gây ra cho nên Phó Bắc Sơ nhanh chóng cởi chiếc áo khoác trên người mình ra mà ném về phía người con gái đang đứng cách anh một đoạn, miệng lắp bắp nói:
- "Tôi...tôi không cố ý làm vậy đâu. Có trách thì trách lỗi tại chiếc áo sơmi của cô quá mỏng.
Mới sáng sớm, Phó Bắc Sơ đã đi sang nhà đối diện mà gõ cửa tìm Mộc Hân Vy. Thế nhưng, người bên trong vẫn không có chút hồi âm khiến anh bắt đầu có chút sốt sắng mà quyết định phá cửa xông vào. Ngay khi Phó Bắc Sơ sắp sửa dùng chân đá mạnh cửa, vừa hay một người phụ nữ trung niên đi ngang qua. Vốn biết người anh tìm không ai khác là Mộc Hân Vy mà dõng dạc lên tiếng chỉ nơi cô đang ở.
- "Cậu tìm Hân Vy có đúng không? Con bé hiện đang ở ngoài đồng hái ngô đấy."
Nghe đến đây, khóe môi Phó Bắc Sơ khẽ nở nụ cười thật tươi mà lập tức chạy đi tìm người con gái. Ngay khi vừa đặt chân đến cánh đồng, Phó Bắc Sơ tròn xoe mắt trầm trồ trước quang cảnh thanh bình. Dáng người con gái nhỏ bé với cặp kính cận đang cặm cụi hái ngô trông có chút ngốc nghếch khiến anh không thể không cười. Liền lập tức, Phó Bắc Sơ nhanh chóng tiến lại gần, bất ngờ giật lấy cặp kính của Mộc Hân Vy khiến cô phải nhíu mắt lại, tức giận mắng chửi:
- "Phó Bắc Sơ, lại là anh có đúng không? Mau trả kính lại cho tôi."
Người con gái đôi mắt nhíu lại vì không nhìn rõ, cố vươn người để giật lấy cặp kính cận đang ở trong tay của Phó Bắc Sơ, miệng không ngừng chửi mắng khiến anh càng thêm thích thú mà nhếch môi cười đáp:
- "Quả nhiên người đầu tiên mà cô nhớ đến không ai khác chính là tôi. Cô yêu tôi rồi đúng không?"
Nói rồi, anh cố tình giơ cặp kính lên cao nhằm không muốn để người nhỏ bé tóm lấy, tiếp tục trêu chọc cô:
- "Cô đã yêu tôi như vậy thì tôi cũng không từ chối. Chúng ta cứ thế mà hẹn hò, mỗi ngày gặp khoảng 16 tiếng là được rồi."
Nghe những lời phi nghĩa này, Mộc Hân Vy không nhịn được nữa, lập tức đanh giọng mắng chửi:
- "Phó Bắc Sơ, anh giỡn nhây quá rồi đó. Một ngày có 24 tiếng mà anh đòi gặp nhau đến 16 tiếng. Vậy chẳng phải chỉ còn 8 tiếng để tôi đi ngủ sao?"
Phó Bắc Sơ phá lên cười lớn mà tiếp tục cất giọng châm chọc:
- "Tôi còn thấy như vậy là quá ít rồi đó."
Nhân lúc Phó Bắc Sơ thiếu cảnh giác, Mộc Hân Vy thành công giật lấy cặp kính cận từ tay anh mà nhếch môi cười đắc ý. Tuy nhiên, chưa được vài giây sau, cả người cô trở nên mất thăng bằng, liền cuống cuồng níu lấy vạt áo của người trước mặt mà kéo mạnh khiến cả hai té ngã xuống đất. Cặp kính cũng vì thế mà văng ra xa.
Lúc này, cả người rộng lớn của Phó Bắc Sơ nằm đè lên dáng người nhỏ nhắn của Mộc Hân Vy. Bàn tay anh bấu chắc lên một thứ gì đó có chút mềm mại. Mãi cho đến khi cúi mặt nhìn xuống thì phát hiện ra bản thân đang chạm lên một bên ngực của Mộc Hân Vy.
- "Áaaaaa. Phó Bắc Sơ, đồ biến thái."
Cô hét lên thật lớn mà đẩy mạnh người Phó Bắc Sơ ra xa khiến anh chưa kịp định thần, đôi tay cứ thế mà níu vào chiếc áo sơmi của người con gái khiến những cúc áo của cô cũng vì thế mà bung ra, lộ cả chiếc áo ngực màu hồng phấn mặc trên người. Toàn bộ cảnh tượng này đều bị Phó Bắc Sơ nhìn thấy khiến anh lặng người, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cặp ngực nõn nà ẩn sau lớp áo nhỏ.
- "Nhìn cái gì mà nhìn, anh làm bung cúc áo của tôi rồi này. Mau nhắm mắt lại."
Trước mệnh lệnh này, Phó Bắc Sơ ngoan ngoãn nghe lời mà nhắm nghiền mắt lại, bên tai không ngừng vang lên văng vẳng lời chửi mắng của người bên cạnh:
- "Anh mà mở mắt ra nữa thì tôi sẽ đích thân móc mắt anh đó."
Âm thanh ồn ào phát ra từ ruộng ngô cùng với tiếng sột soạt, thi thoảng vang lên tiếng la hét của Mộc Hân Vy vô tình bị một người nông dân đi ngang nghe thấy mà hiểu nhầm có đôi tình nhân nào đó đang ân ái ở trong bụi, khẽ lắc đầu tỏ ra ngán ngẫm:
- "Bọn trẻ bây giờ chẳng giữ ý giữ tứ gì cả. Những chuyện như vậy cũng không đợi về nhà, cứ vậy mà thể hiện ở những nơi đồng không mông quạnh sao?"
Về phía này, vì cảm thấy lỗi lầm do mình gây ra cho nên Phó Bắc Sơ nhanh chóng cởi chiếc áo khoác trên người mình ra mà ném về phía người con gái đang đứng cách anh một đoạn, miệng lắp bắp nói:
- "Tôi...tôi không cố ý làm vậy đâu. Có trách thì trách lỗi tại chiếc áo sơmi của cô quá mỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.